[MadaTobi] Đời này ta chỉ sống vì em.
Chương 6: Senju và Uchiha (end)
Tobirama quay về nhà với tâm trạng ngổn ngang. Trong đầu cậu lúc này trống rỗng, cậu chỉ biết bước từng bước như người vô hồn. Trong lúc cậu đi qua gian phòng phụ thân, Tobirama nghe thấy loáng thoáng gì đó liên quan đến gia huynh và Uchiha. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng đến gần nhất có thể để nghe cuộc trò chuyện của phụ thân và vài tộc nhân Senju."Làm tốt lắm. Các ngươi cứ tiếp tục theo dõi Hashirama. Ngay ngày nó đi gặp tên Uchiha kia, chúng ta lập tức phục kích.""Tuân lệnh tộc trưởng""Được rồi, các ngươi lui đi"Gì chứ? Phụ thân biết tên Madara đó là Uchiha rồi sao? Ngoài việc phụ thân ra lệnh cho cậu giám sát Hashirama, thì phụ thân đã cho thêm người đi theo. Phụ thân cậu ngay từ đầu đã biết mọi chuyện, vậy cuộc trò chuyện hôm trước là để thử lòng hai huynh đệ cậu? Tobirama càng thêm rối rắm. Những người trong phòng cũng bắt đầu đi ra, Tobirama vội trốn sang góc tường gần đó. Cậu cần nhanh chóng đến gặp Hashirama để nói chuyện này. Vừa nghĩ xong cậu liền đi về phía phòng gia huynh. Chợt cậu khựng lại, 'nếu mình đi nói cho gia huynh biết chuyện thì có khác gì là cứu tên Madara đó một mạng. Nhưng mà phụ thân biết tên đó là Uchiha, thì cũng có khả năng tộc trưởng bên bọn chúng cũng đã biết Hashirama là Senju'. Lòng Tobirama rối như tơ vò, cậu nhắm chặt mắt suy nghĩ vài giây rồi lại cất bước đi tiếp. Thật tâm trong lòng cậu không muốn tên Madara đó chết, vì lí do gì Tobirama không biết mà cậu cũng không muốn nghĩ tới. Cậu quyết định nói cho Hashirama mục đích cũng chỉ là bảo vệ an toàn cho gia huynh. Cốc cốc cốc.Tobirama đứng bên ngoài gõ cửa phòng Hashirama. Anh nghe thấy liền ra mở cửa, anh có chút ngạc khi Tobirama lại chủ động tìm anh."Có chuyện gì sao, Tobirama?""Đệ có chuyện muốn nói với huynh.""Được, vào phòng đi"Sau đó, cậu nói hết những gì mình nghe được cho Hashirama. Anh nghe xong thì kích động tới mức muốn đi tìm phụ thân hỏi cho rõ, nhưng bị Tobirama kịp thời cản lại."Huynh bình tĩnh chút đi, chuyện này đệ để huynh tự quyết định lấy.""Ta... Madara tuy là Uchiha nhưng mà cậu ấy rất tốt, còn có chung chí hướng với ta. Ta không thể phản bội cậu ấy.""Tùy huynh, đệ sẽ không tham gia vào chuyện này. Đệ nói cho huynh biết vì lo cho an nguy của huynh, huynh cũng cần cẩn thận một chút."Nói rồi Tobirama rời đi để lại một Hashirama đầu mọc đầy nấm. Anh biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây, một bên là gia tộc một bên là bằng hữu. Ông trời thật muốn bức chết anh mà. ___________________________Hai ngày sau.Tại con sông Naka, hai bên bờ sông là hai thân ảnh thiếu niên. Một người tóc đen xanh dài lỉa chỉa như nhím, một người tóc nâu được cắt tỉa như nấm. Hai người đứng im lặng trong vài phút.
