TruyenHHH.com

[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH

Chương 81. Chu Yếm...động thai

couineteamrole


Căn nhà nhỏ giữa núi sâu chìm trong màn đêm tĩnh lặng, ánh đèn lồng lay động theo từng đợt gió nhẹ. Bên trong, hơi ấm lan tỏa từ bếp lò, hương trà nhàn nhạt vương vấn trong không khí. Nhưng trong phòng, bầu không khí lại tràn ngập lo lắng.

Ly Luân ngồi dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, cơ thể hắn đã suy yếu đến mức chỉ có thể miễn cưỡng ngồi thẳng lưng nhờ vào lớp chăn dày phía sau. Dẫu vậy, hắn vẫn cố chấp vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Chu Yếm, ánh mắt ôn nhu, khẽ cười:

"A Yếm, hôm nay con có ngoan không?"

Chu Yếm nắm lấy tay hắn, đặt vào lòng bàn tay mình, ngón tay hắn siết nhẹ như muốn truyền hơi ấm.

"Con rất ngoan, mấy ngày nay đều không quấy ta."
Ly Luân nghe vậy liền cười nhẹ, nhưng chỉ vừa mở miệng định nói gì đó, lòng bàn tay hắn bỗng cảm nhận một cử động rất nhỏ. Đó là cái đạp nhẹ của đứa bé.

"A Yếm, con đang đạp."

Chu Yếm mỉm cười, cũng đặt tay lên bụng mình, ánh mắt dịu dàng. Nhưng ngay lúc đó, một cơn đau đột ngột siết chặt lấy hắn, sắc mặt Chu Yếm trong nháy mắt tái mét, thân thể hắn khẽ run lên.

Cơn đau ấy không giống như trước đây, nó nhói lên tận xương tủy, quặn thắt đến mức hắn không kìm được mà ôm bụng, cả người gập lại theo phản xạ.

Ly Luân lập tức nhận ra điều bất thường, bàn tay hắn siết lấy cổ tay Chu Yếm, giọng nói trầm xuống, mang theo sự lo lắng khó che giấu:

"A Yếm, ngươi sao vậy?"

Chu Yếm cắn môi, định trấn an hắn, nhưng chưa kịp lên tiếng, một đợt đau đớn khác lại cuộn lên dữ dội hơn. Hơi thở của hắn hỗn loạn, trán rịn mồ hôi lạnh, tay vịn vào mép giường run rẩy.

"Không... không sao..." Hắn cố gắng giữ vững giọng nói, nhưng âm thanh đã yếu ớt đến mức chính hắn cũng nghe ra sự bất lực trong đó.

Ly Luân nhìn hắn như vậy, trái tim siết lại, cảm giác lo lắng lẫn hoảng hốt chưa từng có lan tràn trong lòng. Hắn cố gắng chống tay muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể hắn đã không còn chút sức lực nào. Chỉ vừa mới nhổm lên, một cơn choáng váng đã ập đến, hắn lập tức ngã lại xuống giường.

Chu Yếm vội vã đưa tay đỡ lấy hắn, nhưng vì vậy mà động đến cơn đau trong bụng, khiến hắn không kìm được mà siết chặt lấy mép chăn.

Ly Luân gắng sức nắm lấy tay hắn, giọng nói vừa khàn vừa gấp gáp:

"A Yếm, ta truyền tin gọi Bạch Cửu tới!"

Chu Yếm muốn ngăn hắn lại, nhưng cơn đau dồn dập đến mức ngay cả hơi sức để nói cũng không có. Hắn chỉ có thể cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

Ly Luân nhìn thấy dáng vẻ đó, trái tim như bị ai bóp chặt. Hắn hận bản thân mình vô dụng, ngay cả đứng dậy gọi người cũng không làm được.

Chỉ trong chớp mắt, cửa bị đẩy ra, Bạch Cửu và Anh Lỗi bước nhanh vào.

