[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH
Chương 76. Hôn lễ
Mặt trời vừa nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng vàng nhạt nhuộm cả Ly Cung trong một sắc ấm áp. Khắp nơi trong cung tràn ngập không khí rộn ràng, yêu tộc đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, hỉ sắc đỏ thắm treo đầy hành lang, từng dải lụa mềm mại tung bay trong gió.Bên trong điện, Chu Yếm ngồi trước gương đồng, Văn Tiêu đứng phía sau, nhẹ nhàng giúp hắn vấn tóc.“Không ngờ lại có ngày ta được tận tay giúp huynh trang điểm thành hôn.” Văn Tiêu khẽ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn Chu Yếm qua gương.Chu Yếm nhướng mày, cười nhạt. “ Văn Tiêu muội có vẻ vui quá nhỉ?”"Dĩ nhiên là vui rồi. Trước đây ta cũng yêu huynh như vậy, bây giờ thì xem huynh như ca ca, muội muội giúp huynh với lại có ngày chịu thành thân với người ta, ta sao có thể không vui?" Văn Tiêu híp mắt, khéo léo cài trâm phượng vào mái tóc đen dài của Chu Yếm.Chu Yếm nhìn bản thân trong gương, trong lòng khẽ xao động.Từ bao giờ hắn lại có một ngày thế này? Được khoác lên người bộ hỉ bào rực rỡ, được yêu thương, được trân trọng.Văn Tiêu vừa sửa sang lại vạt áo cho hắn vừa hỏi:“Ngươi hồi hộp không?”Chu Yếm bật cười, lắc đầu. "Ngươi cho rằng ta sẽ hồi hộp?"Văn Tiêu chống cằm, trêu chọc: "Chứ còn gì nữa? Một đời ngông cuồng, nay lại có người tình nguyện cùng ngươi sống đến bạc đầu, chẳng lẽ không thấy khó tin?"Chu Yếm cúi đầu, khẽ vuốt nhẹ bụng mình. “Có một chút.”“Nhưng ta mong đợi nhiều hơn.”Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác, Trác Dực Thần và Bạch Cửu đang giúp Ly Luân chuẩn bị.Ly Luân ngồi trên ghế, khoác trên người hỉ bào màu đỏ thẫm, từng đường thêu rồng phượng đều tinh xảo lộng lẫy. Nhưng dù y phục có uy nghi đến đâu cũng không che giấu được sắc mặt tái nhợt của y.Bạch Cửu cau mày, châm cứu lên cổ tay và lưng cho Ly Luân. “Ngươi thực sự không chịu nghỉ ngơi sao? Còn chưa đến chính lễ, ngươi đã suy yếu đến mức này rồi.”Trác Dực Thần đứng bên cạnh, đưa cho Ly Luân một chén thuốc. "Uống đi. Ngươi ít nhất cũng phải trụ nổi đến khi nghi lễ kết thúc."Ly Luân cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, khóe môi vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt. "Hôm nay là đại hỷ sự, ta sao có thể ngã xuống được?"Bạch Cửu bất mãn trừng y. "Ngươi nói nghe nhẹ nhàng thật. Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà ngã trước mặt Chu Yếm, hắn chắc chắn sẽ lật tung cả Ly Cung."Trác Dực Thần nhìn y, thở dài. "Ngươi vốn đã suy yếu tám phần, nếu cố gắng quá mức... Ly Luân, ngươi biết rõ hậu quả chứ?"Ly Luân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm như biển."Ta biết."Nhưng hắn không hối hận.Trác Dực Thần trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng nói: "Nếu ngươi thật sự không trụ nổi, ta sẽ dìu ngươi, đừng gắng gượng."Ly Luân cười khẽ, vỗ nhẹ vai Trác Dực Thần. “Nếu ta lỡ ngã xuống, nhớ đỡ ta một cái, đừng để ta mất mặt trước Chu Yếm.”Bạch Cửu bĩu môi: “Còn sức nói giỡn? Để xem ngươi cười được đến bao lâu.”Dù có lo lắng đến đâu, hôm nay cũng là ngày vui của hắn. Ly Luân khẽ nhắm mắt, điều hòa hơi thở, cố gắng giấu đi sự đau đớn trong lồng ngực.Hắn không biết bản thân có thể đi cùng Chu Yếm bao lâu, nhưng chỉ cần hôm nay có thể nhìn thấy y trong bộ hỉ phục, nhìn thấy nụ cười của y, vậy là đủ rồi.