TruyenHHH.com

Mac Vu Van Gian

"Quốc công gia, đến xem kịch phải tìm chỗ đẹp mà ngồi chứ, ai lại núp núp ló ló như ăn trộm vậy coi sao được?"

Giọng nói trong trẻo, vang vọng trong khu rừng u tối. Hiện tại mặt trăng đã gần như chạm vào ngọn cây, soi sáng khuôn mặt thanh tú của Khương Lê.

Đôi mắt nàng trong sáng rõ ràng, không hề có chút hoảng loạn của kẻ cùng đường, ngược lại còn tỏ ra vô cùng tự tin, như đã trù tính từ trước.

Những người áo đen nhìn nàng, tên đứng đầu cười nói: "Nhị tiểu thư hà tất phải giả vờ huyền bí..."

Lời chưa dứt, đã nghe tiếng cười khẽ từ sâu trong rừng vọng tới, một bóng người mặc áo đỏ từ từ bước ra khỏi bóng tối. Dưới ánh trăng, khu rừng càng tối tăm, thì bộ y phục đỏ của hắn càng thêm lộng lẫy, ánh trăng chiếu lên những con bướm đen thêu trên góc áo, khiến chúng lấp lánh như muốn bay lên, trông thật yêu dị.

Tiêu Hoành bước ra từ màn đêm, tay cầm quạt gấp bằng tơ vàng, khóe miệng nở nụ cười, nói: "Không gì qua mắt được cô."

Khương Lê nhìn hắn, lòng hơi nhẹ nhõm.

Tiêu Hoành thường thích cử người theo dõi nàng, không có chuyện gì ở Đồng Hương mà hắn không biết. Nàng tin rằng chuyện người của Phùng Dụ Đường và Quý Thục Nhiên cử đến ám sát nàng, cũng nằm trong tầm hiểu biết của Tiêu Hoành. Người này rất thích xem kịch, một màn kịch đặc sắc như thế này, Tiêu Hoành chắc chắn sẽ không nỡ bỏ lỡ.

Dù là Tiêu Hoành tự mình theo dõi nàng, hay người của hắn theo dõi, Khương Lê tin rằng bọn họ sẽ không để nàng ra khỏi tầm mắt của họ. Khi người của Quý Thục Nhiên bất ngờ xuất hiện, vốn dĩ nàng đã không còn đường lui, không biết tránh né đi đâu, nhưng chợt nghĩ đến những người hắn cử đi âm thầm theo dõi nàng, có lẽ sẽ ra mặt giải nguy được cho nàng khúc này.

Dù không ra tay cứu giúp, ít ra cũng có thể phân tán được sự chú ý của kẻ thù.

May mắn thay, quả thật có người đi theo nàng, và càng may mắn hơn nữa, chính là người đó là Tiêu Hoành.

Có Tiêu Hoành ở đây, Khương Lê yên tâm hơn nhiều. Đây thật sự là một suy nghĩ lạ lùng, Tiêu Hoành không hẳn là bạn của nàng, đến giờ hắn vẫn là một người đàn ông bí ẩn. Nhưng Khương Lê đã tiếp xúc với hắn nhiều lần, nàng nhận thấy Tiêu Hoành không có ý làm hại nàng, tất nhiên nàng không nghĩ đó là vì Tiêu Hoành thương xót nàng, có lẽ trên người nàng còn có điều gì đó đáng để cho Tiêu Hoành lợi dụng.

Kẻ có giá trị lợi dụng, sẽ sống lâu hơn người bình thường. Chỉ cần Tiêu Hoành có mặt, trận chiến hôm nay, nàng hoàn toàn có thể nắm chắc người chết nhất định không phải là nàng. Chưa kể đến những thị vệ có thân thủ tuyệt vời đi theo Tiêu Hoành, chỉ riêng cây quạt gấp bằng tơ vàng của hắn, Khương Lê cũng đã từng được chứng kiến sức mạnh của nó.

Hắn không phải là người sẽ ngồi yên chờ chết, ngược lại sẽ là người toàn thân đều có thể xuất ra chiêu thức giết người. Ai vì nhìn thấy hắn đẹp, mà khinh thường, thì tính mạng sẽ lâm nguy.

Sự xuất hiện của Tiêu Hoành ngay lập tức thu hút sự chú ý của những sát thủ do Quý Thục Nhiên thuê tới. Một số người trong số họ còn thay đổi phương hướng, chĩa mũi kiếm về phía Tiêu Hoành.

