Vậy là mùa xuân đảo Hải Hoa đã kết thúc rồi.“Cậu ấy muốn thêm 4 điểm cho vị trí thành đoàn. Cậu ấy chính là phi thường hoàn mỹ Lâm Mặc”. Em Lâm đạt hạng 6. Tôi bước xuống và ôm em thật chặt. Hơn ba phút sau đó, tôi nhìn em không rời mắt. Em Lâm lúc nào cũng vừa trẻ con lại vừa sâu sắc như vậy. Em nói lời cảm ơn tới thầy cô, công ty, rồi đến từng phòng tập, phòng ngủ ở nơi này nữa. Tôi cứ bất giác mà cười theo mỗi câu em nói thôi. Rồi em lại khóc, vì mấy đứa em ở Nguyên Tế Họa. Em nói sợ lâu không gặp nhau mọi người sẽ thay đổi. Tôi hiểu mà, đấy là lí do mà người ta không muốn xa nhau một phút giây nào, kể cả là tạm xa nhau một thời gian ngắn. Nhưng tôi nghĩ sẽ ổn hết thôi, vì mấy đứa đã quý nhau như thế, hai năm xa cách đã có là gì?Lúc ấy tôi lại chợt nghĩ rằng, nếu như tôi không xuất đạo thì sao nhỉ? Tôi và Lâm Mặc sẽ xa cách trong bao lâu? Nghĩ vậy, tôi đứng đấy lặng nhìn em suốt thôi. Lúc mà em khóc, tôi lại chạy xuống chỗ em một lần nữa, vỗ nhẹ an ủi em. Tôi không dám ôm em vì đang ở phần phát biểu của em, làm vậy sẽ chiếm spotlight mất.Tôi cũng xuất đạo, vị trí thứ 11. Như tôi đã nói trước ống kính máy quay, vị trí này vừa đẹp, rất tốt, dù nó sẽ là một bước sóng gió nhưng tôi sẽ chấp nhận nó. Nói thật thì sau mấy tháng trải nghiệm, thế giới quan của tôi phần nào được thay đổi. Tôi đã sớm loại bỏ cái ấn tượng không tốt về giới thần tượng. Tôi được tiếp xúc và trưởng thành hơn trong cả suy nghĩ và hành động. Hai năm tiếp theo này, vẫn là dùng âm nhạc để nói chuyện đi.Chúng tôi thành đoàn rồi, từ bây giờ sẽ là INTO1 Lâm Mặc và INTO1 Lưu Chương. Em Lâm từng nói không muốn cùng nhóm với tôi, thế mà chúng tôi lại đồng hành tới 3 lần, và bây giờ sẽ đồng hành thêm 2 năm nữa. Em từng nói thế, nhưng một ngày tôi xem đoạn phỏng vấn, khi được hỏi muốn thành đoàn với ai, em lại nói đó là tôi. Lâm Mặc, vô cùng cảm ơn em, anh cũng muốn cùng Lâm Mặc trải qua hai năm vui vẻ. Sau đêm chung kết em Lâm bị đau lưng khổ thật đấy. Tôi với mọi người chỉ biết hỏi thăm mà chẳng làm được gì. Có một điều hơi hụt hẫng là, thành đoàn xong ra khỏi trại sáng tác, Lâm Mặc phải bận rộn với việc học của em ấy. Thế thì ở trong Doanh vui hơn nhỉ, ngày nào cũng gặp nhau, còn bây giờ em lại đi đâu mất. Mới rời đảo được ít lâu mà tôi lại nhớ cái hồi hai đứa một áo lớp A một áo lớp B mà kè kè đi từ phòng này sang phòng khác, còn bây giờ thì sẽ thay đồng phục bằng trang phục nhóm thôi. Còn nữa, tôi muốn ngắm trăng cùng em nữa cơ.Ngày 2 tháng 5, cả nhóm gặp lại em ở concert của tiền bối. Tôi với em Lâm ngồi cạnh nhau, chúng tôi trò chuyện say sưa. Thật ra chúng tôi có thể đợi lúc lên xe ra về mà, lúc này ồn quá, nhưng mà con người ta một khi đã thân thiết thì sẽ nóng lòng gặp lại nhau như thế đấy. Hai đứa chúng tôi, trong cái không khí ồn ào náo nhiệt ấy, cứ ghé tai nhau, kéo khẩu trang mà nói mãi thôi. Tôi nghĩ nếu có ai chụp lại khoảnh khắc ấy, nó sẽ là bức ảnh đẹp nhất tôi từng xem qua. Một bức ảnh mà hai đứa chúng tôi được soi bởi những ánh đèn lấp loáng, khi xung quanh người ta nhìn lên sân khấu, còn chúng tôi nhìn nhau, khi người ta hò reo về một màn trình diễn, còn chúng tôi lại ghé tai nhau nói những điều bí mật.Suốt mấy tháng quen biết em ở Sáng tạo doanh, mỗi khoảnh khắc với em tôi lại nghĩ đến một bản tình ca. Nhưng sẽ chẳng có bản tình ca nào là hoàn hảo nhất để nói về hai đứa, cũng chẳng cần xuất hiện một bản tình ca nào như vậy cả. Cứ để những kí ức đẹp đẽ ấy đọng lại trong tim là đủ.