---Ly Luân đứng giữa đại điện, trên người khoác hỉ phục đỏ thẫm, từng đường thêu bằng kim tuyến ánh lên dưới nắng sớm, như từng vệt lửa len lỏi trên nền gấm. Dù dáng người hắn có chút gầy đi do bệnh tật, nhưng vẫn cao lớn, thẳng tắp như tùng bách giữa trời đông.Tóc dài được Trác Dực Thần và Bạch Cửu cẩn thận chải chuốt, buộc cao bằng ngọc quan, vài lọn tóc đen tuyền buông xuống bên thái dương, càng làm tôn lên gương mặt thanh lãnh nhưng không mất đi vẻ dịu dàng. Đôi mắt hắn sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, bên trong phản chiếu bóng hình của Chu Yếm, mang theo sự yêu thương và trân trọng không chút che giấu.Tay áo dài buông xuống, những ngón tay thon dài khẽ siết lại, dường như để kìm nén cơn run nhẹ trong lòng. Hắn không hề sợ bất cứ trận chiến nào, cũng không sợ cái chết đang cận kề, nhưng lúc này, khi đứng đợi người kia bước tới, trong lòng hắn lại có một thứ cảm xúc khó gọi thành tên—vừa mong đợi, vừa hồi hộp, lại mang theo một chút bàng hoàng.Hôm nay, hắn không phải là đại yêu, không phải Yêu Vương bảo hộ Đại Hoang, không phải là người luôn đứng trên chiến trường với ánh mắt lạnh lẽo. Hôm nay, hắn là một tân lang, là phu quân của Chu Yếm.Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt hắn khẽ rung động.
Chu Yếm xinh đẹp đến mức làm lòng hắn đau nhói, nhưng khi thấy người kia nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt, Ly Luân bỗng thấy tất cả nỗi lo lắng trong lòng đều tan biến.Ly Luân đứng trước đại điện, dưới bầu trời xanh trong vắt, trong lòng dường như có trăm ngàn cơn sóng cuộn trào. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa đào, làm hỉ phục đỏ thẫm trên người hắn khẽ lay động.Khi cánh cửa lớn dần mở ra, bóng dáng quen thuộc hiện lên trong tầm mắt hắn.Chu Yếm bước từng bước đến gần, hỉ phục đỏ rực ôm lấy dáng người cao ngất, từng đường thêu kim tuyến ánh lên trong nắng sớm, làm nổi bật vẻ đẹp yêu mị mà lạnh lùng của hắn. Tóc dài được Văn Tiêu cẩn thận vấn lên, cố định bằng trâm phượng hoàng bằng bạch ngọc, vài sợi tóc buông lơi theo từng bước chân, tạo nên một vẻ đẹp vừa đoan chính lại vừa quyến rũ đến mê hoặc.Đôi mắt phượng hơi cong, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt. Dù không trang điểm cầu kỳ, nhưng chỉ cần đứng đó, hắn đã đẹp đến mức khiến trời đất thất sắc.Khoảnh khắc ấy, Ly Luân dường như quên mất cách hô hấp.Hắn biết Chu Yếm rất đẹp. Đẹp đến mức yêu tộc hay nhân tộc nhìn thấy cũng phải thất thần. Nhưng hôm nay, trong bộ hôn phục rực rỡ, Chu Yếm không còn là yêu tộc cường đại cao ngạo, mà là người sắp trở thành phu nhân của hắn.Trái tim Ly Luân đập rộn ràng, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất hình bóng trước mặt.Chu Yếm tiến lại gần, thấy hắn cứ ngẩn người liền nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười nhẹ: "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta đẹp đến mức ngươi muốn đổi ý sao?"Ly Luân hoàn hồn, khóe môi