TruyenHHH.com

Ma Van Tai Nguoi Dang An Don

Nghĩa là hắn muốn ta làm việc của thư đồng sao?

Ta không hiểu.

Tính tình Văn Tài huynh thực sự là ngày càng kì quái.

Giống như là ép người, nhưng cũng không hẳn là ép người.

Tay ngươi bị thương, ta giúp ngươi làm chút việc, đó là đương nhiên, nhưng mà giặt quần áo và các việc linh tinh khác, đó là việc của thư đồng, thân phận của ta hiện tại chí ít cũng coi như là con nhà gia thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ đi làm việc này?

Bản thân ta thì cũng không sao cả, nhưng bị người khác nhìn thấy thì lại không tốt lắm.

“Chuộc tội thì chuộc tội, nhưng loại việc của tôi tớ này, xin thứ cho Diệp mỗ không thể đáp ứng.”

Bởi vì nơi này có người ngoài, ta cũng không để ý nhiều đến Mã Văn Tài, mà trực tiếp đi về phía Vương Huệ xin chút thuốc, rồi dùng ánh mắt bức bách Mã Thống hầu hạ công tử nhà hắn mặc quần áo, cùng nhau trở về phòng.

Bởi vì Mã Văn Tài bị thương, Mã Thống liền đi tìm phu tử xin phép cho hắn, ta ở lại trong phòng giúp hắn bôi thuốc lên cánh tay.

Trong quá trình bôi thuốc, ta phát hiện trên cánh tay hắn khắp nơi đều là sẹo, vừa nhìn là biết những vết thương này đã hình thành từ lâu, hình như là do bị người khác dùng roi hoặc gậy gỗ đánh.

Đây là có chuyện gì? Là ai đánh hắn!

Động tác bôi thuốc của ta đang vô cùng mạnh bạo, nhưng khi nhìn thấy những vết thương ấy, không hiểu sao lại nhẹ nhàng đi.

Mã Văn Tài hình như cảm thấy lực độ của ta có biến hóa, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay của mình, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.

Ta cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt, liền nhanh chóng tìm đề tài khác để hỏi:

“Văn Tài huynh, vừa rồi ở y xá, tại sao đột nhiên lại muốn ta làm việc của thư đồng?”

“Không phải ngươi không bằng lòng sao?”

Mã Văn Tài thản nhiên hỏi lại.

Nói xong, hắn cũng không để ta bôi thuốc nữa, dùng tay còn lại kéo tay áo xuống, thái độ có chút không vui:

“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, dù sao ta cũng biết, ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý làm. Huống chi bị thương cũng là do ta tự tìm lấy, nghiêm túc mà nói, cũng không phải tại ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi.”

Hắn nói như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút băn khoăn, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

“Văn Tài huynh, ngươi cũng biết chúng ta đều là học sinh cùng trường, loại chuyện này thật sự khiến người ta khó xử. Huống hồ ngươi còn có thư đồng…”

“Có thư đồng thì thế nào? Diệp Hoa Đường, ngươi không cần phải nói những điều vô nghĩa ấy. Ta hỏi ngươi, nếu hôm nay người bị thương không phải là ta, mà là Lương Sơn Bá hoặc là Chúc Anh Đài, ngươi sẽ như thế nào? Hừ, ta nghĩ, nếu là Lương Sơn Bá, thậm chí còn không cần hắn mở miệng, ngươi liền lập tức làm luôn!”

Cái kiểu nói này là sao? Ta có chút tức giận.

“Sao ngươi cứ phải so sánh lung tung như vậy? Sơn Bá huynh căn bản sẽ không có khả năng bắt ta làm công việc của thư đồng, huống hồ ta cũng không có khả năng làm hắn bị thương, loại chuyện này ngay từ đầu đã không có khả năng xảy ra!”

“Đúng vậy, ngươi căn bản sẽ không để Lương Sơn Bá bị thương, mà Mã Văn Tài ta thì xứng đáng bị đánh, được rồi, Diệp Hoa Đường, ta đã hiểu ý của ngươi, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng coi ta là bạn cùng phòng, uổng công ta luôn coi ngươi là bằng hữu. Ngay cả Vương Huy Chi từ cái xó xỉnh nào đó chui ra thì ngươi cũng đối với hắn tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần!”

Mã Văn Tài lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, khẩu khí hung ác, lại ngầm mang theo một chút bất mãn lên án.

Nói xong câu này, hắn đột nhiên lại xoay người, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Lúc còn trong rừng hoa đào, ngươi rõ ràng không như thế…Ta chỉ biết là, lúc ngươi ở thư viện, trong mắt chỉ có bọn người Lương Sơn Bá thôi, ngay cả khi ta bị thương, ngươi cũng không quan tâm…”

Trong thanh âm của hắn mang theo một chút mất mát và khổ sở.

