TruyenHHH.com

Lzmq Dong San Di Mong

Trời bắt đầu mưa, nước chảy dọc theo cửa sổ và cuối cùng tụ lại thành những vệt nước nhỏ chảy xuống dưới, Lâm Mặc dựa vào giường, một mình lật xem những tờ báo gần đây.

Dự án của Lưu Chương hiện đã gần hoàn thành, còn về sức khỏe của Lâm Mặc, cậu đã được phép ngừng sử dụng các loại máy móc hỗ trợ, trong phòng chỉ có tiếng ồn ào của máy điều hòa không khí. Máy đo nhiệt độ trên tường nhảy qua nhảy lại ở khoảng 27°. Kể từ ngày đó, Lưu Chương chưa từng trở lại đây, sách trong phòng cũng đã được người chăm sóc lau sạch, sau ba bốn ngày điều hòa sấy khô cả bó hoa trên bàn, chỉ còn lại một ít cánh hoa. Những cánh hoa gần nhị hoa vẫn chống chọi một cách ngoan cường.

Lâm Mặc nhìn bìa báo, nhắm mắt dựa vào đầu giường.

Hình chụp của các nhân vật rất đẹp. Ba cậu mặc một bộ vest và trông nghiêm túc, mái tóc bạc trắng vuốt lên không làm cho người ta cảm thấy già đi mà thêm chút phần trang trọng. Tiêu đề rất hút mắt: doanh nhân bật nhất thành phố.

Phía dưới là những lời khen có cánh, nói công ty của ba cậu sẽ còn rất phát triển về sau, tương lai rộng mở.

Công việc kinh doanh của gia đình đã được truyền từ bậc cha chú, ba cậu luôn đặt kỳ vọng lớn vào cậu. Lâm Mặc từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại cho đến năm mười sáu tuổi. Nơi đó cũng không phải là một thành phố lớn phát triển, mọi người nói chuyện còn có chút khẩu âm cổ xưa.

Lâm Mặc cố tìm lại những ký ức tuổi thơ trong tâm trí mình: ngôi nhà gỗ ba gian, hàng cây cổ thụ dọc hai bên đường, bà nội trên chiếc ghế xích đu ngồi sưởi nắng, bà nội quần áo lúc nào cũng rộng tay áo lúc nào cũng đến quá nửa cánh tay.

Cậu hẳn cũng ngồi trên đó nhưng cao hơn một chút, đôi tay giữ vào thành ghế, đem đầu vùi vào lòng bà ngoại ôm ấp, bà ngoại hương thơm giống như cây hoè bên đường già dạng, giống như phơi thật lâu dưới ánh nắng lại lăn lộn qua đất bùn đất.

Bên kia đường là một quán nhỏ có một chiecy tủ lạnh ngay lối vào quán, trưa hè cậu được bà cho sang mua kem, chiếc tủ lạnh nhỏ chất đầy kem, cậu được bà ngoại bế lên thân dựa vào tủ lạnh. Hơi lạnh thổi từ que kem chảy xuống lòng bàn tay, cậu giở giọng làm nũng với bà rằng có thể cho con thêm một cây kem nữa không, bà nhìn mấy cây sâu răng trong miệng liền từ chối.

Sau khi được ba nhận về, Lâm Mặc luôn không thay đổi được chất giọng độc nhất vô nhị khi còn ở nhà cũ, cuối mỗi câu sẽ luôn có một âm dài, khó phân biệt được đâu là n và đâu là l.

Trước khi phân hoá, niềm hy vọng mà ba gửi gắm lên cậu cực kỳ lớn. Cứ trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu luôn ôm một cuốn sách dày, bởi cậu tin vào quy luật vật sẽ chuyển hoá từ nồng độ cao sang nồng độ thấp, muốn dùng cách kỳ lạ này để tăng lượng kiến thức trong đầu mình. Muốn bản thân có thể trở nên xuất sắc.

