[Ma Đạo Tổ Sư][AllTrừng] Ta cảm thấy thế giới này có vấn đề
Chương 45
Giang Trừng lơ mơ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người một trận nặng nề, đầu y đau đến khó chịu, hai mắt không ngừng díu lại, cả cơ thể nặng trĩu. Y cảm thán, kiếp này xem ra chẳng vui gì cả, động tý là ốm động tý là ngất, còn đâu là uy danh của Tam Độc Thánh Thủ y chứ? Còn nữa, là cái thứ quái quỷ gì đang đè lên người y vậy, cả người y nặng muốn chết. Tiết Dương tiểu tử này chắc lại leo lên giường nằm đây mà! Có nên mời Tống Tử Sâm và Hiểu Tinh Trần về giúp y quản lý thằng nhóc Tiết Dê này không nhỉ? Ân, ý kiến không tồi, khi nào y ngồi dậy được y liền viết thư cho hai vị kia.
Giang Trừng khẽ giật cơ thể, thầm thán cái con heo nào đang nằm trên người y vậy? Đã thế con heo này còn vô cùng gầy nữa! Xương nhô ra đâm y đến đau nhói rồi! Đúng lúc Giang Trừng còn đang thầm phỉ nhổ người trên thân, cửa phòng cạch mở, Giang Trừng theo bản năng liền nhắm mắt. Chỉ nghe một trận bước chân ổn định tiến vào phòng, một đạo hơi thở nhàn nhạt mà lạnh lẽo khẽ bao phủ cả căn phòng. Người tiến vào không nói gì, thế nhưng Giang Trừng lại cảm nhận được đạo ánh mắt sắc nhọn chiếu lên người mình, mùi đàn hương khẽ thoang thoảng trong không khí. Chỉ thấy "soạt" một tiếng, gánh nặng trên người y biến mất, kèm theo đó là tiếng mắng người của Nguỵ Vô Tiện:
- Mẹ nó, là ai làm phiền ông đây sáng sớm thân sư đệ nhà ông hả?
Nối tiếp là một đạo yên lặng, mà giọng Nguỵ Vô Tiện lại gào ầm lên lần nữa:
- Chết đi Lam Vong Cơ! Ngươi sáng sớm đi làm phiền ta và sư muội làm gì hả?
Tiếp đó là một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên, không ai khác là của Lam Vong Cơ:
- Ngươi đè hắn!
Nguỵ Vô Tiện có vẻ khí muốn điên rồi, hắn "Phi" một tiếng, lạnh lùng mà nói:
- Bình thường ta ngủ với hắn đều là như vậy! Sao đây, Lam nhị công tử đây là có ý kiến?
Lam Vong Cơ không nói gì, thế nhưng Giang Trừng trên giường lại như có như không cảm nhận được một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lại dường như nghe thấy tiếng cái gì đó nứt ra, hình như còn ngửi thấy trong không khí thoang thoảng một đạo vị chua. Giang Trừng không mở mắt nên không biết, lúc này hai cái vị đang làm ôn trong phòng y kia lúc này đang đấu mắt đến kịch liệt, ánh mắt "thân thương" mà nhìn nhau đến đáng sợ.
Giang Trừng cứ yên lặng một lúc như vậy, cũng không thấy hai cái tên kia có ý định rời khỏi phòng, cuối cùng thở dài trong tâm, ngoài mặt thì khẽ "ưm" một tiếng, sau đó liền mi mắt rung động, một bộ muốn tỉnh lại dáng dấp. Người tu tiên ngũ quan nhạy cảm, Nguỵ Vô Tiện tuy tu ma nhưng Kim đan vẫn ở trong người nên giác quan cũng là nhạy bén, cả hai vị còn đang mải mê chiến đấu kia nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn y, chỉ thấy đã bất tỉnh hai ngày Giang Trừng cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, đôi hạnh mâu kia cuối cùng cũng mở ra. Giang Trừng khẽ nhíu mày, đưa tay xoa trán, sau đó quay sang nhìn một lượt trong phòng, ánh mắt lướt qua một vòng rồi liền dừng lại ở Vong Tiện hai người. Hạnh mâu còn hơi lơ mơ bỗng sắc bén lên vài phần, y khẽ nhíu mày nhìn hai cái kẻ một bộ nồng cháy đang trong tư thế như kiểu sắp lao vào đè nhau ra kia, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên:
- N...Nước!