Ngực của ta giống như bị thứ gì đó đè nén, trái tim co rút từng trận đau đớn.

Dường như thông qua người nam tử cô đơn trước mặt, ta phảng phất nhìn thấy một cô gái nhỏ lẳng lặng ôm đầu gối, ngồi xổm ở một góc võ quán, đôi mắt đen vô thần trống rỗng.

Năm tháng đã lấy đi của cô bé ấy tính vô tư của trẻ con, chỉ còn thêm một phần cô độc buồn thương.

“Thật xin lỗi…”

Nước mắt của ta đột nhiên chảy xuống, Mã Văn Tài hình như sửng sốt một chút, dịu dàng hỏi ta: “Sao vậy?”

“Thật xin lỗi, là ta quá ích kỷ…”

Ta cắn môi, cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương.

Không phải là bởi vì nhớ tới những điều trong kí ức, mà là vì trên đời có một người vì bị ta bỏ rơi mà tức giận.

Ở trong mắt hắn, hắn thật sự cần ta đến thế sao?

Ta nguyện ý làm bạn với Lương Sơn Bá, thật ra còn vì hắn là người hiền lành dễ thân, cũng thật lòng nhiệt tình quan tâm đến ta.

Hơn nữa, chúng ta không đi cùng nhau nhiều lắm, ta cũng tự nguyện làm nhiều việc giúp đỡ hắn.

Nhưng dù thế nào, đối với Lương Sơn Bá mà nói, quan trọng nhất đối với hắn vẫn là Chúc Anh Đài, điều ấy ta rất rõ ràng.

Nói trắng ra, hắn đối với ta chính là kiểu chiếu cố bạn học bốc đồng, có cũng được mà không có thì cũng... chắc là không sao!

Nhưng mà, đối với Mã Văn Tài thì thế nào?

Ta chưa từng giúp đỡ hắn cái gì, bởi vì giữa chúng ta vốn không hợp tính, ngày thường cũng luôn cãi nhau, trêu chọc cho đối phương tức giận, ngay cả lần ở trong rừng hoa đào kia, cuối cùng vẫn khiến hắn tức giận đến bỏ chạy.

Rõ ràng, ta không vì hắn mà làm bất cứ điều gì, vì sao hắn lại luôn chiếu cố cho ta?

Ta không phải là đứa ngốc.

Ta cũng có thể nhìn ra... Văn Tài huynh, thật sự đã giúp ta rất nhiều…Chỉ là ta không muốn thừa nhận thôi.

“Ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi.”

Mã Văn Tài thở dài, vươn tay ôm lấy vai ta, dùng tay áo giúp ta lau nước mắt, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, trong thư viện còn có ta mà, không có ai dám bắt nạt ngươi đâu. Nếu ai dám đặt điều nhăng cuội với ngươi, ta sẽ xử lý bọn họ!”

“Dù không có ngươi, bản thân ta cũng có thể xử lý bọn họ y như thế”.

Ta khụt khịt mũi, cảm thấy bộ dạng bản thân hiện tại rất không bình thường.

Mã Văn Tài lại nở nụ cười, châm chọc nói:

“Thôi đi, suy nghĩ của ngươi vốn dĩ không quá nổi nắm đấm, đầu óc không xài được, làm sao có khả năng mà giải quyết vấn đề giống như ta được? Hừ, vẫn nên thành thật nghe theo lời ta đi. Ta cũng sẽ không hại ngươi. Lần này ngươi làm ta bị thương, chính ngươi tự nói, có đáng bị phạt hay không đây? Bảo ngươi chiếu cố cho ta, ngươi cũng không giúp được, cả ngày chỉ biết ở bên cạnh chọc ta tức giận. Mệt cho ngươi khi đó còn trước mặt một đống người thề thốt là nếu ta không động thủ trước thì ngươi tuyệt đối sẽ không động thủ với ta. Bây giờ ngươi tự tính đi, ngươi đánh ta bao nhiêu lần, ta có động vào một ngón tay của ngươi sao?”

Ta tự biết mình đuối lý, liền cúi đầu không nói.

Mã đại gia tiếp tục thẩm vấn: “Ngươi nói, ngươi có làm sai không?”

“…Có.”

“Thế nên, là ngươi trái với ước định trước đây, hiện tại liên tiếp mấy đêm làm ta bị thương, Mã Thống lúc này phải ra ngoài có chút việc, vì vậy ta mới muốn ngươi những lúc bình thường chiếu cố ta, sao ngươi lại không đồng ý?”

