TruyenHHH.com

[LyChu] Nếu A Ly và A Yếm ở mãi với gia gia.

Chap 8: Nuông chiều.

TrieuVienChau

Buổi trưa nắng chói chang, Anh Chiêu gia gia đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa cơm, gia gia liền nhờ Ly Luân quét sân giúp.

Hắn vừa cầm cây chổi lên, thì đã thấy tiểu Chu Yếm nhanh như chớp chạy đến, giật lấy cây chổi trên tay hắn. 

"A Yếm, đưa đây ta!"

Chu Yếm nhoẻn miệng cười, hai tay ôm chặt cây chổi, ánh mắt đầy kiên quyết.

"Ngươi còn bị thương, sao lại để ngươi quét được? A Yếm quét cho, A Ly chỉ cần ngồi nghỉ thôi, để ta lo!" 

Ly Luân nhíu mày, cánh tay dài vươn tới, giựt lại cây chổi.
"Nhóc còn yếu, đừng làm quá sức. Ngoan, để ta làm nào, A Yếm." 

"Không chịu! Ngươi mới là người phải ngoan A Ly!" Tiểu Chu Yếm chu môi, cố giữ cây chổi, không chịu buông. 

Cả hai cứ thế giằng co, cây chổi trong tay họ bắt đầu kêu "cọt kẹt" như sắp hỏng.

Ly Luân nhíu mày nhìn chằm chằm Chu Yếm, giọng trầm thấp:
"Buông ra, không hỏng cây chổi bây giờ." 

Chu Yếm lại cười tinh nghịch:
"Nếu hỏng, ta mua cái khác! Ta vẫn không buông đâu. Ngươi phải nghỉ!" 

Lúc này, từ xa, một tiếng nói non nớt vang lên:
"Hai người giành nhau như thế, chổi của gia gia mất luôn đấy!" 

Cả hai quay đầu lại, thấy một cục bông nhỏ vàng – Anh Lỗi – đang phóng tới.

Nhóc đứng chống nạnh, cất giọng nghiêm nghị như người lớn:
"Không ai chịu quét thì để nhóc Lỗi quét! Hai người cứ giành nhau, mà chổi hư thì gia gia mắng cả hai đó!" 

Chu Yếm và Ly Luân liếc nhau một cái, rồi không ai bảo ai, cùng quẳng cây chổi về phía Anh Lỗi. 

"Của ngươi đó, nhóc Lỗi, quét đi!" – Chu Yếm cười tươi. 

Anh Lỗi bối rối chụp lấy cây chổi, nhưng nó dài gần gấp đôi chiều cao của nhóc. Nhóc thử cầm lên, quét một cái, thì cả người bị cây chổi kéo theo.

"Á! Không được! Cái này... cái này... nặng quá!" 

Ly Luân nhìn cảnh đó, nhịn không được thở dài, quay sang trách nhẹ Chu Yếm:

"Xem đi A Yếm, đều tại nhóc cả. Giờ ta lại phải quét." 

Chu Yếm cười khúc khích, vỗ vai Anh Lỗi:
"Không sao, nhóc Lỗi, ngươi làm tốt lắm. Để ta làm đi, ta phụ ngươi ăn thêm một miếng gà gia gia làm nhé!" 

Anh Lỗi phồng má:
"Ngươi thật phiền! Nhưng ăn gà thì được..." 

Ly Luân vừa giành lại cây chổi, Chu Yếm đã nhanh tay kéo hắn ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt vừa cương quyết vừa ngọt ngào. 

"A Ly này, đừng làm nữa mà. Ngươi nghỉ đi, A Yếm không muốn ngươi đau." 

Ly Luân khẽ chau mày, giọng trầm thấp:
"Chu Yếm, đừng nghịch nữa. Nếu ta không quét xong, gia gia sẽ phạt cả hai chúng ta đó." 

"Vậy thì để ta làm!" – Chu Yếm mỉm cười đầy tự tin, lấy cây chổi trong tay Ly Luân, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống. "Ngươi chỉ cần ngồi đây nhìn ta, A Yếm sẽ làm thật nhanh." 

Ly Luân nhìn vẻ mặt kiên quyết của nhóc, thở dài, giọng dịu đi:

"Đừng có làm rối thêm. Nếu quét không sạch, gia gia sẽ gọi ngươi vào bếp rửa bát đấy, A Yếm." 

