TruyenHHH.com

Madatobi Doi Nay Ta Chi Song Vi Em

Đảo Quốc giống như tên của nó quốc gia này nằm trên một hòn đảo tách biệt với đất liền. Tuy là đảo nhưng diện tích lại rất lớn, hoạt động trên hòn đảo này mấy năm trở lại đây phải nói là sầm uất náo nhiệt vô cùng. Hòn đảo được như vậy là từ khi có sự xuất hiện của tổ chức được gọi là Sutaffu, tổ chức này hoạt động dựa trên một mục tiêu là giúp đỡ những người nghèo khó, kiếm thật nhiều tiền từ việc cướp của từ mấy nhà giàu có nhưng nổi tiếng thức đức, vô nhân đạo, chuyên ức hiếp kẻ yếu. Nói đúng hơn tổ chức chuyên làm việc trượng nghĩa, người đứng đầu tổ chức có tên Ono Toshiro, người dân ở đó gọi gã là anh hùng cứu thế, được người dân vô cùng tôn sùng cùng kính trọng.

______________________

Tobirama và Madara đang đứng trên con tàu hướng đến Đảo Quốc. Do đó là một hòn đảo nên chỉ có một cách duy nhất là di chuyển bằng tàu. Mà điều này lại làm Madara cảm thấy hưng phấn bội phần. Hắn là muốn kéo dài thời gian một chút, ở cạnh người hắn yêu nhiều chút nữa. Tobirama thì cảm thấy rất phiền, cậu thì chưa từng đi tàu tuy không say sóng nhưng nhiệt độ ngoài biển lại rất lạnh.

"Sao vậy? Lạnh sao? Có cần vào trong không?"

Madara cảm thấy người Tobirama có chút run rẩy, hắn đoán là cậu thấy lạnh rồi, cũng phải thôi đến cả hắn tự tin là mình đồng da sắt còn cảm thấy có chút lạnh huống chi một người sợ lạnh như Tobirama.

"Ừm vào trong thôi"

Tobirama gật đầu đáp, nếu còn ở đây lâu chút nữa chắc cậu sẽ đông đá mất.

Phút chốc thì trời cũng đã tối, Madara và Tobirama đang ngồi trước bàn ăn. Do ở trên biển thì thức ăn không thể thiếu chính là cá, cùng vài món rau luộc đơn giản. Madara để ý thấy cậu chỉ ăn cá mà không hề động đũa đến mấy món rau. Hắn thắc mắc mà lên tiếng:

"Sao lại chỉ ăn cá mà không ăn rau chứ?"

Tobirama nghe thấy hắn nói thì ngẩng mặt lên nhìn.

"Hửm?"

"Ta nói ngươi sao không ăn rau. Ngươi cũng kén ăn quá đó"

"Ta là không thích rau"

Tobirama lại cặm cụi ăn tiếp, cậu từ nhỏ chỉ thích cá đặc biệt là cá nướng, còn rau không phải cậu không ăn được mà là ghét nên không ăn. Đơn giản Tobirama nghĩ nó khó ăn. Madara nghe cậu nói xong thì nhíu mày.

"Ngươi nhìn ngươi xem, cơ thể cũng là thiếu sức sống quá đi. Mau.. A.."

Hắn vừa nói vừa gắp vài cọng rau rồi đưa đũa ngay miệng cậu. Tobirama nhướng mày nhìn hắn 'đây là muốn đút ta ăn?". Cậu làm ngơ hắn tiếp tục ăn miếng cá mình mới gắp. Madara nhìn cậu rồi cười khổ, hắn vẫn không rút tay lại mà thay vào đó là để rau vào trong chén của cậu. Tobirama nhìn rau trong chén mình rồi ngước mặt lên nhìn hắn, cậu đặt đôi đũa xuống rồi đứng dậy.