cong lên, ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu lắng. Hắn vươn tay, chậm rãi nắm lấy tay Chu Yếm, lòng bàn tay khẽ siết lại như muốn khắc ghi cảm giác này mãi mãi.Giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn: "Phải, đẹp đến mức ta không dám tin ngươi thật sự là của ta."Chu Yếm bật cười, nắm chặt lấy tay hắn. "Ngốc, ta đã là của ngươi từ lâu rồi."Ly Luân nhìn hắn, trong lòng như có lửa ấm lan tỏa. Hôm nay, cho dù phía trước có bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi, chỉ cần người này vẫn nắm lấy tay hắn, mọi thứ đều đáng giá.Hắn hơi nở nụ cười, bước tới, vươn tay đón lấy người mà hắn yêu thương nhất.Sáng sớm, cả Ly Cung ngập tràn trong không khí rộn ràng. Tiểu yêu khắp nơi chạy tới, váy áo tung bay, nét mặt đầy háo hức. Những yêu tộc ở Đại Hoang cũng lũ lượt kéo đến, mang theo đủ loại lễ vật, từ trái cây quý hiếm đến linh thảo, hương liệu thơm nức.“Chu đại yêu, Chủ nhân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!” Một tiểu yêu hồ ly hớn hở dâng lên một hộp gấm, bên trong là những cánh hoa tuyết linh hiếm có, chỉ nở vào đêm trăng tròn.“Chúc hai vị đại nhân bên nhau dài lâu, sớm sinh tiểu bảo bối thật khỏe mạnh!” Một yêu tộc chim loan vẫy cánh, rải xuống những chiếc lông vũ óng ánh như sao trời.“Chủ nhân, từ nay có phu nhân rồi, đừng lúc nào cũng lạnh lùng nữa nhé!” Một yêu tinh thỏ nghịch ngợm cười khúc khích, bị yêu trưởng của mình kéo lại, răn đe không được vô lễ.Bên trong đại điện, Trác Dực Thần đứng một bên, ánh mắt có chút phức tạp nhưng vẫn cười, nhẹ nhàng tiếp nhận những lời chúc từ mọi người. Văn Tiêu thì cầm quạt phe phẩy, khoanh tay đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn giúp bọn tiểu yêu sắp xếp lễ vật.Bạch Cửu tay áo vén lên, cẩn thận kiểm tra dược liệu đã chuẩn bị cho Ly Luân, vừa làm vừa nhắc nhở: “Ly Luân huynh, hôm nay đừng miễn cưỡng chính mình, cần ngồi nghỉ thì phải nghỉ, đừng làm ta phải châm cứu giữa hôn lễ đấy!”Ly Luân khẽ nhíu mày, nhưng trước sự quan tâm của mọi người, hắn cũng không từ chối. Hắn đứng giữa ánh sáng rực rỡ, nhẹ gật đầu đáp lại từng lời chúc phúc, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.Chu Yếm nhìn cảnh tượng ấy, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Đây là nhà của bọn họ, là nơi bọn họ thuộc về.Tiếng chuông ngân vang khắp Ly Cung, từng hồi ngân dài như lan tỏa khắp đất trời Đại Hoang. Tất cả yêu tộc đều nín thở, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất.Trên bầu trời, những dải lụa đỏ tung bay, ánh nắng chiếu rọi qua những tầng mây, tựa như cũng nhuốm lên sắc màu của hỷ sự. Từ đại điện chính, giọng nói trang nghiêm của một vị trưởng lão yêu tộc vang vọng:“Giờ lành đã tới!”Lời vừa dứt, cả Ly Cung như vỡ òa trong niềm hân hoan. Những cánh hoa đào, hoa mộc lan từ đâu bay xuống, từng cánh một xoay tròn trong gió, tựa như chúc phúc cho đôi phu phu đứng giữa trời đất này.Ly Luân khoác trên mình bộ hôn phục đỏ thẫm, tà áo dài quét đất, từng hoa văn rồng bay phượng múa ánh lên ánh kim loại. Hắn đứng trước đại điện, gió nhẹ lay động vạt áo, gương mặt tuy có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt, như