TruyenHHH.com

Lzmq Oneshot Canh Chim Uot Dam

Buổi chiều, tiết trời Bắc Kinh vẫn khá quang đãng.

Lưu Chương vừa kết thúc công việc, anh mở cánh cửa tòa nhà B, theo thói quen hô to một câu "Có ai ở đấy không". Thông thường, với âm lượng của anh, nếu không có tiếng đáp lời thì chứng tỏ không có ai ở nhà cả. 

Thế là Lưu Chương lề rà lề rề bước lên từng bậc cầu thang, quen đường quen lối hướng tới phòng Lâm Mặc, đẩy ra cánh cửa đang khép kín, vết tích trong phòng chỉ ra rằng có người vừa trở lại, Lưu Chương dựng tai lên, quả nhiên nghe thấy tiếng nước vọng tới từ nhà vệ sinh phía bên ngoài.

Anh quay sang say hi với tấm hình chú ếch khổng lồ trên tường, tiện tay đẩy chiếc vali đang bày ra trên nền đất vào góc phòng.

Gần đây mọi chuyện trôi qua không tốt mà cũng chẳng xấu, chẳng qua là rất mệt mỏi, ngoài những lịch trình công việc đã được sắp xếp ra, Lưu Chương gần như dành toàn bộ thời gian ở phòng tập. Lâm Mặc còn vất vả hơn, ngày nào cũng bù đầu ôn tập cho bài thi cuối kì sau suốt hơn nửa kì vắng mặt, liền ngay sau đó lại là khóa huấn luyện quân sự, may thay thiên tài Lâm Mặc là siêu nhân, vậy nên chuyện gì cũng đều có thể xử lí đâu ra đó.

Nghĩ tới đây, Lưu Chương rốt cuộc cũng nở nụ cười. Anh lười biếng dựa vào ghế ngồi, đầu ngón tay nghịch ngợm công tắc đèn, miêng bâng quơ ngâm nga bài hát trong album mới.

Album mới ấy à, không quá hay cũng không quá đáng để mong chờ, một vài giai điệu không tệ cùng đôi ba ca khúc tầm thường. Những tháng ngày sau khi thành đoàn, không đẹp đẽ nhưng chẳng phải vỡ mộng. Biết bao kì vọng của chính mình, không hẳn là đã thực hiện được nhưng cũng chưa thất bại.

Nếu như nhất định phải nói, thì mọi thứ giống như thời tiết ngày hè năm nay của Bắc Kinh vậy, không phải không có nắng, nhưng mưa lại nhiều vô cùng, thế nên ngay cả vào những ngày quang đãng hiếm hoi ánh mặt trời dường như cũng nhuốm màu vẩn đục.

Lưu Chương liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, sắc trời lại bắt đầu trở nên u ám, tiếng nước trong nhà vệ sinh đã dừng, đổi thành tiếng ù ù của máy sấy tóc, anh đứng dậy tắt điều hòa rồi lại bước tới kéo rèm cửa. Lớp mành trắng ngà biến trời nắng thành râm, rèm cửa màu xanh nhạt chuyển từ ngày sang đêm, Lưu Chương có chút do dự, thần tượng sẽ không thích cửa sổ lọt sáng, nhưng Lâm Mặc lại không thích quá tối.

Vậy nên lúc Lâm Mặc tiến vào phòng, cậu bắt gặp một bức điêu khắc đang ngây người đứng bên cửa sổ giơ cánh tay kéo rèm.

"AK!"

Lâm Mặc nhanh nhẹn khéo léo bước qua lối đi chật hẹp, từ phía sau ôm chầm lấy lưng Lưu Chương, mặt cậu vùi vào chất vải thô ráp của áo hoodie, phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn. Lưu Chương mỉm cười vẻ bất lực, một tay còn đang giơ lên, tay kia thì bị người ta ôm vào lòng, cả người bị khóa chặt cứng không động cựa gì được. Lâm Mặc còn đang chuyển đổi giữa chế độ hết pin và sạc đầy nhanh chóng buông tay, cậu giúp Lưu Chương quyết định, lưu loát kéo rèm cửa ra chỉ chừa lại một lớp mành mỏng, sau đó cả người cứ như không xương nằm dài ra giường.

