Mai Mai Ben Nhau
Chapter 33Có lẽ Hải Ngọc đang chơi trò trốn tìm. Cô đang trốn Hoài Thó hay chạy trốn chính tình cảm của bản thân mình? Cô ngồi trong club với Khiết San, Hân Ny và Mỹ Thuyên. Nhìn thấy Hải Ngọc như có tâm sự nên Hân Ny hỏi-Chị không sao chứ Hải Ngọc?Ngước nhìn mọi người, Hải Ngọc khẽ cười-Chị không sao. Chỉ thấy hơi mệt thôi.Khiết San sờ lên trán Hải Ngọc quan tâm-Không có bị sốt. Chúng ta cũng nên về thôi. Trễ lắm rồi.Khiết San vừa nói xong thì Hải Ngọc thấy Hoài Thơ bước vào. Mỹ Thuyên nhìn Hải Ngọc dò xét-Đó không phải là Hoài Thơ sao? Để em kêu em ấy lại.Nhưng họ chưa kịp kêu thì Hoài Thơ đã đi về phía của họ. Nhìn mọi người Hoài Thơ lên tiếng-Xin chào. Lâu quá rồi chúng ta không gặp.Hân Ny nhích qua cho Hoài Thơ ngồi xuống bên cạnh. Khiết San nhìn Hoài Thơ hỏi-Em đến một mình hay với bạn?Hoài Thơ đang nhìn Hải Ngọc, nghe Khiết San hỏi cô quay qua trả lời-Em đến với vài người bạn. Chị khỏe không? Xin lỗi vì hôm qua phải có việc nên em không gọi chị lại được. Khi khác sẽ bù lại cho chị nhé.Khiết San sửa mấy cọng tóc lòa xòa trước trán cho Hoài Thơ, cô nói với giọng yêu thương-Không sao, miễn em khỏe và vui vẻ là được rồi. Khi nào rảnh chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc lần nữa. Hân Ny thấy vậy nên nháy mắt với Mỹ Thuyên rồi đứng dậy-Đã khuya quá rồi. Mai em còn phải đi coi vài bức tranh nên không ở lâu được. Em xin phép về trước.Mỹ Thuyên thấy vậy liền đứng lên-Mai em và Thiên phải đi Cần Thơ vài hôm nên em cũng xin về trước.Khiết San biết Hoài Thơ có nhiều điều muốn nói với Hải Ngọc nên cô cũng không muốn làm người thứ ba. Bây giờ Hoài Thơ đối với cô vẫn quan trọng nhưng cô chỉ muốn dừng lại ở đây. Cô không muốn lún thêm vào khi cả hai đều biết họ không thể nào đến với nhau trọn vẹn được.-Chị sẽ đưa hai em về. Chúng em đi trước. Chút nữa Hoài Thơ đưa chị Hải Ngọc về giùm chị nha. Chị mượn xe chị Hải Ngọc đưa Hân Ny và Mỹ Thuyên về.Hoài Thơ gật đầu. Hải Ngọc bỏ ly rượu xuống, cầm chìa khóa cô nói-Chị đưa cả ba về. Hôm nay chị cũng mệt rồi. Khi khác chúng ta nói chuyện.Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả. Hoài Thơ lạnh lùng giựt chìa khóa trên tay Hải Ngọc rồi đưa cho Khiết San-Chị về trước đi. Em sẽ đưa Hải Ngọc về.Chưa kịp để Hải Ngọc phản đối, Hân Ny kéo tay Khiết San và Mỹ Thuyên đi. Cô thì thầm chỉ đủ cho cả ba nghe-Đứng thêm chút nữa, chúng ta sẽ thành trái banh cho hai người đó đá qua đá lại. Tốt nhất nên về thì tốt hơn. Nhưng em thấy vẫn còn sớm. Chúng ta gọi anh Thiên ra rồi cùng nhau ăn khuya nha.Khiết San và Mỹ Thuyên gật đầu tán thành. Hân Ny bỏ tay Khiết San và Mỹ Thuyên ra. Không hiểu sao Khiết San thấy bàn tay mình thật lạc lỏng. Cô cảm thấy thích khi tay Hân Ny đan vào tay mình. Cảm giác bình yên và thân quen. Khiết San mỉm cười nhìn người con gái bên cạnh. Tuy nhỏng nhẻo một chút nhưng Hân Ny rất hiểu chuyện. Cô cảm thấy có điều gì đó từ em ấy làm cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi ở bên.