CHAP 27
Sáng thứ Bảy, Giữa tháng 12 là thời điểm mà thành phố Z lạnh giá nhất. Mấy hôm nay tuyết hầu như không ngừng rơi, công nhân dọn dẹp có mặt ở khắp nơi, vận hành máy dọn tuyết hoạt động hết công suất. Giao thông đường bộ cũng vì vấn đề này mà ít nhiều bị ảnh hưởng. Trong hoàn cảnh như vậy, tàu điện ngầm phỏng chừng là giải pháp vừa ấm áp vừa thuân tiện bậc nhất. Cự Giải và Kim Ngưu ngồi yên vị trên băng ghế sớm đã chật cứng người. Kim Ngưu vì dạo gần đây chạy nhiều dự án cùng lúc mà phải thức khuya dậy sớm liên tục, hiện tại, cô đang gối đầu lên vai khuê mật, tranh thủ đánh một giác.Cự Giải không nghĩ cuối tuần lại đến nhanh như vậy. Thời điểm sắp sửa chuyển giao năm cũ, năm mới nên tiệm bánh của cô về vô số đơn hàng, thân làm chủ, cô bận đến ngay cả ăn còn quên. Nếu không phải tối qua Thiên Yết nhắn tin nhắc nhở, cô sớm đã quên mất hôm nay có lịch hẹn gặp mặt phụ huynh đằng ấy rồi. Cự Giải nghe người nọ có nhắc đến, công công và bà bà nhà bên đó rất đam mê thưởng trà, dặn cô chỉ cần mua mỗi trà thôi, không cần gì khác. Anh ta ngày cả tiền cũng chuyển qua, số tiền cũng không nhỏ, bảo với cô cứ xem như thay anh ta mua quà cho bố mẹ. Ban đầu cô cũng từ chối đấy chứ, nhưng hai bên cứ chuyển tiền qua, chuyển tiền lại như thế mãi thì không được hay. Dù sao người ta cũng có lòng như thế, Cự Giải nếu không làm chuyện có tâm một chút thì thật không phải phép. Bởi thế mà sáng sớm cô đã lôi lôi kéo kéo Kim Ngưu đi chọn quà chung với mình cho bằng được. Nói về mấy cái vụ ăn chơi, quà cáp thì nhỏ bạn thân của cô chính là trùm rồi. .
Từ bến tàu điện đến tiệm trà mà Kim Ngưu chỉ điểm phải đi bộ mất 200 mét, lại rẽ vào thêm 3 con hẻm nữa. Đi đến hai chân đều cóng hết cả thì hai người cuối cùng cũng đến nơi.Bước qua cánh cửa gỗ sờn cũ, một không gian yên tĩnh, đậm chất cổ xưa mở ra trước mắt. Theo lời của Kim Ngưu, cửa tiệm này đã hoạt động được hơn 60 năm. Nơi này không chỉ thuần túy bán trà mà còn là một không gian thưởng trà tinh tế, rất thích hợp cho những ai muốn thư giãn đầu óc. Mỗi chiếc bàn, cái ghế, chậu cây đều chứa đựng tình yêu và đam mê của chủ quán với nghệ thuật trà đạo. Từ góc phòng, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua lớp giấy mờ của chiếc đèn lồng truyền thống, đổ xuống những gói trà được xếp gọn gàng trên kệ, tạo nên một không gian ấm cúng. Bầu không khí nơi đây như tách biệt hẳn với mùa đông lạnh lẽo ở ngoài kia, khách hàng đến đây đều có cảm giác như vừa lạc vào xứ sở thần tiên vậy. Một nhân viên trẻ tuổi với trang phục đơn giản nhưng thanh lịch bước đến. Cô mỉm cười chào hỏi, sau đó giới thiệu với Cự Giải và Kim Ngưu các loại trà đang bày bán. Họ thử qua vài loại, kinh qua nhiều tầng hương vị khác nhau, từ vị đậm đà của Hồng Trà đến hương thơm nhẹ nhàng của Lục Trà. "Trà này rất hợp để làm quà tặng cho người lớn tuổi," Nhân viên nói, sau khi lắng nghe bối cảnh của Cự Giải. "Nó có chút vị đắng ban đầu, nhưng sau đó là sự ngọt ngào sâu lắng, như chính hành trình thưởng thức trà vậy." Cự Giải nhìn Kim Ngưu, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng. Họ nhanh chóng tìm được món quà thích hợp và yêu cầu nhân viên đóng gói cẩn thận. .Sau khi chọn xong quà, hai cô nàng bước lên tầng hai của tiệm, nơi đây được bày trí như một quán cà phê, với các bàn trà nhỏ nằm sát cửa sổ, cho phép khách ngồi lại vừa thưởng thức trà vừa ngắm nhìn quang cảnh yên bình phía dưới. Kim Ngưu tay nâng ly sứ tinh xảo, nóng ấm đưa lên mũi ngửi, tận hưởng mùi hương khoan khoái của trà xanh, mắt khẽ liếc về phía Cự Giải, cười tủm tỉm. "Chả mấy khi mà Cự Giải cậu lại hăng hái đến vậy nha. Đúng là dính vào ái tình thì đầu óc con người ta liền trở nên mụ mị, đến cả việc kiếm tiền cũng dẹp qua một bên." Cự Giải hừ lạnh, lườm Kim Ngưu một cái. "Chị đây là đang kiếm tiền đấy, có biết không hả? Cậu không hiểu đâu." "Hừm? Là sao?" Kim Ngưu như người trên mây, không hiểu Cự Giải đang nói gì. "Tớ với anh ta chỉ là cùng nhau lập