Ừm, như này mới giống như vừa đi quân sự về chứ.

Lưu Chương vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị một bàn chân nhỏ thò ra từ mép giường đạp nhẹ một cái.

Kẻ đang rúc mình trên giường sai anh: "Đóng cửa lại!"

Ánh mắt Lưu Chương bò dọc theo cẳng chân cậu leo lên, hóa ra người đẹp tắm xong chỉ mặc độc một chiếc áo phông cũ rộng thùng thình, đôi chân trần lắc la lắc lư, cảm giác da thịt cậu còn lưu lại trên người giờ đây mới bất giác quấn lấy anh.

Lưu Chương "ò" một câu đáp lời, anh ngoan ngoãn đóng rồi khóa cửa lại, sau đó kéo ghế tới sát cạnh giường ngồi xuống, nghiêm túc ngắm nhìn Lâm Mặc.

Đã mấy ngày liền không được gặp nhau, cả hai người đều biết trạng thái gần đây của đối phương không ổn lắm. Lúc này đây đôi mắt của Lưu Chương cứ như chiếc máy quét liên tục lướt trên người Lâm Mặc hết lần này đến lần khác, dường như đang xử lí thông tin, đem tất thảy những thay đổi của thầy Lâm Mặc trong những ngày qua, từng bite từng bite một nhập vào hệ thống: gầy mất rồi, hốc hác quá, trông tràn đầy sức sống đấy nhưng lại chẳng che giấu được vẻ mệt mỏi, sau cùng thì quả nhiên vẫn là thần tượng dày dặn kinh nghiệm, có vẻ đã bôi kem chống nắng đầy đủ lắm nên gần như không thấy được dấu vết bị cháy nắng.  

Lâm Mặc bị nhìn đến nổi cả da gà, cậu nắm lấy cánh tay anh rồi kéo người từ trên ghế sang: "Anh không nhớ em à? Ngốc nghếch AK."

Chữ "K" sau cùng bị nuốt lại giữa những phiến môi, từng nét từng nét cuộn từ đầu lưỡi tới tận cuống họng, rơi xuống đáy lòng không sót lại chút gì.

Lâm Mặc theo thói quen dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay Lưu Chương, anh quỳ một chân trên giường, chân kia nhè nhẹ tì lên chân cậu, rõ ràng đã hôn đến động tình, nhưng những nhớ nhung chồng chất mới chỉ buông lỏng được một phần ba, sau rồi cả hai cùng kìm lại, dứt mình khỏi nụ hôn.

Lưu Chương đè lại hơi thở, chóp mũi dụi lên má Lâm Mặc, anh thấp giọng thủ thỉ: "Dạo này em mệt quá rồi, thôi không cần đâu. Em ngủ một giấc thật ngon đi nhé."

Lâm Mặc nhướng mày, chợt bật cười thành tiếng.

Kể từ sau khi hai người xác định quan hệ, số lần âu yếm có thể đếm được trên một bàn tay, lúc trong doanh không có điều kiện, rời đảo rồi lại không có thời gian, về sau thì bận đến sứt đầu mẻ trán nào ai còn tâm tư nghĩ tới chuyện đó nữa. Hôm nay mãi mới gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, cả hai dù đang mệt mỏi nhưng vẫn dằn lòng không được mà quấn lấy nhau, rành rành đã như đôi mèo lén trộm cá, vậy mà đóng cửa rồi lại muốn làm chính nhân quân tử.