*****Hải Ngọc ngồi lại xuống ghế. Hoài Thơ ngồi đối diện nhìn cô-Em không qua với bạn sao lại ngồi đây?Hoài Thơ nhìn những người đi với cô lúc nãy. Thật ra cô không quá thân với họ. Một trong những số người đó là con của tổng giám đốc công ty mà cô vừa ký hộp đồng. Vì hắn mời cô vài lần nhưng từ chối hoài không được nên cô quyết định đi một lần. Nhưng không ngờ lại gặp Hải Ngọc ở đây-Họ không quan trọng. Tại sao chị lại tránh mặt em??Hải Ngọc cầm ly rượu lên, hớp một ngụm nhỏ, cô trả lời-Chị không có tránh mặt em, chỉ là chị thấy không nhất thiết phải gặp.Hoài Thơ đi lại ngồi xuống bên cạnh Hải Ngọc-Em đáng ghét vậy sao? Ngủ với em rồi không thèm em nữa.Hoài Thơ giơ tay lên sờ mặt Hải Ngọc, nhưng Hải Ngọc nắm tay cô lại-Đủ rồi Hoài Thơ. Đừng làm chị mệt mỏi nữa. Nếu em muốn làm bạn chị rất sẵn sàng. Nhưng để đi hơn mức đó thì xin lỗi em chị làm không được. Đêm đó là lỗi của chị. Đáng lẽ chị phải biết dừng lại đúng lúc.Hoài Thơ lắc đầu-Em không hiểu. Khi chúng ta bên nhau, em biết rằng chị còn yêu em. Vậy tại sao không cho em một câu trả lời. Khi chị muốn bỏ một người cũng phải cho người ta biết lý do vì sao. Em không cam lòng, một là chị cho em biết vì sao, hai là chúng ta vẫn ở bên nhau.Hải Ngọc quét mắt nhìn Hoài Thơ-Em nghĩ mình là ai mà ra điều kiện với chị. Hãy dừng lại trước khi chị nỗi giận.Hoài Thơ ôm chầm lấy Hải Ngọc-Em không buông chị ra đâu. Nhất định là không buông. Cho dù chị có nói gì đi nữa. Em không thể mất chị được. Em cũng không quan tâm người ta nói em lụy và cũng không quan tâm chị nghĩ thế nào về em. Em nhất định phải ở bên chị. Nên tốt nhất chị đừng nói gì nữa vì chị không thể rời xa em đâu.Hải Ngọc cố đẩy Hoài Thơ ra nhưng không được. Lúc đó thì bạn của Hoài Thơ đi lại-Xin lỗi, chúng tôi ngồi đây được không?Nghe tiếng họ, Hoài Thơ buông Hải Ngọc ra. Cô quay sang nhìn họ mỉm cười-Quốc Vũ ngồi đi. Để Hoài Thơ giới thiệu.Quay sang Hải Ngọc cô nói-Đây là Quốc Vũ bạn em. Còn đây là Hải Ngọc, người yêu của Hoài Thơ.Quốc Vũ và đám bạn của hắn rất sốc khi nghe Hoài Thơ giới thiệu Hải Ngọc là người yêu của mình. Họ không ngờ Hoài Thơ lại thẳng thắng như vậy. Một chút nuối tiếc dâng lên trong lòng vì hắn nghĩ hắn sẽ chinh phục được Hoài Thơ đêm nay. Còn Hải Ngọc cô không quá ngạc nhiên vì cô biết Hoài Thơ đang muốn gì. Cô cũng không thể đính chính vì cô không thể làm bẻ mặt Hoài Thơ. Cô nghĩ thầm "Em lợi hại lắm Hoài Thơ"-Chào Quốc Vũ!Hắn nhìn Hải Ngọc chằm chằm rồi bật cười-Hải Ngọc thật sự rất đẹp đó. Cả Hoài Thơ nữa. Rất tiếc....Hắn chắc lưỡi. Hải Ngọc xoay ly rượu trong tay. Cô ghét những gã đàn ông như vậy. Chẳng ra làm sao hết. Bỏ ly rượu xuống, Hải Ngọc nắm tay Hoài Thơ đứng dậy-Mọi người ở chơi, chúng tôi có việc phải đi trước.Quốc Vũ giơ tay ngăn hai người lại-Đợi một chút, sao hai người về sớm vậy??Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc rồi cười trả lời Quốc Vũ-Vì ngày mai Hải Ngọc phải đi công chuyện sớm nên chúng tôi muốn dành thời gian cho nhau.Quốc Vũ cầm ly rượu lên nhìn cả hai nói-Hai bạn đi về thì buồn quá. Nhưng hãy uống với mình một ly này đã.Hải Ngọc nhìn ly rượu. Cô đoán được Quốc Vũ bỏ gì vào đó. Cô biết nếu một trong hai người không uống sẽ khó thoát ra với đám người Quốc Vũ nên khi cô vừa thấy Hoài Thơ cầm ly rượu cô liền chộp lấy và uống cạn. Quốc Vũ nhìn cô một cách thích thú. Hắn cười thật to-Bạn thật đặc biệt đó Hải Ngọc. Tôi rất thích bạn. Mai mốt sẽ mời hai người uống tiếp. Cả hai đi về cẩn thận.Hải Ngọc chào mọi người rồi cô cùng Hoài Thơ ra ngoài. Dường như thuốc đang thấm vào cơ thể nên Hải Ngọc cắn răng chịu đựng. Biết sẽ không được bao lâu nữa nên Hải Ngọc nói với Hoài Thơ-Đưa chị về nhà.Hoài Thơ thấy nét mặt Hải Ngọc không ổn nên cô vội vào lấy xe lái đi. Về đến nhà Hải Ngọc, Hoài Thơ cho xe chạy vào rồi dìu Hải Ngọc vào trong. Đem được Hải Ngọc vào phòng rồi, Hoài Thơ quay sang hỏi-Chị làm sao vậy Hải Ngọc?Cắn chặt môi mình, Hải Ngọc nói với Hoài Thơ-Em mau về đi. Khóa cửa lại giùm chị.Hoài Thơ dùng khăn lau những giọt mồ hôi đang đổ ra trên trán Hải Ngọc-Chị như vậy sao em về được. Có phải trong rượu có gì không??Hải Ngọc gật đầu. Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc thật kĩ rồi biết Hải Ngọc đã bị thuốc kích thích tác dụng. Cô cởi áo Hải Ngọc ra và định cởi áo mình nhưng Hải Ngọc ngăn cô lại-Đừng Hoài Thơ. Chúng ta không thể. Chị cần đi tắm.Hải Ngọc chạy vào restroom. Cô mở vòi nước lạnh và ngâm mình trong đó. Cô dùng chiếc lưỡi lam cắt một đường trên cánh tay mình. Hoài Thơ hoảng hốt. Cô đi tìm bông băng rồi băng tay Hải Ngọc lại-Chị có bị điên không? Chị ghét em đến nổi không muốn chạm vào em và phải làm cách này sao??Hải Ngọc quá mệt. Đầu cô thì như búa đập. Tay đau và cả người đều tê nhức. Hoài Thơ tắt nước. Cô dùng khăn lau người cho Hải Ngọc rồi mặc quần áo lại. Cô thấy người Hải Ngọc bớt nóng và như dịu đi. Dìu Hải Ngọc nằm xuống giường, cô nằm xuống bên canh. Hải Ngọc bấu chặt ga giường-Make love to me Hải Ngọc.Hải Ngọc nhắm mắt lại. Cô thiều thào.