[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH
Chương 56. Ta có thai rồi ? (7_H++)
Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng. Triệu Viễn Châu đang ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt như hồ sâu yên tĩnh, nhưng trong đáy mắt ẩn giấu cảm xúc khó nói thành lời. Hắn khẽ cúi xuống, nhìn người trước mặt - Ly Luân, Ly Luân chậm rãi cúi người xuống, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm can Triệu Viễn Châu. Một tay y nâng cằm hắn lên, ngón tay lành lạnh nhưng cũng đầy áp lực khiến Triệu Viễn Châu không thể tránh né. Đôi môi của Ly Luân thoáng cong lên, mang theo chút ý cười nhàn nhạt nhưng không hề có sự nhẹ nhàng thường thấy - thay vào đó là một tia kiên quyết và thống trị không thể chối cãi."A Yếm..." Ly Luân khẽ gọi tên hắn, giọng nói thấp trầm như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng người rung động mãnh liệt. Y không cho hắn cơ hội phản kháng, cúi người hôn xuống đôi môi mím chặt của hắn.Nụ hôn đó mang theo sự chiếm đoạt đầy mạnh mẽ, như muốn khắc ghi từng hơi thở của Triệu Viễn Châu vào tâm trí. Đôi môi Ly Luân ấm nóng, ép sát lấy môi hắn, không chút do dự mà nghiền nát mọi lớp phòng bị.
Đầu lưỡi khẽ lướt qua, mạnh mẽ xâm chiếm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu, như muốn khiến hắn không thể thoát khỏi cảm giác mãnh liệt này.Triệu Viễn Châu mở to mắt trong thoáng chốc, nhưng rồi dường như bị sự nhiệt thành không hề che giấu của Ly Luân làm choáng ngợp. Hắn khẽ run lên, đôi tay siết chặt mép ghế, nhưng lại không thể chống lại lực đạo của người trước mặt. Sự bá đạo và mạnh mẽ của nụ hôn khiến trái tim hắn loạn nhịp, vừa ngạc nhiên, vừa đắm chìm không lối thoát.Ly Luân không chỉ dừng lại ở sự chạm môi. Một tay y vòng ra sau cổ Triệu Viễn Châu, ép hắn càng sát vào mình hơn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để lùi bước.
Tay còn lại đặt lên bờ vai rộng của hắn, những ngón tay dài siết nhẹ như muốn nhắc nhở rằng, lúc này đây, Triệu Viễn Châu chỉ thuộc về y mà thôi.Không gian như ngừng lại. Sự im lặng chỉ còn lại âm thanh của hai hơi thở hòa quyện. Ly Luân rời môi hắn trong thoáng chốc, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt hơi đỏ lên của Triệu Viễn Châu. Đôi môi y vẫn còn hơi sưng đỏ, khóe môi nhếch lên mang theo một tia chế giễu đầy quyến rũ:"Ngươi đã muốn trêu chọc ta, vậy hãy nhớ kỹ cảm giác này" Ly Luân nói, giọng nói khàn khàn, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt.Triệu Viễn Châu vẫn ngồi bất động, ánh mắt còn vương chút mơ hồ. Hắn khẽ mím môi, như muốn che giấu sự rung động trong lòng, nhưng ánh đỏ trên gò má đã bán đứng tâm trạng của hắn. Đôi mắt hổ phách của hắn hơi khép lại, vừa khó chịu lại vừa như đắm chìm trong dư vị nồng nhiệt của nụ hôn."Ly Luân, ngươi..." Triệu Viễn Châu cố gắng nói, nhưng lại không biết nên trách mắng hay đáp lại. Cả cơ thể hắn vẫn còn cảm giác nóng bỏng do hơi thở của Ly Luân để lại, khiến hắn không biết phải làm sao với trái tim đang đập loạn của mình."A Yếm, ngậm nó đi" Trên tay hắn cầm một cự vật nóng đang lớn dần, nó dài nổi bật trong những ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, vừa mạnh mẽ lại vừa thanh thoát của hắn.Đầu lưỡi hắn thoáng lướt qua cự vật tròn, bóng loáng, khiến nó ánh lên dưới ánh đèn. Một hành động tưởng chừng đơn giản, nhưng từ dáng vẻ của hắn lại toát lên chút lười nhác pha lẫn vẻ khiêu khích không lời. Đầu lưỡi hắn vờn quanh cự vật, từng động tác chậm rãi như cố ý trêu ngươi người đối diện. Đôi môi mềm mại khẽ hé ra, ngậm lấy cự vật, làm bật lên màu đỏ tự nhiên đầy gợi cảm.Triệu Viễn Châu nhắm hờ mắt, tựa như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi. Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hổ phách nửa chăm chú, nửa lơ đãng, như thể cự vật trong miệng là cả thế giới của hắn lúc này. Hơi thở nhàn nhạt phả ra, mang theo chút lười nhác nhưng lại chẳng che giấu được khí chất cao ngạo bẩm sinh của hắn.Cự vật tròn nhẵn chuyển động trong miệng hắn theo từng cử động khẽ của đôi môi. Đôi môi ấy, vừa mím lại vừa hé ra nhè nhẹ, khiến cự vật như đang bị đùa giỡn đầy thong thả. Lần này, đầu lưỡi hắn lại nhẹ nhàng đẩy cự vật ra ngoài, để nó nằm lấp ló trên môi, trước khi đôi môi khẽ ngậm lấy đầu cự vật và rút nó vào trong. Ánh mắt của hắn vẫn bình thản, nhưng đôi khi khóe môi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười mờ nhạt, như đang tận hưởng thú vui bí mật nào đó.Làn môi của hắn khẽ ấn xuống cự vật mỗi lần ngậm, để lại dấu ấn mờ nhạt khi ánh đèn chiếu qua. Triệu Viễn Châu từng cử chỉ, từng động tác như được kéo dài một cách cố ý, làm toát lên phong thái lôi cuốn đầy mị hoặc. Cự vật chẳng khác gì bị hắn điều khiển hoàn toàn, xoay chuyển tùy ý theo nhịp ngậm và đẩy của đôi môi kia.Từng giọt nước rỉ ra trên đầu cự vật ấy, để lại chút bóng loáng trên đôi môi hắn. Triệu Viễn Châu bất giác đưa đầu lưỡi liếm qua nơi đó, động tác nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng lại khiến người đối diện không khỏi chú ý. Đầu lưỡi đỏ hồng thoáng hiện, quét một đường gọn ghẽ, như thể chẳng để bất kỳ thứ gì sót lại. Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt khép hờ nhìn vào không trung xa xăm, như chẳng quan tâm đến thế giới xung quanh.Tuy nhiên, trong vẻ hờ hững ấy, lại có một chút gì đó nghịch ngợm - như một con mèo đang vờn chuột, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng khó mà rời mắt. Hắn không nói gì, chỉ ngậm, nhưng dáng vẻ ấy đã đủ để khiến người ta tò mò không biết trong đầu hắn đang nghĩ điều gì.Cuối cùng, hắn khẽ rút cự vật ra khỏi miệng, cầm trên tay một cách hờ hững. Đầu cự vật giờ đây hơi dính chút bóng loáng, như lưu lại dấu ấn từ đôi môi ấy. Hắn xoay nhẹ cây kẹo, ánh mắt liếc nhìn nó trong chốc lát, rồi nhếch môi cười nhẹ."Cái này... cũng không tệ." Giọng nói của hắn trầm thấp, hơi kéo dài, mang theo chút lười biếng, nhưng lại như một lời khẳng định bí ẩn, khiến người nghe không khỏi nghĩ ngợi. Hắn lại đưa cây cự vật vào miệng, tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào, từng động tác thong thả như không màng đến thời gian.Triệu Viễn Châu ngồi đó, dưới ánh nắng dịu nhẹ, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa cao ngạo, nhưng lại lộ ra một chút gì đó hấp dẫn khó cưỡng. Chỉ một cự vật, nhưng dưới tay hắn, lại trở thành đạo cụ hoàn hảo cho màn trình diễn tự nhiên mà đầy mị lực."Ly Luân, ngươi hài lòng chứ?""Rất hài lòng, Triệu Viễn Châu ngươi ngày càng thuần thục rồi đó"Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng nhỏ, không gian như ngưng đọng lại khi Ly Luân bất ngờ nhấc bổng Triệu Viễn Châu lên khỏi mặt đất. Dáng người hắn cao lớn, vững chãi, vòng tay mạnh mẽ siết chặt quanh eo Triệu Viễn Châu, khiến đối phương không kịp phản ứng. Cái nhíu mày thoáng qua trên khuôn mặt Triệu Viễn Châu, nhưng rất nhanh bị thay thế bởi ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa bất mãn."Ngươi... đang làm gì vậy?" Hắn thấp giọng hỏi, vẻ giận dỗi pha chút bối rối, nhưng không vùng vẫy, chỉ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.Ly Luân không trả lời, chỉ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ngươi nghĩ sao, làm chuyện nên làm, ngươi giúp ta thoải mái giờ đổi lại là ta?" Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo một sự kiềm chế đầy nguy hiểm nhưng lại cực kỳ quyến rũ.Không để Triệu Viễn Châu có cơ hội phản kháng, Ly Luân bước thẳng về phía chiếc giường lớn, mỗi bước chân vững vàng, mang theo khí thế như không gì có thể lay chuyển. Hắn đặt Triệu Viễn Châu xuống giường, nhưng không buông tay. Thay vào đó, Ly Luân giữ lấy hai cổ tay của đối phương, đè chặt xuống lớp đệm mềm mại.Khuôn mặt của hai người gần đến mức chỉ cần nhích nhẹ, hơi thở đã chạm vào nhau. Đôi mắt Ly Luân ánh lên tia nhìn mãnh liệt, sâu thẳm, như muốn giam cầm Triệu Viễn Châu trong thế giới của mình mãi mãi. Còn Triệu Viễn Châu, ánh mắt của hắn dao động, vừa tức giận vừa ngượng ngùng, nhưng đôi má lại ửng đỏ một cách đáng ngờ."Ngươi đang giận ta, phải không?" Ly Luân khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm như một dòng nước chảy chậm rãi, nhưng mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại.Triệu Viễn Châu nghiêng mặt sang một bên, cố tránh ánh nhìn của y, nhưng không giấu được vẻ lúng túng. "Ta... ta không giận.""Không giận?" Ly Luân nhếch môi cười, đôi mắt cong lên đầy nguy hiểm. "Vậy tại sao mặt lại đỏ thế kia?"Ly Luân chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc. Bàn tay hắn buông cổ tay của Triệu Viễn Châu ra, nhưng lại chuyển sang giữ lấy cằm hắn, ép đối phương quay mặt lại nhìn mình. Cử chỉ ấy vừa bá đạo vừa dịu dàng, mang theo sự chiếm hữu không cách nào kháng cự.Triệu Viễn Châu hơi mím môi, ánh mắt bối rối, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả. "Ly Luân... Ngươi đừng làm bậy.""Ta không làm bậy" Ly Luân nói, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm. "Ta chỉ làm điều mà cả hai chúng ta đều muốn."Và rồi, không để Triệu Viễn Châu có cơ hội phản đối, Ly Luân cúi xuống, phủ kín đôi môi của hắn bằng một nụ hôn sâu.Nụ hôn ấy mang theo sự mãnh liệt như lửa cháy, nhưng cũng dịu dàng như làn gió nhẹ. Đôi môi Ly Luân nóng rẫy, như muốn đốt cháy mọi suy nghĩ trong đầu Triệu Viễn Châu. Hắn cảm nhận được từng chuyển động của đôi môi ấy, vừa càn quét vừa vỗ về, như muốn giam cầm hắn trong sự dịu dàng không lối thoát.Triệu Viễn Châu ban đầu còn cứng đờ, nhưng dần dần cũng không kiềm chế được mà đáp lại. Đôi tay hắn vô thức nắm lấy áo của Ly Luân, như thể muốn kéo y lại gần hơn. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian ngập tràn hơi ấm và sự đắm say.Ly Luân như mất đi sự kiềm chế, từng chút một ép sát Triệu Viễn Châu xuống giường. Nụ hôn kéo dài không dứt, đầy say đắm và chiếm hữu, tựa như y muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trái tim mình mãi mãi.Triệu Viễn Châu khẽ đẩy Ly Luân ra, ánh mắt hắn vừa mơ màng vừa như muốn trách móc. "Ngươi... đúng là tên xấu xa.""Ta xấu xa?" Ly Luân cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng đầy nguy hiểm. "Vậy ngươi nghĩ ngươi thoát khỏi ta được không?"Bên dưới không một lời báo trước đã ra vào liên tục, lúc mạnh lúc nhẹ nhưng cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hai cơ thể chạm nhau, tiếng rên rỉ của Triệu Viễn Châu"" Umh...ân....hộc....Ly...Luân...um""A~~nhẹ chút...ngươi mạnh...quá...""Ngươi ướt hết rồi, Tiểu A Yếm" Lỗ huyệt hồng đã bị Ly Luân làm cho đỏ cả lên, ướt đẫm dịch mật kèm theo tinh dịch của Ly Luân
