TruyenHHH.com

Ma Hau Cua Ta Tntm Dam Dai Tan X Tang Tuu

Ma Vực

Đàm Đài Tẫn đỡ Tang Tửu lên giường nằm nghỉ, sau đó phân phó Tự Anh đi gọi Ma y đến chăm sóc và xem vết thương cho nàng. Còn bản thân thì đi sang phòng bên cạnh, Tang Hựu đã bất tỉnh đang ở đó cùng Minh Dạ.

Minh Dạ xem qua một lược thì biết loại cấm thuật mà Thiên Hoan sử dụng tên là thuật Ỷ Tương. Một loại tà thuật bị cấm từ lâu. Bởi vì nó quá nguy hiểm, người sử dụng chỉ cần sai sót dù là một chút thì cũng sẽ biến người sử dụng và người bị sử dụng trở thành oán linh với hình dạng gớm ghiếc.

Thuật pháp này sử dụng trên người Tang Hựu sẽ khiến hắn rơi vào một ảo giác rất mạnh. Những gì xảy ra bên trong ảo giác sẽ vô cùng chân thật. Những tham vọng, dục vọng hay bất cứ thứ gì mà người đó khao khát sẽ xuất hiện. Thậm chí đến mức khiến người đó tình nguyện đấm chìm vào cấm thuật, không thể dứt ra.

Nhưng một khi chìm đắm quá lâu sẽ khiến thân thế suy nhược, linh lực cạn kiệt. Cuối cùng là hồn bay phách tán. Thiên Hoan dùng cách tàn nhẫn như thế thật khiến Minh Dạ có chút rợn người.

"Vậy ngươi có cách cứu hắn không?"

"Có, nhưng cách này khá mạo hiểm. Với lại ta và ngươi không ai làm được"

"Có chuyện gì mà bản tọa chưa từng trải qua. Ngươi nói đi"

"Được thôi. Ta từng đọc qua bí tịch ở chỗ Mộc Thần, muốn giải thuật Ỷ Tương thì phải cần có ngươi đi vào thần thức của nạn nhân dùng cách kéo người đó khỏi ảo mộng."

"Nếu vậy thì có gì khó đâu. Chỉ cần tìm ra hắn là được mà"

Minh Dạ lắc đầu, lại nói tiếp

"Nhưng người có thể tiến vào thần thức của nạn nhân bắt buộc phải là người thân của người đó thì mới được. Hơn nữa thời gian để duy trì pháp thuật thời không này chỉ có một canh giờ thôi. Nếu sau một canh giờ không ra khỏi thần thức.... Người đó nhất định sẽ kẹt ở nơi đó mãi mãi"

"Nếu vậy thì quả thực chúng ta đều không được"

"Để ta"

Hai người quay lại, là Tang Tửu. Nàng đã tỉnh lại và nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.

"Tang Tửu, nàng vẫn còn bị thương"

"Ta không sao cả. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải cứu a huynh..... Để ta vào thần thức của huynh ấy"

"Không được" Minh Dạ và Đàm Đài Tẫn đồng thanh lên tiếng

"Chuyện này rất nguy hiểm, nếu sơ xuất một chút nguyên thần của nàng sẽ kẹt bên trong thần thức mãi mãi đấy"

"Vậy chúng ta còn cách gì tốt hơn sao? Đây là cách duy nhất để cứu huynh ấy. A Tẫn, tộc nhân của ta đã không còn, bây giờ ta chỉ còn lại a huynh là người thân duy nhất. Ta phải cứu huynh ấy"

"Nhưng mà....."

"A Tẫn..."

"Có Minh Dạ và huynh ở đây. Ta sẽ không sao đâu. Huynh hãy tin ta"

Nàng nắm cánh tay hắn, nàng đặt trọn niềm tin vào người trước mặt và hơn hết nàng tin bản thân sẽ làm được

"Thôi được, ta đã truyền âm cho Sơ Hoàng, cô ấy sẽ sớm đến. Dựa vào thần lực của cô ấy bây giờ sẽ chỉ có hai canh giờ cho nàng thôi. Nhất định phải tranh thủ" Minh Dạ lên tiếng

"Được"
___________________________________

Sơ Hoàng bắt ấn dùng thần lực tạo ra một lỗ hổng không gian sau đó Minh Dạ đưa nguyên thần của Tang Tửu vào đó. Đàm Đài Tẫn thi pháp dùng thần thức của Tang Hựu tạo ra một hình ảnh để mọi người có thể quan sát được Tang Tửu
___________________________________

Tang Tửu thật không ngờ bây giờ thần thức của Tang Hựu lại u tối đến thế. Đâu đâu cũng là một mảng màu đen, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng thét chói tai.

Tang Tửu trấn tĩnh, từng bước cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên phía trước xuất hiện một mảng ánh sáng lóa mắt, Tang Tửu chịu không được mà nhíu mày, đưa tay lên che mắt lại.

