TruyenHHH.com

Lzmq Em Chua Tung Toi New York

Những cảm xúc kì lạ mà Lâm Mặc mang đến cho anh thường tới một cách bất ngờ.

Tỉ dụ như, giây trước Lưu Chương còn đang thấy tâm tư mình hỗn loạn chỉ vì ánh mắt long lanh như sao trời của người kia, ngay giây sau anh đã bị tiếng xé giấy đột ngột kéo về lại với thực tại logic xung quanh.

Cũng giống như khi anh bị chiếc áo T-shirt trắng chấm bốn điểm bên trên vây lấy trong một vùng mù của những xúc cảm không tên, khoảnh khắc tiếp theo đã lại bị câu cảm thán khoa trương "Cực kì đẹp" của vị nghệ thuật gia này đưa về với thế giới rõ ràng và sắc nét.

Hoặc chăng lại như lúc "bậc thầy ru ngủ" hiên ngang nằm lên giường anh, khi anh còn đang cảm thấy sự tiếp xúc gần gũi thân mật này có hơi xa lạ, người kia đã ngồi thẳng lên, ngay ngắn và nghiêm chỉnh.

Cứ thế, chẳng hiểu vì sao, mỗi lần tâm trạng biến chuyển đều xảy ra hết sức tự nhiên, trông qua có vẻ tình cờ nhưng lại cũng rất chính đáng.

Như thể là, hết thảy đều do Lâm Mặc cố tình gây ra.

Suy nghĩ u ám này bất chợt xuất hiện mà chẳng hề báo trước, giống như ánh sao băng vụt qua giữa ban ngày không kịp nắm lấy. Thế nhưng rồi ý niệm ấy cũng chỉ có thể lưu lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị những giọt mồ hôi mướt mát và vô số những bước nhảy không ngừng nghỉ trong phòng tập vũ đạo nuốt chửng lấy. Nói cho cùng thì, khi phải đối mặt với cường độ luyện tập cao xuyên suốt đêm ngày như thế này, cho dù là những cảm quan nhạy bén nhất cũng sẽ dần trở nên trì trệ.

Lưu Chương bị những lịch trình và thời gian biểu dày đặc cuốn lấy, thực sự chẳng thể dành ra nổi bất kì khoảng thời gian dư thừa nào để suy ngẫm về những cảm xúc xa lạ này, huống chi ngay cả bản thân Lâm Mặc cũng đã là một điều chẳng thể định nghĩa được. Người ngoài hành tinh hoang dại là cậu, nhóc thiên tài thông minh cũng là cậu. Thần tượng trời sinh là cậu, muôn màu muôn vẻ biểu diễn trên sân khấu cũng là cậu. Bông cúc dại tràn đầy sức sống trước hiên nhà là cậu, mà đóa cách tang kiên cường bất khuất nơi cao nguyên xa xăm cũng vẫn là cậu.

Nếu như là Hoàng Kì Lâm, thì bất kể điều gì cũng trở nên hợp lí.

Hoặc cũng có thể chính bởi bản thân Lâm Mặc quá đa dạng nên Lưu Chương mới không hề nhận ra rằng, trong suốt những tháng ngày trên đảo Hải Hoa, anh đã luôn cố dùng tất cả những ngôn từ kì lạ nhất để mỹ hóa hình tượng "Hoàng Kì Lâm" này.

Anh đã sớm quen với trọng lượng đè áp lên vai phải của mình - cũng bởi đóa hoa nhỏ tới từ hành tinh khác ngày càng thích dính lấy anh, dùng đôi cánh tay nhỏ gầy ôm chặt lấy tay anh, thậm chí thi thoảng còn như chú mèo con vô tình làm nũng, vừa nghịch ngợm vừa hay bám dính lấy người ta.

Nhưng tất cả những điều này đều xảy đến quá đỗi tự nhiên, tới mức chính Lưu Chương cũng chẳng buồn suy xét xem sự biến chuyển của mối quan hệ giữa hai người họ liệu rằng có phù hợp hay không.

Vả lại khi ấy, suy nghĩ trong lòng Lưu Chương quanh đi quẩn lại cũng chỉ có duy nhất một điều.

Ấy chính là, vào buổi biể diễn cuối cùng ở đêm chung kết, anh nhất định phải cho cả thế giới này thấy được một Lưu Chương tỏa sáng nhất, xuất sắc nhất. 

Ngay cả khi chẳng thể debut cùng nhóm, anh cũng sẽ dùng tư thế đẹp đẽ nhất của mình để nói lời tạm biệt với sân khấu này.

Đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho mùa xuân đẹp như mơ trong lòng anh. 

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com