Ma Dao To Su O Otp Cua Tac Gia Cp All All
Trả đoản cô @YukimuraOwlThể loại: công sủng thụ, ngọt, sủng, Trừng có tính chiếm hữu rất cao, thịt vụn, HEXưng hô:Kim Lăng: Y
Giang Trừng: HắnCảnh cáo: Nếu bạn không nuốt được Lăng Trừng, mời đi ra. Không thì đừng trách tôi ném cho bạn vài can xăng cùng một cái hộp quẹt đốt nhà chơi.
____________________________________________Kim Lăng cuối cùng đã có thể ngồi vững trên cái ghế tông chủ của Kim thị, mấy lão hồ ly già đầu kia cũng không làm khó thằng bé, điều này khiến Giang Trừng cực kì yên tâm. Nhưng vấn đề là mấy bữa nay, Kim Lăng không ngừng xuất hiện ở Liên Hoa Ổ. Mới nghĩ tới chuyện đó xong, đằng xa lại có tiếng gọi vang lên."Cữu cữu, cữu cữu, ta tới rồi."Chưa thấy người đã thấy tiếng, chuyện này đối với đệ tự dạo này rất quen thuộc. Kim Lăng từ đằng xa chạy tới, leo tuột lên người Giang Trừng, cọ cọ má vào bả vai hắn. "Đứa nhóc này, xuống ngay cho ta."Kim Lăng mặt dày bám dính:"Không xuống.""Không xuống ta đánh gãy chân ngươi!"Kim Lăng mặc kệ bất cứ lời dọa nạt nào từ cữu cữu y, lôi kéo người vào trù phòng."Cữu cữu, ta muốn ăn canh sườn củ sen, người làm cho ta đi."Giang Trừng vốn là định từ chối vì đệ tử vẫn đang luyện kiếm trong sân, nhưng mà Kim Lăng lại dùng cái con mắt cún con đó nhìn hắn, làm hắn muốn từ chối cũng không được.Xắn tay áo lên rồi bắt đầu rửa sườn. Giang Trừng trước đây không biết nấu ăn, toàn là Giang Yếm Ly làm cho hắn cùng Ngụy Vô Tiện bữa cơm hằng ngày. Nhưng sau này, Giang Yếm Ly cũng không còn nữa. Một thân nuôi đứa cháu, mà Kim Lăng lúc nhỏ lại cái gì cũng không chịu ăn, bị mắc bệnh suy dinh dưỡng. Thế là Giang Trừng mới tìm tòi cách nấu canh, mà đứa nhóc này ăn một lần liền bị mê luôn. Cho tới khi mà được Kim Quang Dao bảo phải tự lập một xíu mới ngừng quấy nhiễu hắn đòi ăn canh.Kim Lăng ngồi nhìn tấm lưng Giang Trừng đang bận bịu trong bếp, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc. Giang Trừng bày canh ra, Kim Lăng liền không đợi được mà húp canh ngon lành. "Ở Kim Lân Đài không có việc gì làm hay sao mà dạo gần đây lại cứ lui tới Liên Hoa Ổ?""Ây dô, cữu cữu. Cũng đã một năm rồi a, tất cả sự vụ trên dưới Kim Lân Đài ta đều quản lí tốt cả rồi. Hôm qua cũng đã thức cả đêm làm công vụ trong tuần, thế là tuần này có thể đến đây chơi với ngươi. Sắp Thất Tịch rồi, ta còn muốn tìm cho ngươi một đạo lữ.""Kim Lăng." Giang Trừng gần như gầm lên."Ấy cữu cữu, không động thủ, không động thủ." Kim Lăng nhìn Giang Trừng sắp hóa Tử Điện thành roi, gáy tự nhiên lạnh toát. Ăn xong bát canh liền nhanh chóng chạy đi.Giang Trừng không có định rượt đuổi đứa nhóc kia, ở lại thu dọn bát đũa. Hắn nhớ lại mấy lời Kim Lăng nói lúc nãy, tay vô thức miết nhẹ bát sứ."Đạo lữ à?"