Sau khi phân hoá, Lâm Mặc tận mắt nhìn thấy tia sáng trong mắt của ba dần biến mất khi ông đang cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm. Khi đó, cậu biết ba sẽ không bao giờ dùng thước đánh tay cậu nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ bị phạt đứng cả đêm vì không trả lời được câu hỏi nữa.

Ý nghĩa tồn tại của cậu đã thay đổi từ một người thừa kế sáng giá của gia đình trở thành một đồ vật trao đổi trong một cuộc hôn nhân chỉ sau một đêm.

Lâm Mặc nhấc chăn bông xuống đất bằng một chân, vừa chạm đất cậu lại nhấc nó lên, lấy ra chiếc tất mà cậu đã nhét trong chăn bông. Tự mình đi tất vào như Lưu Chương đã làm ngày hôm đó.

Cậu muốn gọi cho Lưu Chương hỏi sao hôm nay không đến gặp cậu, sao không gửi hoa hướng dương cho cậu nữa. Thiệp chúc mừng bên trong rất đẹp, hôm nay cậu rất ngoan, còn biết tự đi tất vào nữa. Nhưng cậu không có điện thoại di động. Thứ duy nhất có thể coi là sản phẩm điện tử trong phòng là cái bóng đèn led trên trần nhà...

————

Lưu Chương nới lỏng cà vạt dựa vào bồn rửa tay, môi trường cách âm của KTV khá tốt, tiếng sói tru ma khóc vẫn còn văng vẳng bên ngoài, lúc này chỉ còn lại tiếng nước chảy ở tay. Bác sĩ gửi tin nhắn đứa nhỏ đã ngủ rồi, Lưu Chương không khỏi thở dài nói đi ngủ sớm vậy thật tốt, lại nhớ tới nhóm lão tử trong phòng riêng vẫn chưa buông tha, hắn đành phải âm thầm nguyền rủa trong lòng.

Hạng mục đã đến bước cuối cùng, trên dưới đều phải tất bật chuẩn bị, vốn dĩ ban lãnh đạo Lưu Chương có không tư cách leo lên miếng mồi ngon thế này. Nếu không nhờ có Lâm Mặc giúp anh có được dự án này thì họ cũng chẳng thèm ở đây cùng anh nâng rượu.

Trong cuộc hôn nhân giữa anh và Lâm Mặc, dù sao anh cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Mặc dù hai bên đều là doanh nghiệp gia đình, nhưng cha của Lưu Chương quanh năm đều ở nước ngoài, chủ yếu kinh doanh trong thị trường nước ngoài, đối tượng hướng tới không phải ở đại lục.

Sau khi tốt nghiệp, anh lắc đầu và thề với cha rằng anh sẽ không quay lại nếu anh không thể mở rộng thị trường ở đại lục.

Thật dễ dàng để buông ra những lời nói và tham vọng táo bạo như vậy. Bởi vì lúc đó anh sẽ không biết rằng đó là những lời ngông cuồng cho đến khi anh thực sự làm như vậy.

Dù sao cũng là một con sói, Lưu Chương ở đại lục hay không cũng là một vấn đề. Ở đây mọi quan hệ với chính phủ hay với các doanh nghiệp khác đều không một ai biết anh. Không dự án nào có thể thực hiện cả, anh phải tự mình khởi nghiệp chỉ với số vốn khởi nghiệp với số vốn ít ỏi 250 vạn (đồ ngốc) và mấy sợi dây chuyền vàng phổ biến trên thị trường.

Ai mà thèm để mắt tới công ty của anh?

Trong vài năm sau khi tốt nghiệp, hầu hết số tiền gia đình cho đều bị lừa hết, anh chỉ có cách đi tiếp rượu mới đó thể trụ vững đến ngày hôm nay.

Ban đầu anh khốn khổ bao nhiêu thì bây giờ Lưu Chương lại sống tốt bấy nhiêu.

