Lynich Magicpixels Ao Thuat
Trời vừa hừng đông, nhân viên lễ tân đã thấy có bóng người rời khỏi khách sạn Debord, nom có vẻ vội. Họ không khỏi cảm thán một tiếng, người trẻ bây giờ thật dồi dào sinh lực, chẳng như họ vì miếng cơm manh áo mà bán mình cho tư bản đến nỗi trong chẳng khác con cá khô là mấy, thật là ghen tị quá đi. Sự bàn tán cũng chỉ dừng lại ở đó, bởi người ta làm gì biết hôm ấy Kinich có một buổi hẹn "quan trọng", một buổi gặp mặt qua thư từ cậu chàng ảo thuật gia kia.Kinich sải bước trên con phố khang trang, tìm đường đến đài phun nước trung tâm đại sảnh. Cái lành lạnh của sương mai mơn man nơi gò má của cậu không khỏi làm chúng có chút ửng hồng, Kinich kẽ run lên. Thời tiết Fontaine thật lạ lùng khi mà đang là giữa mùa hè thì không khí vẫn có chút se lạnh. Bởi chỉ vừa đặt chân đến thủy quốc không lâu, Kinich cũng tốn kha khá thời gian để tìm đến địa điểm gặp mặt, cùng với đó là sự càn nhằn liên hồi của cục pixel bên cạnh. Đáng lẽ Kinich nên nhốt tên này ở nhà thì hơn.Đại sảnh Fontaine hoa lệ thường ngày lúc bấy giờ vẫn còn khá vắng vẻ, có lẽ Kinich đã tính toán thời gian sai lệch một chút. Thế mà, chỉ vừa đến nơi, chàng thợ săn saurian đã nhìn thấy Lyney đứng chờ ở một bên đài phun nước, đôi mắt thoáng qua chút suy tư."Xin chào."Kinich lên tiếng trước, đánh thức Lyney khỏi dòng suy nghĩ. Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng khi ánh mắt y chạm vào Kinich, cậu đã có thể nhìn thấy được ánh nhìn suy tư kia dường như tan biến, thay vào đó là chút ngạc nhiên pha lẫn vui sướng."Ồ, xin chào! Không ngờ anh đến sớm như vậy. Tối qua anh ngủ ngon chứ?"Lyney nhìn cậu, thật kĩ lưỡng, thật rõ ràng, như cố gắng ghi nhớ từng cm của chàng trai thanh tú trước mặt. Rồi Lyney cũng phát hiện ra một cá nhân lạ mặt đang đi cùng Kinich."Còn đây là?"Lyney hỏi cậu một cách hiếu kì, có vẻ như ngoài Paimon ra, y cũng chưa từng thấy một sinh vật kì lạ khác như Ajaw. Tất nhiên là hắn đáp ngay:"Xin tự giới thiệu với lũ nhân loại nhỏ bé, ta là thánh long K'uhul Ajaw. Mau đến đây và tôn sùng ta đi hahahaha!"Thật là, đến cuối cùng thì Paimon vẫn dễ thương hơn thứ này, Lyney không khỏi thầm cảm thán. "Anh cứ mặc kệ hắn ta đi. Quan trọng hơn là, anh hẹn tôi ra đây có việc gì?"Sắc mặt Kinich đanh lại, cậu hỏi Lyney một cách nghiêm túc. Lyney nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cậu cũng không khỏi bật cười, y đáp với giọng điệu nửa thật nửa đùa:"Đừng vội như thế. Dù sao cũng tốn công đến đây, anh nghĩ sao nếu như đi cùng tôi đến một số nơi? Sau đó tôi sẽ nói cho anh biết thứ tôi muốn. Thế nào?"Lúc bấy giờ, những tia nắng đầu tiên của ngày mới vẫn còn đang lấp ló trong áng mây cao vời vợi, ước chừng chưa đến 6 giờ sáng. Mualani và Kachina đêm qua sau khi trở về khách sạn đã cùng chơi thất thánh triệu hồi đến tận 2 giờ khuya, có vẻ chẳng thể dậy sớm nổi. Lyney trông chẳng có vẻ gì là có ý đồ xấu, đồng thời, cậu cũng không có kế hoạch gì mới."Thôi được." Kinich gật đầu. Dù sao Lyney cũng là người bản địa ở đây, đi với anh ta cậu không mất mát gì. Hơn nữa, nếu Fatui thực sự có ý đồ xấu, Kinich vẫn có khả năng chiến đấu. Nhưng tận sâu trong đáy lòng mà nói, cậu vẫn có sự tin tưởng dành cho người bạn này.