Lâm Mặc bị hôn đến mềm oặt ra, cả người giận dỗi co lại ở đầu giường, cậu khẽ khịt mũi quay mặt đi, đầu tiên là cong đôi chân trần cọ lên người đối phương một chốc, sau rồi mới đáp: "Được rồi, thế em ngủ đây."

Không ngờ Lưu Chương thật sự buông cậu ra, thành thật nằm xuống bên cạnh.

Bầu trời lúc này đã hoàn toàn u ám, mây đen dày đặc như sắp kéo đến tận nóc nhà, ánh sáng trong phòng càng tối lại, hơi nước ngột ngạt ngưng tụ lại trong không khí khô hanh, khiến cả người khó chịu. Những ngày gần đây giữa hai người họ dường như cũng đang tích tụ một đám mây. Bất cứ ai vừa bước ra khỏi lớp chân không đều sẽ phải trải qua cảm giác tròng trành, huống hồ là hai người họ, và cả một mối quan hệ. Trong một buổi khuya emo nào đó Lâm Mặc từng hỏi anh, nếu không có Lâm Mặc, liệu anh vẫn sẽ chọn con đường này chứ? Lưu Chương của khi ấy đã trả lời thế nào nhỉ? Anh nguệch ngoạc hai nét lên cuốn sổ tay, rồi bảo cậu rằng, anh có ngẫm nghĩ về quá khứ, nhưng anh sẽ chỉ nhìn về tương lai.

Hôm nay Lâm Mặc thật sự rất mệt, thời tiết bất thường lại càng khiến cho tâm tình trở nên tệ hơn, cậu nâng cao âm lượng nói vào khoảng không: "Không được thì nói là không được, không muốn cũng cứ nói là không muốn đi."

Lưu Chương nhìn chăm chăm vào mảng da nho nhỏ sau cổ và tai cậu, ei, xem ra kem chống nắng của thầy Lâm Mặc vẫn chưa che chắn đủ rồi, màu da nơi ấy trông như miếng pudding được nướng nửa chừng, cánh tay bóp lấy siro trong đầu Lưu Chương mất đi sức lực, siro cứ thế từng dòng chảy xuống trên chiếc pudding.

Lưu Chương mềm giọng gọi: "Thầy Lâm Mặc ơi..." Anh bắt lấy tay cậu đưa xuống chạm vào bộ phận đã nổi lên phản ứng của mình, không đợi người kia kịp lên tiếng đã dời bàn tay nho nhỏ ấy về lại vị trí cũ.

Lời vừa nói được phân nửa bị tiếng sấm bên ngoài cửa sổ cắt ngang, tiếng sấm liên tục gầm vang suốt mấy phút đồng hồ, những mù mịt nơi đáy lòng cũng bị đánh cho tan tác. Lưu Chương dứt khoát không nói gì nữa.

Lâm Mặc rất gầy, lại thêm dáng vẻ giận dỗi co mình lại trên đầu giường lúc này đây, nhỏ bé vô cùng, trông cậu như một tờ giấy mỏng manh bị người ta gấp qua gấp lại vô số lần.  

Lâm Mặc cảm giác được một bàn tay bao phủ lên phần bụng dưới của mình, niềm vui thích chạy loạn lên trong lồng ngực Lưu Chương, thứ nóng rực dính sát bên người, Lâm Mặc muốn cử động nhưng bị kìm lại.

Bàn tay đang vuốt ve trên người Lâm Mặc mang theo một chút sức lực, khiến cậu thấy được sự căng trướng và nghẹt thở khi vừa phá bỏ ranh giới. Cậu dường như có thể cảm nhận rõ ràng những nếp gấp trên áo và mép quần lót đè ép giữa lòng bàn tay và da thịt mình, cơ thể cậu thay đổi theo từng động tác của bàn tay ấy. Tầng bì ngoài cùng biến dạng, đè lên huyết dịch, làn da dính lấy lớp ngoài của nội tạng, nội tạng lại theo đó mà đè ép lẫn nhau, sau đó một lần nữa chạm tới vách tường phía bên trong, tầng tầng lớp lớp, cứ thế bàn tay đang mải mê xoa nắn khắp người cậu gián tiếp chạm tới nơi sâu nhất trong cơ thể. Lâm Mặc trong cơn mê đắm nhất thời lún sâu vào cách nghĩ kì quái này, vừa như mộng ảo nhưng lại vẫn cảm nhận được vô cùng rõ ràng hết thảy những thay đổi trong đó, thậm chí tâm trí cậu còn phác họa nên một hình động rất đỗi kì lạ.

