Lzmq Em Chua Tung Toi New York
Một thời gian dài trôi qua, mãi cho tới khi Lưu Chương thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp từ trường Đại học, anh theo đúng kế hoạch về nước bắt đầu công việc mới. Hai năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, như Lưu Chương lúc này đây đang đứng trên con phố đông đúc náo nhiệt của thủ đô mới chợt nhận ra rằng mình đã chẳng còn có thể nhận ra những gương mặt minh tinh xa lạ trên các màn hình lớn nữa rồi.Tốc độ thay đổi của giới giải trí quá nhanh, lí trí giúp anh ngay lập tức nhận ra được điều này. Giống như trước đây từng dùng mồ hôi và công sức làm con át chủ bài, giờ đây Lưu Chương cũng liên tục làm việc không ngừng nghỉ, dùng khoảng thời gian dài nhất chăm chút mài giũa để cho ra những tác phẩm tâm huyết nhất.Thời gian đầu anh có tới diễn ở một số buổi livehouse nhỏ, dù thu nhập không cao nhưng rất vui. Dần dần cũng có vài bên đối tác tìm tới, một số mời anh tham gia chương trình giải trí, một số lại đề nghị anh tham gia diễn xuất. Lúc mới đầu Lưu Chương còn khá kén chọn, thường chỉ đồng ý ghi hình các chương trình về âm nhạc hay rap, sau đó dưới sự thuyết phục của công ty quản lí cùng áp lực kinh tế, anh đành phải cắn răng đồng ý với một vài chương trình vốn chẳng liên quan gì tới công việc của bản thân. Có một lần vì chuẩn bị tham gia một chương trình chuyên về vũ đạo với tư cách khách mời, Lưu Chương đã phải tập luyện mất mấy ngày để có thể biểu diễn tốt trên sân khấu, dù có phải giả vờ cũng nên giả vờ cho thật một chút, dù gì thì cũng còn phải giữ lại mặt mũi về sau nữa. Nhìn vào quầng thâm trên gương mặt hốc hác trong gương, Lưu Chương chợt nhớ tới khi còn ở đảo Hải Hoa, anh bỗng thật muốn hỏi Lâm Mặc khi ấy rằng, em tới đảo Hải Hoa này thật sự là để theo đuổi ước mơ, hay còn để làm tròn trách nhiệm của bản thân nữa.Nhưng câu hỏi này giờ đây đã chẳng còn ý nghĩa gì.Không lâu sau có tin Lâm Mặc sắp tổ chức một buổi concert cá nhân nho nhỏ, địa điểm diễn ra là ở quê nhà của cậu - thành phố Trùng Khánh mờ sương. Vốn dĩ lịch trình ngày hôm đó của Lưu Chương đã được sắp xếp chật kín, thế nhưng anh vẫn kiên quyết đẩy lùi tất cả, sau rồi thì ngay cả hành lí cũng không kịp chuẩn bị, cứ thế đeo ba-lô lên hối hả bay từ Bắc Kinh tới thành phố núi.Lúc Lưu Chương được nhân viên công tác dẫn tới phòng nghỉ phía sau hậu trường, người đầu tiên anh nhìn thấy là Trương Gia Nguyên và Trương Đằng. Chẳng hiểu vì sao Trương Đằng ngồi trong góc nhìn anh có vẻ lạnh lùng, vẫn may còn có Trương Gia Nguyên, lúc cậu nhóc nhìn thấy anh thì theo thói quen cười lên một chút, vừa hay phá vỡ bầu không khí kì lạ giữa ba người. Trương Đằng chăm chăm nhìn anh với đôi mắt sáng quắc, một hồi lâu sau lại thở dài rồi vỗ vỗ chỗ ghế bên cạnh ý bảo anh qua ngồi."Ông với Mặc Mặc vẫn thường liên lạc với nhau đấy à." Trương Đằng hỏi."...Ít lắm." Lưu Chương hễ cứ nghĩ tới chuyện này là lại thấy sầu não, nhưng cũng chỉ đành nói thật.Trương Đằng gật gật đầu: "Ít là tốt, cứ ít thế là được."Lưu Chương nghe vậy thì ngây đơ ra, không nhịn được hỏi lại: "Tôi có làm gì để em ấy hiểu lầm à? Cảm giác như sau này Lâm Mặc cứ cố tình tránh mặt tôi, tôi cũng hỏi đi hỏi lại mãi rồi nhưng mà..."Nhưng mà Lâm Mặc trước nay chưa từng nói gì cả."Ông nghĩ nhiều rồi K." Trương Đằng vỗ vỗ vai anh, "Cái khác thì tôi không nói, nhưng mà con người ông tốt thật.""Cũng tàm tạm." Trương Gia Nguyên vẫn đang vui vẻ cười đùa bỗng lại chen ngang một câu, "Nên là lần sau anh đừng hỏi nữa, cũng không cần tới đây đâu."Trương Đằng giật mình kinh ngạc, giơ tay vỗ đùi, nháy mắt ra hiệu cho tên nhóc mau ngậm chặt miệng lại, thế nhưng vẻ mặt của Trương Gia Nguyên vẫn rất nghiêm túc.Cậu bảo: "K ạ, em biết anh thông minh, tính tình cũng tốt, đối với ai cũng tử tế.""Thế nên là, nếu như anh thật lòng muốn tốt cho Mặc Mặc, thì sau này bớt lảng vảng trước mặt anh ấy lại."Nói rồi Trương Gia Nguyên lắc lắc đầu, như thể thật sự chẳng biết nói gì nữa cả, lúc lâu sau mới thở dài, dưới ánh mắt phức tạp của Trương Đằng, chầm chậm mở lời."...Nếu không thì anh đúng là đang hại người ta đấy."----------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com