"Ngoan~~ ngươi sẽ thoải mái mà""Á... hức...không được...rách...a~mất...van cầu ngươi~~ nhẹ..."Ly Luân đang trong cơn cao trào như không nghe thấy mà tiếp tục ra vào cơ thể của hắn, tiếng khóc nức nở của Triệu Viễn Châu kèm theo tiếng rên rỉ thật ma mị. "Đau...ừm~~ ừm~" "Thể lực ngươi yếu thật đấy"
Ly Luân ôm lấy Triệu Viễn Châu vừa hôn vừa xoa lưng y rồi nhẹ nhàng ra vào, lúc này bụng của Triệu Viễn Châu có chút nói đau nhưng một lát lại hết, mồ hôi của cả hai hòa vào nhau, đêm đó Ly Luân hết lần này đến lần khác nói chỉ một lần rồi lại một lần... khiến Triệu Viễn Châu cầu xin cả một đêm. Ly Luân sau khi bắn hết tinh dịch vào trong người Triệu Viễn Châu cũng dừng lại. Sau khi dư vị ngọt ngào của những phút giây cuồng nhiệt dần tan biến, Triệu Viễn Châu nằm trên giường, mái tóc đen dài rối bời phủ lên gối, hơi thở hắn vẫn còn gấp gáp. Ánh mắt của hắn lười biếng liếc sang Ly Luân, vẻ mặt vừa giận vừa thẹn, nhưng lại không giấu nổi chút mềm mại trong đáy mắt."Ngươi vừa lòng chưa, Ly Luân?" Hắn khẽ hỏi, giọng điệu tuy có chút bướng bỉnh nhưng yếu ớt hơn hẳn so với vẻ kiêu ngạo thường ngày.Ly Luân không trả lời ngay, chỉ khẽ cười. Y từ tốn đứng dậy, chỉnh lại y phục đã hơi xộc xệch của mình, rồi quay sang nhìn Triệu Viễn Châu. Ánh mắt y dịu dàng nhưng lại mang theo chút trêu chọc, giống như đang ngắm nhìn một con mèo nhỏ cố làm ra vẻ hung dữ."Ngươi hỏi ta vừa lòng chưa?" Ly Luân cúi xuống, tay vuốt nhẹ một lọn tóc của hắn, giọng nói trầm thấp như tiếng gió lướt qua. "Nhìn bộ dáng này của ngươi, ta lại cảm thấy vẫn chưa đủ.""Ngươi!" Triệu Viễn Châu bật dậy, nhưng chỉ mới nhấc người lên đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực. Hắn ngồi thụp lại, ánh mắt lườm Ly Luân, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã hoàn toàn phản bội vẻ ngoài cứng rắn.Ly Luân không nhịn được cười, cúi người xuống bế Triệu Viễn Châu lên một cách dễ dàng, như thể hắn chẳng nặng hơn một chiếc lá. "Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi dính đầy mồ hôi rồi, ta đưa ngươi đi tắm.""Ta tự đi được!" Triệu Viễn Châu kháng cự, hai tay đẩy đẩy vào ngực Ly Luân, nhưng y chẳng hề lung lay."Với bộ dạng này của ngươi, có khi ngã giữa đường còn trách ta không đỡ kịp." Ly Luân cười khẽ, một tay vững vàng ôm lấy eo hắn, tay còn lại nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của hắn.Ly Luân bước thẳng về phía phòng tắm, dáng vẻ ung dung như thể đang ôm báu vật. Triệu Viễn Châu trong lòng y lúc này chỉ còn biết trừng mắt, nhưng ánh mắt ấy chẳng hề có chút sát thương, thậm chí còn toát lên vẻ đáng yêu đến lạ lùng.
Khi vào đến phòng tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khắp không gian. Ly Luân nhẹ nhàng đặt Triệu Viễn Châu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, rồi quỳ xuống trước mặt hắn. Y kéo tay áo lên, động tác thuần thục đến bất ngờ, khiến Triệu Viễn Châu không khỏi cảm thấy kỳ lạ."Ngươi... thường làm mấy việc này sao?" Triệu Viễn Châu nghi hoặc hỏi, đôi mắt lấp lánh như đang dò xét.Ly Luân chỉ cười, không đáp, nhưng ánh mắt lại mang theo sự chiều chuộng lạ thường. Y lấy một chiếc khăn mềm, nhúng vào nước ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu Viễn Châu. Động tác của y chậm rãi, cẩn thận như đang đối xử với một món đồ quý giá dễ vỡ.Triệu Viễn Châu vừa bực vừa ngại, nhưng lại không phản kháng, chỉ ngồi im để y phục vụ. "Ngươi đừng tưởng làm vậy là ta sẽ cảm động," hắn lầm bầm, ánh mắt nhìn sang chỗ khác."Ta đâu cần ngươi cảm động" Ly Luân nhàn nhạt đáp, nhưng nụ cười trên môi lại không che giấu được sự vui vẻ. "Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn một chút...trên giường cùng ta""Cái gì mà ngoan ngoãn chứ!" Triệu Viễn Châu phản bác, nhưng khi Ly Luân cúi xuống, ánh mắt dịu dàng chạm vào mắt hắn, mọi lời nói bỗng nghẹn lại.
Không gian giữa họ lúc này như chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách và hơi thở của nhau. Triệu Viễn Châu cảm nhận rõ sự quan tâm trong từng cử chỉ của Ly Luân, trái tim hắn, dù không muốn thừa nhận, vẫn đập loạn nhịp.Sau khi giúp Triệu Viễn Châu tắm rửa xong, Ly Luân bế hắn trở lại giường, động tác cẩn thận như thể sợ hắn sẽ tan biến nếu không chú ý. Triệu Viễn Châu, dù trong lòng cảm động, vẫn không quên cố ý quay mặt đi để giấu đi nụ cười nhàn nhạt trên môi mình.Ly Luân ngồi xuống bên cạnh, cúi người khẽ vuốt mái tóc đã khô của hắn, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng mà sâu lắng. Triệu Viễn Châu ngước lên, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn y, sau đó nhắm lại, ngủ sâu.
---
Sau lần cùng Ly Luân kịch liệt đó, Triệu Viễn Châu gần đây luôn cảm thấy cơ thể có điều gì đó không ổn. Ban đầu, chỉ là những cơn mệt mỏi thoáng qua, nhưng càng về sau, y càng nhận ra những dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện thường xuyên hơn. Đôi khi, trong lúc không làm gì cả, y cũng cảm thấy tim đập nhanh một cách bất thường, hơi thở có phần nặng nề.Nhưng điều khiến y lo lắng nhất chính là những cơn đau âm ỉ dưới bụng. Ban đầu, chỉ là cảm giác tê tê nhói nhẹ, nhưng sau mỗi ngày, cơn đau càng trở nên rõ ràng, như có thứ gì đó đang khuấy động bên trong cơ thể y. Đôi khi, một cơn đau nhói bất chợt xuất hiện khiến y khựng lại giữa bước đi, phải siết chặt vạt áo để tự giữ bình tĩnh.Đêm đến, Triệu Viễn Châu không ít lần giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Y chạm tay lên bụng, cảm giác có chút căng cứng, có khi còn ẩn ẩn đau, nhưng y không dám chắc đây là do yêu lực rối loạn hay một vấn đề nào khác. Dù thế nào, y cũng không muốn để lộ chuyện này với bất kỳ ai, ít nhất là trước khi bản thân hiểu rõ điều gì đang xảy ra.Nhưng cơn đau càng ngày càng nghiêm trọng, dường như có thứ gì đó đang cắn xé bên trong, từng cơn đau truyền đến khiến sắc mặt Triệu Viễn Châu trắng bệch. Một buổi sáng nọ, y gần như khuỵu xuống khi vừa bước ra khỏi cửa điện. Ly Luân đang đứng gần đó lập tức phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt trầm xuống."A Yếm, ngươi sao vậy?" Ly Luân đưa tay đỡ lấy y, giọng nói mang theo chút lo lắng hiếm thấy.
Triệu Viễn Châu lắc đầu, cố nở nụ cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là hơi chóng mặt thôi."Nhưng y không giấu được ánh mắt Lay Luân. Hắn nhìn chằm chằm vào y một lúc, rồi đột ngột cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo áp lên bụng Triệu Viễn Châu. Một luồng yêu khí nhẹ nhàng truyền vào, định dò xét tình trạng cơ thể y.Triệu Viễn Châu giật mình, vô thức lùi lại một bước. "Không cần đâu, ta không sao-"Lời còn chưa dứt, một cơn đau nhói đột ngột dâng lên, mạnh đến mức y không thể chịu nổi mà cắn chặt môi, cả người run lên. Ly Luân lập tức giữ chặt y trong lòng, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống."Ngươi có chuyện gì đang giấu ta?"
"Không có"---Triệu Viễn Châu lặng lẽ rời khỏi phòng vào buổi sáng sớm khi sương mù còn giăng kín lối. Y biết Ly Luân cảnh giác cao đến mức nào, nhưng cũng may hắn đang bận rộn giải quyết chuyện trong tộc, không để ý đến động tĩnh nhỏ này. Cơn đau trong bụng mỗi ngày một nghiêm trọng, không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng mọi thứ vẫn ổn nữa.Y vận khinh công, nhanh chóng rời đi, hướng thẳng đến nơi Bạch Cửu đang tạm trú. Bạch Cửu là người có huyết mạch thần yêu, tinh thông thuật chữa trị, dù y không muốn dính dáng quá nhiều đến kẻ khác, nhưng lần này, Triệu Viễn Châu không còn lựa chọn nào khác.Khi đến nơi, Bạch Cửu vừa nhìn thấy Triệu Viễn Châu đã giật mình: "Ngươi trông thảm hại quá vậy?"Triệu Viễn Châu gượng cười, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi đừng nhiều lời, ta đến tìm ngươi là có việc quan trọng. Dạo này ta cảm giác bụng khó chịu khá nhiều, với không muốn ăn"Bạch Cửu nhìn dáng vẻ tiều tụy của y, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn kéo y ngồi xuống, đặt hai ngón tay lên cổ tay Triệu Viễn Châu, truyền yêu khí vào để thăm dò tình trạng cơ thể. Một lát sau, sắc mặt hắn thoáng biến đổi."... Không thể nào."Triệu Viễn Châu nhíu mày: "Sao vậy?"Bạch Cửu thu tay về, im lặng nhìn y một hồi lâu, rồi thở hắt ra, ánh mắt phức tạp đến mức chính hắn cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì."Ngươi mang thai rồi, được hơn một tháng rồi."Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như sụp đổ trong đầu Triệu Viễn Châu. Y ngây người, đầu óc trống rỗng, những lời kia tựa hồ không thuộc về thế gian này, vang lên một cách xa vời, hư ảo.Y há miệng, nhưng không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Yêu quái khác loài có thể mang thai? Chuyện này không phải chưa từng nghe qua. Nhưng cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là giữa hai nam tử... chuyện này quả là hoang đường hơn.Triệu Viễn Châu bất giác đặt tay lên bụng, nơi gần đây luôn nhói đau âm ỉ. Y cảm nhận rất rõ ràng-một sinh mệnh nhỏ bé đang tồn tại bên trong.