một giao kèo mà thôi. Đại khái là để qua mắt người lớn trong nhà, hoàn toàn không phải như cậu nghĩ đâu". Cự Giải vừa nói, vừa đưa hai tay ra trước ngực làm thành dấu "X" để minh họa, mắt nhìn Kim Ngưu đầy trăn trở. "Phải không?". Kim Ngưu nheo nheo mắt, ý cười vẫn còn vương trên khóe môi. "Chứ còn sao nữa". Cự Giải cao giọng. Kim Ngưu im lặng, hai mắt quan sát cử chỉ của Cự Giải, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng. "Chuyện tình cảm của cậu tớ sẽ không can thiệp. Có điều... chơi với lửa coi chừng có ngày phỏng tay nha." Cự Giải đương nhiên hiểu Kim Ngưu có ý gì, bất quá cô cũng không phải người dễ rung động như vậy. Hơn nữa, tình huống của cô và người kia lại có chút đặc biệt, cô cũng không sợ anh ta sẽ thật sự có tình cảm với mình. "Yên tâm đi, bọn tớ nhất định sẽ không phát sinh loại quan hệ như cậu nghĩ đâu." Cự Giải nói với ngữ khí đầy chắc chắn, tự tin. "Được được, cậu nói sao thì chính là như vậy". Kim Ngưu cười cười, lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm. "Cười cười cái gì hả", Cự Giải phụng phịu, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi tiếp "Cậu còn chưa kể cho tớ nghe về cái vị giám đốc nào đó đấy nhé?". Đặt chén trà trong tay xuống, Kim Ngưu nét mặt thản nhiên, không mặn không nhạt buông một câu. "Tớ với anh ta cũng chỉ là quan hệ đối tác thôi. Chúng mình giống nhau mà." Cự Giải không biết Kim Ngưu lại là bà chúa đùa dai cơ đấy. Cô dần mất kiên nhẫn, cả người ngồi thẳng dậy, tay phải gõ gõ mấy cái lên bàn, ngữ khí hùng hổ như thể nếu hôm nay Kim Ngưu không đem tất thảy mọi chuyện "khai ra" thì cô sẽ nhất quyết không buông tha. "Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Biết chưa hả". Cự Giải hất hất cằm, cao giọng nói. Kim Ngưu cười khổ. Cô cũng chỉ định trêu chọc bạn thân một chút, nào có ý muốn giấu diếm gì đâu. Kéo ghế gỗ tới xích vào gần bàn hơn một chút, cô thong thả kể lại đầu đuôi ngọn ngành về những gì đã xảy ra trên núi Luân Xa cho Cự Giải nghe. Cự Giải đối với việc "ăn dưa" vô cùng tận hưởng, cô chăm chú lắng tai nghe, không bỏ sót cho dù là một chi tiết nhỏ. Biểu cảm trên mặt của cô phỏng chừng so với câu chuyện của Kim Ngưu còn sinh động hơn mấy phần. "Theo tớ thấy thì..." Cự Giải nghiêm túc đưa tay lên xoa xoa cằm, làm ra vẻ trầm ngâm, "Anh ta hẳn là có ý với cậu đấy." Kim Ngưu bật cười "Cậu nghĩ đi đâu đấy?". "Nếu không thì... Anh ta là kẻ trăng hoa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt". Hai mắt Cự Giải sáng lên. "Chắc là về thứ hai đi". Kim Ngưu gật gù. "Thế cậu đã gặp lại anh ấy chưa?".Cự Giải hỏi tiếp. Kim Ngưu khẽ gật đầu. "Mấy hôm trước có gặp qua, là tình cờ thôi". "Vậy anh ta nói sao? Cậu có nói cho anh ta biết chuyện cậu bị hành hung vì tin đồn đó không?" Cự Giải bộ dạng không thể sốt sắng hơn. "Chẳng sao cả. Tớ thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó." Kim Ngưu lắc đầu, nhún vai. Cự Giải nghe xong thì không khỏi bĩu môi, thầm oán bạn thân của cô đúng là không biết tận dụng thời cơ gì cả. "Vậy còn mấy người trong công ty cậu thì sao? Hôm đó không phải cũng có người trong công ty ở đó à?". Cự Giải không khỏi lo lắng Kim Ngưu sẽ bị đồng nghiệp đem ra làm chủ đề bàn tán. "Cũng có". Kim Ngưu làm ra vẻ mặt vô tư như không có chuyện gì, mỉm cười trấn an Cự Giải "Cơ mà cậu biết đấy, tớ vốn không phải kiểu người sẽ để tâm đến mấy lời đồn đại sau lưng. Yên tâm đi nhé". Tuy nói là thế nhưng Cự Giải vẫn không khỏi thấp thỏm. Lòng ghen ghét giữa phụ nữ với nhau không phải là thứ đáng sợ bậc nhất sao? Kim Ngưu nhà cô một mình sao có thể đấu lại cả một rừng hoa đào chứ.
"Cậu không phải quên mất lý do tại sao tay trái bị thương rồi đấy chứ? Cẩn thận vào cho tớ. Có chuyện gì là phải ới nhau ngay, có biết chưa hả?". Cự Giải nghiêm giọng cảnh cáo.
"Vâng, đã biết". Kim Ngưu vui vẻ cười đáp. Hai người ngồi chuyện trò linh tinh mãi cho đến giữa trưa mới lật đật ra về. Phụ nữ mà dính lấy nhau ấy á, cũng đáng sợ không kém nha.