muốn che giấu chút run rẩy khó thấy.Bạch Cửu khẽ đẩy hắn một cái, cười nói: “Đi đi, tân lang của chúng ta.”Ly Luân nhẹ thở ra, rồi chậm rãi bước lên từng bậc thang đỏ thắm, hướng về phía Chu Yếm đang được Văn Tiêu dìu ra từ trong tẩm điện.Chu Yếm hôm nay đẹp đến mức khiến toàn bộ yêu tộc đều sững sờ. Hắn mặc hỷ phục gấm đỏ, từng đường nét thêu chỉ vàng tinh xảo làm tôn lên khí chất yêu mị mà uy nghiêm. Đôi mắt phượng dài khẽ cong lên, tựa như giấu đi muôn vàn suy tư. Dưới ánh sáng rực rỡ, Chu Yếm tựa như ánh sao rơi xuống nhân gian, xinh đẹp rực rỡ nhưng cũng mang theo nét thanh lãnh thoát tục.Ly Luân cứ thế nhìn hắn, từng bước một tiến đến gần, mắt không rời một khắc.Chu Yếm mỉm cười, đưa tay về phía hắn.Bàn tay ấy, Ly Luân đã nắm từ rất lâu trước kia, cũng từng lạc mất, để rồi hôm nay lại có thể nắm chặt thêm một lần nữa.Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, cùng Chu Yếm bước đi giữa những tiếng vỗ tay vang dội, tiếng chúc phúc tràn đầy niềm vui của vô số yêu tộc.
Hôm nay, là ngày bọn họ thuộc về nhau.Trước đại điện rộng lớn của Ly Cung, đất trời như hòa cùng hỷ sự. Gió nhẹ thổi qua những tấm lụa đỏ, làm dải lụa treo trên cột đình khẽ bay phất phới.Tiếng nhạc hôn lễ vang lên, trầm bổng uy nghi, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của yêu tộc tứ phương.
Chu Yếm và Ly Luân đứng cạnh nhau, cả hai khoác trên mình hỷ phục đỏ thẫm, ánh vàng phản chiếu ánh sáng, càng tôn lên khí chất phi phàm.Một vị trưởng lão yêu tộc bước lên phía trước, giọng sang sảng vang khắp đại điện:“Nhất bái thiên địa!”Cả hai chắp tay, cúi lạy trời cao. Ánh nắng chiếu xuống, bao phủ lấy thân ảnh của họ, như chứng giám cho mối lương duyên trọn vẹn này. Gió từ đỉnh núi thổi qua, mang theo mùi hương cỏ cây, như thay lời chúc phúc của Đại Hoang dành cho hai người.“Nhị bái cao đường!”
Chu Yếm và Ly Luân quay sang, quỳ gối cúi lạy. Ở một góc đại điện, những trưởng lão yêu tộc, những bằng hữu thân thiết như Trác Dực Thần, Văn Tiêu, Bạch Cửu, Anh Lỗi đều đứng nhìn họ, ánh mắt mang theo niềm vui lẫn chút xúc động.Bạch Cửu không kìm được liền cười khẽ: “Xem kìa, nhìn họ giống như một đôi trời sinh vậy.”Trác Dực Thần khoanh tay, khóe môi cong lên nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn Ly Luân. Hắn hiểu rõ, để có được ngày hôm nay, bọn họ đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ.“Phu phu giao bái!”Chu Yếm xoay người, đối diện với Ly Luân.Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm vào nhau như thể chỉ có hai người trong thế gian này. Ly Luân chậm rãi cúi người, Chu Yếm cũng vậy. Cả hai bái thật sâu, như một lời hứa hẹn trọn đời.Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.Xung quanh vang lên tiếng hoan hô của yêu tộc. Những cánh hoa từ đâu bay xuống, như một cơn mưa rực rỡ phủ khắp đại điện.“Lễ thành!”Lời tuyên bố vừa dứt, pháo hoa từ bốn phía được thắp sáng, bừng lên rực rỡ trên bầu trời Ly Cung. Tiếng pháo, tiếng hoan hô, tiếng nhạc hòa vào nhau tạo thành khúc nhạc vui vẻ nhất.Chu Yếm khẽ nghiêng đầu nhìn Ly Luân, ánh mắt y sâu thẳm như nước hồ thu.Ly Luân cũng nhìn hắn, đôi môi khẽ nhếch lên.
