TruyenHHH.com

Mai Mai Ben Nhau

Chapter 23

Hải Ngọc đã bay về Việt Nam được một tuần rồi. Công việc bận quá nên giờ cô mới có thời gian ra mộ của Diễm Hà.

Hôm nay vừa đi làm về, Hải Ngọc ghé ngang qua tiệm hoa, cô ghé vào mua một ít hoa tulip rồi cho xe chạy đi. Cô đến một nghĩa trang và bước vào. Hải Ngọc bước lại bên cạnh một ngôi mộ được chăm sóc rất kỹ. Cô ngồi xuống và đặt đóa hoa ở đó. Cô sờ tấm ảnh trên bia mộ và nói

-Diễm Hà, em có giận Ngọc không? Đã lâu rồi Ngọc không đến thăm em. Em có nghĩ rằng Ngọc sẽ quên em không? Sẽ không đâu đúng không? Vì em luôn chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim của Ngọc mà. Em biết điều đó chứ? Ngọc nhớ em lắm, nhớ thật nhiều. Chuyến đi Thụy sĩ vừa rồi làm cho Ngọc nhớ em nhiều hơn. Ngọc bắt đầu sợ nơi đó. Kỷ niệm chúng ta có với nhau nhiều quá. Em biết không? Thời gian trước, Ngọc đã quen được một cô gái. Ngọc yêu cô ấy rất nhiều. Chỉ có cô ấy mới làm trái tim Ngọc lỗi nhịp, nhưng mọi thứ không như Ngọc mong ước vì Ngọc biết chắc rằng mình và cô ấy không thể cùng nhau đi hết quãng đời còn lại. Có phải Ngọc là một ngôi sao xấu không? Ai ở bên cạnh Ngọc rồi cũng bỏ Ngọc ra đi. Mẹ, em và cả cô ấy nữa. Có bao giờ Ngọc sẽ không tìm được hạnh phúc cho chính mình không?

Thở dài, Hải Ngọc nói tiếp

-Đã lâu rồi Ngọc không đến nên có rất nhiều điều muốn nói cho em biết. Lúc trước khi ở bên nhau em thường nói Ngọc ít chia sẻ với em quá. Giờ em không còn nữa, Ngọc lại lải nhải bên tai em suốt. Em không phiền chứ? Ngọc muốn cho em biết một chuyện. Em giữ bí mật cho Ngọc nhé. Ngọc đã biết hết sự thật về cuộc đời của mình rồi. Ngọc cũng đang phân vân không biết mình phải làm sao nữa. Nếu có em ở đây, chỉ cần được em ôm vào lòng là Ngọc biết mình cần phải làm gì nhưng .........Ngọc nhớ em nhiều lắm Diễm Hà.

Hải Ngọc để mặt cho nước mắt mình chảy. Cô không bao giờ che đi sự yếu đuối của mình khi cô ở trước Diễm Hà. Cô gái này chính là người có thể làm tan đi tảng băng trong tim của Hải Ngọc. Cũng chính là người làm cho Hải Ngọc cởi mở hơn, nhưng rồi lại là người khép đi cánh cửa đó. Ngày Diễm Hà ra đi. Hải Ngọc đã không khóc. Nhưng bây giờ cô muốn khóc, khóc cho vơi đi những đau khổ cũng như những phiền muộn mà Hải Ngọc đang có. Nước mắt có xóa được những điều đó không? Chắc là không và Hải Ngọc giơ tay mình lau vội những giọt nước mắt đó, cô mỉm cười rồi đứng dậy

-Ngọc về đây, khi khác sẽ đến thăm em.

Hải Ngọc đi lại xe của mình mà không hay có người đã chứng kiến tất cả mọi việc. Đợi cho xe của Hải Ngọc đi rồi, người con gái đó đi lại bên mộ của Diễm Hà. Đặt bó hoa xuống và thì thầm

-Chị Diễm Hà, em muốn thay chị chăm sóc cho Hải Ngọc. Em biết là Hải Ngọc Không dễ chấp nhận điều đó, nhưng em tin mình sẽ làm được, giúp em nhé.