Tuy nhiên, có những giai cấp trong giới tư bản, dù có đắm mình trong công việc khổ cực đến đâu cũng không thể chạm ngưỡng cửa sung sướng, gia đình cố tình kéo chân anh lại

Suýt nữa thì giơ cao biểu ngữ và nói rằng tôi từ bỏ rồi đ** mẹ nó.

Sau đó, anh cảm thấy rằng anh đã tự nguyền rủa chính mình, vì vậy tôi chỉ có thể ổn định chính mình rồi tìm một cách khác.

Rồi Lâm Mặc bức tới như một cành ô liu dâng lên trước mặt, trông giống như một chiếc bánh trên trời rơi xuống, đôi mắt của Lưu Chương như đang nhìn nó chằm chằm mà phát sáng như sao Kim.

Khi đó, anh liên tục xác nhận trên điện thoại rằng đó thực sự là Lâm Mặc? Lâm Mặc của tập đoàn lớn nhất thành phố?

Sau đó, nghe nói có mâu thuẫn trong gia đình, đứa con trai nhỏ vì làm cho chủ tịch bực mình mà muốn gả nó ra ngoài, và đối tượng được chọn chính là Lưu Chương.

Lưu Chương không khỏi nghĩ tới cảnh Lâm Thiếu gia nhìn vào mình rồi chọn như chọn gà, cuối cùng chọn bừa dính anh. Anh thậm chí còn đang nghĩ, có lẽ cậu nhóc đang ngồi trên giường cầm một xấp ảnh ném lên đầu giường, rồi cậu sẽ chọn bức nào gần cậu nhất.

Mà đối phương hiển nhiên cũng điều tra qua bối cảnh nhà anh, Lưu Chương nhìn trúng liền biết đối phương muốn mở rộng ra thị trường ngoại quốc. Liền muốn dựa vào cuộc hôn nhân này mà tìm quan hệ.

Cha anh nghe xong liền cao hứng, đập bàn ngay lập tức chọn ngày thành hôn.

Lưu Chương đương nhiên không có nói sai, chẳng qua những cái lợi cái tốt đều nắm giữ ở trong tay của cha anh, cùng anh không có bất luận quan hệ gì.

Anh vẫn muốn mài giũa mà tự mình nhảy vào đất liền, xét cho cùng, việc tự gầy dựng sự nghiệp và việc quay về thừa kế tài sản của gia đình vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Mấy ngày nay hòa thuận được một thời gian, kỳ thật tiểu công tử trừ bỏ thân kiều ốm yếu ra đích xác vẫn có thể xem là cái giai nhân hiếm thấy.

Người xinh đẹp, thông minh, thương trường quanh co lòng vòng cũng dễ gì nhìn thấy.

Đặc biệt là bộ xương cánh bướm xinh đẹp kia...

Lưu Chương cầm nước hất lên mặt thật mạnh, sau đó đối mặt với gương, hung hăng tát lên đỉnh đầu của mình.

Anh e rằng chuyện đánh chủ ý lên cậu là liều lĩnh. Vả lại, cậu vẫn còn là một cậu bé ...

Đột nhiên anh nhớ lại cảnh ngày đó Lâm Mặc yếu ớt trên tay được anh bế ra ngoài, bất giác mặt anh đỏ lên, trong miệng vội niệm sắc tức thị không, không tức thị sắc, thẩn thờ đi ra ngoài.

Phòng tiệc vẫn là những âm thanh gào rống phát ra ầm ầm, Lưu Chương nâng ly nâng ly chúc mừng các vị lãnh đạo đang vui vẻ ca hát phía trước.

Trương Gia Nguyên hôm nay cũng đến, đoán chừng là uống nhiều hơn cả anh, một đám người đoạt khởi microphone ở dưới đèn neon hạ khàn cả giọng mà hát hò.

Lưu Chương vỗ vai Trương Gia Nguyên ra hiệu cho hắn nghiêng người về phía mình.

"Thế nào rồi?"

Trương Gia Nguyên một tay đặt ở trên đùi Omega bên cạnh, ngẩng đầu uống rượu trên bàn.