Ngay khi vừa đặt chân vào bên trong, chưa kịp tận hưởng niềm vui, Ly Luân đã cảm thấy cơ thể không còn chống đỡ được nữa. Một cơn choáng váng ập đến, trước mắt hắn tối sầm, huyết khí trong người trào ngược lên tận cổ họng.“Khụ…”Hắn cố kìm nén nhưng không thể, máu nóng từ sâu trong lồng ngực trào ra, nhuộm đỏ cả bàn tay hắn vừa đưa lên che miệng."Ly Luân!"Tiếng gọi của Chu Yếm vang lên đầy lo lắng. Hắn vội lao tới, đỡ lấy Ly Luân khi thấy thân thể y lảo đảo. Cùng lúc đó, Trác Dực Thần cũng nhanh chóng bước tới, ánh mắt trầm xuống khi nhìn thấy vệt máu đỏ thẫm rơi xuống nền đất.“Ngươi…” Chu Yếm run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Hôm nay là ngày thành hôn của bọn họ, là ngày mà hắn nghĩ rằng sẽ là ngày vui nhất, thế nhưng…Ly Luân mím môi, cố gắng ổn định hơi thở. Hắn nhìn Chu Yếm, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt:“Không sao đâu… chỉ là… vui quá nên có chút không chịu nổi…”Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì lại nôn ra một ngụm máu nữa."Đừng nói nữa!" Chu Yếm ôm chặt lấy hắn, giọng nghẹn lại.Bạch Cửu lập tức chạy tới, rút ngân châm ra bắt mạch cho Ly Luân. Ánh mắt hắn trầm xuống, vẻ mặt vốn hay cười nói nay hoàn toàn mất đi sự vui vẻ.“Không được rồi, hắn đã suy yếu quá mức… Không thể tiếp tục chống đỡ như thế này nữa!”Văn Tiêu cũng bước tới, trong mắt hiện lên sự đau lòng. Anh Lỗi siết chặt tay, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể làm gì.Trác Dực Thần đỡ lấy nửa thân trên của Ly Luân, cau mày nhìn hắn:"Ngươi biết rõ....khi nãy cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi còn gắng sức?!"Ly Luân khẽ nhếch môi, hơi thở yếu ớt:“Ta… đâu thể bỏ lỡ được…”Chu Yếm không kiềm được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Hắn đã đoán được từ lâu, nhưng hắn vẫn luôn tự lừa mình rằng Ly Luân sẽ ổn, rằng y có thể chống đỡ được, nhưng…“Ly Luân, ngươi thật sự… thật sự quá đáng mà…”Ly Luân đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Chu Yếm, giọng nói vẫn ôn nhu như mọi khi:“Ngươi đừng khóc, hôm nay là ngày vui mà…ta không sao, tin ta”
Chu Yếm xinh đẹp đến mức làm lòng hắn đau nhói, nhưng khi thấy người kia nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt, Ly Luân bỗng thấy tất cả nỗi lo lắng trong lòng đều tan biến.Ly Luân đứng trước đại điện, dưới bầu trời xanh trong vắt, trong lòng dường như có trăm ngàn cơn sóng cuộn trào. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của hoa đào, làm hỉ phục đỏ thẫm trên người hắn khẽ lay động.Khi cánh cửa lớn dần mở ra, bóng dáng quen thuộc hiện lên trong tầm mắt hắn.Chu Yếm bước từng bước đến gần, hỉ phục đỏ rực ôm lấy dáng người cao ngất, từng đường thêu kim tuyến ánh lên trong nắng sớm, làm nổi bật vẻ đẹp yêu mị mà lạnh lùng của hắn. Tóc dài được Văn Tiêu cẩn thận vấn lên, cố định bằng trâm phượng hoàng bằng bạch ngọc, vài sợi tóc buông lơi theo từng bước chân, tạo nên một vẻ đẹp vừa đoan chính lại vừa quyến rũ đến mê hoặc.