Chu Yếm bật cười:
"Ngươi nghi ngờ ta sao? A Ly. Nhìn đây, ta sẽ quét sân nhanh như gió!" 

Nhóc vừa nói xong, cầm chổi vung tay quét thử. Một đám bụi mù tung lên trời, bay thẳng vào mặt Anh Lỗi, khiến cục bông vàng hắt xì liên tục. 

"Á! Chu Yếm, ngươi làm cái gì vậy!" – Anh Lỗi nhảy dựng cả lên, phủi bụi trên người, hét lớn. 

Chu Yếm ngượng ngùng, gãi đầu: "Ơ... là lỗi của chổi! Chứ ta đâu có cố ý." 

Anh Lỗi trừng mắt nhìn nhóc, rồi quay sang Ly Luân, thở dài thườn thượt:
"Ly Luân, ngươi thấy chưa? Hắn không làm được đâu! Giao cây chổi lại cho nhóc Lỗi đi, ta sẽ cố quét sạch mà không gây chiến tranh bụi bẩn!" 

Ly Luân nhịn cười, nhưng cuối cùng cũng không thể nén được, khẽ mỉm cười, lắc đầu:
"Thôi được rồi, ta tự làm. Hai ngươi chỉ làm thêm phiền." 

"Không được!" – Chu Yếm lập tức đứng chắn trước mặt hắn, hai tay dang ra, cười hì hì.

"Ngươi không được làm! Để ta làm lại, lần này chắc chắn sẽ tốt hơn!" 

Lúc này, từ trong bếp, Anh Chiêu gia gia nghe thấy tiếng ồn ào liền bước ra, chống nạnh, nhìn cả ba người đang đứng giữa sân. 

"Chuyện gì thế? Quét cái sân nhỏ xíu mà ba người cãi nhau ầm ĩ?" 

Anh Lỗi lập tức chỉ vào Chu Yếm:
"Gia gia! Hắn làm bụi bay đầy người con! Hắn còn giành làm nhưng chẳng sạch tí nào!" 

Anh Chiêu nhướng mày nhìn Chu Yếm.

"Ngươi đó, muốn làm thì làm cho cẩn thận. Nếu không, vào bếp rửa hết chén đĩa cho ta!" 

Nghe đến đây, Chu Yếm vội vàng xua tay: "Đừng đừng, con làm được! Để con quét thật nhanh, thật sạch! Gia gia cứ tin con!" 

Ly Luân nhịn cười, quay đi không nhìn nữa, nhưng khóe môi vẫn cong lên. Hắn để nhóc thử lại, trong lòng thầm nghĩ:" Đúng là tiểu bảo bối của ta, luôn làm mọi thứ rối tung nhưng cũng đáng yêu không chịu nổi."

Tiểu Chu Yếm đang hăng hái quét sân, tay cầm chổi vung vẩy khắp nơi, vừa quét vừa lẩm bẩm vui vẻ.

"A Ly...A Yếm...A Ly..."

Anh Lỗi, từ một góc sân, tò mò nhìn về phía Ly Luân đang ngồi bên hiên. Mái tóc dài đen của Ly Luân buông thỏa trên vai, ánh nắng chiếu qua làm tôn lên vẻ đẹp trầm lặng của hắn. Anh Lỗi không thể rời mắt khỏi thiếu niên ấy, cứ nhìn mãi, đôi mắt sáng lên đầy ngưỡng mộ.

Ly Luân cảm nhận được ánh mắt của nhóc Lỗi, liền quay sang nhìn nhóc với vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Nhóc Lỗi, sao vậy?”

Nhóc Lỗi lè lưỡi, ngập ngừng một chút rồi nói:

“Ly Luân… đẹp quá, chưa từng thấy ai đẹp như vậy. Nhóc Lỗi muốn ôm Ly Luân giống như Chu Yếm có được không?”

Ly Luân bất giác mỉm cười, gật đầu:
“Đương nhiên là có thể, nhóc Lỗi.”

Vậy là, nhóc Lỗi hí hửng lao đến, không ngần ngại nhào vào lòng Ly Luân, ôm chặt lấy hắn. Ly Luân nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nhóc, mỉm cười đầy dịu dàng.

Lúc này, tiểu Chu Yếm, từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức bỏ chổi xuống và lao nhanh tới, mặt nhăn nhó, đôi mắt đỏ hoe.

“A Ly!”