Hashirama bỗng nở nụ cười gượng gạo phá vỡ bầu không khí."Haha ta có chút chuyện nên phải về sớm rồi""A ta cũng vậy. Gặp lại sau Hashirama"Vừa nói xong cả hai liền ném cho đối phương một hòn đá nhỏ. Cả hai đồng thời lật nó lên xem, hòn đá đều có chung một ngụ ý 'có phục kích'. Hashirama và Madara quay mặt lại vận chakra vào chân phóng vụt đi. Nhưng chưa kịp rời khỏi đó, hai người cảm nhận được cái gì vừa sượt qua người. Madara nhận ra ngay đó là phụ thân hắn- Uchiha Tajima tộc trưởng Uchiha và đệ đệ của hắn- Uchiha Izuna. Còn bên Hashirama, kẻ xuất hiện là Senju Butsuma tộc trưởng Senju. Hai bên đứng trên mặt nước, tỏa ra một luồng sát khí đến ngạt thở. Không nói không rằng, hai tộc trưởng của hai gia tộc hùng mạnh bật nhất lao vào nhau, ngay lập tức tiếng va chạm của kim loại cũng vang lên. Hashirama và Madara chỉ biết trơ mắt đứng nhìn hai người phụ thân một sống một còn với nhau. Izuna lùi về sau vài bước, biết bản thân không có khả năng tham gia cuộc chiến này nên y chỉ có thể đứng bên ngoài đề phòng mai phục lẫn viện trợ cho phụ thân. Bỗng Butsuma đang ở trên không nhìn xuống thấy con trai của địch thủ, liền nghĩ ngay đến nếu giết được người kia phần thắng sẽ nắm chắc trong tay. Không chần chừ ông rút kunai ném thẳng về phía Izuna, về phần Tajima đang tập trung vào cuộc chiến chỉ biết trơ mắt nhìn kunai lao về phía con trai. Keng.Thanh kunai bị đánh văng ra. Izuna đơ người nhìn kunai vừa rơi xuống bên cạnh mình. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Madara còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy một thân ảnh tóc bạch kim đứng bên cạnh Hashirama. Hắn vừa nãy tim như ngừng đập khi thấy đệ đệ của mình gặp nguy hiểm. Hắn vừa định ném hòn đá trong tay đánh bay thanh kunai nhưng chưa kịp làm gì thì đã có người ra tay trước hắn. Mà người Madara không ngờ tới chính là Tobirama. Cậu với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình đứng cạnh gia huynh. Thật ra Tobirama có dự cảm không lành nên đã theo dõi Hashirama, tình cờ cậu cũng cảm nhận được chakra của phụ thân. Thấy tình thế không ổn nhưng không tiện ra mặt nên Tobirama luôn đứng phía sau quan sát mọi việc. Cậu cứu tên nhóc kia cũng bởi vì vừa thấy y cậu liền nhớ đến hai đệ đệ đã khuất của mình. Cậu không thể trơ mắt ra nhìn một đứa trẻ vô tội lại hy sinh, cho dù có là kẻ thù đi chăng nữa.Từ nãy đến giờ ánh mắt của Madara luôn dáng lên người của kẻ vừa xuất hiện kia. Hắn không ngờ sẽ gặp lại cậu trong tình huống này. Là kẻ địch đối đầu nhau. Ánh mắt của Tobirama khẽ lướt qua người hắn, ánh mắt đó không chút gợn sóng mà chỉ là cái nhìn lạnh nhạt. Hắn chợt thấy tim mình nhói đau, đây không phải là chuyện hắn muốn thấy.Hai vị tộc trưởng cũng bị sự tình này làm cho ngừng chiến, cả hai lui về tư thế phòng thủ. Hashirama người đứng đơ nãy giờ mới lấy lại tinh thần, anh chớp ngay thời cơ rồi nhảy ra giữa hai tộc trưởng."Ngừng lại đi, làm ơn""Hashirama, con làm gì vậy hả? Mau tránh ra.""Phụ thân, ngừng cuộc chiến này lại có được không?""Con...."Butsuma nghe con trai cả của mình nói xong thì tức giận vô cùng. Tộc trưởng Uchiha thì nở nụ cười nhạt, rồi lên tiếng chọc tức địch thủ của mình."Senju Butsuma, ngươi có một đứa con ham sống sợ chết vậy sao? Thật có phúc cho ngươi.""Ngươi...."Butsuma tức giận nghiến răng, ông