TruyenHHH.com

Ma Dao To Su Vong Tien Dong Nhan Bat Ly

Trước đây chưa từng nghĩ tới thời điểm giấc mộng tan vỡ, sẽ có một người cẩn thận từng li từng tí như vậy mà nhặt lên những mảnh vỡ rơi vãi đầy đất ấy một lần nữa ghép lại với nhau, hóa thành từng điểm tinh quang, soi sáng con đường ngươi đi phía trước. Mà ngươi lại không hề phát giác.

Thải Y trấn từ trước đến nay vừa phồn hoa cũng vừa chân chất mộc mạc, tựa như chưa từng bị những dơ bẩn ngoài kia vấy bẩn. Một người cũng được, hai người cũng được, đi đến một quán rượu hoặc quán trà, rót đầy một chén, vô cùng thoải mái mà hưởng thụ. Lắng nghe ca nữ hát điệu khúc dân gian, hoặc nghe một chút người xung quanh kể chuyện giang hồ, cũng là sự lựa chọn không tồi.

Có lẽ đã qua cái thời ham chơi ưa náo nhiệt, một lần nữa đi vào Thải Y trấn, Ngụy Vô Tiện không còn tung tăng nhảy nhót khắp nơi như lúc trước nữa. Chỉ chậm rãi đi tới chỗ lái buôn đang hô to chào bán không ngừng trên đường phố, xem xem chút huyên náo mà thôi.

Trải qua chuyện đau lòng lần trước, Lam Vong Cơ hiện tại tuyệt nhiên không dám để Ngụy Vô Tiện một thân một mình ra ngoài nữa. Lỡ như ngày nào đó lại gặp phải bất trắc, nửa cái mạng này xem như đặt vào ván bài may rủi.

Ngụy Anh của y chỉ có một, y không dám cá cược, cũng đền không nổi.

Ngụy Vô Tiện dọc đường đi vẫn không nói chuyện, Lam Vong Cơ đã quen với việc hắn trở nên an tĩnh như vậy nên cũng không lấy làm lạ. Giống như... Từ sau khi y mang hắn ra khỏi Bất Dạ Thiên, hắn đã luôn là bộ dáng này.

Chỉ có điều Lam Vong Cơ phát hiện hai ngày này Ngụy Vô Tiện dường như có chút khác biệt. Không còn ánh mắt tan rã, không còn vẻ chết lặng lạnh lùng, không còn một lòng muốn chết...  Thậm chí trong một phút giây nào đó y còn cho là mình nhìn lầm, đôi mắt đã lâu không còn ánh sáng tinh anh kia, tựa hồ tại một thời khắc nào đó thoáng lộ ra tia hy vọng nhỏ nhoi!

Có lẽ nào... là y nhìn lầm rồi sao?

Ngụy Vô Tiện đứng chắp tay ra sau, đột nhiên dừng lại bên một quán nhỏ khác ven đường.

Lam Vong Cơ ở phía sau hắn dõi mắt nhìn lên, quả nhiên có một thanh niên râu quai nón đang đứng hô lớn "Thiên Tử Tiếu—— Cô Tô Thiên Tử Tiếu đây—— "

Lam Vong Cơ lúc này mới hiểu ý người nọ, nhưng vẫn lo cho thân thể của hắn nên đành an ủi:

"Ngụy Anh, thân thể ngươi chưa khỏe, ít uống thôi."

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên vẻ thất vọng, đang chuẩn bị quay người rời đi, vị tiểu thương kia trông thấy bộ dáng của bọn họ, trong nháy mắt liền hiểu ý hai người.

Thấy hai người mũ áo chỉnh tề, vẻ ngoài tuấn tú nổi bật không giống như người thường, mối làm ăn hiếm có này nào có thể dễ dàng bỏ qua? Thế là liền bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, tiến lên nói:

"Hai vị công tử xin chớ lo lắng, uống chút rượu sẽ không ảnh hưởng thân thể, huống hồ đây lại là Cô Tô Thiên Tử Tiếu lừng danh thiên hạ, hai vị công tử không mua vài vò sao? Nếu là bận tâm thân thể, thì cứ mua về giữ lấy, chờ thân thể dưỡng tốt hơn rồi uống cũng không muộn."

Lam Vong Cơ vốn định rời đi, nhưng người ta nhiệt tình như vậy, bản thân nếu làm mặt lạnh bỏ đi quả thực cũng không quá thỏa đáng, lại trông thấy Ngụy Vô Tiện rất muốn uống, thế nên y vẫn là móc ra túi tiền,

"Vậy ta lấy hai vò".

Tiểu thương ngay lập tức mặt mày hớn hở, vội đi lấy dây buộc hai vò tử rượu lại, thuận tiện cho hai người xách trên tay.

