TruyenHHH.com

Mac Vu Van Gian

Kỳ thi do Minh Nghĩa Đường tổ chức, trên ba môn, dưới ba môn, cuối cùng đã kết thúc.

Kỳ kiểm tra bắt đầu oanh liệt, kết thúc cũng oanh liệt. Để lại một cái tên, được mọi người ghi nhớ nằm lòng, chính là Khương gia nhị tiểu thư, Khương Lê.

Thi thư, số học, lễ nghi, nhạc lí, cưỡi ngựa, bắn cung. Cả sáu hạng mục đều đứng nhất, nghiễm nhiên trở thành quán quân mùa này. Đây là quán quân đầu tiên của Minh Nghĩa Đường đứng nhất cả sáu hạng mục. Nếu như vị Khương nhị tiểu thư này từ nhỏ đã được người ta xưng tụng là thiên tài, thì cho dù có đạt được kết quả như hiện tại cũng là điều dễ hiểu. Nhưng vị Khương nhị tiểu thư này nghe đồn còn chưa học xong lớp vỡ lòng, lại ngây người ở am ni cô trên núi tám năm trời, nay vừa về lại đoạt lấy ngôi vị Quán Quân, đúng là làm người người vô cùng chấn động.

Thành Yến kinh, các sòng bạc trên khắp phố lớn ngõ nhỏ hôm nay đã kiếm được bộn tiền. Bởi vì lấy sự kiện cá cược của Khương Lê và Mạnh Hồng Cẩm ra chung tiền, ban đầu ai cũng đặt cho Mạnh Hồng Cẩm thắng, bên Khương Lê chỉ có lác đác mấy người, tiền đặt vào cũng chỉ có mấy đồng lẻ. Nên khi có kết quả, người thu lợi nhiều nhất chính là nhà cái.

Các chủ sòng bạc vô cùng yêu thích Khương Lê. Phàm là ra đường, đi đâu cũng ca ngợi Khương Lê hết lời. Nàng giúp bọn họ phát tài, bọn họ trả lễ cho nàng là đương nhiên. Cứ như vậy, danh tiếng của Khương nhị tiểu thư, sau khi kỳ thi thường niên kết thúc, càng ngày càng vang dội.

Đồng dạng, có được có mất, Khương nhị tiểu thư đạt được danh tiếng, nhất là ở màn trình diễn cầm nhạc cùng kỵ xạ, rất nhiều người được chiêm ngưỡng bản lĩnh tuyệt vời của vị Khương nhị tiểu thư nãy, đã hưng trí đem toàn bộ nữ nhân khắp Yến Kinh ra so sách một lượt. Cho nên trong lúc nhất thời, Khương Lê khi không lại bị rất nhiều người ghen ghét. Trong kỳ thi năm nay, Khương nhị tiểu thư đứng đầu tất cả các môn, làm một đóa hoa duy nhất, không như mọi năm trăm hoa đua sắc.

Mọi người nay đã nhớ kỹ tên nàng, Khương Lê. Còn người trong quá khứ làm mọi người kinh diễm Khương Ấu Dao, sớm đã bị lãng quên. Nếu có ai còn nhớ Mạnh Hồng Cẩm, cũng chỉ nhớ tới sự kiện nàng ở trên đấu trường, mũi tên của nàng đi lạc bắn trúng Vĩnh Ninh Công chúa, cùng vụ cá cược ngớ ngẩn thua trắng kia của nàng ta với Khương Lê, chứ chẳng ai nhớ đến tài năng của nàng ta cả.

Có người nhớ đến Khương gia tam tiểu thư ngọt ngào, khả ái. Cũng có người nhớ Khương nhị tiểu thư thanh lệ vô song, linh động, thông minh. Trên đời người khát nước, đều đem lòng yêu thích những cái bầu đựng nước. Nhưng để sỡ hữu được một cái bầu đựng nước ưng ý, lại là chuyện duyên phận.

Phủ Ninh Viễn Hầu, Chu Ngạn Bang đang ngồi ngẩn người. Trang sách để trên bàn bị gió thổi lật qua vài trang, Chu Ngạn Bang cũng không chú ý.

Trước mắt hắn đang hiện lên, trường đua ngựa ngày đó, thiếu nữ kỵ trang xanh nhạt, cưỡi ngựa lướt đi trong gió.

Chu Ngạn Bang có chút cuồng si, từng đó năm sống trên đời tời giờ, hắn chưa từng rung động với một thiếu nữ nào như thế. Cho dù lúc đầu hắn rất hài lòng với vị hôn thê Khương Ấu Dao, nhưng trong lòng Chu Ngạn Bang, tình cảm nam nữ không phải là thứ trọng yếu, kết hôn với một tiểu thư, cho nàng ta cẩm y ngọc thực, rồi giao lại phủ đệ cho nàng ấy xử lý, đó mới gọi là thê tử.

Nhưng bây giờ, Chu Ngạn Bang bỗng nhận ra, người hắn muốn cưới làm thê tử, chỉ có Khương Lê.

Thiếu nữ kia giống như một hộp quà bí ẩn, đối với hắn chẳng thèm ngó tới, nhưng lại làm Chu Ngạn Bang càng thêm chấp nhất. Nhất là Khương Lê đã từng là vị hôn thê của hắn, vốn dĩ nên là người của hắn từ lâu, nếu không phải nửa đường nhà Khương gia xảy ra biến cố, thì bây giờ cũng không đến nỗi rắc rối như vậy. Hôm nay ở trường đua ngựa, người ngắm nhìn Khương Lê không chỉ có hắn, còn có rất nhiều người, Chu Ngạn Bang nhìn mà trong lòng không vui.

Đó là người của hắn, sao có thể tùy tiện cho người khác ngắm được?

Lúc trước thanh danh của Khương Lê không tốt, sợ sau này không thể tìm được một tấm chồng tốt. Nhưng sau kỳ kiểm tra năm nay, tài danh của Khương Lê đã vang khắp Yến kinh, ai ai cũng biết. Nàng lại còn xinh đẹp như vậy, lại là đích nữ của Khương Nguyên Bách, Khương Lê cũng đã sớm cập kê, chỉ sợ không bao lâu nữa, liền sẽ có người tới cửa cầu hôn...... Khương Lê điều kiện tốt như vậy, e là sẽ có nhiều người để mắt tới.

Chu Ngạn Bang trong lòng dâng lên cực độ khó chịu, bắt đầu đứng ngồi không yên, vừa nghĩ tới chuyện Khương Lê phải gả cho người khác, giống như nhìn thấy thê tử của mình bị kẻ khác cướp mất, nghĩ tới đó thôi đã khiến hắn mười phần phẫn nộ cùng hối hận.

Đang lúc phiền não, gã sai vặt tiến vào thông báo: "Thế tử, phu nhân tới."

Ngay sau thông báo, Ninh Viễn Hầu phu nhân đi vào.

Chu Ngạn Bang vội vàng đứng lên: "Nương."

Ninh Viễn Hầu phu nhân cười nói: "Ta sai phòng bếp làm cho con chút bánh mơ, mấy ngày nay trời nóng nực, con ăn vào cho mát, người cũng sẽ nhẹ nhàng khoan khoái hơn." Nhìn thấy sách trên bàn của Chu Ngạn Bang có chút xốc xếch, Hầu phu nhân dừng lại chút, nhìn sang Chu Ngạn Bang dò hỏi: "Ngạn Bang, gần đây có tâm sự sao con?"

