TruyenHHH.com

m.yunki ;; ice

'thôi mà, anh xin lỗi.'

diminade

phải đến gần mười giờ em mới về, cái thời tiết lạnh giá càng làm em bực mình hơn. trở về nhà mà em không buồn xếp giày đúng vị trí nữa, túi xách cũng muốn quăng thẳng vào mặt anh luôn cho rồi. em cứ ấm a ấm ức, mặt không gượng cười nổi. vừa đặt mông xuống ghế nghỉ ngơi một chút thì anh xuất hiện, trong bộ dạng vừa tắm xong. mái tóc màu nâu sẫm mới được nhuộm lại giờ đẫm nước chảy dài xuống vai. chiếc áo phông hơi dính vào lưng do ướt, khuôn mặt cũng mang phần mệt mỏi. em không buồn liếc một cái. nói thế cho nạnh nùng thôi chứ không sao em tả được đoạn trên :)

à đấy, thế là em xách túi đi thẳng vào phòng. đang tìm quần áo chuẩn bị đi tắm thì bỗng cảm giác toàn thân như được áp thẳng một tảng băng ba mươi bảy độ vào người. là yoongi ôm em đó. hiếm lắm mới thấy anh nhún nhường một chút nha. 

'bỏ cái mặt đấy đi. anh sai rồi.'

ôi cái giọng kìa, chết tôi mất. trong một vài giây con tim đấu tranh lí trí thì em quyết định chọn lí trí hơn. thế là vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh đang ghì chặt dưới eo, nghiêm giọng nói:

'buông ra còn đi tắm.'

anh vẫn ôm chặt hơn, cả người như muốn dính vào em luôn rồi.

'thôi mà, anh xin lỗi.'

và trong không phẩy mấy tích tắc gì đó thì con tim đã chiến thắng. em bật cười. chỉ là một nụ cười nhẹ thôi mà anh liền lợi dụng ngay:

'đấy, cười rồi. anh biết anh sai rồi, tha cho anh đi.'

'đừng nói nhiều. để im em đi tắm.'

min yoongi khúc khích cười thả em ra. tên ngốc này.

đến lúc em rời khỏi phòng tắm rồi thì ai kia đã lăn ra ngủ, cái tướng ngủ cưng không để đâu cho hết. ai làm gì anh đâu mà nằm co ro thế kia cơ chứ. hai má gầy gò sao tự nhiên trông yêu chết đi được. em vừa động đậy chui vào chăn là yoongi đã tự động nhích lại gần ôm chặt lấy em dù mắt vẫn nhắm nghiền, hẳn là hình thành thói quen luôn rồi.

aigoo, thật sự là rất đáng yêu mà, bảo sao bám lấy anh mãi không buông được.

the end.

kết nhạt + cụt = dở :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com