TruyenHHH.com

Mac Vu Van Gian

Khương Cảnh Duệ ở Phương Phỉ Uyển khuyên nhủ đến nước bọt cũng cạn khô, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Khương Lê. Cuối cùng không làm được gì khác, đành mở miệng: "Lời nên nói ta cũng đã nói hết rồi, ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy, ta cũng không còn gì để nói nữa. Ngươi nghĩ đi tìm Đại bá phụ liền đi đi, nếu khuyên hắn không thành, để nha hoàn của ngươi đi kêu ra một tiếng, ta cùng ngươi đi tìm tổ mẫu."

Hắn có thể làm tới mức này, đứng ở lập trường của Khương Cảnh Duệ, đã là hết tình hết nghĩa.

Khương Lê nói "Đa tạ ngươi."

Khương Cảnh Duệ lắc đầu, Khương Lê nghĩ nghĩ, nhìn hắn rồi hỏi "Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

"Chuyện gì?"

"Ngươi học vấn đến đâu?"

Nghe Khương Lê hỏi việc này, Khương Cảnh Duệ bỗng dưng đỏ mặt, vỗ bàn đứng dậy, hét lớn: "Khương Lê, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng. Ngươi giễu cợt ta, ta còn chưa cười lại ngươi đâu! Ngươi thích làm sao thì làm đi, tiểu thiếu gia ta mặc kệ ngươi!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng hung hăng đá văng ghế, rồi dậm chân quay lưng bước đi.

Đồng Nhi ở sau lưng bĩu môi: "Ay da, Nhị thiếu gia này hôm nay bị đâm trúng chỗ đau hay sao mà hướng cô nương phát hỏa thế?"

Khương Lê không nghĩ tới Khương Cảnh Duệ lại bài xích chuyện học như thế, dù sao Khương gia cũng được coi là quan văn nổi tiếng, Khương Lê còn tưởng rằng ai ở Khương gia cũng là một tài tử, tài nữ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ lúc nãy của hắn, lại khiến Khương Lê sinh ra một loại cảm giác thân thiết, bởi vì Tiết Chiêu Dã rất thích dạng bằng hữu này.

Tiết Hoài Viễn chỉ có một đôi nam nữ, Tiết Chiêu từ nhỏ đã biểu hiện mình thích múa đao lộng kiếm. Tiết Hoài Viễn sẽ không cấm cản Tiết Chiêu lựa chọn con đường nguy hiểm này, còn mời thầy giỏi nhất về dạy võ cho hắn. Nhưng Tiết Chiêu lạiđối với chuyện đọc sách lơ là. Mỗi lần Tiết Hoài Viễn kiểm tra bài vở của hắn đều không đạt, còn không thì sẽ nghĩ biện pháp trốn đi thật xa.

Khương Lê từ nhỏ không biết đã yểm hộ Tiết Chiêu hết bao nhiêu lần.

Bây giờ...... nhớ đến trên thế gian này đã không còn bọn họ nữa, làm trong lòng Khương Lê vô cùng đau đớn.

Bạch Tuyết đã nấu trà nhài xong, giữa trời mùa hè, nàng cũng không cảm thấy pha trà là một truyện khổ sai. Đem nước trà rót vào chung nhỏ bằng sứ trắng, thêm một viên ô mai, rồi đặt trên bàn nhỏ cho nguội bớt. Bạch Tuyết hỏi: "Cô nương, chỗ Minh Nghĩa Đường kia, là một trường rất tốt sao?"

Khương Lê cười: "Những tiên sinh ở Minh Nghĩa Đường đều là người trong cung mời ra. Hiện nay thánh thượng vì muốn mở rộng văn trí trong dân, đã đặc biệt cho xây dựng trường cho nam sinh, nữ sinh học riêng. Rất nhiều nữ nhi con của hoàng thân quốc thích đều đi vào Minh Nghĩa Đường đọc sách, hàng năm Minh Nghĩa Đường đều tổ chức kiểm tra thành tích cho người mới lẫn người cũ, người mới đạt thì tuyển vào học, người cũ đạt thì được thái hậu ban thưởng."

Bạch Tuyết nghe như lọt vào sương mù, liền hỏi "Họ tuyển sinh có khó không?"

"Khó vào cái gì?" một bên Đồng Nhi nhỏ giọng nói: "Phàm là người có bạc, có diện mạo hơn người họ đều nhắm mắt tuyển vào, như thế nào là khó."

"Vậy cô nương của chúng ta tại sao không thể vào? Tại sao lão gia lại không cho cô nương chúng ta đi vào?" Bạch Tuyết hỏi.

Vì cái gì? Là sợ nàng làm Khương gia mất mặt thôi! Đồng Nhi trừng mắt liếc Bạch Tuyết, nghĩ thầm sau này phải hảo hảo dạy lại Bạch Tuyết cách nói chuyện, quá thẳng thắn rồi, nàng ta không biết nàng đang trắng trợn đâm dao vào chủ tử sao?

Khương Lê giọng rất bình tĩnh, nàng nói: "Tài học vẫn là thứ yếu, ta phẩm đức ô uế, nếu ra ngoài, sợ là sẽ bị người chỉ chỏ, làm Khương xấu hổ."

"Cô nương!" Đồng Nhi nhịn không được hô: "Ngài không thể tự mình nói mình như vậy!"

"Đúng vậy đó." Bạch Tuyết chăm chú nhìn Khương Lê: "Nô tỳ trước kia đi hầu rất nhiều nhà quan gia khác, mặc dù không bị chọn trúng, nhưng nô tỳ nhìn thấy những vị tiểu thư kia, trước mặt luôn luôn thể hiện mình là người ôn hòa, nhưng sau lưng lại trách cứ người làm. Cô nương là tiểu thư tốt nhất nô tỳ từng gặp, cái gì phẩm đức ô uế, nếu cô nương thực sự như thế, thì trên đời sẽ không còn người tốt nữa!"