"... Không thể nào." Y lặp lại lời Bạch Cửu, nhưng giọng nói lại run rẩy không kiểm soát.Bạch Cửu nhún vai: "Ngươi nghĩ ta đùa chắc? Kết quả rất rõ ràng. Hơn nữa, có lẽ vì huyết mạch của ngươi đặc biệt, lại kết hợp với Ly Luân... Nên mới tạo ra kết quả này. Có phải ngươi và Ly Luân trước đó...khụ..cùng nhau khá lâu?Triệu Viễn Châu không trả lời, vẫn chưa thể tiếp nhận nổi, y hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất-nếu chuyện này bị phát hiện, y không biết sẽ đối diện với Ly Luân thế nào.Ly Luân... Sẽ phản ứng ra sao?Triệu Viễn Châu trầm mặc một hồi lâu, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo. Y không thể để Ly Luân biết chuyện này... Ít nhất là lúc này chưa thể. Nếu hắn biết, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản y hành động, mà y thì không thể ngồi yên được.Bạch Cửu nhìn y, nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, ta nói ngươi biết hai người trong thời gian tới tốt nhất không nên quá thân mật, đứa bé không sao cả, nhưng lâu hơn ta không chắc?"Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, rồi nghiêm túc nói: "Ta biết rồi, ngươi giúp ta giữ bí mật chuyện này. Đừng để bất cứ ai biết, kể cả Ly Luân."Bạch Cửu tròn mắt, có chút khó tin: "Ngươi điên rồi sao? Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi định giấu hắn? Đây không phải chuyện nhỏ, không phải cứ muốn giấu là giấu được."Triệu Viễn Châu cắn răng, ánh mắt kiên định: "Ta tự biết chừng mực. Hiện tại Ly Luân vẫn chưa khỏe hẳn, trong người còn dư độc chưa giải hết. Ta không thể để hắn vì ta mà phân tâm, cũng không thể để hắn lo lắng."Bạch Cửu khoanh tay, lắc đầu cười khổ: "Ngươi nghĩ hắn sẽ không lo lắng nếu phát hiện ngươi giấu hắn chuyện lớn như vậy à? Hơn nữa, với tính cách của hắn, nếu biết ngươi mang thai, nhất định sẽ không để ngươi rời khỏi hắn nửa bước."Triệu Viễn Châu nghiêm mặt: "Chính vì vậy ta mới không thể để hắn biết. Ta còn muốn đi tìm thuốc cho hắn, nhưng nếu hắn biết ta mang thai, chắc chắn hắn sẽ giam lỏng ta trong Ly Cung, không cho ta làm bất cứ chuyện gì."Bạch Cửu thở dài: "Ngươi đúng là cố chấp."Triệu Viễn Châu nhắm mắt, giọng nói trầm thấp nhưng kiên quyết: "Coi như ta cầu xin ngươi, giúp ta che giấu chuyện này một thời gian. Ít nhất là đến khi ta tìm được thuốc cho hắn."Bạch Cửu trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu có bất cứ dấu hiệu nào nguy hiểm, ta sẽ không tiếp tục giấu nữa."Triệu Viễn Châu gật đầu, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng y không biết rằng, có những chuyện dù muốn giấu cũng không thể giấu mãi.Triệu Viễn Châu rời khỏi nơi ở của Bạch Cửu, bước chân dọc theo con đường đá trở về Ly Cung. Trong lòng y cuộn trào hàng vạn suy nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản. Y không thể để lộ bất cứ sơ hở nào, nếu không Ly Luân nhất định sẽ nghi ngờ.Hắn... mang thai.Sự thật này đến quá bất ngờ, khiến y có phần hoảng hốt. Cảm giác có một sinh linh đang dần hình thành trong cơ thể mình thật kỳ lạ.
Y không biết nên vui hay lo lắng. Vui vì đây là giọt máu của y và Ly Luân, nhưng lo lắng vì thời điểm này không thích hợp.
Nếu Ly Luân biết, hắn nhất định sẽ không để y rời khỏi hắn nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện y muốn ra ngoài tìm thuốc cho hắn.Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm trạng. Khi bước qua cổng Ly Cung, y đã khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Bước vào trong điện, y đã thấy Ly Luân ngồi trên ghế, dường như đang chờ mình.Ánh mắt thâm trầm của Ly Luân quét qua người y, giọng nói bình thản nhưng mang theo ý dò xét: "Ngươi đi đâu?"Triệu Viễn Châu mỉm cười nhẹ, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: "Chỉ đi dạo một chút cho thoải mái."Ly Luân không đáp ngay, ánh mắt hắn như có như không lướt qua y, như thể đang dò xét điều gì đó.
Triệu Viễn Châu siết chặt bàn tay trong tay áo, khẽ cười: "Làm sao? Ta đi một chút mà ngươi cũng muốn tra hỏi sao?"Ly Luân hừ lạnh, kéo y ngồi xuống bên cạnh, bàn tay vô thức siết nhẹ cổ tay y: "Dạo này ngươi có vẻ kỳ lạ."Trái tim Triệu Viễn Châu khẽ run lên, nhưng y vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản: "Kỳ lạ chỗ nào?"Ly Luân không trả lời ngay, hắn chỉ im lặng quan sát y, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu mọi bí mật.Triệu Viễn Châu cảm thấy áp lực, nhưng vẫn kiên trì không để lộ điều gì. Y chỉ có thể bình tĩnh đối diện, không thể để hắn phát hiện được.Thấy ánh mắt dò xét của Ly Luân mỗi lúc một sâu, Triệu Viễn Châu biết nếu cứ tiếp tục thế này, y sẽ bị hắn nhìn thấu mất.Y chớp mắt, lập tức bẻ lái câu chuyện:"Ngược lại, ta thấy ngươi mới là người có vấn đề đấy." Triệu Viễn Châu nhíu mày, đưa tay chạm nhẹ lên trán Ly Luân như thể đang kiểm tra sức khỏe. "Dạo này ngươi có thấy mệt không? Cơ thể còn đau nhức chỗ nào không?"Ly Luân hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ y đột ngột đổi chủ đề. Hắn nhìn y chằm chằm một lát, sau đó trầm giọng đáp: "Không nghiêm trọng."Triệu Viễn Châu không buông tha, tiếp tục nắm lấy cổ tay hắn, làm bộ bắt mạch như một đại phu thực thụ. "Không nghiêm trọng là thế nào? Trước đó ngươi đã bị thương nặng, lại còn cưỡng ép vận yêu lực. Nếu không cẩn thận điều dưỡng, vết thương cũ tái phát thì sao?"Y cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cau mày trách móc: "Ta vừa ra ngoài một lát, quay về đã thấy ngươi ngồi đây, chẳng lẽ lại không nghỉ ngơi? Ngươi không quan tâm đến thân thể mình, có phải muốn ta lo lắng đến chết hay không?"Ly Luân nghe y nói vậy, biểu cảm trên mặt dần hòa hoãn lại. Ánh mắt hắn không còn mang theo sự nghi ngờ nữa, thay vào đó là chút bất đắc dĩ lẫn mềm lòng.Hắn hừ nhẹ một tiếng, vươn tay kéo Triệu Viễn Châu vào lòng, để y ngồi lên đùi mình: "Vừa rồi còn hung dữ với ta, bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm?"Triệu Viễn Châu bị hắn ôm bất ngờ, hơi cứng người một chút, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Y nghiêng đầu nhìn hắn, chớp mắt như thể không hiểu: "Ta luôn quan tâm ngươi."Ly Luân nhìn y, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn có chút hoài nghi.Triệu Viễn Châu nhân cơ hội này cúi người xuống, vươn tay chạm nhẹ lên bả vai hắn, giọng nói có chút trách móc: "Ly Luân, ngươi thật sự không tự biết quý trọng bản thân gì cả. Ngươi xem, sức khỏe chưa ổn định, vậy mà lại cứ thích lo chuyện này chuyện kia."Ly Luân mím môi, sau một hồi trầm mặc mới thấp giọng nói: "Ngươi lo cho ta như vậy?""Đương nhiên." Triệu Viễn Châu không chút do dự đáp, còn cố tình nhấn mạnh: "So với bất cứ ai, ta đều lo lắng cho ngươi nhất."Ly Luân lặng đi một chút, cuối cùng cũng buông lỏng đề phòng. Hắn thở dài, ngả người tựa vào ghế, giọng có phần mềm mỏng hơn: "Ta biết rồi, không nói nữa."Triệu Viễn Châu thở phào trong lòng. May mắn là hắn trúng kế rồi.---Văn Tiêu ngồi trong tẩm cung, ánh mắt tối sầm, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ mép chén trà, một nụ cười lạnh lẽo dần hiện trên môi.Nàng biết, muốn khiến Triệu Viễn Châu thực sự trở về bên cạnh mình, thì Ly Luân phải biến mất-hoặc ít nhất, phải bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng chỉ đơn giản giết chết hắn thì quá dễ dàng, hơn nữa, Đại Hoang sẽ không để yên. Nàng muốn một kết cục đau đớn hơn thế, một kết cục khiến hắn mất hết tất cả, từ quyền lực, danh vọng cho đến những kẻ trung thành nhất bên cạnh.Văn Tiêu nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ trước trán, đôi mắt hồ ly ánh lên tia sắc bén."Chỉ cần Đại Hoang náo loạn, Ly Luân tự khắc thân bại danh liệt."Nàng gọi một thuộc hạ trung thành đến, thấp giọng truyền lệnh:"Truyền tin đến trưởng lão các tộc, nói rằng Ly Luân bị trúng độc nghiêm trọng, đã không còn khả năng trấn áp yêu tộc nữa."Người kia hơi chần chừ: "Nhưng nếu họ nghi ngờ-"
Văn Tiêu lạnh lùng ngắt lời: "Ta sẽ cho họ thứ để tin."Nàng khẽ phất tay áo, một màn sương mờ hiện ra, bên trong là hình ảnh giả tạo của Ly Luân nằm bất tỉnh, gương mặt nhợt nhạt, yêu lực tán loạn. Đây là ảo cảnh nàng đã tinh chỉnh từng chi tiết, đủ để khiến kẻ khác tin rằng hắn thực sự nguy kịch."Còn nữa..." Nàng cong khóe môi, ánh mắt đầy toan tính. "Gieo tin đồn rằng Ly Luân đã bí mật cấu kết với nhân gian, phản bội Đại Hoang."Lần này, tên thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.Văn Tiêu tựa người vào ghế, tay cầm chén trà khẽ xoay, đáy mắt lóe lên sự hả hê.Chỉ cần một tia lửa nhỏ, nàng sẽ biến Ly Cung thành biển lửa. Để rồi khi Ly Luân không còn gì trong tay, Triệu Viễn Châu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về bên nàng.Văn Tiêu khẽ bật cười, ánh mắt thoáng qua tia tàn nhẫn. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình ngọc bích trong tay, giọng nói mềm mại tựa như đang thì thầm với chính mình:"Triệu Viễn Châu, nếu chính tay ngươi hạ cổ Ly Luân, liệu ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"Nàng nhắm mắt, tưởng tượng đến cảnh Triệu Viễn Châu phát hiện ra sự thật-khi y biết chính mình là người đã đưa Tuyệt Linh Cổ vào cơ thể Ly Luân. Khi y tận mắt chứng kiến hắn ngày một suy yếu, linh lực hao mòn, đau đớn tột cùng nhưng không hiểu vì sao... Y sẽ đau khổ đến nhường nào?"Là chính tay ngươi đẩy hắn vào con đường chết... Ngươi có thấy buồn cười không, Triệu Viễn Châu?"