Được sự đồng ý của cậu, y mỉm cười tiến đến đứng bên cạnh Kinich. Lyney búng tay một cái, một đoá lily ánh sáng hồ nước (*) tươi tắn đột ngột xuất hiện trong đôi tay ma thuật của chàng ảo thuật gia. Từ trước đến nay, chẳng bao giờ Kinich dành sự quan tâm quá nhiều cho hoa cỏ, điều đó không có nghĩ là Kinich không am hiểu về chúng. Từ cách trồng, thời gian sinh trưởng hay đặc tính từng loại thực vật ở Natlan, cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhờ vậy, cậu mới có thể tự mình sống sót đến bấy giờ. Am hiểu là thế nhưng đó là về thực vật bản địa ở mảnh đất quê hương, còn ở Fontaine vẫn có nhiều thứ mới lạ. Mỗi loài hoa ở thủy quốc đều mang bên mình một ý nghĩa đặc trưng, có vẻ Kinich chưa biết đến điều đó. Chàng thợ săn nhận lấy những đoá lily tươi, cậu hỏi y:"Anh đã giấu chúng ở đây thế?""Tôi thực sự nghĩ rằng anh không có hứng thú với ảo thuật đấy. Đừng lãng phí thời gian nào, chúng ta đi thôi."Nói rồi Lyney kéo tay Kinich tiến nhanh về phía khu phố thương mại sầm uất trong sự bất ngờ của cậu. Có vẻ họ hoàn toàn quên mất Ajaw vẫn đang ở bên.Lúc này, Ajaw dường như cảm thấy hắn như đã trở thành một cái cây, một ngọn cỏ hay chỉ là không khí giữa đôi bạn trẻ, không khỏi thấy cáu kỉnh. Biết thế ở nhà cho xong.
__________________________________Lyney dẫn đường cho Kinich dạo quanh con phố tấp nập người qua lại phản phất hương thơm dịu nhẹ của bánh mì và hương hoa. Họ đã ghé đến những hiệu sách nổi tiếng nơi y kể cho cậu nghe về những tác phẩm kinh điển của Fontaine, hay những cửa hàng bán đồ lưu niệm mà Lyney đã từng nghe Freminet nhắc đến. Cuối cùng họ dừng chân tại tiệm cà phê Lutes, uống trà tán gẫu. Đến lúc này Kinich mới nhận ra vó gì đó sai sai, dường như cậu suýt nữa thì quên mất mục đích chính của buổi hẹn này. Kinich vào thẳng vấn đề:"Được rồi. Vậy anh đã có thể nói cho tôi biết anh hẹn tôi đến đây để làm gì chưa?"Lyney uống một ngụm trà, từ từ lên tiếng. Khác hẳn với thái độ có phần giễu cợt thường ngày, sắc mặt cậu chàng người Fontaine dường như quay về đúng quỹ đạo nên có, y chậm rãi lên tiếng:"Anh đã biết tôi là thành viên của Căn Nhà Hơi Ấm rồi nhỉ? Hôm nay tôi mời anh đến đây là để bàn bạc một số công việc liên quan đến phi vụ hợp tác giữa Natlan và chúng tôi. Nó lên quan đến nguồn năng lượng Phlogiston tại Natlan."Lyney dừng lại một chút, quan sắc thấy mặt của người kia có vẻ đanh lại, dường như có phần nghiêm trọng. Y nói tiếp:"Sở dĩ chúng