Tiểu thương cười hề hề nói:

"Ta ấy mà, dù đã gặp qua không ít khách nhân, nhưng tiên gia tướng mạo tuấn mỹ như hai vị công tử đây thì vẫn là lần đầu nhìn thấy."

"Hai vị công tử xứng lứa vừa đôi, duyên trời tác hợp, tương lai nhất định có phúc phận không nhỏ. Nếu đã yêu nhau, phải một mực ở bên nhau, không rời không bỏ mới phải..."

Ngụy Vô Tiện phát giác lời nói của tiểu thương này bắt đầu có chút không thích hợp, vội vàng lên tiếng giải thích:

"Không phải... Ngươi hiểu lầm rồi... Chúng ta..."

Nào ngờ thanh niên kia mồm mép nhanh nhạy, cắt ngang lời hắn, nói tiếp:

"Công tử ngươi cũng không cần giấu, hợp hợp tan tan trên thế gian này ta cũng gặp nhiều rồi. Vị công tử bên cạnh ngươi đây mang tâm tư gì đối với ngươi, người ngoài như ta nhìn vào liền thấy. Ánh mắt yêu sâu đậm một người không thể nào che giấu được đâu."

Tiểu thương tính tình thẳng thắn nghĩ gì nói nấy. Hai nam nhân yêu nhau song tu trong giới tu sĩ huyền môn cũng không phải tình huống hiếm gặp, bởi vậy từ cái nhìn đầu tiên, qua ánh mắt đã nhìn ra mối quan hệ của hai người.

Ngụy Vô Tiện lập tức nghẹn lời, nghĩ nghĩ, hình như Lam Trạm... hẳn là... có lẽ... có một chút tâm tư như thế đối với mình.

Vậy mình thì sao? Xem y là bằng hữu? Tri kỷ? Hay là...

Lam Vong Cơ không giỏi ăn nói, đã sớm đỏ mặt tía tai vì lời nói của tiểu thương kia, tâm tư của y thế mà lại lần đầu bị vạch ra ngay trước mặt người nọ.

Không đợi cáo biệt tiểu thương, Lam Vong Cơ liền lúng túng kéo Ngụy Vô Tiện vội vàng rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng nói lanh lảnh của tiểu thương:

"Hai vị công tử, nếu rảnh nhớ ghé đến nha —— "

Thanh âm nhỏ dần, hai người chuyển hướng đi đến một nơi huyên náo khác.

Cả hai đều rơi vào trầm tư, ngượng ngùng không biết nên mở miệng thế nào, thì chợt trông thấy phía trước có hơn chục người đang ồn ào nhốn nháo. Một đám người xếp thành hai hàng dọc lối đi, hóa ra là đang nghênh đón một đội kiệu hoa rước dâu nhà ai đó.

Dẫn đầu là mấy người thổi kèn gõ trống, là làn điệu dân gian đặc trưng của Cô Tô. Tiếp đến là tám tráng sĩ vai u thịt bắp đang khiêng một chiếc kiệu hoa lớn, đằng sau có mười nha hoàn tôi tớ mặt phấn môi son, ròng rắn đi theo.

Mấy vị tỷ tỷ đứng xem náo nhiệt xì xầm bàn tán, "Này, ta nghe nói tân nương tử ngồi trong kiệu hoa kia tuổi vừa mới hơn mười lăm thôi."

Một người khác nói tiếp: "Thật đúng là may mắn, được thẩm đại quan coi trọng, người ngoài không biết hâm mộ biết bao nhiêu..."

"Đúng vậy, nghe nói kia tân nương tử chẳng những mỹ mạo, mà còn cực kỳ tài hoa. Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng đã là giai nhân xinh đẹp, lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Cùng thẩm đại quan thật sự là trời sinh một cặp..."

Ngụy Vô Tiện vô tình nghe được những người kia tán gẫu, hắn nhìn chằm chằm cỗ kiệu hoa chóp đỏ kia, nhìn đến phát ngốc.

Nếu là Lam Trạm ngồi trên đó...

Ngụy Vô Tiện lập tức bị chính ý nghĩ này của mình dọa sợ, hắn cực nhanh phủ định ngay cái ý nghĩ không nên có kia.

Kiếp này gặp được người tốt như y đã là không dễ, sao hắn còn dám mơ mộng xa vời.

Đi dạo một hồi, mặt trời bất giác len lén giấu mình vào sau đỉnh núi, hoàng hôn dần buông xuống trong ánh chiều tà có chút quạnh quẽ, tịch liêu.

Đến lúc phải trở về rồi...

Ngụy Vô Tiện hiểu rõ, cái bí mật hắn được y giấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện ra, chỉ là không ngờ đến ngày này lại tới nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com