TruyenHHH.com

[MadaTobi] Đời này ta chỉ sống vì em.

Chương 39: Rời xa nhân gian

Doanh17

Trước khi mất đi ý thức, Tobirama lờ mờ thấy một thân ảnh màu đỏ chạy như bay về phía cậu, khóe môi vô thức cong lên. Có một hình ảnh khác vô tình rơi vào tầm mắt cậu, đó là điều Tobirama trước giờ luôn khao khát được nhìn thấy, cuối cùng trước lúc cậu tạm biệt thế giới này thì ông trời đã nhân từ cho một cơ hội được nhìn thấy nó. Một tộc nhân Senju yếu thế ngã xuống đất, người nọ nhắm chặt đôi mắt chờ đợi một đao chí mạng ghim vào tim bởi một tên phản nhẫn, ấy vậy mà ngay đúng thời khắc quyết định lại xuất hiện một tộc nhân Uchiha chạy đến kịp thời đánh bay thanh đao và nhanh gọn lấy mạng tên kia. Tộc nhân Uchiha chìa một cánh tay ra trước mặt tộc nhân Senju, người nọ ngơ ngác một lúc thì cũng giơ tay bắt lấy bàn tay kia. Hình ảnh đơn giản nhưng lại sâu sắc đến lạ thường, trái tim đang đập yếu dần của cậu cũng có một chút run động. Nhưng cậu thật sự rất mệt, đến khi bản thân bị người kia ôm vào lòng cậu cũng không còn cảm giác gì nữa.

Tiếng gió rít rào thổi nhẹ khẽ lay vài sợi tóc bạc mềm mại, trên khóe mắt còn vương một giọt nước ấy vậy mà khóe môi lại cong lên giống như đang cười.

Madara chết lặng nhìn người trong lòng. Hắn sợ hãi, hắn khiếp đãm, hắn cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, một mảnh cũng không còn. Madara nói rất nhỏ nhẹ, hắn sợ nếu hắn nói quá lớn tiếng sẽ làm em ấy sợ. Em ấy không thích cái tính thô lỗ của hắn. Nhưng hắn có thể sửa, mọi điều em không thích hắn đều có thể sửa. Vì vậy,

"Đừng đùa với ta nữa, Tobirama"

Madara bắt gặp những vết thương vẫn còn đang chảy máu không ngừng chằng chịt trên cơ thể vốn trắng nõn của cậu. Đôi tay run rẩy không dám chạm vào chúng, Madara cắn chặt răng tháo găng tay rồi áp sát vào miệng vết thương. Hắn bây giờ vô cùng hận bản thân tại sao không nghiêm túc học y thuật, cũng tại tính kiêu ngạo của hắn.

"Chắc em đau lắm phải không? Đáng lẽ người bị đau phải là ta mới đúng, Tobirama của ta không chỉ sợ lạnh mà còn sợ đau nữa. Là lỗi của ta không chăm sóc tốt cho em. Em còn không mau tỉnh dậy mắng ta một trận đi chứ"

Cố gắng ép sát cả cơ thể Tobirama vào người mình càng nhiều càng tốt, bởi hắn cảm nhận được nhiệt độ không quá nóng nhưng lại mát lạnh ấy đang dần biến mất trên cơ thể người yêu. Điều này làm Madara càng hoảng loạn, hắn ôm chặt lấy cơ thể của cậu, cả khuôn mặt vùi hết vào hõm vai đầy máu, hoàn toàn không thể thấy rốt cuộc khuôn mặt hắn đang có biểu cảm gì.

"Em mau tỉnh lại đi, em muốn gì ta điều chiều theo em có được không?"

"Tobirama à, Tobirama, Senju Tobirama"

Vẫn không có bất kì động tĩnh gì khác, Madara chợt run lên, hắn khẽ lắc nhẹ đầu, lại tiếp tục độc thoại một mình.

"Vậy là ta không gọi đúng nên em không dậy có phải không?"

"Từ lâu ta đã muốn gọi em là Uchiha Tobirama"

"Uchiha Tobirama. Em có thích không?"

"Nếu em thích, ta có thể gọi em như vậy cả đời"

"Uchiha Tobirama, Uchiha Tobirama, UCHIHA TOBIRAMA. EM MAU TỈNH LẠI ĐI, LÀM ƠN, làm ơn"

Cuộc chiến đã dần đến hồi kết, làng Lá đã đánh lui được đám phản nhẫn nhưng lại tổn thất rất nặng nề. Mọi người mệt mỏi nhưng lại không thể nào bỏ xuống cảm giác mất mát tột cùng này. Tiếng bàn tán dần nổi lên, càng nhiều người vây quanh thân ảnh hai nam nhân. Có người biết được sự tình liền bật khóc nức nở.

" Im lặng. MAU IM LẶNG HẾT CHO TA"

Mọi âm thanh lập tức im bật. Có vài người sợ hãi lùi về sau mấy bước, trong đám đông chợt có một tiếng nói phát ra đầy kinh ngạc hơn là sợ hãi.

"Ngài Madara, mắt của ngài."

Madara ngẩng mặt lên hét lớn, hắn đang rất tức giận. Tobirama của hắn đang nghỉ ngơi, bọn người kia lại ồn ào như vậy. Nhưng sau khi nghe được có người nhắc đến mắt hắn. Madara mới để ý thấy có sự khác lạ, một dòng huyết lệ chảy dọc từ mắt xuống gò má của hắn. Và đôi mắt của hắn không còn là mangekyou sharingan nữa, mà là một đôi mắt màu tím.

Được gọi là Rinnegan.

"Mau tránh đường"

Hashirama khó khăn lách người đi qua đám đông. Đôi chân gần như không còn sức lực khụy hẳn xuống đất khi anh nhìn thấy đứa em trai nhỏ của mình toàn là máu. Khắp nơi đều màu đỏ.