"Ta no rồi"

Madara cũng không cản cậu, chỉ lẳng lặng nhìn cậu đi vào trong. Madara lắc nhẹ đầu rồi cười nhạt, tim hắn lúc này như có ai đó đang cầm rồi bóp thắt lại, đau đớn vô cùng. Hắn nhìn vào nơi lúc nãy cậu ngồi 'muốn lấy lòng một người khó vậy sao? Ta là chưa đủ tốt với em sao? Em ghét ta tới mức đồ ăn ta gắp cũng không muốn ăn?'. Hắn ngồi đó một lúc rồi dọn dẹp sạch sẽ mới bước vào trong khoang tàu.

Tobirama đang nằm quay lưng về phía hắn, do khoang tàu rất nhỏ nên cậu sắp chỗ mình vào một góc sát tường. Còn Madara cũng biết người kia không muốn gần mình nên cũng tự giác mà đi đến sát góc tường đối diện cậu. Vì thế giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhất định.

Hai người nằm đó quay lưng lại với nhau, cả hai đều biết người kia vẫn chưa ngủ, nhưng lại với lí do hoàn toàn khác nhau. Tobirama đó giờ vẫn rất tự lập không hề thích gần gũi với người khác cộng thêm việc từ nhỏ đã phải tham gia các cuộc chiến khốc liệt đã tạo cho cậu một thói quen cảnh giác với mọi thứ xung quanh, nhưng lúc này đặc biệt hơn hết ngay phía bên cạnh cậu lại chính là người cậu xem là kẻ thù, là người đứng đầu gia tộc cậu căm thù nhất. Về phía Madara là đang bồn chồn vì đây là lần đầu hắn tiếp xúc với cậu thân mật như vậy, hắn quay người nhìn vào tấm lưng gầy của cậu. Hắn muốn chạm vào nó, muốn được vuốt ve nó để an ủi khi cậu buồn, muốn được ôm nó vào lòng ngực để cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu.

Mọi vật nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, khung cảnh chìm vào một khoảng lặng im điềm. Ngoài biển khơi sóng yên gió lặng, trên bầu trời có hàng ngàn vì sao lấp lánh tựa như ánh sáng từ ngọn lửa của vạn ngọn đuốc đang cháy.

Madara nghe thấy hơi thở đều đều từ người kia, cho hắn biết cậu đã chìm vào giấc ngủ. Hắn thở dài rồi nhắm mắt. Nhưng không bao lâu Madara cảm nhận được luồng chakra của Tobirama có chút bất ổn, nó chảy không theo hệ thống mà di chuyển loạn xạ trong cơ thể cậu. Hắn hất tung cái chăn đến cạnh cậu, hắn nghĩ không lẽ cậu cảm lạnh rồi. Muốn dùng tay xem thử trán cậu có nóng không, thì bàn tay đó đã bị đánh văng sang một bên. Tobirama trừng mắt nhìn hắn rồi cậu ngồi dậy lùi người vào sát bức tường. Madara thấy hành động của cậu hắn biết ngay cậu đang cảnh giác với hắn. Tuy có chút đau lòng nhưng vẫn là lo lắng cho cậu nên hắn phải làm người xấu rồi.

Madara cứ thế tiến lại gần Tobirama mặc cho cậu tỏ ra đề phòng hắn.

"Ngươi dừng lại. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Hắn không trả lời nhưng hành động vẫn không dừng. Hắn dùng một tay khống chế cả hai tay cậu lại. Tobirama ra sức vùng vẫy.

"Ngươi điên à. Mau buông ra"

"Ta không điên nhưng ta sẽ không buông"

Madara trả lời bằng tông giọng trầm đến mức đáng sợ, đôi mắt hắn cũng nghiêm túc bội phần. Tobirama có chút chững lại, cậu là cảm thấy hơi khác lạ, lúc này cậu mới để ý trước giờ hắn chưa từng nhìn cậu như vậy. Thấy người kia không cựa quậy nữa hắn dùng tay còn lại đặt lên trán cậu. Tobirama bị hành động này làm cho triệt để đứng hình 'hắn..muốn gì đây?'

" Haizz cũng may là không sốt"

".."