tôi cần đến nguồn năng lượng của Natlan là do năng lượng từ phán quyết Pneuma và Ousia sẽ không thể đáp ứng đủ cho số lượng máy móc phục vụ cho "trận chiến cuối cùng". Yên tâm đi, "Cha" của Căn Nhà Hơi Ấm đã làm việc với Hoả Thần đại nhân và có được sự chấp thuận của cô ấy. Vì thế anh không cần phải lo.""Như vậy thì anh cần gì ở tôi?""Một tháng nữa, chúng tôi sẽ có chuyến công tác đến Natlan. Hi vọng đến lúc đó anh có thể làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Có qua thì có lại, nhỉ?"Kinich trầm ngâm, suy tư một lúc. Đây vốn là chuyện hệ trọng. Chi phí khôi phục sau chiến tranh của Natlan quả là rất cao, có lẽ đây là một cuộc giao dịch có ảnh hưởng lớn đến tốc độ phục hồi của hoả quốc. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể tin tưởng tuyệt đối vào Fatui, dường như giữa họ vẫn có một định kiến khó xoá bỏ."Yên tâm đi, Hoả Thần cô ấy chỉ đồng ý trong trường hợp nếu anh muốn. Còn nếu không thì chúng tôi cũng không thể ép buộc anh." Lyney thản nhiên lên tiếng."Tôi cần có thời gian suy nghĩ. Ngày mai chúng tôi sẽ trở về Natlan."Lyney gật đầu đồng ý. Dù gì đây cũng là một quyết định khó khăn với cậu, y cũng không muốn làm Kinich khó xử."Thôi được, hi vọng hôm ấy anh sẽ đến. Cũng đã đến lúc rồi tôi phải quay về rồi, tạm biệt. Hẹn gặp lại nhé."Nói rồi, chàng ảo thuật gia đứng dậy rời khỏi đó, không quên hôn gió tạm biệt. Đến Fontaine chưa lâu, Kinich vẫn chưa quen văn hoá ở đây. Hơn nữa, những cử chỉ không biết là vô tình hay cố ý của Lyney không khỏi làm cậu có chút xấu hổ. Chẳng lẽ người Fontaine nào cũng như vậy sao? Mặc kệ dòng suy nghĩ vừa vụt qua trong đại não, cậu tiến đến quầy thanh toán, trả tiền cho phần trà bánh của mình và cả Ajaw."Phần của anh đã được thanh toán rồi, cảm ơn quý khách đã ghé qua."Đến lúc này, Kinich mới thực sự cảm thấy mình không thể từ chối lời đề nghị kia. Cậu xoa xoa nhẹ hai bên thái dương, thở dài. Tên kia cũng chiều trò thật, ép cậu đến bước đường này. Ván cờ lần này chàng ảo thuật gia lại thắng nữa rồi.__________________________"Lynette! Freminet! Anh về rồi đây."Cô nàng mèo đang thưởng trà, đọc sách lười biếng nhìn anh trai mình một cái, dường như nhận ra điều gì đó."Anh vừa lén đi ăn điểm tâm một mình đúng không?"Lyney bị ánh mắt dò xét của Lynette chọc ngoáy tưởng như sắp toé lửa khiến y không khỏi toát mồ hôi lạnh. Y bước về phía em gái của mình, đặt ra hộp Mousse Fontinalia vừa nãy vẫn còn đang giấu kín, y cười toe:"Anh có mua cho em và Freminet đây. Nói mới để ý, em ấy đi đâu rồi?""Freminet em ấy vừa ra khỏi nhà để đến xưởng cơ khí. Vậy, em không khách sáo nữa đâu."Nói rồi nàng mèo lấy ra phần bánh của mình, cắt lấy một phần. Chiếc bánh có màu sắc lung linh, tựa như những cơn sóng nối đuôi nhau trên mặt hồ trong vắt. Cô nếm thử một miếng bánh mềm mại tan ngay trong khoan miệng, lan toả vị ngọt dịu nhẹ và tươi mắt. Lynette vừa ngoe nguẩy chiếc đuôi, vừa thưởng thức mỹ vị nhân gian được gói gọn trong chiếc bánh ngọt. Thôi thì do Lynette đang cảm thấy vui vẻ cho nên là cô sẽ không vạch trần việc anh trai mình lấy cớ công việc để đi hẹn hò cùng chàng trai người Natlan kia đâu.