Gần đây Chu Ngạn Bang làm việc thường xuyên xuất thần, giao phó cho hắn làm vài chuyện cũng không an lòng. Hầu phu nhân nghĩ chắc do kết quả kỳ thi ở Quốc Tử giám, Chu Ngạn Bang chỉ xếp hạng ba nên có chút chán nản, liền khuyên lơi: "Ngươi chẳng lẽ là vì kết quả ở Quốc Tử giám, Ngạn Bang, cha ngươi đã nói, chuyện này không trách ngươi, lúc trước có ai nghe thấy cái tên Diệp Thế Kiệt đâu, nhưng việc hắn có thể vượt qua đại thiếu gia nhà Lý gia, Lý Cảnh, mà đứng nhất, chung quy cũng là người có bản lĩnh. Ngươi không cần lo lắng quá mức, ngươi đứng thứ ba, đã là rất tốt."

Năm nay trên danh sách kết quả của Quốc Tử giám, vốn là Chu Ngạn Bang sẽ đứng thứ hai. Trong toàn bộ Quốc Tử giám người có thể vượt qua hắn cũng chỉ đại thiếu gia Lý Cảnh, nhưng lúc này Lý Cảnh xuống thứ hai, hắn bị đẩy xuống thứ ba. Hạng nhất lại thuộc về một người chưa từng nghe tên, Diệp Thế Kiệt, lại chẳng phải người Yến Kinh.

"Mẫu thân, con không buồn chuyện này......" Chu Ngạn Bang có chút khó mà mở miệng. Phủ Ninh Viễn Hầu chỉ có một người con trai là hắn, Hầu phu nhân cùng Hầu gia đều rất yêu thương hắn, nhưng lúc này nếu hắn đưa ra yêu cầu như thế, Chu Ngạn Bang tự mình cũng cảm thấy có mấy phần hoang đường.

"Vậy là chuyện gì?" Hầu phu nhân kỳ quái hỏi.

"Con......" Chu Ngạn Bang cắn răng, nói: "Con không muốn cưới Khương Tam tiểu thư nhà Khương gia nữa. Trong lòng con đã có ý trung nhân. Đó là Khương nhị tiểu thư!"

Đĩa điểm tâm trong tay Ninh Viễn Hầu phu nhân, "ba" một tiếng, rơi xuống đất.

......

"Lão gia đưa bạc tới."

Trong Phương Phỉ Uyển, Đồng Nhi đem vào một hộp gỗ nhỏ, đặt nó lên bàn.

Khương Lê mở nắp hộp ra, liền thấy từng thỏi bạc được sắp xếp chỉnh tề. Nghe nói Khương Nguyên Bách vào những lúc Khương Ấu Dao đạt kết quả tốt trong những kỳ kiểm tra, đều sẽ thưởng bạc cho nàng ấy. Không biết là có phải để xử sự cho công bằng, cũng tặng bạc cho nàng.

Nhưng Khương Lê biết, nếu người đứng nhất hôm nay là Khương Ấu Dao, ít nhất Khương Nguyên Bách ngoài thưởng bạc, còn rất nhiệt liệt chúc mừng nàng, chứ không phải chỉ khích lệ vài câu đơn giản liền thôi.

Khương Lê cũng không cảm thấy đây là một chuyện ngoài ý muốn, Khương Nguyên Bách đối với người nữ nhi xa mình tám năm, ngoại trừ áy náy, thực sự rất khó để nảy sinh thêm những thứ tình cảm sâu đậm. Thế thì dĩ nhiên phải đối với người nhi nữ, Khương Ấu Dao, được nuôi dưỡng ngay bên người, càng thêm yêu thương nhiều hơn. Bây giờ Khương Ấu Dao đang buồn, Khương Nguyên Bách càng phải ở bên cạnh an ủi, vỗ về, động viên.

Thân và không thân, không phải chỉ xét trên quan hệ máu mủ ruột rà.

Nàng nói: "Cất bạc đi, sau này có chỗ dùm."

Đồng Nhi nghe lời, đem hộp bạc cất kỹ. Minh Nguyệt đứng ngoài gõ cửa.

Khương Lê nói: "Vào đi."

Minh Nguyệt sau khi đi vào, cài cửa cẩn thận, tiến tới thấp giọng nói: "Cô nương, nô tỳ nghe ngóng được, Mạnh gia tiểu thư còn chưa hồi thủ. Mạnh gia phu nhân còn đang ở trong phủ chờ đợi, Mạnh lão gia có tới phủ công chúa. Nhưng Vĩnh Ninh công chúa không mời vào."

Khương Lê gật đầu một cái: "Đã biết." Đây là chuyện nàng đoán được, Mạnh Hồng Cẩm sẽ có kết cục không tốt, Vĩnh Ninh công chúa am hiểu nhất chính là thủ đoạn giày vò người khác, Khương Lê đã từng trải qua. Mạnh Hồng Cẩm làm cho cơ thể Vĩnh Ninh Công chúa lưu lại vết sẹo vĩnh viễn, nàng ta an ổn được mới là lạ.

Nếu như không ngoài dự đoán, vào ngày mai, Mạnh Hồng Cẩm sẽ được thả ra. Nhưng Mạnh Hồng Cẩm rốt cuộc đã bị trừng phạt thế nào, không thể đoán được. Có lẽ là bị dọa cho kinh hãi, hoặc Vĩnh Ninh Công Chúa cũng cho cơ thể Mạnh Hồng Cẩm lưu lại vết sẹo.

Mạnh gia là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.

Bạch Tuyết nghe vậy, hỏi Khương Lê: "Vậy trận cá cược giữa cô nương với Mạnh tiểu thư phải tính thế nào?"

"Muốn thì làm, không muốn thì thôi. Ngày mai Mạnh Hồng Cẩm chắc chắn sẽ không đi ra. Ngươi cho người đi rao tin nói Khương nhị tiểu thư thông cảm cho Mạnh tiểu thư mới chịu kinh hãi, trận cá cược này coi như chỉ là một lời nói đùa, cứ như vậy cho qua đi, sau này sẽ không đề cập tới nữa."

Đồng Nhi có chút thất vọng, nói: "Cũng thật có lợi cho nàng ta."

Khương Lê cười nói: "Cho dù ta không nói, Mạnh Hữu Đức cũng sẽ tìm một lý do thích hợp để không phải thực hiện. Rồi chờ một khoảnh thời gian sau, khi ai cũng dần quên chuyện này rồi, mới tới xin lỗi ta, nói tóm lại hắn sẽ không để con gái mình đánh mất thể diện. Giống như nếu trận này ta có thua, phụ thân cũng sẽ lo lót cho ta như thế. Kết cục này vốn đã định trước, sẽ không có ai thật sự thực hiện giao kèo. Thôi thì đổi nó lấy chút danh tiếng tốt, coi như ta cũng không lỗ vốn!"

Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể nói nàng nhân hậu, lòng dạ rộng lớn, chẳng những có tài hoa, đức hạnh cũng tốt. Hùng hổ dọa người cuối cùng được cái gì? Bỏ đi, coi bộ còn được nhiều hơn mất.