“Mã Thống phải ra ngoài?”

Ta lắp bắp kinh hãi: “Mộc Cận vừa mới đi, tại sao Mã Thống cũng muốn ra ngoài? Đã xảy ra chuyện gì?”

“À, cũng không phải chuyện gì to tát, gần đây hắn cảm thấy nhớ nhà, nên muốn trở về thăm, cho nên ta liền cho phép hắn đi ba ngày.”

Mã Văn Tài trả lời.

Thì ra, hắn muốn ta chiếu cố hắn ba ngày, là vì Mã Thống phải ra ngoài sao?

Biết được điều này rồi, trong lòng ta liền thấy áy náy, vì thế khi Mã Văn Tài nhắc lại, ta liền sảng khoái đồng ý giúp hắn một ít việc hằng ngày.

Nhưng mà kèm theo một yêu cầu, việc này không được để cho học sinh trong trường biết, trước mặt người ngoài thì phải giả vờ giả vịt.

Mã Văn Tài thoạt nhìn có vẻ rất vui, trên mặt luôn mang theo ý cười, còn dùng tay xoa xoa tóc của ta, nói ta biết nghe lời.

Ta cảm thấy hành động này của hắn giống như vuốt lông cho chó, liền phẫn nộ né ra chỗ khác, lại đột nhiên nghĩ đến một việc, liền hỏi hắn:

“Văn Tài huynh, có phải vừa rồi ngươi vừa dùng tay phải ôm vai ta?”

“Đâu có đâu!”

Khuôn mặt Mã Văn Tài cực kì ngây thơ vô tội: “Ta chắc chắn ngươi nhìn nhầm rồi. Đừng nghĩ nhiều như thế, A Đường, đầu tiên gọt vỏ quả đào này giúp ta đi…”

“Giúp ta đặt gối xuống thắt lưng, nâng lên một chút. Haiz, trang sách này ta đã đọc xong rồi, nhưng tay lại không tiện lật sách, ngươi giúp ta lật sang tờ tiếp theo đi!”

“A Đường, ta khát, mang cho ta một ly trà. Này, nóng như vậy là bỏng chết người đấy, ngươi phải thổi nguội rồi mới được mang lại đây cho bản công tử!”

“Đọc sách như vậy thì hơi mệt. A Đường, ngươi lại đây đọc cho ta nghe mấy đoạn văn mở đầu quyển Kinh Thi đi. Hả? Cái gì? Ngại phiền toái, vậy lúc ngươi dùng sách làm ta bị thương sao không ngại phiền toái? Nếu đã đồng ý làm thư đồng thì phải ra dáng thư đồng. Được, ngươi không chịu đọc, tốt thôi, ta liền sai ngươi đi gọi Mã Thống trở về, nào có đạo lí chủ tử thì phải chịu tội, nô tài thì được tự do? Hắn về nhà? Về nhà cái gì, ta gọi hắn trở lại đây, hắn dám chậm trễ một canh giờ, ta liền đánh gãy chân hắn!”

“Hả, ngươi nói ngươi đọc? Tốt lắm, trước hết đọc chương đầu Quan Sư cho ta nghe một chút đi…Gì cơ, thơ tình à? Ngươi đừng nói lung tung, Trần phu tử lúc trước không phải đã dạy rồi sao, tư tưởng bên trong Kinh Thi đều là tư tưởng thuần khiết, chúng ta phải dùng thái độ đoan chính để cảm nhận thi từ ca phú, không thể chỉ dừng ở việc cắt chữ lấy nghĩa…À, đọc xong rồi thì chép lại cho bản công tử một bản. Ta làm gì với nó cũng không phải việc của ngươi, cứ ngoan ngoãn chép Kinh Thi là được, ừ, đúng rồi, thuận tiện nhớ vá lại bộ thường phục của ta, chỗ cổ tay áo bị đứt chỉ!”

Mã Văn Tài, ngươi thật ép người quá đáng.

Ta lúc trước ngây thơ, nhất thời ngu ngốc mới đồng ý giúp hắn, kết quả thằng nhãi này liền hoàn toàn biến ta thành người hầu để sai vặt.

Lúc muốn cái này, lúc muốn cái kia, lại còn ra vẻ đương nhiên muốn ta đấm lưng, mát xa bả vai cho hắn, rồi lại chê ta đấm quá nhẹ, ta vội vàng làm cho xong, rồi lại đi khâu quần áo cho hắn.

Này, ngay cả quần áo của bản thân ta cũng chưa từng khâu bao giờ đâu.

Hắn thật quá đáng, rốt cuộc hắn đem ta biến thành cái gì chứ!

