TruyenHHH.com

Macaron Xin Hay Yeu Anh Lan Nua

Bầu không khí trong ô tô im bặt vô thường. Nhật Hạ tựa lưng vào ghế, giương mắt ngắm thành phố lên đèn đầy màu sắc. Người cầm lái ngồi cạnh thỉnh thoảng lại liếc cô qua kính chiếu hậu, hồi lâu mới chịu lên tiếng. Anh giải thích.

- Đừng nghĩ linh tinh. Lúc nãy nói giúp một câu xem như trả lại cô lần trước.

- Ừm. Tôi cũng có nói gì đâu.

Nhật Hạ nghiêng người đối mặt với anh, khoé môi hiện lên ý cười trêu ghẹo, xong lại đảo mắt về hướng khác.

- Nhưng mà nói cho anh biết. Bố mẹ tôi không cần thêm con trai, cần con rể cơ.

Anh nhìn thấy bộ dạng cố nhịn cười của cô. Trong lòng vô cùng hối hận, suy đi nghĩ lại có lẽ lúc nãy đầu anh bị chập mạch nên mới nói ra mấy lời vô nghĩa đó.

Chiếc xe rẽ lên một cây cầu lớn. Đoạn đường vắng lặng phía trước được hai bên cột đèn thẳng tắp chiếu sáng. Nhật Hạ lặng người ngồi trong xe, không nói không rằng giương mắt ngắm mặt sông yên ả có ánh trăng phản chiếu.

Lấy làm lạ, bấy giờ cũng chưa đến nửa đêm, vậy mà xung quanh bấy giờ một bóng người cũng không có. Cộng thêm hai người bọn họ chính là không ai chịu mở miệng trước. Bầu không khí nhạt nhẽo không may lại trở nên "rùng rợn" gấp mấy lần.

So với Nhật Hạ, thì quả thực cô bây giờ mới gọi là đáng sợ. Từ lúc ở quán với Khôi Nguyên đến giờ, vẻ mặt chính là kiểu vui mà như không, bất biến giữa vạn vật. Ánh mắt còn thêm mấy phần xa xăm. Ngoài miệng trêu chọc anh nhưng không khó để ngửi ra mùi kì quặc. Lòng bàn tay trên vô lăng hơi siết lại, anh hỏi:

- còn đau lòng sao?

Nhật Hạ ngồi bên này nghe giọng anh lập tức quay lại. Đầu tựa lên ghế, nhìn anh dịu dàng, nói:

- lo cho tôi à, hay thấy tôi đau lòng vì người đàn ông khác nên ghen?

Người phụ nữ này thật hết nói nổi... xem ra anh vẫn là nên mặc kệ cô.

- thay vì nhọc công nghĩ ra mấy câu đó chẳng phải cô nên lo cho tình hình công việc của mình hơn sao!

Lời nói vừa buông ra một phát đã đụng trúng tim đen của Nhật Hạ. Cô nhếch môi cười mang ý mỉa mai. Trong lòng hận người đàn ông này không có nhân tính hay là đang giả ngu với cô. Từ đầu đến cuối anh biết rõ mọi chuyện nhưng cứ ra vẻ như ngờ nghệch, vô tội. Giờ còn có gan đem chuyện đó lên mặt với cô.

- Là ai gián tiếp khiến tôi ra nông nổi này hả?

Anh không nhìn cô hừ lạnh.

- chỗ đó cũng không phải có mỗi cô là nhân viên.

Nhật Hạ nghiến răng ken két, tức tối đến nỗi chỉ muốn nhào lên đánh anh một trận nhừ tử. Người ta đâu ai muốn nghèo kiết xác không có cơm ăn. Cô cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Suốt bốn năm ròng rã, Nhật Hạ tận lực bỏ biết bao nhiêu công sức, cuối cùng thì sao chứ? Cái giá trả lại không xứng!

Ngẫm lại lời của Khôi Nguyên, anh không hẳn không có điểm đúng. Công ty đó cũng không phải mỗi cô là kẻ chớp mắt bị mất việc. Đồng nghiệp chắc hẳn đã sớm tìm một chân ở chỗ mới. Rồi sao? Cô không rỗi để tâm. Nhật Hạ tự hứa sẽ không ngốc nghếch đâm đầu vào nơi "chiến trường khắc nghiệt" đó một lần nào nữa.

- mặc kệ. Nếu đã vậy thì bắt đền anh đấy. Đền cho tôi!

Cô quay ngoắt sang chằm chằm nhìn anh lặng người như sên, biểu cảm lãnh đạm bỏ ngoài tai làm như không nghe thấy. Mặt mày Nhật Hạ đằng này phụng phịu, chỗ giữa hai chân mày nhăn nhúm lại, cô cắn mạnh môi dưới , dán mắt lên gương mặt vô cảm bất biến kia mãi đến khi giãn ra, chịu cạy miệng nói.

- cô muốn gì?

Người ngồi trên ghế phụ ô tô đỏng đảnh đáp:

- Cuộc đời anh!...bắt anh "tù chung thân"!

Gã đàn ông bên cạnh thờ ơ liếc qua bản đồ trên màn hình điện tử thao tác rồi cố ý nhếch môi tỏ ý trêu gan.

- cô xuống ở ngã tư đằng trước.