Đời trước, nàng chính là vì quá mức không thèm để ý tới danh tiếng, mới khiến cho người người cầm danh tiếng làm lưỡi đao đâm nàng. Bây giờ danh hiền lương của nàng đã vang khắp thiên hạ, mang theo tấm mặt nạ này làm việc, cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

"Cô nương trở thành quán quân. Nghe nói, quán quân sẽ được triệu kiến vào cung, gặp mặt hoàng thượng." Đồng Nhi nghĩ đến cái gì, nói tiếp "Cô nương sắp phải vào cung rồi. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, còn được hoàng thượng đích thân ban thưởng, vô cùng vinh dự. Sau này sẽ không có ai dám khi dễ cô nương nữas."

Khương Lê bật cười, hồi tưởng lại, lần gần nhất nhìn thấy Hồng Hiếu Đế, là lần sau khi Thẩm Ngọc Dung đậu Trạng nguyên, trong cung mở dạ yến, nàng theo Thẩm Ngọc Dung cùng gia quyến vào cung. Có vô số người hâm mộ nàng, có thể trở thành phu nhân của tân khoa Trạng Nguyên. Thẩm Ngọc Dung trẻ tuổi tuấn tú, tiền đồ vô lượng. Khi đó Vĩnh Ninh công chúa còn mời nàng một chén rượu.

Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, có lẽ tại thời điểm đó, Vĩnh Ninh công chúa đã phải lòng Thẩm Ngọc Dung, bắt đầu đánh chủ ý lên Thẩm Ngọc Dung. Mình khi đó, chắc là đã bị xem là chướng ngại vật, nhưng vẫn còn ngu ngơ chưa biết gì hết.

Bây giờ lại vào cung, tất nhiên sẽ được gặp lại Vĩnh Ninh công chúa. Nếu như là cung yến, có lẽ còn gặp cả Thẩm Ngọc Dung. Chỉ là lúc này, nàng không còn là Thẩm phu nhân, mà là Khương gia nhị tiểu thư.

Ai lại làm gì được ai đây?

Nàng lại cách hai người bọn họ gần thêm một bước.

......

Cách Quốc Tử giám không xa, trong một gian phòng của một trạch viện, ban đêm, trong phòng đốt đèn.

Diệp Thế Kiệt đang ngồi trước bàn học, đang viết tin về quê.

Hắn lần này tham dự kỳ thi ở Quốc Tử giám, đứng thứ nhất, mấy ngày nữa tiến cung sẽ được diện kiến thánh thượng, sau đó không lâu nữa, sẽ được nhận một chức quan. Hắn phải đem tin tốt này, báo về quê nhà, cho thân nhân ở Tương Dương biết.

Ngắn ngủi mấy dòng chữ, đã kể xong mọi chuyện. Còn dư lại mấy hàng, Diệp Thế Kiệt nhấc bút, có chút do dự.

Khương Lê đứng nhất trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường.

Diệp Thế Kiệt không biết có nên viết thêm cả chuyện này vào không? Nhiều năm qua đi như vậy rồi, Diệp gia chưa từng có người nào nhắc tới tên Khương Lê. Nhiều năm trước, Khương Nhị tiểu thư nói ra những lời tàn nhẫn, khiến Diệp gia chết tâm, còn làm cho Diệp lão phu nhân bệnh nặng một hồi. Từ đó về sau, Diệp gia coi như trong nhà không có vị cháu gái này. Nhưng vẫn kính nhớ người dì Diệp Trân Trân, nằm nào cũng đốt giấy tiền vàng mã cho nàng.

Bây giờ, đột nhiên nhắc tới Khương Lê, có đột ngột quá không? Diệp Thế Kiệt dự định không viết, nhưng không gác bút xuống được, lại nghĩ tới những lời Khương Lê nói với hắn.

"Ta lúc đó tuổi còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại ở xa tận Tương Dương. Mẹ ta đi trước, phụ thân bận lo chính sự, phần lớn thời gian đều ở bên mẹ kế. Ta lúc đó nói những lời gây tổn thương đó, chưa chắc là không có người dạy nói, hoặc là có người uy hiếp nói."

Khương Lê nói Diệp gia là nhà thương gia, muốn cùng Diệp gia đoạn tuyệt quan hệ, có thể là có người sau lưng bắt nói không? Vì muốn nàng cắt đứt liên quan với nhà họ ngoại, không cho qua lại nữa!

Diệp Thế Kiệt phát hiện, mình đã không tự chủ mà tin những lời Khương Lê nói. Kỳ thực hắn cùng Khương Lê gặp mặt không nhiều, có thể nói là mới chỉ có ngắn ngủi hai lần. Chỉ vì hai lần đó, mà đã tin nàng ta rồi sao?

Diệp Thế Kiệt có chút khó xử.

Xét lại, lời nàng nói về sự kiện năm đó có lý, lúc đó một đứa trẻ mới năm tuổi, thì biết cái gì. Thứ hai trong kỳ thi năm nay nàng biểu hiện rất xuất sắc, cứng rắn ép toàn bộ người Yến Kinh từ khinh thường, trở nên nhớ kỹ tên của nàng. Hơn nữa sự kiện năm tuổi đã qua lâu rồi, cũng nên tha thứ cho nàng, dù không biết nàng lúc đó cố ý hay vô ý.

Nàng là quán quân Minh Nghĩa Đường, đứng nhất toàn bộ sáu hạng mục.

Nhấc bút lên lại để xuống, để bút xuống lại nhấc lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, chính hắn cũng mất kiên nhẫn. Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là gã sai vặt Nguyên Bảo của hắn. Hắn kêu tiến vào.

Nguyên Bảo từ trong ngực móc ra một phong thư, hào hứng nói: "Đại thiếu gia, thư ở Tương Dương đến rồi."

"Có tin?" Diệp Thế Kiệt sững sờ: "Nhưng mà chưa tới thời gian giao ước định kì mà." Hắn cùng Diệp gia lập giao ước, cứ nửa tháng một phong, tới tay người kia cộng thêm nửa tháng nữa. Thời gian này mà đã nhận được thư rồi, hình như không đúng.

"Nhất định là cả nhà rất nhớ thiếu gia, nên mới gửi sớm hỏi thăm." Nguyên Bảo đắc ý nói: "Lão phu nhân nếu biết đại thiếu gia đứng nhất, nhất định sẽ ở Tương Dương mở một buổi tiệc chúc mừng thật lớn, đãi suốt ba ngày ba đêm."

Diệp Thế Kiệt không để ý hắn, mở thư ra xem, đọc nhanh như gió, trong giây lát đã xem xong.

Nguyên Bảo thấy Diệp Thế Kiệt sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, liền hỏi: "Đại thiếu gia, thế nào?"

"Cha và Nhị thúc đang tới Yến Kinh thành giao hàng." Diệp Thế Kiệt nói: "Nhẩm tính... bảy ngày nữa sẽ tới."

"A?" Nguyên Bảo ngẩn người, ngu ngơ mở miệng, "Vậy chúng ta có còn phải viết thư về nhà nữa không, thưa thiếu gia?"