___________________________________________Lúc trở ra, thấy Kim Lăng đang cùng các đệ tử khác chơi đùa vui vẻ, trong tâm của Giang Trừng dâng lên một cảm giác khó chịu không diễn tả được.Kim Lăng thấy cữu cữu mặt nhăn nhó liền tiến tới kéo hắn đi chơi.Cả hai ngồi trên một chiếc thuyền, Giang Trừng ngồi ở giữa, Kim Lăng ngồi đầu. Thuyền gỗ được chèo ra giữa hồ lớn. Bây giờ còn chưa đến giữa tháng tám, sen vẫn chưa tàn đi, vẫn tỏa ra một mùi hương an dịu lòng người. Kim Lăng biết cữu cữu y khó chịu liền đem người ra đây, quả là hiểu hắn. Gió chiểu hiu hiu thổi nhẹ. Mang hương hoa bay xa. Giang Trừng mắt nhắm mắt mở, mấy bữa nay đều là thức khuya xử lí công vụ, thần trí bây giờ liền bắt đầu không minh mẫn rồi. Hắn nhắc bản thân không nên ngủ, nhưng trong lòng lại bảo hôm nay nên tùy tiện một chút. Mí mắt vẫn là nặng trĩu nhắm lại. Giang Trừng được Kim Lăng mượn đùi gối đầu. Búi tóc được thả xuống để khỏi đau đầu. Mi tâm bình thường nhăn lại bây giờ lại giãn ra. Hơi thở đều đặn. Kim Lăng nhìn người đang ngủ, tâm tình yên lặng bỗng dưng xao động."Cữu cữu, ta thích người."
____________________________________________Đêm Thất Tịch, Giang Trừng bị Kim Lăng lôi kéo xuống phố dạo chơi, còn rủ thêm cả Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi. Hắn bị mấy đứa nhóc kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, lại còn nhìn Kim Lăng cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ, tâm trạng của Giang Trừng bị tổn thương nghiêm trọng. Sắc mặt xấu xí cực kì. Hắn rốt cuộc là vẫn không chịu được, không nói tiếng nào liền một mạch bỏ về Liên Hoa Ổ.Kim Lăng phát hiện hắn rời đi, lội ngược dòng người đi tìm. Giang Trừng vẫn chưa đi xa. Kim Lăng đương nhiên dễ dàng tìm được, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn."Cữu cữu, đang vui mà, người sao lại bỏ đi?""Vui? Ngươi cùng đám nhóc đó mới đang vui, ta không có tâm trạng đứng nhìn các ngươi xưng huynh gọi đệ đâu.""Cữu cữu, họ là bằng hữu của ta.""Nhưng ta không phải bằng hữu của ngươi."Kim Lăng ngây ra một lúc, Giang Trừng nhân lúc này định vùng tay ra chạy đi. Không biết Kim Lăng lúc này lấy đâu ra sức, bóp cổ tay Giang Trừng đến đỏ lên."Cữu cữu, ngươi....là đang ghen tị?"Không khí giống như ngưng đọng lại. Phố quán náo nhiệt trong đêm bây giờ lại như im lặng trong mắt hai người.Kim Lăng nhìn khuôn mặt bất ngờ của Giang Trừng, miệng bỗng cười đến nở hoa. Hắn lao đến bên người Giang Trừng, một cái chụt lên má phải."Vậy không đi chơi với bọn họ nữa? Một mình ta bồi ngươi đi chơi, được không?"Kim Lăng đưa Giang Trừng đi chèo thuyền ngắm hoa đăng. Trong đêm Thất Tịch, thả hoa đăng ước nguyện cầu duyên là một truyền thống nổi tiếng ở khắp mọi nơi. Các cô nương còn độc thân đi thả hoa đăng, treo điều ước lên cây cầu duyên để mong Ngưu Lang Chức Nữ có thể ban cho họ một mối nhân duyên tốt.
