TruyenHHH.com

Mac Vu Van Gian

Khương Lê nhìn hai người đối diện.

Khương Ấu Dao đứng gần như bám trên người Chu Ngạn Bang, chuyện chung thân của bọn họ cả Yến Kinh đều biết, tính ra cũng đã là một nửa vợ chồng chính thức, thân mật với nhau một chút cũng không có gì sai. Chỉ là sắc mặt Chu Ngạn Bang có hơi lạ, hình như có chút không được tự nhiên.

Khương Ấu Dao trưng ra khuôn mặt ngây thơ, nói: "Nhị tỷ, hai ngươi đang nói chuyện gì mà vui thế? Sao muội vừa tới lại không nói tiếp nữa?"

"Chào hỏi nhau vài câu mà thôi." Khương Lê nói tiếp "Trên đường về viện vô tình gặp được thế tử trên đường, vừa chào nhau một cái, thì muội đã tới rồi." Khương Lê cười cười: "Tất nhiên tam muội cũng không hẳn là không đúng lúc, vậy muội thay ta tiếp đón thế tử cho thật tốt nhé, ta về trước đây." Nói rồi, không đợi Chu Ngạn Bang cùng Khương Ấu Dao trả lời, nàng đã mang theo Đồng Nhi quay người bước đi.

Chu Ngạn Bang nhịn không được nhìn chăm chăm theo bóng lưng Khương Lê rời đi, Khương Ấu Dao thấy cảnh này, âm thầm cắn răng.

Trên đường trở về, Đồng Nhi nhỏ giọng hỏi Khương Lê: "Cô nương, ngài đừng thân cận với Chu thế tử quá."

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Nhìn Khương Lê không có sinh khí, Đồng Nhi gan lớn chút, nói tiếp "Mặc dù lúc trước cô nương cùng Chu thế tử có hôn ước, nhưng bây giờ vị hôn thê của hắn là Tam tiểu thư. Tuy bây giờ cô nương đã trở về, nếu muốn đòi hôn ước lại, chắc chắn lão gia sẽ không đồng ý. Nhân duyên không phải như trò đùa của trẻ con, hai lần ba phen lật lọng, nếu lại đổi lại lần nữa Khương gia nhất định sẽ trở thành trò cười lớn nhất Yến kinh. Lão gia nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh."

"Với lại..." Đồng Nhi vừa nói vừa quan sát nét mặt Khương Lê, "Lúc nãy thế tử vừa rồi đối xử với cô nương có chút nhiệt tình, hắn bây giờ là vị hôn phu của Tam tiểu thư, không những không chú ý thân phận, còn làm ra hành vi gây hiểu lầm như thế, chắc chắn không phải một đối tượng tốt để gửi gấm, cô nương......"

"Ta hiểu được." Khương Lê cười nói, "Ta tự nhiên biết hắn không phải đối tượng tốt. Nhưng mà Đồng Nhi của chúng ta nay đã có thể nhìn ra người tốt kẻ xấu, lại phân tích lợi hại như vậy, thật đúng làm ta lau mắt mà nhìn."

Tiểu nha đầu Đồng Nhi này thường ngày có chút tùy tiện, ngoài sự trung thành ra nhìn không ra có gì đặc biệt. Không nghĩ tới lại là người tinh tế, không bị lợi ích trước mắt che đậy, Khương Lê trong lòng rất tán thưởng nàng.

Đồng Nhi nghe Khương Lê khen mình, cũng cười theo "Cô nương không cần quá lo lắng, cô nương là nữ nhi Khương Phủ, con vợ cả nhị tiểu thư dòng chính thất, đừng nói là Ninh Viễn Hầu thế tử, cô nương muốn làm Vương phi cũng đều được. Giai tế trong thiên hạ nhiều như thế, nhất định sẽ tìm được một đối tượng phù hợp, sau này cứ từ từ chậm rãi mà tìm."

Khương Lê nghe xong bật cười, Đồng Nhi cuối cùng vẫn còn quá ngây thơ, không biết nhân ngôn đáng sợ. Riêng việc nàng lúc trước mưu hại mẹ kế, cũng đủ để cho không ai ở Yến Kinh Thành dám hỏi cưới. Bằng không Khương Nguyên Bách cũng sẽ không nhẫn tâm đem Khương Lê ném đến am ni cô xa xôi để làm dịu dư luận, là bởi vì hắn biết được tại Yến Kinh này, lời đồn là thứ làm tổn thương người ta nhất.

Cùng lắm thì, nàng cũng không tính gả cho ai ở kiếp sống này.

......

Cùng lúc đó trong Thục tú viên, Quý Thị đang cùng Qúy Trần thị nói chuyện.

Các tân khách cũng đã về dần hết. Lễ cập kê hôm nay của Khương Ấu Dao thật sự là một buỗi lễ hỗn độn, loạn thất bát tao. Người bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nói nàng làm chủ mẫu quản gia bất lực, hậu viện không ngay ngắn.

Khương Nguyên Bách trước khi rời đi ánh mắt nhìn Quý thị có đủ mười phần tức giận. Khương Nguyên Bách rõ ràng đang trách cứ nàng.

Vốn nghĩ hôm nay có thể thu thập Khương Lê thật tốt, ai ngờ Khương Lê này lại không đơn giản, còn đánh gãy một nha hoàn Hương Xảo của nàng. Cái này thì cũng thôi đi, chuyện hôm nay người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra bên trong cong cong khúc khuỷu, huồng gì là các tiểu thư, hay những phu nhân quyền quý yêu thích nhất là bàn chuyện thiên hạ.