"Không, không thể nào. Tobi của ta bị làm sao vậy? Madara cậu mau nói đi chứ"

Anh điên cuồng đấm lay cả Madara, nhưng chẳng thể lay động được hắn. Hashirama thở nặng nhọc muốn giành lại thân thể đệ đệ nhưng hoàn toàn không được. Anh đành phải duy trì tư thế này để vận charka chữa trị, nước mắt không tự chủ rơi đầy cả khuôn mặt, đôi tay run rẩy kiểm tra mạch đập. Hashirama chưa bao giờ thấy bản thân vô dụng như vậy, cả đứa em duy nhất cũng không bảo vệ nổi.

"Tobi, hức, Tobi thật sự đã-'

"CÂM MIỆNG" Madara tức giận hét lớn.

"Tobirama vẫn còn sống, em ấy nhất định vẫn còn sống. Hashirama, không phải cậu là thánh nhân sao, cậu mau làm gì đi chứ"

"Madara"

Hashirama càng thêm đau lòng khi thấy tình trạng suy sụp đến mức mất lí trí của thiên khải. Anh phải làm sao đây, người nằm đây là đệ đệ của anh. Người đệ đệ còn lại cuối cùng của anh mãi mãi rời bỏ anh rồi.

Đám đông lại tản ra lần nữa giống như lúc Hashirama xuất hiên khi nãy, nhưng lần này lại là Mito và Izuna. Trên khuôn mặt hai người đều mang vẻ tan thương, chắc hẳn cả hai đều biết sự tình gì đang diễn ra ở đây. Izuna bước nhanh về phía Madara, y đặt tay lên vai hắn miệng mấp máy muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nhưng rất nhanh y phát hiện đôi mắt đại ca nhà mình có biến dị.

"Madara ca, huynh cứ như vậy làm sao Bạch Mao ra đi thanh thản được. Đại ca, mắt của huynh"

Bỗng nhiên nghe được Izuna nhắc đến đôi mắt của mình, Madara chợt bừng tỉnh như hiểu ra được cách giải của một bài toán phức tạp nào đó. Hắn nhìn xuống gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc của người trong lòng. Đột nhiên hắn mỉm cười, nụ cười rất nhẹ cùng ánh mắt ôn nhu khi nhìn Tobirama, ai thấy cũng đều tự hiểu tình cảm hắn dành cho cậu lớn lao cỡ nào. Đặt một nụ hôn lên vầng trán có dính vài giọt máu, hắn cũng không hề ghét bỏ ngược lại càng ôm thật chặt khuôn mặt ấy vào lòng ngực. Madara một mực duy trì tư thế này, đôi môi mấp máy phát ra vài âm thanh khàn khàn.

"Izuna, Hashirama, ta có cách để Tobirama quay về với chúng ta rồi"

Hashirama nghe xong thì cả kinh nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Izuna cướp lời.

"Đại ca, đừng nói huynh muốn hồi sinh Tobirama bằng Rinnegan. Đệ không đồng ý"

Izuna dùng thái độ vô cùng quả quyết nói chuyện với Madara. Đây là lần đầu tiên y lên tiếng chống đối lời nói của đại ca y. Ánh mắt của Izuna cũng đủ nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề. Ngoài mặt quả quyết là thế nhưng trong lòng y tự biết kết quả sẽ ra sao rồi, ngay từ lúc Madara nói ra câu đó thì không ai có thể ngăn hắn lại được nữa.

Madara lúc này mới hoàn toàn ngước mặt lên nhìn vào mắt em trai và thiên khải của mình. Trong mắt hắn không còn sự đau buồn nữa mà thay vào đó là sự quyết tâm tột cùng.

"Ta thức tỉnh được Rinnegan cũng là vì Tobirama. Izuna, đệ cũng biết năng lực của đôi mắt này rất mạnh mà, theo ta được biết nó có thể hồi sinh người mất quay trở về nhân gian. Tobirama sẽ quay về với ta"

"Đại ca, huynh nói không sai. Nhưng trong lịch sử ghi chép của Uchiha chưa từng có tiền lệ người mở được Rinnegan, lỡ như có tác dụng phụ khi sử dụng nó thì làm sao đây. Kể cả sử dụng Mangekyo Sharingan cũng đã để lại một hậu quả lớn như thế thì sao chúng ta biết được Rinnegan có như vậy không, không chừng còn nguy hiểm hơn thế gấp mấy lần thì sao?"

"Kể cả có như vậy ta cũng phải thử"

Madara lại quay về nhìn khuôn mặt như đang ngủ say của Tobirama. Hashirama nghe xong cuộc nói chuyện của huynh đệ nhà Uchiha, cả người sốt sắng ngồi quỳ đối diện Madara, năm ngón tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đệ đệ.

"Madara, cậu đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa? Tuy rằng có thể Tobi sẽ một lần nữa tỉnh dậy nhưng làm như vậy có phải là trái luân thường đạo lí không? Làm người chết sống lại, năng lực này cũng quá lợi hại đi"

"Hashirama, ngươi không tin ta?"

"Đương nhiên không phải. Tobi có thể sống lại thì quá tốt rồi nhưng lỡ như, lỡ như cả cậu cũng..."

Madara nghe vậy cũng không có biểu tình gì mới.

"Nếu ta thất bại thì coi như ta đi đến đó tìm em ấy, bầu bạn cùng em ấy cũng không tệ"

"Madara"

"Đại ca"

Cả hai tiếng gọi cất lên cùng một lúc nhưng điều gì Madara đã quyết thì không thể thay đổi. Có một hy vọng xuất hiện như vậy hắn nhất định đặt cược cả tính mạng.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com