Mac Nhat Chan Troi Goc Be Toi Quyet Tim Duoc Em
Đồng Đồng nửa tuổi, ôm con đi trên đường, khuôn mặt xinh đẹp giành được yêu thương từ tất cả mọi người, ai cũng tranh ôm một cái, thơm một cái. Tiêu Hà, con của chúng ta xinh đẹp giống em, tương lai cũng sẽ giỏi giang giống em.
Đến kỳ nghỉ hè, nhận được một phong thư của Tiêu Hà, bên trong có một tờ chi phiếu và một bức thư. "Nghỉ hè năm nay sẽ không về, thứ này dành cho chị, mật mã là sinh nhật chị." Không kí tên, không lạc khoản, cũng không có nguyên nhân không về nhà.
"Bao giờ Đồng Đồng một tuổi nhất định sẽ gặp được ba ba, đúng hay không." Tôi quay đầu lại là khuôn mặt tươi sáng của Đồng Đồng đang nhìn tôi cười. Nước mắt của tôi rơi trên má Đồng Đồng. Tiêu Hà, cậu thật quá nhẫn tâm!
Đồng Đồng tám tháng, bắt đầu lẫm chẫm tập đi, con bước được hẳn mấy bước nho nhỏ liền, thích được mẹ cưng nựng, còn có thể bập bẹ tập nói. Tiêu Hà, Đồng Đồng là một cục cưng ngoan ngoãn đến làm cho người ta đau lòng!
Đồng Đồng một tuổi, hai mẹ con cùng chị Nguyệt tới khách sạn chúc mừng. Về đến nhà gọi điện thoại cho Tiêu Hà
"Tiêu Hà, con đồng nghiệp của chị hôm nay vừa tròn một tuổi, nhìn rất xinh xắn!"
Vẫn là câu trả lời bằng giọng mũi ấy: "Uh."
"Tiêu Hà, tết âm lịch em có về nhà không?" Không muốn yên lặng chờ đợi em cúp máy.
"Không về, còn có việc bận."
"Vậy à, vậy em đi đi, chị cúp máy đây, hẹn gặp lại."
Lạnh lẽo như mùa đông một tiếng "Gặp lại."
Đồng Đồng giật giật dây điện thoại, nhìn về phía tôi chờ mong.
"Đồng Đồng nghe được giọng nói của ba ba phải không? Giọng nói của ba thật trầm ấm êm tai, ba ba con trước kia còn làm MC, đợi Đồng Đồng của chúng ta lớn lên, nhất định cũng sẽ làm MC."
"A,a." Đồng Đồng cười thật vui vẻ, giơ dây điện thoại lên thật cao. Đồng Đồng ơi, năm nay mẹ mẹ lại đưa con đi ngắm pháo hoa, chúng ta sẽ có một cái tân niên vui vui vẻ vẻ con nhé.
Tan tầm đến về nhà, tôi nhận lấy Đồng Đồng từ trong tay chị Nguyệt, Đồng Đồng giơ khuôn mặt nhỏ bé lên, chờ đợi nụ hôn của tôi, tôi dành cho con một cái hôn thật kêu khiến con cười khanh khách, lấy cái miệng đầy nước miếng của thằng bé ấn lến mặt tôi. Tôi giơ một đầu ngón tay cù vào nách con, cùng con lăn lộn trên đất cười ha ha. Đồng Đồng cầu xin được tha thứ, "Mẹ mẹ".Mẹ mẹ?!
Tôi vừa mới nghe thấy Đồng Đồng gọi mẹ mẹ! Đồng Đồng của tôi biết gọi mẹ mẹ! Tôi kích động ôm chặt lấy bảo bối của mình, mắt rưng rưng lệ.
Mấy ngày sau, Đồng Đồng chập chững đi từ trong phòng ra, tay cầm ảnh Tiêu Hà đưa cho tôi, thật rõ rang nói ra hai chữ "Ba ba". Tiêu Hà, Đồng Đồng đang gọi em đó, Đồng Đồng gọi em là ba ba, em có nghe thấy không? Đến khi nào em mới chịu trở về, chị và con rất nhớ em, nhớ đến con tim đau nhức.