---------
Thiên Yết dáng người cao lớn, bảnh bao trong bộ vest đen và chiếc trench coat màu nâu nhạt khoác bên ngoài, đứng trước cổng nhà người ta chờ sẵn từ bao giờ. Cả người anh một thân tây trang, rất ra dáng ông chủ lớn. Thân hình vai rộng eo thon này cũng không phải tự nhiên mà có, đều là nhờ vào ba năm nay anh chăm chỉ đến phòng gym mỗi ngày mới đạt được.Ánh đèn đường của tiểu khu chiếu lên gương mặt tuấn tú, làm rõ sống mũi cao thẳng tắp và sườn mặt góc cạnh của người đàn ông. Đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, phong độ kia là nội tâm đang không ngừng nổi sóng lớn. Ai hiểu được Thiên Yết có bao nhiêu háo hức và mong chờ, chính anh cũng không ngờ lại đưa được cô về ra mắt bố và dì sớm như vậy. Giả vờ thì sao? Hợp đồng thì như thế nào? Ngày tháng của họ còn dài, anh có thể thong thả chờ cô tiếp nhận mình. (Bỏ cái mác làng gốm bát tràng trước đi rồi tính anh eiii) Đồng hồ trên tay Thiên Yết điểm 6 giờ, cổng lớn trước mặt từ từ mở ra, bóng dáng mảnh mai của Cự Giải dần xuất hiện sau cánh cửa. Cô mặc một chiếc váy body tối màu, dài đến gần mắt cá chân, tuy kín đáo nhưng lại có thể khéo léo khoe trọn đường cong cơ thể. Phía bên ngoài là áo khoác lông vũ màu trắng dài đến eo, vừa gọn nhẹ, vừa đủ giữ ấm. Cự Giải của hiện tại so với của ba năm trước không thể nào không có sự thay đổi. Mấy năm lăn lộn với kế mưu sinh khiến cô chững chạc, trưởng thành, đằm thắm hơn không ít.Thiên Yết không nói ra, chỉ có ánh mắt là lộ rõ sự hài lòng, mãn nguyện. Có thể thấy cô đã chăm chút như thế nào cho lần gặp mặt này. "Chúng ta xuất phát chứ chỉ?" Thiên Yết lịch thiệp một tay mở cửa xe cho Cự Giải, tay còn lại chắn ở trên đầu tránh cho cô không cẩn thận mà đụng vào thành xe. Cự Giải leo lên, với tay thắt dây an toàn, đem cả người ngồi ngay ngắn. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Thiên Yết, nhưng những lần trước so với lần này lại không giống nhau, Cự Giải nhất thời không khỏi có chút căng thẳng. Thiên Yết tinh ý nhận ra tư thế ngồi cứng nhắc của Cự Giải, anh nhấn nút để ghế của cô hơi ngả về sau, đưa mắt sang bên cạnh, mỉm cười trấn an. "Thả lỏng chút, chỉ là ăn cơm với nhau một bữa thôi mà." Anh nói. "Biết là thế. Bất quá hôm nay ngồi ăn cơm với tôi cũng không chỉ có mình anh". Cự Giải mắt nhìn phía trước, cố gắng hô hấp đều đặn để giảm bớt cảm giác lo lắng. "Nhưng mà nhà anh ở khu nào vậy? Có cách chỗ này xa không?", Cô hỏi tiếp. "Ở Nam Minh, ngày thường lái xe mất 20 phút". Anh đáp, đánh tay lái rẽ sang phải. Cự Giải nghe đến đây, không khỏi mắt chữ O mồm chữ A. Ai mà không biết Nam Minh là khu dân cư dành cho người siêu có tiền chứ. Thiên Yết đưa mắt nhìn qua, không khỏi phì cười vì biểu cảm của cô quá chân thực. "Cô có muốn nghe radio không? Tầm giờ này là chương trình âm nhạc theo yêu cầu đấy." Anh gợi ý, chủ yếu là muốn làm cho bầu không khí dễ chịu hơn. "Được đấy!". Cự Giải đồng tình, lái xe mà chút nhạc vào sẽ bớt nhàm chán.Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Bên trong xe, tiếng đài phát thanh dần lấp kín không gian chật hẹp. Hình bóng người con gái lờ mở phản chiếu lên lớp cửa kính, từng lọn tóc sóng lơi lấp lánh dưới ánh đèn. Thiên Yết đưa tay điều chỉnh lại âm lượng radio, ánh mắt khẽ lướt trên khuôn mặt kiều diễm, lặng lẽ nhìn ngắm.Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, đèn đường sáng lung linh trong hơi sương, đường phố về đêm hệt như một bức tranh mờ ảo. Cự Giải chăm chú theo dõi cảnh sắc bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán vẻ đẹp tinh khôi, lãng mạn của mùa đông. "Ceilings, plaster
Can't you just make it move faster?
Lovely to be sitting here with you
You're kinda cute but it's raining harder
My shoes are now full of water
Lovely to be rained on with you
It's kinda cute but it's so short Then you're drivin' me home
And I don't wanna leave
But I have to go
You kiss me in your car
And it feels like the start of a movie I've seen before
Before
..." Sau gần 30 phút, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn với lối kiến trúc kiểu Pháp đặc trưng. Cánh cổng đồ sộ khảm đầy hoa văn tinh xảo tự động mở ra, trước mắt Cự giải là sân vườn rộng rãi.Thiên Yết xuống xe trước, vòng sang bên cạnh mở cửa cho Cự Giải bước ra sau, trên tay cô là túi quà được gói gém tỉ mỉ. "Vào thôi, phụ huynh đang chờ ở bên trong". Anh nói.Cự Giải bước theo Thiên Yết, sự bồn chồn vừa nãy lại một lần nữa dấy lên trong lòng. Cô đã biết trước gia đình của người này cơ ngơi không phải dạng vừa, nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi. Cũng chỉ là nhà để che nắng che mưa thôi mà sao khác biệt lớn vậy chứ. Bước một chân vào phòng khách rộng rãi, tiếng gọi hồn nhiên của Tiểu bánh bao vang lên. "Chị xinh đẹp ơiii" Bé con ba tuổi rưỡi hớn hở chạy đến ôm chầm lấy Cự Giải. Cự Giải còn đang bị "sốc văn hóa", không kịp để ý, chỉ có thể theo phản xạ, hai tay mở rộng để thằng bé sà vào lòng mình. "Nhóc con, không được quậy". Thiên Yết đứng ngay bên cạnh, gằn giọng giáo huấn cậu con trai, mắt to trừng mắt nhỏ. Cu cậu bị ánh mắt ông bô dọa sợ, lập tức tách khỏi người cô, lùi lại đứng ngay ngắn. "Không sao, anh đừng mắng thằng bé". Cự Giải nhìn bé con đầy cưng chiều."Ai nha, Cự Giải đến rồi đấy à". Ánh mắt của cô chuyển đến người vừa lên tiếng, là hai vị trưởng bối."Thưa hai bác, cháu mới qua ạ". Cự Giải lễ phép cúi đầu, chào hỏi."Bố! Dì" Thiên Yết mở bài một cách ngắn gọn. Trước khi đến đây Cự Giải đã được mẹ cô cho biết sơ qua về bối cảnh gia họ Quách. Người phụ nữ trung