Mã Văn Tài cũng không để ý, để ta tùy tiện mặc thường phục cho hắn, sau đó dựa lưng vào thành giường nhàn nhã uống trà đọc sách, có thể nói là vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy ta quay đầu trừng hắn, hắn liền giơ cái tay phải bị thương lên, sau đó còn cố ý hỏi: “Nếu không, ngươi giúp ta cầm quần áo, để ta dùng một bàn tay còn lại khâu?”

Quên đi, cái kiểu đó còn mệt hơn, vẫn là để ta tự làm đi.

Chỉ cần đến lúc đó ngươi đừng có chê bai là được.

“Sẽ không đâu, ta rất tin tưởng tài nghệ của ngươi”.

Mã Văn Tài nói như thế, hình như rất tin tưởng là ta sẽ vá quần áo cho hắn thật đẹp vậy.

Ta cũng không biết loại tin tưởng này từ đâu đến, dù sao thì cuối cùng khi ta vá xong cái áo, vẻ mặt Văn Tài huynh kinh hãi như nhìn thấy quỷ.

“Diệp Hoa Đường, ngươi…” Hắn cầm cái áo khoác màu trắng bị vá chằng vá đụp rúm ró, sắc mặt chỗ trắng chỗ xanh, thập phần đẹp mắt.

Ta buồn bã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói: “Ta đã nói là không biết làm cái này…”

“Ngươi cố ý phải không?”

Mã Văn Tài tức giận: “Ta thấy quần áo của ngươi hôm trước bị rách, ngày hôm sau tất cả đều được vá lại hoàn hảo cơ mà!”

“Cái này, là do Sơn Bá huynh bảo Tứ Cửu giúp ta khâu lại mà!”

Ta đau đầu: “Bởi vì bản thân ta khâu rất xấu, lúc Sơn Bá huynh nhìn thấy mới bảo ta, về sau quần áo cứ đưa cho hắn, hắn sẽ giúp ta khâu, hoặc là bảo Tứ Cửu và Ngân Tâm khâu lại cho…”

“Ngươi để Lương Sơn Bá khâu quần áo cho mình?”

Mã Văn Tài nhíu mày, ngón tay chỉ vào mặt ta nửa ngày, không nói ra nổi một từ nào.

Cuối cùng, hắn đành buông tha, thuận tay ném bộ quần áo kia sang một bên, trêu chọc nhìn ta, ném ra một câu: “Sao ngươi không học khâu nhỉ? Đã lớn như thế rồi, quần áo cũng không biết khâu, về sau…về sau đến lúc lập gia đình thì phải làm sao bây giờ!”

“Haiz, Văn Tài huynh, ngươi đang nói cái quái gì vậy? Ngay cả sau này ta có lập gia đình, thì ta cũng là nam tử, không cần phải may áo cưới cho bản thân, học cái đó làm cái gì?”

Tuy rằng, ta không phải là nam tử, thì cũng không thể học nổi cái môn này đâu, nên là chuyện sau này thôi để sau này tính.

“Bỏ đi, dù sao sau này về nhà của ta, cũng không cần ngươi phải làm gì!”

Mã Văn Tài nhỏ giọng thì thầm một câu.

Hắn nói rất nhỏ, ta cũng không nghe rõ, hỏi lại hắn nói gì thì hắn lại không đáp, sau đó lại nói: “Thư đồng của ngươi không phải là đã đến trường rồi sao? Về sau bảo hắn khâu đi, đừng có đi tìm Lương Sơn Bá, vì chuyện này mà phiền toái người ta, ngươi không ngại sao!”

“Chuyện này...tốt nhất là ta vẫn không nên làm rách quần áo nữa!”

Ta nhức đầu, ánh mắt nhìn lại bộ quần áo bị may vặn vẹo, đang tự hỏi có cần phải làm lại hay không, lại nghe Mã Văn Tài nói: “Còn nữa, kể cả lúc ăn cơm, cũng đừng có xun xoe bên cạnh bọn Lương Sơn Bá, nhất là cà tím cũng không được xin người ta!”

Nhưng mà Chúc Anh Đài không ăn cà tím, Lương Sơn Bá nhận lấy thì phải bỏ đi một phần. Thực sự là rất lãng phí.

“Ta dạy ngươi thế nào, ngươi cứ nghe là được, đừng có làm cho ta tức giận, về sau cách xa Lương Sơn Bá ra một chút!”

Mã Văn Tài nặng nề buông bát trà, ra lệnh cho ta, thái độ rất là vênh váo đáng ghét.

Ta hơi nhíu mày.

Mã công tử này thật sự rất kiêu ngạo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com