Nhóc khóc oà lên, nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt giận dỗi:

“A Ly bỏ rơi A Yếm rồi, không thương A Yếm nữa, chỉ thương nhóc Lỗi thôi, A Yếm buồn lắm rồi! A Yếm sẽ bỏ đi cho A Ly vừa lòng!”

Ly Luân hoảng hốt vội vã đặt nhóc Lỗi xuống đất, rồi ngay lập tức bế tiểu bảo bối A Yếm lên, ôm vào lòng. Hắn hôn nhẹ lên má nhỏ của tiểu Chu Yếm, miệng khẽ nói:
“Làm sao có thể bỏ rơi A Yếm được chứ? A Ly chỉ có một tiểu bảo bối thôi, đó chính là A Yếm của ta mà.”

Tiểu Chu Yếm nín khóc, nhìn Ly Luân với ánh mắt ngập ngừng:
“Thật không? A Ly thương A Yếm nhất à?”

“Thật.”

Ly Luân vỗ nhẹ lưng nhóc, mắt dịu dàng nhìn vào tiểu Chu Yếm.
“A Yếm là tiểu bảo bối của A Ly, không ai có thể thay thế được đâu.”

Tiểu Chu Yếm nghe vậy, lập tức ngừng khóc, nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng lên như ngọc.
“Vậy là A Ly chỉ thương A Yếm thôi đúng không?” Nhóc hỏi lại, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa tự tin.

Ly Luân cười, gật đầu.
“Chỉ có A Yếm thôi, từ khi A Ly còn là một cây hoè quỷ cho đến bây giờ, chỉ có A Yếm trong lòng A Ly.”

Tiểu Chu Yếm nghe xong, thoải mái vùi mặt vào ngực Ly Luân, tay nhỏ vỗ nhẹ lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “A Yếm thương A Ly nhất!”

Anh Lỗi đứng một bên, nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi tủi thân. Nhóc hắng giọng, bước tới gần và giơ tay nhỏ lên:
“A Ly, nhóc Lỗi cũng muốn được thương yêu mà!”

Ly Luân nhìn nhóc Lỗi, mỉm cười ôm lấy cậu nhóc vào lòng, rồi nhìn Chu Yếm.
“Vậy thì cả hai đứa đều là tiểu bảo bối của A Ly.”

"Không được giành A Ly của ta, vào ôm gia gia đi nhóc Lỗi!".

"A Ly của nhóc Lỗi, Chu Yếm vào ôm gia gia đi!".

Đột nhiên, gia gia đứng trước mặt ba đứa đang ôm nhau.
"Cái gì?.....".

"Cái gì mà giành nhau ôm Ly Luân của mình? Cả ba đứa, không ai chịu buông ra sao?"

Chu Yếm, vẫn còn hơi bực bội vì Anh Lỗi dám giành Ly Luân của mình, ngay lập tức bĩu môi, lấy lại phong thái của một tiểu đại yêu:

"Không phải là gia gia còn muốn ôm A Ly sao? Giờ là lúc cháu ôm A Ly rồi, gia gia đi vào trong đi!"

Nhóc kéo Ly Luân lại gần, như thể muốn đánh dấu quyền sở hữu.

Gia gia:"???"

Anh Lỗi thì không chịu thua, đôi mắt sáng lấp lánh, nhanh nhảu nhảy vào giữa hai người, ôm lấy Ly Luân thêm lần nữa, giọng điệu đầy kiên quyết:

"Nhóc Lỗi cũng muốn ôm A Ly! A Ly là của nhóc Lỗi, gia gia không giành được đâu!"

Ly Luân, đứng giữa hai nhóc, mắt nhìn qua lại, không thể nhịn được nữa mà bật cười khẽ.
“Cả hai đứa đều là tiểu bảo bối của A Ly, sao có thể giành nhau như vậy được?”

Anh Chiêu gia gia lúc này lại nheo mắt, nhìn ba đứa trẻ đang ầm ĩ giành nhau, nhưng không thể không bật cười.

“Đúng là tiểu yêu tinh của Đại Hoang, mỗi ngày là một trò vui.”

Gia gia giơ tay lên, giả vờ tức giận:
“Vậy thì, để xem có ai dám giành gia gia không? Bảo bối của gia gia cũng đâu phải là ai muốn giành là giành được đâu.”

Chu Yếm và Anh Lỗi đồng loạt quay lại nhìn gia gia, đồng thanh nói:
"Gia gia cũng phải chia phần!"