"Động thai rồi!" Bạch Cửu vừa nhìn đã lập tức bước đến bắt mạch, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Anh Lỗi kinh hoảng, lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị nước ấm.

Chu Yếm cắn chặt răng, tay vịn chặt lấy tay áo Ly Luân, đầu ngón tay siết đến mức trắng bệch.

Ly Luân nhìn hắn, giọng nói khẽ run:

"A Yếm, ta ở đây... đừng sợ..."

Chu Yếm ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười.

"Ta không sợ... chỉ là..."

Hắn cúi đầu, bàn tay run rẩy đặt lên tay Ly Luân.

"Ngươi cũng không được sợ."

Bạch Cửu nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Yếm, lại nhìn Ly Luân đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể suy yếu, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Hắn buông tay sau khi bắt mạch, giọng nói kiên định nhưng mang theo sự nghiêm túc không thể chối từ.

"Chu Yếm sắp đến ngày sinh rồi, lại vừa động thai, hai người ở một mình rất nguy hiểm. Ta với Anh Lỗi sẽ ở đây cùng các ngươi."

Anh Lỗi đứng bên cạnh gật đầu đồng tình, ánh mắt cũng đầy căng thẳng:

"Phải đấy! Nếu có chuyện gì, hai người các ngươi xoay sở thế nào? Ta không yên tâm!"

Chu Yếm khẽ nhíu mày, định mở miệng từ chối, nhưng Ly Luân đã siết nhẹ tay hắn, chậm rãi lên tiếng:

"Được. Làm phiền các ngươi."

Chu Yếm ngạc nhiên nhìn sang, nhưng khi chạm phải ánh mắt kiên định của Ly Luân, hắn liền im lặng.

Y biết rõ, lúc này bản thân không thể quật cường nữa. Hắn không chỉ lo cho mình mà còn lo cho đứa nhỏ, và... lo cho Ly Luân.

Bạch Cửu thở dài, ngồi xuống, lấy ra một hộp châm bạc, thấp giọng nói:

"Yên tâm dưỡng sức đi, tất cả đã có ta lo liệu."

Anh Lỗi đứng khoanh tay bên cạnh, giọng điệu tuy tùy tiện nhưng vẫn mang theo sự chân thành hiếm thấy:

"Này, vậy tính ra ta phải ở lại làm khổ sai cho các ngươi rồi. Nhưng thôi, đành vậy, miễn là hai ngươi bình an."

Lời vừa dứt, cả phòng lặng đi vài giây, sau đó là một nụ cười nhẹ của Ly Luân, một ánh mắt cảm kích của Chu Yếm. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo, ít ra họ vẫn còn những bằng hữu thật lòng bên cạnh.

Từ sau khi Bạch Cửu và Anh Lỗi ở lại, bầu không khí trong nhà cũng trở nên bận rộn hơn. Bạch Cửu mỗi ngày đều sắc thuốc, châm cứu cho Ly Luân, cũng điều chế thêm dược an thai cho Chu Yếm.

Anh Lỗi tuy ngoài miệng than phiền nhưng vẫn chăm sóc hai người chu đáo, thi thoảng còn kiếm chuyện trêu ghẹo để giảm bớt căng thẳng.

Nhưng dù có che giấu đến đâu, sự suy yếu của Ly Luân vẫn không thể giấu được. Y đi lại ngày càng khó khăn, đôi khi chỉ ngồi một lúc đã phải nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Yếm vừa thương vừa đau, nhưng không thể làm gì ngoài việc ở bên cạnh hắn.

Một đêm giông gió - Chu Yếm động thai lần nữa
Đêm đó, mây đen giăng đầy trời, gió lớn thổi qua rặng cây ngoài sân, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Chu Yếm nằm trên giường, bụng hơi căng tức, trong lòng bồn chồn khó chịu. Ly Luân ngồi ngay bên cạnh, một tay nắm lấy tay hắn, ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay lạnh lẽo ấy.

"A Yếm, đừng căng thẳng quá, có ta ở đây." Giọng Ly Luân nhẹ nhàng, mang theo sự trấn an.