"Còn sớm, anh đừng lo lắng, đừng lo lắng."

“Có muốn gọi một người không?” Trương Gia Nguyên hỏi Lưu Chương, chỉ vào cô gái đang cười tươi như hoa bên cạnh.

"Muốn con m* cậu, lão tử mà còn muốn nữa chẳng khác nào đòi mạng."

Cô gái nhỏ kẹp chặt đùi, hoàn toàn che giấu lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên trong bóng tối.

"Anh sợ cái gì? Dù sao người nhà của anh cũng phải ở bệnh viện rất lâu còn gì."

Lưu Chương không có lại nhìn hắn, vừa rồi tiếng hát bao trùm cuộc trò chuyện, anh chỉ có thể lớn tiếng quát:

"Cậu nói cái gì?"

Trương Gia Nguyên một lần nữa nâng rượu trong tay lên giữa họ, "Anh sắp phát tài rồi!"

Lưu Chương lần này nghe thấy rõ ràng, nắm lấy tay Trương Gia Nguyên kéo ra khỏi cánh tay của cô gái kia.

"Tôi nhờ cậu tới không phải để cậu tán gái, mà là muốn dùng móng vuốt của cậu để tiếp đám thương nhân kia có được không."

Lúc hai người đi ra khỏi KTV, bên ngoài mưa rơi lất phất, bọn họ tiễn khách xong liền tìm một chỗ ngồi xổm xuống, nhìn mưa đập vào mái hiên rồi nhanh chóng rơi xuống.

Trên mặt đất rất lạnh, cả hai người họ đều rụt cổ lại trong tiềm thức khi ngồi xuống.

"Nếu là ai khác bóc lột tôi như vậy, tôi sẽ giết chết hắn."

Lưu Chương giữ chặt đầu Trương Gia Nguyên để hắn không bị ngã xuống đất.

"Đám lão thú kia thực sự tửu lượng quá tốt, đi trước mặt chúng ta như dắt chó đi dạo, tôi nếu không phải nghĩ đến việc phát triển của công ty, nếu không tôi cũng sẽ giết chúng."

Cả hai đều mới ngoài 30. Với sự gan dạ của người Đông Bắc, Trương Gia Nguyên đưa tay ra hứng chút mưa, cảm nhận gió tháng mười một như con dao xướt qua lòng bàn tay.

"Trời mưa hay là mưa đá vậy, chết tiệt, tôi sắp đóng băng rồi."

“Điên à.” Lưu Chương cười đánh cổ tay hắn, cũng tự mình thử xem.

“Quái, thật là lạnh.”

Trương Gia Nguyên trầm mặc một hồi, liếc mắt Lưu Chương, đột nhiên duỗi đầu tới gần, Lưu Chương lúc này mới thấy.

"Cậu làm gì, tránh xa tôi ra, đừng nôn trên người tôi."

Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt.

"Sống có tam đại lạc thú, thăng quan phát tài chết lão bà, anh biết chứ."

“Sau đó cũng ngủm hả, ai lại muốn vợ mình chết chứ?” Lưu Chương đẩy đầu hắn xuống như thể rất ghê tởm.

Trương Gia Nguyên cười bí hiểm, ánh đèn lúc này khiến hắn như quỷ đến từ địa ngục.

"Không phải là tôi, mà là anh, may mắn cho tiểu tử anh, tôi đã sớm nghe được tin tức rằng Lâm Mặc không còn sống được bao lâu nữa."

Hai bàn tay buông thõng chuyển sang nắm chặt, Lưu Chương dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo của Trương Gia Nguyên, đẩy hắn vào tường, tròn mắt hỏi:

"Cậu nói lại lần nữa?!"