niên dịu dàng và phúc hậu này là mẹ kế của Thiên Yết, vị phu nhân đã mất mới là mẹ ruột của anh. Vì thế, khi nghe thấy cách của Thiên Yết xưng hô, cô cũng không lấy làm lạ. Người phụ nữ tiến lại gần Cự Giải, hai mắt long lanh ý cười. "Chào con gái, rất vui được gặp con. Cảm ơn con đã đến nhé!" Giọng nói của bà rất dễ nghe, làm cho tâm tình căng thẳng của Cự Giải vơi đi không ít. "Cháu có mang chút quà bác và cô, hy vọng bác sẽ thích," Cự Giải mỉm cười, cẩn thận đưa chiếc túi đỏ trong tay cho phu nhân. Bà vui vẻ nhận lấy, ríu rít cảm ơn."Con thật chu đáo! Ta và ông nhà cảm ơn nhé!". "Đừng chỉ đứng đó như thế, đều lại đây ngồi xuống đi". Là giọng ông Quách. Người này tuy đã qua gần lục tuần nhưng nom vẫn vô cùng có phong thái, vóc dáng cao lớn của Thiên Yết khẳng định là được thừa hưởng từ bố của anh. "A, con xem, ta đúng là vô ý quá. Nhanh, nhanh quá bên đây ngồi xuống". Dì Nhiên đon đả, hai tay lôi kéo Cự Giải ngồi xuống bộ sofa bằng gỗ mun được lót đệm êm ái. .Cũng như bao buổi ra mắt khác, cuộc nói chuyện của họ đều bắt đầu bằng việc hỏi thăm sức khỏe và tình hình của gia đình hai bên, sau đó là một loạt câu hỏi xoáy vào học vấn, công việc của Cự Giải. May mắn gia đình họ Quách tương đối tinh tế, câu nào nói ra cũng đều có chừng mực, bằng không khả năng cao sẽ dọa con dâu nhỏ chạy mất. Cự Giải vừa tiếp chuyện trưởng bối, vừa tranh thủ quan sát không gian xung quanh. Tường trắng trong phòng khách có treo một bức ảnh khổ rộng, bên trên ngoài hai vị công công, bà bà, và Thiên Yết thì còn có một phụ nữ trẻ. Ngay bên phải còn một bức khác, vẫn là người phụ nữ đó, cô bế trên tay đứa trẻ sơ sinh, cạnh cô còn có một người đàn ông khác. Cự Giải nhìn mà không khỏi thắc mắc, chỉ là cô biết có những chuyện không thể tùy tiện hỏi.Mấy người họ nói chuyện thêm một lát thì kéo nhau qua phòng ăn. Thức ăn thịnh soạn với đủ sơn hào hải vị bày ra trước mắt Cự Giải khiến cô không khỏi choáng ngợp. Đây là "dùng chung với nhau bữa cơm" trong lời của Thiên Yết đấy à? Suốt bữa ăn hầu như chỉ có Cự Giải cùng nói chuyện với người lớn trong nhà, Thiên Yết giống như người khác vậy, chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gắp cái này, cái kia cho vào bát của cô. "Ta nghe nói con mở tiệm bánh, vậy chắc hẳn tay nghề bếp núc cũng rất khá" Dì Nhiên cười cười, nhìn qua ông Quách nháy mắt một cái. Cự Giải được khen cũng không đỏ mặt, sảng khoái đáp. "Dì khéo khen quá ạ! Vừa hay cháu có mang một ít bánh ngọt tự làm, mọi người rảnh rỗi nhớ mang ra thử nhé". "A, được, được". Phu nhân cười đến hai mắt đều híp lại, bộ dạng rất vừa ý.Thấy vợ mình nói cười đế mức cơm còn chưa ăn được mấy miếng, ông Quách không nhịn được mà khéo nhắc nhở. "Nhìn xem, bà đừng chỉ hỏi chuyện con bé, phải để nó ăn cơm nữa chứ". "Ông thì hiểu cái gì," Dì Nhiên chau mày nhìn lão già nhiều chuyện nhà mình, rồi lại quay qua cười ngọt ngào với Cự Giải, "Phụ nữ nói chuyện của phụ nữ, phải không con gái". "Vâng" Cự Giải khẽ đáp, mỉm cười theo phép tắc. Ăn tối xong, Dì Nhiên vốn muốn giữ Cự Giải ở lại để thưởng trà nhưng mắt nhìn thấy đã không còn sớm nên lại thôi, miễn cưỡng để Thiên Yết lái đưa cô về nhà. Ngồi trong xe, Thiên Yết lòng dạ có mấy phần thấp thỏm. Anh sợ bố và dì nhỏ nhà anh cư xử thái quá khiến cô khó xử. "Thế nào? Còn căng thẳng không". Anh ân cần hỏi. "Không hề, rất thoải mái, bố và dì anh đều rất tốt". Cô cười tươi đáp. Thiên Yết nghe thế thì trong lòng thở phào một hơi. Anh nở nụ cười, mắt nhìn cô đầy ý tứ, miệng khẽ nói, giọng điệu như đang dỗ ngọt."Vậy lần sao lại tới nhé?". "Ầy, anh cứ khéo đùa" Cự Giải bị dọa cho hoảng sợ, đưa vỗ vỗ vai anh, cười nhạt mấy tiếng. Anh làm như công viên giải trí vậy, sao cứ nói đến là đến hoài được chứ. "Chuyện đó để lần sau lại tính đi, ha". "Được". Anh nhỏ giọng đáp, ngữ khí lạnh đi. Người tinh mắt sẽ nhận ra Thiên Yết đang phật ý. Qua mấy tiếng, tuyết đã phủ trắng cả một vùng, Google maps trên xe của Thiên Yết nhắc nhở anh rằng tuyến đường thường đi đã bị cấm do quá trơn trượt. Không còn cách nào khác, anh đành phải quay đầu, đi theo hướng khác. Ô tô đi đến ngã ba Xà Phu, cách trường đại học Z tầm 600 mét, thì dừng lại chờ đèn đỏ. Cự Giải phát hiện ra đây là đoạn đường mà lúc trước cô vẫn thường hay lui tới. Đáy mắt sáng lên, cô rướn người về phía trước, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, bất giác thốt lên. "Thật là hoài niệm nha"."Sao vậy?". Thiên Yết đã biết nhưng vẫn phải làm bộ như chưa biết gì. "Chỗ này khá gần trường đại học của tôi". Cô hào hứng giải thích, tay chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở góc đường bên tay trái. "Anh thấy không? Chỗ đó, ngày xưa tôi có làm thêm ở đó một thời gian". "Ồ! Là vậy ư". Ánh mắt anh nương theo hướng tay cô chỉ, nhìn về cửa hiệu quen thuộc nào đó. Rất nhiều kỷ niệm của ngày trước đồng loạt chảy về trong tâm trí. "Tôi cùng từng ghé vào đây mua đồ vài lần". Thiên Yết nói một cách bâng quơ. "Trùng hợp như vậy?". Cự Giải không khỏi ngạc nhiên. "Ừm, nhân viên chỗ này cũng tốt bụng, đáng yêu phết". Anh khẽ cười, giọng điệu pha chút bông đùa. "À..."Cự Giải không bắt được ý tứ trong câu nói của Thiên Yết, cô chỉ có thể máy móc cho rằng anh đang đánh giá về trải nghiệm tại cửa hàng mà thôi. Thiên Yết cũng không trách cô, anh hiện tại với ngày đó giống như hai người khác nhau, chỉ dựa vào ngoại hình thì không nhận ra cũng là lẽ thường tình. Bất quá như vậy lại hay, bộ dạng lôi thôi lếch thếch trước kia của anh sao xứng được với Cự Giải mềm mại, xinh đẹp của ngày trước.
