TruyenHHH.com

Mac Vu Van Gian


Khương Ấu Dao không ngờ Khương Lê dám công khai mỉa mai mình, nàng tự nhiên là nghe ra được ý tứ trong đó, suýt chút nữa làm nàng mất bình tĩnh, cố gắng lắm mới kiềm chế được.

Khương Ngọc Nga lại không có bản lĩnh giữ được bình tĩnh giỏi như Khương Ấu Dao, nàng vốn đã chướng mắt Khương Lê từ lâu, cũng không thấy Khương lão phu nhân tán đồng lời nói của Khương Lê Nhất, nên nàng lên tiếng: "Nhưng chúng ta là tiểu thư nhà quan, ngày thường thận trọng từ lời ăn tiếng nói, nhị tỷ muốn hành hiệp trượng nghĩa là tốt, nhưng nữ tử nhà đàng hoàng không có ai đứng giữa đường lớn nhúng tay vào chuyện của nam nhân cả, sẽ tổn hại tới phẩm hạnh không chỉ một mình tỷ, mà còn có cả các chị em khác trong nhà nữa."

Quý Thục Nhiên thầm nghĩ hỏng bét, quả nhiên, Khương Ngọc Nga lời này vừa nói ra, Khương lão phu nhân liền liếc nhìn nàng ta, không vui nói: "A? Chẳng lẽ thấy chết không cứu? Tình người lạnh nhạt, bo bo giữ mình mới là người có đức hạnh? Ta thấy gia huấn trong nhà ngươi đến một chữ cũng quên sạch rồi đi!"

Khương Ngọc Nga ngẩn ngơ, không ngờ Khương lão phu nhân lại đột nhiên trách mắng nàng. Trong lòng vừa xấu hổ, vừa ủy khuất, cũng không dám nói gì nữa, chỉ biết cúi đầu lặng im, trong lòng lại đem Khương Lê mổ xẻ mấy lần.

Quý Thục Nhiên trong lòng cũng tức giận, Khương lão phu nhân tuy chỉ mắng Khương Ngọc Nga thấy chết không cứu, ân tình lạnh nhạt, bo bo giữ mình, nhưng đồng thời cũng đang trách mắng Khương Ấu Dao. Tuy trong lòng bà ta không vui, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ nói: "Nương chớ có tức giận, bọn chúng còn nhỏ, nhất thời gặp phải loại sự tình này, có chút luống cuống chân tay, âu cũng là chuyện bình thường. Ngọc Nga cùng Ấu Dao dù sao vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, vẫn là Lê Nhi dũng cảm." Nàng cười nhìn hướng Khương Lê: "Gan dạ can trường."

Khương Lê Tiếu Đạo: "Làm theo cảm tính mà thôi."

Hay cho một câu làm theo cảm tính, đây là đang dẫm lên người khác mà không để lại dấu giày đây mà. Còn làm cho nàng cao thượng hơn. Quý Thục Nhiên nụ cười có chút mất tự nhiên.

Khương lão phu nhân lại nói: "Nếu như nói là thân thích, vậy mà ta cũng không biết hài tử nhà Diệp gia từ khi nào tới Yến kinh. Nếu ngươi biết hắn hiện tại đang ngụ ở chỗ nào, ngày khác mời hắn tới phủ uống chén trà đi."

Quý Thục Nhiên hơi kinh ngạc, lập tức trong lòng càng thêm tức giận. Sao lại như thế, Diệp Trân Trân đã chết nhiều năm như vậy rồi, Khương gia cùng Diệp Gia cũng đã sớm không đả động gì nhau. Bây giờ Khương Lê chỉ trùng hợp gặp, Khương lão phu nhân lại đột nhiên muốn mời nhi tử Diệp Gia về làm khách, có ý muốn nối lại tình xưa đây mà. Nhưng nếu Diệp gia cùng Khương gia lại tốt đẹp, thì mặt mũi Qúy gia của nàng sẽ để ở đâu?

"Lúc đó vội vàng, giải quyết xong con liền đi ngay, không có thời gian nán lại trò chuyện với biểu ca Diệp gia, là con thất lễ với người ta." Khương Lê nói.

Nghe vậy, Khương lão phu nhân có chút tiếc nuối, Quý Thục Nhiên lại thở dài một hơi. Nhưng lập tức lông mày lại khóa chặt lại, Khương gia muốn tìm ai ở thành Yến Kinh này thì có gì mà khó? Nếu lão phu nhân đã hạ quyết tâm muốn gặp Diệp Thế Kiệt, thì cho dù Khương Lê không rõ tình huống của Diệp Thế Kiệt, cũng có thể nhờ người tìm được hắn.

Đúng lúc này, Khương Bính Cát đang chơi đùa một mình bỗng nhiên la lên "Nương, con đói."

Khương lão phu nhân lúc này mới hoàn hồn, từ ái nhìn Khương Bính Cát một cái, rồi quay sang nói với Quý Thục Nhiên: "Ngươi mang Cát nhi đi dùng cơm tối đi." Lại quay sang nói với Khương Lê: "Từ khi đi học về đến nay, hình như các ngươi chưa có dùng cơm, đều tự mình trở về viện của mình đi, chuyện này coi như bỏ qua, về sau không được nhắc tới nữa." Nói xong, liền đóng lại hai mắt, dường như có chút mệt mỏi cần nghỉ ngơi.