Câu nói "Quốc công gia" của Khương Lê, những sát thủ này không hề lơ qua. Với vẻ ngoài quá đẹp, quá yêu dị này của Tiêu Hoành, khiến việc hắn đột nhiên xuất hiện trong khu rừng tối đen này một mình, đã dấy lên trông lòng họ sự cảnh giác cao độ. Có lẽ vì làm sát thủ lâu năm, nên trực giác đang nói cho họ biết, người này không đơn giản. Tên cầm đầu liền hỏi Tiêu Hoành: "Ngươi là ai?"

Tiêu Hoành không để ý đến họ, mỉm cười quay sang nhìn Khương Lê, nói: "Vở kịch của Nhị tiểu thư càng ngày càng xuất sắc."

"Diễn kịch không hay, làm sao thu hút được đại nhân đến xem." Khương Lê liếc nhìn tên cầm đầu áo đen, cười càng rạng rỡ: "Đại nhân, bọn họ chĩa kiếm vào ngài kìa."

Người như Tiêu Hoành, ngoài mặt luôn cười, nhưng thực chất vô cùng tàn nhẫn, kiêu ngạo, có người chĩa kiếm vào hắn, Tiêu Hoành cho đây là một sự sỉ nhục.

Tên cầm đầu áo đen nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoành, bất giác muốn lùi lại một bước, tay cầm kiếm cũng không tự chủ được mà co lại, cảm nhận có điều gì đó không ổn.

Tiêu Hoành không để ý, chỉ mỉm cười nhìn Khương Lê: "Nhị tiểu thư hà tất phải đổ họa cho người khác, ta đã nói rồi, ta không có hứng thú tham gia vở kịch, ta chỉ muốn đứng xem kịch thôi."

"Chẳng lẽ Quốc công gia xem nhiều vở kịch của ta như vậy rồi, mà lại không muốn trả tiền vé hay sao? Nếu hôm nay ta mất mạng tại đây, Quốc công gia sẽ không còn được xem những vở kịch đặc sắc do ta biên soạn nữa đâu đó, chẳng lẽ trong lòng ngài không thấy tiếc nuối sao?" Nàng ngẩng đầu, trề môi hỏi.

Khuôn mặt cô gái sạch sẽ, trắng trẻo, đôi mắt linh động xinh đẹp, như chứa đựng vô vàn sự cầu xin. Khi nàng dùng giọng điệu mềm nhẹ, đáng thương mà nói chuyện, thần tiên cũng không nhịn được mà mềm lòng.

Nhưng Tiêu Hoành không phải thần tiên, hắn là ác ma. Một tên ác ma có trái tim làm bằng sắt đá.

Hắn chỉ mỉm cười nhìn Khương Lê, nói: "Vậy thì đáng tiếc thật. Nhưng ta nói rồi, ta không vào vai."

Vẻ cầu xin của Khương Lê lập tức biến mất. Thật khó tưởng tượng, vẻ động lòng người lúc nãy, nói thu lại là thu lại được ngay.

Khương Lê nhìn Tiêu Hoành, trong lòng có chút bực bội. Kiếp trước khi nàng là Tiết Phương Phỉ, sở hữu dung mạo khuynh thành, dù nàng không nghĩ điều đó là có gì ghê gớm. Nhưng hầu hết khi ra ngoài, nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp đó, nàng hầu như làm gì cũng luôn thuận lợi. Khi xung đột với người khác, đối phương chỉ cần nhìn khuôn mặt nàng, cũng sẽ không truy cứu đến cùng.

Mỹ nhân chỉ cần làm nũng, mọi việc đều có thể dễ dàng đạt được. Nàng không thích dùng cách này, vì thế Tiết Chiêu luôn nói nàng đang lãng phí nhan sắc trời cho. Cứ như vậy sẽ chẳng làm nên được danh tiếng khuấy đảo cả đất nước.

Hiện tại nàng đành phải hạ mình, phải diễn xuất đáng yêu đáng thương, nhưng không biết do đối phương quá cứng rắn, hay do nhan sắc của Khương nhị tiểu thư không đủ khuynh quốc khuynh thành, lại không thể làm lay động lòng đối phương. Ngược lại còn nhận được câu trả lời cứng rắn như vậy.

Thật khiến người ta bất lực.

Tiêu Hoành vẫn mỉm cười nhìn nàng, hắn nói nhẹ nhàng, dường như không nghĩ đến việc 'thấy chết mà không cứu' là có gì sai. Đôi mắt phượng dài nhỏ, dưới mắt là nốt ruồi lệ đỏ tươi, tỏa ra vẻ đẹp mê hoặc, trong đêm tối càng thêm mị hoặc quyến rũ.