.
.
.(Chương này lại hơi dài rồi, nhưng tuôi lại không muốn tách ra :v)
Từ bến tàu điện đến tiệm trà mà Kim Ngưu chỉ điểm phải đi bộ mất 200 mét, lại rẽ vào thêm 3 con hẻm nữa. Đi đến hai chân đều cóng hết cả thì hai người cuối cùng cũng đến nơi.Bước qua cánh cửa gỗ sờn cũ, một không gian yên tĩnh, đậm chất cổ xưa mở ra trước mắt. Theo lời của Kim Ngưu, cửa tiệm này đã hoạt động được hơn 60 năm. Nơi này không chỉ thuần túy bán trà mà còn là một không gian thưởng trà tinh tế, rất thích hợp cho những ai muốn thư giãn đầu óc. Mỗi chiếc bàn, cái ghế, chậu cây đều chứa đựng tình yêu và đam mê của chủ quán với nghệ thuật trà đạo. Từ góc phòng, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua lớp giấy mờ của chiếc đèn lồng truyền thống, đổ xuống những gói trà được xếp gọn gàng trên kệ, tạo nên một không gian ấm cúng. Bầu không khí nơi đây như tách biệt hẳn với mùa đông lạnh lẽo ở ngoài kia, khách hàng đến đây đều có cảm giác như vừa lạc vào xứ sở thần tiên vậy. Một nhân viên trẻ tuổi với trang phục đơn giản nhưng thanh lịch bước đến. Cô mỉm cười chào hỏi, sau đó giới thiệu với Cự Giải và Kim Ngưu các loại trà đang bày bán. Họ thử qua vài loại, kinh qua nhiều tầng hương vị khác nhau, từ vị đậm đà của Hồng Trà đến hương thơm nhẹ nhàng của Lục Trà. "Trà này rất hợp để làm quà tặng cho người lớn tuổi," Nhân viên nói, sau khi lắng nghe bối cảnh của Cự Giải. "Nó có chút vị đắng ban đầu, nhưng sau đó là sự ngọt ngào sâu lắng, như chính hành trình thưởng thức trà vậy." Cự Giải nhìn Kim Ngưu, ánh mắt lấp lánh sự hài lòng. Họ nhanh chóng tìm được món quà thích hợp và yêu cầu nhân viên đóng gói cẩn thận. .Sau khi chọn xong quà, hai cô nàng bước lên tầng hai của tiệm, nơi đây được bày trí như một quán cà phê, với các bàn trà nhỏ nằm sát cửa sổ, cho phép khách ngồi lại vừa thưởng thức trà vừa ngắm nhìn quang cảnh yên bình phía dưới. Kim Ngưu tay nâng ly sứ tinh xảo, nóng ấm đưa lên mũi ngửi, tận hưởng mùi hương khoan khoái của trà xanh, mắt khẽ liếc về phía Cự Giải, cười tủm tỉm. "Chả mấy khi mà Cự Giải cậu lại hăng hái đến vậy nha. Đúng là dính vào ái tình thì đầu óc con người ta liền trở nên mụ mị, đến cả việc kiếm tiền cũng dẹp qua một bên." Cự Giải hừ lạnh, lườm Kim Ngưu một cái. "Chị đây là đang kiếm tiền đấy, có biết không hả? Cậu không hiểu đâu." "Hừm? Là sao?" Kim Ngưu như người trên mây, không hiểu Cự Giải đang nói gì. "Tớ với anh ta chỉ là cùng nhau lập một giao kèo mà thôi. Đại khái là để qua mắt người lớn trong nhà, hoàn toàn không phải như cậu nghĩ đâu". Cự Giải vừa nói, vừa đưa hai tay ra trước ngực làm thành dấu "X" để minh họa, mắt nhìn Kim Ngưu đầy trăn trở. "Phải không?". Kim Ngưu nheo nheo mắt, ý cười vẫn còn vương trên khóe môi. "Chứ còn sao nữa". Cự Giải cao giọng. Kim Ngưu im lặng, hai mắt quan sát cử chỉ của Cự Giải, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng. "Chuyện tình cảm của cậu tớ sẽ không can thiệp. Có điều... chơi với lửa coi chừng có ngày phỏng tay nha." Cự Giải đương nhiên hiểu Kim Ngưu có ý gì, bất quá cô cũng không phải người dễ rung động như vậy. Hơn nữa, tình huống của cô và người kia lại có chút đặc biệt, cô cũng không sợ anh ta sẽ thật sự có tình cảm với mình. "Yên tâm đi, bọn tớ nhất định sẽ không phát sinh loại quan hệ như cậu nghĩ đâu." Cự Giải nói với ngữ khí đầy chắc chắn, tự tin. "Được được, cậu nói sao thì chính là như vậy". Kim Ngưu cười cười, lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm. "Cười cười cái gì hả", Cự Giải phụng phịu, chợt như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi tiếp "Cậu còn chưa kể cho tớ nghe về cái vị giám đốc nào đó đấy nhé?". Đặt chén trà trong tay xuống, Kim Ngưu nét mặt thản nhiên, không mặn không nhạt buông một câu. "Tớ với anh ta cũng chỉ là quan hệ đối tác thôi. Chúng mình giống nhau mà." Cự Giải không biết Kim Ngưu lại là bà chúa đùa dai cơ đấy. Cô dần mất kiên nhẫn, cả người ngồi thẳng dậy, tay phải gõ gõ mấy cái lên bàn, ngữ khí hùng hổ như thể nếu hôm nay Kim Ngưu không đem tất thảy mọi chuyện "khai ra" thì cô sẽ nhất quyết không buông tha. "Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Biết chưa hả". Cự Giải hất hất cằm, cao giọng nói. Kim Ngưu cười khổ. Cô cũng chỉ định trêu chọc bạn thân một chút, nào có ý muốn giấu diếm gì đâu. Kéo ghế gỗ tới xích vào gần bàn hơn một chút, cô thong thả kể lại đầu đuôi ngọn ngành về những gì