Đôi mắt phượng hơi cong, đáy mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt. Dù không trang điểm cầu kỳ, nhưng chỉ cần đứng đó, hắn đã đẹp đến mức khiến trời đất thất sắc.Khoảnh khắc ấy, Ly Luân dường như quên mất cách hô hấp.Hắn biết Chu Yếm rất đẹp. Đẹp đến mức yêu tộc hay nhân tộc nhìn thấy cũng phải thất thần. Nhưng hôm nay, trong bộ hôn phục rực rỡ, Chu Yếm không còn là yêu tộc cường đại cao ngạo, mà là người sắp trở thành phu nhân của hắn.Trái tim Ly Luân đập rộn ràng, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất hình bóng trước mặt.Chu Yếm tiến lại gần, thấy hắn cứ ngẩn người liền nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười nhẹ: "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta đẹp đến mức ngươi muốn đổi ý sao?"Ly Luân hoàn hồn, khóe môi cong lên, ánh mắt chứa đầy tình cảm sâu lắng. Hắn vươn tay, chậm rãi nắm lấy tay Chu Yếm, lòng bàn tay khẽ siết lại như muốn khắc ghi cảm giác này mãi mãi.Giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn: "Phải, đẹp đến mức ta không dám tin ngươi thật sự là của ta."Chu Yếm bật cười, nắm chặt lấy tay hắn. "Ngốc, ta đã là của ngươi từ lâu rồi."Ly Luân nhìn hắn, trong lòng như có lửa ấm lan tỏa. Hôm nay, cho dù phía trước có bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi, chỉ cần người này vẫn nắm lấy tay hắn, mọi thứ đều đáng giá.Hắn hơi nở nụ cười, bước tới, vươn tay đón lấy người mà hắn yêu thương nhất.Sáng sớm, cả Ly Cung ngập tràn trong không khí rộn ràng. Tiểu yêu khắp nơi chạy tới, váy áo tung bay, nét mặt đầy háo hức. Những yêu tộc ở Đại Hoang cũng lũ lượt kéo đến, mang theo đủ loại lễ vật, từ trái cây quý hiếm đến linh thảo, hương liệu thơm nức.“Chu đại yêu, Chủ nhân, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!” Một tiểu yêu hồ ly hớn hở dâng lên một hộp gấm, bên trong là những cánh hoa tuyết linh hiếm có, chỉ nở vào đêm trăng tròn.“Chúc hai vị đại nhân bên nhau dài lâu, sớm sinh tiểu bảo bối thật khỏe mạnh!” Một yêu tộc chim loan vẫy cánh, rải xuống những chiếc lông vũ óng ánh như sao trời.“Chủ nhân, từ nay có phu nhân rồi, đừng lúc nào cũng lạnh lùng nữa nhé!” Một yêu tinh thỏ nghịch ngợm cười khúc khích, bị yêu trưởng của mình kéo lại, răn đe không được vô lễ.Bên trong đại điện, Trác Dực Thần đứng một bên, ánh mắt có chút phức tạp nhưng vẫn cười, nhẹ nhàng tiếp nhận những lời chúc từ mọi người. Văn Tiêu thì cầm quạt phe phẩy, khoanh tay đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn giúp bọn tiểu yêu sắp xếp lễ vật.Bạch Cửu tay áo vén lên, cẩn thận kiểm tra dược liệu đã chuẩn bị cho Ly Luân, vừa làm vừa nhắc nhở: “Ly Luân huynh, hôm nay đừng miễn cưỡng chính mình, cần ngồi nghỉ thì phải nghỉ, đừng làm ta phải châm cứu giữa hôn lễ đấy!”Ly Luân khẽ nhíu mày, nhưng trước sự quan tâm của mọi người, hắn cũng không từ chối. Hắn đứng giữa ánh sáng rực rỡ, nhẹ gật