"Viết." Diệp Thế Kiệt đáp. Nhưng mà thôi thì chỉ viết phần mình là được rồi, hắn nghĩ, phụ thân cùng Diệp Nhị thúc sắp tới Yến Kinh thành rồi, lúc đó mình tới hỏi thêm ý kiến của hai người họ thử xem, rồi hãy quyết định chuyện của Khương Lê, so với tự mình quyết định tốt hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, Diệp Thế Kiệt bỗng cảm giác nhẹ nhõm, viết thêm mấy chữ rồi đem thư niêm phong lại, đưa cho Nguyên Bảo, nói: "Đem đi gửi đi."

Nguyên Bảo vui vẻ nhận, "Dạ, vâng ạ!"

......

Kiểm tra xong, Minh Nghĩa Đường coi như cho học sinh nghỉ xả hơi, ở nhà chơi mấy ngày.

Bạch Tuyết đem tin đi rêu rao cho mấy người phụ nhân miệng mồn nhiều chuyện nhất, còn cho họ thêm mấy văn tiền, y theo lời Khương Lê nói, nói rõ trận cá cược với Mạnh Hồng Cẩm, đã bị Khương Lê tuyên bố hủy bỏ.

Lời này vừa ra, toàn bộ thành Yến kinh đối với Khương Lê khâm phục một bậc. Khi đánh cược với người ta thì toàn lực thể hiện, khi thắng được rồi, thì lại hủy kèo, lòng dạ rộng lớn lại nhân ái, mười phần hiếm thấy.

Cứ như vậy, Mạnh Hồng Cẩm ngược lại bị nói là hèn nhát.

Không chỉ có thế, bởi vì Khương Lê biểu hiện ra quá mức ôn hòa, còn có người bắt đầu hoài nghi chuyện Khương Lê năm xưa từng xô ngã mẹ kế đang mang thai, phải chăng có ẩn tình, bởi vì... nàng ôn nhu khả ái như vậy, nhìn không giống như người có thể làm ra chuyện tày đình như vậy.

Còn người mẹ kế Quý Thục Nhiên, quan hệ giữa hai người trước nay trong dân gian luôn lưu truyền không tốt, mẹ kế con chồng. Gộp lại, làm người người vô cùng phân vân.

Những lời này truyền đến tai Quý Thục Nhiên. Quý Thục Nhiên giận quá, danh tiếng hiền thục gầy dựng mấy năm qua gần như sắp mất hết, chỉ bởi con nhỏ mười lăm tuổi Khương Lê gây ra.

Trong viện Thục Tú Viên, nha hoàn trong ngoài đều đang hết sức nghiêm túc làm việc, ai cũng biết, mấy ngày nay, tâm tình Quý Thục Nhiên không thoải mái. Bọn nha hoàn ai nấy đều hết sức cẩn thận sợ mình vô tình trở thành chỗ trút giận cho bà ta, làm việc so với thường ngày thường càng thêm tận tâm, chu đáo.

Hai nha hoàn đứng ngoài giữ cửa, trong phòng, trong bụng mỗi con trâu làm bằng đồng được đặt từng khối băng to tướng, tỏa khí lạnh cố xua đi cái nóng mùa hè. Càng ngày thời tiết càng trở nên oi bức, đến tâm tình của con người cũng bị ảnh hưởng.

Quý Thục Nhiên đang cùng vị tỷ tỷ của mình, Quý Trần thị nói chuyện.

Quý Trần thị từ sáng sớm đã tới tìm Quý Thục Nhiên, Khương Nguyên Bách hiện tại không có trong phủ, Quý Trần thị nói: "Mấy ngày nay ngươi đã làm gì? Ngươi có biết bên ngoài đang đồn ầm lên tin gì không? Những lời ong tiếng ve đó, đến cả ta cũng nghe thấy, bọn họ nói chuyện Khương Lê trước đây từng hại mẹ giết đệ, là do mẹ kế bày mưu."

Không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, Quý Thục Nhiên đã tức giận, nói: "Tỷ tỷ, ngươi trách ta sao? Lời này do bên ngoài truyền đi, trong phủ ngoài viện, từ trên xuống dưới, có ai bàn tán về chuyện này đâu."

"Bất kể là do ai đồn, dân chúng thì luôn đông hơn quan, đối với thanh danh của ngươi không phải chuyện tốt." Quý Trần thị nói: "Chung quy đều do con nha đầu kia mà ra, ngươi như thế nào mà đến ngay cả một tiểu nha đầu cũng không đối phó nổi?"

Quý trần Thị cùng Quý Thục Nhiên những ngày chưa xuất giá, sống chung với nhau rất hòa thuận. So với Quý Thục Nhiên thanh cao nhã nhặn, Quý Trần thị cường ngạnh hơn chút.

Quý Thục Nhiên tức giận: "Nha đầu kia mềm cứng không ăn, quá nhiều mưu mô, đừng nói là ta, nếu là ngươi có khi cũng không đấu nổi nàng ta. Mạnh gia mất hết tác dụng rồi, Mạnh Hồng Cẩm rõ ràng vừa mất chì vừa mất chài, ta vốn nghĩ rằng chỉ cần một Mạnh Hồng Cẩm là đủ đối phó nàng ta, ta chỉ việc làm ngư ông đắc lợi, không còn gì tốt hơn. Ai ngờ Mạnh Hồng Cẩm quá vô dụng, không chỉ không thành công, còn bị bắt bỏ tù."

"Chuyện gì xảy ra?" Quý Trần thị cả kinh: "Là do Mạnh Hồng Cẩm tự làm tự chịu, hay là có bàn tay Khương Lê nhúng vào?"

Quý Thục Nhiên liền đem chuyện Mạnh Hồng Cẩm đối phó với Khương Lê trên đấu trường kể lại, cuối cùng mới nói tiếp : "Khương Lê từ khi về thành Yến kinh tới giờ, một lần thua thiệt cũng chưa từng ăn. Nàng cùng Ấu Dao tuổi tác không chêch nhau bao nhiêu, nhưng lại mưu mô hơn Ấu Dao rất nhiều. Nếu sau này nàng ta còn ở trong phủ, Ấu Dao không phải đối thủ của nàng ta!"

"Nghe ngươi nói vậy..." Quý Trần thị trầm ngâm nói: "Thì Khương Lê này không thể lưu lại lâu thêm nữa, chỉ sợ nàng ta ở lâu thêm ít ngày, sẽ quậy đục nước Khương gia, tốt nhất nên sớm đuổi ra ngoài."

"Ý ngươi là..... làm mai cho nàng?" Quý Thục Nhiên nói: "Cũng không phải không thể, chỉ là phải hỏi qua ý của lão gia."

"Vậy còn không đơn giản?" Quý Trần thị cười lạnh nói: "Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Những cậu ấm như thế nhiều đếm không xuể. Chỉ cần tìm một người thanh danh không tồi, nhưng tính tình thật chất chẳng ra gì, ngươi đem nàng gả qua, bên họ đã có khả năng che giấu được những chuyện xấu của con trai mình, thì che luôn chuyện trong hậu trạch của nó, chắc cũng dư khả năng. Để nàng ở đó chịu khổ mấy năm, người bên ngoài cũng nhìn không ra cái gì, không phải là chuyện rất đơn giản?"