-Không phải bây giờ Hoài Thơ. Chị sẽ làm em đau để thỏa mãn cơn thuốc đang chạy trong người chị để rồi khi thuốc tan đi chị sẽ hối hận. Em không đáng bị như vậy. Em phải được nâng niu và yêu thương. Chúng ta ngủ đi.Hoài Thơ mỉm cười. Cô thấy tim mình hạnh phúc vì những lời Hải Ngọc vừa nói. Cô hôn nhẹ lên má Hải Ngọc rồi áp mặt vào cổ Hải Ngọc. Cả hai chìm dần vào giấc ngủ.----Sáng thức dậy, nụ cười vẫn không rời khỏi gương mặt Hoài Thơ khi thấy Hải Ngọc nằm ngủ bên cạnh cô. Hải Ngọc không rời cô như lần trước. Hải Ngọc không biết rằng sáng hôm đó Hoài Thơ đã khóc rất nhiều vì tủi thân. Cô dặn lòng sẽ không tha thứ cho Hải Ngọc nhưng cô lại không làm được. Khi đứng trước Hải Ngọc, mọi giận dữ buồn bực đều tan biến đi thay vào đó là nỗi nhớ nhung ngập lòng. Hoài Thơ biết mình đã quá yêu Hải Ngọc và cô không thể dừng lại được. Sờ lên từng đường nét trên mặt Hải Ngọc, Hoài Thơ cười hạnh phúc. Cô hôn nhẹ vào đôi môi đó rồi đứng dậy. Hôm nay cô có hẹn với bà Minh bên công ty Hoa Hồng. Cô không hiểu sao bà lại muốn hẹn với cô vì như cô biết công ty bà luôn là mối đe dọa của các công ty khác. Trong đó có cả công ty của cô.Để một tờ giấy trên bàn cho Hải Ngọc, Hoài Thơ lái xe đến công ty.Hải Ngọc thức dậy khi tiếng điện thoại vang lên. Cô uể oải bắt máy. Nhưng tiếng bà Thái ở đầu giây kia làm cô như tỉnh hẳn-Chào con Hải Ngọc.-Con chào thiếm.-Có phải thiếm phá giấc ngủ của con không?Hải Ngọc cười-Dạ không. Cũng đến giờ con phải dậy rồi. Thiếm tìm con có việc gì không?-Cũng không có gì. Chỉ là Hoài Thơ gọi thiếm và nói nó ở với con đêm qua.-Dạ, con không được khỏe nên Hoài Thơ ở lại chăm sóc cho con.Bà Thái im lặng một hồi rồi bà nói tiếp-Hải Ngọc à, con bé nó rất khổ tâm. Hằng đêm ta thấy nó khóc cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Con hãy cho ta biết, ta làm vậy có đúng không?Hải Ngọc thở dài-Con cũng không biết nữa. Con sợ nói ra sự thật Hoài Thơ càng đau khổ hơn. Có nhiều việc con nghĩ có lẽ cần một thời gian nữa nói thì sẽ tốt hơn.-Ừm. Thiếm cũng nghĩ vậy. Nhưng thấy nó buồn ta không an tâm.-Em ấy buồn là do con thôi. Con sẽ tìm cách giải quyết tốt nhất để làm em ấy vui hơn.-Cảm ơn con Hải Ngọc. Vợ chồng ta nợ con nhiều quá.-Thiếm đừng nói vậy. Chúng ta là gia đình mà.Bà Thái mỉm cười. Hải Ngọc luôn biết cách nói làm cho bà vui.-Thiếm hiểu mà. Thôi con làm việc của mình đi. Nhớ giúp thiếm chuyện kia nhé và chăm sóc Hoài Thơ giùm thiếm nữa. Chào con.-Dạ con biết rồi. Chào thiếm.Cúp máy với bà Thái xong, Hải Ngọc nhìn cánh tay băng lại của mình và thở dài. Chuyện lần trước bà Thái nói với cô vẫn còn làm cho cô suy nghĩ. Cô sợ một ngày Hoài Thơ sẽ biết tất cả. Không biết lúc đó Hoài Thơ sẽ phải làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com