đầu đáp lại từng lời chúc phúc, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.Chu Yếm nhìn cảnh tượng ấy, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Đây là nhà của bọn họ, là nơi bọn họ thuộc về.Tiếng chuông ngân vang khắp Ly Cung, từng hồi ngân dài như lan tỏa khắp đất trời Đại Hoang. Tất cả yêu tộc đều nín thở, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất.Trên bầu trời, những dải lụa đỏ tung bay, ánh nắng chiếu rọi qua những tầng mây, tựa như cũng nhuốm lên sắc màu của hỷ sự. Từ đại điện chính, giọng nói trang nghiêm của một vị trưởng lão yêu tộc vang vọng:“Giờ lành đã tới!”Lời vừa dứt, cả Ly Cung như vỡ òa trong niềm hân hoan. Những cánh hoa đào, hoa mộc lan từ đâu bay xuống, từng cánh một xoay tròn trong gió, tựa như chúc phúc cho đôi phu phu đứng giữa trời đất này.Ly Luân khoác trên mình bộ hôn phục đỏ thẫm, tà áo dài quét đất, từng hoa văn rồng bay phượng múa ánh lên ánh kim loại. Hắn đứng trước đại điện, gió nhẹ lay động vạt áo, gương mặt tuy có vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại siết chặt, như muốn che giấu chút run rẩy khó thấy.Bạch Cửu khẽ đẩy hắn một cái, cười nói: “Đi đi, tân lang của chúng ta.”Ly Luân nhẹ thở ra, rồi chậm rãi bước lên từng bậc thang đỏ thắm, hướng về phía Chu Yếm đang được Văn Tiêu dìu ra từ trong tẩm điện.Chu Yếm hôm nay đẹp đến mức khiến toàn bộ yêu tộc đều sững sờ. Hắn mặc hỷ phục gấm đỏ, từng đường nét thêu chỉ vàng tinh xảo làm tôn lên khí chất yêu mị mà uy nghiêm. Đôi mắt phượng dài khẽ cong lên, tựa như giấu đi muôn vàn suy tư. Dưới ánh sáng rực rỡ, Chu Yếm tựa như ánh sao rơi xuống nhân gian, xinh đẹp rực rỡ nhưng cũng mang theo nét thanh lãnh thoát tục.Ly Luân cứ thế nhìn hắn, từng bước một tiến đến gần, mắt không rời một khắc.Chu Yếm mỉm cười, đưa tay về phía hắn.Bàn tay ấy, Ly Luân đã nắm từ rất lâu trước kia, cũng từng lạc mất, để rồi hôm nay lại có thể nắm chặt thêm một lần nữa.Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, cùng Chu Yếm bước đi giữa những tiếng vỗ tay vang dội, tiếng chúc phúc tràn đầy niềm vui của vô số yêu tộc.
Hôm nay, là ngày bọn họ thuộc về nhau.Trước đại điện rộng lớn của Ly Cung, đất trời như hòa cùng hỷ sự. Gió nhẹ thổi qua những tấm lụa đỏ, làm dải lụa treo trên cột đình khẽ bay phất phới.Tiếng nhạc hôn lễ vang lên, trầm bổng uy nghi, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của yêu tộc tứ phương.
Chu Yếm và Ly Luân đứng cạnh nhau, cả hai khoác trên mình hỷ phục đỏ thẫm, ánh vàng phản chiếu ánh sáng, càng tôn lên khí chất phi phàm.Một vị trưởng lão yêu tộc bước lên phía trước, giọng sang sảng vang khắp đại điện:“Nhất bái thiên địa!”Cả hai chắp tay, cúi lạy trời cao. Ánh nắng chiếu xuống, bao phủ lấy thân ảnh của họ, như chứng giám cho mối lương duyên trọn vẹn này. Gió từ đỉnh núi thổi qua, mang theo mùi hương cỏ cây, như thay lời chúc phúc của Đại Hoang dành cho hai người.“Nhị bái cao đường!”
