TruyenHHH.com

[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH

Chương 83. Ta muốn bế con một chút

couineteamrole

Chu Yếm cả đêm không ngủ say, dù đã nhắm mắt nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận hơi thở yếu ớt bên cạnh mình. Hắn vốn định canh chừng, nhưng Ly Luân cứ nắm tay hắn mãi, nhẹ giọng dỗ dành, nói hắn vừa sinh con, cần phải nghỉ ngơi, không thể hao tổn sức lực như vậy.

Cuối cùng, hắn cũng thiếp đi trong vòng tay lạnh lẽo của Ly Luân.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt len qua khe cửa, phủ xuống gian phòng một tầng sáng dịu. Chu Yếm hơi động đậy, bàn tay vô thức siết lấy bàn tay người bên cạnh, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lạnh lẽo như băng khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn mở mắt, gọi khẽ:

"Ly Luân..."

Không có phản ứng.

Chu Yếm nghiêng người, đưa tay vén lọn tóc rối phủ trên trán y, lại khẽ lay:

"Ly Luân, dậy đi."

Vẫn không có phản ứng.

Một dự cảm chẳng lành như sóng dữ ào đến, quét sạch lý trí của hắn.

Chu Yếm lập tức ngồi dậy, hai tay giữ lấy vai Ly Luân, dùng sức lay mạnh hơn, giọng nói cũng run rẩy:

"Ly Luân! Mau tỉnh dậy!"

Hơi thở y mỏng manh đến mức không thể cảm nhận được, sắc môi tái nhợt, cả người lạnh lẽo như băng.

Chu Yếm cuống cuồng áp tai vào ngực y, nhưng thứ hắn nghe được chỉ là sự im lặng đến rợn người.
Hắn bắt đầu hoảng loạn.

Hắn gào lên, giọng nói nghẹn ngào  xen lẫn sợ hãi:

"Bạch Cửu! Đệ mau vào! Mau vào xem Ly Luân! Mau lên!"

Ngoài cửa, tiếng bước chân vội vã vang lên, rồi tiếng cửa bị đẩy mạnh ra.

Bạch Cửu xông vào, theo sau là Trác Dực Thần và Anh Lỗi.

Nhìn thấy Chu Yếm ôm chặt Ly Luân trong lòng, cả người run rẩy như mất đi tất cả, bọn họ đều sững sờ, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Bạch Cửu vội vàng bước đến, đặt tay lên cổ tay Ly Luân bắt mạch.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt hắn trắng bệch.
Bàn tay run rẩy buông xuống.

Chu Yếm nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói khản đặc:

"Bạch Cửu... Mau nói gì đi... Hắn vẫn ổn, đúng không?!"

Bạch Cửu mím môi, trong mắt lộ vẻ chua xót, không nói nên lời.

Chu Yếm càng hoảng loạn, hai tay siết chặt tay Ly Luân, gào lên như phát điên:

"Không! Không thể nào! Đêm qua hắn còn nói chuyện với ta! Còn nắm tay ta! Sao bây giờ lại như vậy?! Bạch Cửu! Đệ cứu hắn đi! Mau cứu hắn đi!!!"
Bạch Cửu cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải mở miệng, giọng nói khàn đặc như bị lưỡi dao cứa qua:

"Chu Yếm... thời gian của hắn... còn ba ngày cuối cùng."

Câu nói ấy như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí Chu Yếm.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn tràn đầy hoang mang cùng đau đớn cực hạn.

"Ba ngày?"

"Không thể nào! Hắn sẽ không đi! Bạch Cửu, đệ có cách đúng không? Đệ nhất định có cách đúng không?!"

Chu Yếm gấp gáp nắm lấy cổ tay Bạch Cửu, dùng sức siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng như người sắp chết đuối bám lấy một tia hy vọng mong manh.

Nhưng Bạch Cửu chỉ cúi đầu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt đến phát run.

"Chu Yếm... ta đã cố hết sức rồi..."

Chu Yếm cứng đờ người, toàn thân như bị rút hết sức lực.

Hắn run rẩy cúi đầu, nhìn gương mặt yên tĩnh của Ly Luân, lòng quặn thắt từng cơn.

Hắn đưa tay chạm vào gò má y, nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói vỡ vụn như bị gió cuốn đi:

"Ba ngày... còn ba ngày..."

Ly Luân chỉ còn ba ngày.

Ba ngày nữa, hắn sẽ rời xa hắn, sẽ  bao giờ tỉnh lại nữa.

Không còn ánh mắt ôn nhu dõi theo hắn.

Không còn giọng nói trầm ấm gọi hắn hai tiếng "A Yếm".

Không còn vòng tay ấm áp bao bọc lấy hắn, cho hắn một mái nhà.

Chu Yếm đột nhiên cảm thấy lạnh đến tận xương, như thể tất cả sức sống trong người bị rút cạn, chỉ còn lại hư không và đau đớn.

Hắn cúi xuống, áp trán lên trán Ly Luân, hơi thở run rẩy, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Ly Luân... tỉnh lại đi... mở mắt nhìn ta đi..."

Nhưng y chỉ lặng yên nằm đó, không một phản hồi.
Thời gian trôi qua, Ly Luân càng lúc càng yếu đi, những khoảnh khắc tỉnh lại của hắn cũng dần thưa thớt.

Cứ mỗi lần hắn mở mắt, chỉ có thể thấy Chu Yếm ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng không rời. Hắn cười nhẹ, yếu ớt, đôi mắt mơ hồ nhìn vào gương mặt yêu thương của người yêu.

"A Yếm... ta còn có thể ở bên ngươi một chút nữa không?" giọng Ly Luân khe khẽ, gần như không thể nghe thấy.