Chu Yếm mỉm cười, định đáp lời thì bất ngờ một cơn đau nhói truyền đến từ bụng dưới. Cả người hắn run lên, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

"Ưm..."

Cơn đau đến quá bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị, cả thân thể cong lại theo bản năng. Ly Luân biến sắc, lập tức đỡ lấy hắn:

"Chu Yếm! Sao vậy?"

Chu Yếm không thể trả lời ngay, chỉ cắn răng chịu đựng. Màu máu đỏ tươi từ dưới lớp chăn tràn ra, thấm vào vải trắng. Ly Luân hoảng hốt, vội vàng gọi lớn:

"Bạch Cửu! Mau tới đây!"

Chỉ một lát sau, Bạch Cửu lao vào, theo sau là Anh Lỗi. Nhìn thấy máu loang lổ, sắc mặt Bạch Cửu tái nhợt:

"Không ổn rồi! Mau đỡ hắn nằm xuống, ta cần kiểm tra ngay!"

Ly Luân run rẩy đỡ Chu Yếm, giọng nói cũng mất đi vẻ trầm ổn thường ngày:

"Bạch Cửu, đệ nhất định phải cứu hắn!"

Bạch Cửu không trả lời ngay mà nhanh chóng bắt mạch, sau đó cau mày nói:

"Mạch thai yếu hơn trước, có lẽ do tinh thần quá mức căng thẳng, lại thêm cơ thể suy nhược... nhưng may là chưa đến mức nguy hiểm."

Ly Luân cắn chặt răng, trong lòng hắn biết rõ, những ngày qua, Chu Yếm không chỉ lo lắng cho con mà còn lo lắng cho hắn. Hắn mệt mỏi đến vậy nhưng vẫn cố gắng gượng, tất cả là vì hắn. Ý nghĩ này khiến ngực hắn như thắt lại, đau đến không thở nổi.

"A Yếm... xin lỗi..."

Chu Yếm lúc này đã bớt đau hơn, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố nắm chặt tay hắn:

"Ngươi xin lỗi cái gì... Ly Luân, ta không muốn ngươi cứ mãi áy náy... Ta chỉ cần ngươi khỏe mạnh, cùng ta chờ con chúng ta chào đời..."

Ly Luân cúi đầu, bàn tay siết chặt tay hắn, giọng nói khàn đi:

"Ừ... ta hứa."

Bạch Cửu thở phào, sau đó quay sang Anh Lỗi:

"Chuẩn bị thêm dược an thai, từ giờ phải theo dõi sát sao. Chúng ta không thể để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa."

Anh Lỗi gật đầu, dù tính cách hay cợt nhả nhưng lúc này cũng vô cùng nghiêm túc:

"Yên tâm, ta sẽ không để hai người họ xảy ra chuyện gì đâu."

Đêm đó, không ai trong nhà ngủ được. Một lần động thai đã đủ khiến mọi người hoảng hốt, từ giờ đến ngày sinh, họ càng phải cẩn thận hơn gấp bội.

Những ngày cuối cùng, thời gian như một lưỡi dao cứa vào lòng từng người. Ly Luân ngày càng yếu, đến mức ngay cả một chén trà cũng không tự nâng nổi.

Mỗi sáng thức dậy, Chu Yếm đều chạm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhìn từng sợi tóc đen dần nhạt màu, yêu khí ngày một mỏng manh.

Mỗi lần thấy hắn ngồi tựa vào ghế, mỉm cười như không có gì xảy ra, Chu Yếm chỉ muốn ôm chặt hắn, gào lên rằng "Đừng cười nữa! Đừng giả vờ nữa!"

Nhưng hắn không thể.

Hắn chỉ có thể dịu dàng đắp thêm một chiếc áo choàng, khẽ vuốt nhẹ mái tóc người kia, thì thầm:

"Ly Luân, hôm nay ngươi có muốn đi dạo không?"
Ly Luân nhắm mắt, nhẹ giọng đáp:

"Được."

