Madatobi Doi Nay Ta Chi Song Vi Em
"Trái tim này đập mạnh mẽ như vậy là vì em, Senju Tobirama"Tobirama cúi gầm mặt, biểu tình trên khuôn mặt cũng vì vậy mà bị màn sương che khuất. Madara tiến sát lại gần cậu hơn, hắn vòng hai tay ra sau cổ cậu. Người của Tobirama có chút run lên, lần đầu cậu tiếp xúc da thịt với ai đó gần như vậy. Nhưng kì lạ là cậu không hề cảm thấy ghét bỏ, cậu không khó chịu khi ở cạnh Madara. Madara thu một tay về nắm lấy bàn tay cậu, một tay vẫn giữ sau gáy nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ trắng ngần của cậu. "Em nhìn xem, nó rất hợp với em"Giọng nói của hắn như thì thầm tràn ngập ôn nhu, bàn tay đang nắm tay cậu di chuyển đến trước ngực cậu. Tobirama cảm nhận được tay mình vừa chạm vào vật gì đó. Cậu mở mắt ra nhìn thứ đang treo trước ngực mình, là một sợi dây chuyền cùng mặt dây chuyền đã cũ của cậu. Tobirama ngước mặt lên nhìn hắn, cậu chỉ thấy hắn đang cười với mình, vẻ mặt hiền hòa ánh mắt yêu thương đó đang nhìn cậu."Sợi dây chuyền là bà Anzu đưa cho ta, còn mặt dây chuyền là ta lén lúc em không để ý mà lấy đi. Em không giận ta chứ?"Tobirama cong cong khóe mắt."Mặt dây chuyền này vốn là của ngươi mà, nếu ngươi lấy nó đi ta cũng không có ý kiến"Madara nghe cậu nói xong thì nhíu mày, áp trán của hắn chạm vào trán cậu. Hắn muốn cậu nhìn thật kĩ ánh mắt này của hắn, ánh mắt chỉ có hình bóng của cậu. "Em không nhớ sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau ta đã tặng nó cho em, cũng là lúc ta nhận ra tình cảm của mình. Từ lúc đó nó đã thuộc về em"Hắn lần nữa áp tay cậu lên ngực trái của hắn."Nơi này cũng thuộc về em mất rồi"Madara hít một hơi sâu, lấy hết can đảm mà nói ra nỗi lòng bấy lâu nay hắn chôn chặt trong tim."Từ lúc đó hình bóng một cậu bé tóc bạch kim nổi bật luôn ẩn hiện như có như không trong tâm trí ta. Lúc ta luyện tập ta cũng nhớ đến em, lúc ta ăn món nào đó lạ lẫm cũng sẽ nghĩ ngay em có thích món này không, lúc ta ngủ cũng nằm mơ thấy em cười với ta."Nói đến đây Madara cười khẽ, như hắn đang nhớ lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời."Khi ta gặp lại em trên chiến trường, khoảnh khắc đó ta đã chắc chắn rằng tình cảm của ta dành cho em không hề phai nhạt""Đến lúc có được hòa bình, em không muốn ta làm Hokage ta liền từ chối lời đề nghị của Hashirama""Ta luôn theo dõi nhất cử nhất động của em. Ta muốn biết sở thích của em, muốn biết tất cả mọi thứ về em. Ta muốn ta là người hiểu em nhất""Những hành động mà ta dành cho em, em không cảm nhận được nó sao? Ta muốn dành hết những thứ tốt đẹp cho em, em muốn gì ta liền có thể đáp ứng""Uchiha Madara ta hoàn toàn bị em làm cho điên đảo mất rồi""Ta yêu em, Senju Tobirama"Ngay từ lời cuối hắn thốt ra, Madara ngay lập tức ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại kia. Bàn tay đặt sau gáy từ từ luồn vào mái tóc mềm mại của cậu. Tobirama bất ngờ đến trợn tròn mắt, cậu ra sức muốn đẩy hắn ra nhưng Madara lại khóa chặt hai tay cậu lại. Nụ hôn