Anh Chiêu gia gia bật cười, không còn giả vờ tức giận nữa, ngồi xuống một cái ghế đá gần đó và vẫy tay:
"Được rồi, được rồi, hôm nay không giành, không tranh, gia gia cho các cháu ôm một lúc. Nhưng nhớ, các cháu phải nghe lời gia gia nhé."

Chu Yếm mừng rỡ, nhanh nhảu chạy tới ôm lấy gia gia một cách đầy tự nhiên.
“Vậy gia gia cũng phải ôm A Yếm một chút, không thì A Yếm sẽ giận gia gia!”

Anh Lỗi thấy thế thì lập tức thả tay ra khỏi Ly Luân, không cam tâm nhưng vẫn đứng cạnh gia gia, vỗ vỗ vào tay ông như thể muốn đền bù:
“Gia gia, nhóc Lỗi cũng muốn được ôm gia gia mà!”

Anh Chiêu gia gia nhìn ba đứa đáng yêu đang ôm lấy mình, đôi mắt ánh lên vẻ vui vẻ.

“Vậy thì ba đứa đều là bảo bối của gia gia, hôm nay phải ăn thật no, đứa nào bỏ thừa thì rửa bát!”.

"Gia giaaaaa".

"Ngoan đi, ta sẽ làm ngon mà, haha".

Ba nhóc nhỏ nghe thấy câu nói đó của Anh Chiêu gia gia liền reo lên sung sướng. Chu Yếm, lúc này đã hoàn toàn quên đi cơn giận ban nãy, nhảy lên đùi của gia gia, ôm lấy cổ ông, giọng nói non nớt vang lên:

“Gia gia là tốt nhất! Hôm nay gia gia nấu cho Chu Yếm món ngon nhé, Chu Yếm muốn ăn thịt nướng nữa!” 

Anh Lỗi không chịu kém cạnh, chen ngay vào:

“Gia gia, nhóc Lỗi muốn ăn bánh hoa đào cơ, hôm nay phải có bánh hoa đào!” 

Anh Chiêu gia gia bật cười, đưa tay xoa đầu cả hai nhóc đang tranh nhau:
“Được rồi, được rồi, cả thịt nướng lẫn bánh hoa đào, gia gia sẽ làm hết! Nhưng mà...” 

Gia gia quay đầu nhìn Ly Luân, ánh mắt như mang theo chút trêu chọc:
“Có điều Ly Luân này, hôm nay ngươi phải phụ gia gia một tay, đám tiểu yêu tinh này muốn ăn nhiều như vậy, gia gia không làm nổi đâu.” 

Ly Luân khẽ gật đầu, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nhấc Anh Lỗi khỏi người gia gia và đặt cậu nhóc xuống đất.

Chu Yếm thấy vậy liền nhanh nhẹn nhảy xuống theo, kéo tay áo Ly Luân:
“A Ly phải ở bên A Yếm cơ, không được đi đâu hết!” 

Hắn cúi người nhìn nhóc, vẻ mặt dịu dàng:
“A Ly phải giúp gia gia nấu cơm, nếu không, A Yếm sẽ không có thịt nướng mà ăn.” 

Nghe thế, tiểu Chu Yếm bĩu môi, vẻ mặt vừa tủi thân vừa bất lực, cuối cùng đành buông tay áo Ly Luân ra, đứng sang một bên nhưng vẫn không quên lẩm bẩm:
“Vậy A Ly nhớ phải quay lại nhanh nhé... không thì A Yếm sẽ buồn lắm.” 

Anh Chiêu gia gia nhìn biểu cảm của Chu Yếm mà không nhịn được cười, ông xoa đầu nhóc, rồi đứng dậy vẫy tay gọi Ly Luân đi theo. Anh Lỗi thấy vậy thì nhanh nhảu chạy tới cạnh Chu Yếm, cười tít mắt:

“A Yếm, giờ đến lượt chúng ta chơi rồi! Gia gia và Ly Luân bận nấu cơm rồi, chúng ta đi phá mấy tổ chim gần đây đi!” 

Chu Yếm nhìn Anh Lỗi, lập tức xua tay, vẻ mặt đầy trách nhiệm:
“Không được! A Yếm phải ở đây chờ A Ly về, không đi đâu hết!” 

Anh Lỗi bĩu môi, kéo tay Chu Yếm:
“Vậy ngươi đứng đây chờ, nhóc Lỗi đi phá tổ chim một mình vậy!” 

