[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH
Chương 54. Ly Luân yêu ta, ngươi là cái thá gì ?
Sau khi đêm dài đầy nước mắt kết thúc, ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua khe cửa, chiếu lên hai bóng người vẫn ngồi cạnh nhau trong sự im lặng.Chu Yếm dựa vào vai Ly Luân, ánh mắt dường như đã trút bỏ được phần nào nỗi ấm ức. Ly Luân nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, biểu cảm trên gương mặt vừa dịu dàng vừa có chút trầm tư."Chu Yếm...A Yếm" Ly Luân lên tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh."Hm?" Chu Yếm khẽ đáp, đôi mắt vẫn còn hơi sưng vì khóc quá nhiều đêm qua.
"Có một chuyện ta muốn ngươi hiểu rõ" Ly Luân nói, giọng mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy."Mặc dù chúng ta đã nói rõ ràng mọi hiểu lầm, nhưng trước mắt, ta cần ngươi tiếp tục diễn vai bất hòa với ta."Chu Yếm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ly Luân. "Ngươi đang đùa sao? Sau tất cả những gì đã xảy ra, ngươi còn muốn ta làm chuyện này?"Ly Luân khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Chu Yếm."Ta biết ngươi không muốn. Nhưng tình hình hiện tại không đơn giản như ngươi nghĩ. Ngụy Linh Chi chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng những người đứng sau nàng ta còn nguy hiểm hơn rất nhiều, yêu lực ngươi không còn. Nếu chúng ta để lộ bất kỳ dấu hiệu hòa giải nào, bọn họ sẽ hành động ngay lập tức. Ta không thể để ngươi bị cuốn vào nguy hiểm."Chu Yếm cau mày, đôi mắt lóe lên sự không đồng tình. "Nhưng ta không sợ nguy hiểm. Dù thế nào ta cũng muốn ở bên ngươi, cùng ngươi đối mặt với tất cả!"Ly Luân cười nhạt, ánh mắt hiện lên chút buồn bã."Ta biết ngươi dũng cảm và kiên cường, nhưng ta không thể để ngươi chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Những kẻ đứng sau Ngụy Linh Chi đã theo dõi chúng ta từ lâu. Nếu chúng ta diễn kịch bất hòa, ít nhất có thể khiến chúng lơ là cảnh giác, và ta sẽ có thời gian chuẩn bị đối sách."Chu Yếm im lặng một lúc lâu, đôi mắt thấp thoáng sự do dự. Cuối cùng, hắn thở dài, giọng nói pha lẫn chút ấm ức:"Ngươi thật sự nghĩ cách này là tốt nhất sao? Để ta tiếp tục đóng vai kẻ bị ngươi đối xử lạnh nhạt, bị sỉ nhục, còn ngươi thì đứng đó giả vờ như không quan tâm?"Ly Luân gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào Chu Yếm."Ta biết điều đó khó khăn với ngươi, nhưng hãy tin ta. Mọi chuyện ta làm đều là để bảo vệ ngươi. Chỉ cần ngươi kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, ta nhất định sẽ đưa ngươi thoát khỏi vở kịch này và đến bên ngươi hoàn toàn."Chu Yếm cắn môi, ánh mắt phức tạp. "Ngươi luôn nói muốn bảo vệ ta, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ ta cũng muốn bảo vệ ngươi không? Ta không muốn làm một con rối trong kế hoạch của ngươi, nhưng... nếu đây là điều ngươi thực sự muốn, ta sẽ làm theo."Ly Luân khẽ mỉm cười, đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má Chu Yếm."Ta biết ngươi luôn nhẫn nhịn vì ta. Nhưng ngươi phải hứa, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân mình trước. Nếu ta không có bên cạnh, ngươi không được để ai làm tổn thương ngươi."Chu Yếm nhìn Ly Luân, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa đau lòng. Hắn khẽ gật đầu, rồi dựa vào ngực Ly Luân, cảm nhận nhịp tim vững vàng của y."Ta không thích chuyện này," hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. "Nhưng chỉ cần ngươi hứa rằng tất cả sẽ kết thúc sớm thôi, ta sẽ tin ngươi."Ly Luân ôm chặt lấy hắn, cúi đầu thì thầm bên tai."Ta hứa,Chu Yếm. Ta hứa mọi chuyện sẽ kết thúc, và ta sẽ đưa ngươi rời khỏi vũng lầy này, để chúng ta có thể sống những ngày thật sự yên bình bên nhau."Cả hai lại chìm vào im lặng, nhưng lần này, không còn sự xa cách hay hiểu lầm. Mặc dù con đường phía trước còn đầy chông gai, nhưng họ đã có sự đồng cảm và tin tưởng lẫn nhau. Và với Chu Yếm, chỉ cần có lời hứa của Ly Luân, mọi đau khổ cũng trở nên đáng giá.