Tên cầm đầu áo đen như chợt hiểu ra điều gì, hắn nói với Tiêu Hoành: "Nếu ngài không có mâu thuẫn với chúng tôi, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều." Sau đó nhìn sang Khương Lê, nói: "Nhị tiểu thư, vị cứu viện này của ngươi dường như không có ý định giúp ngươi. Chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau nữa. LÊN!" Nói xong, như sợ sự xuất hiện của Tiêu Hoành sẽ gây trở ngại, hắn liền lao về phía Khương Lê, mũi kiếm sáng loáng trong đêm mang theo sát khí, khiến lá cây rơi xuống lả tả!

Khương Lê thấy tình hình không thể xoay chuyển được nữa, bên cạnh nàng lại có người đang bình thản xem kịch, nàng quyết tâm, không do dự mà lớn tiếng nói: "Quốc công gia, ta biết vì sao ngài lại về phe Hữu tướng và Thành vương. Hiện nay triều đình ba phe đối lập, bệ hạ dù suy yếu nhưng không phải kẻ tầm thường. Ngài muốn bệ hạ chỉ tin tưởng mỗi mình ngài, nên mới làm ra vẻ ủng hộ Thành vương. Trước có sói, sau có hổ, bệ hạ trong tình thế khẩn cấp nhất định sẽ dựa dẫm vào ngài nhiều hơn. Như thế ngài mới có thể trở thành một vị đại thần số một. Cục diện ba phe trong triều đình hiện tại, đều do chính một tay ngài tạo nên!"

Những lời của Khương Lê nói nhanh và dứt khoát, khiến những sát thủ áo đen đều ngẩn ngơ, Thành vương là ai, Hữu tướng là ai, chuyện này là sao?

Nụ cười trên môi Tiêu Hoành đông cứng lại trong chốc lát.

Vừa dứt lời, trước mắt nàng đã xuất hiện mũi kiếm, phía sau cũng có người cầm kiếm đâm tới, tiến lên sẽ mất mạng, lùi lại cũng sẽ xuống hoàng tuyền, trước sau đều là cửa tử!

Đúng lúc này, một bàn tay thon dài đột nhiên vươn tới, nắm lấy vai nàng nhẹ đẩy sang một bên, ngay sau đó, một đóa mẫu đơn tươi thắm nở rộ, Tiêu Hoành đã mở quạt của hắn.

Đầu quạt bỗng chốc biến thành một lưỡi dao sắc bén. Khương Lê chỉ thấy cán quạt vung qua, vung lại. Trong khoảnh khắc mở và đóng, những sợi chỉ vàng thêu trên cánh hoa mẫu đơn lóe lên một thứ ánh sáng lấp lánh. Chỉ trong chốc lát, một tiếng "đùng" vang lên, hai tên áo đen một trước một sau vây giết Khương Lê đều ngã gục xuống đất, trên mặt còn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc, như thể đến lúc chết, vẫn chưa nhìn rõ được tại sao mình lại chết.

Những tên áo đen xung quanh bị tình thế này làm cho kinh hãi.

Chẳng ai nhìn kịp xem Tiêu Hoành ra tay thế nào, động tác của hắn quá nhanh. Khương Lê chăm chú nhìn vào cây quạt của Tiêu Hoành. Nàng lại lần nữa thấy được uy lực của cây quạt này, có lẽ không phải cây quạt có gì đáng sợ, mà chính do người đàn ông cầm nó mới khiến nó trở nên đáng sợ.

"Tất cả cùng lên!" Tên cầm đầu áo đen cắn răng, đột nhiên ra lệnh cho những người phía sau đồng thời xông lên!

Khương Lê vừa thoát khỏi nguy hiểm, liền thấy sát khí từ bốn phương tám hướng ập tới. Không kịp suy nghĩ, nàng lập tức nắm chặt vạt áo Tiêu Hoành. Tiêu Hoành là người nguy hiểm, nhưng kẻ thù của kẻ thù là bạn, lúc này người duy nhất có thể bảo vệ được nàng chỉ có Tiêu Hoành!

Tiêu Hoành liếc nàng một cái lạnh lùng, cũng chẳng nói năng gì. Những tên áo đen phía trước đã ùa tới. Hắn cười lạnh, quạt trong tay hoàn toàn mở ra, một tay nắm cổ áo sau của Khương Lê, kéo nàng lùi nhanh lại. Động tác của hắn cực kỳ nhanh, khó có thể nhìn rõ, chỉ thoáng thấy tà áo của hắn bay lượn, những con bướm đen trên áo tung bay đầy mê hoặc.

Dưới ánh trăng, thân hình hắn di chuyển cực nhanh, chiếc quạt xếp trong tay dường như đã trở thành một thứ loại vũ khí đáng sợ, trong từng động tác mở và đóng, máu tươi bắn tung tóe, như hoa đào tháng năm, ánh sáng nhỏ lấp lánh trên quạt làm người ta đánh một cái rùng mình.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp rừng, lúc này nơi đây như địa ngục trần gian.