____________________________________________Họ chơi đến gần nửa đêm, khi các hàng quán đã đóng cửa, khi hoa đăng đã xa tầm mắt, khi ngọn nến trên giá đã im lìm.Giang Trừng đi từng bước chậm rãi, trong khi Kim Lăng lại nhảy chân sáo vui vẻ bên cạnh, chiếc lồng đèn trên tay cũng vì thế mà chập chờn sắp tắt. "Cữu cữu.""Chuyện gì?""Ta thích ngươi.""Ai mà lại không thích người nhà mình?""Ta không phải kiểu thích đó," Kim Lăng đứng lại," Cữu cữu, người hạ thấp xuống một xíu."Giang Trừng làm theo, hạ người thấp xuống bằng Kim Lăng. Kim Lăng tiếng gần đến, dán môi mình lên trên môi của người kia.Giang Trừng bị hành động này làm cho giật mình, giãy dụa lùi về sau. Kim Lăng như biết trước chuyện này, một tay giữ cằm, một tay giữ gáy, khiến Giang Trừng không có đường lui.Kim Lăng không có làm thêm mấy cái chuyện xa hơn nữa, chỉ đơn giản là một nụ hôn ngoài môi thôi. Giang Trừng được bỏ ra, trong lòng ngoài dự định có một chút mất mát."Cữu cữu, ta là thích ngươi kiểu này. Không phải tình thân gia đình, kiểu thích mà ta nói là kiểu thích muốn thượng ngươi ấy."____________________________________________Tư thấtGiang Trừng nhìn chằm chằm vào trần nhà, mắt không thể nào khép lại nổi. Mỗi lần khép lại, cảnh tượng tỏ tình táo bạo mà Kim Lăng đã làm hiện lên rõ rõ ràng ràng ngay trước mắt. Hắn vò đầu bứt tóc. Rõ ràng đã là một đại nam nhân, hơn nữa lại là Tam Độc Thánh Thủ người người khiếp sợ, thế mà lại như cô nương gia nhà người ta khi được người mình thích tỏ tình là làm sao?Nhưng mà nó vẫn không thể khiến Giang Trừng quên đi được. Ánh mắt của Kim Lăng lúc ấy quá là chân thành, từ chối thì không được, đồng ý thì không xong, rốt cuộc làm sao đây?Bỗng, tư thất vang lên tiếng gõ cửa. Bây giờ còn ai đi gõ cửa phòng ngủ hắn? Kết quả lại là Kim Lăng. Đứa nhóc kia mang theo gối đầu cùng một đôi mắt cún con, đích thị là xin ngủ cùng."Cữu cữu--""Không được!""Cữu cữu, ta yêu người mà, cho ta ngủ cùng đi.""Không cho là không cho. Nam nhân trưởng thành, lớn đến chừng này rồi còn muốn ngủ cùng. Thể thống mặt mũi để đâu?""Ây da, không có ta thì người cũng không ngủ được."Giang Trừng tặc lưỡi, đứa nhóc này thế mà đoán trúng tim đen mình rồi. Kim Lăng thấy thế liền như con rắn lườn bò vào trong chăn, cuốn quắp lấy người Giang Trừng, cuốn đến người trong lòng cũng cảm giác khó thở. "Cữu cữu, ngủ ngon.""Kim Lăng, xuống ngay cho ta."Kim Lăng không xuống, hôn chụt lên đôi môi đang mắng mỏ của hắn rồi nhắm mắt lại ngon lành."Kim Như La--"Kim Lăng không chịu nổi tiếng ồn kia, đem Giang Trừng cuốn vào một nụ hôn sâu. Tiếng nước chóp chép vang khắp căn phòng."Cữu cữu, người ngoan một chút." Đôi mắt Kim Lăng nhìn thằng vào đôi môi vừa bị y chà đạp không thương tiếc kia, hơi thở lại thêm một phần dày đặc. Cách hai lớp quần áo, Giang Trừng cảm nhận được cái phần dưới của Kim Lăng....
Cương Rồi!!!!