Văn Tiêu cười lạnh. Nàng không cần trực tiếp ra tay, chỉ cần lợi dụng lòng trung thành, sự tin tưởng và yêu thương của Triệu Viễn Châu dành cho Ly Luân, biến y thành con cờ đắc lực nhất trong kế hoạch này.Để một người vì yêu mà vô tình hại chết người mình yêu-đó mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.Nàng nhấc chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm như hồ nước sâu không đáy."Rồi ngươi sẽ gào khóc, sẽ hối hận, sẽ tự tay giết chết chính mình trong tuyệt vọng. Đến lúc đó... ta sẽ ung dung đứng nhìn, nhìn ngươi cầu xin ta."Tin tức chấn động như sấm rền vang khắp các tộc. "Ly Luân bị trúng độc nghiêm trọng, không còn khả năng trấn áp yêu tộc" - một câu nói ngắn gọn nhưng mang sức nặng của cả Đại Hoang. Những trưởng lão của các tộc, vốn luôn nể sợ và nhờ cậy vào uy danh của Ly Luân, lập tức kéo đến Ly Cung, mang theo sự hoài nghi, áp lực và cả mưu đồ.
--Ly Luân ngồi trên chiếc ghế chính giữa điện, sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc. Y mặc một bộ y phục trắng thanh nhã, mái tóc dài xõa tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe môi nhợt nhạt và ánh mắt thoáng chút mệt mỏi đã để lộ tình trạng sức khỏe đang sa sút.Đám trưởng lão bước vào, không ai nói câu nào, chỉ nhìn nhau đầy ngầm ý trước khi một vị trưởng lão bước lên trước, giọng nói trầm nặng vang lên:"Chủ nhân, có phải ngài thật sự trúng độc? Tin đồn này có phải sự thật?"Ly Luân khẽ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không chút dao động. "Ta không biết tin tức này các ngươi nghe từ đâu, nhưng tình trạng của ta không đến mức như các ngươi lo lắng. Đại Hoang vẫn trong tầm kiểm soát của ta."Một vị trưởng lão khác đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. "Nếu vậy, xin chủ nhân chứng minh. Hiện tại các yêu tộc đã bắt đầu xôn xao, nghe tin chủ nhân suy yếu, chúng sẽ nhân cơ hội làm loạn. Nếu ngài không thể bảo vệ trật tự, các tộc sẽ phải tự hành động."Ly Luân khẽ nheo mắt, đặt tách trà xuống bàn, tiếng va chạm nhẹ nhàng nhưng khiến cả căn điện như trầm xuống. Y mỉm cười nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm: "Các ngươi đang nghi ngờ khả năng của ta?"Lời nói của Ly Luân khiến không khí trong phòng đông đặc lại, nhưng một trưởng lão khác vẫn bước lên. Vị này có vẻ lớn tuổi nhất, chống cây trượng trên tay, giọng nói run run nhưng ánh mắt sắc bén:
"Không ai dám nghi ngờ chủ nhân, nhưng chúng ta lo lắng cho sự an nguy của Đại Hoang. Nếu chủ nhân thực sự gặp khó khăn, xin hãy để chúng ta chung tay gánh vác."Ly Luân nhếch môi cười nhạt, trong đôi mắt hiện lên tia chế giễu. "Chung tay gánh vác? Ý của các ngươi là ta nên từ bỏ vị trí này, giao lại quyền trấn áp yêu tộc cho các ngươi sao?"Cả đám trưởng lão im lặng, nhưng biểu cảm của họ như ngầm thừa nhận điều đó.Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm nhưng đầy châm biếm vang lên từ ngoài điện."Đám trưởng lão các ngươi cũng thật biết lo xa nhỉ! Ly Luân chỉ hơi mệt một chút mà các ngươi đã nghĩ đến chuyện thay ngài. Đúng là lo lắng chu đáo quá mức rồi!"Triệu Viễn Châu bước vào, vẻ mặt đầy tự tin. Hắn mặc một bộ hắc y uy nghi, dáng người cao lớn như che khuất ánh sáng trong điện, ánh mắt sắc bén lướt qua đám trưởng lão như muốn nhấn chìm họ trong áp lực."Triệu Viễn Châu, chuyện này không liên quan đến ngươi!" Một trưởng lão cau mày, không giấu nổi sự khó chịu."Không liên quan?" Triệu Viễn Châu cười lạnh, bước đến đứng bên cạnh Ly Luân, nghiêng đầu nhìn y đầy trìu mến. "Các ngươi nói không liên quan? Ly Luân là người của ta, y xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ta không có quyền quan tâm sao?"Lời tuyên bố ngang nhiên của Triệu Viễn Châu khiến cả điện rơi vào câm lặng. Đám trưởng lão đều lộ vẻ bối rối và tức giận, nhưng cũng không dám làm càn.Ly Luân liếc nhìn Triệu Viễn Châu, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn giấu chút bất đắc dĩ. "Triệu Viễn Châu, ngươi không cần xen vào chuyện này.""Ta không xen vào thì ai xen vào? Ngươi nghĩ ta sẽ để đám người này ép ngươi sao?" Triệu Viễn Châu đáp lời, giọng nói đầy kiên định, đồng thời quay sang đám trưởng lão. "Các ngươi lo giữ vững vị trí của mình đi. Đừng mơ tưởng gì về Ly Luân, càng đừng mong ta để y chịu bất cứ tổn thương nào!"Cả điện im lặng như tờ. Sau một hồi, vị trưởng lão lớn tuổi nhất chống gậy thở dài, ánh mắt nhìn Ly Luân có chút phức tạp."Nếu Chủ nhân vẫn giữ vững ý chí như vậy, chúng ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng xin nhớ, Đại Hoang không thể không có người bảo vệ."Nói xong, các trưởng lão lần lượt lui ra, nhưng vẻ mặt ai nấy đều đượm chút hoài nghi và bất mãn.
Khi đám trưởng lão rời đi, Ly Luân khẽ thở dài, nhìn Triệu Viễn Châu bằng ánh mắt lạnh lùng."Ngươi vừa rồi không cần làm lớn chuyện như vậy."
Triệu Viễn Châu nhún vai, cười vô tội. "Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Chẳng lẽ ta không có quyền bảo vệ ngươi sao?"Ly Luân lắc đầu, giọng nói mang theo sự bất lực. " A Yếm, ngươi thật sự không biết sợ là gì, ta có thể tự giải quyết đám trưởng lão này mà, trừ khi độc phát nếu không yêu lực của ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn"Hắn nghiêng người sát lại gần, nụ cười vẫn treo trên môi. "Đúng vậy, ta không biết sợ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mất ngươi, ta sẽ sợ chết đi được. Biết là hiện tại ngươi không sao, nhưng an toàn vẫn hơn"---
Sau khi rời khỏi điện, đám trưởng lão không chịu ngừng tay. Mặc dù Ly Luân đã khẳng định sức khỏe mình không đáng ngại, nhưng họ vẫn liên tục gây áp lực, gửi thư đến các tộc lớn nhỏ, lan truyền tin đồn rằng Ly Luân đã không còn khả năng bảo vệ Đại Hoang.Những tin tức này giống như lửa bén rừng khô, chỉ trong vài ngày đã lan khắp nơi. Các thế lực nhỏ lẻ trong yêu tộc bắt đầu rục rịch, có kẻ thậm chí còn lén tập hợp lực lượng, ý đồ thử sức phá bỏ quyền uy của Ly Luân.Trong thư phòng, Ly Luân ngồi tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài mân mê chiếc chén trà. Trước mặt y là chồng thư dày cộp, tất cả đều là những "thông điệp thiện ý" từ đám trưởng lão. Nội dung của chúng không ngoài việc yêu cầu Ly Luân rút lui, giao quyền lại cho các trưởng lão để tránh "gây thêm bất ổn cho Đại Hoang.""Trưởng lão các tộc, đúng là quá rảnh rỗi." Ly Luân thản nhiên nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia chế nhạo.Dực Du bước vào, trên tay cũng cầm theo vài lá thư vừa nhận được từ các sứ giả. Nàng cau mày, đặt chúng lên bàn trước mặt Ly Luân."Chủ nhân, họ không định dừng lại. Mấy trưởng lão đó liên tục lan truyền tin tức, còn đang xúi giục các tộc khác gây áp lực. Rõ ràng là muốn ép ngài nhường bước."Ly Luân khẽ cười nhạt, ánh mắt lười nhác liếc qua chồng thư. "Những chiêu trò này còn không đáng làm ta mất thời gian. Chúng chỉ đang thử lòng ta thôi."Dực Du không kiềm được mà lên tiếng: "Nhưng rõ ràng chúng đã được chỉ đạo. Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không muốn làm rõ kẻ đứng sau sao?"Ly Luân mỉm cười, vẻ mặt không hề tỏ ra bất ngờ. "Không cần làm rõ, ta biết là ai. Nhưng cứ để bọn họ nhảy nhót thêm chút nữa. Càng nóng vội, chúng sẽ càng tự lộ sơ hở."Trong khi đó, ở bên ngoài, những hành động của các trưởng lão ngày càng trắng trợn hơn. Họ gửi sứ giả đến các tộc lớn, vận động liên minh, còn ngấm ngầm lan truyền rằng Ly Luân đang che giấu sự suy yếu của mình. Có kẻ thậm chí còn táo bạo đề nghị triệu tập đại hội các tộc để quyết định "người thay thế xứng đáng hơn."Những tin tức này cuối cùng cũng lọt vào tai Triệu Viễn Châu.Tại Phòng Bạch Cửu, Triệu Viễn Châu đang ngồi cùng Anh Lỗi và Bạch Cửu để bàn bạc về tình trạng của Ly Luân. Khi nghe về những động thái này, hắn đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén lóe lên sát khí."Bọn họ thật sự coi thường Ly Luân đến mức này sao, nếu không phải năm xưa vì cứu Đại Hoang, Ly Luân sẽ bị trúng độc và chịu cơn đau đớn của Bất Tẫn Mộc?" Hắn nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo như băng. "Còn dám lan truyền những lời lẽ vô căn cứ để ép hắn nhường bước?"Anh Lỗi nhíu mày, giọng nói mang chút bất bình: "Cũng không trách được. Đám trưởng lão này từ trước đến nay luôn e sợ quyền uy của huynh ấy. Nay vừa thấy ngài ấy có chút suy yếu, chúng lập tức hùa nhau gây áp lực."Bạch Cửu thở dài, lắc đầu: "Nhưng huynh ấy lại không quan tâm, còn coi như trò vui để xem."Triệu Viễn Châu nhíu mày, rõ ràng không đồng tình. Hắn đứng dậy, ánh mắt kiên định: "Nếu Ly Luân không muốn ra tay, vậy ta sẽ làm. Để xem đám trưởng lão này còn dám làm càn nữa không!"
Bạch Cửu lo lắng nhắc nhở "Triệu Viễn Châu, bản thân ngươi nên chú trọng..."Anh Lỗi nhìn hai người rồi không nói gì
Về phần Ly Luân, khi nghe Triệu Viễn Châu lên tiếng muốn "giải quyết" đám trưởng lão, y chỉ nhếch môi cười nhạt."Ngươi lo chuyện của mình đi, đừng lo lắng gì cả." Ly Luân đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Triệu Viễn Châu. "Chỉ là vài con cờ nhỏ, không đáng để bận tâm. Chuyện này không cần ngươi can thiệp."
Triệu Viễn Châu khựng lại, ánh mắt đầy lo lắng và bất mãn. "Nhưng họ đang ép ngươi! Ngươi nghĩ ta có thể ngồi yên sao?"Ly Luân lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói lại mang theo sự trấn an: "Bọn họ càng nhảy nhót, ta càng có lý do để xử lý khi cần thiết. Ngươi chỉ cần ở yên bên cạnh ta, đừng gây thêm phiền phức."Mặc dù bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong thâm tâm, Triệu Viễn Châu biết rõ sức khỏe của Ly Luân đang từng ngày suy yếu. Những dấu hiệu dù nhỏ nhất - đôi lúc y khẽ nhíu mày vì đau, đôi tay có chút run rẩy khi cầm tách trà - tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của hắn.