Khương Lê theo bản năng ép sát vào người Tiêu Hoành, cảm thấy áo hắn quá lạnh lẽo, như không phải người trần, không có chút hơi ấm nào.

Không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm bên ngoài dần lắng xuống. Động tác của Tiêu Hoành cũng dừng lại.

Trên đầu vang lên giọng nói chế giễu của Tiêu Hoành: "Khương nhị tiểu thư, sân khấu đã được dọn sạch rồi."

Khương Lê từ từ buông tay, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Dưới ánh trăng, xác áo đen nằm la liệt, mặt đất nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt, như cảnh địa ngục được miêu tả trên những bức tranh treo tường trong chùa.

Một mình Tiêu Hoành giết hơn chục người, chỉ trong chốc lát.

Khương Lê quay đầu lại kinh hoàng nhìn Tiêu Hoành.

Mây mù bị xua tan, mặt trăng ló dạng, như chưa đủ kinh hoàng, ánh trăng còn chiếu xuống càng thêm rực rỡ, ánh trăng tinh khiết hòa với màu máu, khiến người ta khó phân biệt được đây là ác mộng hay là hiện thực.

Tiêu Hoành đứng giữa bãi máu, áo dài đỏ rực, là áo hắn nhuốm máu, hay màu áo nhuộm đỏ đất. Ta thu quạt lại, dường như cảm thấy cảnh này quá khó coi, hắn không cười nhìn Khương Lê nói: "Khương nhị tiểu thư không nên cảm tạ ta sao?"

Khương Lê không nói gì.

Ngay sau đó, cây quạt chợt chạm vào cổ Khương Lê, Tiêu Hoành không tiến lại gần, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với nàng, nhưng ánh mắt hắn nay lại lạnh lùng lạ thường. Từ khi quen biết Tiêu Hoành đến giờ, nàng luôn chỉ thấy hắn mỉm cười, hoặc lười biếng, dù biết đó chỉ là vỏ bọc của hắn. Nhưng khi có dịp được chứng kiến con thú thật sự lộ nanh móng, nàng bỗng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Khương Lê cũng biết sợ.

"Khương nhị tiểu thư, ta đã nói rồi, ta không thích tham gia vào vở diễn, sao nàng cứ kéo ta vào?"

Giọng hắn nhẹ nhàng, như lời thì thầm giữa hai đôi tình nhân, đồng thời cũng lạnh lùng khó tả, từng chút từng chút leo lên cột sống của nàng, khiến nàng khẽ rùng mình.

"Không còn cách nào khác mà." Khương Lê lại trưng ra vẻ mắt đáng thương nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nàng nàng nũng nụi, mềm mại, như thật sự cảm thấy có lỗi, nàng nói: "Ta không muốn chết."

Lúc nãy, nàng có thể cảm nhận được Tiêu Hoành thật sự không định ra tay, chỉ tính đứng một bên xem hết màn kịch. Nhưng nàng không thể để điều đó xảy ra, nếu Tiêu Hoành không ra tay, nàng chỉ còn con đường chết. Cha nàng vẫn còn trong ngục, cái chết của Tiết Chiêu vẫn chưa được sáng tỏ, nàng không thể chết ở đây, ít nhất không phải bây giờ. Vì vậy nàng phải tìm mọi cách cầu sinh trong hiểm cảnh.

Nên nàng chỉ có thể nói ra bí mật mà nàng đã phát hiện từ lâu.

Không biết từ khi nào, vào một ngày bất chợt, bỗng nàng lại suy tư về mối quan hệ giữa Tiêu Hoành và Thành vương, cùng Hoàng đế và Khương Nguyên Bách, đột nhiên nàng phát hiện ra một chuyện, đến vô cùng bất ngờ trong tâm trí nàng.

Hiện nay triều đình đang chia thành ba phe, Thành vương, Khương Nguyên Bách, và phe của Hồng Hiếu hoàng đế. Nhưng trước khi Thành vương liên kết với Hữu tướng, thì tình hình lại chưa ổn định như hiện tại. Khi đó triều đình chỉ chia làm hai phe, Khương Nguyên Bách và Hồng Hiếu hoàng đế có mối quan hệ thầy trò, nếu Khương Nguyên Bách không có ý đồ tạo phản, Hồng Hiếu hoàng đế cũng sẽ không đề phòng ông ta.

Nhưng sau đó đột nhiên Thành vương lại liên kết với Hữu tướng, khiến sự cân bằng trong triều đình bị phá vỡ. Có lẽ là Thành vương bằng cách nào đó đã khiến cho Khương Nguyên Bách và Hồng Hiếu hoàng đế xuất hiện sự rạn nứt, mối quan hệ thầy trò vẫn còn, nhưng lòng tin thì không. Khương Lê tin rằng, nếu một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện một chứng cứ chứng minh Khương gia mưu phản, Hồng Hiếu hoàng đế sẽ không do dự mà trừ bỏ Khương Nguyên Bách.