Sau một lúc cảm nhận được trước mắt đã không còn chói, nàng từ từ mở mắt ra

"Đây là....."

"Trai tộc"

Trai tộc vẫn còn nguyên như thuở ban đầu, không bị Thiên Hoan nhuốm máu. Tất cả đều quen thuộc như trước. Tang Tửu nhận ra bản thân đang mặt trên người là bộ xiêm y màu vàng mà ngày trước thường mặc, trang sức trên đầu cũng toàn là ngọc trai.

Giống như là nàng đã trở lại làm một tiểu công chúa vô tư ngày xưa vậy.

"A Tửu"

Trước mặt vang lên tiếng gọi. Tang Tửu ngước nhìn, là Tang Hựu. Hắn vẫn mặc bộ y phục quen thuộc ấy, gương mặt hiền hòa đi về phía nàng

"Muội đó, không lo tu luyện lại chạy ra ngoài chơi rồi à" Hắn gõ vào tráng nàng một cái

Tang Tửu vẫn còn đang ngây ra, Tang Hựu lên tiếng gọi thêm lần nữa nàng mới hoàn toàn bừng tỉnh

"Muội....muội muốn đi xem Chiến Thần Minh Dạ bảo vệ Mặc Hà thế nào thôi" Tang Tửu lấy lý do giống như trước đây mà trả lời Tang Hựu

"Chiến Thần Minh Dạ? Ngài ấy tới Mặc Hà làm gì?"

"Tất nhiên là để bảo vệ Trai tộc khỏi yêu ma rồi" Tang Tửu nghi hoặc. Sao hắn lại hỏi thế?

"Muội ngốc à? Giờ đây thiên hạ thái bình. Tam giới đều chung sống hòa thuận. Lấy đâu ra yêu ma cho ngài ấy diệt trừ?"

Tang Tửu nhíu mày, sau đó nghĩ lại lời nói của Minh Dạ. Mọi thứ xuất hiện trong ảo mộng này đều là những thứ mà Tang Hựu mong muốn. Hắn mong muốn tam giới thái bình, mong muốn Trai tộc không bị diệt mà sống yên bình dưới sông Mặc.

"À, chắc là do muội lúc nãy ra ngoài chơi lại ngủ quên ở chỗ nào đó rồi nằm mộng. Sau đó lại tưởng đó là thật"

Tang Hựu bất lực thở dài kéo tay nàng

"Muội cứ suốt ngày mơ mộng. Chẳng lo tu luyện gì cả"
______________________________

Tang Hựu đưa nàng đi gặp Trai Vương. Mọi thứ vẫn giống như cũ, không có gì thay đổi. Chỉ là trong mộng cảnh này không có sự xuất hiện của Minh Dạ, Thiên Hoan và cả Đàm Đài Tẫn. Mọi thứ đều hoàn hảo.

Nhưng.....

Có hoàn hảo đến đâu thì cũng chỉ là mộng cảnh. Tất cả những thứ này chỉ là giả mà thôi. Tộc nhân của nàng đã chẳng còn ai nữa.

"Sao hả? Thấy nơi này có tốt không?"

Người vừa lên tiếng là Tang Hựu, vẫn là dáng vẻ ôn hòa lúc nãy nhưng trên môi hắn lại nỡ nụ cười lạnh lẽo khiến Tang Tửu phải rùng mình. Không. Tuy vẻ ngoài giống nhưng giọng nói không giống. Hắn không phải Tang Hựu.

Tang Tửu nhìn xung quanh. Vẫn là ở Trai cung nhưng mọi người đều đã biến mất.

"Nơi này rất tốt, nhưng chúng không có thật"

"Vậy thì sao? Đây đều là những thứ mà ca ca ngươi mong muốn"

Bên ngoài hiện thực, Minh Dạ nhìn thấy dáng vẻ của Tang Hựu liền nhận ra khác lạ

"Đó là oán linh mà Thiên Hoan thả vào mộng cảnh"

"Tang Tửu, muội thương ca ca nhất mà. Yêu Phụ Vương nhất mà. Nếu như vậy thì muội hãy ở lại đây đi. Dù sao nơi này mới thích hợp cho chúng ta"

"Ngươi không phải ca ca"

Tang Tửu vung tay, oán linh liền hóa thành luồn khói. Tứ phía không ngừng phát ra âm thanh

"Ngươi nghe lời đi. Ở đây ngươi sẽ có được mọi thứ. Có Phụ Vương yêu ngươi, có ca ca thương ngươi. Có tộc nhân chiều chuộng, cung kính ngươi. Như vậy không tốt sao?"

"Ngươi câm miệng"

Tang Tửu bỏ chạy, nàng phải đi tìm Tang Hựu. Đưa hắn ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Tang Tửu chạy đến chính điện, nàng nhìn thấy Tang Hựu đang cầm kiếm kề vào cổ. Hắn muốn tự sát

Tang Tửu không suy nghĩ nhanh như chớp lao vào nắm chặt lưỡi kiếm. Tay nàng bắt đầu chảy máu nhưng nàng không quan tâm. Nàng lay người Tang Hựu

"Ca ca, huynh mau nhìn muội. Huynh nghe đây. Những thứ ở đây không phải thật. Đều là giả. Chúng ta phải rời khỏi nơi này"

"Giả thì sao?"

