TruyenHHH.com

Ma Van Tai Nguoi Dang An Don

Đi lên núi, cũng không phải là không thể, dù sao Đào Uyên Minh này tính tình lạnh nhạt, có khả năng ẩn cư ở trong thâm sơn cùng cốc cũng không chừng.

Không có ngựa, chúng ta chỉ có thể đi bộ. Nội tâm ta còn đang vì năm lượng vàng kia mà gào thét đổ máu, cho nên đối với Chúc Anh Đài cũng không có sắc mặt tốt. Người ta là đại tiểu thư được nuông chiều, không để ý chút tiền này, nhưng ta phải dựa vào chút vàng ấy để sống đấy! Tuy rằng trong tình huống lúc đó, cho dù Chúc Anh Đài không ngăn cản Mã Văn Tài thì cũng không nhất định có thể bắt được nhóm đạo tặc này, nhưng nàng ta lại chính là người hủy đi tia hi vọng duy nhất.

Ta không hiểu được có phải nàng ta bị tư tưởng trung nghĩa của Lương Sơn Bá ảnh hưởng hay không, mà cứ gặp chuyện là lại muốn dùng lí lấy đức thu phục người, không thể đánh càng không thể giết người. Tính cách của ta và Mã Văn Tài đều là nóng nảy bộp chộp, cứ cho là nàng đúng đi, nhưng ta cứ thích khó chịu đấy!

Đụng đến vàng của ta chỉ có chết!

Leo đường núi được một lát, Chúc Anh Đài có chút đau chân, liền yêu cầu muốn được nghỉ ngơi. Tuy rằng vừa rồi xảy ra xung đột, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Mã Văn Tài đối với Chúc Anh Đài vẫn còn chút nhẫn nại, nàng vừa nói mệt, hắn liền tìm ngay một tảng đá xanh trong đám cây, nhường cho Chúc Anh Đài ngồi nghỉ ngơi, cũng thuận miệng hỏi một câu ta có mệt không. Thân thể này của ta thể chất thật sự chẳng phải tốt gì, giờ phút này cũng đang thở hổn hển, nhưng ta không muốn ngồi cùng Chúc Anh Đài, liền lắc đầu cự tuyệt, cách bọn họ rất xa, tự mình dựa vào thân cây nghỉ tạm.

Bên kia Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài tán gẫu giết thời gian. Hừ, hiện tại bắt đầu cấu kết với nhau sao? Cũng không sợ về sau bị Mã phủ cướp đi làm tân nương tử, cuối cùng chỉ có thể cùng Sơn Bá huynh của ngươi gặp nhau trong mộ à? Ta không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, lại cảm thấy tâm trạng bản thân không quá thích hợp, đành quay mặt đi, rồi ngẩng đầu nhìn mây ngắm trời, nhưng lỗ tai lại nhịn không được mà lặng lẽ nghe lén bọn họ bên kia nói chuyện.

“Đau chân quá!” Chúc Anh Đài hình như đang xoa chân mình, đồng thời oán giận nói, “Nếu ngựa của chúng ta không bị trộm đi thì tốt rồi!”

Còn không biết xấu hổ. Ta trừng mắt nhìn lên trời, vừa cảm thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ. Chúc Anh Đài ở bên đó không nhìn thấy biểu tình của ta, tiếp tục nói chuyện với Mã Văn Tài.

“Con ngựa kia từ nhỏ luôn luôn đi theo ngươi, bây giờ bị trộm mất, chắc ngươi luyến tiếc lắm nhỉ?”

“Ừ.” Mã Văn Tài lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo thương cảm, “Nó là con ngựa ta thích cưỡi nhất”

Vậy là, hai người này nhân lúc ta không để ý đã nói chuyện thân thiết đến vậy luôn rồi sao?… Ta cho tới bây giờ còn không biết con ngựa kia là cùng Mã Văn Tài lớn lên đó, xem ra ta lần này xuất môn là sai lầm, tự biến bản thân thành con kỳ đà ngăn cản quá trình thăng tiến tình cảm của hai người bọn họ.

Lúc này đột nhiên Chúc Anh Đài hét to một tiếng: “A, ở đằng kia! Văn Tài huynh ngươi xem, ngựa của ngươi ở đàng kia!”