Hồng Hiếu hoàng đế không thể liên kết với Khương Nguyên Bách. Thế lực của Hồng Hiếu hoàng đế lại đang dần suy yếu. Khương Lê từ lần trước được diện thánh, đã cảm nhận được, vị hoàng đế này không dễ bị thao túng như vẻ bề ngoài. Có lẽ Tiêu Hoành đã nhìn thấy tham vọng của Hồng Hiếu hoàng đế, nên mới quyết định đứng về phe ông ta.

Có một loại người trên đời, khi làm việc, phải đạt được đến mức tốt nhất. Hắn không muốn trở thành một trong những thần tử đơn giản của Hồng Hiếu hoàng đế, đây không phải là điều Tiêu Hoành mong muốn. Tiêu Hoành hy vọng trở thành một người tâm phúc của Hồng Hiếu hoàng đế, trở thành người được hoàng đế tin tưởng nhất. Dù không biết vì lý do gì, nhưng Khương Lê chắc chắn rằng Tiêu Hoành vì muốn đạt được mục tiêu này, nên mới 'ủng hộ' Thành vương.

Nói cách khác, ngay từ đầu, Tiêu Hoành đã tìm cách 'ủng hộ' Thành vương, để Thành vương và Hữu tướng liên kết lại với nhau, trở thành mối đe dọa cho nhà Khương gia. Tiếp theo Thành vương ly gián thành công, khiến Hồng Hiếu hoàng đế và Khương Nguyên Bách chia rẽ, từ đó thế cục triều đình bị chia làm ba phần, như Tiêu Hoành mong muốn. Hồng Hiếu hoàng đế bị cô lập, không còn cách nào khác chỉ có thể chọn tin tưởng Tiêu Hoành, cho Tiêu Hoành trở thành tâm phúc đắc lực nhất của mình.

Khương Lê nghĩ đến đây, tự mình còn cảm thấy rùng mình. Tiêu Hoành tính toán như vậy, sợ rằng ai nghe xong cũng đều sẽ không tin, bởi điều này không chỉ cần một tầm nhìn xa, mà kế hoạch còn phải chính xác, và một lá gan không nhỏ. Nhưng hắn lại làm được, còn làm rất thành công.

Khi Khương Lê phát hiện ra bí mật này, nàng biết rằng nhất định phải chôn chặt bí mật này mãi mãi trong lòng, tuyệt đối không được nói ra. Nàng biết Tiêu Hoành đang tính toán gì, khi đối đầu với Tiêu Hoành, nàng chớ hề đề cập đến nữa câu. Vì nàng biết, một khi Tiêu Hoành biết được nàng biết được kế hoạch của hắn, hắn sẽ thẳng tay giết người diệt khẩu.

Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra, lựa chọn thức ăn không bệnh, lựa chọn lời nói không họa. Đây là nguyên tắc của Khương Lê, nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ có ngày nàng sẽ bị dồn vào đường cùng, đúng lúc lại có Tiêu Hoành đứng ngay bên cạnh. Hắn lại còn chẳng có ý định ra tay giúp nàng, khiến nàng rơi vào đường cùng của cùng.

Nàng trước mặt những tên sát thủ này, nói ra bí mật của Tiêu Hoành. Tiêu Hoành tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào biết được điều này mà còn sống, những tên sát thủ đó chắc chắn phải bị diệt khẩu.

"Khương nhị tiểu thư, nàng phải biết là..." Hắn chậm rãi nói, "Diệt khẩu là chuyện sẽ không để lại bất kì sẽ nào sống sót."

Hắn có thể giết những tên sát thủ kia, cũng có thể ngay lập tức giết nàng. Thứ nhất, nàng đã biết được bí mật của hắn. Thứ hai, nàng lại còn dám dùng bí mật đó, đem ra uy hiếp hắn. Chỉ hai tội danh này thôi, là đã đủ để nàng không còn lý do gì sống tiếp.

Cây quạt lạnh buốt, chạm vào cần cổ mỏng manh của Khương Lê. Đôi mắt hắn hơi híp lại, lướt đi trên cổ Khương Lê, dường như mang theo chút tình ý triền miên. Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ chỉ thấy toàn là tàn nhẫn, lạnh băng. Cây quạt từng chút từng chút tiến gần. Cảm giác được sự chết chóc trong cự li gần, Khương Lê nghe thấy được cả tiếng tim mình đang đập, nhưng giọng nói của nàng phát ra rất bình tĩnh.