-----
8k chữ -))) vừa viết xong đăng luôn nè
Đầu lưỡi khẽ lướt qua, mạnh mẽ xâm chiếm, như muốn tuyên bố quyền sở hữu, như muốn khiến hắn không thể thoát khỏi cảm giác mãnh liệt này.Triệu Viễn Châu mở to mắt trong thoáng chốc, nhưng rồi dường như bị sự nhiệt thành không hề che giấu của Ly Luân làm choáng ngợp. Hắn khẽ run lên, đôi tay siết chặt mép ghế, nhưng lại không thể chống lại lực đạo của người trước mặt. Sự bá đạo và mạnh mẽ của nụ hôn khiến trái tim hắn loạn nhịp, vừa ngạc nhiên, vừa đắm chìm không lối thoát.Ly Luân không chỉ dừng lại ở sự chạm môi. Một tay y vòng ra sau cổ Triệu Viễn Châu, ép hắn càng sát vào mình hơn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để lùi bước.
Tay còn lại đặt lên bờ vai rộng của hắn, những ngón tay dài siết nhẹ như muốn nhắc nhở rằng, lúc này đây, Triệu Viễn Châu chỉ thuộc về y mà thôi.Không gian như ngừng lại. Sự im lặng chỉ còn lại âm thanh của hai hơi thở hòa quyện. Ly Luân rời môi hắn trong thoáng chốc, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt hơi đỏ lên của Triệu Viễn Châu. Đôi môi y vẫn còn hơi sưng đỏ, khóe môi nhếch lên mang theo một tia chế giễu đầy quyến rũ:"Ngươi đã muốn trêu chọc ta, vậy hãy nhớ kỹ cảm giác này" Ly Luân nói, giọng nói khàn khàn, ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt.Triệu Viễn Châu vẫn ngồi bất động, ánh mắt còn vương chút mơ hồ. Hắn khẽ mím môi, như muốn che giấu sự rung động trong lòng, nhưng ánh đỏ trên gò má đã bán đứng tâm trạng của hắn. Đôi mắt hổ phách của hắn hơi khép lại, vừa khó chịu lại vừa như đắm chìm trong dư vị nồng nhiệt của nụ hôn."Ly Luân, ngươi..." Triệu Viễn Châu cố gắng nói, nhưng lại không biết nên trách mắng hay đáp lại. Cả cơ thể hắn vẫn còn cảm giác nóng bỏng do hơi thở của Ly Luân để lại, khiến hắn không biết phải làm sao với trái tim đang đập loạn của mình."A Yếm, ngậm nó đi" Trên tay hắn cầm một cự vật nóng đang lớn dần, nó dài nổi bật trong những ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, vừa mạnh mẽ lại vừa thanh thoát của hắn.Đầu lưỡi hắn thoáng lướt qua cự vật tròn, bóng loáng, khiến nó ánh lên dưới ánh đèn. Một hành động tưởng chừng đơn giản, nhưng từ dáng vẻ của hắn lại toát lên chút lười nhác pha lẫn vẻ khiêu khích không lời. Đầu lưỡi hắn vờn quanh cự vật, từng động tác chậm rãi như cố ý trêu ngươi người đối diện. Đôi môi mềm mại khẽ hé ra, ngậm lấy cự vật, làm bật lên màu đỏ tự nhiên đầy gợi cảm.Triệu Viễn Châu nhắm hờ mắt, tựa như đang thưởng thức hương vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi. Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hổ phách nửa chăm chú, nửa lơ đãng, như thể cự vật trong miệng là cả thế giới của hắn lúc này. Hơi thở nhàn nhạt phả ra, mang theo chút lười nhác nhưng lại chẳng che giấu được khí chất cao ngạo bẩm sinh của hắn.Cự vật tròn nhẵn chuyển động trong miệng hắn theo từng cử động khẽ của đôi môi. Đôi môi ấy, vừa mím lại vừa hé ra nhè nhẹ, khiến cự vật như đang bị đùa giỡn đầy thong thả. Lần này, đầu lưỡi hắn lại nhẹ nhàng đẩy cự vật ra ngoài, để nó nằm lấp ló trên môi, trước khi đôi môi khẽ ngậm lấy đầu cự vật và rút nó vào trong. Ánh mắt của hắn vẫn bình thản, nhưng đôi khi khóe môi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười mờ nhạt, như đang tận hưởng thú vui bí mật nào đó.Làn môi của hắn khẽ ấn xuống cự vật mỗi lần ngậm, để lại dấu ấn mờ nhạt khi ánh đèn chiếu qua. Triệu Viễn Châu từng cử chỉ, từng động tác như được kéo dài một cách cố ý, làm toát lên phong thái lôi cuốn đầy mị hoặc. Cự vật chẳng khác gì bị hắn điều khiển hoàn toàn, xoay chuyển tùy ý theo nhịp ngậm và đẩy của đôi môi kia.Từng giọt nước rỉ ra trên đầu cự vật ấy, để lại chút bóng loáng trên đôi môi hắn. Triệu Viễn Châu bất giác đưa đầu lưỡi liếm qua nơi đó, động tác nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng lại khiến người đối diện không khỏi chú ý. Đầu lưỡi đỏ hồng thoáng hiện, quét một đường gọn ghẽ, như thể chẳng để bất kỳ thứ gì sót lại. Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt khép hờ nhìn vào không trung xa xăm, như chẳng quan tâm đến thế giới xung quanh.Tuy nhiên, trong vẻ hờ hững ấy, lại có một chút gì đó nghịch ngợm - như một con mèo đang vờn chuột, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng khó mà rời mắt. Hắn không nói gì, chỉ ngậm, nhưng dáng vẻ ấy đã đủ để khiến người ta tò mò không biết trong đầu hắn đang nghĩ điều gì.Cuối cùng, hắn khẽ rút cự vật ra khỏi miệng, cầm trên tay một cách hờ hững. Đầu cự vật giờ đây hơi dính chút bóng loáng, như lưu lại dấu ấn từ đôi môi ấy. Hắn xoay nhẹ cây kẹo, ánh mắt liếc nhìn nó trong chốc lát, rồi nhếch môi cười nhẹ."Cái này... cũng không tệ." Giọng nói của hắn trầm thấp, hơi kéo dài, mang theo chút lười biếng, nhưng lại như một lời khẳng định bí ẩn, khiến người nghe không khỏi nghĩ ngợi. Hắn lại đưa cây cự vật vào miệng, tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào, từng động tác thong thả như không màng đến thời gian.Triệu Viễn Châu ngồi đó, dưới ánh nắng dịu nhẹ, dáng vẻ vừa thanh thoát vừa cao ngạo, nhưng lại lộ ra một chút gì đó hấp dẫn khó cưỡng. Chỉ một cự vật, nhưng dưới tay hắn, lại trở thành đạo cụ hoàn hảo cho màn trình diễn tự nhiên mà đầy mị lực."Ly Luân, ngươi hài lòng chứ?""Rất hài lòng, Triệu Viễn Châu ngươi ngày càng thuần thục rồi đó"Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng nhỏ, không gian như ngưng đọng lại khi Ly Luân bất ngờ nhấc bổng Triệu Viễn Châu lên khỏi mặt đất. Dáng người hắn cao lớn, vững chãi, vòng tay mạnh mẽ siết chặt quanh eo Triệu Viễn Châu, khiến đối phương không kịp phản ứng. Cái nhíu mày thoáng qua trên khuôn mặt Triệu Viễn Châu, nhưng rất nhanh bị thay thế bởi ánh mắt nửa kinh ngạc, nửa bất mãn."Ngươi... đang làm gì vậy?" Hắn thấp giọng hỏi, vẻ giận dỗi pha chút bối rối, nhưng không vùng vẫy, chỉ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.Ly Luân không trả lời, chỉ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt hắn. "Ngươi nghĩ sao, làm chuyện nên làm, ngươi giúp ta thoải mái giờ đổi lại là ta?" Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo một sự kiềm chế đầy nguy hiểm nhưng lại cực kỳ quyến rũ.Không để Triệu Viễn Châu có cơ hội phản kháng, Ly Luân bước thẳng về phía chiếc giường lớn, mỗi bước chân vững vàng, mang theo khí thế như không gì có thể lay chuyển. Hắn đặt Triệu Viễn Châu xuống giường, nhưng không buông tay. Thay vào đó, Ly Luân giữ lấy hai cổ tay của đối phương, đè chặt xuống lớp đệm mềm mại.Khuôn mặt của hai người gần đến mức chỉ cần nhích nhẹ, hơi thở đã chạm vào nhau. Đôi mắt Ly Luân ánh lên tia nhìn mãnh liệt, sâu thẳm, như muốn giam cầm Triệu Viễn Châu trong thế giới của mình mãi mãi. Còn Triệu Viễn Châu, ánh mắt của hắn dao động, vừa tức giận vừa ngượng ngùng, nhưng đôi má lại ửng đỏ một cách đáng ngờ."Ngươi đang giận ta, phải không?" Ly Luân khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm như một dòng nước chảy chậm rãi, nhưng mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại.Triệu Viễn Châu nghiêng mặt sang một bên, cố tránh ánh nhìn của y, nhưng không giấu được vẻ lúng túng. "Ta... ta không giận.""Không giận?" Ly Luân nhếch môi cười, đôi mắt cong lên đầy nguy hiểm. "Vậy tại sao mặt lại đỏ thế kia?"Ly Luân chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc. Bàn tay hắn buông cổ tay của Triệu Viễn Châu ra, nhưng lại chuyển sang giữ lấy cằm hắn, ép đối phương quay mặt lại nhìn mình. Cử chỉ ấy vừa bá đạo vừa dịu dàng, mang theo sự chiếm hữu không cách nào kháng cự.Triệu Viễn Châu hơi mím môi, ánh mắt bối rối, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả. "Ly Luân... Ngươi đừng làm bậy.""Ta không làm bậy" Ly Luân nói, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm. "Ta chỉ làm điều mà cả hai chúng ta đều muốn."Và rồi, không để Triệu Viễn Châu có cơ hội phản đối, Ly Luân cúi xuống, phủ kín đôi môi của hắn bằng một nụ hôn sâu.Nụ hôn ấy mang theo sự mãnh liệt như lửa cháy, nhưng cũng dịu dàng như làn gió nhẹ. Đôi môi Ly Luân nóng rẫy, như muốn đốt cháy mọi suy nghĩ trong đầu Triệu Viễn Châu. Hắn cảm nhận được từng chuyển động của đôi môi ấy, vừa càn quét vừa vỗ về, như muốn giam cầm hắn trong sự dịu dàng không lối thoát.Triệu Viễn Châu ban đầu còn cứng đờ, nhưng dần dần cũng không kiềm chế được mà đáp lại. Đôi tay hắn vô thức nắm lấy áo của Ly Luân, như thể muốn kéo y lại gần hơn. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian ngập tràn hơi ấm và sự đắm say.Ly Luân như mất đi sự kiềm chế, từng chút một ép sát Triệu Viễn Châu xuống giường. Nụ hôn kéo dài không dứt, đầy say đắm và chiếm hữu, tựa như y muốn khắc sâu hình bóng hắn vào trái tim mình mãi mãi.Triệu Viễn Châu khẽ đẩy Ly Luân ra, ánh mắt hắn vừa mơ màng vừa như muốn trách móc. "Ngươi... đúng là tên xấu xa.""Ta xấu xa?" Ly Luân cười khẽ, đôi mắt ánh lên tia sáng đầy nguy hiểm. "Vậy ngươi nghĩ ngươi thoát khỏi ta được không?"Bên dưới không một lời báo trước đã ra vào liên tục, lúc mạnh lúc nhẹ nhưng cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng hai cơ thể chạm nhau, tiếng rên rỉ của Triệu Viễn Châu"" Umh...ân....hộc....Ly...Luân...um""A~~nhẹ chút...ngươi mạnh...quá...""Ngươi ướt hết rồi, Tiểu A Yếm" Lỗ huyệt hồng đã bị Ly Luân làm cho đỏ cả lên, ướt đẫm dịch mật kèm theo tinh dịch của Ly Luân