đã xảy ra trên núi Luân Xa cho Cự Giải nghe. Cự Giải đối với việc "ăn dưa" vô cùng tận hưởng, cô chăm chú lắng tai nghe, không bỏ sót cho dù là một chi tiết nhỏ. Biểu cảm trên mặt của cô phỏng chừng so với câu chuyện của Kim Ngưu còn sinh động hơn mấy phần. "Theo tớ thấy thì..." Cự Giải nghiêm túc đưa tay lên xoa xoa cằm, làm ra vẻ trầm ngâm, "Anh ta hẳn là có ý với cậu đấy." Kim Ngưu bật cười "Cậu nghĩ đi đâu đấy?". "Nếu không thì... Anh ta là kẻ trăng hoa, thích trêu hoa ghẹo nguyệt". Hai mắt Cự Giải sáng lên. "Chắc là về thứ hai đi". Kim Ngưu gật gù. "Thế cậu đã gặp lại anh ấy chưa?".Cự Giải hỏi tiếp. Kim Ngưu khẽ gật đầu. "Mấy hôm trước có gặp qua, là tình cờ thôi". "Vậy anh ta nói sao? Cậu có nói cho anh ta biết chuyện cậu bị hành hung vì tin đồn đó không?" Cự Giải bộ dạng không thể sốt sắng hơn. "Chẳng sao cả. Tớ thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó." Kim Ngưu lắc đầu, nhún vai. Cự Giải nghe xong thì không khỏi bĩu môi, thầm oán bạn thân của cô đúng là không biết tận dụng thời cơ gì cả. "Vậy còn mấy người trong công ty cậu thì sao? Hôm đó không phải cũng có người trong công ty ở đó à?". Cự Giải không khỏi lo lắng Kim Ngưu sẽ bị đồng nghiệp đem ra làm chủ đề bàn tán. "Cũng có". Kim Ngưu làm ra vẻ mặt vô tư như không có chuyện gì, mỉm cười trấn an Cự Giải "Cơ mà cậu biết đấy, tớ vốn không phải kiểu người sẽ để tâm đến mấy lời đồn đại sau lưng. Yên tâm đi nhé". Tuy nói là thế nhưng Cự Giải vẫn không khỏi thấp thỏm. Lòng ghen ghét giữa phụ nữ với nhau không phải là thứ đáng sợ bậc nhất sao? Kim Ngưu nhà cô một mình sao có thể đấu lại cả một rừng hoa đào chứ.
"Cậu không phải quên mất lý do tại sao tay trái bị thương rồi đấy chứ? Cẩn thận vào cho tớ. Có chuyện gì là phải ới nhau ngay, có biết chưa hả?". Cự Giải nghiêm giọng cảnh cáo.
"Vâng, đã biết". Kim Ngưu vui vẻ cười đáp. Hai người ngồi chuyện trò linh tinh mãi cho đến giữa trưa mới lật đật ra về. Phụ nữ mà dính lấy nhau ấy á, cũng đáng sợ không kém nha.
---------
Thiên Yết dáng người cao lớn, bảnh bao trong bộ vest đen và chiếc trench coat màu nâu nhạt khoác bên ngoài, đứng trước cổng nhà người ta chờ sẵn từ bao giờ. Cả người anh một thân tây trang, rất ra dáng ông chủ lớn. Thân hình vai rộng eo thon này cũng không phải tự nhiên mà có, đều là nhờ vào ba năm nay anh chăm chỉ đến phòng gym mỗi ngày mới đạt được.Ánh đèn đường của tiểu khu chiếu lên gương mặt tuấn tú, làm rõ sống mũi cao thẳng tắp và sườn mặt góc cạnh của người đàn ông. Đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, phong độ kia là nội tâm đang không ngừng nổi sóng lớn. Ai hiểu được Thiên Yết có bao nhiêu háo hức và mong chờ, chính anh cũng không ngờ lại đưa được cô về ra mắt bố và dì sớm như vậy. Giả vờ thì sao? Hợp đồng thì như thế nào? Ngày tháng của họ còn dài, anh có thể thong thả chờ cô tiếp nhận mình. (Bỏ cái mác làng gốm bát tràng trước đi rồi tính anh eiii) Đồng hồ trên tay Thiên Yết điểm 6 giờ, cổng lớn trước mặt từ từ mở ra, bóng dáng mảnh mai của Cự Giải dần xuất hiện sau cánh cửa. Cô mặc một chiếc váy body tối màu, dài đến gần mắt cá chân, tuy kín đáo nhưng lại có thể khéo léo khoe trọn đường cong cơ thể. Phía bên ngoài là áo khoác lông vũ màu trắng dài đến eo, vừa gọn nhẹ, vừa đủ giữ ấm. Cự Giải của hiện tại so với của ba năm trước không thể nào không có sự thay đổi. Mấy năm lăn lộn với kế mưu sinh khiến cô chững chạc, trưởng thành, đằm thắm hơn không ít.Thiên Yết không nói ra, chỉ có ánh mắt là lộ rõ sự hài lòng, mãn nguyện. Có thể thấy cô đã chăm chút như thế nào cho lần gặp mặt này. "Chúng ta xuất phát chứ chỉ?" Thiên Yết lịch thiệp một tay mở cửa xe cho Cự Giải, tay còn lại chắn ở trên đầu tránh cho cô không cẩn thận mà đụng vào thành xe. Cự Giải leo lên, với tay thắt dây an toàn, đem cả người ngồi ngay ngắn. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Thiên Yết, nhưng những lần trước so với lần này lại không giống nhau, Cự Giải nhất thời không khỏi có chút căng thẳng. Thiên Yết tinh ý nhận ra tư thế ngồi cứng nhắc của Cự Giải, anh nhấn nút để ghế của cô hơi ngả về sau, đưa mắt sang bên cạnh, mỉm cười trấn an. "Thả lỏng chút, chỉ là ăn cơm với nhau một bữa thôi mà." Anh nói. "Biết là thế. Bất quá hôm nay ngồi ăn cơm với tôi cũng không chỉ có mình anh". Cự Giải mắt nhìn phía trước, cố gắng hô hấp đều đặn để giảm bớt cảm giác lo lắng. "Nhưng mà nhà anh ở khu nào vậy? Có cách chỗ này xa không?", Cô hỏi tiếp. "Ở Nam Minh, ngày thường lái xe mất 20 phút". Anh đáp, đánh tay lái rẽ sang phải. Cự Giải nghe đến đây, không khỏi mắt chữ O mồm chữ A. Ai mà không biết Nam Minh là khu dân cư dành cho người siêu có tiền chứ. Thiên Yết đưa mắt nhìn qua, không khỏi phì cười vì biểu cảm của cô quá chân thực. "Cô có muốn nghe radio không? Tầm giờ này là chương trình âm nhạc theo yêu cầu đấy." Anh gợi ý, chủ yếu là muốn làm cho bầu không khí dễ chịu hơn. "Được đấy!". Cự Giải đồng tình, lái xe mà chút nhạc vào sẽ bớt nhàm chán.Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Bên trong xe, tiếng đài phát thanh dần lấp kín không gian chật hẹp. Hình bóng người con gái lờ mở phản chiếu lên lớp cửa kính, từng lọn tóc sóng lơi lấp lánh dưới ánh đèn. Thiên Yết đưa tay điều chỉnh lại âm lượng radio, ánh mắt khẽ lướt trên khuôn mặt kiều diễm, lặng lẽ nhìn ngắm.Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, đèn đường sáng lung linh trong hơi sương, đường phố về đêm hệt như một bức tranh mờ ảo. Cự Giải chăm chú theo dõi cảnh sắc bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán vẻ đẹp tinh khôi, lãng mạn của mùa đông. "Ceilings, plaster
Can't you just make it move faster?
Lovely to be sitting here with you
You're kinda cute but it's raining harder
My shoes are now full of water
Lovely to be rained on with you
It's kinda cute but it's so short Then you're drivin' me home
And I don't wanna leave
But I have to go
You kiss me in your car
And it feels like the start of a movie I've seen before
Before
..." Sau gần 30 phút, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn với lối kiến trúc kiểu Pháp đặc trưng. Cánh cổng đồ sộ khảm đầy hoa văn tinh xảo tự động mở ra, trước mắt Cự giải là sân vườn rộng rãi.Thiên Yết xuống xe trước, vòng sang bên cạnh mở cửa cho Cự Giải bước ra sau, trên tay cô là túi quà được gói gém tỉ mỉ. "Vào thôi, phụ huynh đang chờ ở bên trong". Anh nói.Cự Giải bước theo Thiên Yết, sự bồn chồn vừa nãy lại một lần nữa dấy lên trong lòng. Cô đã biết trước gia đình của người này cơ ngơi không phải dạng vừa, nhưng thế này cũng quá khoa trương rồi. Cũng chỉ là nhà để che nắng che mưa thôi mà sao khác biệt lớn vậy chứ. Bước một chân vào phòng khách rộng rãi, tiếng gọi hồn nhiên của Tiểu bánh bao vang lên. "Chị xinh đẹp ơiii" Bé con ba tuổi rưỡi hớn hở chạy đến ôm chầm lấy Cự Giải. Cự Giải còn đang bị "sốc văn hóa", không kịp để ý, chỉ có thể theo phản xạ, hai tay mở rộng để thằng bé sà vào lòng mình. "Nhóc con, không được quậy". Thiên Yết đứng ngay bên cạnh, gằn giọng giáo huấn cậu con trai, mắt to trừng mắt nhỏ. Cu cậu bị ánh mắt ông bô dọa sợ, lập tức tách khỏi người cô, lùi lại đứng ngay ngắn. "Không sao, anh đừng mắng thằng bé". Cự Giải nhìn bé con đầy cưng chiều."Ai nha, Cự Giải đến rồi đấy à". Ánh mắt của cô chuyển đến người vừa lên tiếng, là hai vị trưởng bối."Thưa hai bác, cháu mới qua ạ". Cự Giải lễ phép cúi đầu, chào hỏi."Bố! Dì" Thiên Yết mở bài một cách ngắn gọn. Trước khi đến đây Cự Giải đã được mẹ cô cho biết sơ qua về bối cảnh gia họ Quách. Người phụ nữ trung niên dịu dàng và phúc hậu này là mẹ kế của Thiên Yết, vị phu nhân đã mất mới là mẹ ruột của anh. Vì thế, khi nghe thấy cách của Thiên Yết xưng hô, cô cũng không lấy làm lạ. Người phụ nữ tiến lại gần Cự Giải, hai mắt long lanh ý cười. "Chào con gái, rất vui được gặp con. Cảm ơn con đã đến nhé!" Giọng nói của bà rất dễ nghe, làm cho tâm tình căng thẳng của Cự Giải vơi đi không ít. "Cháu có mang chút quà bác và cô, hy vọng bác sẽ thích," Cự Giải mỉm cười, cẩn thận đưa chiếc túi đỏ trong tay cho phu nhân. Bà vui vẻ nhận lấy, ríu rít cảm ơn."Con thật chu đáo! Ta và ông nhà cảm ơn nhé!". "Đừng chỉ đứng đó như thế, đều lại đây ngồi xuống đi". Là giọng ông Quách. Người này tuy đã qua gần lục tuần nhưng nom vẫn vô cùng có phong thái, vóc dáng cao lớn của Thiên Yết khẳng định là được thừa hưởng từ bố của anh. "A, con xem, ta đúng là vô ý quá. Nhanh, nhanh quá bên đây ngồi xuống". Dì Nhiên đon đả, hai tay lôi kéo Cự Giải ngồi xuống bộ sofa bằng gỗ mun được lót đệm êm ái. .Cũng như bao buổi ra mắt khác, cuộc nói chuyện của họ đều bắt đầu bằng việc hỏi thăm sức khỏe và tình hình của gia đình hai bên, sau đó là một loạt câu hỏi xoáy vào học vấn, công việc của Cự Giải. May mắn gia đình họ Quách tương đối tinh tế, câu nào nói ra cũng đều có chừng