Nhưng khi hắn vừa nhấc chân bước xuống bậc thềm, cả người đột nhiên khựng lại, một cơn ho dữ dội ập đến.

"Khụ... khụ...!"

Chỉ trong chớp mắt, máu đỏ thẫm đã từ khóe môi tràn xuống, nhiễm đỏ cả tay áo hắn.

Chu Yếm lập tức lao tới đỡ lấy hắn, hai tay run rẩy giữ chặt bờ vai đang co giật vì ho.

"Ly Luân!"

Ly Luân chậm rãi mở mắt, ánh nhìn có chút hoảng hốt, nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi, mỉm cười như mọi khi:

"Không sao... chỉ là một chút thôi."

Nhưng lần này, hắn không thể đứng vững nữa. Cả thân thể vô lực dựa vào Chu Yếm, một dòng máu tươi tiếp tục trào ra khỏi miệng.

Chu Yếm hoảng hốt dùng tay lau đi, nhưng càng lau càng nhiều, máu thấm vào lòng bàn tay hắn, nóng rực.

Bạch Cửu từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy cảnh này, mặt lập tức tái nhợt:

"Ly Luân! Ngươi không thể cứ như vậy mãi! Để ta-"

Ly Luân nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy:

"Đừng phí công nữa, Bạch Cửu... ta biết rõ... mình còn bao nhiêu thời gian."

Chu Yếm nghe thấy những lời đó, tay hắn siết chặt hơn, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn kiềm nén không để nước mắt rơi xuống.

"Ngươi không được nói những lời này..." Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự van nài.

Ly Luân cố gắng vươn tay, chạm nhẹ vào gương mặt hắn.

"A Yếm... ta vẫn còn một tháng... đủ để nhìn thấy con chúng ta ra đời... nên đừng khóc, đừng đau lòng... hãy để ta nhìn thấy ngươi hạnh phúc..."

Chu Yếm cắn chặt môi, cuối cùng vẫn không thể kiềm được nữa, nước mắt rơi xuống, từng giọt nóng hổi.

Ly Luân đưa tay lau đi những giọt lệ ấy, chậm rãi tựa vào lòng hắn, thì thầm:

"Hãy để ta nghỉ một lát... chỉ một lát thôi..."

Chu Yếm ôm chặt hắn, không dám nhắm mắt, chỉ sợ khi mở ra, người trong lòng sẽ không còn nữa.

Trời đêm lạnh lẽo, nhưng người trong chăn lại nóng đến kinh người. Ly Luân nằm đó, hơi thở mong manh, làn da tái nhợt tương phản rõ rệt với vệt ửng đỏ bất thường trên má. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, thấm ướt tóc hắn, cả người run rẩy không kiểm soát.

Chu Yếm ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố nén lại, bàn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn.

"Ly Luân, ngươi chịu đựng một chút... Bạch Cửu sắp tìm ra cách rồi."

Ly Luân nghe thấy giọng hắn, nhưng không còn đủ sức mở mắt. Cơn sốt cao khiến ý thức hắn mơ hồ, hơi thở nặng nề, từng lần hít vào đều như đang cắt vào lồng ngực.

Trác Dực Thần và Anh Lỗi đứng bên ngoài, sắc mặt nặng nề.

Bạch Cửu nhanh chóng bước vào, mang theo một bát thuốc còn bốc khói, nhưng khi chạm vào cổ tay Ly Luân, sắc mặt hắn càng trắng bệch.

"Không ổn rồi, sốt cao quá lâu, khí huyết của hắn đã rối loạn... Nếu còn kéo dài..."

Chu Yếm ngẩng lên, giọng khàn đi:

"Không được nói bậy!"

Bạch Cửu mím môi, không dám nói tiếp, chỉ nhanh chóng lấy châm ra châm cứu cho Ly Luân, hy vọng có thể ổn định được chút nào hay chút ấy.