CƯƠNG RỒI!!!Đầu óc bảo hắn nên nằm im, thế mà cơ thể lại giãy dụa để tránh khỏi vòng tay kia. Kiên nhẫn của Kim Lăng đến cực hạn, thay vì thô lỗ mà giải phóng dục vọng, Kim Lăng lại gặm mút yết hầu của Giang Trừng như một cách tiết chế. Cần cổ trắng nõn bị hôn loạn, để lại mấy vệt đỏ chói mắt. Y phục xộc xệch bị Kim Lăng kéo xuống sạch. _____________Một đêm xuân dài____________"Cữu cữu, mau nhìn ta."Giang Trừng ngồi đối diện Kim Lăng trên bàn ăn sáng, nhưng từ lúc thức dậy lại chẳng chịu nói với y một tiếng nào cả."Cữu cữu, người không chú ý tới ta nữa à? Người là kiểu ăn xong chùi mép bỏ đi sao?""Ta rõ ràng mới là người bị ngươi ăn.""Cuối cùng cũng chịu nhìn ta rồi."Hắn trừng Kim Lăng một cái, trong lòng thầm khing bỉ cái biểu cảm vô tội trên mặt cháu hắn. Khốn nạn, đâu ra cái đạo lí cháu đè cữu cữu vậy hả? Hơn nữa tên nhóc này từ lúc nào có thể lực mạnh như thế? Rõ ràng trông ngây thơ như thế, từ khi nào lên giường liền như hổ đói?Kim Lăng thấy cữu cữu không chú ý mình nữa, liền nảy ra cái ý nghĩ đi cù lét hắn. Quả nhiên Giang Trừng bị chọc đến thở không ra hơi. Kim Lăng thuận thế đè người xuống bàn cưỡng hôn."Kim Lăng, ngươi bỏ ra.""Cữu cữu, người chẳng thèm chú ý đến ta, rõ ràng là tối hôm qua còn phối hợp như thế, người còn nói yêu ta. Sao hôm nay lại như thế? Cữu cữu, con cũng yêu người mà?""Cút nhanh. Ngươi yêu ta cái gì? Yêu ta mà làm ta đau đến như thế? Còn không biết lỗi mà ngồi đó cười cười? Mau cút.""Thì ra là người giận, nói với ta không được sao."________________________________________________________________________________Một căn phòng khác"Cảnh Nghi, chúng ta hạ xuân dược như vậy? Kim Lăng sẽ không giận chứ?""Ây da, Tư Truy, không sao đâu, tên đại tiểu thư kia chắc chắn rất hưởng thụ."Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ phía sau, nhìn hai đứa nhóc đằng trước thì thầm to nhỏ, mặt mũi u sầu."Lam Trạm ngươi xem, ta không có em dâu, hơn nữa lại mất đi một đứa cháu. buồn không chứ?"
Giang Trừng: HắnCảnh cáo: Nếu bạn không nuốt được Lăng Trừng, mời đi ra. Không thì đừng trách tôi ném cho bạn vài can xăng cùng một cái hộp quẹt đốt nhà chơi.
____________________________________________Kim Lăng cuối cùng đã có thể ngồi vững trên cái ghế tông chủ của Kim thị, mấy lão hồ ly già đầu kia cũng không làm khó thằng bé, điều này khiến Giang Trừng cực kì yên tâm. Nhưng vấn đề là mấy bữa nay, Kim Lăng không ngừng xuất hiện ở Liên Hoa Ổ. Mới nghĩ tới chuyện đó xong, đằng xa lại có tiếng gọi vang lên."Cữu cữu, cữu cữu, ta tới rồi."Chưa thấy người đã thấy tiếng, chuyện này đối với đệ tự dạo này rất quen thuộc. Kim Lăng từ đằng xa chạy tới, leo tuột lên người Giang Trừng, cọ cọ má vào bả vai hắn. "Đứa nhóc này, xuống ngay cho ta."Kim Lăng mặt dày bám dính:"Không xuống.""Không xuống ta đánh gãy chân ngươi!"Kim