Đợi đến khi Đồng Đồng có thể gọi liền một mạch "ba ba mẹ mẹ", Tiêu Hà vẫn như cũ chưa trở về, để cho Đồng Đồng chính mắt trông thấy ba ba con gọi, mà không phải là tấm ảnh lạnh băng. Và vì bản thân tôi quá nhớ mong, đêm nào cũng nhớ đến cậu ấy. Chịu đựng hơn 20 tiếng đồng hồ xóc nảy trên xe lửa, cuối cùng mẹ con tôi cũng tới được đại học A. Không phải vì muốn em biết sự tồn tại của Đồng Đồng, chỉ đơn thuần muốn đứng một góc vụng trộm nhìn em, dù cho chỉ cần liếc mắt một cái cũng là tốt rồi.
Hoàng hôn, trên sân bóng rổ của đại học A, tôi trông thấy người mình ngày nhớ đêm mong, Tiêu Hà. Cả người mặc đồng phục thể dục trắng tinh, chạy như bay trên sân bóng, đập bóng, ném vào rổ thật dễ dàng nhanh chóng, âm thanh reo hò cổ vũ vang lên. Ở bên ngoài bao quanh là rất nhiều nữ sinh viên thanh xuân dào dạt. "Tiêu Hà, Tiêu Hà", điên cuồng mà hét. Cuối cùng cũng nhìn thấy em, thanh xuân như thế, ngạo nghễ như thế, tỏa sáng như thế.
"Đồng Đồng, con có thấy không, người cao nhất, đẹp trai nhất chính là ba ba. Đồng Đồng, con gọi ba ba đi."
"Ba ba." Đồng Đồng vỗ 2 bàn tay nhỏ bé vào nhau vui vẻ kêu lên.
Tiêu Hà, chị và con đang ở ngay bên cạnh em, em có cảm thấy không?
Trận bóng kết thúc, nữ sinh như ong vỡ tổ chạy tới bên Tiêu Hà, vây xung quanh em, đưa khăn mặt, đưa nước, nhiệt tình và chu đáo.
Ôm Đồng Đồng rời khỏi sân bóng. Thấy em bình an, mạnh khỏe kiện khang là tôi có thể an tâm rồi. Đồng Đồng cũng gặp được cha, thế là đủ rồi. Nhiều nữ sinh vây quanh Tiêu Hà như thế, Tiêu Hà sẽ tìm được người mà em hích, người ấy nhất định sẽ thật xinh đẹp, thật giỏi giang, xuất chúng y như em vậy. Trái tim tôi đong đầy chua xót cùng khổ sở. Tiêu Hà, Tiêu Hà em đã quên chị rồi có phải không? Đã quên Mạc Nhất rồi sao?
Qua một năm, lại đến nghỉ hè, nhận được cuộc điện thoại thứ hai mà Tiêu Hà chủ động gọi về, "Em được cử ra nước ngoài. Ít nhất là 2 năm sẽ không về." Tôi ở đầu dây điện thoại bên này trầm mặc, Tiêu Hà em là vì không muốn nhìn thấy chị đúng không? Hận chị đến tận mức này sao?
Đồng Đồng hai tuổi, đi nhà trẻ, mặc bộ đồng phục nho nhỏ, xinh đẹp sáng sủa. Đồng Đồng là báu vật của cô giáo, cái miệng nhỏ nhẳn ngọt như ăn mật, khiến người lớn rất yêu quý, đồ ăn ngon đều đem đến cho thằng bé. Còn Tiêu Hà ra đi đã được 3 năm.
Đồng Đồng ba tuổi, lên mẫu giáo lớn, rất uy phong khí thế, như là một lãnh đạo nhỏ tuổi, khoa chân múa tay hoan hỉ, khiến tôi cứ buồn cười mãi. Đồng Đồng là bảo bối của tôi, là sinh mệnh của tôi, nếu không có con thật không biết mấy năm nay trôi qua như thế nào. Tiêu Hà rời đi cũng sắp được 4 năm rồi.