"Ngoan~~ ngươi sẽ thoải mái mà""Á... hức...không được...rách...a~mất...van cầu ngươi~~ nhẹ..."Ly Luân đang trong cơn cao trào như không nghe thấy mà tiếp tục ra vào cơ thể của hắn, tiếng khóc nức nở của Triệu Viễn Châu kèm theo tiếng rên rỉ thật ma mị. "Đau...ừm~~ ừm~" "Thể lực ngươi yếu thật đấy"
Ly Luân ôm lấy Triệu Viễn Châu vừa hôn vừa xoa lưng y rồi nhẹ nhàng ra vào, lúc này bụng của Triệu Viễn Châu có chút nói đau nhưng một lát lại hết, mồ hôi của cả hai hòa vào nhau, đêm đó Ly Luân hết lần này đến lần khác nói chỉ một lần rồi lại một lần... khiến Triệu Viễn Châu cầu xin cả một đêm. Ly Luân sau khi bắn hết tinh dịch vào trong người Triệu Viễn Châu cũng dừng lại. Sau khi dư vị ngọt ngào của những phút giây cuồng nhiệt dần tan biến, Triệu Viễn Châu nằm trên giường, mái tóc đen dài rối bời phủ lên gối, hơi thở hắn vẫn còn gấp gáp. Ánh mắt của hắn lười biếng liếc sang Ly Luân, vẻ mặt vừa giận vừa thẹn, nhưng lại không giấu nổi chút mềm mại trong đáy mắt."Ngươi vừa lòng chưa, Ly Luân?" Hắn khẽ hỏi, giọng điệu tuy có chút bướng bỉnh nhưng yếu ớt hơn hẳn so với vẻ kiêu ngạo thường ngày.Ly Luân không trả lời ngay, chỉ khẽ cười. Y từ tốn đứng dậy, chỉnh lại y phục đã hơi xộc xệch của mình, rồi quay sang nhìn Triệu Viễn Châu. Ánh mắt y dịu dàng nhưng lại mang theo chút trêu chọc, giống như đang ngắm nhìn một con mèo nhỏ cố làm ra vẻ hung dữ."Ngươi hỏi ta vừa lòng chưa?" Ly Luân cúi xuống, tay vuốt nhẹ một lọn tóc của hắn, giọng nói trầm thấp như tiếng gió lướt qua. "Nhìn bộ dáng này của ngươi, ta lại cảm thấy vẫn chưa đủ.""Ngươi!" Triệu Viễn Châu bật dậy, nhưng chỉ mới nhấc người lên đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực. Hắn ngồi thụp lại, ánh mắt lườm Ly Luân, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã hoàn toàn phản bội vẻ ngoài cứng rắn.Ly Luân không nhịn được cười, cúi người xuống bế Triệu Viễn Châu lên một cách dễ dàng, như thể hắn chẳng nặng hơn một chiếc lá. "Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ngươi dính đầy mồ hôi rồi, ta đưa ngươi đi tắm.""Ta tự đi được!" Triệu Viễn Châu kháng cự, hai tay đẩy đẩy vào ngực Ly Luân, nhưng y chẳng hề lung lay."Với bộ dạng này của ngươi, có khi ngã giữa đường còn trách ta không đỡ kịp." Ly Luân cười khẽ, một tay vững vàng ôm lấy eo hắn, tay còn lại nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của hắn.Ly Luân bước thẳng về phía phòng tắm, dáng vẻ ung dung như thể đang ôm báu vật. Triệu Viễn Châu trong lòng y lúc này chỉ còn biết trừng mắt, nhưng ánh mắt ấy chẳng hề có chút sát thương, thậm chí còn toát lên vẻ đáng yêu đến lạ lùng.
Khi vào đến phòng tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khắp không gian. Ly Luân nhẹ nhàng đặt Triệu Viễn Châu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, rồi quỳ xuống trước mặt hắn. Y kéo tay áo lên, động tác thuần thục đến bất ngờ, khiến Triệu Viễn Châu không khỏi cảm thấy kỳ lạ."Ngươi... thường làm mấy việc này sao?" Triệu Viễn Châu nghi hoặc hỏi, đôi mắt lấp lánh như đang dò xét.Ly Luân chỉ cười, không đáp, nhưng ánh mắt lại mang theo sự chiều chuộng lạ thường. Y lấy một chiếc khăn mềm, nhúng vào nước ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu Viễn Châu. Động tác của y chậm rãi, cẩn thận như đang đối xử với một món đồ quý giá dễ vỡ.Triệu Viễn Châu vừa bực vừa ngại, nhưng lại không phản kháng, chỉ ngồi im để y phục vụ. "Ngươi đừng tưởng làm vậy là ta sẽ cảm động," hắn lầm bầm, ánh mắt nhìn sang chỗ khác."Ta đâu cần ngươi cảm động" Ly Luân nhàn nhạt đáp, nhưng nụ cười trên môi lại không che giấu được sự vui vẻ. "Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn một chút...trên giường cùng ta""Cái gì mà ngoan ngoãn chứ!" Triệu Viễn Châu phản bác, nhưng khi Ly Luân cúi xuống, ánh mắt dịu dàng chạm vào mắt hắn, mọi lời nói bỗng nghẹn lại.
Không gian giữa họ lúc này như chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách và hơi thở của nhau. Triệu Viễn Châu cảm nhận rõ sự quan tâm trong từng cử chỉ của Ly Luân, trái tim hắn, dù không muốn thừa nhận, vẫn đập loạn nhịp.Sau khi giúp Triệu Viễn Châu tắm rửa xong, Ly Luân bế hắn trở lại giường, động tác cẩn thận như thể sợ hắn sẽ tan biến nếu không chú ý. Triệu Viễn Châu, dù trong lòng cảm động, vẫn không quên cố ý quay mặt đi để giấu đi nụ cười nhàn nhạt trên môi mình.Ly Luân ngồi xuống bên cạnh, cúi người khẽ vuốt mái tóc đã khô của hắn, ánh mắt ánh lên tia sáng dịu dàng mà sâu lắng. Triệu Viễn Châu ngước lên, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn y, sau đó nhắm lại, ngủ sâu.
---
Sau lần cùng Ly Luân kịch liệt đó, Triệu Viễn Châu gần đây luôn cảm thấy cơ thể có điều gì đó không ổn. Ban đầu, chỉ là những cơn mệt mỏi thoáng qua, nhưng càng về sau, y càng nhận ra những dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện thường xuyên hơn. Đôi khi, trong lúc không làm gì cả, y cũng cảm thấy tim đập nhanh một cách bất thường, hơi thở có phần nặng nề.Nhưng điều khiến y lo lắng nhất chính là những cơn đau âm ỉ dưới bụng. Ban đầu, chỉ là cảm giác tê tê nhói nhẹ, nhưng sau mỗi ngày, cơn đau càng trở nên rõ ràng, như có thứ gì đó đang khuấy động bên trong cơ thể y. Đôi khi, một cơn đau nhói bất chợt xuất hiện khiến y khựng lại giữa bước đi, phải siết chặt vạt áo để tự giữ bình tĩnh.Đêm đến, Triệu Viễn Châu không ít lần giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Y chạm tay lên bụng, cảm giác có chút căng cứng, có khi còn ẩn ẩn đau, nhưng y không dám chắc đây là do yêu lực rối loạn hay một vấn đề nào khác. Dù thế nào, y cũng không muốn để lộ chuyện này với bất kỳ ai, ít nhất là trước khi bản thân hiểu rõ điều gì đang xảy ra.Nhưng cơn đau càng ngày càng nghiêm trọng, dường như có thứ gì đó đang cắn xé bên trong, từng cơn đau truyền đến khiến sắc mặt Triệu Viễn Châu trắng bệch. Một buổi sáng nọ, y gần như khuỵu xuống khi vừa bước ra khỏi cửa điện. Ly Luân đang đứng gần đó lập tức phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt trầm xuống."A Yếm, ngươi sao vậy?" Ly Luân đưa tay đỡ lấy y, giọng nói mang theo chút lo lắng hiếm thấy.
Triệu Viễn Châu lắc đầu, cố nở nụ cười yếu ớt: "Không có gì, chỉ là hơi chóng mặt thôi."Nhưng y không giấu được ánh mắt Lay Luân. Hắn nhìn chằm chằm vào y một lúc, rồi đột ngột cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo áp lên bụng Triệu Viễn Châu. Một luồng yêu khí nhẹ nhàng truyền vào, định dò xét tình trạng cơ thể y.Triệu Viễn Châu giật mình, vô thức lùi lại một bước. "Không cần đâu, ta không sao-"Lời còn chưa dứt, một cơn đau nhói đột ngột dâng lên, mạnh đến mức y không thể chịu nổi mà cắn chặt môi, cả người run lên. Ly Luân lập tức giữ chặt y trong lòng, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống."Ngươi có chuyện gì đang giấu ta?"
"Không có"---Triệu Viễn Châu lặng lẽ rời khỏi phòng vào buổi sáng sớm khi sương mù còn giăng kín lối. Y biết Ly Luân cảnh giác cao đến mức nào, nhưng cũng may hắn đang bận rộn giải quyết chuyện trong tộc, không để ý đến động tĩnh nhỏ này. Cơn đau trong bụng mỗi ngày một nghiêm trọng, không thể tiếp tục lừa dối bản thân rằng mọi thứ vẫn ổn nữa.Y vận khinh công, nhanh chóng rời đi, hướng thẳng đến nơi Bạch Cửu đang tạm trú. Bạch Cửu là người có huyết mạch thần yêu, tinh thông thuật chữa trị, dù y không muốn dính dáng quá nhiều đến kẻ khác, nhưng lần này, Triệu Viễn Châu không còn lựa chọn nào khác.Khi đến nơi, Bạch Cửu vừa nhìn thấy Triệu Viễn Châu đã giật mình: "Ngươi trông thảm hại quá vậy?"Triệu Viễn Châu gượng cười, sắc mặt tái nhợt: "Ngươi đừng nhiều lời, ta đến tìm ngươi là có việc quan trọng. Dạo này ta cảm giác bụng khó chịu khá nhiều, với không muốn ăn"Bạch Cửu nhìn dáng vẻ tiều tụy của y, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn kéo y ngồi xuống, đặt hai ngón tay lên cổ tay Triệu Viễn Châu, truyền yêu khí vào để thăm dò tình trạng cơ thể. Một lát sau, sắc mặt hắn thoáng biến đổi."... Không thể nào."Triệu Viễn Châu nhíu mày: "Sao vậy?"Bạch Cửu thu tay về, im lặng nhìn y một hồi lâu, rồi thở hắt ra, ánh mắt phức tạp đến mức chính hắn cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì."Ngươi mang thai rồi, được hơn một tháng rồi."Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như sụp đổ trong đầu Triệu Viễn Châu. Y ngây người, đầu óc trống rỗng, những lời kia tựa hồ không thuộc về thế gian này, vang lên một cách xa vời, hư ảo.Y há miệng, nhưng không thể thốt ra bất kỳ lời nào. Yêu quái khác loài có thể mang thai? Chuyện này không phải chưa từng nghe qua. Nhưng cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là giữa hai nam tử... chuyện này quả là hoang đường hơn.Triệu Viễn Châu bất giác đặt tay lên bụng, nơi gần đây luôn nhói đau âm ỉ. Y cảm nhận rất rõ ràng-một sinh mệnh nhỏ bé đang tồn tại bên trong.