Chu Yếm và Ly Luân quay sang, quỳ gối cúi lạy. Ở một góc đại điện, những trưởng lão yêu tộc, những bằng hữu thân thiết như Trác Dực Thần, Văn Tiêu, Bạch Cửu, Anh Lỗi đều đứng nhìn họ, ánh mắt mang theo niềm vui lẫn chút xúc động.Bạch Cửu không kìm được liền cười khẽ: “Xem kìa, nhìn họ giống như một đôi trời sinh vậy.”Trác Dực Thần khoanh tay, khóe môi cong lên nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn Ly Luân. Hắn hiểu rõ, để có được ngày hôm nay, bọn họ đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ.“Phu phu giao bái!”Chu Yếm xoay người, đối diện với Ly Luân.Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm vào nhau như thể chỉ có hai người trong thế gian này. Ly Luân chậm rãi cúi người, Chu Yếm cũng vậy. Cả hai bái thật sâu, như một lời hứa hẹn trọn đời.Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.Xung quanh vang lên tiếng hoan hô của yêu tộc. Những cánh hoa từ đâu bay xuống, như một cơn mưa rực rỡ phủ khắp đại điện.“Lễ thành!”Lời tuyên bố vừa dứt, pháo hoa từ bốn phía được thắp sáng, bừng lên rực rỡ trên bầu trời Ly Cung. Tiếng pháo, tiếng hoan hô, tiếng nhạc hòa vào nhau tạo thành khúc nhạc vui vẻ nhất.Chu Yếm khẽ nghiêng đầu nhìn Ly Luân, ánh mắt y sâu thẳm như nước hồ thu.Ly Luân cũng nhìn hắn, đôi môi khẽ nhếch lên.
Ngay khi vừa đặt chân vào bên trong, chưa kịp tận hưởng niềm vui, Ly Luân đã cảm thấy cơ thể không còn chống đỡ được nữa. Một cơn choáng váng ập đến, trước mắt hắn tối sầm, huyết khí trong người trào ngược lên tận cổ họng.“Khụ…”Hắn cố kìm nén nhưng không thể, máu nóng từ sâu trong lồng ngực trào ra, nhuộm đỏ cả bàn tay hắn vừa đưa lên che miệng."Ly Luân!"Tiếng gọi của Chu Yếm vang lên đầy lo lắng. Hắn vội lao tới, đỡ lấy Ly Luân khi thấy thân thể y lảo đảo. Cùng lúc đó, Trác Dực Thần cũng nhanh chóng bước tới, ánh mắt trầm xuống khi nhìn thấy vệt máu đỏ thẫm rơi xuống nền đất.“Ngươi…” Chu Yếm run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Hôm nay là ngày thành hôn của bọn họ, là ngày mà hắn nghĩ rằng sẽ là ngày vui nhất, thế nhưng…Ly Luân mím môi, cố gắng ổn định hơi thở. Hắn nhìn Chu Yếm, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt:“Không sao đâu… chỉ là… vui quá nên có chút không chịu nổi…”Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì lại nôn ra một ngụm máu nữa."Đừng nói nữa!" Chu Yếm ôm chặt lấy hắn, giọng nghẹn lại.Bạch Cửu lập tức chạy tới, rút ngân châm ra bắt mạch cho Ly Luân. Ánh mắt hắn trầm xuống, vẻ mặt vốn hay cười nói nay hoàn toàn mất đi sự vui vẻ.“Không được rồi, hắn đã suy yếu quá mức… Không thể tiếp tục chống đỡ như thế này nữa!”Văn Tiêu cũng bước tới, trong mắt hiện lên sự đau lòng. Anh Lỗi siết chặt tay, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể làm gì.Trác Dực Thần đỡ lấy nửa thân trên của Ly Luân, cau mày nhìn hắn:"Ngươi biết rõ....khi nãy cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi còn gắng sức?!"Ly Luân khẽ nhếch môi, hơi thở yếu ớt:“Ta… đâu thể bỏ lỡ được…”Chu Yếm không kiềm được nữa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Hắn đã đoán được từ lâu, nhưng hắn vẫn luôn tự lừa mình rằng Ly Luân sẽ ổn, rằng y có thể chống đỡ được, nhưng…“Ly Luân, ngươi thật sự… thật sự quá đáng mà…”Ly Luân đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Chu Yếm, giọng nói vẫn ôn nhu như mọi khi:“Ngươi đừng khóc, hôm nay là ngày vui mà…ta không sao, tin ta”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com