Lăng mặc kệ bất cứ lời dọa nạt nào từ cữu cữu y, lôi kéo người vào trù phòng."Cữu cữu, ta muốn ăn canh sườn củ sen, người làm cho ta đi."Giang Trừng vốn là định từ chối vì đệ tử vẫn đang luyện kiếm trong sân, nhưng mà Kim Lăng lại dùng cái con mắt cún con đó nhìn hắn, làm hắn muốn từ chối cũng không được.Xắn tay áo lên rồi bắt đầu rửa sườn. Giang Trừng trước đây không biết nấu ăn, toàn là Giang Yếm Ly làm cho hắn cùng Ngụy Vô Tiện bữa cơm hằng ngày. Nhưng sau này, Giang Yếm Ly cũng không còn nữa. Một thân nuôi đứa cháu, mà Kim Lăng lúc nhỏ lại cái gì cũng không chịu ăn, bị mắc bệnh suy dinh dưỡng. Thế là Giang Trừng mới tìm tòi cách nấu canh, mà đứa nhóc này ăn một lần liền bị mê luôn. Cho tới khi mà được Kim Quang Dao bảo phải tự lập một xíu mới ngừng quấy nhiễu hắn đòi ăn canh.Kim Lăng ngồi nhìn tấm lưng Giang Trừng đang bận bịu trong bếp, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc. Giang Trừng bày canh ra, Kim Lăng liền không đợi được mà húp canh ngon lành. "Ở Kim Lân Đài không có việc gì làm hay sao mà dạo gần đây lại cứ lui tới Liên Hoa Ổ?""Ây dô, cữu cữu. Cũng đã một năm rồi a, tất cả sự vụ trên dưới Kim Lân Đài ta đều quản lí tốt cả rồi. Hôm qua cũng đã thức cả đêm làm công vụ trong tuần, thế là tuần này có thể đến đây chơi với ngươi. Sắp Thất Tịch rồi, ta còn muốn tìm cho ngươi một đạo lữ.""Kim Lăng." Giang Trừng gần như gầm lên."Ấy cữu cữu, không động thủ, không động thủ." Kim Lăng nhìn Giang Trừng sắp hóa Tử Điện thành roi, gáy tự nhiên lạnh toát. Ăn xong bát canh liền nhanh chóng chạy đi.Giang Trừng không có định rượt đuổi đứa nhóc kia, ở lại thu dọn bát đũa. Hắn nhớ lại mấy lời Kim Lăng nói lúc nãy, tay vô thức miết nhẹ bát sứ."Đạo lữ à?"
___________________________________________Lúc trở ra, thấy Kim Lăng đang cùng các đệ tử khác chơi đùa vui vẻ, trong tâm của Giang Trừng dâng lên một cảm giác khó chịu không diễn tả được.Kim Lăng thấy cữu cữu mặt nhăn nhó liền tiến tới kéo hắn đi chơi.Cả hai ngồi trên một chiếc thuyền, Giang Trừng ngồi ở giữa, Kim Lăng ngồi đầu. Thuyền gỗ được chèo ra giữa hồ lớn. Bây giờ còn chưa đến giữa tháng tám, sen vẫn chưa tàn đi, vẫn tỏa ra một mùi hương an dịu lòng người. Kim Lăng biết cữu cữu y khó chịu liền đem người ra đây, quả là hiểu hắn. Gió chiểu hiu hiu thổi nhẹ. Mang hương hoa bay xa. Giang Trừng mắt nhắm mắt mở, mấy bữa nay đều là thức khuya xử lí công vụ, thần trí bây giờ liền bắt đầu không minh mẫn rồi. Hắn nhắc bản thân không nên ngủ, nhưng trong lòng lại bảo hôm nay nên tùy tiện một chút. Mí mắt vẫn là nặng trĩu nhắm lại. Giang Trừng được Kim Lăng mượn đùi gối đầu. Búi tóc được thả xuống để khỏi đau đầu. Mi tâm bình thường nhăn lại bây giờ lại giãn ra. Hơi thở đều đặn. Kim Lăng nhìn người đang ngủ, tâm tình yên lặng bỗng dưng xao động."Cữu cữu, ta thích người."