Chu Yếm ngay lập tức thay đổi thái độ, nhanh nhẹn chạy theo:
“Ê, chờ đã, ta đi với! Nhưng không được phá tổ chim đâu, chỉ được nhìn thôi đấy!” 

Hai nhóc con ríu rít kéo nhau chạy đi, bỏ lại Anh Chiêu gia gia và Ly Luân trong sân nhà, một già một trẻ nhìn nhau mà lắc đầu cười. Anh Chiêu thở dài: “Đúng là hai tiểu yêu tinh, nghịch ngợm không chịu được.” 

Ly Luân nhàn nhạt đáp, nhưng trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Chúng là bảo bối mà.”Trong khi Chu Yếm và Anh Lỗi tung tăng chạy đi nghịch ngợm gần bìa rừng, Ly Luân đứng trong bếp giúp Anh Chiêu gia gia chuẩn bị bữa trưa. Hắn cắt từng lát thịt mỏng đều, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua sân nhà, nơi bóng dáng hai nhóc nhỏ dần khuất vào bụi cây. 

Anh Chiêu gia gia vừa thái rau vừa liếc nhìn Ly Luân, nhẹ giọng trêu:
“Ngươi nuôi đám nhóc này khéo ghê nhỉ, chúng nó bám ngươi còn hơn bám cả gia gia ta nữa.” 

Ly Luân khẽ cong môi, không phản bác. Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp: “Bọn chúng thật nghịch ngợm, trẻ con mà gia gia.” 

Gia gia hừ một tiếng, nhìn hắn với vẻ mặt sâu xa: “Ngươi nói thế nhưng cả A Yếm lẫn nhóc Lỗi đều coi ngươi là quan trọng nhất. Ta thấy A Yếm mà không thấy ngươi ở đâu là mắt liền đỏ hoe ngay.” 

Ly Luân cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn khi nghĩ về tiểu bảo bối của mình.
“ Nhóc ấy rất mít ướt, nhưng lại rất đáng yêu.” 

Hắn định nói tiếp thì từ ngoài sân vang lên tiếng hét lớn: 

“A Lyyyyy!!!” 

Cả Anh Chiêu và Ly Luân cùng giật mình quay ra, chỉ thấy Chu Yếm và Anh Lỗi đang hớt hải chạy về, mặt mũi đỏ bừng bừng. Tiểu Chu Yếm vừa chạy vừa khóc rống lên: 

“A Ly ơi, cứu A Yếm với! Có con chim mẹ to đùng đuổi theo nhóc Lỗi, mà nhóc Lỗi lại kéo cả A Yếm chạy chung!” 

Ly Luân nhanh chóng đặt dao xuống, bước ra sân. Quả nhiên, phía sau hai nhóc là một con chim đen to với đôi cánh đen vỗ phành phạch, rõ ràng đang rất giận dữ. 

Anh Chiêu đứng ở cửa, bật cười ha hả:
“Ta nói mà, hai đứa nghịch ngợm như vậy thế nào cũng rước họa về. Giờ thì chạy được chưa hả?” 

Chu Yếm nước mắt ngắn dài, lập tức nhào vào lòng Ly Luân, tay ôm chặt lấy cổ hắn, nghẹn ngào nói:
“A Ly, cứu A Yếm với, A Yếm không nghịch đâu, là nhóc Lỗi nghịch đấy!” 

Anh Lỗi nghe vậy thì đứng bật dậy, giậm chân phản bác:
“Không phải! Nhóc Lỗi chỉ chạm nhẹ vào tổ của nó thôi mà, A Yếm cũng leo lên ngó xem còn gì!” 

Hai nhóc con đổ tội qua lại, Ly Luân chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Yếm trấn an.

Gia gia Anh Chiêu quay đầu nhìn con chim mẹ, nhẹ giọng nói: 

“Đừng giận, ta sẽ bảo chúng không làm phiền tổ ngươi nữa.” 

Gia gia chỉ một cái phẩy tay, chim mẹ lập tức dừng lại, rụt rè lùi về phía tổ của mình. 

Chu Yếm thở phào, ngẩng đầu nhìn Ly Luân, giọng vẫn còn nức nở:
“A Ly ơi...A Yếm..sợ lắm..hicc” 

Anh Lỗi đứng cạnh, cũng nhìn Chu Yếm được ôm thì đầy ngưỡng mộ, nhưng miệng vẫn không quên bĩu môi:
“Nhưng mà nhóc Lỗi cũng chạy nhanh lắm, không phải lỗi của nhóc đâu.” 

