TruyenHHH.com

Ma Dao To Su Ban Chinh Sua Tu Chuong 79

Ngụy Vô Tiện thở dài trong lòng, nghĩ: “So với việc có ẩn tình này ẩn tình nọ… hiện tại ta càng tò mò việc đoạn tụ có phải cũng lây được qua hiến xá hay không a!”

Nghĩ một lúc, mệt mỏi dồn nén trong mấy ngày liền ập tới, Ngụy Vô Tiện xoa xoa huyệt thái dương. Lam Vong Cơ nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Vô Tiện nói “Được”, ngồi lên giường, đạp rớt giày rồi nằm xuống, gọi: “Hàm Quang Quân, ngươi cũng…”. Nói tới đây, hắn liền phát giác một vấn đề thật xấu hổ.

Trong phòng chỉ có một cái giường, nếu Lam Vong Cơ cũng muốn nghỉ ngơi, vậy thì phải chung giường với hắn. Tuy rằng bọn hắn đã sớm ngủ chung giường không biết bao nhiêu lần, nhưng từ sau khi Giang Trừng lên cơn ở từ đường Liên Hoa Ổ, rất nhiều sự tình dường như đều trở nên vi diệu. Hiện tại đừng nói tới chuyện gọi Lam Vong Cơ tới nằm cùng, ngay cả vừa rồi muốn mấy gian phòng cũng đã làm hắn rối rắm lắm rồi.

Lam Vong Cơ: “Không cần.”

Ngụy Vô Tiện hơi chống người lên: “Như vậy sao được, mấy ngày nay ngươi cũng…”. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại hối hận. Nếu nói xong, Lam Vong Cơ lại thấy phiền rồi thuê thêm một gian phòng nữa thì sao, chẳng phải càng thêm xấu hổ?

Lam Vong Cơ: “Ta không cần. Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm: “…Ưm. Vậy ta nằm một lát, giờ Thân gọi ta.”

Nhìn Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên bàn, đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Ngụy Vô Tiện mới chậm rãi nằm xuống.

Hắn gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, lại trở mình, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ. Qua một hồi lâu, mắt vẫn mở trừng trừng, không làm sao mà ngủ được, sốt hết cả ruột.

Lúc trước, hắn nổi điên, lưu manh nói nhất định phải nằm cạnh Lam Vong Cơ thì mới ngủ được, tất nhiên đều là nhảm nhí. Thế mà chả biết từ bao giờ, mấy lời nhảm nhí này lại biến thành sự thật. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Làm sao bây giờ, chẳng lẽ sau này không có Lam Trạm thì không ngủ được thật à???”

Lăn qua lộn lại một trận, Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng khép lại hai mắt.

Mê mê man man không biết bao lâu, ngủ được một giấc, lúc tỉnh dậy ánh nắng ngoài cửa sổ đã sớm tắt, có khi còn qua cả giờ Dậu rồi cũng nên.

Ngụy Vô Tiện lập tức ngồi dậy, phía sau truyền đến tiếng động, hắn quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ vừa khép lại một quyển sách.

Ngụy Vô Tiện: “Lam Trạm, sao ngươi không gọi ta? Không phải nói giờ Thân gọi ta sao?”

Lam Vong Cơ: “Cứ để đầu óc nghỉ ngơi, thể lực khôi phục. Không cần vội.”

Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc hơn nửa ngày, Lam Vong Cơ phỏng chừng cũng ngồi xem sách hơn nửa ngày. Hắn trong lòng thấy áy náy, nhảy xuống giường: “Xin lỗi a, ta ngủ say quá. Ngươi cũng nằm xuống đi.”

Lam Vong Cơ: “Không sao.”

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, lão bản nương ở ngoài cửa nói: “Nhị vị công tử, ta đưa cơm tới.”

Ngụy Vô Tiện thế mới biết bây giờ đã sang giờ Tuất rồi.

Lam Vong Cơ mở cửa, lão bản nương quả nhiên đưa lên cả một bầu rượu cùng hai chén nhỏ, vào cửa liền nói: “Ai da, ngủ một giấc đến tận bây giờ mới dậy sao?”

Ngụy Vô Tiện càng thêm áy náy, cười gượng vài tiếng.

Lão bản nương đem khay đặt lên bàn, nói: “Nhị vị công tử là từ đâu tới? Từ nơi khác đến chơi đúng là mệt thật, phải nghỉ ngơi cho tốt, tinh thần thoải mái rồi lại đi chơi.”

Ngụy Vô Tiện thuận miệng đáp: “Từ Cô Tô tới.”

Lão bản nương: “Thật sao! Bảo sao ta thấy nhị vị công tử tuấn tú như vậy, nhất định chỉ có vùng sông nước Giang Nam địa linh nhân kiệt mới dưỡng ra được nha.”

Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, Ngụy Vô Tiện ha ha cười: “Không so được với y, y đẹp hơn ta nhiều.”