"Quốc công gia, ta không muốn chết, nếu không ta đã không nói những lời đó." Nàng nói.

"Cho ta một lý do để không giết ngươi." Tiêu Hoành nhìn nàng.

"Quốc công gia muốn được Hoàng đế tin tưởng, nên mới để Thành vương và Khương gia đối đầu. Ủng hộ Thành vương không phải mục đích chính. Mà mục đích chính, chính là muốn giải quyết nhanh gọn." Khương Lê nói: "Ta có thể khiến Khương gia và Thành vương không thể hợp lại, cũng có cách làm suy yếu thế lực Thành vương."

Tiêu Hoành cười khẽ: "Cô định làm thế nào?"

"Bằng vụ án của Tiết gia. Phùng Dụ Đường chỉ là bề nổi, người đứng sau là Vĩnh Ninh." Khương Lê cúi đầu, Tiêu Hoành có lẽ sớm đã biết vụ án này có liên quan đến Vĩnh Ninh, nàng cũng không cần phải giấu giếm hắn. Tiếp tục nói: "Ta đang trên đường xử lý vụ án của Tiết gia, sớm muộn sẽ phải đối đầu với Vĩnh Ninh, cũng là đang đối đầu với Thành vương. Bất kể cha ta có nhìn ta thế nào. Nhưng với cái họ Khương của ta, Thành vương cũng sẽ tính sổ lên đầu Khương gia. Thành vương và Khương gia trở mặt thành thù. Ta là người Khương gia, có lí do rất hợp lí để giúp Khương gia đối phó với Thành vương."

"Làm sao cô đối phó với Thành vương được chứ?" Tiêu Hoành nói: "Cô nay chỉ mới mười lăm tuổi thôi đấy."

Khương Lê chỉ nói bốn chữ: "Không từ thủ đoạn."

Tiêu Hoành im lặng một lúc, mới nói: "Khương gia cũng được, Thành vương cũng được, cuối cùng đều không thể tồn tại."

Đây là điều Khương Lê đã đoán được từ trước, Tiêu Hoành ủng hộ Thành vương, ly gián Khương gia, mục đích là để Thành vương và Khương gia đối đầu với nhau, tiêu trừ lẫn nhau. Như vậy phe của Hồng Hiếu hoàng đế mới thành 'Ngư ông đắc lợi', thế lực cũng sẽ tăng lên. Nàng một lòng đối phó với Thành vương, cũng là đang ném Khương gia vào vùng nguy hiểm.

Nói một cách công bằng, mặc dù nàng đúng thật không phải là Khương nhị tiểu thư thật sự, nhưng nhờ danh tiếng của Khương Nguyên Bách, nàng cũng đã làm được nhiều việc. Ngoại trừ mẹ con Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao, những người khác trong Khương gia tuy không hoà thuận với nàng, nhưng cũng không hại gì nàng. Nếu Khương gia thực sự sụp đổ, tổ chim lộn nhào, sẽ không còn trái trứng nào được nguyên vẹn, nàng cũng không có cơ hội sống sót.

Nàng phải bảo vệ Khương gia, đồng thời báo thù Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung.

"Quốc công gia, ta không biết mục đích cuối cùng của ngài là gì, nhưng nếu Khương gia sụp đổ, sớm muộn gì cũng sẽ có một Khương gia thứ hai lớn lên." Khương Lê nhẹ nhàng nói: "Giữ lại Khương gia, biết đâu sau này có Khương gia trợ lực, trở thành một toán quân tiếp viện cho ngài thì sao?"

Lời nói của nàng không làm Tiêu Hoành động lòng, hắn cười: "Ta không cần trợ lực, cũng không cần quân tiếp viện làm gì."

Khương Lê: "..."

Nhưng nàng lại thấy lời của hắn rất hợp với tình hắn. Thật khó mà tưởng tượng đến một Tiêu Hoành có bạn bè, có một gia đình ấm áp, vợ con đề huề. Một con rắn độc sống cùng một bầy cừu non, nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến người ta khó tin.

"Nàng vẫn chưa thuyết phục được ta..." Tiêu Hoành nhắc nhở nàng: "... lý do để không giết nàng."

"Ta không tìm được lý do." Khương Lê thẳng thắn nhìn hắn: "Bởi vì những lý do ta nghĩ qua, đến ngay cả ta cũng không tự thuyết phục được mình. Nhưng ta còn việc chưa làm xong, bây giờ ta chỉ biết, ta chưa muốn chết. Nếu Quốc công gia nhất định không tha cho ta, hy vọng có thể cho ta thư thả chút thời gian, mạng của ta để lại đây, đợi ta làm xong việc, nhất định sẽ tự mình đến Quốc Công phủ nộp mạng, mong Quốc công gia giơ hai tay nhận lấy."