Tay anh vừa chạm tới, thân thể Lâm Mặc gần như đã bị bao phủ toàn bộ, từ lòng bàn tay tới những ngón tay, từ nơi này tới nơi khác, từ bên đây sang bên kia, cơ thể cậu giống với một thiếu niên còn chưa phát dục hoàn toàn, khiến mỗi lần làm tình cùng cậu Lưu Chương đều sẽ thấy tội lỗi trong lòng.

Đôi khi trước mặt anh, Lâm Mặc sẽ thể hiện ra cảm giác yếu đuối ít khi để lộ trừ cho những buổi biểu diễn yêu cầu. Chín mươi chín phần trăm Lưu Chương đều nâng niu và trân trọng, mà một phần trăm còn lại sẽ khơi gợi ra thứ dục vọng chiếm hữu và bạo ngược mong manh.

Tờ giấy nằm gọn trong lòng bàn tay, chỉ cần dùng sức một chút là có thể vò nát, xé rách, tùy theo ý anh giày vò tan tác từng mảnh. Mỏng manh đến thế, liệu có thể cầm chắc được không, hay liệu có vì một chút bất cẩn mà hỏng mất hay chăng?

Bàn tay Lưu Chương một lần nữa hướng xuống dưới, chạm tới cơ quan sinh dục cương cứng qua lớp quần lót, Lâm Mặc cuối cùng cũng không nhịn được mà thở hắt ra, cậu quay đầu nhìn Lưu Chương, ngay giây phút vừa xoay người đã bị anh tóm lấy, một nụ hôn nữa lại ập tới.

Lưu Chương chê cặp kính vướng víu, tiện tay tháo ra ném lên tủ đầu giường, gọng kính va vào bức tượng con ếch làm bằng kim loại, nụ hôn này của họ mang theo âm thanh đinh đinh đang đang và tiếng của những giọt mưa cuối cùng cũng chịu rơi xuống. Lâm Mặc cảm thấy, hôn phải khiến con người ta nghẹt thở, mà yêu thì hẳn sẽ có thể giết chết con người ta.

Đôi môi mềm mại như cánh buồm mơn man, luân phiên vừa công vừa thủ, đầu lưỡi không chối từ lao vào giữa trận giao tranh, thi nhau công thành đoạt đất, phóng hỏa đốt núi.

Lâm Mặc bất giác nhắm nghiền mắt, đôi chân trần cong lên chống đỡ nửa thân dưới, vô thức cọ xát lên lòng bàn tay đối phương. Thế nhưng bàn tay chết tiệt ấy lại cứ khăng khăng bỏ qua thứ kia của cậu, một lần nữa dán lên trên người, chui vào vạt áo, vuốt ve dọc theo xương sườn. Lâm Mặc cố gắng di chuyển thân thể, lại vì bàn tay kia nên chỉ có thể cựa quậy được chút ít, tất cả sức lực còn lại đều dồn về bên trong cơ thể, chuyển động ngày một sâu hơn, chặt chẽ hơn, da thịt và nội tạng lại va vào nhau, Lâm Mặc khẽ rên lên một tiếng, gần như phát điên lên bởi những khoái cảm sâu kín bên trong. Cậu mở miệng, run rẩy gọi tên anh: "KK..."

Cuối cùng cũng được buông tha.