Đâu cần một bài ca tình yêuCho lòng ta thêm đắm sayĐâu cần một bài ca tình yêuCho đời ta thêm ngất ngâyChỉ cần mình cạnh nhau phút giâyNhìn về phía chân trời khuất xaNơi ánh ban mai vang tên ta dịu dàngTôi cứ nghĩ mãi, hai năm tới chúng tôi sẽ thế nào nhỉ? Rồi vẫn sẽ có những buổi tập đầy mồ hôi, những buổi thu âm kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Rồi sẽ có những sân khấu lớn nhỏ, khi ấy chúng tôi sẽ cùng nhau ngắm ánh đèn sân khấu từ phía sau, và rồi chỉ một lúc sau thôi, chúng tôi sẽ là những người tỏa sáng dưới ánh đèn ấy, trong tiếng hò reo, trong biển đèn màu. Và rồi sẽ có lúc em chạy theo tôi, khoác tay tôi lui xuống hậu trường, hoặc biết đâu ở những nơi khuất ánh đèn, khuất máy quay, khi mà người ta bận điều hành một màn trình diễn nào đó, một bản tình ca chẳng hạn, trên cái nền nhạc ấy tôi sẽ ôm chầm lấy em, sẽ đứng tách hai chân một chút để cao bằng em, cụng đầu em và cười nhẹ, còn em sẽ cảm thấy hơi kì lạ mà đập tay tôi vài cái.Không chỉ vài tháng, cũng không chỉ hai năm mà sẽ là mãi mãi về sau, chúng tôi vẫn từng bước trưởng thành, sống cho âm nhạc, cho sân khấu, và cho cả tình thương yêu. Nhờ cái niềm đam mê ấy mà sẽ có một ngày, con tôi phải đeo máy trợ thính, còn em Lâm thì, không biết rằng liệu em sẽ dạy con em viết lời nhạc chứ?
Song for today: Đâu cần một bài ca tình yêu - Tiên Tiên x Trang
_____Hết_____
P/s: Cảm ơn mọi người đã đi cùng mình, cùng chiếc fic đầu tay có hơi nhạt nhẽo ngớ ngẩn của mình. "Có vô vàn bản tình ca" được viết khi mình đọc một đoạn ngược của MoAK, và trong một phút giây tùy hứng mình muốn viết cho MoAK một câu chuyện đẹp. Thật ra ý tưởng viết fic của mình không phải là nghĩ ra một cốt truyện mới mẻ cho hai nhân vật chính, mình muốn viết theo những khung cảnh quen thuộc, những kỉ niệm đẹp của AK Lưu Chương và Lâm Mặc trong thời gian tham gia Sáng tạo doanh, dựa vào đó thêm thắt một chút ý tưởng mới. Mình muốn qua "Có vô vàn bản tình ca" mọi người có thể hoài niệm về một mùa xuân đẹp đẽ trên đảo Hải Hoa, sống lại khoảng thời gian đồng hành cùng AK, Lâm Mặc cũng như tất cả mọi người khác nữa.
Về Lâm Trận, mình thấy cả hai người đều rất tuyệt vời. Mình pick AK ngay từ những ngày đầu tiên, còn Lâm Mặc thì ngay từ tập 1 mình đã hoàn toàn công nhận tài năng của anh và trong danh sách xuất đạo trong mơ của mình lúc nào cũng có vị trí của Lâm Mặc. LZMQ cho mình một cảm giác vô cùng khác biệt so với các cp khác, nó là một thứ gì đó vô cùng nhẹ nhàng tinh tế và rất "nghệ", mình thích ánh mắt rất tình của Lưu Chương, mình thích cả những bức ảnh chụp, thích cái "nghệ thuật hành vi" của Lâm Mặc nữa.
Sau cùng thì, mình không phải à người đu cp một cách nghiêm túc, mình không quan niệm nhất thiết hai người phải "real" hay gì hết. Suy cho cùng, những khoảnh khắc chúng ta nhìn thấy được là minh chứng cho mối quan hệ gắn bó thân thiết, là tình bạn, tình anh em đồng đội và tình thân. Sáng tạo doanh đã kết thúc hơn 4 tháng rồi, tạm gác lại kỉ niệm trên đảo Hải Hoa, chúc INTO1 - Lâm Mặc và INTO1- Lưu Chương sẽ thật hạnh phúc tận hưởng thế giới này!
31.08.2021