"Tỷ tỷ, ngươi giúp ta lưu ý chút." Quý Thục Nhiên nói: "Nếu tìm được ai như thế, nhớ nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp nói chuyện với lão gia, để lão gia tính chuyện thành thân cho Khương Lê."

Quý Trần thị gật đầu, hai người đang nói, đột nhiên thấy Khương Ấu Dao từ bên ngoài chạy vào, nàng chạy quá mau, đến Quý Trần thị cũng không nhìn thấy, chỉ kêu một tiếng "nương", âm thanh nghẹn ngào.

Quý Thục Nhiên sợ hết hồn, vội vàng đi tới cầm tay Khương Ấu Dao, giờ mới thấy mặt mũi Khương Ấu Dao tràn đầy nước mắt, vội la lên: "Ấu Dao, con sao vậy?" Quay sang la mắng nha hoàn đi bên cạnh Khương Ấu Dao, Kim Hoa và Ngân Hoa, khiển trách: "Các ngươi trông coi tiểu thư kiểu gì vậy..."

"Nương..." Không đợi Quý Thục Nhiên tiếp tục nói, Khương Ấu Dao liền nhào vào lồng ngực nàng, thút thít nói: "Chu thế tử... Chu thế tử muốn giải trừ hôn ước......"

"Cái gì?" Một bên Quý Trần thị vỗ bàn đứng dậy, "Ấu Dao, ngươi vừa nói cái gì?"

Khương Ấu Dao lúc này mới phát hiện ra Quý Trần thị, nàng hô một tiếng "dì", vẫn tiếp tục thút thít không ngừng.

Quý Thục Nhiên kêu hai nha hoàn ra ngoài canh cửa, rồi mới quay sang hỏi Khương Ấu Dao, "Ấu Dao, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Chu Ngạn Bang sao có thể giải trừ hôn ước với ngươi được. Chẳng lẽ ngươi nghe được lời đồn từ đâu......"

"Là thật đó, Kim Hoa tỷ tỷ thân với nha hoàn làm ở phủ Ninh Viễn Hầu, hôm qua, vào ban đêm, Ninh Viễn Hầu phu nhân cùng thế tử có xảy ra tranh cãi, nha hoàn kia nghe được, mới nhiều chuyện với kẻ sai vật chuyên đi theo thế tử, mới hỏi được, thế tử đang tính giải trừ hôn ước cũ, muốn ngay lập tức thành thân với Khương Lê!"

"Kim Hoa!" Quý Thục Nhiên gọi ra, Kim Hoa lật đật đi vào, quỳ xuống. Bà ta hỏi: "Lời Ấu Dao nói là sự thật sao?"

Kim hoa lạy mấy lạy, hốt hoảng nói, "Lời nô tỳ nói lại với tiểu thư, xin cam đoan hoàn toàn chân thật." Trong lòng Kim Hoa kinh hoàng không thôi, toàn bộ thành Yến kinh ai cũng biết chuyện Khương Ấu Dao có hôn ước với Chu Ngạn Bang, việc hôn nhân này như ván đã đóng thuyền, cho dù Khương Lê có trở về, cũng không thay đổi được gì. Nhưng mấu chốt bên trong này chính là Chu thế tử muốn thành thân với Khương Lê, đây chính là lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, người trong nhà đánh người trong nhà.

"Thực quá nực cười, nào lại có lí như vậy!" Quý Thục Nhiên giận dữ: "Chu Ngạn Bang đem Khương gia thành chỗ nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"

Khương Ấu Dao đã khóc đến dung nhan u sầu, một phát nắm lấy tay áo Quý Thục Nhiên: "Nương, con phải làm sao bây giờ? Chu thế tử không cần con nữa, hắn còn muốn thành thân với Khương Lê..... Con sẽ bị toàn bộ thành Yến kinh sỉ nhục mất, nương, con không muốn như vậy đâu......"

Quý Thục Nhiên thấy nàng khóc nước mắt như mưa, lòng đau như cắt, đau lòng không thôi, nắm lại tay nàng, an ủi: "Ngươi yên tâm, nương sẽ thay ngươi đòi lại công đạo. Chu gia tùy tiện thay lòng, Khương gia ta cũng không phải nhà dễ dãi, tùy tiện cho người ta bắt nạt, muốn giải trừ hôn ước à? Không có cửa đâu. Ai dám chê cười ngươi, nương nhất định sẽ khiến hắn hối hận cả đời!"

Câu cuối cùng, Quý Thục Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ấu Dao đừng vội..." Quý Trần thị so với Quý Thục Nhiên bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nói: "Đêm qua, Chu Ngạn Bang cùng Hầu phu nhân xảy ra tranh chấp, có thể khẳng định Hầu phu nhân không đồng ý chuyện này. Huống hồ nhà họ Chu đã thay đổi hôn ước một lần, làm sao lại dám đổi lại thêm lần nữa. Bỏ tỷ, lấy muội. Giờ lại muốn bỏ muội, lấy lại tỷ. Đây là lần đầu nghe thấy chuyện nực cười như vậy. Chu Ngạn Bang nếu ngày sau còn muốn thăng quan tiến chức, thì sẽ không làm ra chuyện hoang đường như thế. Ninh Viễn Hầu sẽ không cho phép, phụ thân ngươi cũng sẽ không đồng ý."

Khương Ấu Dao nghe vậy, cảm thấy an tâm hơn một chút, hỏi: "Chu thế tử thật sẽ không cùng con giải trừ hôn ước chứ?"

"Đương nhiên phải vậy." Quý Trần thị cười nói: "Ngươi là đích nữ nhà họ Khương, có phụ thân là đương triều thủ phụ, ai dám phụ ngươi."

"Nhưng Khương Lê cũng là Khương gia tiểu thư." Khương Ấu Dao không cam lòng, "Nếu nàng ta không phải họ Khương thì tốt biết mấy. Nếu nàng ta chỉ xuất thân từ một hộ gia đình bình thường, tất nhiên sẽ không gây nhiều phiền toái cho con như vậy." Nếu như Khương Lê chỉ là một người dân bình thường, lấy gia thế bên ngoại của Quý Thục Nhiên ra, cũng có thể làm đối phương thấy khó mà lui, hay tốt nhất là không tiếng động 'biến mất' ".

"Dù nàng ta họ Khương, cũng không nên phiền toái như vậy." Quý Trần thị vỗ nhè nhẹ vào sóng lưng Khương Ấu Dao, nói: "Ấu Dao, ngươi đi xuống trước đi, ta cùng nương ngươi sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Khương Ấu Dao nguyên bản còn muốn ở lại, muốn nghe xem nương và dì bàn tính ra sao, nhưng quay sang thấy sắc mặt Quý Trần thị, liền hiểu Quý trần Thị cùng Quý Thục Nhiên không chỉ tính mỗi chuyện của mình không thôi, còn phải cùng nhau bàn vài chuyện khác, nàng khẽ hành lễ cúi chào, rồi mang hai nha hoàn Kim Hoa và Ngân Hoa rời đi, trở về viện Dao Quang trúc của nàng.

Khương Ấu Dao sau khi rời đi, Quý Thục Nhiên bực bội nói, "Tỷ tỷ, ngươi thấy rồi đó, tiểu tiện nhân Khương Lê này quá rắc rối, mới hồi kinh chưa được bao lâu, liền câu dẫn Chu Ngạn Bang, thực sự quá là không biết liêm sỉ!"