Trương Gia Nguyên uống quá chén không thấy biểu hiện của Lưu Chương có điểm khác thường, hạt mưa rơi vào mắt, phải lấy tay lau sạch, sau đó lớn giọng nói:

"Cậu ta mắc bệnh từ khi 18 tuổi, người trong nhà đều giữ không nói cho cậu ta biết, Lưu Chương cha cậu ta cũng sắp chết, anh nếu như vậy có thể nhân cơ hội này nuốt chửng nhà bọn họ! "

-

Cả thành phố đã hoàn toàn bước vào mùa đông, ba ngày trước tuyết rơi bắt đầu từ chiều tối, bị áo khoác quấn chặt lấy Lâm Mặc thở ra một hơi dài màu trắng.

Trước đây cậu chưa nhìn thấy tuyết nhiều như vậy, khi mùa đông đến cậu sẽ được gia đình đưa đến phương nam, ở các thành phố phía nam, ngoại trừ không khí ẩm và lạnh, mùa đông ngay cả lá cây cũng xanh tươi. Ấn tượng của cậu về tuyết vẫn chỉ là dựa vào Dou E's June Feixue trên TV.

Đầu ngón tay đỏ ửng của cậu siết chặt trong ống tay áo rộng rãi. Hôm nay, khi cậu ra ngoài chơi, Lâm Mặc đã chọn một chiếc áo khoác mà cậu cho là đẹp và mặc vào. Bên trong chiếc áo gió to màu trắng là một chiếc áo len, làm bằng len. Có thể giữ ấm được, bản thân cậu cực kỳ sợ lạnh. Cậu không thể chịu đựng được khoảng cách quá gần với những người khác, cậu liền ngồi ở cửa của hàng tiện lợi cửa, làm máy điều hòa đối diện đỉnh đầu cậu. Một lúc sau, hơi nóng khô phả vào cổ làm bẩn một mảng đồ lót, tạo thành một lớp mồ hôi ướt đẫm.

  “Buổi tối còn muốn chơi gì nữa?” Lưu Chương từ trong cửa hàng bước ra, trên tay cầm hai cốc đồ uống.

“Cà phê hay trà sữa?

Lâm Mặc tay trái cầm lấy cốc trà sữa, sờ sờ hai tay lên cảm nhận chút ấm áp từ cái cốc đang bốc khói.

"Em muốn trở về."

"Được, chúng ta trở về."

Trong bệnh viện có một quy định là bệnh nhân nằm trong diện chăm sóc đặc biệt phải được bác sĩ chăm sóc ký tên và đồng ý mới được ra ngoài. Lâm Mặc đã ở bệnh viện gần một tháng. Ngày nào cậu cũng đếm ngón tay đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa cậu mới được về nhà. Cậu hỏi cậu còn bao lâu nữa mới có thể xuất viện, nhưng cậu luôn nhận được một câu nói sớm thôi, chỉ chờ cậu lành bệnh liền có thể.

Tuyết rơi tạo ra vết sọc đen trắng trên cổ của cậu lần lượt được thay ra. Lâm Mặc chưa từng ở bệnh viện lâu như vậy. Mùi bệnh viện cũng chưa từng nồng như vậy.

Lưu Chương đến rất đột ngột, tưởng rằng quan hệ giữa hai người đã tuột xuống đến mức đóng băng rồi, Lâm Mặc còn chưa kịp trở mặt với anh. Rồi cuối cùng lại chịu khuất phục trước đóa hoa hướng dương trong tay anh.

Lưu Chương cởi áo khoác và khéo léo lấy chiếc cốc từ trong ngăn kéo ra, vừa đi đến vòi uống nước vừa hỏi cậu có muốn ra ngoài ngắm tuyết không.

Lâm Mặc hai tay vẫn nắm chặt, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm, cậu không nghe rõ lắm lời Lưu Chương vừa nói là nói cái gì.

Lưu Chương cầm nước nóng trước mặt, rút ​​hai tay cậu đặt ở bên cạnh cổ của anh, hơi nóng ấm áp từ đầu ngón tay dọc theo mạch máu truyền đến thần kinh, Lâm Mặc sững sờ, thậm chí có thể cảm giác được mạch đập của anh. Còn cả mồ hôi chảy ra vì sự gấp gáp vừa rồi.