Lão bản nương nói: “Hắn là tuấn, ngươi là tú. Không giống nhau, nhưng đều đẹp! A, đúng rồi!”. Lão bản nương như nhớ ra cái gì, lại nói: “Các ngươi tới chơi, vừa vặn có thể đến tham quan Quan Âm miếu ở Vân Bình thành.”

Ngụy Vô Tiện đang muốn hỏi thăm chuyện Quan Âm miếu, đúng lúc lại nghe lão bản nương nhắc tới, nói: “Quan Âm miếu ban ngày chúng ta vào rồi, Quan Âm miếu mà xây ở trong thành đúng là hiếm gặp.”

Lão bản nương: “Đúng vậy, lần đầu tiên ta thấy mà cũng giật mình nữa là.”

Ngụy Vô Tiện: “Lão bản nương, ngươi ở Vân Bình thành bao lâu rồi?”

Lão bản nương “Cũng tám năm rồi.”

Ngụy Vô Tiện: “Khi đó đã có Quan Âm miếu chưa? Có nghe nói vì sao trong thành lại xây Quan Âm miếu không?”

Lão bản nương: “Chuyện này ta không rõ lắm. Dù sao hương khói ở Quan Âm miếu kia rất thịnh vượng, đại gia ở Vân Bình thành gặp chuyện gì cũng tới Quan Âm miếu cúng bái, cầu bình an, ta thỉnh thoảng cũng đến đó châm mấy nén hương.”

Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi: “Vì sao không trực tiếp đi tìm tu tiên thế gia trấn giữ nơi đây?”

Hắn hỏi xong mới nhớ, tu tiên thế gia trấn giữ nơi đây còn không phải là Vân Mộng Giang thị hay sao?

Ai ngờ, lão bản nương lại bĩu môi: “Tìm bọn họ? Ai mà dám chứ.”

Ngụy Vô Tiện: “Hả? Vì sao lại không dám?”

Lão bản nương nói: “Nhị vị công tử không phải người ở Vân Bình thành nên không biết, chúng ta thuộc địa giới Vân Mộng, do Giang gia quản lý, nhưng vị gia chủ kia tính tình xấu tới mức doạ người. Thuộc hạ của hắn nói, nhà bọn hắn quản lý một địa bàn lớn như vậy, mỗi ngày đều có trăm con tiểu quỷ, tiểu yêu đi trêu người. Nếu mỗi lần đều phái người đi xử lý thì sao mà quản hết được? Không có lệ quỷ ác sát, không chết người, thì đừng đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đi quấy rầy bọn hắn”.

Lão bản nương giận dữ: “Đây là chuyện quỷ quái gì chứ, chẳng lẽ chờ chết người rồi mới được đi tìm bọn hắn sao!”

Thật ra, không phải sự tình nghiêm trọng sẽ không ra mặt dường như là quy định trong nhóm đại thế gia. Cái gọi là “Phùng loạn tất xuất” (Gặp loạn sẽ ra mặt) tuy rằng được người người hưởng ứng, nhưng có thể chân chính làm được thì chỉ có mỗi mình Lam Vong Cơ bên cạnh (của) hắn mà thôi.

Lão bản nương lại nói: “Hơn nữa, Liên Hoa Ổ kia quá khủng bố, ai còn dám đến nữa a!”

Ngụy Vô Tiện đem ánh mắt còn đang vương vấn trên sườn mặt trầm tĩnh của Lam Vong Cơ thu hồi lại, ngẩn ra: “Liên Hoa Ổ khủng bố? Sao Liên Hoa Ổ lại khủng bố? Ngươi đến đó rồi?”

Lão bản nương nói: “Ta chưa đến. Nhưng người quen của ta bởi vì trong nhà có nạn nên mới tới đó. Kết quả là, vị Giang tông chủ kia lại vung cái roi điện lên đánh người ngay trên giáo đường, đánh tới huyết nhục lẫn lộn, kêu la thảm thiết mấy ngày liền! Có người hầu tốt bụng thầm nói cho người quen của ta biết là tông chủ lại đánh sai người rồi, mấy ngày nay tâm tình tông chủ thật không tốt, kêu nhà bọn họ đừng dây vào nữa, bọn họ sợ quá bỏ của chạy lấy người, chẳng còn dám quay lại bái phỏng.”

Ngụy Vô Tiện đã sớm nghe qua, những năm gần đây Giang Trừng nghe nói ở đâu có tu sĩ tu quỷ đạo, đoạt xá trọng sinh liền tới bắt về Liên Hoa Ổ, nghiêm hình tra tấn. Người quen của lão bản nương này vừa vặn đụng phải lúc hắn tiết hận. Lúc ấy, bộ mặt của Giang Trừng dữ tợn như thế nào, cũng không khó tưởng tượng, khó trách người bình thường lại muốn chạy trối chết.

Lão bản nương nói: “Còn nữa, ta còn nghe nói một người khác cũng bị dọa chạy mất mật.”

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Bị cái gì doạ?” Không phải Giang Trừng vừa gặp đã đánh người ta chứ hả. Giang Trừng đến tột cùng cần mẫn đi bắt người thế nào, thường xuyên đi đánh người ra sao chứ?