"Chu Ngạn Bang tuổi còn trẻ, nam nhân mà, ai cũng như ai." Quý Trần thị nói tiếp: "Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng gái lầu xanh, gái lầu xanh lại không bằng cô nương muốn mà không có được. Trước đây hôn ước giữa Khương Lê cùng Chu Ngạn Bang vẫn còn hiệu lực, cũng chẳng thấy Chu Ngạn Bang hỏi han, chăm nom gì? Bây giờ Khương Lê trở về, hắn lại muốn giải trừ hôn ước hiện tại, đơn giản chính là vì ba chữ 'cầu mà không được'. Nếu như hắn có được Khương Lê, liền sẽ hối tiếc Ấu Dao."

Quý Trần thị một lời nói, đem tính xấu của nam nhân phô bày sạch sẽ. Quý Thục Nhiên nói: "Dù vậy, vừa nghĩ tới chuyện trượng phu của con gái muội trong lòng thương nhớ một người khác, muội liền tức không chịu được."

"Cho nên mới nói, phải nghĩ biện pháp." Quý Trần thị nói: "Ta vốn cho rằng gả Khương lê đi càng sớm thì càng tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Khương Lê gả cho người khác, ngược lại có thể làm cho Chu Ngạn Bang nảy sinh tâm bệnh, càng cảm thấy 'mong mà không có được', chấp niệm với Khương Lê càng sâu. Sau này khó tránh khỏi sẽ trút giận lên Ấu Dao. Ấu Dao là hài tử ta nhìn từ bé lớn lên tới chừng này, ta đã xem Ấu Dao như con gái mình, làm sao cam tâm đứng nhìn nàng ấy bị ủy khuất."

Quý Thục Nhiên nói: "Ta cũng cho rằng như thế, tỷ tỷ, nhưng ở thành Yến kinh này động thủ, cũng không dễ dàng......"

"Động thủ làm gì?" Quý Trần thị lắc đầu, "Chúng ta là người Quý gia, chưa bao giờ phải tự mình động thủ. Hơn nữa muốn tánh mạng của nàng ta, có chỗ nào tốt?"

Quý Trần thị không hiểu: "Ý của tỷ tỷ là...?"

"Không phải nói, quán quân trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường, mấy ngày nữa sẽ được triệu kiến vào cung sao? Tham gia cung yến, diện kiến thánh nhan, còn được bệ hạ tự mình ban thưởng. Trong buổi cung yến đó, người tới lui cũng không ít, mời gần hết các đại gia tộc ở Yến kinh. Nếu như trong bữa tiệc này gây ra tiếng động lớn, thì danh tiếng nàng ta cực khổ gầy dựng sẽ mất trắng."

"Ý tỷ là muốn...." Quý Thục Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

"Trước đây Trung Thư xá lang Thẩm đại nhân có một vị phu nhân. Người phu nhân này của hắn gây ra chuyện tày đình ngươi còn nhớ chứ? Một mỹ nhân như vậy, nếu luận về dung mạo cùng tài hoa, thừa sức tiến cung, nhưng cuối cùng lại rơi xuống kết cục vạn người phỉ nhổ. Ngươi nhìn xem khi nàng ta chết, đến một người nói tốt cho nàng ta cũng không thấy. Nàng ta cùng Khương Lê giống nhau. Tuy Khương Lê còn chưa đuổi kịp tài hoa của nàng, còn đang vướng chuyện hại mẹ giết đệ. Nay lại trắc nết ngay trong cung, thì dù trời có sụp xuống cũng chẳng cứu nổi nàng ta." Quý Trần thị chậm rãi nói.

Nàng nói nhẹ nhõm, lại làm cho Quý Thục Nhiên minh bạch, trước mắt xuất hiện hình ảnh Khương Lê bị vạn người chỉ chõ, làm nàng vừa kích động lại vui sướng trong lòng.

"Chuyện này ta sẽ an bài, ở trong buổi cung yến đó, ta sẽ vì nàng ta chuẩn bị một vị 'tình nhân' chất lượng."

Quý Trần thị liếc mắt nhìn sang Quý Thục Nhiên, nói "Vừa vặn, trước mắt không phải vừa hay có một người?"

Quý Thục Nhiên không hiểu.

"Ta nghe nói người đứng đầu trong kỳ thi lần này ở Quốc Tử giám, tên là Diệp Thế Kiệt, là người bên nhà mẹ đẻ của Diệp Trân Trân. Khương Lê cùng Diệp Thế Kiệt là biểu huynh và biểu muội. Biểu huynh và biểu muội là mối quan hệ dễ nảy sinh tình cảm nhất. Lúc trước Khương Lê còn đứng giữa đường bênh vực cho Diệp Thế Kiệt, chỉ này thôi, ta đoán là, quan hệ giữa hai người bọn chúng chắc cũng không đơn giản."

Quý Thục Nhiên sầm mặt nói: "Người ngươi nói là Diệp Thế Kiệt sao? Dựa vào cái gì cho nàng ta tiện nghi lớn như vậy?" Trong mắt Quý Thục Nhiên, Diệp Thế Kiệt cũng miễn cưỡng được xem là một nam thanh niên tài tuấn, bây giờ lại đang đứng đầu Quốc Tử giám. Khương Lê mà gả cho Diệp Thế Kiệt, thật sự quá là tiện nghi cho nàng ta rồi. Còn không bằng bây giờ tính toán gả đại Khương Lê cho một kẻ nào đó, kẻ mà người người ghê tởm, xa lánh cho hả giận.

"Hảo muội muội của ta ơi! Ngươi cần phải suy tính lâu dài. Ngươi nghĩ Khương Lê gả cho Diệp Thế Kiệt sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao?" Quý Trần thị không nhanh không chậm nói: "Diệp Thế Kiệt bây giờ là người đứng nhất, sau này sẽ làm quan. Mặc dù Quý gia không đem hắn để vào mắt, nhưng tóm lại vẫn là một cái gai, nếu Diệp gia dựa vào Diệp Thế Kiệt mà phất lên, Khương Lê lại dựa vào hắn, khi đó, ngươi muốn động được vào người Khương Lê, sẽ càng khó khăn chập trùng."

"Nhưng nếu trong buổi cung yến này, Diệp Thế Kiệt cùng Khương Lê bị người ta phát hiện đang làm chuyện xấu hổ, thánh thượng giận dữ, ắt hẳn sẽ trừng phạt Diệp Thế Kiệt. Con đường thăng quan của Diệp Thế Kiệt sẽ đi vào vô vọng, sau này ra đường còn bị người người chọc vào xương sống. Khương Lê dính tiếng xấu, hai người này ngay lập tức phải thành thân. Ngươi nghĩ cuộc sống sau khi thành thân, sẽ vui vẻ hòa thuận, vợ chồng đầm ấm, con cái đề huề sao?" Quý Trần thị êm tai nói: "Diệp Thế Kiệt bởi vì bị Khương Lê hủy tiền đồ, tất nhiên sẽ đối với Khương Lê có oán trách, trong Diệp gia cũng sẽ chẳng có ai ưa thích nàng ta. Hai vợ chồng nếu như đã nảy sinh thù ghét lẫn nhau......" Quý Trần thị nở nụ cười, "Muốn ngày sau trôi qua êm đềm, đúng là khó hơn lên trời. Đến lúc đó, ngươi từ bên ngoài tìm mấy nha đầu có dung mạo xinh đẹp, nhét vào hậu trách của Khương Lê, đôi lúc châm ngòi vài câu, không sợ Diệp Thế Kiệt cùng Khương Lê không trở mặt thành thù."