 “Em muốn ra ngoài sao?” Lưu Chương trực tiếp nhìn cậu.

“Tay em lạnh như vậy, ở trong phòng điều hòa không thể sưởi ấm được đâu.” Anh tiếp tục nghiêng đầu giữ tay Lâm Mặc một lúc.

Đại não của Lâm Mặc bị đốt cháy bởi sự thân mật đột ngột này, chỉ còn lại hai bánh xe vẫn đang còn vận động, bánh răng khép kín rõ ràng đã bị làn da tản mát ra máy sưởi huân đến sắp bãi công rồi.

“Tránh--- tránh ra- em không thể ra ngoài.” Lâm Mặc trầm giọng, quay mặt lại.

“Bác sĩ nói không được phép.”

Lần đầu tiên Lâm Mặc chạm vào một người gần như vậy, cậu có thể nghe thấy tiếng mạch của Lưu Chương đập mạnh mẽ qua đầu ngón tay.

"Vậy thì trốn đi, xuất viện, anh dẫn em đi xem tuyết."

Lâm Mặc mặc áo khoác bên trong còn đang mặc đồ bệnh nhân, trên cổ tay mang số hiệu của bệnh nhân bị Lưu Chươngng dùng cổ tay áo che đậy. Cậu đối diện với Lưu chương cho anh mặc xong quần áo, mang lên mũ, anh hỏi cậu muốn đeo khẩu trang ếch xanh hay là Cậu Bé Bọt Biển, Lâm Mặc vươn ngón trỏ chỉ vào Cậu Bé Bọt Biển, hơi hơi gật gật đầu, Lưu chương lại đem khẩu trang mang ở trên mặt cho cậu.

Ngón tay anh xoa xoa vành tai, đôi tai duy nhất còn sót lại trong gương vẫn lộ ra, đỏ ửng như thể bị một cơn gió mạnh thổi qua.

Cuối cùng, Lưu Chương cởi chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ từ trong móc áo ra quấn quanh cổ, Lâm Mặc chỉ có thể nhìn thấy một đôi bàn tay to đang đung đưa trước mặt mình. Đôi tay đó mang đến trước mặt cậu cái gì đó, trông giống như một bông hoa hướng dương. Một bông hoa nhỏ, màu bạc hơi phát sáng dưới ánh đèn, anh lấy nó ra khỏi hộp và mỉm cười nói, cái này rất thích hợp với em.

  Lâm Mặc bị anh giữ chặt tay.

“Đi thôi.” Lưu Chương mê mang bên tai cậu nói.

Vì vậy, Lâm Mặc đã đi theo anh trốn ra ngoài.

Họ đi vòng đu quay cao nhất thành phố vào lúc 12 giờ trưa. Lâm Mặc dán mặt vào cửa sổ để nhìn ra toàn cảnh thành phố. Chúng bị nhuộm một màu trắng xoá, vì ở trên cao ánh nắng phản chiếu bởi mặt trời mọc xuyên qua mắt cậu làm cậu chảy nước mắt. Lưu Chương lấy kính râm đeo lên cho cậu, ép sát cậu vào lòng. Nghe được tiếng Lưu Chương hô hấp bên tai, toàn bộ hơi ấm anh thở ra đều bị cậu thu vào lỗ tai.

Lâm Mặc chỉ có thể cố gắng hết sức thu nhỏ lại chính mình, nhìn thấy bản thân đang ngày một cao lên, những tòa nhà cao tầng dần dần trở thành điểm nhỏ trong mắt, dường như đã xuyên qua mây mù, bị đưa đến một nơi rộng lớn trắng xoá.

Xe cộ trên phố trở thành kích thước đồ chơi trong căn phòng trước đây của cậu, những người đi trên mặt đất dần trở thành những điểm đen trong mắt.

Tuyết vẫn rơi, một ít bị gió thổi tung trên cửa sổ, gặp hơi nóng cậu thở ra đã tan thành cột nước. Để nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, Lâm Mặc với bàn tay của mình ra lau sạch hơi nước trên cửa sổ.