Đồng Nhi phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Khương Lê bật cười, nàng đích thực là một người tốt, ít nhất đời trước là như thế. Đời này nàng không có ý định biến thành người xấu, nhưng ước chừng sẽ không giống đời trước nhịn nhục cúi đầu.

Nàng nói: "Ta cũng không cho rằng bản thân là một người có phẩm chất ô uế, cho nên ta định đi tìm phụ thân nói chuyện một chút."

Đồng Nhi sững sờ, chần chờ một chút hỏi: "Cô nương có thể thuyết phục lão gia sao?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Khương Lê hỏi lại.

Đồng Nhi không nói gì, Bạch Tuyết liền vượt lên trước mở miệng nói: "Nô tỳ cảm thấy chắc chắn có thể. Cô nương chỉ cần nói hết lòng hết dạ với lão gia, nhất định lão gia sẽ thay đổi ý định."

Bạch Tuyết đối xử với mọi người thành thật, ước chừng cho rằng tất cả mọi người đều giống như mọi gia đình ở Thôn Táo Hoa, suy nghĩ đơn giản, dễ mủi lòng. Nàng không hiểu được ở Yến Kinh nhà cao cửa rộng tâm sinh lý con người cũng phức tạp hơn, rất nhiều chuyện không phải muốn là được.

"Được." Khương Lê cười cười đứng lên: "Ta bây giờ liền đi."

......

Khương Nguyên Bách gần đây làm gì cũng không thuận.

Kể từ lễ cập kê của Khương Ấu Dao kết thúc, rất nhiều chuyện đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thân là đương triều thủ phụ, sau lưng hắn có không có ít người nhìn chằm chằm, chỉ chực chờ có cơ hội là nắm thóp hắn. Chính vì vậy, Khương Nguyên Bách làm việc cho tới bây giờ luôn luôn nhìn ngó trước sau, nhưng sau sự kiện lễ cập kê, mọi người đều nhìn thấy hậu viện Khương gia lộn xộn, đây là sơ hở để người ta nhắm vào.

Hồng Hiếu Đế từng ngày lớn lên, đã không còn là một đứa trẻ ỷ lại, luôn miệng gọi ông "thái phó", "thái phó" nữa. Nay hắn đã thật là một đế vương, thâm sâu khó dò. Khương Nguyên Bách hắn nay đã cảm nhận được tư vị gần vua như gần cọp, luôn cố gắng càng tém gọn mình lại càng tốt. Thêm nữa nay kẻ thù gần nhất của hắn Hữu tướng, lại nhiều lần ở trên triều nhắm vào hắn, làm Khương Nguyên Bách mệt mỏi vô cùng.

Ngay tại lúc này, Khương Lê lại đột nhiên tới tìm hắn, làm Khương Nguyên Bách có chút giật mình.

Khi Khương Lê tới thư phòng, gã sai vặt ngoài cửa còn đang do dự, chỉ đến khi Khương Nguyên Bách lên tiếng, hắn mới mời nàng vào. Khương Lê hướng gã sai vặt gật đầu, trực tiếp đi vào, trong lòng hiểu được, gã sai vặt này chỉ chốc lát nữa thôi, sẽ đem chuyện mình tới tìm Khương Nguyên Bách truyền đến tai người bên Thục tú viên kia.

Vừa vào cửa, trong thư phòng liền ngửi được tràn ngập mùi mực. Khương Nguyên Bách đang ngồi luyện chữ, giấy tuyên thành trắng như tuyết, nổi bậtt một nửa chữ "tĩnh" đen nhánh. Khương Lê không nói lời nào, an tĩnh đứng trước mặt Khương Nguyên Bách, thậm chí còn tiến lên giúp Khương Nguyên Bách mài mực.

Khương Nguyên Bách thấy Khương Lê mài mực, động tác có chút dừng lại, ngay sau đó lại lưu loát trở lại. Hắn lực hạ bút vô cùng chắc, từng nét từng nét nhìn thì nhẹ nhàng nhưng nét nào ra nét đó, rơi xuống mặt giấy mượt mà, trau chuốt, ẩn dấu ý vị thâm sâu khó lường.

Nét chữ, nét người. Khương Lê thấy chữ của Liễu Khương Nguyên Bách, liền biết được Khương Nguyên Bách ở trong triều không phải người có năng lực tầm trung, chỉ dựa vào may mắn mà trở thành đương triều thủ phụ. Người này tâm tư tỉ mỉ, là người nhìn thấy hết thảy sự việc, nhưng vĩnh viễn chỉ chịu nói biện pháp khi không còn lối thoát.

Đẩy người thứ nhất ra thăm dò, chính mình lại chống trụ tới cuối cùng.

Khương Nguyên Bách viết xong viết xong nét cuối cùng, đặt bút xuống, liền thấy trên mặt giấy, một chữ "tĩnh" liền mạch lưu loát, hết sức xinh đẹp.

Lúc này cần phải khen ngợi, Khương Lê lại không nói tiếng nào, cũng không biết có hiểu được hay không? Khương Nguyên Bách quay đầu lại, nhìn về phía Khương Lê, không đợi hắn mở miệng hỏi, Khương Lê liền đã chủ động lên tiếng.

Khương Lê nói "Phụ thân, ta không muốn học riêng với phu tử, con muốn tới Minh Nghĩa Đường."

Khương Nguyên Bách nhướng mày: "Ngươi nói cái gì?"

"Con muốn tới Minh Nghĩa Đường." Khương Lê ngữ khí không thay đổi, lại lập lại lần nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com