Lưu Chương giả bộ thành thục đưa tay với lấy đồ ở tủ đầu giường, khuôn mặt rành rành đã đỏ bừng lên như thiêu như đốt nhưng vẫn ra vẻ chẳng quan tâm, liếc mắt đã biết là kẻ chưa trải tình sự lại vờ như cao thủ tình trường.

Lâm Mặc bị anh hành cho vừa yêu vừa hận, ác ý cắn lên cổ Lưu Chương, bàn tay hung tợn kéo lấy quần anh. Lưu Chương bị cậu chọc cười, khiến cho toàn thân và cả cơ thể bị đè ép bên dưới cùng rung lên. Động tác và cả trái tim của Lâm Mặc mềm ra theo trận cười ấy, răng nanh của mèo con bỗng chốc biến thành những liếm mút dịu dàng và đầy sắc tình.

Lưu Chương dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, một ngón, hai ngón, rồi ba ngón, chất gel bôi trơn lành lạnh chậm rãi đi vào, lại bị sự ấm nóng bên trong hun lên mà tan ra, tí tách, tí tách. À, ra là tiếng mưa ngoài khung cửa sổ.

Lâm Mặc bỗng trở nên ngoan ngoãn, chớp chớp hàng mi đen dày, Lưu Chương thấy mà ngứa ngáy trong lòng, đóa sơn trà bị mưa thấm ướt, chưa kịp hé nở, anh ấn xuống đài hoa, thúc hoa bung nở.

Lâm Mặc nghiến răng hít mạnh, nhất thời bị khoái cảm ập tới cướp đi tiếng nói, Lưu Chương kìm lòng không đặng gia tăng tốc độ, cúi người xuống lộn xộn hôn lấy cậu, lông mày, đôi mắt, chóp mũi, Lâm Mặc dang rộng hai tay ôm lấy anh, muốn hôn lên môi.

Mỗi lần tiến vào đều xé toạc tầng da thịt mềm mại, Lâm Mặc bị xô đẩy, đong đưa, tình dục như đại dương, yêu thương là rặng đá ngầm bên bờ, bọn họ đắm chìm trong nước biển và rồi mắc cạn nơi bãi cát. Lưu Chương ngậm lấy dái tai cậu, thầm thì Mặc Mặc, Mặc Mặc. Lâm Mặc còn đang rên rỉ liên hồi, tiếng mưa nhấn chìm tất cả những thanh âm còn sót lại.

Lưu Chương kéo tay cậu chạm tới nơi hai người dính lấy nhau, nhầy nhụa nhớp nháp, chuyển động không ngừng, Lâm Mặc bỗng chốc xấu hổ, rũ mắt xuống không chịu nhìn anh, Lưu Chương dường như quyết tâm chơi xấu đến cùng, nắm chặt tay không cho cậu chạy trốn, bàn tay lớn áp lên bàn tay nhỏ, bàn tay nhỏ đè ép trên bụng. Thầy Lâm Mặc ơi, dưới này là cái gì vậy nhỉ?

Đầu ngón chân Lâm Mặc căng cứng, lưng cong lên, bắn đầy trên người cả hai.

Cơn sóng triều nơi đại dương từng chút một rút khỏi người Lâm Mặc, cậu rã rời chẳng còn chút sức lực, những tâm tưởng khi nãy bị tiếng sấm đánh tan giờ lại trào lên theo từng đợt sóng. Những người Lâm Mặc từng gặp trước đây đều khiến cậu muốn giương ô che giúp, Lưu Chương không giống vậy, cậu muốn cùng Lưu Chương dầm mình trong mưa.

Cơn buồn ngủ sau cao trào dần ập đến, nhưng thanh kiếm quấn chặt dưới thân vẫn không chịu buông tha, Lưu Chương đột nhiên siết lấy, ôm cậu xoay người, thế giới đảo điên hết cả, kéo theo một đường kiếm hoa lệ đẹp mắt.