ban đầu chỉ là môi chạm môi nhưng càng về sau Madara càng lấn tới, hắn đưa lưỡi muốn cậu mở miệng mà xâm nhập vào trong. Tobirama ra sức cự tuyệt, cậu cắn chặt răng mình ngăn cản hành động của hắn. Nhưng mà điều cậu không ngờ nhất là tay Madara từ từ luồn vào trong áo cậu, bàn tay hắn mơn trớn từng lớp da thịt mịn màng bây giờ đang phủ đầy hơi nước ướt át. Mỗi chỗ hắn chạm vào nóng ran như đang đốt cháy da thịt cậu, cả người như có một dòng điện chạy xẹt qua. Cậu uốn éo cơ thể để tránh cái chạm của hắn."Ngươi...dừng....dừng lại...ưm...ưm"Madara chỉ chờ khoảnh khắc này, lúc cậu vừa mở miệng hắn ngay lập tức xâm nhập vào trong khoang miệng của cậu. Hắn tham lam đầy mãn nguyện thưởng thức hương vị kẹo ngọt đặc trưng đầy cuốn hút, hắn bây giờ như dã thú cuồng bạo chỉ biết lao đến con mồi mà hung hăng chiếm lấy làm của riêng. Đầu lưỡi hắn vói vào đảo một vòng quanh khoang miệng lại khẽ nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của cậu. Bầu không khí im lặng chỉ còn tiếng chặc chặc ướt át của môi lưỡi.Tobirama cảm thấy mình sắp chết vì ngạt thở rồi, cơ thể của cậu bây giờ không còn chút sức lực. Cậu đẩy đẩy người hắn tỏ ý muốn dừng lại. Madara biết người thương sắp hết dưỡng khí, mặc dù chưa đủ thỏa mãn hắn, nhưng hắn vẫn luyến tiếc mà rời môi khỏi cậu. Trên đầu lưỡi cả hai được nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc đầy sắc tình. Madara không thể rời mắt khỏi đôi môi vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà sưng đỏ lên. Còn về phía Tobirama, cậu sau khi được tự do cố gắng hít lấy hít để không khí để bù đắp cho khoảng thời gian nín thở nãy giờ. Madara vươn tay chạm vào đôi môi đỏ mọng của cậu, rồi hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má cao cao có một vệt đỏ, mặc dù đó là vết sẹo khá sâu do một lần cậu chiến đấu bị đối thủ đả thương mà để lại, nhưng vào tầm mắt Madara nó lại đẹp tựa cánh hoa đỏ thẫm. Động tác của hắn cực kì ôn nhu, cho đến khi bàn tay đó bị cậu gạt đi hắn mới dừng lại. "Madara, ngươi dừng lại được rồi"Tobirama nói xong thì dừng sức trèo lên khỏi mặt hồ. Vừa mới lên bờ liền có một làn gió lạnh thổi qua, cả người cậu đã ướt sũng còn cộng thêm gió lạnh, Tobirama run rẩy mà đi đến nơi đặt quần áo. Chưa đi được vài bước cậu cảm nhận được cả người được bao bọc bởi áo choàng. Hơi ấm ngay lập tức bao trùm lấy cậu, cậu theo phản xạ mà rút người vào nó. Madara ôm chặt lấy cậu từ phía sau, hắn nhắm chặt mắt lại, hắn biết nếu giờ hắn buông ra thì hắn sẽ mãi mãi mà đánh mất cậu."Em đừng đi có được không? Đừng rời bỏ ta. Ta biết em có mối hận với tộc Uchiha, ta biết em hận ta. Nhưng mà ta đã từng hứa với em, sẽ tạo ra một thế giới hòa bình không chiến tranh, hai gia tộc chúng ta sẽ hòa thuận mà liên minh. Mặc dù chưa thật sự hoàn hảo nhưng ta cũng đã thật sự đạt được cả hai. Em cho ta một cơ hội để bù đắp cho em có được không, Tobirama?""Buông ta ra trước đã""Nhưng em phải hứa không được chạy"Tobirama dần mất kiên nhẫn, cậu