...NÀYYYY! ANH TUỔI THÂN CHỨ CÓ PHẢI TUỔI TUẤT ĐÂU HẢ????...có một chiêu dùng hoài, tưởng tôi sợ anh chắc...hừ.

Và lần nữa, đòn này ra rất hiệu quả. Đoạn đường về nhà sau đó quả nhiên Nhật Hạ không hó hé nửa lời. Điều kì lạ hơn, tuy bầu không khí giữa bọn họ vô cùng yên ắng nhưng không "đáng sợ" như ban nãy, đổi lại còn thêm mấy phần khôi hài. Một bên thì giận tím tái mặt mày, một bên thì hả hê trong lòng.

Buổi tối, bà Huệ một mình ngồi trong phòng khách xem truyền hình, vừa cắn hạt dưa vừa liếc đồng hồ trông Nhật Hạ về. Ở ngoài sân, Nhật Hạ đóng sầm cửa đi vào nhà, chân nện trên nền đất mạnh bạo, túi xách trên tay vô cớ bị cô quẳng lăn lóc trên sofa. Cô ngồi xuống cạnh bà Huệ, cầm cốc nước đá dốc ngược vào họng.

- Chuyện gì?- Mẹ cô trông qua bộ dạng hờn dỗi trẻ con của con gái ngao ngán lắc đầu, tiếp túc hướng mắt theo dõi chương trình trên tv.

- Hự, không việc gì. Chỉ là xui xẻo bị con khỉ lai cún chọc tức chết một trận.

Ngã người ra sau sofa, lồng ngực Nhật Hạ nhấp nhô lên xuống đều theo nhịp thở. Bên dưới, chân dậm trên sàn nhà liên hồi. Bà Huệ bên này nhìn thấy lập tức gõ đầu con gái mạnh đến mức phát ra âm thanh rõ lớn.

- Có thôi đi không. Ông ba mày đang ngủ!

- Mẹ! Con bị người ta ức hiếp mà mẹ không thèm bênh luôn sao? hức!

- Gần ba mươi rồi, đâu phải con nít nữa. Con trưởng thành cho mẹ nhờ đi Hạ.

Cái bộ dạng nũng nịu của Nhật Hạ bị mẹ cô gạt bỏ không thương xót. Bà Huệ bây giờ thật tâm chẳng rõ chuyện chia tay giữa con gái mình với Gia Khiêm là tốt hay không. Lúc trước ở cùng với thằng nhóc, Nhật Hạ chưa từng mèo nheo, hành động ngớ ngẩn, ngược lại còn thấu đáo, hiểu chuyện đến mức khiến người ta khó chịu. Đổi lại bây giờ, hai vợ chồng già đành phải ngậm ngùi miễn cưỡng chứa của nợ này trong nhà.

Bà Huệ tiện tay với lấy tập hồ sơ ngay góc bàn đem đến trước mặt Nhật Hạ, thấp giọng nói:

-Hồi chiều, Hà My, con bé ghé sang đưa cái này cho con. Nó nói ngày mai 9 giờ phỏng vấn, dặn đi sớm một chút.

Nhật Hạ lia mắt vội, bày ra vẻ mặt kháng cự không hợp tác. Hai tay ôm gối nhỏ chặt cứng định chống trả thì bị chặn họng.

- Hạ, lần này mẹ không ép con. Nhưng mẹ biết đứa con gái mẹ sinh ra không phải đứa hèn nhát như vậy, càng không phải cứ thấy khó khăn là trốn tránh. Bố mẹ không thể đi theo con cả đời, rồi cũng có ngày chết đi. Con còn ước mơ sự nghiệp, còn tương lai tham vọng phía trước, phải biết tự lo cho bản thân. Đừng vì một thứ không đáng cản chân mà tự biến cuộc đời mình trở thành trò hề.

Nét chân chim ở đuôi mắt của mẹ không biết từ lúc nào đã rõ như vậy. Là cô đã làm mẹ buồn phiền sao? Thời gian ở nhà, Nhật Hạ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy trông đi ngoảnh lại chẳng có mấy việc để làm nhưng ngày ngày thức dậy nhìn thấy bố mẹ một ngày ăn ba bữa cùng nhau đã tự ấm áp trong lòng. Thế mà chẳng nghĩ đến chính bản thân vô tình gieo rắc phiền muộn cho hai người họ.

Sống mũi Nhật Hạ bất chợt cay cay, cô ngẩng đầu cố giữ cho nước mắt không được rơi. Bà Huệ tránh ánh nhìn của Nhật Hạ, cầm điều khiển tắt vội.

- Có đi hay không tuỳ con. Tối rồi, mẹ về phòng trước.

Nhật Hạ dõi theo bóng lưng của bà khuất sau cầu thang tối, không kìm được nước mắt lăn xuống hai gò má. Cô biết... mẹ đang khóc...

Những ngày đầu hạ oi bức nóng mang trên đầu bầu trời quang đãng trong xanh. Tại không gian rộng nào đó trong toà nhà bỗng dưng có tiếng tin nhắn vang lên đồng loạt. Trên màn hình điện thoại hiện ra một dòng tin nhắn.

Phòng chat nội bộ:

- "Người tình tin đồn" của Phó Tổng đã xuất đầu lộ diện, chính là thành viên mới của phòng Nhân Sự HoMEUs.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com