Lzmq Em Chua Tung Toi New York
Không lâu sau cả nhóm cùng ghi hình một buổi phỏng vấn. Phóng viên muốn mọi người chọn ra người có tham vọng sự nghiệp nhất trong nhóm, tất cả nhìn nhau đầy ẩn ý rồi đồng loạt chỉ sang Lưu Chương, mồm năm miệng mười bắt đầu "bóc tội" anh, bảo rằng ngay cả ngày nghỉ cũng vẫn luôn nghĩ tới việc làm nhạc.Lâm Mặc bĩu môi tỏ vẻ không phục đứng lên kêu ca, tôi đây cũng có tham vọng sự nghiệp lắm đó mấy người này, mắc gì mọi người không khen cả tôi nữa. Thế là Trương Gia Nguyên ngồi cạnh cậu lại đành phải vỗ vai dỗ dành, anh ơi thôi xin đấy mình không tị nạnh nhau thế nữa nhé.Các thành viên đã sớm làm quen với tính khí trẻ con của cậu, ngay lập tức có vài người quay sang nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng yêu thương. Duy chỉ có Lưu Chương từ phía xa nhìn sang, anh gần như chắc chắn rằng khi nãy trước khi đứng lên Lâm Mặc đã nhìn sang bên này, trong cái nhìn sâu sa ấy phảng phất mang theo chút cô đơn lạc lõng, là nét tâm trạng Lâm Mặc trước giờ chưa từng lộ ra với ống kính máy quay.Kết thúc buổi phỏng vấn, Lưu Chương vẫn còn chút lo lắng cho người kia nên chủ động tiến tới hỏi cậu sao vậy, ánh mắt Lâm Mặc long lanh như chú nai con đáp, AK ơi anh cứ như mẹ già thương con ấy nhờ.Giọng cậu nghe mềm nhũn lại chẳng có tính công kích gì, Lưu Chương không hỏi thêm nữa, chỉ đưa tay lên xoa xoa tóc cậu.Hai năm của bọn họ, cũng coi như đặc sắc rồi.Dẫu vậy cũng chẳng tránh khỏi có điều tiếc nuối.Tỉ dụ như việc bị quá nhiều yếu tố ảnh hưởng, tới cuối cùng bọn họ vẫn không tổ chức được concert ở nước ngoài. Hay như việc một số ca khúc trong album mới được quảng bá dưới các unit nhỏ, mỗi lần chỉ có sáu, bảy người đại diện cho cả nhóm tham gia ghi hình đã dần trở thành chuyện như cơm bữa. Lưu Chương cũng theo đó mà được thêm nhiều screen time hơn, thế nhưng mỗi khi nhìn về nhóm vũ công phía sau lưng mình, anh lại có chút hoài niệm quãng thời gian mà cả mười một người đứng cùng nhau, mỗi người một vài câu hát đã đủ hoàn thành một màn biểu diễn.Hình như ở đâu cũng vậy, mọi nẻo đường trên thế giới này đều sẽ có những tiếc nuối và mất mát.Sau đó đầu năm 2023 bọn họ quay trở lại đảo Hải Hoa một lần nữa, bắt đầu ghi hình đoàn tống tốt nghiệp. Phía nhà sản xuất mời tới rất nhiều thực tập sinh ngày trước cùng ở trong Doanh, mọi người cùng nhau đem chăn đệm ra ghép lại thành một chiếc giường lớn như hai năm trước, ngồi cạnh nhau vai kề vai xem lại video lịch sử đen, cười cười rồi chợt có khóe mắt ai ươn ướt.Bọn họ theo chân ống kính ghi hình lướt qua những căn phòng tập, cánh cửa lâu ngày khép kín nay lại được mở ra, những tập giấy bỏ đi chất lại thành đống trông như tấm gỗ dày nơi góc phòng, ngập tràn cảm giác đổ nát không người của cảnh tán tràng*. Lưu Chương phải bước lại gần mới nhận ra mảnh giấy đã ố vàng kia thật ra là giấy nháp lời bài hát năm đó Lâm Mặc bỏ lại trong phòng tập.Chữ viết trên giấy phong phú đủ kiểu, mộng tưởng là đóa hoa, chúng ta là những chú dơi, câu hát "Nói tới nói lui có tui biết" khi trước còn bị anh khinh bỉ tới vô cùng, bản nháp đầu tiên của Phong Đỉnh... Lưu Chương nhìn qua một lượt từng trang, nét mặt dần lộ ra vẻ dịu dàng mềm mại, như thể đang xem lại muốn cuốn album đầy những kỉ niệm.Cho tới khi lật đến một trang giấy bị xé rách, động tác của anh chợt khựng lại.Trên trang giấy vẽ đủ loại hình kì lạ, trong khoảng trống giữa các hình ấy là một đoạn lời bài hát anh đã từng thấy qua, là bài "Trên biển trên đất trên trời" mà Lâm Mặc đã viết rất lâu trước đây, trông qua có vẻ như Lâm đại nghệ thuật gia của chúng ta năm xưa đã nguệch ngoạc viết lại vào tập giấy nháp này. Nhưng điều kì lạ là, đoạn giữa của bài hát lại bị ngắt ra, trông như bị ai đó xé mất, chẳng biết là vô tình hay cố ý. Kết thúc buổi ghi hình, Lưu Chương cầm theo mảnh giấy kia tới tìm Lâm Mặc, đùa rằng muốn cho cậu thưởng thức lại tuyệt phẩm năm đó của mình. Lâm Mặc nhận lấy mảnh giấy, chăm chú nhìn vài giây rồi vỗ lên lồng ngực anh, "Tặng anh đó, không cần khách khí.""Hả?" Lưu Chương ngây ra, phút chốc chợt thấy như động tác này của cậu có chút quen thuộc đến khó hiểu.Thế rồi đột nhiên anh nhớ ra, vào một đêm khi hai người trò chuyện hai năm về trước, Lâm Mặc cũng từng ném bức vẽ nguệch ngoạc kia vào lòng anh như này, còn nói gì mà "vạn người chọn một".Chỉ là lần này, trong mắt cậu không có ánh sao sáng lấp lánh, chỉ còn lại sự thanh lãnh ướt đẫm bởi ánh trăng, như một mảnh thủy tinh mong manh dễ vỡ.Lưu Chương bị vẻ mặt này làm cho sửng sốt, khi anh kịp nhận ra thì đã vội nắm lấy người kia, lòng bàn tay anh ôm lấy cổ tay nhỏ gầy của cậu, dễ dàng ôm trọn cả khung xương. Lâm Mặc không giằng ra nhưng cũng không phản ứng lại như trước nữa.Anh hỏi Lâm Mặc: "Em sao đó?""Em có sao đâu." Lâm Mặc cúi đầu cười cười, "Em mệt rồi, buồn ngủ ghê vậy đó.""Thôi không nói nữa nhé, à với cả, mai còn phải làm việc sớm nữa đó."--------------*tán tràng: khung cảnh sau khi tất cả kết thúc và mọi người rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com