"... Không thể nào." Y lặp lại lời Bạch Cửu, nhưng giọng nói lại run rẩy không kiểm soát.Bạch Cửu nhún vai: "Ngươi nghĩ ta đùa chắc? Kết quả rất rõ ràng. Hơn nữa, có lẽ vì huyết mạch của ngươi đặc biệt, lại kết hợp với Ly Luân... Nên mới tạo ra kết quả này. Có phải ngươi và Ly Luân trước đó...khụ..cùng nhau khá lâu?Triệu Viễn Châu không trả lời, vẫn chưa thể tiếp nhận nổi, y hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất-nếu chuyện này bị phát hiện, y không biết sẽ đối diện với Ly Luân thế nào.Ly Luân... Sẽ phản ứng ra sao?Triệu Viễn Châu trầm mặc một hồi lâu, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo. Y không thể để Ly Luân biết chuyện này... Ít nhất là lúc này chưa thể. Nếu hắn biết, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản y hành động, mà y thì không thể ngồi yên được.Bạch Cửu nhìn y, nhíu mày: "Ngươi đang nghĩ gì vậy, ta nói ngươi biết hai người trong thời gian tới tốt nhất không nên quá thân mật, đứa bé không sao cả, nhưng lâu hơn ta không chắc?"Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, rồi nghiêm túc nói: "Ta biết rồi, ngươi giúp ta giữ bí mật chuyện này. Đừng để bất cứ ai biết, kể cả Ly Luân."Bạch Cửu tròn mắt, có chút khó tin: "Ngươi điên rồi sao? Chuyện quan trọng như vậy mà ngươi định giấu hắn? Đây không phải chuyện nhỏ, không phải cứ muốn giấu là giấu được."Triệu Viễn Châu cắn răng, ánh mắt kiên định: "Ta tự biết chừng mực. Hiện tại Ly Luân vẫn chưa khỏe hẳn, trong người còn dư độc chưa giải hết. Ta không thể để hắn vì ta mà phân tâm, cũng không thể để hắn lo lắng."Bạch Cửu khoanh tay, lắc đầu cười khổ: "Ngươi nghĩ hắn sẽ không lo lắng nếu phát hiện ngươi giấu hắn chuyện lớn như vậy à? Hơn nữa, với tính cách của hắn, nếu biết ngươi mang thai, nhất định sẽ không để ngươi rời khỏi hắn nửa bước."Triệu Viễn Châu nghiêm mặt: "Chính vì vậy ta mới không thể để hắn biết. Ta còn muốn đi tìm thuốc cho hắn, nhưng nếu hắn biết ta mang thai, chắc chắn hắn sẽ giam lỏng ta trong Ly Cung, không cho ta làm bất cứ chuyện gì."Bạch Cửu thở dài: "Ngươi đúng là cố chấp."Triệu Viễn Châu nhắm mắt, giọng nói trầm thấp nhưng kiên quyết: "Coi như ta cầu xin ngươi, giúp ta che giấu chuyện này một thời gian. Ít nhất là đến khi ta tìm được thuốc cho hắn."Bạch Cửu trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng nếu có bất cứ dấu hiệu nào nguy hiểm, ta sẽ không tiếp tục giấu nữa."Triệu Viễn Châu gật đầu, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng y không biết rằng, có những chuyện dù muốn giấu cũng không thể giấu mãi.Triệu Viễn Châu rời khỏi nơi ở của Bạch Cửu, bước chân dọc theo con đường đá trở về Ly Cung. Trong lòng y cuộn trào hàng vạn suy nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra bình thản. Y không thể để lộ bất cứ sơ hở nào, nếu không Ly Luân nhất định sẽ nghi ngờ.Hắn... mang thai.Sự thật này đến quá bất ngờ, khiến y có phần hoảng hốt. Cảm giác có một sinh linh đang dần hình thành trong cơ thể mình thật kỳ lạ.
Y không biết nên vui hay lo lắng. Vui vì đây là giọt máu của y và Ly Luân, nhưng lo lắng vì thời điểm này không thích hợp.
Nếu Ly Luân biết, hắn nhất định sẽ không để y rời khỏi hắn nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện y muốn ra ngoài tìm thuốc cho hắn.Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm trạng. Khi bước qua cổng Ly Cung, y đã khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Bước vào trong điện, y đã thấy Ly Luân ngồi trên ghế, dường như đang chờ mình.Ánh mắt thâm trầm của Ly Luân quét qua người y, giọng nói bình thản nhưng mang theo ý dò xét: "Ngươi đi đâu?"Triệu Viễn Châu mỉm cười nhẹ, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: "Chỉ đi dạo một chút cho thoải mái."Ly Luân không đáp ngay, ánh mắt hắn như có như không lướt qua y, như thể đang dò xét điều gì đó.
Triệu Viễn Châu siết chặt bàn tay trong tay áo, khẽ cười: "Làm sao? Ta đi một chút mà ngươi cũng muốn tra hỏi sao?"Ly Luân hừ lạnh, kéo y ngồi xuống bên cạnh, bàn tay vô thức siết nhẹ cổ tay y: "Dạo này ngươi có vẻ kỳ lạ."Trái tim Triệu Viễn Châu khẽ run lên, nhưng y vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản: "Kỳ lạ chỗ nào?"Ly Luân không trả lời ngay, hắn chỉ im lặng quan sát y, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu mọi bí mật.Triệu Viễn Châu cảm thấy áp lực, nhưng vẫn kiên trì không để lộ điều gì. Y chỉ có thể bình tĩnh đối diện, không thể để hắn phát hiện được.Thấy ánh mắt dò xét của Ly Luân mỗi lúc một sâu, Triệu Viễn Châu biết nếu cứ tiếp tục thế này, y sẽ bị hắn nhìn thấu mất.Y chớp mắt, lập tức bẻ lái câu chuyện:"Ngược lại, ta thấy ngươi mới là người có vấn đề đấy." Triệu Viễn Châu nhíu mày, đưa tay chạm nhẹ lên trán Ly Luân như thể đang kiểm tra sức khỏe. "Dạo này ngươi có thấy mệt không? Cơ thể còn đau nhức chỗ nào không?"Ly Luân hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ y đột ngột đổi chủ đề. Hắn nhìn y chằm chằm một lát, sau đó trầm giọng đáp: "Không nghiêm trọng."Triệu Viễn Châu không buông tha, tiếp tục nắm lấy cổ tay hắn, làm bộ bắt mạch như một đại phu thực thụ. "Không nghiêm trọng là thế nào? Trước đó ngươi đã bị thương nặng, lại còn cưỡng ép vận yêu lực. Nếu không cẩn thận điều dưỡng, vết thương cũ tái phát thì sao?"Y cố tình tỏ vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cau mày trách móc: "Ta vừa ra ngoài một lát, quay về đã thấy ngươi ngồi đây, chẳng lẽ lại không nghỉ ngơi? Ngươi không quan tâm đến thân thể mình, có phải muốn ta lo lắng đến chết hay không?"Ly Luân nghe y nói vậy, biểu cảm trên mặt dần hòa hoãn lại. Ánh mắt hắn không còn mang theo sự nghi ngờ nữa, thay vào đó là chút bất đắc dĩ lẫn mềm lòng.Hắn hừ nhẹ một tiếng, vươn tay kéo Triệu Viễn Châu vào lòng, để y ngồi lên đùi mình: "Vừa rồi còn hung dữ với ta, bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm?"Triệu Viễn Châu bị hắn ôm bất ngờ, hơi cứng người một chút, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Y nghiêng đầu nhìn hắn, chớp mắt như thể không hiểu: "Ta luôn quan tâm ngươi."Ly Luân nhìn y, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn có chút hoài nghi.Triệu Viễn Châu nhân cơ hội này cúi người xuống, vươn tay chạm nhẹ lên bả vai hắn, giọng nói có chút trách móc: "Ly Luân, ngươi thật sự không tự biết quý trọng bản thân gì cả. Ngươi xem, sức khỏe chưa ổn định, vậy mà lại cứ thích lo chuyện này chuyện kia."Ly Luân mím môi, sau một hồi trầm mặc mới thấp giọng nói: "Ngươi lo cho ta như vậy?""Đương nhiên." Triệu Viễn Châu không chút do dự đáp, còn cố tình nhấn mạnh: "So với bất cứ ai, ta đều lo lắng cho ngươi nhất."Ly Luân lặng đi một chút, cuối cùng cũng buông lỏng đề phòng. Hắn thở dài, ngả người tựa vào ghế, giọng có phần mềm mỏng hơn: "Ta biết rồi, không nói nữa."Triệu Viễn Châu thở phào trong lòng. May mắn là hắn trúng kế rồi.---Văn Tiêu ngồi trong tẩm cung, ánh mắt tối sầm, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ mép chén trà, một nụ cười lạnh lẽo dần hiện trên môi.Nàng biết, muốn khiến Triệu Viễn Châu thực sự trở về bên cạnh mình, thì Ly Luân phải biến mất-hoặc ít nhất, phải bị hủy hoại hoàn toàn. Nhưng chỉ đơn giản giết chết hắn thì quá dễ dàng, hơn nữa, Đại Hoang sẽ không để yên. Nàng muốn một kết cục đau đớn hơn thế, một kết cục khiến hắn mất hết tất cả, từ quyền lực, danh vọng cho đến những kẻ trung thành nhất bên cạnh.Văn Tiêu nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ trước trán, đôi mắt hồ ly ánh lên tia sắc bén."Chỉ cần Đại Hoang náo loạn, Ly Luân tự khắc thân bại danh liệt."Nàng gọi một thuộc hạ trung thành đến, thấp giọng truyền lệnh:"Truyền tin đến trưởng lão các tộc, nói rằng Ly Luân bị trúng độc nghiêm trọng, đã không còn khả năng trấn áp yêu tộc nữa."Người kia hơi chần chừ: "Nhưng nếu họ nghi ngờ-"
Văn Tiêu lạnh lùng ngắt lời: "Ta sẽ cho họ thứ để tin."Nàng khẽ phất tay áo, một màn sương mờ hiện ra, bên trong là hình ảnh giả tạo của Ly Luân nằm bất tỉnh, gương mặt nhợt nhạt, yêu lực tán loạn. Đây là ảo cảnh nàng đã tinh chỉnh từng chi tiết, đủ để khiến kẻ khác tin rằng hắn thực sự nguy kịch."Còn nữa..." Nàng cong khóe môi, ánh mắt đầy toan tính. "Gieo tin đồn rằng Ly Luân đã bí mật cấu kết với nhân gian, phản bội Đại Hoang."Lần này, tên thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức lĩnh mệnh rời đi.Văn Tiêu tựa người vào ghế, tay cầm chén trà khẽ xoay, đáy mắt lóe lên sự hả hê.Chỉ cần một tia lửa nhỏ, nàng sẽ biến Ly Cung thành biển lửa. Để rồi khi Ly Luân không còn gì trong tay, Triệu Viễn Châu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về bên nàng.Văn Tiêu khẽ bật cười, ánh mắt thoáng qua tia tàn nhẫn. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bình ngọc bích trong tay, giọng nói mềm mại tựa như đang thì thầm với chính mình:"Triệu Viễn Châu, nếu chính tay ngươi hạ cổ Ly Luân, liệu ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"Nàng nhắm mắt, tưởng tượng đến cảnh Triệu Viễn Châu phát hiện ra sự thật-khi y biết chính mình là người đã đưa Tuyệt Linh Cổ vào cơ thể Ly Luân. Khi y tận mắt chứng kiến hắn ngày một suy yếu, linh lực hao mòn, đau đớn tột cùng nhưng không hiểu vì sao... Y sẽ đau khổ đến nhường nào?"Là chính tay ngươi đẩy hắn vào con đường chết... Ngươi có thấy buồn cười không, Triệu Viễn Châu?"