"Mà một cọc nhân duyên, có vợ chồng là cừu nhân của nhau, nữ tử so với nam tử còn khổ sở hơn rất nhiều." Quý Trần thị tiếp tục nói: "Chờ khi đó Khương Lê về Tương Dương, nếu ngươi muốn tìm cách đối phó nàng ta, so với bây giờ dễ dàng hơn nhiều."

Quý Thục Nhiên hiểu ra.

Để Khương Lê cùng Diệp Thế Kiệt "có tình", vừa có thể hủy hoại danh tiếng của Khương Lê, đồng thời cũng hủy luôn tiền đồ của Diệp Thế Kiệt, diệt luôn hy vọng của Diệp gia, khiến Diệp gia mãi mãi chỉ đứng ở hàng thương gia thấp hèn. Từ đó khiến nửa đời còn lại của Khương Lê, luôn phải sống khổ sở ở nhà chồng. Mọi chuyện nếu diễn ra thông thuận, thì không thể nào tốt đẹp hơn được nữa.

Chỉ cần nàng ta tới Tương Dương, Quý Thục Nhiên tin tưởng, bà ta sẽ có cả vạn biện pháp khiến Khương Lê sống không bằng chết.

"Đa tạ tỷ tỷ đã chỉ điểm cho muội." Quý Thục Nhiên đối với Quý Trần thị tâm phục khẩu phục, nói: "Tỷ tỷ nghĩ biện pháp, so với cái ta tự mình nghĩ chu toàn hơn rất nhiều."

"So với Lệ tần sống trong cung, hai người chúng ta vẫn còn kém xa lắm." Quý Trần thị nói: "Ngươi bây giờ nhanh đi an ủi Ấu Dao đi, nàng thuở nhỏ được vạn người sủng ái, nay lại bị Chu Ngạn Bang sỉ nhục như vậy, trong nội tâm chắc hẳn đang cực kỳ khổ sở. Chớ để nàng nhất thời xúc động, phá hư kế hoạch của ngươi."

Quý Thục Nhiên trong lòng rùng mình, nói: "Ta đã biết, ta hiện tại liền đi ngay."

Quý Trần thị hài lòng gật đầu.

......

Bên kia, Đồng Nhi đem tin tức hỏi thăm được về nói lại cho Khương Lê.

"Bọn họ nói, Tam tiểu thư hiện tại tâm tình đang vô cùng không tốt, vừa về đã đem một loạt hạ nhân ra trách phạt. Có người còn nghe thấy, tiếng Tam tiểu thư khóc rất thảm thiết......"

Khương Lê để sách trong tay xuống, hỏi lại: "Khóc hả?" Khương Ấu Dao tức giận như thế, chung quy là do nàng. Nhưng Khương Lê lại không biết lý do thật sự làm cho Khương Ấu Dao tức đến phát khóc. Kể từ khi kỳ thi kết thúc, nàng luôn ở ngoan trong viện của mình, nơi nào cũng chưa đi, sao có thể cùng Khương Ấu Dao nổi lên xung đột.

"Đúng vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, về sau thấy nàng ta chạy tới viện Quý thị, ở đó được an ủi một lúc lâu, có thể do bị lão gia mắng."

Khương Lê càng không rõ, nàng mới về Khương phủ không lâu, lại không có biện pháp an bài người của mình quanh Khương phủ, ngoại trừ quanh Phương Phỉ Uyển, chuyện trong sân các việc khác, đều dựa vào Đồng Nhi chạy đi nghe ngóng. Dạng tin tức truyền về này, có lúc đúng, có lúc sai.

Mới nói với nhau có mấy câu, liền nghe thấy ngoài cửa có người gọi nàng: "Khương Lê! Khương Lê!"

Là thanh âm của Khương Cảnh Duệ.

"Nhị thiếu gia lại tới." Đồng Nhi nhếch miệng, Khương Cảnh Duệ tới quá thường xuyên, trà trữ trong Phương Phỉ Uyển sắp bị hắn uống cạn rồi, trà mới phải tới tận tháng sau mới tới.

Khương Cảnh Duệ nhìn thấy Đồng Nhi không vui, mách lẻo: "Khương Lê, ngươi quản người của ngươi tốt chút đi. Ta là Khương gia nhị thiếu gia đó, người ngoài mời ta tới, ta còn chẳng thèm tới. Ta tới chỗ này của ngươi, nha hoàn của ngươi lại không vui, vậy là thế nào?"

Khương Lê lười phản bác, chỉ nói: "Ngươi tới đây có chuyện gì?" Nàng vốn là một người có kiên nhẫn cao, đối với ai cũng có thể duy trì hòa khí, thế nhưng Khương Cảnh Duệ quả thật quá quậy, nói chuyện lại quá tùy ý, tới Khương Lê cũng không hoan nghênh hắn.

Khương Cảnh Duệ nhìn quanh ra ngoài viện một vòng, xong đóng cửa lại. Khương Lê trong lòng thầm than khổ, nếu Phương Phỉ Uyển có nội tặc, nhìn thấy bộ dạng che che giấu giấu của Khương Cảnh Duệ, sợ là sẽ báo về nói hai người bọn họ đang che giấu bí mật động trời, chấn động trời đất.

Khương Lê chờ hắn đem cửa khóa chốt lại, rồi lại tự nhiên ngồi xuống, quen cửa quen nẻo sai Bạch Tuyết châm trà.

Khương Lê buồn cười, nói: "Ngươi nếu bây giờ không chịu nói, ta sẽ đi ra ngoài."

"Ai, đừng đừng đừng, ta tới đây là muốn nói cho ngươi một tin tức chấn động." Khương Cảnh Duệ nháy mắt ra hiệu với nàng.

"Nói."

"Khụ khụ." Khương Cảnh Duệ hắng giọng một cái, cố ý hạ giọng, nói: "Ngươi biết không? Ninh Viễn Hầu thế tử Chu Ngạn Bang, muốn giải trừ hôn ước với Khương Ấu Dao!"

"Hả?" Dù là Khương Lê khi nghe thấy tin này cũng bị Khương Cảnh Duệ gây ngạc nhiên không nhẹ. Nàng nhớ không lầm, Chu Ngạn Bang đã từng giải trừ hôn ước một lần với Khương nhị tiểu thư, về sau mới chuyển sang Khương Tam tiểu thư. Giờ lại muốn giải trừ hôn ước với Khương Ấu Dao, đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?

"Ta biết ngay là đến cả ngươi cũng chưa nghe mà." Khương Cảnh Duệ vô cùng đắc ý khi mình biết được tin tức mà Khương Lê không biết, hắn nói: "Ngươi đoán xem, Chu Ngạn Bang tại sao lại muốn giải trừ hôn ước với Khương Ấu Dao?" Hắn hướng về phía Khương Lê ranh mãnh cười.