Anh Chiêu nhìn cảnh tượng trước mặt, cười lớn, rồi quay lại bếp:
“Thôi vào ăn trưa đi. Mấy tiểu yêu tinh này thật hết nói nổi.”

Sau khi dọn dẹp xong, đến bữa trưa, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn. Chu Yếm và Anh Lỗi, như thường lệ, lại bắt đầu tranh nhau chỗ ngồi gần Ly Luân. 

“A Ly! A Yếm phải ngồi cạnh A Ly chứ!”

Chu Yếm nhanh nhảu trèo lên ghế, chen thẳng vào chỗ cạnh Ly Luân, tay nhỏ còn kéo nhẹ áo hắn như để khẳng định chủ quyền. 

Nhóc Lỗi bĩu môi, không chịu thua, đứng khoanh tay hùng hồn tuyên bố:

“Chu Yếm lúc nào cũng ngồi gần Ly Luân rồi, lần này để nhóc Lỗi ngồi! Lớn phải nhường nhỏ chứ.” 

Ly Luân thở dài, dịu giọng dỗ:

“Cả hai đứa ngồi bên cạnh, mỗi đứa một bên, được không?” 

Chu Yếm nghe thế, lập tức đắc ý gật đầu, ngồi hẳn vào lòng Ly Luân, cười toe toét:
“Được! Nhóc ngồi đây là gần nhất luôn!” 

Anh Lỗi đứng bên, trừng mắt, không chịu thua: “Nếu vậy thì nhóc Lỗi cũng muốn ngồi trong lòng Ly Luân cơ!” 

“Không được! Đây là chỗ của A Yếm!” Chu Yếm phản bác ngay, ôm chặt lấy Ly Luân, mặt cau lại đầy cảnh giác. 

Anh Chiêu gia gia ngồi đối diện, nhìn cảnh tượng ấy mà bật cười lắc đầu.
“Hai đứa nhóc này, đến ăn cũng không yên. Ly Luân, ngươi làm thế nào mà dạy được thế?” 

Ly Luân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Yếm, rồi quay sang Anh Lỗi:
“Nhóc Lỗi, ngoan. Lần sau đến lượt ngươi, được không?” 

Nhóc Lỗi hậm hực ngồi xuống ghế bên cạnh, vẫn bĩu môi không cam lòng:
“Lần nào cũng vậy. Nhóc Lỗi cũng muốn làm tiểu bảo bối mà.” 

Chu Yếm nghe thế, đắc ý nghiêng đầu, giọng lanh lảnh:
“A Ly nói ta mới là tiểu bảo bối của A Ly! Nhóc Lỗi chỉ là tiểu bông vàng thôi.” 

“Tiểu bông vàng thì sao? Tiểu bông vàng chạy còn nhanh hơn Chu Yếm!” Anh Lỗi cãi lại, mặt hồng hồng vì ấm ức. 

Cả hai nhóc bắt đầu cãi nhau chí chóe, làm Ly Luân chỉ biết xoa thái dương. Anh Chiêu gia gia thì ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa cười, nhìn Ly Luân đầy vẻ hả hê.

“Ta đã nói mà, ngươi chiều chúng nó chính là rước phiền phức về mình!” 

Ly Luân khẽ nhếch môi, lắc đầu nhẹ. Mặc dù phiền toái thật, nhưng hắn biết, trong lòng, hắn chưa bao giờ muốn đổi sự ồn ào này lấy bất cứ điều gì khác.

Xong bữa trưa, Chu Yếm và Anh Lỗi cùng nhau kéo áo Ly Luân nằng nặc đòi đi chơi.

Tiểu Chu Yếm chớp chớp đôi mắt đầy long lanh, nắm tay Ly Luân lắc nhẹ: 
“A Ly ơi, chúng ta đi chơi đi mà! Lâu rồi ta chưa được đi chơi cùng ngươi đấy!” 

Anh Lỗi lập tức phụ họa, tay chống nạnh như người lớn:
“Đúng đó, gia gia lúc nào cũng bắt ở nhà, nhóc Lỗi sắp thành mốc meo luôn rồi!” 

Ly Luân nhìn hai nhóc, khẽ thở dài:
“Ta sẽ xin gia gia, nhưng nếu gia gia không đồng ý thì không được mè nheo đâu.” 