____________________________________________Đêm Thất Tịch, Giang Trừng bị Kim Lăng lôi kéo xuống phố dạo chơi, còn rủ thêm cả Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi. Hắn bị mấy đứa nhóc kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác, lại còn nhìn Kim Lăng cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ, tâm trạng của Giang Trừng bị tổn thương nghiêm trọng. Sắc mặt xấu xí cực kì. Hắn rốt cuộc là vẫn không chịu được, không nói tiếng nào liền một mạch bỏ về Liên Hoa Ổ.Kim Lăng phát hiện hắn rời đi, lội ngược dòng người đi tìm. Giang Trừng vẫn chưa đi xa. Kim Lăng đương nhiên dễ dàng tìm được, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn."Cữu cữu, đang vui mà, người sao lại bỏ đi?""Vui? Ngươi cùng đám nhóc đó mới đang vui, ta không có tâm trạng đứng nhìn các ngươi xưng huynh gọi đệ đâu.""Cữu cữu, họ là bằng hữu của ta.""Nhưng ta không phải bằng hữu của ngươi."Kim Lăng ngây ra một lúc, Giang Trừng nhân lúc này định vùng tay ra chạy đi. Không biết Kim Lăng lúc này lấy đâu ra sức, bóp cổ tay Giang Trừng đến đỏ lên."Cữu cữu, ngươi....là đang ghen tị?"Không khí giống như ngưng đọng lại. Phố quán náo nhiệt trong đêm bây giờ lại như im lặng trong mắt hai người.Kim Lăng nhìn khuôn mặt bất ngờ của Giang Trừng, miệng bỗng cười đến nở hoa. Hắn lao đến bên người Giang Trừng, một cái chụt lên má phải."Vậy không đi chơi với bọn họ nữa? Một mình ta bồi ngươi đi chơi, được không?"Kim Lăng đưa Giang Trừng đi chèo thuyền ngắm hoa đăng. Trong đêm Thất Tịch, thả hoa đăng ước nguyện cầu duyên là một truyền thống nổi tiếng ở khắp mọi nơi. Các cô nương còn độc thân đi thả hoa đăng, treo điều ước lên cây cầu duyên để mong Ngưu Lang Chức Nữ có thể ban cho họ một mối nhân duyên tốt.
____________________________________________Họ chơi đến gần nửa đêm, khi các hàng quán đã đóng cửa, khi hoa đăng đã xa tầm mắt, khi ngọn nến trên giá đã im lìm.Giang Trừng đi từng bước chậm rãi, trong khi Kim Lăng lại nhảy chân sáo vui vẻ bên cạnh, chiếc lồng đèn trên tay cũng vì thế mà chập chờn sắp tắt. "Cữu cữu.""Chuyện gì?""Ta thích ngươi.""Ai mà lại không thích người nhà mình?""Ta không phải kiểu thích đó," Kim Lăng đứng lại," Cữu cữu, người hạ thấp xuống một xíu."Giang Trừng làm theo, hạ người thấp xuống bằng Kim Lăng. Kim Lăng tiếng gần đến, dán môi mình lên trên môi của người kia.Giang Trừng bị hành động này làm cho giật mình, giãy dụa lùi về sau. Kim Lăng như biết trước chuyện này, một tay giữ cằm, một tay giữ gáy, khiến Giang Trừng không có đường lui.Kim Lăng không có làm thêm mấy cái chuyện xa hơn nữa, chỉ đơn giản là một nụ hôn ngoài môi thôi. Giang Trừng được bỏ ra, trong lòng ngoài dự định có một chút mất mát."Cữu cữu, ta là thích ngươi kiểu này. Không phải tình thân gia đình, kiểu thích mà ta nói là kiểu thích muốn thượng ngươi ấy."