__________________________________(*) Lily ánh sáng hồ nước: loài hoa tượng trưng cho sự chờ đợi và lời hứa vĩnh hằng.Xin chào cả nhà, tuần qua mình bận quá nên đến giờ mới có thể viết chương mới cho series dài tập này. Ban đầu tớ không định viết quá dài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu viết quá ngắn thì không đủ để truyền tải toàn bộ câu chuyện. Vậy nên chắc ngày kết thúc của series này sẽ còn xa lắm. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ❗☺️
__________________________________Lyney dẫn đường cho Kinich dạo quanh con phố tấp nập người qua lại phản phất hương thơm dịu nhẹ của bánh mì và hương hoa. Họ đã ghé đến những hiệu sách nổi tiếng nơi y kể cho cậu nghe về những tác phẩm kinh điển của Fontaine, hay những cửa hàng bán đồ lưu niệm mà Lyney đã từng nghe Freminet nhắc đến. Cuối cùng họ dừng chân tại tiệm cà phê Lutes, uống trà tán gẫu. Đến lúc này Kinich mới nhận ra vó gì đó sai sai, dường như cậu suýt nữa thì quên mất mục đích chính của buổi hẹn này. Kinich vào thẳng vấn đề:"Được rồi. Vậy anh đã có thể nói cho tôi biết anh hẹn tôi đến đây để làm gì chưa?"Lyney uống một ngụm trà, từ từ lên tiếng. Khác hẳn với thái độ có phần giễu cợt thường ngày, sắc mặt cậu chàng người Fontaine dường như quay về đúng quỹ đạo nên có, y chậm rãi lên tiếng:"Anh đã biết tôi là thành viên của Căn Nhà Hơi Ấm rồi nhỉ? Hôm nay tôi mời anh đến đây là để bàn bạc một số công việc liên quan đến phi vụ hợp tác giữa Natlan và chúng tôi. Nó lên quan đến nguồn năng lượng Phlogiston tại Natlan."Lyney dừng lại một chút, quan sắc thấy mặt của người kia có vẻ đanh lại, dường như có phần nghiêm trọng. Y nói tiếp:"Sở dĩ chúng tôi cần đến nguồn năng lượng của Natlan là do năng lượng từ phán quyết Pneuma và Ousia sẽ không thể đáp ứng đủ cho số lượng máy móc phục vụ cho "trận chiến cuối cùng". Yên tâm đi, "Cha" của Căn Nhà Hơi Ấm đã làm việc với Hoả Thần đại nhân và có được sự chấp thuận của cô ấy. Vì thế anh không cần phải lo.""Như vậy thì anh cần gì ở tôi?""Một tháng nữa, chúng tôi sẽ có chuyến công tác đến Natlan. Hi vọng đến lúc đó anh có thể làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Có qua thì có lại, nhỉ?"Kinich trầm ngâm, suy tư một lúc. Đây vốn là chuyện hệ trọng. Chi phí khôi phục sau chiến tranh của Natlan quả là rất cao, có lẽ đây là một cuộc giao dịch có ảnh hưởng lớn đến tốc độ phục hồi của hoả quốc. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể tin tưởng tuyệt đối vào Fatui, dường như giữa họ vẫn có một định kiến khó xoá bỏ."Yên tâm đi, Hoả Thần cô ấy chỉ đồng ý trong trường hợp nếu anh muốn. Còn nếu không thì chúng tôi cũng không thể ép buộc anh." Lyney thản nhiên lên tiếng."Tôi cần có thời gian suy nghĩ. Ngày mai chúng tôi sẽ trở về Natlan."Lyney gật đầu đồng ý. Dù gì đây cũng là một quyết định khó khăn với cậu, y cũng không muốn làm Kinich khó xử."Thôi được, hi vọng hôm ấy anh sẽ đến. Cũng đã đến lúc rồi tôi phải quay về rồi, tạm biệt. Hẹn gặp lại nhé."Nói rồi, chàng ảo thuật gia đứng dậy rời khỏi đó, không quên hôn gió tạm biệt. Đến Fontaine chưa lâu, Kinich vẫn chưa quen văn hoá ở đây. Hơn nữa, những cử chỉ không biết là vô tình hay cố ý của Lyney không khỏi làm cậu có chút xấu hổ. Chẳng lẽ người Fontaine nào cũng như vậy sao? Mặc kệ dòng suy nghĩ vừa vụt qua trong đại não, cậu tiến đến quầy thanh toán, trả tiền cho phần trà bánh của mình và cả Ajaw."Phần của anh đã được thanh toán rồi, cảm ơn quý khách đã ghé qua."Đến lúc này, Kinich mới thực sự cảm thấy mình không thể từ chối lời đề nghị kia. Cậu xoa xoa nhẹ hai bên thái dương, thở dài. Tên kia cũng chiều trò thật, ép cậu đến bước đường này. Ván cờ lần này chàng ảo thuật gia lại thắng nữa rồi.__________________________"Lynette! Freminet! Anh về rồi đây."Cô nàng mèo đang thưởng trà, đọc sách lười biếng nhìn anh trai mình một cái, dường như nhận ra điều gì đó."Anh vừa lén đi ăn điểm tâm một mình đúng không?"Lyney bị ánh mắt dò xét của Lynette chọc ngoáy tưởng như sắp toé lửa khiến y không khỏi toát mồ hôi lạnh. Y bước về phía em gái của mình, đặt ra hộp Mousse Fontinalia vừa nãy vẫn còn đang giấu kín, y cười toe:"Anh có mua cho em và Freminet đây. Nói mới để ý, em ấy đi đâu rồi?""Freminet em ấy vừa ra khỏi nhà để đến xưởng cơ khí. Vậy, em không khách sáo nữa đâu."Nói rồi nàng mèo lấy ra phần bánh của mình, cắt lấy một phần. Chiếc bánh có màu sắc lung linh, tựa như những cơn sóng nối đuôi nhau trên mặt hồ trong vắt. Cô nếm thử một miếng bánh mềm mại tan ngay trong khoan miệng, lan toả vị ngọt dịu nhẹ và tươi mắt. Lynette vừa ngoe nguẩy chiếc đuôi, vừa thưởng thức mỹ vị nhân gian được gói gọn trong chiếc bánh ngọt. Thôi thì do Lynette đang cảm thấy vui vẻ cho nên là cô sẽ không vạch trần việc anh trai mình lấy cớ công việc để đi hẹn hò cùng chàng trai người Natlan kia đâu.__________________________________(*) Lily ánh sáng hồ nước: loài hoa tượng trưng cho sự chờ đợi và lời hứa vĩnh hằng.Xin chào cả nhà, tuần qua mình bận quá nên đến giờ mới có thể viết chương mới cho series dài tập này. Ban đầu tớ không định viết quá dài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu viết quá ngắn thì không đủ để truyền tải toàn bộ câu chuyện. Vậy nên chắc ngày kết thúc của series này sẽ còn xa lắm. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ❗☺️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com