Hai nhóc gật đầu như bổ củi, mặt mày rạng rỡ. Khi Ly Luân dẫn cả hai đến trước Anh Chiêu Sơn Thần, Chu Yếm lập tức nấp sau lưng hắn, đẩy Ly Luân lên trước. Nhóc nhỏ giọng thì thầm:
“A Ly nói đi, gia gia thích nghe A Ly nói hơn.” 

Ly Luân không khỏi bật cười, cúi người chắp tay: “Gia gia, hôm nay trời đẹp, con muốn dẫn A Yếm và nhóc Lỗi đi dạo một vòng Đại Hoang. Gia gia yên tâm, con sẽ trông hai đứa cẩn thận.” 

Anh Chiêu đang cầm quạt phe phẩy, nghe thế thì ngước lên nhìn hai nhóc con.

Tiểu Chu Yếm lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, giọng nhỏ nhẹ:
“Gia gia, con hứa ngoan mà. Con sẽ không nghịch phá đâu, con chỉ muốn đi ngắm cây ngắm cỏ thôi!” 

Anh Lỗi cũng nhanh nhảu tiếp lời:
“Đúng đó! Gia gia mà không cho, nhóc Lỗi buồn lắm, chắc khóc mất!” 

Anh Chiêu nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
“Khóc thì để ta phạt cả hai nhóc quét sân một tháng nhé?” 

Nghe vậy, cả hai lập tức đứng nghiêm như học trò bị phạt, miệng đồng thanh:
“Không khóc, không khóc ạ! Gia gia đừng phạt!” 

Ly Luân nhìn cảnh tượng ấy, không nhịn được mà khẽ cười. Anh Chiêu liếc sang hắn, rồi thở dài:
“Thôi được rồi, nhưng nhớ trông chừng chúng nó cho kỹ, đừng để xảy ra chuyện gì.” 

Hai nhóc nghe được câu đó thì nhảy cẫng lên vui sướng. Chu Yếm ôm lấy tay Ly Luân, giọng hồ hởi: “A Ly giỏi nhất! Đi thôi nào!” 

Anh Lỗi cũng lon ton chạy theo, quay đầu lại vẫy tay với Anh Chiêu:
“Gia gia, nhóc Lỗi hứa mang quà về cho gia gia nha!” 

Anh Chiêu phất tay xua đuổi:
“Đi đi, nhanh lên, không lại đổi ý giờ!” 

Thế là cả ba nhanh chóng rời khỏi nhà, hướng về cánh rừng rậm rạp của Đại Hoang. Trên đường, Chu Yếm bám sát Ly Luân, liên tục ríu rít hỏi đủ chuyện:

“A Ly, chỗ kia có cây gì vậy? Có phải chỗ chúng ta từng hái quả không? A Ly, ta đói lắm rồi!” 

Anh Lỗi chạy phía trước, miệng thì hô lớn:
“Coi nhóc Lỗi là người dẫn đường siêu đẳng này! Chỗ nào đẹp nhất ta đây cũng biết hết!” 

Ly Luân chỉ biết lắc đầu, nhìn hai nhóc với ánh mắt dịu dàng. 

Ly Luân bước chậm rãi phía sau, chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy, ánh mắt trầm ổn theo dõi hai nhóc con đang chạy lăng xăng phía trước.

Chu Yếm và Anh Lỗi như hai cục bông nhỏ đáng yêu, liên tục chạy tới chạy lui, miệng thì ríu rít không ngừng. 

Chu Yếm bất chợt reo lên: 
“A Ly! A Ly! Nhìn kìa, khỉ! Chúng nó đang ăn quả!” 

Nhóc con chỉ tay về phía trước, nơi một bầy khỉ đang nghịch ngợm với mấy trái cây đỏ mọng.

Một con khỉ bạo gan nhất trong bầy ngó sang Chu Yếm, sau đó cầm một quả trái cây to tướng, chí chóe um xùm một hồi rồi ném thẳng về phía nhóc. 

Chu Yếm hốt hoảng nhảy dựng lên, hét: 
“A Ly cứu ta! Nó muốn đánh ta!” 

Anh Lỗi nhanh nhẹn chộp lấy trái cây vừa bay tới, giơ lên cao và đắc ý: 
“Xem nhóc Lỗi bắt được này! Mấy con khỉ này không phải đối thủ của nhóc Lỗi đâu!” 

Vừa nói, nhóc vừa ném lại trái cây về phía bầy khỉ.
"Này thì ném Chu Yếm này".

Nhưng thay vì sợ hãi, cả bầy khỉ lại đồng loạt chí chóe to hơn, bắt đầu ném cả tá trái cây về phía họ. 