Tiêu Hoành nhìn nàng, cười nói: "Nếu ta nói không thì sao?"

Khương Lê lại im lặng.

Một lúc sau, nàng mới nói tiếp: "Nếu thực sự không được. Thì Quốc công gia cứ ra tay đi, thực ra ta là người có lợi trong chuyện này. Vốn dĩ hôm nay nếu không nhờ Quốc công gia xuất hiện, ta đã chết dưới tay những người kia rồi, có thể còn sẽ phải chết rất khó coi. Bây giờ có thể được chết dưới tay Quốc công gia, ấy là vinh hạnh của ta. Huống hồ nơi này còn nhiều người chôn cùng như vậy, nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy ấm áp. Những ngày qua, cảm ơn Quốc công gia đã chiếu cố, nếu có kiếp sau, Khương Lê xin nguyện đền ơn đáp nghĩa." Nói xong câu này, Khương Lê thực sự nhắm mắt lại, bình tĩnh hơi ngẩng đầu, chờ Tiêu Hoành ra tay.

Cây quạt di chuyển trên cần cổ ngọc trắng của nàng, như lưỡi dao gặt hái sinh mệnh. Ngũ quan của nàng rõ ràng, sạch sẽ và thanh tú như tiên đồng trong núi, miệng nhỏ nhỏ đỏ hồng, khi mím lại có chút bướng bỉnh, hàng lông mi dài dài như được phủ một lớp sương mỏng, chực rơi nhưng không rơi, khẽ rung động, trông vô cùng thật đáng thương.

Cây quạt của Tiêu Hoành di chuyển, dần dần sâu hơn, đây không phải chỉ là một cây quạt xếp hoa mỹ, mà còn là một lưỡi dao sắc bén.

Con rắn độc cuộn quanh con mồi, mở hàm răng nanh, nọc độc từng giọt rơi xuống, con thỏ trắng run rẩy, đáng thương, đang hy vọng một con đường sống.

Nó từ từ tiến lại gần, lưỡi rắn lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh lẽo, chỉ cần nhẹ nhàng cắn xuống, con thỏ nhỏ sẽ không còn động đậy được nữa.

Nhưng nó đột nhiên thả lỏng đuôi, quay đầu, trườn đi.

Khương Lê chỉ cảm thấy cổ mình nhẹ hẳn, trong chớp mắt không còn cảm giác gì nữa. Nàng hé mắt ra nhìn, thấy một bên mặt bình thản của Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành nói: "Người bị ta giết còn nói cảm tạ ta, cô là người đầu tiên."

Khương Lê nói: "Thật sao? Vậy đó cũng là vinh dự của ta."

"Miệng lưỡi của cô thật ngọt ngào." Khóe miệng Tiêu Hoành nhếch lên, "Cô vẫn thường hay như vậy sao?"

"Không ạ, chỉ khi ở gần Quốc công gia mới thế." Khương Lê cúi đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng nàng cũng đã thắng cược. Nàng nghĩ, Tiêu Hoành vốn dĩ là người không bị tác động, dù ngươi có dùng cách cứng rắn, hay mềm mỏng. Dù vậy hắn cũng không phải kẻ điên, thấy ai cũng giết. Mặc dù người ngoài nói hắn thất thường, nhưng thực ra, chỉ ai gây sự với hắn, Tiêu Hoành mới ra tay lấy mạng họ.

Một khi bản thân tỏ ra hoàn toàn vô hại, ngoan ngoãn, không làm Tiêu Hoành dè chừng, hắn sẽ hóa thành kẻ lười biếng không muốn xuống tay.

"Ta biết cô không vô hại và ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài." Tiêu Hoành như thể đoán được nàng đang nghĩ gì, đột nhiên nói, "Cô cũng đã vô tình phá hỏng nhiều kế hoạch của ta rồi đấy, ta không thích nương tay với ai cả. Nhưng..." Hắn đột nhiên nhìn sang Khương Lê, đôi mắt sâu thẳm và sắc bén, "Chính cô đã kéo ta vào cuộc chơi này."

"Cuộc chơi này ta muốn xem đến cuối cùng, chờ đợi để được xem màn cao trào nhất. Nên không thể để cô chết được." Tiêu Hoành nói: "Vì vậy, mạng của cô, tạm thời để lại đó, đợi khi cô làm xong việc, ta sẽ đến lấy."

Khương Lê hỏi: "Nếu việc ta phải làm rất lâu, rất lâu mới xong thì sao?"

"Vậy thì đợi đến lúc đó thôi." Tiêu Hoành nói: "Ta có đầy sự kiên nhẫn, nàng biết mà nhỉ?"