Phỉ Thúy cùng Trân Châu vội vàng tiến lên tiễn khách.

Đồng loạt ra khỏi Vãn Phượng Đường, Quý Thục Nhiên mang theo Khương Bính Cát không cam lòng cùng Khương Ấu Dao rời đi. Khương Lê đang chuẩn bị về Phương Phỉ Uyển, lại bị Khương Ngọc Nga chặn đường, nàng ta cười lạnh, nói: "Nhị tỷ thật đúng là có bản lĩnh, chỉ cần nói dăm ba câu liền đem tổ mẫu dỗ đến đầu óc choáng váng, cái gì cũng không phân biệt được."

Khương Lê nụ cười không giảm: "Đa tạ tứ muội khích lệ." Nàng ngôn ngữ chân thành, nụ cười mười phần hòa khí, phảng phất như không nghe ra sự châm chọc của Khương Ngọc Nga, làm cho Khương Ngọc Nga tức giận không nhẹ.

Thấy Khương Ngọc Nga bị nghẹn nói không ra lời, Khương Lê mới thản nhiên mang theo Bạch Tuyết rời đi. Ở sau lưng nàng, Khương Ngọc Yến khiếp nhược lôi kéo Khương Ngọc Nga tay áo, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng tìm nhị tỷ gây phiền phức nữa, ngươi không thắng được nàng đâu."

"Ngươi cút ra!" Khương Ngọc Nga giật mạnh ống tay áo khỏi tay Khương Ngọc Yến, trong mắt xẹt qua tia khinh bỉ: "Ta sao lại có một muội muội nhát gan như ngươi chứ, thực sự tức chết!" Nói rồi, tức giận đi mất.

Khương Ngọc Yến cúi đầu, Thẩm mặc đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

......

Hai người Khương Lê trở lại Phương Phỉ Uyển, Đồng Nhi thấy các nàng về, kiểm tra trên dưới không có dấu vết gì mới yên lòng lại. Lại đứng trong sân viện đem mấy lời khó nghe mắng chửi Khương Ấu Dao cùng hai vị tiểu thư kia, mắng thống khoái xong nàng mới đặt mông ngồi xuống ghế, nói: "Cô nương, lão phu nhân tại sao đột nhiên lại nhấc tới thiếu gia Diệp gia? Có phải bà ấy đang muốn nối lại với Diệp gia?"

Đồng Nhi cũng không phải vừa sinh ra liền đi theo Khương Lê, thậm chí đến cả trước khi Khương lê đi từ đường, nàng vẫn chưa là nhà hoàn nhị đẳng, đối với Diệp gia chuyện, Đồng Nhi cũng không biết nhiều. Liền tới chuyện Diệp gia cùng Khương nhà tại sao lạnh nhạt với nhau, hay chuyện tại sao Khương Lê không thân với Diệp Gia cũng không biết.

"Ta cũng không biết." Khương Lê lắc đầu, "Nhưng mà ta cảm thấy, ước chừng lão phu nhân chỉ thuận miệng đề cập mà thôi. Nếu bà ấy thật sự có tâm, đã ngay tại chỗ sai người đi hỏi thăm tin tức rồi, nhưng chờ đến cuối cùng cũng chẳng thấy bà ấy đả động gì. Nên chắc chắn là lão phu nhân không có ý tứ này."

Đồng Nhi suy tư một hồi, thở dài: "Nếu lão phu nhân có ý muốn hòa hảo với Diệp gia, cô nương tốt xấu cũng có thêm nhà ngoại che chở. Quý thị ngày thường sẽ thu liễm lại đôi chút."

Quý Thục Nhiên ở đại phòng có địa vị vững như bàn thạch, ngoài việc Quý Thục Nhiên sinh hạ một đôi trai gái, sau lưng bà ta vẫn còn có Quý gia. Không chỉ có phụ thân là Quý Ngạn Lâm, bà ấy còn có một tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ, hiện đang là Lệ tần, phi tử được Hồng Hiếu Đế hết mực sủng ái.

Mà Khương Lê chỉ có một nhà họ ngoại, bản thân nàng cũng đã lâu không lui đến. Còn tại Khương nhà, không có gì ngoài sự liều mạng. Đến một thanh đao cũng không có ai cho mượn mà dùng. Chỉ bằng như thế, đã cực khổ trăm bề.

Người có chỗ dựa và không có, khác nhau ở điểm này.

"Lúc đó nếu cô nương nán lại chút hỏi thăm thiếu gia nhà Diệp gia, vậy thì tốt quá rồi." Đồng Nhi vẫn không cam tâm: "Có thể thông qua Diệp thiếu gia, cùng họ ngoại ở Tương Dương nối lại quan hệ."

"Không sao." Khương Lê nói: "Tương lai còn dài."

Bạch Tuyết ồm ồm hỏi: "Cô nương không phải không biết tình huống của Diệp thiếu gia sao?"

"Không cần ta hỏi," Khương Lê cười cười lắc đầu, "Tự hắn sẽ tìm tới cửa."

Đồng Nhi cùng Bạch mặt khó hiểu nhìn nhau, tựa hồ không tin Khương Lê lắm. Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, ngay ngày mai, lời Khương Lê nói đã linh nghiệm.

Vị thiếu gia Diệp gia ở thành Tương Dương, biểu ca trên danh nghĩa của Khương Lê, Diệp Thế Kiệt, đã chủ động tìm tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com