nắm chặt nấm đấm. Cầm chắc trong tay thanh đao, chỉ trong chớp mắt lao nhanh về phía người kia. Tajima cũng không kém cạnh, hai người lao vào nhau mặc cho Hashirama đang đứng ở giữa. Anh không hề có dấu hiệu né tránh, Tobirama thấy biểu tình không ổn liền nhanh chân tiến về phía gia huynh. Nhưng cậu vốn dĩ chỉ là một cậu bé làm sao địch nổi sức mạnh của hai cường nhân. Nhanh chóng bị sức ép đó làm cho bất ổn. Đột nhiên từ đâu một trận cuồng phong đánh bật hai vị tộc trưởng ra xa. Cùng lúc đó là một kết giới bao bọc bên ngoài cậu, không chỉ có kết giới mà còn xuất hiện một lớp gỗ chồng lên kết giới tạo thành một tấm chắn kiên cố. Madara hoảng hốt khi thấy cậu lao vào trận chiến, hắn nhanh tay lấy ra chiếc quạt ba tiêu thổi lệch hướng tấn công của hai người kia. Hắn còn nhanh tay kết ấn tạo ra lớp kết giới bảo vệ Tobirama. Hashirama không di chuyển mục đích muốn ngăn cản cuộc chiến này, nhưng điều anh không ngờ là Tobirama lại lao vào đây cứu mình. Hashirama không nghĩ ngợi nhiều, anh dùng mộc độn tạo thành lớp vỏ phòng thủ bao bọc xunh quanh Tobirama. Hai vị phụ thân kia trong chốc lát bị hài tử của mình làm cho khó hiểu. Hai người đồng thời nhìn về phía con trai, trên mặt biểu tình hết sức khó coi. Madara làm lơ luôn vị phụ thân, đệ đệ cùng thằng bạn thân của mình, hắn thản nhiên bước từng bước đến bên tấm chắn bằng gỗ kia. Hắn đưa tay kết ấn kết giới lập tức biến mất, rồi sang nhìn Hashirama một cái. Anh hơi hoảng hốt nhưng nhanh chóng hiểu ra liền thu hồi mộc độn. Bên trong cậu bé tóc bạch kim từ từ xuất hiện, đôi mắt phượng đỏ nhìn chằm chằm hắn có vài tia cảnh giác. Madara thở dài một cái, hắn đưa tay về phía cậu ngụ ý muốn đỡ cậu đứng dậy. Tobirama từ nhìn mặt hắn chuyển sang nhìn bàn tay đang đưa về phía mình. Không biết điều gì đã thôi thúc cậu nắm lấy bàn tay đó. Hắn dùng lực kéo cậu dậy, đôi mắt vẫn dáng chặt vào khuôn mặt cậu. Hắn nhìn cậu một cách ôn nhu kèm một chút thâm tình không màn đến những người còn ngơ ngác xunh quanh.Hắn không buông tay cậu ra mà còn kéo cậu lại gần hơn, môi hắn kề sát vào vành tai nho nhỏ trắng nõn của cậu. Hắn thì thầm."Bàn tay này nhất định ta sẽ không buông. Còn điều ta đã nói nhất định ta sẽ làm được. Ngươi phải đợi ta. Hiểu không?"Giọng hắn rất nhỏ chỉ để một mình cậu nghe thấy. Vành tai Tobirama cũng bất giác đỏ lên, hắn dùng cái giọng điệu mờ ám này nói với cậu cũng quá là sởn gai ốc đi. Cậu dùng tay còn lại đẩy Madara ra xa người mình, tay kia cũng thừa cơ rút ra. "Ngươi ít nói nhảm đi""Hahaha được. Ta đều chiều ngươi"Tobirama dùng đôi mắt đỏ liếc người mặt dày trước mặt. 'Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?' cậu nghĩ thầm ra sức ghét bỏ hắn. Madara thì vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cậu, đôi môi vẫn luôn nở nụ cười thích thú. Hắn quay sang vị phụ thân nãy giờ bị hắn làm cho ngơ ngác kia, nhàn nhạt lên tiếng."Phụ thân, hôm nay đến đây là được rồi. Chỉ có bao nhiêu người chúng ta cũng không được gọi là cuộc chiến chính thức. Chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường thật sự. Bây giờ thì về thôi.""Madara, con..."Còn chưa kịp để phụ thân thắc mắc, hắn đã đến bên đệ đệ rồi đem cả hai thuấn thân đi mất. Trước khi đi hắn còn quay lại nhìn cậu một cái. Butsuma nãy giờ bị bơ, liền tức giận quát lên:"Tajima, ngươi