Khương Lê im lặng, quả thật Tiêu Hoành là người rất kiên nhẫn. Từ rất lâu trước đây, khi Thành vương chưa nổi lên, Tiêu Hoành đã bắt đầu sắp đặt. Khi đó không ai để ý đến những việc này, hắn cứ từng bước, từng bước ủng hộ Thành vương đến mức không ai dám coi thường như hiện nay, và cả sự thu mình của Khương gia hiện tại, đều do hắn gây ra.

Hắn kiên nhẫn hơn bất kỳ ai, điều hắn muốn làm, có lẽ không gì là không thể thành.

Thôi may giữ được mạng sống là Khương Lê đã rất hài lòng rồi. Dù cho có một ngày nào đó, sẽ bị Tiêu Hoành tới lấy đi, thì hiện tại cũng đang không cần phải chết. Nàng muốn sống, sống để cứu Tiết Hoài Viễn ra khỏi ngục, sống để vạch trần bộ mặt thật của Vĩnh Ninh và Thẩm Ngọc Dung, sống để báo thù cho Tiết Chiêu.

Tất cả mọi thứ, chỉ khi còn sống mới có thể thực hiện được. Tiêu Hoành có thể khiến nàng không phải chết dưới tay những người mà Quý Thục Nhiên sắp đặt hôm nay, có thể giữ mạng cho nàng để báo thù, nàng không còn lý do gì để oán hận Tiêu Hoành.

Đường dài phía trước, giữ được mạng sống, cuối cùng cũng sẽ tìm được lối ra.

"Những người này..." Khương Lê nhìn những xác chết trên đất.

"Không cần quan tâm đến." Tiêu Hoành nhìn nàng: "Hay nàng muốn gom lại, gửi về Yến Kinh vứt trước mặt Quý Thục Nhiên?"

Khương Lê suy nghĩ kỹ, rồi nói: "Không quá cần thiết. Nếu gửi về, bà ta sẽ biết mọi việc thất bại, không tránh khỏi sẽ nghĩ ra thêm cách khác, ta thực sự không thể mãi bình an được. Chi bằng cứ để bà ta nghĩ rằng mọi việc đã thành công, đợi khi ta về tới đến Yến Kinh, được chứng kiến khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của bà ta, nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi."

Tiêu Hoành gật đầu đồng ý: "Có lý."

"Quốc công gia bây giờ định làm gì?" Khương Lê hỏi: "Ta phải trở về, không biết cữu cữu nhà ta bây giờ thế nào rồi. Không biết người của Phùng Dụ Đường vì nhất quyết muốn giết ta, có làm Cữu cữu gặp nguy hiểm không nữa?"

"Diệp Minh Dục không sao." Tiêu Hoành nói: "Người của Phùng Dụ Đường có ba sát thủ giỏi nhất do Vĩnh Ninh phái tới, đều đã truy đuổi theo nàng, bị nàng tính kế rơi vào đầm lầy rồi." Hắn nhìn Khương Lê một cách đầy ẩn ý, rồi nói tiếp: "Những người còn lại không đáng kể, Diệp Minh Dục có thể đối phó."

Nghe Tiêu Hoành nói vậy, Khương Lê mới hơi yên lòng. Nếu Diệp Minh Dục xảy ra chuyện gì chỉ vì nàng, Khương Lê sẽ vô cùng tự trách không nguôi. Tiêu Hoành không đến mức nói dối về chuyện này, Khương Lê vẫn tin tưởng hắn.

"Đi thôi." Tiêu Hoành nói, ra hiệu cho nàng lên ngựa trước.

Khương Lê khẽ sững người, vừa rồi nàng vội vàng trốn tránh, chân có bị trật đi một chút, đi lại không tiện, vốn định chịu đựng, không ngờ Tiêu Hoành đã nhìn ra. Nhưng hiện tại không phải lúc để giả bộ, Khương Lê không nghĩ nhiều, chống đỡ cơ thể, leo lên ngựa.

Tiêu Hoành leo lên một con ngựa khác. Khương Lê cầm dây cương ngồi trên lưng ngựa, hai người đi một trước một sau. Đây là những giây phút hòa hợp hiếm hoi.

"Quốc công gia, có chuyện này ta muốn hỏi ngài." Khương Lê nhẹ giọng nói: "Mạng này là mượn, nhưng nếu chưa trả ngài, ta đã chết rồi thì sao?"

"Điều đó là không thể." Tiêu Hoành không quay đầu lại, áo choàng đỏ rực của hắn vẽ lên một vệt sáng rực rỡ trong đêm, hắn nói: "Đồ của ta, không ai có thể lấy đi được. Bao gồm cả tính mạng của nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com