Lâm Mặc bị ép tỉnh táo trở lại, mồ hôi, tinh dịch và cả thứ chất lỏng không tên thấm ướt cả hai. Lưu Chương xoa nhẹ cánh tay Lâm Mặc, nơi đầu ngón tay chạm tới phảng phất như có côn trùng bò qua, rút đi sợi tơ nào đó trên người cậu, vừa ngứa ngáy vừa kích thích một loại khoái cảm kì lạ. 

Lâm Mặc bỗng chốc lại được sạc đầy, trên lưng là bàn tay to lớn của Lưu Chương, Lâm Mặc mải mê đắm chìm trong cơn vui sướng, bàn tay Lưu Chương đột nhiên ấn chặt hông cậu xuống, tiến vào tới nơi sâu thẳm chưa từng chạm tới.

Lâm Mặc bị đè ép đến khóc không ra nước mắt, lại bị cơn sướng khoái làm cho phát điên, dứt khoát phối hợp với nhịp điệu gia tốc của người kia. Lưu Chương hiển nhiên cũng sắp chạm tới ranh giới, vậy nhưng vẫn còn hơi sức trêu chọc: "Mặc Mặc, em sắp bay đấy à?"

Ừ, sắp bay rồi đây.

Lâm Mặc mãnh liệt động thân, từng chút một cọ xát tới nơi sâu nhất. Chất lỏng sền sệt dính lên lông vũ trên cánh, quấn lấy ánh chớp lóe lên ngoài khung cửa sổ. Bọn họ lần nữa đạt tới cao trào.

Đất trời tự do vô hạn lại dựng nên rào chắn, bọn họ bị dồn ép vào lồng, không gian chật hẹp bí bách như thể chỉ cần khẽ cựa sẽ chạm lên gò má nhau.

Này, thầy Lâm Mặc quả đúng là người ngoài hành tinh nhỉ, tụi mình đang ngồi tù đấy, ấy vậy mà vẫn có thể làm tình trong chốn lao ngục này.

Hạ thân vẫn còn khóa chặt, Lưu Chương ngồi dậy, cánh tay dài rộng ôm chặt lấy thân thể đang khẽ run rẩy của Lâm Mặc, Lâm Mặc ôm lại anh, đụng chạm vô số, quấn lấy nhau như một cuộn len.

Lưu Chương yêu thích tất thảy mọi loại ôm ấp, mỗi lần siết chặt lấy Lâm Mặc trong vòng tay mình đều sinh ra cảm giác vô cùng đặc biệt, là sự kết hợp giữa kiên định, thấp thỏm và sợ hãi, như bước đi trên bập bênh, là nỗi sợ hãi chỉ mành treo chuông. Thứ cảm xúc phức tạp này rất nguy hiểm nhưng cũng mê hoặc vô cùng.

Hai người lén lút chạy vào nhà tắm như những tên trộm.  

Lúc quay lại Lưu Chương đã ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, nói rằng sợ có ai về, Lâm Mặc hậm hừ chẳng buồn để ý, lần này thật sự đã mệt sắp ngất luôn rồi. Lưu Chương nắm lấy tay cậu, để cậu ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt nhắm nghiền đã nửa buổi nhưng vẫn chẳng ngủ nổi, hai con mắt đảo loạn lên dưới mí mắt, lòng bàn tay nóng ấm, mùi sữa tắm dùng chung quẩn quanh vây lấy.

Lâm Mặc mở mắt, ngắm khuôn mặt Lưu Chương kề sát cạnh bên, ngoan ngoãn và chân thành, như một loài động vật nhỏ.

"Hoàng Kì Lâm." Động vật nhỏ chợt lên tiếng.

"Ừm."

"Anh yêu em nhiều lắm."

Lâm Mặc nở nụ cười, sát lại gần hôn lấy anh, học theo giọng điệu của người ta mà gọi:

"Lưu Chương."

"Ừm."

"Tụi mình đi dầm mưa đi."

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com