Mac Am Duong Anh Van Yeu Em H
(CN/2/2/2020 23:45)Lam Lục ngồi trên giường thấp thỏm chờ đợi, khi cánh cửa mở ra, kéo theo đó là bóng hình Tiểu Linh bù xù, mắt đỏ hoe vì khóc, miệng nói không ra hơi,.. Lam Lục thấy cảnh đó thì vội đỡ cậu vào nhà và hỏi có chuyện gì. Tiểu Linh không trả lời, cậu đưa cặp kính đen và thờ thẫn vào toilet rửa mặt, khi đã bình tâm trở lại, cậu mới kể cho chuyện đi gặp bà đồng và chỉ vào cặp kính đen kia. Lam Lục đương nhiên không tin, nó cầm cặp kính lên ngắm nghía rồi đặt xuống.
_Trên đời có chuyện hoang đường vậy sao?
_Cậu không tin? Đeo thử đi. Lam Lục cầm nó lên lần nữa và đeo. Dáo dác nhìn xung quanh phòng, bỗng nó hù mạnh một tiếng làm nhóc con trên giường giật mình, còn nó thì cười tí ta tí tởn.
_Dọa tớ sắp chết rồi này!!!
_Tao thấy cái gì đâu, tào lao không.
_Sao kì vậy ta...
_Thôi vô tắm rồi ra ăn cơm. Bà Giang có làm món cá hấp cho đấy.
_Ok, đi liền... Cậu ủ rũ rảo bước vào phòng tắm, làn nước ấm cùng bài nhạc Hôn Khắp Nơi vang lên khiến cậu nhóc đỡ hơn. Bất chợt, một bàn tay to lớn bóp cặp mông căng tròn của cậu khiến cậu giật mình quay lại, biết chắc là kẻ ấy nhưng phải làm sao bây giờ?? Đánh đuổi ư?? Nực cười, một thứ vô hình có thể đánh sao? Chửi lại càng không rồi... Thế là cậu bỗng nói nhỏ, vừa đủ một người nghe:
_Tôi... tôi biết anh ở đó... Hãy.. hãy để tôi tắm xong... và..và chúng ta sẽ nói chuyện... -Tiểu Linh lắp bắp.
_...
_Nếu anh có thể làm cho chai dầu gội bay lên thì tôi coi như anh đồng ý, bay xuống là ngược lại... Quả nhiên chai dầu gội bay lên, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục kỳ cọ, bà đồng nói đúng, có lẽ linh hồn này là người tốt... Sau khi kết thúc việc tắm rửa,cậu với tới cặp kính đen và ngồi vào bàn ăn. Lam Lục thì chuẩn bị đồ ăn trình bày ra bàn. Bất ngờ Tiểu Linh nói:
_Nếu tôi đeo cặp kính này vào tôi sẽ thấy anh và nghe được anh nói, vì vậy tôi muốn anh biến thành cái gì đó dễ nhìn hơn để tôi không phải sợ, cũng như cũ, một món bay lên là đồng ý, bay xuống là ngược lại.
_Mày nói nhảm gì thế? Lo ăn đi kìa.
_Tớ không nói nhảm, nãy linh hồn ấy còn bóp mông tớ nữa, tớ giao kèo với hắn để tớ yên rồi.
_Gì, bóp... bóp mông, hahahahahaha-Lam Lục phá lên cười làm Tiểu Linh hơi tức.
_Thiệt mà!! Nếu anh ở đó thì làm cho đồ vật bay lên cho hắn thấy đi!! Quả nhiên, quả táo tráng miệng bay lên trước con mắt ngạc nhiên của Lam Lục. Tiểu Linh đắc chí nói:
_Giờ đã tin chưa??