thúc cùi chỏ vào bụng hắn thành công khiến hắn tách người ra khỏi cậu. Tobirama nhìn hắn với đôi mắt phức tạp, cậu lùi về sau vài bước muốn định tâm lại một chút. Đây là lần đầu tiên bộ não của cậu phải hoạt động hết công suất mà vẫn không nhận thức được tình hình như thế này. Madara hốt hoảng đưa tay về phía cậu, hắn sợ đánh mất cậu, sợ cậu vì vậy mà ghét bỏ hắn. Tobirama lắc nhẹ đầu rồi cất giọng rất nhỏ."Cho ta thêm thời gian, ta sẽ suy nghĩ về chuyện này"Nói xong cậu dùng phi lôi thần dịch chuyển đến nơi đã đánh dấu sẵn ở nhà bà Anzu, cứ thế mà biến mất ngay trước mắt Madara.Madara đứng như trời trồng, đôi mắt cứ nhìn chầm chầm vào nơi cậu vừa đứng. Bỗng Madara bật cười, tiếng cười của hắn vang vọng cả một vùng trời. Cậu nói như vậy có phải là cho hắn cơ hội không? Hắn vẫn còn khả năng có được cậu, Senju Tobirama sẽ chỉ thuộc về Uchiha Madara đây thôi. Tobirama có mặt tại căn phòng quen thuộc mấy ngày nay cậu sống chung với hắn. Tâm tình cậu rối như tơ vò, mọi thắc mắc về mấy hành động khó hiểu của hắn giờ đã có câu trả lời. Nhưng mà như vậy lại khiến cậu khó nghĩ hơn gấp ngàn lần. Lúc Madara nói ra lời yêu cậu hình như cậu có một chút động tâm, trái tim cậu lúc đó đập nhanh đến nỗi cậu còn tưởng nó sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực luôn mất. Tobirama dùng tay đặt lên ngực trái mình hi vọng giúp nó bình tĩnh lại đôi chút. Thật ra trước giờ ngoài Hashirama lúc nào cũng kè kè bên cậu nói mấy lời yêu thương khiến cậu chỉ muốn đấm vào bản mặt đó một cái, nhưng bây giờ lại có thêm một người nói lời yêu với cậu, nó khiến cậu cảm giác thật lạ lẫm lẫn có chút cảm động. Cậu cũng có phải có tình cảm với hắn không?...Đến lúc Madara về tới phòng đã thấy Tobirama nằm ngay ngắn trên giường quay lưng lại với hắn. Madara thở dài một cái, hắn đi đến lấy quần áo sạch rồi đi vào phòng tắm. Cho đến lúc hắn ra ngoài định trải nệm ra nằm dưới nền đất thì giọng nói của cậu thốt ra từ trong chăn làm hắn đứng hình mất mấy giây. "Ngươi không muốn bị cảm thì đừng nằm dưới nền đất"Cậu nói rất nhỏ, cả cơ thể vùi hết vào trong chăn. Madara mặc dù nghe rất rõ từng chữ nhưng mà hắn vẫn không tin vào tai mình."Ý em là...""Ngươi không hiểu thì thôi"Giọng nói có chút giận dỗi nhưng Madara nghe xong lại thấy nó đáng yêu vô cùng. Lòng hắn bây giờ vui như mở hội, khuôn miệng cũng vì vậy mà không khép lại được nụ cười. Hắn ôm theo cái chăn cùng cái gối nhẹ nhàng nằm lên giường. "Không được chạm vào ta""Được, ta hứa với em"Được nằm chung với cậu thế này là quá đủ với hắn rồi, hắn sẽ không quá phận mà làm cậu giận. Madara trở người nhìn mãi hình bóng người trong chăn. Nói ra được nỗi lòng làm hắn thoải mái không thôi, điều hắn sợ nhất cũng đã không xảy ra, mặc dù chưa nhận được câu trả lời nhưng hắn có thể đợi, bao lâu hắn cũng sẽ đợi.-----------Chap sau đi làm nhiệm vụ nhen.
Hai ổng bỏ bê nhiệm vụ quá rồi😂
Hai ổng bỏ bê nhiệm vụ quá rồi😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com