còn chưa xong với ta đâu"Tajima nghe Madara nói xong cũng lấy làm hợp lí, cộng thêm hai đứa con trai đều chạy đi trước bỏ lại một người cao tuổi ông đây. Lòng tộc trưởng Uchiha bị tổn thương sâu sắc a. "Cuộc chiến của chúng ta phải để dịp khác vậy."Nói xong Tajima cũng thuấn thân rời đi để lại một người tức đến mức muốn bóc khói luôn rồi. Hashirama thấy vậy liền chạy đến ngăn người phụ thân đang kích động kia."Phụ thân, họ rút lui rồi chúng ta cũng không cần đuổi theo nữa"Butsuma quay sang nhìn Hashirama, ông vẫn còn tức giận nhưng mà biểu tình trên gương mặt cũng có vài phần bất lực. Ông thở dài rồi nói:"Về thôi""Tuân lệnh phụ thân"Hashirama vui mừng ra mặt, nhảy nhảy vài cái. Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, rồi anh chợt nhớ ra Tobirama còn đang đứng đơ ở kia. Anh liền đến bên đệ đệ, đặt bàn tay lên vai cậu, anh ôn tồn nói:"Tobirama, chúng ta về thôi.""Được, về thôi"Tobirama nhắm đôi mắt lại, những lời nói của Madara cứ vang vọng trong đầu cậu. Cậu có nên tin hắn không? Lần tiếp theo hai người gặp lại không chừng sẽ là một chiến trường ác liệt. Nhưng linh cảm mách bảo cậu đây không phải chuyện gì quá tiêu cực, thậm chí cậu có cảm giác được chuyện này có vài phần thú vị. Khóe môi Tobirama khẽ nhếch lên thành nụ cười nhẹ, mọi chuyện cứ để thời gian trả lời vậy.
__________________________Đôi lời của tác giả: Thật ra tui tính viết khoảng 4 chương lúc các nhân vật còn nhỏ thôi, nhưng không biết sao viết tận 6 chương😓.Nhưng mà, bắt đầu từ chương sau cuộc hành trình theo đuổi cụ Nhị của cụ Mad chính thức bắt đầu nha mọi người.Mong mọi người đón chờ nha😘
Hashirama bỗng nở nụ cười gượng gạo phá vỡ bầu không khí."Haha ta có chút chuyện nên phải về sớm rồi""A ta cũng vậy. Gặp lại sau Hashirama"Vừa nói xong cả hai liền ném cho đối phương một hòn đá nhỏ. Cả hai đồng thời lật nó lên xem, hòn đá đều có chung một ngụ ý 'có phục kích'. Hashirama và Madara quay mặt lại vận chakra vào chân phóng vụt đi. Nhưng chưa kịp rời khỏi đó, hai người cảm nhận được cái gì vừa sượt qua người. Madara nhận ra ngay đó là phụ thân hắn- Uchiha Tajima tộc trưởng Uchiha và đệ đệ của hắn- Uchiha Izuna. Còn bên Hashirama, kẻ xuất hiện là Senju Butsuma tộc trưởng Senju. Hai bên đứng trên mặt nước, tỏa ra một luồng sát khí đến ngạt thở. Không nói không rằng, hai tộc trưởng của hai gia tộc hùng mạnh bật nhất lao vào nhau, ngay lập tức tiếng va chạm của kim loại cũng vang lên. Hashirama và Madara chỉ biết trơ mắt đứng nhìn hai người phụ thân một sống một còn với nhau. Izuna lùi về sau vài bước, biết bản thân không có khả năng tham gia cuộc chiến này nên y chỉ có thể đứng bên ngoài đề phòng mai phục lẫn viện trợ cho phụ thân. Bỗng Butsuma đang ở trên không nhìn xuống thấy con trai của địch thủ, liền nghĩ ngay đến nếu giết được người kia phần thắng sẽ nắm chắc trong tay. Không chần chừ ông rút kunai ném thẳng về phía Izuna, về phần Tajima đang tập trung vào cuộc chiến chỉ biết trơ mắt nhìn kunai lao về phía con trai. Keng.Thanh kunai bị đánh văng ra. Izuna đơ người nhìn kunai vừa rơi xuống bên cạnh mình. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức Madara còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy một thân ảnh tóc bạch kim đứng bên cạnh Hashirama. Hắn vừa nãy tim như ngừng đập khi thấy đệ đệ của mình gặp nguy hiểm. Hắn vừa định ném hòn đá trong tay đánh bay thanh kunai nhưng chưa kịp làm gì thì đã có người ra tay trước hắn. Mà người Madara không ngờ tới chính là Tobirama. Cậu với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình đứng cạnh gia huynh. Thật ra Tobirama có dự cảm không lành nên đã theo dõi Hashirama, tình cờ cậu cũng cảm nhận được chakra của phụ thân. Thấy tình thế không ổn nhưng không tiện ra mặt nên Tobirama luôn đứng phía sau quan sát mọi việc. Cậu cứu tên nhóc kia cũng bởi vì vừa thấy y cậu liền nhớ đến hai đệ đệ đã khuất của mình. Cậu không thể trơ mắt ra nhìn một đứa trẻ vô tội lại hy sinh, cho dù có là kẻ thù đi chăng nữa.Từ nãy đến giờ ánh mắt của Madara luôn dáng lên người của kẻ vừa xuất hiện kia. Hắn không ngờ sẽ gặp lại cậu trong tình huống này. Là kẻ địch đối đầu nhau. Ánh mắt của Tobirama khẽ lướt qua người hắn, ánh mắt đó không chút gợn sóng mà chỉ là cái nhìn lạnh nhạt. Hắn chợt thấy tim mình nhói đau, đây không phải là chuyện hắn muốn thấy.Hai vị tộc trưởng cũng bị sự tình này làm cho ngừng chiến, cả hai lui về tư thế phòng thủ. Hashirama người đứng đơ nãy giờ mới lấy lại tinh thần, anh chớp ngay thời cơ rồi nhảy ra giữa hai tộc trưởng."Ngừng lại đi, làm ơn""Hashirama, con làm gì vậy hả? Mau tránh ra.""Phụ thân, ngừng cuộc chiến này lại có được không?""Con...."Butsuma nghe con trai cả của mình nói xong thì tức giận vô cùng. Tộc trưởng Uchiha thì nở nụ cười nhạt, rồi lên tiếng chọc tức địch thủ của mình."Senju Butsuma, ngươi có một đứa con ham sống sợ chết vậy sao? Thật có phúc cho ngươi.""Ngươi...."Butsuma tức giận nghiến răng, ông nắm chặt nấm đấm. Cầm chắc trong tay thanh đao, chỉ trong chớp mắt lao nhanh về phía người kia. Tajima cũng không kém cạnh, hai người lao vào nhau mặc cho Hashirama đang đứng ở giữa. Anh không hề có dấu hiệu né tránh, Tobirama thấy biểu tình không ổn liền nhanh chân tiến về phía gia huynh. Nhưng cậu vốn dĩ chỉ là một cậu bé làm sao địch nổi sức mạnh của hai cường nhân. Nhanh chóng bị sức ép đó làm cho bất ổn. Đột nhiên từ đâu một trận cuồng phong đánh bật hai vị tộc trưởng ra xa. Cùng lúc đó là một kết giới bao bọc bên ngoài cậu, không chỉ có kết giới mà còn xuất hiện một lớp gỗ chồng lên kết giới tạo thành một tấm chắn kiên cố. Madara hoảng hốt khi thấy cậu lao vào trận chiến, hắn nhanh tay lấy ra chiếc quạt ba tiêu thổi lệch hướng tấn công của hai người kia. Hắn còn nhanh tay kết ấn tạo ra lớp kết giới bảo vệ Tobirama. Hashirama không di chuyển mục đích muốn ngăn cản cuộc chiến này, nhưng điều anh không ngờ là Tobirama lại lao vào đây cứu mình. Hashirama không nghĩ ngợi nhiều, anh dùng mộc độn tạo thành lớp vỏ phòng thủ bao bọc xunh quanh Tobirama. Hai vị phụ thân kia trong chốc lát bị hài tử của mình làm cho khó hiểu. Hai người đồng thời nhìn về phía con trai, trên mặt biểu tình hết sức khó coi. Madara làm lơ luôn vị phụ thân, đệ đệ cùng thằng bạn thân của mình, hắn thản nhiên bước từng bước đến bên tấm chắn bằng gỗ kia. Hắn đưa tay kết ấn kết giới lập tức biến mất, rồi sang nhìn Hashirama một cái. Anh hơi hoảng hốt nhưng nhanh chóng hiểu ra liền thu hồi mộc độn. Bên trong cậu bé tóc bạch kim từ từ xuất hiện, đôi mắt phượng đỏ nhìn chằm chằm hắn có vài tia cảnh giác. Madara thở dài một cái, hắn đưa tay về phía cậu ngụ ý muốn đỡ cậu đứng dậy. Tobirama từ nhìn mặt hắn chuyển sang nhìn bàn tay đang đưa về phía mình. Không biết điều gì đã thôi thúc cậu nắm lấy bàn tay đó. Hắn dùng lực kéo cậu dậy, đôi mắt vẫn dáng chặt vào khuôn mặt cậu. Hắn nhìn cậu một cách ôn nhu kèm một chút thâm tình không màn đến những người còn ngơ ngác xunh quanh.Hắn không buông tay cậu ra mà còn kéo cậu lại gần hơn, môi hắn kề sát vào vành tai nho nhỏ trắng nõn của cậu. Hắn thì thầm."Bàn tay này nhất định ta sẽ không buông. Còn điều ta đã nói nhất định ta sẽ làm được. Ngươi phải đợi ta. Hiểu không?"Giọng hắn rất nhỏ chỉ để một mình cậu nghe thấy. Vành tai Tobirama cũng bất giác đỏ lên, hắn dùng cái giọng điệu mờ ám này nói với cậu cũng quá là sởn gai ốc đi. Cậu dùng tay còn lại đẩy Madara ra xa người mình, tay kia cũng thừa cơ rút ra. "Ngươi ít nói nhảm đi""Hahaha được. Ta đều chiều ngươi"Tobirama dùng đôi mắt đỏ liếc người mặt dày trước mặt. 'Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?' cậu nghĩ thầm ra sức ghét bỏ hắn. Madara thì vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cậu, đôi môi vẫn luôn nở nụ cười thích thú. Hắn quay sang vị phụ thân nãy giờ bị hắn làm cho ngơ ngác kia, nhàn nhạt lên tiếng."Phụ thân, hôm nay đến đây là được rồi. Chỉ có bao nhiêu người chúng ta cũng không được gọi là cuộc chiến chính thức. Chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường thật sự. Bây giờ thì về thôi.""Madara, con..."Còn chưa kịp để phụ thân thắc mắc, hắn đã đến bên đệ đệ rồi đem cả hai thuấn thân đi mất. Trước khi đi hắn còn quay lại nhìn cậu một cái. Butsuma nãy giờ bị bơ, liền tức giận quát lên:"Tajima, ngươi còn chưa xong với ta đâu"Tajima nghe Madara nói xong cũng lấy làm hợp lí, cộng thêm hai đứa con trai đều chạy đi trước bỏ lại một người cao tuổi ông đây. Lòng tộc trưởng Uchiha bị tổn thương sâu sắc a. "Cuộc chiến của chúng ta phải để dịp khác vậy."Nói xong Tajima cũng thuấn thân rời đi để lại một người tức đến mức muốn bóc khói luôn rồi. Hashirama thấy vậy liền chạy đến ngăn người phụ thân đang kích động kia."Phụ thân, họ rút lui rồi chúng ta cũng không cần đuổi theo nữa"Butsuma quay sang nhìn Hashirama, ông vẫn còn tức giận nhưng mà biểu tình trên gương mặt cũng có vài phần bất lực. Ông thở dài rồi nói:"Về thôi""Tuân lệnh phụ thân"Hashirama vui mừng ra mặt, nhảy nhảy vài cái. Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, rồi anh chợt nhớ ra Tobirama còn đang đứng đơ ở kia. Anh liền đến bên đệ đệ, đặt bàn tay lên vai cậu, anh ôn tồn nói:"Tobirama, chúng ta về thôi.""Được, về thôi"Tobirama nhắm đôi mắt lại, những lời nói của Madara cứ vang vọng trong đầu cậu. Cậu có nên tin hắn không? Lần tiếp theo hai người gặp lại không chừng sẽ là một chiến trường ác liệt. Nhưng linh cảm mách bảo cậu đây không phải chuyện gì quá tiêu cực, thậm chí cậu có cảm giác được chuyện này có vài phần thú vị. Khóe môi Tobirama khẽ nhếch lên thành nụ cười nhẹ, mọi chuyện cứ để thời gian trả lời vậy.
__________________________Đôi lời của tác giả: Thật ra tui tính viết khoảng 4 chương lúc các nhân vật còn nhỏ thôi, nhưng không biết sao viết tận 6 chương😓.Nhưng mà, bắt đầu từ chương sau cuộc hành trình theo đuổi cụ Nhị của cụ Mad chính thức bắt đầu nha mọi người.Mong mọi người đón chờ nha😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com