____________________________________________Tư thấtGiang Trừng nhìn chằm chằm vào trần nhà, mắt không thể nào khép lại nổi. Mỗi lần khép lại, cảnh tượng tỏ tình táo bạo mà Kim Lăng đã làm hiện lên rõ rõ ràng ràng ngay trước mắt. Hắn vò đầu bứt tóc. Rõ ràng đã là một đại nam nhân, hơn nữa lại là Tam Độc Thánh Thủ người người khiếp sợ, thế mà lại như cô nương gia nhà người ta khi được người mình thích tỏ tình là làm sao?Nhưng mà nó vẫn không thể khiến Giang Trừng quên đi được. Ánh mắt của Kim Lăng lúc ấy quá là chân thành, từ chối thì không được, đồng ý thì không xong, rốt cuộc làm sao đây?Bỗng, tư thất vang lên tiếng gõ cửa. Bây giờ còn ai đi gõ cửa phòng ngủ hắn? Kết quả lại là Kim Lăng. Đứa nhóc kia mang theo gối đầu cùng một đôi mắt cún con, đích thị là xin ngủ cùng."Cữu cữu--""Không được!""Cữu cữu, ta yêu người mà, cho ta ngủ cùng đi.""Không cho là không cho. Nam nhân trưởng thành, lớn đến chừng này rồi còn muốn ngủ cùng. Thể thống mặt mũi để đâu?""Ây da, không có ta thì người cũng không ngủ được."Giang Trừng tặc lưỡi, đứa nhóc này thế mà đoán trúng tim đen mình rồi. Kim Lăng thấy thế liền như con rắn lườn bò vào trong chăn, cuốn quắp lấy người Giang Trừng, cuốn đến người trong lòng cũng cảm giác khó thở. "Cữu cữu, ngủ ngon.""Kim Lăng, xuống ngay cho ta."Kim Lăng không xuống, hôn chụt lên đôi môi đang mắng mỏ của hắn rồi nhắm mắt lại ngon lành."Kim Như La--"Kim Lăng không chịu nổi tiếng ồn kia, đem Giang Trừng cuốn vào một nụ hôn sâu. Tiếng nước chóp chép vang khắp căn phòng."Cữu cữu, người ngoan một chút." Đôi mắt Kim Lăng nhìn thằng vào đôi môi vừa bị y chà đạp không thương tiếc kia, hơi thở lại thêm một phần dày đặc. Cách hai lớp quần áo, Giang Trừng cảm nhận được cái phần dưới của Kim Lăng....
Cương Rồi!!!!
CƯƠNG RỒI!!!Đầu óc bảo hắn nên nằm im, thế mà cơ thể lại giãy dụa để tránh khỏi vòng tay kia. Kiên nhẫn của Kim Lăng đến cực hạn, thay vì thô lỗ mà giải phóng dục vọng, Kim Lăng lại gặm mút yết hầu của Giang Trừng như một cách tiết chế. Cần cổ trắng nõn bị hôn loạn, để lại mấy vệt đỏ chói mắt. Y phục xộc xệch bị Kim Lăng kéo xuống sạch. _____________Một đêm xuân dài____________"Cữu cữu, mau nhìn ta."Giang Trừng ngồi đối diện Kim Lăng trên bàn ăn sáng, nhưng từ lúc thức dậy lại chẳng chịu nói với y một tiếng nào cả."Cữu cữu, người không chú ý tới ta nữa à? Người là kiểu ăn xong chùi mép bỏ đi sao?""Ta rõ ràng mới là người bị ngươi ăn.""Cuối cùng cũng chịu nhìn ta rồi."Hắn trừng Kim Lăng một cái, trong lòng thầm khing bỉ cái biểu cảm vô tội trên mặt cháu hắn. Khốn nạn, đâu ra cái đạo lí cháu đè cữu cữu vậy hả? Hơn nữa tên nhóc này từ lúc nào có thể lực mạnh như thế? Rõ ràng trông ngây thơ như thế, từ khi nào lên giường liền như hổ đói?Kim Lăng thấy cữu cữu không chú ý mình nữa, liền nảy ra cái ý nghĩ đi cù lét hắn. Quả nhiên Giang Trừng bị chọc đến thở không ra hơi. Kim Lăng thuận thế đè người xuống bàn cưỡng hôn."Kim Lăng, ngươi bỏ ra.""Cữu cữu, người chẳng thèm chú ý đến ta, rõ ràng là tối hôm qua còn phối hợp như thế, người còn nói yêu ta. Sao hôm nay lại như thế? Cữu cữu, con cũng yêu người mà?""Cút nhanh. Ngươi yêu ta cái gì? Yêu ta mà làm ta đau đến như thế? Còn không biết lỗi mà ngồi đó cười cười? Mau cút.""Thì ra là người giận, nói với ta không được sao."________________________________________________________________________________Một căn phòng khác"Cảnh Nghi, chúng ta hạ xuân dược như vậy? Kim Lăng sẽ không giận chứ?""Ây da, Tư Truy, không sao đâu, tên đại tiểu thư kia chắc chắn rất hưởng thụ."Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ phía sau, nhìn hai đứa nhóc đằng trước thì thầm to nhỏ, mặt mũi u sầu."Lam Trạm ngươi xem, ta không có em dâu, hơn nữa lại mất đi một đứa cháu. buồn không chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com