Điện thoại ra nước ngoài rất đắt tiền, mà tôi còn phải nuôi Đồng Đồng, tiền Tiêu Hà gửi vào thẻ tôi cũng không có động tới. Lúc trước nhận nuôi em cũng không phải vì muốn em báo đáp cái gì, bây giờ lại càng không. Mỗi tháng gọi cho em 1 lần, hỏi han tình hình, biết em bình an là được.
Đến kỳ nghỉ hè, nhận được một phong thư của Tiêu Hà, bên trong có một tờ chi phiếu và một bức thư. "Nghỉ hè năm nay sẽ không về, thứ này dành cho chị, mật mã là sinh nhật chị." Không kí tên, không lạc khoản, cũng không có nguyên nhân không về nhà.
"Bao giờ Đồng Đồng một tuổi nhất định sẽ gặp được ba ba, đúng hay không." Tôi quay đầu lại là khuôn mặt tươi sáng của Đồng Đồng đang nhìn tôi cười. Nước mắt của tôi rơi trên má Đồng Đồng. Tiêu Hà, cậu thật quá nhẫn tâm!
Đồng Đồng tám tháng, bắt đầu lẫm chẫm tập đi, con bước được hẳn mấy bước nho nhỏ liền, thích được mẹ cưng nựng, còn có thể bập bẹ tập nói. Tiêu Hà, Đồng Đồng là một cục cưng ngoan ngoãn đến làm cho người ta đau lòng!
Đồng Đồng một tuổi, hai mẹ con cùng chị Nguyệt tới khách sạn chúc mừng. Về đến nhà gọi điện thoại cho Tiêu Hà
"Tiêu Hà, con đồng nghiệp của chị hôm nay vừa tròn một tuổi, nhìn rất xinh xắn!"
Vẫn là câu trả lời bằng giọng mũi ấy: "Uh."
"Tiêu Hà, tết âm lịch em có về nhà không?" Không muốn yên lặng chờ đợi em cúp máy.
"Không về, còn có việc bận."
"Vậy à, vậy em đi đi, chị cúp máy đây, hẹn gặp lại."
Lạnh lẽo như mùa đông một tiếng "Gặp lại."
Đồng Đồng giật giật dây điện thoại, nhìn về phía tôi chờ mong.
"Đồng Đồng nghe được giọng nói của ba ba phải không? Giọng nói của ba thật trầm ấm êm tai, ba ba con trước kia còn làm MC, đợi Đồng Đồng của chúng ta lớn lên, nhất định cũng sẽ làm MC."
"A,a." Đồng Đồng cười thật vui vẻ, giơ dây điện thoại lên thật cao. Đồng Đồng ơi, năm nay mẹ mẹ lại đưa con đi ngắm pháo hoa, chúng ta sẽ có một cái tân niên vui vui vẻ vẻ con nhé.
Tan tầm đến về nhà, tôi nhận lấy Đồng Đồng từ trong tay chị Nguyệt, Đồng Đồng giơ khuôn mặt nhỏ bé lên, chờ đợi nụ hôn của tôi, tôi dành cho con một cái hôn thật kêu khiến con cười khanh khách, lấy cái miệng đầy nước miếng của thằng bé ấn lến mặt tôi. Tôi giơ một đầu ngón tay cù vào nách con, cùng con lăn lộn trên đất cười ha ha. Đồng Đồng cầu xin được tha thứ, "Mẹ mẹ".Mẹ mẹ?!
Tôi vừa mới nghe thấy Đồng Đồng gọi mẹ mẹ! Đồng Đồng của tôi biết gọi mẹ mẹ! Tôi kích động ôm chặt lấy bảo bối của mình, mắt rưng rưng lệ.
Mấy ngày sau, Đồng Đồng chập chững đi từ trong phòng ra, tay cầm ảnh Tiêu Hà đưa cho tôi, thật rõ rang nói ra hai chữ "Ba ba". Tiêu Hà, Đồng Đồng đang gọi em đó, Đồng Đồng gọi em là ba ba, em có nghe thấy không? Đến khi nào em mới chịu trở về, chị và con rất nhớ em, nhớ đến con tim đau nhức.