"Nhìn này, đó là con phố mà em đã từng đi qua khi còn đi học. Em từng nghĩ nó rất to lớn nhưng bây giờ nó trông giống như một đường thẳng dài và mỏng manh." Lâm Mặc chỉ vào một điểm bên ngoài cửa sổ và vỗ vỗ người đang khoát vai mình.

"Đó là bệnh viện em đang ở sao? Nhìn tổng thể như thế này sao?"

Lưu Chương cầm bàn tay còn muốn lau kính lại, lòng bàn tay đỏ bừng vì lạnh.

"Em không lạnh sao?"

Lâm Mặc nghi hoặc nhìn lên, sau khi nhận ra anh đang nói gì, cậu giấu mặt cười vui vẻ.

"Không sao đâu, anh thấy cái này xinh không? Là tuyết nè."

Lưu Chương nhìn cậu ngồi xổm trên mặt đất, cả khuôn mặt tựa trên cửa sổ, kính cận bị mờ theo khí thở ra, cậu cứ như một con mèo, lấy tay áo lau rồi lại mang vào, trán hơi nhăn lại. Đưa nó ra trước kính rồi lại tiếp tục lau bằng cả hai tay.

Ở khoảng cách này Lưu Chương có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc qua miếng dán ức chế trên cổ Lâm Mặc, lạnh như gió băng.

"Mùi của em có phải là nước không?"

Lâm Mặc đột nhiên xoay người, dùng hai tay trói chặt tuyến thể của mình, theo bản năng ngả về phía sau, quả nhiên đầu cậu đập mạnh vào tấm kính, ngã về phía trước một cách đau đớn. Lưu Chương đỡ lấy cậu ôm chặt vào lòng, xoa xoa chóp mũi. Sau khi đổi qua tuyến của cậu, mùi hương ẩm ướt trở nên nồng nặc hơn, giống như rơi xuống vực sâu rồi bị nước xung quanh nhấn chìm.

“Anh không được phép ngửi, anh là đồ biến thái!” Lâm Mộ vươn một tay nắm lấy cằm anh, mạnh mẽ đẩy anh ra, nhưng với tác dụng của quán tính, toàn bộ trọng tâm của cậu đều được đặt trong cánh tay của anh, hai người đều ngã về phía sau.

Lưu Chương lưng hướng trên băng ghế sắt, Lâm Mặc hai mắt nhắm nghiền, hai người đều ngã xuống, Lâm Mặc đệm sau đầu Lưu Chương khịt mũi, Lưu Chương không khỏi cảm thấy sẽ đau lắm. Đến khi ngã xuống tiếng va chạm giữa băng ghế và da thịt mới thực sự phát ra.

“Não của em có bệnh.” Lưu Chương đứng dậy nắm lấy bàn tay bị thương của Lâm Mặc xem xét, trọng lực của hai người đàn ông trưởng thành đè lên lòng bàn tay gầy guộc như vậy sao mà chịu được.

Tay Lâm Mặc lúc bị chạm vào cảm giác tê rần, cho tới bây giờ bị người nhấc lên cũng chỉ còn lại có cảm giác tê rần. Cậu rụt tay lại, nhân tiện vỗ vỗ Lưu Chương trán.

"Đầu anh chứa nước thì có."

Vòng đu quay bắt đầu hạ xuống, cảnh tượng ngoài cửa sổ lại dần dần phóng to, Lâm Mặc hai tay sau lưng né tránh ánh mắt của anh, nói:

"Không đau, anh tránh xa em ra, nếu không em sẽ kiện anh tội quấy rối!"

"Lúc nảy em bị ngã trúng đầu  hả?” Lưu Chương bị thái độ thờ ơ của Lâm Mặc làm cho tức giận.

“Bỏ cái tay ra!"

Khoảng cách giữa bọn họ cách mặt đất vẫn còn một mét, Lâm Mặc cũng né kịp mà ngã vào lòng anh.

