TruyenHHH.com

Mach Mau Fanfic

Không ai trong Tyler hay Josh buồn nói chuyện, khiến cho chuyến đi đã buồn chán này càng thêm ảm đạm. Tyler không thuộc tuýp người thích trò chuyện, còn Josh thì có, nhưng cậu biết tính tình cọc cằn của người bạn thân nên chẳng dám đá động gì đến. Hơn nữa, hắn vừa chia tay với cô bạn gái Brooke của hắn, tốt nhất là hiện giờ không nên nói gì cả. Bởi chỉ cần một lời nói nhầm, rất có thể Josh sẽ tự lôi bản thân cậu vào một cuộc thuyết giảng đầy tính triết lí và đầy những ẩn ý trách móc cậu và cô bạn gái của Tyler.

Thế nên, Josh buông thả cho những dòng suy nghĩ của mình trở nên thầm lặng, khi cậu tựa đầu vào bệ cửa sổ xe và ngước nhìn khuôn cảnh vật ở ngoài kia. Ohio chẳng phải là một bang đẹp, nhưng cậu yêu nó. Cậu lớn lên ở tiểu bang này, và cậu yêu hết mực cái vẻ đẹp vào mùa thu của nó. Cậu yêu cái cách mà cây cối khoác lên mình một màu cam đỏ ấm cúng, cái cách mà thời tiết hơi se lạnh, nhưng không lạnh cóng đến mức khiến cậu phải mặc lên người mấy lớp áo, và cậu yêu cái sự bình yên, không ẩu đả ở nơi này.

"Brooke ấy," Tyler bỗng dưng cất tiếng, làm Josh giật mình một chút. Cậu quay phắt sang, nhìn chằm chằm vào cậu bạn thân của mình. Hắn không có vẻ gì là thân thiện cho cam, đã vậy lại còn cau mày bực mình, trông như sắp chửi đến nơi. Thực lòng, Josh có hơi chần chừ mỗi khi hắn tỏ ra như thế này, cậu biết rõ hắn mang trong mình hai mặt như thế nào. Một là con người thật của Tyler, là con người đáng yêu nhất cậu từng biết, rồi thứ hai là Mặt Mờ, một kẻ mà Josh chẳng dám đá động đến. "Brooke ấy, ờm, nhỏ vừa nhắn tin cho tao, lúc trong lớp trị liệu."

"Nhỏ nói gì?" Josh hỏi, một cách thận trọng.

"Nhỏ nói nhỏ vẫn còn yêu tao, và nhỏ muốn quay lại với tao. Thực lòng mà nói," Tyler vuốt mặt một cái rõ mạnh. "Tao cũng muốn quay lại lắm, nhưng Mặt Mờ không cho phép, hắn bảo nhỏ không xứng với tao. Tao với hắn cũng vừa cãi nhau xong, và hắn nhất quyết không cho tao quay lại với Brooke."

"Sao mày lại để Mặt Mờ làm chủ mày?" Josh hỏi, mười ngón tay đan vào nhau.

"Tao không điều khiển hắn được, mày biết điều đó mà, Josh. Hắn làm chủ cuộc đời tao, từ ngủ nghỉ, tắm rửa, ăn uống, cả mối quan hệ gia đình của tao." Tyler thở dài, nhưng ánh mắt cậu không rời con đường phía trước dù một giây. Dẫu vậy, Josh cho rằng cậu đang vô cùng căng thẳng, qua cái cách mà cậu đang nắm lấy vô lăng như thể đang níu lấy mạng sống, đến mức các khớp ngón tay của cậu trắng bệt ra. Cậu không hề có vẻ như là sẽ thả lỏng chúng, không phải bây giờ, cậu chỉ cau mày và hỏi Josh: "Hôm nay mày thế nào?"

Josh cũng buông một hơi thở dài, tựa cằm mình lên lòng bàn tay và nhìn con đường vắng vẻ phía trước cửa kính. Cậu không biết phải nói gì nữa. Cậu rất muốn kể cho Tyler nghe về cái bóng mà cậu nhìn thấy trong văn phòng của Logan, nhưng cậu biết người bạn thân của cậu là một con người có những suy nghĩ khá rùng rợn, đôi lúc hơi bất hợp lí. Nhưng, đây có lẽ không phải là nỗi lo để cậu đáng giữ riêng cho mình, cậu thực sự cần phải chia sẻ điều này. "Tao thấy một cái bóng, Tyler ạ, nó nằm ngoài Hộp thuỷ tinh."

"Nó như thế nào?"

Josh suy nghĩ một lát. "Cao, to, khoảng từ một mét tám đổ lên, không tay không chân, nhưng nó có một bộ râu ria khá xồm xoàm. Nó có đôi mắt đỏ rực, và nó nhìn tao như thể muốn ăn tươi nuốt sống tao. Và nó biết đặt câu nghi vấn cho những suy nghĩ của tao." Câu cuối ấy có lẽ không hợp lí cho lắm, nhưng Josh đã cảm thấy bị đe doạ vô cùng do nó.

Tyler, vốn dĩ đã không mấy bình tĩnh, đạp thắng xe và bóp còi một cái thật inh ỏi khiến Josh suýt ngã ra khỏi chỗ ngồi dù đã thắt chặt dây an toàn. Rồi Tyler nắm lấy mép áo khoác của bạn hắn, kéo cho thật gần với mình và gằn giọng. "Tao nghĩ là đến lúc ta phải nhờ đến sự trợ giúp của bác sĩ chuyên nghiệp hơn rồi đấy. Hoặc thậm chí là cảnh sát cũng được."

"Cái quái gì thế, Ty?" Josh thốt lên, hoảng hồn. "Tao nghĩ nó chỉ là tưởng tượng thôi, lúc đấy tao đang trải qua một cơn hoảng loạn nhỏ mà. Mày đừng nghiêm trọng hoá lên như vậy, chọc tức cảnh sát là không nên đâu!" Nhưng Tyler không có vẻ gì là bị thuyết phục, mà cậu còn hất hàm lên nhìn Josh một cách như hỏi Mày chắc không? Bởi tao khá chắc là cần gọi cảnh sát đấy. "Hơn nữa, bác sĩ Logan cũng nói tâm lí tao không ổn định, cộng thêm việc dạo gần đâu tao bị mất ngủ nên gây ra ảo giác thôi."

"Rối loạn lo âu không gây cho mày những ảo giác như thế đâu, Josh ạ!"  Tyler gần như thét lên. "Nếu tao nhớ không lầm thì mày chỉ bị rối loạn lo âu thôi Josh, chứ không phải tâm thần phân liệt đâu."

"Nhưn-"

"Nếu mày không nhớ, thì cho xin phép tao được nhắc lại," Tyler nói. "Gần đây mày hay bị bóng đè, và mỗi khi mày thức dậy, mày đều thấy một cái bóng nào đó, nhỏ hay lớn, nữ hay nam, đang nhìn mày từ phía cuối giường. Và lúc nào cũng vậy, cũng là cái bóng y chang như mày vừa tả. Lạy Chúa, chính mày đã nhắn cho tao lúc ba giờ sáng để khóc lóc cầu cứu đấy! Muốn đánh nhau không?!" Rồi cậu buông Josh ra, cậu ngồi lại vào chỗ và khởi động chiếc xe, tiếp tục lái đi một cách bình tĩnh. Được một lúc, cậu nói, thật nhỏ nhẹ. "Tao chỉ quan tâm mày thôi, mày hiểu không?"

Josh gật đầu một cái thật nhẹ nhưng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com