Đợi đến khi Đồng Đồng có thể gọi liền một mạch "ba ba mẹ mẹ", Tiêu Hà vẫn như cũ chưa trở về, để cho Đồng Đồng chính mắt trông thấy ba ba con gọi, mà không phải là tấm ảnh lạnh băng. Và vì bản thân tôi quá nhớ mong, đêm nào cũng nhớ đến cậu ấy. Chịu đựng hơn 20 tiếng đồng hồ xóc nảy trên xe lửa, cuối cùng mẹ con tôi cũng tới được đại học A. Không phải vì muốn em biết sự tồn tại của Đồng Đồng, chỉ đơn thuần muốn đứng một góc vụng trộm nhìn em, dù cho chỉ cần liếc mắt một cái cũng là tốt rồi.
Hoàng hôn, trên sân bóng rổ của đại học A, tôi trông thấy người mình ngày nhớ đêm mong, Tiêu Hà. Cả người mặc đồng phục thể dục trắng tinh, chạy như bay trên sân bóng, đập bóng, ném vào rổ thật dễ dàng nhanh chóng, âm thanh reo hò cổ vũ vang lên. Ở bên ngoài bao quanh là rất nhiều nữ sinh viên thanh xuân dào dạt. "Tiêu Hà, Tiêu Hà", điên cuồng mà hét. Cuối cùng cũng nhìn thấy em, thanh xuân như thế, ngạo nghễ như thế, tỏa sáng như thế.
"Đồng Đồng, con có thấy không, người cao nhất, đẹp trai nhất chính là ba ba. Đồng Đồng, con gọi ba ba đi."
"Ba ba." Đồng Đồng vỗ 2 bàn tay nhỏ bé vào nhau vui vẻ kêu lên.
Tiêu Hà, chị và con đang ở ngay bên cạnh em, em có cảm thấy không?
Trận bóng kết thúc, nữ sinh như ong vỡ tổ chạy tới bên Tiêu Hà, vây xung quanh em, đưa khăn mặt, đưa nước, nhiệt tình và chu đáo.
Ôm Đồng Đồng rời khỏi sân bóng. Thấy em bình an, mạnh khỏe kiện khang là tôi có thể an tâm rồi. Đồng Đồng cũng gặp được cha, thế là đủ rồi. Nhiều nữ sinh vây quanh Tiêu Hà như thế, Tiêu Hà sẽ tìm được người mà em hích, người ấy nhất định sẽ thật xinh đẹp, thật giỏi giang, xuất chúng y như em vậy. Trái tim tôi đong đầy chua xót cùng khổ sở. Tiêu Hà, Tiêu Hà em đã quên chị rồi có phải không? Đã quên Mạc Nhất rồi sao?
Qua một năm, lại đến nghỉ hè, nhận được cuộc điện thoại thứ hai mà Tiêu Hà chủ động gọi về, "Em được cử ra nước ngoài. Ít nhất là 2 năm sẽ không về." Tôi ở đầu dây điện thoại bên này trầm mặc, Tiêu Hà em là vì không muốn nhìn thấy chị đúng không? Hận chị đến tận mức này sao?
Đồng Đồng hai tuổi, đi nhà trẻ, mặc bộ đồng phục nho nhỏ, xinh đẹp sáng sủa. Đồng Đồng là báu vật của cô giáo, cái miệng nhỏ nhẳn ngọt như ăn mật, khiến người lớn rất yêu quý, đồ ăn ngon đều đem đến cho thằng bé. Còn Tiêu Hà ra đi đã được 3 năm.
Đồng Đồng ba tuổi, lên mẫu giáo lớn, rất uy phong khí thế, như là một lãnh đạo nhỏ tuổi, khoa chân múa tay hoan hỉ, khiến tôi cứ buồn cười mãi. Đồng Đồng là bảo bối của tôi, là sinh mệnh của tôi, nếu không có con thật không biết mấy năm nay trôi qua như thế nào. Tiêu Hà rời đi cũng sắp được 4 năm rồi.
Điện thoại ra nước ngoài rất đắt tiền, mà tôi còn phải nuôi Đồng Đồng, tiền Tiêu Hà gửi vào thẻ tôi cũng không có động tới. Lúc trước nhận nuôi em cũng không phải vì muốn em báo đáp cái gì, bây giờ lại càng không. Mỗi tháng gọi cho em 1 lần, hỏi han tình hình, biết em bình an là được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com