Chu Yếm cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của người trong lòng, giọng nói gần như cầu xin:

"Ly Luân... ngươi mở mắt nhìn ta một chút... được không?"

Một lúc lâu sau, hàng mi dài của Ly Luân khẽ run, khó khăn mở mắt, ánh nhìn mê man nhưng vẫn dịu dàng.

"A Yếm... đừng khóc..."

Chu Yếm cắn môi đến bật máu, hắn không khóc, nhưng tim hắn đau đến mức như bị bóp nghẹt.
Ly Luân cố gắng nâng tay lên, nhưng không còn sức. Chu Yếm lập tức nắm lấy, áp vào mặt mình, giọng nói run rẩy:

"Ngươi có thể trách ta ích kỷ không... ta chỉ muốn ngươi ở lại... dù chỉ một ngày, một khắc..."

Ly Luân mỉm cười, nhưng nụ cười ấy yếu ớt vô cùng.

"Vậy ngươi có thể... ôm ta một lát không?"

Chu Yếm run rẩy ôm hắn vào lòng, cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của hắn phả vào cổ mình.

---

Bạch Cửu cắn chặt răng, bàn tay đặt trên cổ tay Ly Luân run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Hắn đã thử hết mọi cách, từ châm cứu đến dược liệu quý hiếm nhất, nhưng cơ thể Ly Luân đã sớm suy kiệt, từng sợi tơ sinh mệnh như ngọn đèn dầu cạn, chỉ chực tắt bất cứ lúc nào.

Nghe Chu Yếm hỏi, Bạch Cửu thoáng chốc siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng lực.

"Chu Yếm... ta đã cố hết sức..."

Chu Yếm nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như vạn tiễn xuyên tim.

"Ngươi nói vậy là sao?" Giọng hắn khàn đặc, dường như không tin vào điều mình vừa nghe thấy.

Bạch Cửu nhắm mắt, hít sâu một hơi:

"Thật sự không còn cách nào cứu hắn nữa."

Lời này vừa thốt ra, cả gian phòng dường như đóng băng. Không gian trở nên ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Chu Yếm không nói gì, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run, máu trong cơ thể như đông cứng.

Không... không thể nào...

Hắn quay đầu nhìn Ly Luân đang nằm đó, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt.

Hắn biết... biết rõ tình trạng của y đã rất tệ. Nhưng khi chính tai nghe thấy câu "Không còn cách nào", hắn mới cảm nhận được sự tuyệt vọng chân thật đến nhường nào.

Như có thứ gì đó nứt vỡ trong lòng.

"Không thể nào..." Hắn lặp lại, giọng nói run rẩy.
"Bạch Cửu, ngươi y thuật cao minh như vậy, ngươi nói cho ta biết, chỉ cần có một tia hy vọng, dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì, ta cũng nguyện ý!"

Bạch Cửu nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu.

"Chu Yếm..." Giọng hắn khàn đi. "Không phải ta không muốn cứu, mà là chính bản thân Ly Luân cũng không cầm cự được nữa rồi."

Chu Yếm lùi lại một bước, trái tim như bị dao cắt.
Làm sao có thể... Làm sao có thể như vậy?

Ly Luân còn hứa với hắn, hứa rằng sẽ cùng hắn đi hết đoạn đường này...

Hắn chưa kịp nói với Ly Luân bao nhiêu điều, chưa kịp nắm tay y đi đến tương lai, chưa kịp để y nhìn thấy con của hai người chào đời...

Vậy mà bây giờ... lại bảo hắn phải chấp nhận sao?
Không... hắn không chấp nhận!

Bạch Cửu chấn động, vội vàng đỡ lấy hắn :

"Chu Yếm! Ngươi đang mang thai, không thể xúc động quá mức!"

Chu Yếm hất tay hắn ra, lắc đầu liên tục, ánh mắt đỏ hoe đầy đau đớn.

Bên ngoài, gió thổi mạnh, cuốn theo từng bông tuyết bay tán loạn, như xé nát bầu trời đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com