Ta vừa nghe được câu đấy, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng dù biết chắc chắn không có khả năng, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa đám cây cối phía trước thấp thoáng có bóng dáng một con ngựa  Chúc Anh Đài đứng dậy hưng phấn chạy qua đó. Ta lo lắng bọn đạo tặc có khả năng cũng ở bên kia, sợ nàng đả thảo kinh xà, còn chưa kịp gọi nàng ta lại, Mã Văn Tài ở bên cạnh đã nhanh chóng lấy cung tiễn sau lưng, bắn vào con ngựa phía trước!

“Ngươi làm gì!” Sắc mặt ta đại biến, nhưng giờ phút này mà ngăn cản dĩ nhiên không còn kịp nữa rồi, chỉ nghe một tiếng hí dài, mũi tên đã xuyên qua cổ ngựa, con ngựa kia giãy giụa kêu thêm vài cái, rồi bùm một tiếng ngã xuống đất, Chúc Anh Đài đang chạy tới lúc này thân thể đã khựng lại. Nàng ngơ ngác đi đến xác con ngựa, ngồi xổm xuống nhìn nó, vuốt ve nó, giống như không thể tin được nó đã bị chủ nhân giết chết. Ta cũng không có thời gian vì một con ngựa mà bi xuân mẫn thu, vội vàng quan sát tung tích đạo tặc xung quanh, nhưng cũng không có dấu vết gì. Xem ra hai tên tặc nhân không thể cưỡi con ngựa này, nhưng lại vì sợ chúng ta cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ nên mới dắt theo.

Nói cách khác, hi vọng lấy lại được tiền đã hoàn toàn bị dập tắt. Ta thở dài, đi đến bên cạnh Chúc Anh Đài, mà vị đại tiểu thư kia vẫn còn đang ngồi xổm bên xác ngựa, vỗ về lông trên người nó, trên mặt tràn đầy bi phẫn và thống khổ.

“Vì sao? Vì sao lại như vậy? Nó không phải là con ngựa ngươi thương yêu nhất sao?” Chúc Anh Đài đau lòng vuốt lên miệng vết thương, nói với Mã Văn Tài “Ngươi nhìn nó lớn lên, cùng nó trèo non lội suối, ngươi vì sao lại giết nó!”

Lời này nói thật đúng. Nuôi từ nhỏ đến lớn, thật vất vả mới tìm về được, nói giết liền giết, cũng chỉ quý gia công tử trong nhà có tiền không chỗ xài mới làm được loại chuyện này. Mua một con ngựa cũng tốn không ít vàng đó!

Mã Văn Tài chậm rãi đi tới, trong tay còn cầm trường cung vừa mới giết chết con ngựa trung thành. Đối mặt với chất vấn của Chúc Anh Đài, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

“Bởi vì nó trung thành hữu dụng, cho nên ta mới thương nó. Vậy mà nó lại để một tên đạo tặc dẫn đi, loại súc sinh này đáng chết! Không có gì đáng tiếc!” Hắn nói xong lời này, quay đầu liếc nhìn ta, môi mỏng mím lại, hình như muốn bỏ đi. Ta lập tức tiến lên cầm lấy tay áo hắn, lên tiếng: “Văn Tài huynh, chờ một chút!”

Mã Văn Tài hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía ta có chút khác thường.”Diệp Hoa Đường, ” đôi mắt ưng của hắn híp lại, hơi cao giọng nói, “Sao vậy? ngươi cũng muốn giống Chúc Anh Đài chỉ trích ta sao?”

“À không.” Ta nhức đầu, cũng không phải ngựa của ta, ta chỉ trích ngươi làm cái gì? Đừng nói giết nó, chẻ ra tám khúc ta cũng không quản. Nhưng mà…”Văn Tài huynh, ngươi thật sự đối với con ngựa kia không có cảm tình gì, thậm chí là chán ghét, không thích nó sao? Vậy nếu như ta làm gì với nó, ngươi cũng sẽ không để ý chứ?”

“Hừ, nếu ngươi muốn chôn, thì tùy ngươi, không chê mệt thì cứ làm!” Mã Văn Tài lạnh lùng nói. Trong mắt Chúc Anh Đài lộ ra thần sắc cảm kích, thanh âm cũng trở nên nhu hòa nói: “Diệp huynh…”

“Chôn? Không phải, các ngươi hiểu lầm rồi.” Ta không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, vội vàng giải thích, “Ta chôn nó làm cái gì? Mọi người giữa trưa cũng chưa ăn gì cả, hiện tại cũng không có tiền mua, vừa vặn có thể nướng thịt ngựa lót bụng, ta có mang chủy thủ, còn có sẵn đá đánh lửa…”

“—— không được!”

Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài đồng thời mở miệng, nhất trí một cách thần kỳ. Ta vừa định rút chủy thủ từ bên hông ra, nghe vậy liền khựng lại. Chúc Anh Đài đứng lên che chắn cho xác ngựa, phẫn nộ hét vào mặt ta: “Diệp Hoa Đường, sao ngươi có thể làm như vậy? Văn Tài huynh thì không nói, còn ngươi vậy mà lại muốn ăn thịt nó, nó là đồng bạn của chúng ta, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy!”

Ta không để ý đến nàng, nhìn về phía Mã Văn Tài đang đứng cách đó không xa. Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi bắt cho ngươi là được, đừng ăn cái loại này!” Hắn nói xong cũng không quay đầu lại, mà bỏ đi mất.

Ta lắc đầu cười khẽ, đi đến chỗ Chúc Anh Đài. Nha đầu kia còn đứng một chỗ bảo vệ xác ngựa không chịu tránh ra. Ta lấy chủy thủy ở bên hông ra đưa cho nàng, nàng vẻ mặt cảnh giác, gầm lên với ta, nói rằng Diệp Hoa Đường ngươi đừng mơ tưởng có chủ ý gì với con ngựa này, ta cảm thấy buồn cười, tự mình đi tìm một khối đá bén nhọn, đâm xuống đất ra sức đào, rồi nói với nàng:

“Ngu ngốc, ai thèm ăn nó? Ngươi còn không hiểu sao?” Thấy Chúc Anh Đài vẫn trưng ra khuôn mặt khó hiểu, ta thở dài, “Quên đi, nhanh chóng đào hố đi!”

Vẻ cảnh giác trên mặt Chúc Anh Đài dần dần tiêu tán, biến thành nghi hoặc. Ta cũng lười giải thích với nàng, hai người cùng nhau ở trong rừng đào hố, nàng dùng chủy thủ, ta dùng tảng đá. Đất nơi này tương đối ẩm mềm, không quá cứng rắn, chẳng bao lâu đã đào được một cái hố to, miễn cưỡng chôn vừa đủ con ngựa, làm xong chuyện này, thái độ Chúc Anh Đài đối với ta cũng trở nên thân cận hơn. Ta không thèm để ý đến thái độ của nàng, lấy lại chủy thủ lau sạch sẽ rồi đi qua chỗ Mã Văn Tài. Cái tên kia không chịu lại đây giúp chúng ta đào hố, nhưng cũng không có đi xa, chỉ đứng im một chỗ sau một cây đại thụ, bóng lưng lộ ra vẻ hiu quạnh. Ta không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút không thoải mái, mãi đến khi lại gần hắn, nhìn đến khuôn mặt kia vẫn hiện lên vẻ ương ngạnh và kiêu ngạo thường ngày, sự khó chịu trong lòng mới dần dần tiêu tán đi.

Thật là kỳ quái, vì sao ta lại để ý đến tâm trạng của hắn cơ chứ, từ cái ngày thằng nhãi này làm cho ta bát tay gấu khó ăn muốn chết về sau, ta cứ luôn có cảm giác không quá thích hợp, ừm, khẳng định là bởi vì bát tay gấu kia, nói không chừng là vì nó dở quá, làm ảnh hưởng đến dây thần kinh nào đó trong não ta. Chờ đến khi ta biết bát tay gấu đó là ai làm, nhất định phải đánh hắn một trận mới được! Hại ta nhiều ngày không dám ăn món điểm tâm ngọt.

Lại đi mất thêm nửa ngày, dọc đường này chúng ta định bắt mấy con thỏ hoang hoặc chim trĩ, vậy mà lại chẳng nhìn thấy con nào để bắt cả, cứ như vậy đi luôn đến chân núi, phía trước xuất hiện một hồ nước xanh biếc, còn có một cái đình nhỏ và một khu rừng đào. Chúc Anh Đài dừng bước chân, thở phào một hơi dài nói: “Nơi này đẹp quá!”