Quý Thục Nhiên không sợ người khác nhìn ra chỗ kỳ quặc, làm một gia chủ mẫu, trên tay người nào không dính chút thủ đoạn. Nhưng dùng thủ đoạn còn thua, mất cả chì lẫn chài, chỉ sợ là đã bị cười từ trên đường về tới phủ. Ở trước mặt mọi người thừa nhận tài nghệ của mình không bằng một tiểu nha đầu, thật đúng là mất hết sĩ diện.

Quý Thục Nhiên tâm cao khí ngạo, sau khi trở về hận đến mức đập vỡ hết tất cả đồ đạc trong tầm tay.

Quý Trần thị an ủi nàng nói "Giờ người tức giận đập đồ cho ai xem, bị người khác nhìn thấy được, lại nói ngươi không biết giữ bình tĩnh, nào còn ra bộ dáng phu nhân thủ phụ."

"Tỷ tỷ, ta nuốt không trôi cục tức này." Quý Thục Nhiên nghiến răng nói "Cái con tiểu tiện nhân Khương Lê kia thực sự quá tà môn! Cùng Ấu Dao không xê xích bao nhiêu tuổi, mà đã hợi hại như vậy. Chuyện lần này ngươi cũng thấy rồi đó, nàng ta quả thật không đơn giản!"

Quý Trần thị nói "Nàng ta đích xác không đơn giản, ngươi cũng đừng tự làm loạn trận cước." Quý Trần thị phân phó nha hoàn đi đóng cửa. Nói tiếp "Dưới con mắt Khương phủ, đại phòng là do ngươi làm chủ. Đừng quên ngươi đã sinh cho Khương Nguyên Bách một nam một nữ, Khương Nguyên Bách tâm đều đã bị ngươi trói buộc. Khương Lê là một nữ nhi bị vứt bỏ, bên trong Khương phủ có mấy ai thực sự đối đãi với nàng giống như một Nhị tiểu thư? Ngươi muốn đối phó nàng, còn không phải dễ như trở bàn tay, ngươi nhớ lấy, từ từ mà mưu tính, chớ để cho có người bắt được nhược điểm. Nhìn kết cục của Hương Xảo lần này, tự ngẫm lại xem mình sai ở đây, nếu không bịt miệng cô ta sớm, há chẳng phải bây giờ muội cũng đã lên đường rồi."

Quý Thục Nhiên từ từ bình tĩnh trở lại, nói "Muội hiểu."

Vân Song đã bị mang đi, Khương Lê nói mấy câu kia, chung quy là để Quý Thục Nhiên dấy lên lòng nghi ngờ, mặc dù Vân Song cũng đã giải thích qua chuyện nàng cùng Hương Xảo tranh giành ghen tị mới biến thành hôm nay cục diện. Nhưng bất luận là thật hay giả, Vân Song đã làm hư Quý Thục Nhiên kế hoạch, sắp thành lại bại, phạm phải cái sai như thế, giữ lại chắc chắn không được. Phải xử lý gọn gẽ nàng ta, ai có hỏi thì cứ nói là Vân Song chịu không được cái chết của Hương Xảo, đã thu dọn đồ đạc cuốn gói về nhà.

"Còn một Liễu phu nhân kia nữa," quý Trần thị sắc mặt trở nên âm trầm, "Lại nhiều lần cùng Quý gia chúng ta đối nghịch. Phụ thân lần trước còn nói với ta, Liễu Nguyên Phong lại dâng tấu sớ vạch tội hắn. Đã có một tên Liễu Nguyên Phong không biết điều, nay lại thêm một Liễu phu nhân cứ liên tiếp cùng chúng ta đối nghịch, thật làm cho người ta tức giận vô cùng."

"Hoàn toàn chính xác, một lũ phiền phức." Quý Thục Nhiên nói theo: "Trước đây nếu không phải bà ta nhiều chuyện, Khương Lê làm sao có thể có cơ hội trở về Yến kinh!"

"Cũng không sao" Quý Trần thị lạnh nhạt nói: "Liễu gia dám can đảm cùng Quý gia đối nghịch, tự nhiên sẽ có kết cục không đẹp. Việc cấp bách bây giờ chính là..." Quý Trần thị căn dặn Quý Thục Nhiên, "Ngươi lần này làm Khương Nguyên Bách tức giân, nên đi dỗ dành cho hắn nguôi bớt đã, còn bên Khương Lê kia cứ từ từ không vội, nàng ta sống dưới mí mắt chúng ta có thể quậy lớn đến cỡ nào. Chớ có quên, việc chung thân đại sự của nàng ta vẫn do ngươi toàn quyền định đoạt, ngươi muốn nàng sống thế nào, còn không dễ hơn trở bàn tay hay sao?"

Quý Thục Nhiên gật đầu: "Tỷ nói có lý."

Đang nói, bên ngoài đột nhiên chạy vào một người, ấy là Khương Ấu Dao, nàng thần sắc phẫn nộ, ngũ quan có chút méo mó. Thấy Quý trần Thị cùng Quý Thục Nhiên đều ở đây, cũng không để ý hành lễ chào hỏi, quay đầu liền nói: "Mẫu thân, dì, con tiểu hồ ly Khương Lê kia vậy mà dám ở ngay trước mặt con câu dẫn Chu thế tử, đúng là đồ không biết xấu hổ, hai người nhất định phải làm chủ cho con chuyện này!"

"Nàng ta làm sao dám?" Quý Thục Nhiên "đằng" một chút đứng lên.

"Nàng ta đến cả mẫu thân còn không sợ, còn chuyện gì mà nàng ta không dám." Khương Ấu Dao ủy khuất vô cùng, "Mẫu thân, nàng không để chúng ta vào mắt, chúng ta sao có thể dễ dàng tha thứ? Mẫu thân, người nhất định phải thay con xả cục tức này mới được!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com