Tang Hựu nhẹ nhàng trả lời

"Dù là giả nhưng ta muốn ở lại đây. Vì chỉ khi ở lại Trai tộc, Phụ Vương và cả muội nữa. Tất cả đều vẫn còn"

"Nhưng đắm đuối quá sâu sẽ ảnh hưởng đến huynh ở ngoài hiện thực"

"Tang Tửu, muội cũng ở lại đi. Ở lại với huynh và Trai tộc. Có được không?"

"Không. Muội không thể"

"Mặc dù nơi đây có rất nhiều thứ mà chúng ta ao ước nhưng chúng đều là giả. Chúng không có thật và Trai tộc này cũng vậy.

Tuy là chúng ta đã mất đi Trai tộc thật sự nhưng huynh vẫn còn muội mà. Huynh phải tin muội. Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách phục sinh Trai tộc. Đi với muội. Được không?"

Tang Hựu dần hạ kiếm xuống, hắn không nói mà chỉ âm thầm rơi lệ. Nàng nói đúng. Trai tộc đã bị diệt, đây là sự thật hắn và nàng phải đối mặt.

"Ả nữ nhân chết tiệt"

Oán linh biến thành bộ dạng của Trai Vương bắt đầu tấn công Tang Tửu và Tang Hựu. Tang Tửu đẩy hắn ra sau đó giao đấu với cái thứ kia.

Oán linh này có sức mạnh khá lớn. Nàng khá thất thế trước nó. Oán linh tung một ngọn lửa về phía Tang Tửu. Nàng né không kịp liến dính chiêu.

Ở bên ngoài thân xác của Tang Tửu cũng bị ảnh hưởng từ đòn đánh đó. Đàm Đài Tẫn và Minh Dạ sốt ruột theo dõi

Tang Tửu kiềm chế cơn đau, nàng tung linh lực về phía nó. Oán linh này lạ lắm, nó hình như không bị chiêu thức của nàng làm ảnh hưởng.

Oán linh phất mạnh tay đẩy Tang Tửu ngã sang một bên, còn bản thân thì bước lại gần Tang Hựu.

Từ tay của hắn biến ra một thanh kiếm được làm từ băng. Xung quanh thân kiếm vẫn còn lan tỏa hàn khí mạnh mẽ. Hắn dứt khoát đâm vào người của Tang Hựu. Tang Tửu lao tới chắn cho ca ca của nàng

Nhưng qua một lúc nàng cũng không cảm thấy đau. Tang Tửu quay lại nhìn. Trước mặt nàng là một thân thể cao lớn mặc hắc y. Hắn là Đàm Đài Tẫn, hắn đang chắn cho nàng. Thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua người hắn. Máu chảy xuống rất nhiều.

"A Tẫn...."

Tang Tửu vô thức gọi. Đàm Đài Tẫn ban nãy nhìn thấy cảnh tượng nàng bị thương liền bất chấp lời khuyên can của Minh Dạ mà tách nguyên thần lao vào mộng cảnh cứu nàng.

Hắn nắm lấy thanh kiếm, quay đầu mở miệng nói

"Tang Tửu, nhắm mắt lại"

Tang Tửu nhìn thấy hắn liền cảm thấy an tâm lạ thường. Nàng nắm lấy tay Tang Hựu và làm theo lời hắn.

Nàng vừa nhắm mắt xong Đàm Đài Tẫn liền dứt khoát bẻ gẫy thanh kiếm. Oán linh nhìn thấy hắn liền hoảng sợ lùi bước. Đàm Đài Tẫn tùy tiện phất tay vài cái đã khiến hắn nằm gục dưới đất. Sau đó hắn đưa tay, hút oán linh kia vào người.

Hắn đau đớn, la hét tuyệt vọng. Tang Tửu tuy không nhìn thấy nhưng nàng vẫn nghe được. Đàm Đài Tẫn bảo nàng nhắm mắt là vì không muốn nàng thấy khung cảnh đáng sợ ấy.

Sau đó khung cảnh trước mắt thay đổi. Nó trở là một màu đen tối chẳng có gì. Thật ra Tang Hựu bị khống chế cũng là do oán linh. Là Thiên Hoan đã thả hắn vào mộng cảnh để hắn chi phối Tang Hựu. Bây giờ oán linh biến mất, mộng cảnh cũng tan biến.

Đàm Đài Tẫn ngồi xuống trước mặt Tang Tửu. Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng

"Ta đưa nàng về"

Một luồng ánh sáng màu đỏ quấn quanh cả hai người. Sau đó họ cứ thế biến mất khỏi thần thức của Tang Hựu.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com