Tobirama quay mặt qua chỗ khác né bàn tay đang đặt lên trán mình. Cậu không biết phải nói gì lúc này. Madara chú ý thấy bàn tay của cậu lạnh ngắt, đoán là do lạnh nên mới có hiện tượng chakra chạy loạn. Hắn áp hai bàn tay cậu lại với nhau rồi dùng tay mình bao bọc bên ngoài. Do tay hắn to hơn tay cậu nên đôi tay đó nằm trọn trong bàn tay của hắn.

"Yên nào, như vậy sẽ không lạnh nữa"

Hắn cứ vậy mà chà sát tay hắn vào tay cậu, lâu lâu còn hà hơi vào. Hành động của hắn cứ thế lập lại không ngừng nghỉ. Tobirama nhìn hắn không rời mắt, cậu cảm thấy trong lòng rối bời, trước giờ ngoài Hashirama ra thì chưa từng ai đối xử tốt như vậy với cậu.

Madara thấy người kia ngoan ngoãn nghe lời thì mừng thầm, đôi tay này không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mơ của hắn. Đôi tay thon dài trắng nõn cầm rất vừa tay, là đôi tay ngọc ngà đẹp nhất hắn từng thấy.

Tobirama cảm thấy ấm lên không ít, do cậu thuộc hệ Thủy nên rất sợ lạnh mà Madara ngược lại thuộc hệ Hỏa nên đôi tay ấm áp vô cùng. Cậu thấy như vậy đủ rồi nên lên tiếng.

"Ta đỡ nhiều rồi, không cần phiền ngươi như vậy"

Cậu nói xong thì rút tay lại, cậu muốn nằm xuống rồi nhanh chóng ngủ để quên đi cảm xúc rối bời hiện tại. Madara thấy cậu nằm xuống thì ân cần chỉnh chăn lại cho cậu. Hắn quay về chỗ ngủ của mình nghĩ nghĩ gì đó rồi lấy chăn đem đến đắp lên người Tobirama.

"Ta nói ta không sao, ngươi đem chăn cho ta thì ngươi lấy gì mà đắp.

"Ta không lạnh"

Madara không màng cậu có muốn hay không vẫn đắp lên người cậu cái chăn của hắn. Sau đó để cho cậu không lên tiếng từ chối, hắn ngay lập tức trở về chỗ cũ, dựa lưng vào bức tường hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt từ từ nhắm lại ra dáng vẻ đang ngủ. Tobirama thấy nếu cứ tiếp tục cũng vô dụng nên đành thuận theo hắn vậy.

Đến một lúc lâu sau Tobirama đã ngủ say, Madara mở mắt ra từ từ tiến lại gần cậu. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, mãi mê ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn bây giờ vì lạnh mà có chút hồng. Hắn không kiềm được mà đưa tay vuốt ve từ đôi chân mày đến khóe mắt, chóp mũi rồi đến đôi môi. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng một phần vì sợ làm cậu tỉnh giấc một phần vì hắn xem đây như một thứ quý giá nhất, đẹp đẽ nhất, là thứ mà hắn nâng niu như báu vật. Rồi hắn chuyển xuống nắm lấy bàn tay đang đặt ngoài chăn của cậu. Lúc nãy hắn đã làm ấm nó nhưng bây giờ lại lạnh ngắt rồi, hắn càng siết chặt bàn tay này. Hắn giữ tư thế này một lúc rồi cẩn thận đặt tay cậu vào trong chăn. Madara đứng dậy rời khỏi khoang tàu.

Madara đứng trên mũi tàu nhìn mặt nước có chút gợn sóng. Dưới mặt nước phản chiếu lại ánh trăng ảo diệu, cả bầu trời đêm đáng lẽ ra phải tràn ngập trong bóng tối nhưng lúc này lại như được hưởng một chút ánh sáng từ mặt trăng đang lạc lõng trên bầu trời rộng lớn xa xâm kia.

_____________________

Truyện đc 1k lượt đọc rồi mn ơi😭😭. Thật sự cảm ơn các bạn đã ghé qua đọc truyện của mình.🥰🥰🥰

Yêu mn nhiều❤

Truyện cũng đi đến nữa chặng đường rồi, mn cứ góp ý truyện có hay không, có chỗ nào không hợp lí mình sẽ sửa nhé😚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com