Lão bản nương nói: “Không hẳn! Không hẳn! Hắn cũng tính là xui xẻo đi. Người kia họ Ôn, mà kẻ thù không đội trời chung của Giang tông chủ cũng mang họ Ôn. Hắn hận tất cả người họ Ôn, chỉ cần nghe tên thôi cũng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da, sắc mặt xấu vô cùng…”

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, nhay nhay ấn đường, trầm mặc không nói.

Cũng may lão bản nương một hơi ba hoa lâu như vậy, cuối cùng cũng thấy thoả mãn: “Lải nhải mãi làm phiền các vị dùng bữa rồi? Ta không quấy rầy nữa,  lát có gì cần phân phó thì cứ nói với ta là được.”

Ngụy Vô Tiện nói đa tạ, đưa lão bản nương ra cửa, xoay người nói: “Xem ra chúng ta muốn điều tra sự việc, phải ngược dòng đến tám năm trước rồi. Ngày mai đi tìm mấy người địa phương thâm căn cố đế hỏi một chút.”

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: “Nhưng mà cũng có khả năng hỏi xong cũng không thu được gì. Tám năm là quá dài, có thể quên rất nhiều chuyện a.”

Hắn nhấc tay muốn rót rượu, thoáng chần chừ, tự nhủ: “Y không uống thì thôi, còn nếu uống rồi, vậy ta chỉ hỏi mấy câu thôi, tuyệt đối không làm cái khác. Chỉ hỏi xem y thực sự nghĩ như thế nào. Dù sao lúc y tỉnh rượu thì cũng chả nhớ rõ cái gì...”

Tự cam đoan với chính mình như vậy xong, Ngụy Vô Tiện mới vững vàng rót đầy chén rượu, làm như không có việc gì mà đẩy đến trước mặt Lam Vong Cơ. Hắn nguyên bản đã chuẩn bị tinh thần là Lam Vong Cơ sẽ không uống, nhưng không biết có phải Lam Vong Cơ trong lòng có tâm sự hay không mà nhìn cũng không thèm nhìn, nâng chén lên ngửa đầu uống cạn.

Ngụy Vô Tiện đem chén rượu của mình đưa tới bên môi, như có như không nhìn chằm chằm động tĩnh của đối phương. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện mới nhấp có một ngụm nhỏ đã ho sặc sụa, thầm nghĩ: “Lão bản nương đúng là quá thành thật rồi, nói phải tìm rượu càng mạnh càng tốt, nàng liền thật sự mang đến”.

Thực ra trong quá khứ, rượu có mạnh gấp mười lần thế này hắn vẫn mặt không đổi sắc nốc cạn, lần này bị sặc chẳng qua là do đang mất tập trung thôi.

Hắn lau lau mấy giọt rượu bị vãi ra người, lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ quả nhiên đã ngủ.

Lần này, y ngồi ngủ trên chiếu, dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngoại trừ hai mắt nhắm chặt, đầu hơi cúi, dáng ngồi không khác gì bình thường.

Ngụy Vô Tiện quơ quơ tay trước mặt y, y không có phản ứng gì, lúc này hắn mới yên tâm, vươn một tay nhẹ nâng cằm Lam Vong Cơ lên, khẽ nói: “Mấy ngày nay nghẹn chết ta. Hàm Quang Quân, ngươi coi như rơi vào tay ta rồi.”

Gương mặt Lam Vong Cơ đang ngủ bị hắn nâng lên. Gương mặt này lúc mở mắt, bởi vì con ngươi rất nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, nên vô cùng đạm mạc, thái độ nghiêm nghị không thể xâm phạm. Nhưng nhắm mắt lại rồi thì gương mặt lại nhu hòa hơn rất nhiều, giống như tượng ngọc trẻ trung tuấn mỹ, yên tĩnh bình thản, lực hấp dẫn quá lớn a.

Ngụy Vô Tiện càng ngắm càng mê muội, không cầm lòng được nâng mặt y lên, đưa mặt hắn gần sát lại, sát đến muốn dí mặt vào luôn. Ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh khiến hắn tỉnh táo, hắn thầm nghĩ không ổn, vội vàng buông tay, đầu Lam Vong Cơ lại rũ xuống.

Tim Ngụy Vô Tiện đập loạn lên, muốn bình tĩnh lại liền lộn mấy vòng trên mặt đất, nhảy nhảy mấy cái, mặc niệm vài câu cho tỉnh, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với Lam Vong Cơ.

Nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi chờ Lam Vong Cơ được một lúc, hắn lại nổi lên ý đồ xấu xa chọc chọc mặt của y. Chọc hai cái, hắn lại nhớ ra, trước nay chưa từng thấy qua bộ dạng Lam Vong Cơ lúc cười rộ lên, vì thế hai tay chọt vào hai khoé môi của Lam Vong Cơ kéo lên, muốn nhìn y cười một chút.

Bỗng nhiên, ngón tay hắn vừa đau lại vừa xót.

Lam Vong Cơ mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Mà một ngón trỏ của Ngụy Vô Tiện, đã bị y cắn ở trong miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com