Khương Lê mơ hồ đoán được một nguyên nhân, có thể hơi hoang đường không thể tưởng tượng nổi. Chu Ngạn Bang lại tiếp tục hồ nháo. Nàng nói: "Ta không đoán được."

"Là bởi vì ngươi!" Khương Cảnh Duệ cười ha ha: "Chu Ngạn Bang bây giờ hối hận, nhìn thấy ngươi trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường biểu hiện quá xuất sắc, danh tiếng vang xa, cảm thấy ngươi so với Khương Ấu Dao tốt hơn nhiều, lúc này mới quyết định muốn giải trừ hôn ước, chọn lại ngươi!"

"Thật là nực cười!" Nói chuyện là Đồng Nhi, Đồng Nhi tức giận đem ấm trà trong tay để mạnh xuống bàn, "Cô nương nhà ta không phải nha hoàn trong phủ nhà hắn, muốn thế nào thì làm thế đó? Lúc trước giải trừ hôn ước cũng do hắn đơn phương định đoạt, bây giờ lại một lần nữa muốn cưới cô nương nhà ta, hắn từng hỏi qua ý kiến cô nương nhà ta chưa? Ninh Viễn Hầu khinh người quá đáng rồi đó!"

Đến Đồng Nhi cũng bất bình cho Khương Lê.

Khương Cảnh Duệ nói: "Cái này có gì đâu mà phải tức giận? Chu Ngạn Bang tuy chẳng ra gì, nhưng ở Yến Kinh tốt xấu gì cũng là một thanh niên tài tuấn, cùng Khương gia cũng môn đăng hộ đối. Tính tình cũng không tệ lắm, cũng được rất nhiều cô nương ái mộ, phối với tiểu thư nhà ngươi cũng không thua thiệt gì. Lại nói, Khương Lê à..." hắn nhìn sang Khương Lê, "Nếu ngươi cùng Chu Ngạn Bang thành thân, Khương Ấu Dao chắc chắn sẽ tức chết, cũng là chứng cớ chứng minh được Khương Ấu Dao không bằng ngươi."

Khương Lê bị lời nói của Khương Cảnh Duệ chọc cười, nàng cũng coi như nhìn thấy rõ, Khương Cảnh Duệ là một người không có đầu óc, nàng nói: "Ta nếu muốn chứng minh nàng ấy không bằng ta, vì sao phải tạo một cái chứng cứ, chứng minh cho ai nhìn? Muốn làm Khương Ấu Dao tức chết, mang tương lai ta đi đánh đổi, chỉ được có vậy? Huống hồ chi..." nàng cười lạnh một tiếng, "Cho dù Chu Ngạn Bang cho là một lang quân tốt, năm lần bảy lượt thay đổi, bản thân Khương Lê ta cũng không nguyện ý sống chung." Nàng không phải Vĩnh Ninh công chúa, thích cướp đồ của người khác đem về sài.

Khương Cảnh Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Khương Lê, Khương Lê những lời này, như đang trút giận lên hắn, hơn nữa nhìn Khương Lê nói chuyện thần sắc, nàng là thật sự đối với Chu Ngạn Bang chẳng thèm ngó tới, không phải giả vờ.

Thứ Khương Ấu Dao coi là trân bảo, trong mắt Khương Lê chẳng bằng đôi giày rách.

Khương Cảnh Duệ nói: "Ngươi hướng ta phát bực làm chi? Kẻ thù của ngươi là Chu Ngạn Bang."

"Sau đó thì sao?" Đồng Nhi vội vàng truy vấn: "Lão gia đã đồng ý chuyện này chưa?"

"Làm sao có thể?" Khương Cảnh Duệ khinh bỉ, "Chu Ngạn Bang cùng tiểu thư nhà ngươi đã giải trừ hôn ước, là bởi vì...... Khục, xảy ra chút chuyện, tiểu thư nhà ngươi đi bắt đi am ni cô sống tám năm. Bây giờ Chu Ngạn Bang lại giải trừ hôn ước, Khương Ấu Dao lại không có làm gì sai, Đại bá phụ sao có thể dễ dàng cho hắn toại nguyện? Không tới cửa tìm Chu gia, đã là quá nhân từ."

Khương Lê bắt lấy Khương Cảnh Duệ nói chuyện trọng điểm: "À? Là Chu gia chưa tìm tới đây?"

"Hứ, Chu gia nào dám tới. Chu Ngạn Bang bị điên, nhưng cha mẹ của hắn cũng không có điên. Lời này do Chu Ngạn Bang đề nghị, nhưng Ninh Viễn Hầu cùng Ninh Viễn Hầu phu nhân không đồng ý. Gã sai vặt nhà Chu Ngạn Bang nghe thấy bọn họ cãi nhau, vụng trộm nói cho hạ nhân trong phủ chúng ta, tên hạ nhân kia lại nói cho Đại bá mẫu. Nghe nói Khương Ấu Dao khóc đến sắp mù mắt rồi, Đại bá mẫu còn đang an ủi nàng ta. Đại bá phụ rất tức giận, suýt chút nữa tự mình đi kiếm nhà Ninh Viễn Hầu."

Khương Lê bừng tỉnh, khó trách Đồng Nhi nghe được chuyện Khương Ấu Dao khóc, nguyên lai là bởi vì chuyện này.

"Còn ngươi làm sao mà biết được?" Khương Lê hỏi.

"Mẹ ta cùng ma ma nói chuyện, ta nghe thấy." Khương Cảnh Duệ tùy tiện nói: "Mẹ ta cả ngày nghe ngóng tin tức của đại phòng, có chút gió thổi cỏ lay nào cũng biết hết."

Khương Lê không có lời nào phản bát.

"Cái tên Chu Ngạn Bang này..." Khương Cảnh Duệ tiếp tục nói: "Lại muốn giải trừ hôn ước, có thể thấy là đã bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Còn nói muốn cưới ngươi về làm vợ, Khương Ấu Dao thích Chu Ngạn Bang như vậy, đoán chừng là bị chọc tức không nhẹ. Nhưng mà này là nghiệp nàng ta phải gánh. Trước đây ngươi bị mang đến am ni cô, Đại bá mẫu lại trù tính cho Khương Ấu Dao làm người thay thế, thay ngươi gả cho phủ Ninh Viễn Hầu. Có thể thấy được có nhiều thứ, cướp cũng không cướp được."

Khương Cảnh Duệ nói lời này, tựa hồ còn có mấy phần hả hê.

Khương Lê không có tâm tình tốt như Khương Cảnh Duệ, nàng tinh tường, Chu Ngạn Bang đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước, đối với nàng mà nói không phải chuyện tốt. Ít nhất trong lòng mẹ con Quý Thục Nhiên, bây giờ chắc so với dĩ vãng, càng hận mình hơn gấp trăm, thậm chí cả nghìn lần.

Nếu y theo trái tim nhỏ hẹp của hai mẹ con nhà này, cùng lòng dạ độc ác, Khương Lê cho là, Khương Ấu Dao tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha mình. Vì để chấm dứt vọng tưởng của Chu Ngạn Bang, thậm chí sẽ phải diệt cỏ tận gốc.

Nghĩ tới nghĩ lui, sắp tới là cung yến, ngược lại là một chỗ ra tay vô cùng thích hợp.

Khương Lê rũ mắt, nguy hiểm lại tới rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com