Văn Tiêu cười lạnh. Nàng không cần trực tiếp ra tay, chỉ cần lợi dụng lòng trung thành, sự tin tưởng và yêu thương của Triệu Viễn Châu dành cho Ly Luân, biến y thành con cờ đắc lực nhất trong kế hoạch này.Để một người vì yêu mà vô tình hại chết người mình yêu-đó mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.Nàng nhấc chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, ánh mắt thâm trầm như hồ nước sâu không đáy."Rồi ngươi sẽ gào khóc, sẽ hối hận, sẽ tự tay giết chết chính mình trong tuyệt vọng. Đến lúc đó... ta sẽ ung dung đứng nhìn, nhìn ngươi cầu xin ta."Tin tức chấn động như sấm rền vang khắp các tộc. "Ly Luân bị trúng độc nghiêm trọng, không còn khả năng trấn áp yêu tộc" - một câu nói ngắn gọn nhưng mang sức nặng của cả Đại Hoang. Những trưởng lão của các tộc, vốn luôn nể sợ và nhờ cậy vào uy danh của Ly Luân, lập tức kéo đến Ly Cung, mang theo sự hoài nghi, áp lực và cả mưu đồ.
--Ly Luân ngồi trên chiếc ghế chính giữa điện, sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc. Y mặc một bộ y phục trắng thanh nhã, mái tóc dài xõa tự nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ, khóe môi nhợt nhạt và ánh mắt thoáng chút mệt mỏi đã để lộ tình trạng sức khỏe đang sa sút.Đám trưởng lão bước vào, không ai nói câu nào, chỉ nhìn nhau đầy ngầm ý trước khi một vị trưởng lão bước lên trước, giọng nói trầm nặng vang lên:"Chủ nhân, có phải ngài thật sự trúng độc? Tin đồn này có phải sự thật?"Ly Luân khẽ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không chút dao động. "Ta không biết tin tức này các ngươi nghe từ đâu, nhưng tình trạng của ta không đến mức như các ngươi lo lắng. Đại Hoang vẫn trong tầm kiểm soát của ta."Một vị trưởng lão khác đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. "Nếu vậy, xin chủ nhân chứng minh. Hiện tại các yêu tộc đã bắt đầu xôn xao, nghe tin chủ nhân suy yếu, chúng sẽ nhân cơ hội làm loạn. Nếu ngài không thể bảo vệ trật tự, các tộc sẽ phải tự hành động."Ly Luân khẽ nheo mắt, đặt tách trà xuống bàn, tiếng va chạm nhẹ nhàng nhưng khiến cả căn điện như trầm xuống. Y mỉm cười nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm: "Các ngươi đang nghi ngờ khả năng của ta?"Lời nói của Ly Luân khiến không khí trong phòng đông đặc lại, nhưng một trưởng lão khác vẫn bước lên. Vị này có vẻ lớn tuổi nhất, chống cây trượng trên tay, giọng nói run run nhưng ánh mắt sắc bén:
"Không ai dám nghi ngờ chủ nhân, nhưng chúng ta lo lắng cho sự an nguy của Đại Hoang. Nếu chủ nhân thực sự gặp khó khăn, xin hãy để chúng ta chung tay gánh vác."Ly Luân nhếch môi cười nhạt, trong đôi mắt hiện lên tia chế giễu. "Chung tay gánh vác? Ý của các ngươi là ta nên từ bỏ vị trí này, giao lại quyền trấn áp yêu tộc cho các ngươi sao?"Cả đám trưởng lão im lặng, nhưng biểu cảm của họ như ngầm thừa nhận điều đó.Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm nhưng đầy châm biếm vang lên từ ngoài điện."Đám trưởng lão các ngươi cũng thật biết lo xa nhỉ! Ly Luân chỉ hơi mệt một chút mà các ngươi đã nghĩ đến chuyện thay ngài. Đúng là lo lắng chu đáo quá mức rồi!"Triệu Viễn Châu bước vào, vẻ mặt đầy tự tin. Hắn mặc một bộ hắc y uy nghi, dáng người cao lớn như che khuất ánh sáng trong điện, ánh mắt sắc bén lướt qua đám trưởng lão như muốn nhấn chìm họ trong áp lực."Triệu Viễn Châu, chuyện này không liên quan đến ngươi!" Một trưởng lão cau mày, không giấu nổi sự khó chịu."Không liên quan?" Triệu Viễn Châu cười lạnh, bước đến đứng bên cạnh Ly Luân, nghiêng đầu nhìn y đầy trìu mến. "Các ngươi nói không liên quan? Ly Luân là người của ta, y xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ta không có quyền quan tâm sao?"Lời tuyên bố ngang nhiên của Triệu Viễn Châu khiến cả điện rơi vào câm lặng. Đám trưởng lão đều lộ vẻ bối rối và tức giận, nhưng cũng không dám làm càn.Ly Luân liếc nhìn Triệu Viễn Châu, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn giấu chút bất đắc dĩ. "Triệu Viễn Châu, ngươi không cần xen vào chuyện này.""Ta không xen vào thì ai xen vào? Ngươi nghĩ ta sẽ để đám người này ép ngươi sao?" Triệu Viễn Châu đáp lời, giọng nói đầy kiên định, đồng thời quay sang đám trưởng lão. "Các ngươi lo giữ vững vị trí của mình đi. Đừng mơ tưởng gì về Ly Luân, càng đừng mong ta để y chịu bất cứ tổn thương nào!"Cả điện im lặng như tờ. Sau một hồi, vị trưởng lão lớn tuổi nhất chống gậy thở dài, ánh mắt nhìn Ly Luân có chút phức tạp."Nếu Chủ nhân vẫn giữ vững ý chí như vậy, chúng ta sẽ không can thiệp nữa. Nhưng xin nhớ, Đại Hoang không thể không có người bảo vệ."Nói xong, các trưởng lão lần lượt lui ra, nhưng vẻ mặt ai nấy đều đượm chút hoài nghi và bất mãn.
Khi đám trưởng lão rời đi, Ly Luân khẽ thở dài, nhìn Triệu Viễn Châu bằng ánh mắt lạnh lùng."Ngươi vừa rồi không cần làm lớn chuyện như vậy."
Triệu Viễn Châu nhún vai, cười vô tội. "Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Chẳng lẽ ta không có quyền bảo vệ ngươi sao?"Ly Luân lắc đầu, giọng nói mang theo sự bất lực. " A Yếm, ngươi thật sự không biết sợ là gì, ta có thể tự giải quyết đám trưởng lão này mà, trừ khi độc phát nếu không yêu lực của ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn"Hắn nghiêng người sát lại gần, nụ cười vẫn treo trên môi. "Đúng vậy, ta không biết sợ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mất ngươi, ta sẽ sợ chết đi được. Biết là hiện tại ngươi không sao, nhưng an toàn vẫn hơn"---
Sau khi rời khỏi điện, đám trưởng lão không chịu ngừng tay. Mặc dù Ly Luân đã khẳng định sức khỏe mình không đáng ngại, nhưng họ vẫn liên tục gây áp lực, gửi thư đến các tộc lớn nhỏ, lan truyền tin đồn rằng Ly Luân đã không còn khả năng bảo vệ Đại Hoang.Những tin tức này giống như lửa bén rừng khô, chỉ trong vài ngày đã lan khắp nơi. Các thế lực nhỏ lẻ trong yêu tộc bắt đầu rục rịch, có kẻ thậm chí còn lén tập hợp lực lượng, ý đồ thử sức phá bỏ quyền uy của Ly Luân.Trong thư phòng, Ly Luân ngồi tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài mân mê chiếc chén trà. Trước mặt y là chồng thư dày cộp, tất cả đều là những "thông điệp thiện ý" từ đám trưởng lão. Nội dung của chúng không ngoài việc yêu cầu Ly Luân rút lui, giao quyền lại cho các trưởng lão để tránh "gây thêm bất ổn cho Đại Hoang.""Trưởng lão các tộc, đúng là quá rảnh rỗi." Ly Luân thản nhiên nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia chế nhạo.Dực Du bước vào, trên tay cũng cầm theo vài lá thư vừa nhận được từ các sứ giả. Nàng cau mày, đặt chúng lên bàn trước mặt Ly Luân."Chủ nhân, họ không định dừng lại. Mấy trưởng lão đó liên tục lan truyền tin tức, còn đang xúi giục các tộc khác gây áp lực. Rõ ràng là muốn ép ngài nhường bước."Ly Luân khẽ cười nhạt, ánh mắt lười nhác liếc qua chồng thư. "Những chiêu trò này còn không đáng làm ta mất thời gian. Chúng chỉ đang thử lòng ta thôi."Dực Du không kiềm được mà lên tiếng: "Nhưng rõ ràng chúng đã được chỉ đạo. Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không muốn làm rõ kẻ đứng sau sao?"Ly Luân mỉm cười, vẻ mặt không hề tỏ ra bất ngờ. "Không cần làm rõ, ta biết là ai. Nhưng cứ để bọn họ nhảy nhót thêm chút nữa. Càng nóng vội, chúng sẽ càng tự lộ sơ hở."Trong khi đó, ở bên ngoài, những hành động của các trưởng lão ngày càng trắng trợn hơn. Họ gửi sứ giả đến các tộc lớn, vận động liên minh, còn ngấm ngầm lan truyền rằng Ly Luân đang che giấu sự suy yếu của mình. Có kẻ thậm chí còn táo bạo đề nghị triệu tập đại hội các tộc để quyết định "người thay thế xứng đáng hơn."Những tin tức này cuối cùng cũng lọt vào tai Triệu Viễn Châu.Tại Phòng Bạch Cửu, Triệu Viễn Châu đang ngồi cùng Anh Lỗi và Bạch Cửu để bàn bạc về tình trạng của Ly Luân. Khi nghe về những động thái này, hắn đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc bén lóe lên sát khí."Bọn họ thật sự coi thường Ly Luân đến mức này sao, nếu không phải năm xưa vì cứu Đại Hoang, Ly Luân sẽ bị trúng độc và chịu cơn đau đớn của Bất Tẫn Mộc?" Hắn nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo như băng. "Còn dám lan truyền những lời lẽ vô căn cứ để ép hắn nhường bước?"Anh Lỗi nhíu mày, giọng nói mang chút bất bình: "Cũng không trách được. Đám trưởng lão này từ trước đến nay luôn e sợ quyền uy của huynh ấy. Nay vừa thấy ngài ấy có chút suy yếu, chúng lập tức hùa nhau gây áp lực."Bạch Cửu thở dài, lắc đầu: "Nhưng huynh ấy lại không quan tâm, còn coi như trò vui để xem."Triệu Viễn Châu nhíu mày, rõ ràng không đồng tình. Hắn đứng dậy, ánh mắt kiên định: "Nếu Ly Luân không muốn ra tay, vậy ta sẽ làm. Để xem đám trưởng lão này còn dám làm càn nữa không!"
Bạch Cửu lo lắng nhắc nhở "Triệu Viễn Châu, bản thân ngươi nên chú trọng..."Anh Lỗi nhìn hai người rồi không nói gì
Về phần Ly Luân, khi nghe Triệu Viễn Châu lên tiếng muốn "giải quyết" đám trưởng lão, y chỉ nhếch môi cười nhạt."Ngươi lo chuyện của mình đi, đừng lo lắng gì cả." Ly Luân đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Triệu Viễn Châu. "Chỉ là vài con cờ nhỏ, không đáng để bận tâm. Chuyện này không cần ngươi can thiệp."
Triệu Viễn Châu khựng lại, ánh mắt đầy lo lắng và bất mãn. "Nhưng họ đang ép ngươi! Ngươi nghĩ ta có thể ngồi yên sao?"Ly Luân lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói lại mang theo sự trấn an: "Bọn họ càng nhảy nhót, ta càng có lý do để xử lý khi cần thiết. Ngươi chỉ cần ở yên bên cạnh ta, đừng gây thêm phiền phức."Mặc dù bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong thâm tâm, Triệu Viễn Châu biết rõ sức khỏe của Ly Luân đang từng ngày suy yếu. Những dấu hiệu dù nhỏ nhất - đôi lúc y khẽ nhíu mày vì đau, đôi tay có chút run rẩy khi cầm tách trà - tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của hắn.
-----
8k chữ -))) vừa viết xong đăng luôn nè
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com