Ta nhìn xung quanh một lượt, cũng cảm thấy nơi này thật thanh tĩnh, đứng ở nơi đây, tâm tình cũng dịu đi rất nhiều. Mã Văn Tài chậm rãi đi đến bên cạnh ta, thuận tay đưa tới trái cây không biết đã hái ở đâu, cằm vẫn ngẩng cao như trước. Chúc Anh Đài đi đến hồ rửa sạch tay, quay đầu nói: “Diệp huynh, Văn Tài huynh, các ngươi có mang theo đồ ăn không?”

Ta sờ sờ túi trên lưng, phát hiện bên trong đã không còn gì, đang muốn đưa trái cây trong tay cho Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài lại đè tay ta lại, nói với Chúc Anh Đài: “Chúng ta không mang đồ ăn, ngươi lấy cái túi Lương Sơn Bá đưa cho ngươi xem thử!”

Chúc Anh Đài nhếch môi, đem cái túi vải màu xám từ eo chuyển lên lưng, ngẩng mặt nói: “Ngươi đừng hòng đụng đến cái này !”

“Yên tâm đi, không ai thèm khát gì đồ của ngươi đâu, ngươi tự mình giữ lấy đi!” Nàng vừa nói lời này ra, ta liền thấy khó chịu, vốn muốn đưa trái cây cho nàng, bây giờ liền lập tức thu tay lại.

Chúc Anh Đài cũng ý thức được nàng  có chút quá đáng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Sắc trời không còn sớm …” Khi nói chuyện nàng ta xoay mặt qua hướng khác, bỗng nhiên mắt nàng ta sáng lên, cười nói, “Bên kia có một nhà dân kìa, đêm nay chúng ta có thể tá túc ở đó, ngày mai lại tiếp tục tìm người!”

Đột nhiên đi tới như vậy, không sợ quấy rầy đến gia đình nhà người ta sao? Hoặc lỡ như gia đình đó không chịu cho chúng ta tá túc thì làm sao bây giờ? Ta còn chưa nói ra miệng, Mã Văn Tài đã gật đầu trước, Chúc Anh Đài cũng đang hưng phấn, ta đành im lặng, không muốn nói nữa, đi theo bọn họ. Dù sao hiện tại trên người chúng ta cũng không có tiền, lại không thể ăn ngủ ở ngoài đường được, qua đó hỏi người ta một chút cũng được.

Vòng qua hồ nước, chúng ta đi vào rừng hoa đào. Nhìn ra được những cây đào trong rừng đào này được phân bố đan xen hợp lí, rõ ràng là có người gieo trồng. Ở giữa rừng đào thấp thoáng một tòa tiểu lâu bằng gỗ hai tầng, xung quanh còn có đình các và hành lang, nhìn bề ngoài mặc dù không hoa lệ, nhưng lại thanh nhã hào phóng, ta vừa thấy liền rất thích thú.

“Có người không? Có người ở đây không?” Chúc Anh Đài vừa đi vừa kêu lên, giọng nói nàng thanh thúy dễ nghe, làm khuấy động không ít chim tước dừng chân ở rừng đào.”Bên trong có người ở không? Xin hỏi nơi này có người không!”

Cuối cùng nàng ta hét to một tiếng, làm ta đứng ở bên cạnh giật mình, lỗ tai cũng muốn lùng bùng. Chợt nghe cửa gỗ của căn nhà “kẽo kẹt” mở ra, một giọng nói quen thuộc từ từ truyền đến:

“Ai vậy?”

Ta nghe tiếng thì ngẩng đầu, chỉ thấy một lão đầu mặc vải thô chậm rì rì từ trong đi ra, tóc đen pha lẫn trắng, một bộ râu dài bay bay trong gió, đang cúi đầu nhìn xuống dưới. Khi nhìn thấy người đến là chúng ta, ông ta không khỏi thở dài, trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ. Mã Văn Tài cứng người lại một chút, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Xuất hiện trước mặt chúng ta, không phải ai khác, chính là lão bá bán trà hoa cúc lần trước bị Mã Văn Tài hất bay chén trà, còn muốn đưa tay đấm chết. Giờ phút này ông ấy đang một tay chống thắt lưng, ngữ khí không vui nói: “Ba vị tiểu huynh đệ, không biết hôm nay đến thăm, là cần ta giúp gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com