Người con gái đó đi khỏi không được bao lâu thì xe Khiết San dừng lại. Nắm tay Hoài Thơ đi về phía ngôi mộ của Diễm Hà, Khiết San đặc bó hoa tulip xuống và không khỏi ngạc nhiên khi ở đó có thêm hai bó hoa nữa, cũng là hoa tulip. Cô ngạc nhiên không phải vì có hoa ở đây, nhưng những người biết Diễm Hà thích hoa tulip thì không phải nhiều, chỉ là những người thân thôi. Cô đoán ra bó kia có lẽ là của Hải Ngọc, nhưng còn bó còn lại? Khiết San nhíu mày rồi cô ngồi xuống. Hoài Thơ ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Hoài Thơ không khỏi ngạc nhiên. Chính là người con gái đó. Hoài Thơ thấy hình người con gái này ở phòng của Khiết San và trên lưng Hải Ngọc. Hẳn là cô gái này rất quan trọng nên Hải Ngọc mới xăm cô ấy trên lưng. Sự thắc mắc của Hoài Thơ cũng vơi đi được một chút khi cô nghe tiếng Khiết San bên cạnh

-Diễm Hà có nhớ Khiết San không? Khiết San nhớ Diễm Hà nhiều lắm.

Khiết San sờ tấm hình trên bia mộ và nói tiếp

-Hôm nay Khiết San dẫn một người tới thăm Diễm Hà đây. Người này rất quan trọng với Khiết San. Cô ấy tên là Hoài Thơ, đẹp lắm phải không? Nhưng Diễm Hà đừng ganh tỵ nhé. Vì Diễm Hà cũng rất quan trọng với Khiết San mà. Có phải Diễm Hà sẽ nói "không sợ cô ấy ghen sao" nhưng Diễm Hà đừng lo người ta có yêu Khiết San đâu mà ghen.

Hoài Thơ cười thầm vì những lời Khiết San nói, nhưng cô im lặng để nghe Khiết San nói tiếp

-Nhưng Diễm Hà đừng lo, Khiết San sẽ chinh phục cô ấy thôi.

Diễm Hà nè, chị Hải Ngọc vừa mới đến thăm Diễm Hà có phải không? Chị ấy có lẽ đã tâm sự với Diễm Hà rất nhiều phải không?

Khiết San thở dài, Hoài Thơ nhìn Khiết San ngạc nhiên. Cô đâu ngờ rằng có nhiều việc liên quan đến Khiết San và Hải Ngọc mà cô không hề biết. Hoài Thơ muốn nghe Khiết San nói nữa nhưng rồi cô thất vọng khi Khiết San không nói những điều cô muốn nghe

-Thôi Khiết San về đây, chúng ta sẽ nói chuyện khi khác nhé. Hôm nay Hoài Thơ cũng mệt rồi. Khiết San muốn đưa cô ấy về nghỉ ngơi.

Nắm tay Hoài Thơ đứng dậy, Khiết San bước đi. Ngọn gió vừa thổi qua làm Hoài Thơ rùng mình. Khiết San thấy vậy liền ôm Hoài Thơ nói

-Như vậy sẽ ấm hơn, chúng ta vào xe thôi.

Ngồi trong xe mà Hoài Thơ có rất nhìu điều muốn hỏi nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu. Khoảnh khắc im lặng làm cho con người ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn. Tay Hoài Thơ vẫn còn trong tay Khiết San. Khiết San xiết nhẹ và hỏi

-Em không sao chứ Hoài Thơ?

Hoài Thơ lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía trước. Khiết San hỏi tiếp

-Có phải em muốn biết quan hệ giữa chị, Hải Ngọc và Diễm Hà Không?

Hoài Thơ quay lại nhìn Khiết San rồi gật đâu. Khiết San thở dài rồi nói

-Đó là một câu chuyện rất dài và buồn.

Hoài Thơ cười nhẹ

-Em có thời gian và cả khăn giấy, em sẽ lắng nghe.

Khiết San mỉm cười và giọng cô thật đều

-Chị và Diễm Hà học chung trường nên cả hai rất thân. Thật ra gia đình Diễm Hà đã sang định cư ở Thụy Sĩ, nhưng Diễm Hà không sang đó với gia đình. Cô ấy ở đây để học cho hết đại học. Trong một lần đi sinh nhật của anh Nhật Trường, chị và Diễm Hà gặp Hải Ngọc ở đó. Chị ấy học chung trường với tụi chị nhưng vì học trước hai năm nên ít khi tụi chị gặp nhau. Có thể em cũng đã đoán được, Diễm Hà yêu Hải Ngọc ngay lần gặp đầu tiên. Chị biết mình cũng có tình cảm với Diễm Hà, nhưng chị chưa bao giờ nghĩ chị sẽ làm vỡ đi tình bạn tốt đẹp của cả hai nên chị không có nói. Cho đến khi Diễm Hà nói với chị rằng cô ấy muốn tìm hiểu Hải Ngọc thì chị càng chôn chặt tình cảm của mình hơn nửa. Chị cũng đã khuyên Diễm Hà đừng nghĩ đến vì Hải Ngọc không phải là một người dễ gần gủi. Chị và Diễm Hà đã cãi nhau lần đầu tiên. Rồi sau ngày đó, Diễm Hà không nhắc Hải Ngọc trước mặt chị nữa. Tưởng đâu mọi chuyện đã qua. Ai ngờ trong một lần anh Nhật Trường mời mọi người ra Vũng Tàu chơi, tụi chị lại gặp Hải Ngọc ở đó. Lần này Hải Ngọc lại bắt chuyện với tụi chị trước. Sau chuyến đi đó, Diễm Hà ít đi chơi với chị hơn. Có nhiều lý do cô ấy đưa ra nhưng chị biết rằng Diễm Hà đang giấu chị điều gì đó. Cho đến một hôm, Diễm Hà đã khóc rất lâu trên lưng chị. Chị giận quá nên đã đi tìm Hải Ngọc. Và chị đã hiểu vì sao Diễm Hà lại khóc nhiều như vậy. Chị ấy đã có người con gái khác. Người con gái đó đã mở cửa cho chị, không nhìn đến cô ta, chị đi vào thẳng trong phòng của Hải Ngọc. Thấy chị ta đang ngủ nên chị đánh thức chị ta dậy.

-Dậy đi, thức dậy mau.

Chị ta mở mắt ra và hỏi

-Châu Pha, có chuyện gì vậy?

Người con gái tên Châu Pha nhìn chị với cái nhìn giận dữ rồi trả lời

-Không gì hết, Hải Ngọc nằm nghỉ đi.

Chị ta quay sang nhìn chị nhíu mày

-Cô là ai? Sao lại vào phòng tôi?

Chị cười khẩy rồi trả lời

-Cũng đúng thôi, có quá nhiều đàn bà nên không còn nhớ ai nữa. Chị vẫn biết Diễm Hà là ai chứ?

Nghe đến tên Diễm Hà chị ta nhìn chị hỏi

-Cô thì có liên quan gì đến Diễm Hà?

Cơn giận của chị lúc đó càng dữ dội hơn nên chị đã túm áo chị ta và nói

-Cái gì liên quan đến Diễm Hà thì cũng liên quan đến tôi.

Không biết vì lý do gì chị ta la lên một cách đau đớn, lúc đó Châu Pha chạy lại và đẩy chị ra. Với nét mặt giận dữ Châu Pha nói

-Cô ra khỏi đây đi, đừng có làm phiền chúng tôi.

Chị cũng không vừa đáp trả lại

-Chỉ cần chị từ nay đừng gặp Diễm Hà nữa, tôi cũng sẽ không làm phiền đến chị.

Hải Ngọc bây giờ đứng dậy nhìn chị đầy thách thức

-Cô không là ai để mà ra lệnh cho tôi. Và cũng không là ai để ngăn cản tôi và Diễm Hà. Tốt nhất hãy ra khỏi đây trước khi tôi nổi giận.

Chị vẫn đứng đấy định sẽ tấn công chị ta, nhưng tiếng nói của Châu Pha làm chị giật mình

-Máu ra nhiều quá, Hải Ngọc nằm xuống đi.

Châu Pha đỡ Hải Ngọc nằm xuống. Hải Ngọc xua tay

-Ngọc không sao, Châu Pha đừng lo. Chỉ là một chút máu thôi.

Châu Pha lắc đầu

-Biết là không sao, nhưng Hải Ngọc đang bệnh mà. Nằm nghỉ đi.

Đợi cho Hải Ngọc nằm nghỉ rồi, Châu Pha kéo tay chị ra ngoài. Cô ta nhìn thẳng vào mặt chị nói

-Tôi không biết em là ai, nhưng em không có quyền chạy vào nhà người ta la lối như vậy. Phép tắc lịch sự của em biến mất rồi sao? Còn về phần Diễm Hà, chắc có lẽ chị đã đoán được phần nào về lý do tại sao em đến đây. Lúc sáng chị đã gặp cô ấy. Cô ấy đã thấy chị và Hải Ngọc. Nhưng mọi chuyện không phải như cô ấy nghỉ.

Chị cắt ngang lời Châu Pha

-Như vậy là sao?