Lam Vong Cơ với Nguỵ Vô Tiện như bừng tỉnh, một kẻ lật đật chạy đến bàn rót nước, người còn lại liền lao đến ôm ngang eo Giang Trừng, dụi dụi mặt vào người y mà khóc lóc:
- Sư muội, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi làm sư huynh lo chết mất!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi mọi người, tối qua nhà ta tự nhiên mất mạng, thành ra không đăng được chap mới, mà 3G thì không dùng watt được! Hôm nay đăng bù cho mọi người, dù hơi ngắn'
Giang Trừng khẽ giật cơ thể, thầm thán cái con heo nào đang nằm trên người y vậy? Đã thế con heo này còn vô cùng gầy nữa! Xương nhô ra đâm y đến đau nhói rồi! Đúng lúc Giang Trừng còn đang thầm phỉ nhổ người trên thân, cửa phòng cạch mở, Giang Trừng theo bản năng liền nhắm mắt. Chỉ nghe một trận bước chân ổn định tiến vào phòng, một đạo hơi thở nhàn nhạt mà lạnh lẽo khẽ bao phủ cả căn phòng. Người tiến vào không nói gì, thế nhưng Giang Trừng lại cảm nhận được đạo ánh mắt sắc nhọn chiếu lên người mình, mùi đàn hương khẽ thoang thoảng trong không khí. Chỉ thấy "soạt" một tiếng, gánh nặng trên người y biến mất, kèm theo đó là tiếng mắng người của Nguỵ Vô Tiện:
- Mẹ nó, là ai làm phiền ông đây sáng sớm thân sư đệ nhà ông hả?
Nối tiếp là một đạo yên lặng, mà giọng Nguỵ Vô Tiện lại gào ầm lên lần nữa:
- Chết đi Lam Vong Cơ! Ngươi sáng sớm đi làm phiền ta và sư muội làm gì hả?
Tiếp đó là một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên, không ai khác là của Lam Vong Cơ:
- Ngươi đè hắn!
Nguỵ Vô Tiện có vẻ khí muốn điên rồi, hắn "Phi" một tiếng, lạnh lùng mà nói:
- Bình thường ta ngủ với hắn đều là như vậy! Sao đây, Lam nhị công tử đây là có ý kiến?
Lam Vong Cơ không nói gì, thế nhưng Giang Trừng trên giường lại như có như không cảm nhận được một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lại dường như nghe thấy tiếng cái gì đó nứt ra, hình như còn ngửi thấy trong không khí thoang thoảng một đạo vị chua. Giang Trừng không mở mắt nên không biết, lúc này hai cái vị đang làm ôn trong phòng y kia lúc này đang đấu mắt đến kịch liệt, ánh mắt "thân thương" mà nhìn nhau đến đáng sợ.
Giang Trừng cứ yên lặng một lúc như vậy, cũng không thấy hai cái tên kia có ý định rời khỏi phòng, cuối cùng thở dài trong tâm, ngoài mặt thì khẽ "ưm" một tiếng, sau đó liền mi mắt rung động, một bộ muốn tỉnh lại dáng dấp. Người tu tiên ngũ quan nhạy cảm, Nguỵ Vô Tiện tuy tu ma nhưng Kim đan vẫn ở trong người nên giác quan cũng là nhạy bén, cả hai vị còn đang mải mê chiến đấu kia nghe thấy tiếng liền quay sang nhìn y, chỉ thấy đã bất tỉnh hai ngày Giang Trừng cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, đôi hạnh mâu kia cuối cùng cũng mở ra. Giang Trừng khẽ nhíu mày, đưa tay xoa trán, sau đó quay sang nhìn một lượt trong phòng, ánh mắt lướt qua một vòng rồi liền dừng lại ở Vong Tiện hai người. Hạnh mâu còn hơi lơ mơ bỗng sắc bén lên vài phần, y khẽ nhíu mày nhìn hai cái kẻ một bộ nồng cháy đang trong tư thế như kiểu sắp lao vào đè nhau ra kia, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên:
- N...Nước!
Lam Vong Cơ với Nguỵ Vô Tiện như bừng tỉnh, một kẻ lật đật chạy đến bàn rót nước, người còn lại liền lao đến ôm ngang eo Giang Trừng, dụi dụi mặt vào người y mà khóc lóc:
- Sư muội, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi làm sư huynh lo chết mất!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xin lỗi mọi người, tối qua nhà ta tự nhiên mất mạng, thành ra không đăng được chap mới, mà 3G thì không dùng watt được! Hôm nay đăng bù cho mọi người, dù hơi ngắn'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com