"Anh dám! Em sẽ kiện anh tội quấy rối!"

Khoảng cách giữa hai người bị Lâm Mặc cứng rắn kéo ra mấy thước, sau khi hết cảm giác tê dại, bàn tay sau lưng truyền đến đau đớn kịch liệt, Lâm Mặc không dám chạm vào anh, khàn cả giọng gầm thét.

Lưu Chương giả vờ là như không nghe thấy, anh cũng sẽ không dùng vũ lực trừ phi bắt buộc phải làm, rõ ràng bộ này không thích hợp với Lâm Mặc. Lưu Chương đã nhờ Lâm Mặc giúp đỡ, quấy rối và giam giữ Lâm Mặc. Khẽ nâng lên cánh tay của cậu đặt dưới ánh nắng mặt trời để xem xét kỹ hơn.

Lòng bàn tay vốn đã đỏ bừng, còn có dấu hiệu sưng tấy mờ mịt, Lưu Chương cúi đầu thấp giọng hét lên:

"Nếu như em còn động đậy, anh liền hôn em! Dù sao chúng ta cũng đã kết hôn rồi!"

Đe dọa thật sự có tác dụng, Lâm Mặc nhất thời không dám nhúc nhích, Lưu Chương ngồi xổm xuống vẫy vẫy tay với cậu.

"Lên đi."

Lâm Mặc che lòng bàn tay, kinh ngạc nói:

"Tay của em đau, không phải chân!"

Lưu Chương không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu chỉ vào môi của mình.

Lâm Mặc cuối xuống câu lấy cổ anh, hai tay đau đến mức nước mắt không ngừng chảy ra, khi nghĩ đến dáng vẻ hung dữ vừa rồi của Lưu Chương, khuôn mặt vùi vào áo khoác của Lưu Chương, không khỏi nức nở.

Lưu Chương bước vào phòng y tế của khu vui chơi, Lâm Mặc khóc nức nở đến run cả người, hai mắt đỏ bừng khi bị đặt xuống.

"Ồ, đây là con của anh? Sao lại khóc thế này?" Bác sĩ vươn đầu ra khỏi rèm, liếc nhìn Lưu Chương và Lâm Mặc.

Lâm Mặc bị câu nói này làm cho buồn cười, lập tức bật cười, Lưu Chương vẫn nắm cổ tay của cậu, vẻ mặt đầy hắc tuyến nói:

"Không phải con trai tôi mà là vợ tôi, tay em ấy bị trật mời bác sĩ xem một chút."

Lâm Mặc, người vẫn còn đang nén lại tiếng cười bị làm cho sửng sốt, chỉ vì một câu nói của vợ tôi mà mặt đỏ bừng.

"Không có vấn đề gì lớn, trở về ngâm nước nóng là được."

Bước ra khỏi phòng y tế, Lâm Mặc vẫn còn đang cười, bởi vì sợ cậu lại bị thương, Lưu Chương ra lệnh cho cậu quấn một miếng bảo hiểm trên tay. Lâm Mặc chế nhạo bàn tay đang băng bó của anh nói:

"Há há há, Lưu Chương, nhìn anh già quá rồi hehehe. "

Hai người giẫm lên tuyết sâu và nông, Lâm Mặc lặng lẽ giẫm lên dấu chân của Lưu Chương đang đi phía trước để lại.

Lưu Chương đột nhiên quay đầu đút hai tay vào túi, Lâm Mặc đã mất cảnh giác, nhưng Lưu Chương mặc kệ cậu, chỉ nâng cằm hỏi cậu có nguyện vọng nào muốn hiện thực không.

Lâm Mặc vừa ngâm nga một bài hát mà vẫn giẫm lên dấu chân cuối cùng của Lưu Chương, dang rộng hai tay, quần áo bay trong gió.

"Được rồi, em muốn đi ngắm biển, anh dẫn em đi đi."

"Em không hỏi tại sao sao?"

"Anh nợ em mà, em không quan tâm, em đi ngắm biển!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com