_Tin... tin rồi... Tiểu Linh không chút ngần ngại mà đeo cặp kính đen vào. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao hơn cậu 1 cái đầu, khuôn mặt siêu soái đang nhìn cậu, 1 tay dựa vào bàn, tay kia cầm quả táo đưa lên đưa xuống. Tiểu Linh ngỡ ngàng đứng dậy, lùi lại vài bước. Lam Lục hình như cũng hiểu, liên tục hỏi có phải gặp rồi không. Tiểu Linh cứng đơ miệng không biết nói gì bất chợt người đàn ông đó lên tiếng:
~Xin chào, tôi là Vong Kha, là linh hồn theo cậu.
_Trên đời có chuyện hoang đường vậy sao?
_Cậu không tin? Đeo thử đi. Lam Lục cầm nó lên lần nữa và đeo. Dáo dác nhìn xung quanh phòng, bỗng nó hù mạnh một tiếng làm nhóc con trên giường giật mình, còn nó thì cười tí ta tí tởn.
_Dọa tớ sắp chết rồi này!!!
_Tao thấy cái gì đâu, tào lao không.
_Sao kì vậy ta...
_Thôi vô tắm rồi ra ăn cơm. Bà Giang có làm món cá hấp cho đấy.
_Ok, đi liền... Cậu ủ rũ rảo bước vào phòng tắm, làn nước ấm cùng bài nhạc Hôn Khắp Nơi vang lên khiến cậu nhóc đỡ hơn. Bất chợt, một bàn tay to lớn bóp cặp mông căng tròn của cậu khiến cậu giật mình quay lại, biết chắc là kẻ ấy nhưng phải làm sao bây giờ?? Đánh đuổi ư?? Nực cười, một thứ vô hình có thể đánh sao? Chửi lại càng không rồi... Thế là cậu bỗng nói nhỏ, vừa đủ một người nghe:
_Tôi... tôi biết anh ở đó... Hãy.. hãy để tôi tắm xong... và..và chúng ta sẽ nói chuyện... -Tiểu Linh lắp bắp.
_...
_Nếu anh có thể làm cho chai dầu gội bay lên thì tôi coi như anh đồng ý, bay xuống là ngược lại... Quả nhiên chai dầu gội bay lên, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục kỳ cọ, bà đồng nói đúng, có lẽ linh hồn này là người tốt... Sau khi kết thúc việc tắm rửa,cậu với tới cặp kính đen và ngồi vào bàn ăn. Lam Lục thì chuẩn bị đồ ăn trình bày ra bàn. Bất ngờ Tiểu Linh nói:
_Nếu tôi đeo cặp kính này vào tôi sẽ thấy anh và nghe được anh nói, vì vậy tôi muốn anh biến thành cái gì đó dễ nhìn hơn để tôi không phải sợ, cũng như cũ, một món bay lên là đồng ý, bay xuống là ngược lại.
_Mày nói nhảm gì thế? Lo ăn đi kìa.
_Tớ không nói nhảm, nãy linh hồn ấy còn bóp mông tớ nữa, tớ giao kèo với hắn để tớ yên rồi.
_Gì, bóp... bóp mông, hahahahahaha-Lam Lục phá lên cười làm Tiểu Linh hơi tức.
_Thiệt mà!! Nếu anh ở đó thì làm cho đồ vật bay lên cho hắn thấy đi!! Quả nhiên, quả táo tráng miệng bay lên trước con mắt ngạc nhiên của Lam Lục. Tiểu Linh đắc chí nói:
_Giờ đã tin chưa??
_Tin... tin rồi... Tiểu Linh không chút ngần ngại mà đeo cặp kính đen vào. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao hơn cậu 1 cái đầu, khuôn mặt siêu soái đang nhìn cậu, 1 tay dựa vào bàn, tay kia cầm quả táo đưa lên đưa xuống. Tiểu Linh ngỡ ngàng đứng dậy, lùi lại vài bước. Lam Lục hình như cũng hiểu, liên tục hỏi có phải gặp rồi không. Tiểu Linh cứng đơ miệng không biết nói gì bất chợt người đàn ông đó lên tiếng:
~Xin chào, tôi là Vong Kha, là linh hồn theo cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com