Châu Pha thở dài nói tiếp

- Hôm nay đang làm thì bị sốt, nên chị đưa cô ấy về. Trong lúc vô tình Hải Ngọc bị mất thăng bằng nên ngã vào người chị và như em thấy đó, Diễm Hà đã trong thấy. Chỉ có vậy thôi. Hải Ngọc không thấy Diễm Hà nhưng chị thấy. Định bụng sẽ nói với Hải Ngọc để giải thích với Diễm Hà, nhưng chưa gì em đã chạy đến đây làm một trận.

Chị thấy mình thật có lỗi nên chỉ biết cuối đầu. Châu Pha nhìn chị rồi mỉm cười

-Tình yêu đôi lúc làm người ta không có thời gian suy nghĩ. Chị hiểu điều đó.

Chị nhíu mày nhìn Châu Pha. Chị ấy lắc đầu rồi nói tiếp

-Không quá khó hiểu khi em vì một người mà chạy đến đây và như muốn giết chết Hải Ngọc vậy. Nhưng em yên tâm đi. Tình yêu Hải Ngọc dành cho Diễm Hà là thật. Và cô ấy yêu Diễm Hà nhiều đến nổi xăm cả gương mặt Diễm Hà lên lưng cô ấy. Vậy thì Diễm Hà không cần phải quá quan tâm vì những người xung quanh Hải Ngọc. Mặc dù lúc trước Hải Ngọc ăn chơi và quan hệ rộng rãi, nhưng từ khi yêu Diễm Hà, Hải Ngọc không còn như vậy nữa. Em nên về giải thích với bạn em đi.

Nói chuyện với Châu Pha xong chị ra về. Tâm trạng như nhẹ nhàng hơn. Chị cũng bỏ đi được gánh nặng trong lòng khi biết tình yêu Hải Ngọc dành cho Diễm Hà có lẽ nhiều hơn chị dành cho Diễm Hà. Sau đêm đó, họ rất hạnh phúc với nhau. Chị vẫn vui chơi với Diễm Hà bình thường, nhưng rất ít gặp Hải Ngọc. Trừ khi đi chơi chung với anh Nhật Trường hoặc những lúc bị Diễm Hà đe dọa thì cả hai mới gặp nhau.

Hoài Thơ nhìn Khiết San hỏi

-Vậy tại sao chị Diễm Hà lại chết?

Khiết San chợt rùng mình khi nghĩ đến, cô kể tiếp

-Sau khi Diễm Hà và Hải Ngọc qua Thụy Sĩ gặp mặt gia đình của Diễm Hà thì Diễm Hà quay về Việt Nam một mình còn Hải Ngọc phải ở lại vì lo cho công ty bên ấy. Sau khi Hải Ngọc vừa ra trường thì đã làm Tổng Giám Đốc công ty đá quí Ngọc Trân. Và có một chi nhánh bên Thụy Sĩ nên Hải Ngọc phải ở lại coi. Cái ngày Hải Ngọc về nước, Diễm Hà đã kêu chị ra đón Hải Ngọc với cô ấy, nhưng chị không muốn mặc dù cho Diễm Hà có năn nỉ. Cuối cùng cô ấy đi một mình. Trên đường đi đã gặp tai nạn. Chị và Hải Ngọc chỉ gặp được cô ấy trong bệnh viện lần cuối.

Nước mắt Khiết San chảy dài. Hoài Thơ lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt đó

-Cô ấy cầm tay chị và nói thật nhỏ chỉ để cho chị nghe "Cũng may Khiết San không đi chung". Chị đã khóc rất nhiều, nhưng có khóc cũng không thể đem Diễm Hà về lại. Chị rất ân hận khi không đi cùng cô ấy. Lúc đó Hải Ngọc không khóc, chị ấy như người mất hồn. Và chị ấy nói với chị "Đừng khóc nửa, cũng đừng tự trách mình, thiên thần thì phải về nơi thiên thần ở". Chị ấy nói Diễm Hà là thiên thần. Chị ấy đã đi đến một nơi nào đó mà cũng không ai biết trong vòng nửa năm. Sau đó chị ấy trở về và trở thành một người lạnh lùng hơn lúc trước. Chị ấy dành hết thời gian của mình cho công việc. Và như em biết đó. Công ty của chị ấy bây giờ là một trong những công ty rất mạnh. Cho đến khi chị ấy gặp em.

Khiết San không nói nữa. Và Hoài Thơ cũng không hỏi. Cả hai yên lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Nhưng tay họ vẫn đang nắm chặt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com