mực, bằng không khả năng cao sẽ dọa con dâu nhỏ chạy mất. Cự Giải vừa tiếp chuyện trưởng bối, vừa tranh thủ quan sát không gian xung quanh. Tường trắng trong phòng khách có treo một bức ảnh khổ rộng, bên trên ngoài hai vị công công, bà bà, và Thiên Yết thì còn có một phụ nữ trẻ. Ngay bên phải còn một bức khác, vẫn là người phụ nữ đó, cô bế trên tay đứa trẻ sơ sinh, cạnh cô còn có một người đàn ông khác. Cự Giải nhìn mà không khỏi thắc mắc, chỉ là cô biết có những chuyện không thể tùy tiện hỏi.Mấy người họ nói chuyện thêm một lát thì kéo nhau qua phòng ăn. Thức ăn thịnh soạn với đủ sơn hào hải vị bày ra trước mắt Cự Giải khiến cô không khỏi choáng ngợp. Đây là "dùng chung với nhau bữa cơm" trong lời của Thiên Yết đấy à? Suốt bữa ăn hầu như chỉ có Cự Giải cùng nói chuyện với người lớn trong nhà, Thiên Yết giống như người khác vậy, chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gắp cái này, cái kia cho vào bát của cô. "Ta nghe nói con mở tiệm bánh, vậy chắc hẳn tay nghề bếp núc cũng rất khá" Dì Nhiên cười cười, nhìn qua ông Quách nháy mắt một cái. Cự Giải được khen cũng không đỏ mặt, sảng khoái đáp. "Dì khéo khen quá ạ! Vừa hay cháu có mang một ít bánh ngọt tự làm, mọi người rảnh rỗi nhớ mang ra thử nhé". "A, được, được". Phu nhân cười đến hai mắt đều híp lại, bộ dạng rất vừa ý.Thấy vợ mình nói cười đế mức cơm còn chưa ăn được mấy miếng, ông Quách không nhịn được mà khéo nhắc nhở. "Nhìn xem, bà đừng chỉ hỏi chuyện con bé, phải để nó ăn cơm nữa chứ". "Ông thì hiểu cái gì," Dì Nhiên chau mày nhìn lão già nhiều chuyện nhà mình, rồi lại quay qua cười ngọt ngào với Cự Giải, "Phụ nữ nói chuyện của phụ nữ, phải không con gái". "Vâng" Cự Giải khẽ đáp, mỉm cười theo phép tắc. Ăn tối xong, Dì Nhiên vốn muốn giữ Cự Giải ở lại để thưởng trà nhưng mắt nhìn thấy đã không còn sớm nên lại thôi, miễn cưỡng để Thiên Yết lái đưa cô về nhà. Ngồi trong xe, Thiên Yết lòng dạ có mấy phần thấp thỏm. Anh sợ bố và dì nhỏ nhà anh cư xử thái quá khiến cô khó xử. "Thế nào? Còn căng thẳng không". Anh ân cần hỏi. "Không hề, rất thoải mái, bố và dì anh đều rất tốt". Cô cười tươi đáp. Thiên Yết nghe thế thì trong lòng thở phào một hơi. Anh nở nụ cười, mắt nhìn cô đầy ý tứ, miệng khẽ nói, giọng điệu như đang dỗ ngọt."Vậy lần sao lại tới nhé?". "Ầy, anh cứ khéo đùa" Cự Giải bị dọa cho hoảng sợ, đưa vỗ vỗ vai anh, cười nhạt mấy tiếng. Anh làm như công viên giải trí vậy, sao cứ nói đến là đến hoài được chứ. "Chuyện đó để lần sau lại tính đi, ha". "Được". Anh nhỏ giọng đáp, ngữ khí lạnh đi. Người tinh mắt sẽ nhận ra Thiên Yết đang phật ý. Qua mấy tiếng, tuyết đã phủ trắng cả một vùng, Google maps trên xe của Thiên Yết nhắc nhở anh rằng tuyến đường thường đi đã bị cấm do quá trơn trượt. Không còn cách nào khác, anh đành phải quay đầu, đi theo hướng khác. Ô tô đi đến ngã ba Xà Phu, cách trường đại học Z tầm 600 mét, thì dừng lại chờ đèn đỏ. Cự Giải phát hiện ra đây là đoạn đường mà lúc trước cô vẫn thường hay lui tới. Đáy mắt sáng lên, cô rướn người về phía trước, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, bất giác thốt lên. "Thật là hoài niệm nha"."Sao vậy?". Thiên Yết đã biết nhưng vẫn phải làm bộ như chưa biết gì. "Chỗ này khá gần trường đại học của tôi". Cô hào hứng giải thích, tay chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở góc đường bên tay trái. "Anh thấy không? Chỗ đó, ngày xưa tôi có làm thêm ở đó một thời gian". "Ồ! Là vậy ư". Ánh mắt anh nương theo hướng tay cô chỉ, nhìn về cửa hiệu quen thuộc nào đó. Rất nhiều kỷ niệm của ngày trước đồng loạt chảy về trong tâm trí. "Tôi cùng từng ghé vào đây mua đồ vài lần". Thiên Yết nói một cách bâng quơ. "Trùng hợp như vậy?". Cự Giải không khỏi ngạc nhiên. "Ừm, nhân viên chỗ này cũng tốt bụng, đáng yêu phết". Anh khẽ cười, giọng điệu pha chút bông đùa. "À..."Cự Giải không bắt được ý tứ trong câu nói của Thiên Yết, cô chỉ có thể máy móc cho rằng anh đang đánh giá về trải nghiệm tại cửa hàng mà thôi. Thiên Yết cũng không trách cô, anh hiện tại với ngày đó giống như hai người khác nhau, chỉ dựa vào ngoại hình thì không nhận ra cũng là lẽ thường tình. Bất quá như vậy lại hay, bộ dạng lôi thôi lếch thếch trước kia của anh sao xứng được với Cự Giải mềm mại, xinh đẹp của ngày trước.
.
.
.(Chương này lại hơi dài rồi, nhưng tuôi lại không muốn tách ra :v)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com