Chu Yếm nép sát vào chân Ly Luân, vừa run vừa mếu máo: 
“A Ly, sao chúng ném ta không thế??!”

Anh Lỗi chí choé chửi lại bầy khỉ:
"Tụi kia, không biết điều nhỉ. Chu Yếm trông cũng giống các ngươi mà, các ngươi lại ném Chu Yếm! Chu Yếm chỉ màu trắng thôi mà".

Ly Luân chỉ khẽ nhíu mày, phẩy tay một cái, cả bầy khỉ lập tức bị hết hồn hoảng sợ leo vào sâu trong rừng.

Hắn quay lại dịu dàng: 
“Đừng trêu chúng nữa. Chúng nó cũng sợ các ngươi thôi.” 

Chu Yếm ôm chặt lấy chân Ly Luân, ngẩng mặt lên phụng phịu: 
“A Ly giỏi nhất! Ta sợ chúng bắt ta đi luôn".

Anh Lỗi đứng bên cạnh, khoanh tay bĩu môi: 
“Nhóc Lỗi đâu có sợ. Chỉ tại Chu Yếm nhát gan quá thôi!” 

Chu Yếm nghe vậy bỉu môi lườm Anh Lỗi một cái sắc lẹm, nhưng lại nép sát hơn vào Ly Luân, miệng nhỏ lẩm bẩm: 
“Ta không thèm nói chuyện với đồ mít ướt biết giả vờ mạnh mẽ!” 

Cả ba tiếp tục đi đến một con suối nhỏ nước trong vắt. Chu Yếm tò mò cúi người xuống, nhúng tay vào nước, cười khanh khách: 
“Mát quá, A Ly! Ta muốn qua bên kia. Bế ta đi!” 

Ly Luân nhẹ nhàng đáp: 
“Tự bước qua cũng được. Suối này cạn mà A Yếm.” 

Anh Lỗi hùng hồn chen vào: 
“Không cần bế! Nhóc Lỗi sẽ nhảy qua!” 

Nói là làm, nhóc Lỗi lùi lại lấy đà rồi tung người nhảy… nhưng chưa kịp qua bờ bên kia thì cả người đã rơi tõm xuống suối.

~~~Bũmmm.

Chu Yếm ôm bụng cười ha hả lăn lộn trên bờ, chỉ tay: 
“Ha ha! Đội trưởng thám hiểm gì mà nhảy như con cá mắc cạn thế!” 

Anh Lỗi bò bò lên bờ, nước nhỏ tong tong, quần áo ướt nhẹp, giọng tức tối: 
“Suối này trơn quá thôi! Nhóc Lỗi nhảy giỏi lắm!” 

Ly Luân chỉ lắc đầu, không nói gì. Hắn bế Chu Yếm qua suối trước, sau đó quay lại cầm tay Anh Lỗi, nhẹ nhàng đưa nhóc qua bên kia. 

Chu Yếm đứng bên bờ, mặt đầy tự mãn: 
“A Ly thương ta nhất thấy chưa, ta không phải tự bước mà!” 

Anh Lỗi lườm Chu Yếm, giọng hậm hực: 
“Đợi đó, nhóc Lỗi sẽ bắt Ly Luân bế lần sau!” 

Ba người lại dừng chân tại một bãi cỏ xanh mướt gần rừng. Tiểu Chu Yếm lon ton nhặt củi, còn Tiểu Anh Lỗi hí hửng chạy đi hái hoa, bảo sẽ làm “vương miện hoa” tặng Ly Luân. 

Chu Yếm vừa nhóm được lửa, quay lại nhìn Ly Luân, giọng đầy tự hào: 
“A Ly! Nhìn này, ta làm được lửa rồi! Khen ta đi” 

Anh Lỗi từ đâu chạy tới, vứt bó hoa xuống, khoanh tay: 
“Chỉ có thế thôi? Nhóc Lỗi còn làm được vòng hoa tặng Ly Luân nữa kia!” 

Ly Luân mỉm cười, đặt tay lên đầu cả hai, dịu dàng nói: 
“Cả hai đều giỏi. Nhưng đừng ồn ào nữa. Chúng ta ăn chút gì rồi về nhà thôi.” 

Dưới ánh hoàng hôn, hai nhóc con ngồi hai bên Ly Luân, mỗi đứa giành ôm một bên tay, hai cái miệng nhỏ lại không ngừng líu lo kể chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com