Chu Yếm cúi xuống, nắm lấy tay hắn, lòng tràn đầy đau đớn. "Đừng nói vậy, Ly Luân... Ta sẽ không để ngươi đi đâu hết. Chúng ta vẫn còn cả đời ở bên nhau."

Nhưng Ly Luân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt hiền hòa nhưng lại chứa đầy sự lo lắng.

"Con... An Nhi, ngươi có chăm sóc nó tốt không?"

Hắn nhìn Chu Yếm, sự quan tâm trong mắt hắn không thể giấu nổi.

"Tất nhiên rồi, ta sẽ không để con phải thiếu thốn gì. Nó sẽ không thiếu tình yêu, không thiếu sự chăm sóc, Ly Luân..." Chu Yếm mím chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ly Luân khẽ gật đầu, rồi lại trầm mặc. "Ta chỉ lo, ngươi... sẽ cô đơn."

Chu Yếm không thể kiềm chế được, một dòng nước mắt tuôn rơi, lòng hắn quặn thắt đến nỗi không thể thở nổi. "Ta sẽ không cô đơn, Ly Luân... Ngươi không bao giờ phải lo lắng cho ta nữa."

Ly Luân nhìn ánh mắt của Chu Yếm, cánh tay mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng vươn ra, ôm lấy người hắn.

"A Yếm, nếu có kiếp sau... chúng ta lại tìm nhau nhé."

"Chúng ta không cần kiếp sau. Ngươi sẽ mãi ở bên ta. Mãi mãi."

Ly Luân mỉm cười nhẹ, đôi mắt hắn từ từ khép lại, như thể cảm nhận được sự yên bình, không còn lo lắng gì nữa.

Chu Yếm ôm chặt lấy hắn, nỗi đau đớn cồn cào trong tim không thể tả xiết, nhưng hắn cố gắng không để Ly Luân biết. Cứ như vậy, trong cái yên tĩnh tuyệt vọng ấy, mọi thứ dường như tạm ngừng lại.

Bọn họ chỉ còn lại một chút thời gian ít ỏi, nhưng đối với Chu Yếm, mỗi giây phút ấy đều quý giá hơn cả sinh mệnh

---

Chu Yếm siết chặt tay Ly Luân, bàn tay y lạnh lẽo đến mức khiến hắn run rẩy. Ly Luân rõ ràng đã rất mệt, nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, ánh mắt không rời khỏi hai người quan trọng nhất đời mình.
Chu Yếm cúi đầu, hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng thể phát ra một âm thanh nào.

Ly Luân khẽ cười, một nụ cười nhẹ như sương sớm, lại tựa hồ muốn khắc sâu vào tận tâm khảm.

"A Yếm... Sau này nếu con khóc quấy, ngươi phải dỗ dành nó thật tốt. Nếu nó nghịch ngợm, cũng đừng nỡ trách phạt, con chỉ là một đứa trẻ..."

Y vừa nói vừa nhẹ nhàng chạm vào má con, đầu ngón tay run rẩy lướt qua làn da non mềm. An Nhi ngủ say, cánh môi bé xíu hơi mím lại, vô thức nghiêng người vào lòng Ly Luân như đang tìm hơi ấm.

Ly Luân nhìn con một lúc lâu, đến tận khi tầm mắt y trở nên mơ hồ. Y muốn khắc ghi hình ảnh này, bởi vì y biết, thời gian của mình chẳng còn bao nhiêu nữa.

Chu Yếm nhìn y, ngực như bị một bàn tay siết chặt.
Không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rõ điều gì đang chờ đợi phía trước.

Bỗng nhiên, Ly Luân khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ bẫng như cơn gió:

"Chu Yếm, sau này… nếu có thể, ngươi hãy kể cho con nghe về ta… Để nó biết, từng có một người rất yêu hai cha con nó…"

Chu Yếm không kiềm chế được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay Ly Luân.

Ly Luân khẽ run, ánh mắt y chậm rãi dời từ khuôn mặt tái nhợt của Chu Yếm xuống đứa bé đang ngủ yên trong lòng hắn. Một thoáng im lặng bao trùm, chỉ có tiếng gió khe khẽ lay động rèm cửa.

Chu Yếm cắn răng, hốc mắt đỏ hoe, nhìn người trước mặt càng lúc càng yếu đi, trong lòng vừa đau đớn vừa giận dữ. Hắn không chịu nổi cái cảm giác bất lực này, không chịu nổi việc Ly Luân cứ ngày một xa dần.

Hắn nghiến răng, gằn từng chữ:

“Nếu ngươi dám bỏ ta và An Nhi một mình… sau này ta sẽ tìm cho nó một phụ thân khác đấy.”

Lời vừa dứt, bàn tay đang đặt trên gối của Ly Luân khẽ siết lại, y nhìn hắn, đôi mắt run rẩy.

Chu Yếm cúi đầu, giọng nghẹn lại:

"Ngươi nghe rõ không? Nếu ngươi không ở lại, ta sẽ để người khác thay ngươi chăm sóc nó, thay ngươi dạy dỗ nó, thay ngươi bảo vệ ta... Ly Luân, nếu ngươi còn yêu ta, thì ngươi đừng bỏ ta lại."

Ly Luân bật cười khẽ, nụ cười yếu ớt nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Y vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng nơi khóe mi Chu Yếm.

"A Yếm... Ngươi vẫn bá đạo như vậy..."

Y cố gắng cất giọng trêu chọc, nhưng chỉ đổi lại một cơn ho đến rã rời.

Chu Yếm lập tức ôm chặt lấy y, giọng nói run run:
"Vậy nên đừng đi... Ly Luân, đừng bỏ ta lại..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com