---Trong phòng rộng lớn, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn hắt lên khuôn mặt đang hờn dỗi của Chu Yếm. Hắn ngồi bệch xuống ghế, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lườm lườm nhìn Ly Luân, vẻ mặt trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang bị mắng oan.Ly Luân, đứng cách đó vài bước, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị. Y chậm rãi nói:"Ta đã nói rồi, A Yếm. Nếu ngươi thấy khó chịu, ngươi có thể tùy ý xử lý Ngụy Linh Chi. Chỉ cần nàng không chết, ta sẽ không quan tâm."Nghe xong, Chu Yếm lập tức đứng bật dậy, chỉ tay vào Ly Luân, giọng như sắp khóc mà lại có chút nũng nịu:"Ngươi thật sự nghĩ ta là người như vậy à? Còn nữa, ngươi nói không quan tâm? Ngươi giỏi lắm, Ly Luân! Ngươi dám không quan tâm?"Ly Luân nhíu mày, vẻ mặt y khó hiểu:"Không phải ngươi lúc nào cũng phàn nàn nàng ta khiến ngươi khó chịu sao? Ta cho ngươi cơ hội xả giận, ngươi còn muốn gì nữa?"Chu Yếm giả vờ ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng đầy ai oán:"Ta còn muốn gì nữa hả? Ta muốn ngươi quan tâm ta cơ! Ta muốn ngươi thấy ta khổ sở thì xót xa, muốn ngươi đuổi nàng ta đi, chứ không phải nói cái câu 'ta không quan tâm'!"Ly Luân nhìn hắn chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cố nén cười nhưng không giấu được:"Ngươi... đang giả bộ giận dỗi sao?"Chu Yếm quay phắt lại, chỉ vào mặt mình, giọng to hẳn lên:"Giả bộ? Ta mà giả bộ? Nhìn xem, lông mày ta đã nhăn đến mức nào rồi! Ta là thật sự giận đấy! Nếu ngươi không giải thích rõ, ta sẽ... sẽ..."Ly Luân cắt ngang, thản nhiên hỏi:"Sẽ làm gì? Sẽ bỏ ta đi sao?"Chu Yếm nghẹn họng, ánh mắt lóe lên chút hoảng hốt nhưng cố giữ vẻ kiêu ngạo:"Ta... ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa! Không ôm ngươi nữa, không ngủ cạnh ngươi nữa! Hừ!"
Ly Luân cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Y bước tới gần, khẽ nhéo nhẹ mũi Chu Yếm, giọng nói mang theo ý cười:"Thật sao? Ngươi mà không ngủ cạnh ta, thì ai là người tối qua bám lấy tay ta, còn gọi 'Ly Luân, ngươi ôm ta ngủ đi'? Hửm?"Chu Yếm đỏ bừng mặt, vội quay người che giấu, giọng lắp bắp:"Ta... Ta không có! Đừng nói bậy! Là ngươi tự ôm ta trước!"Ly Luân khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng hơn:"Được rồi, đừng giận nữa. Ta thừa nhận, chuyện Ngụy Linh Chi chỉ là diễn kịch để lừa kẻ địch. Nàng ta chẳng là gì với ta cả. Ta thậm chí chưa từng chạm vào nàng ta. Tất cả đều là vì ngươi, vì ta muốn bảo vệ ngươi."Nghe xong, Chu Yếm quay lại, ánh mắt vẫn còn chút ấm ức nhưng đã bớt giận:"Thật không? Ngươi thề đi, nếu ngươi nói dối, thì sau này ngươi phải làm mọi việc ta bảo, kể cả gội đầu cho ta!"Ly Luân bật cười lớn, gật đầu:"Được, ta thề. Nếu nói dối, sau này ta sẽ trở thành người hầu riêng của ngươi, muốn ta làm gì cũng được."Chu Yếm cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch:"Được, lời này là ngươi nói đấy! Vậy từ giờ, mỗi tối ngươi phải ôm ta ngủ, không được giả vờ lạnh lùng nữa!"Ly Luân bật cười, kéo Chu Yếm vào lòng, ôm chặt lấy hắn."Được, ta đồng ý. Từ giờ, ngươi là đại gia, ta là tiểu hầu của ngươi. Nhưng nhớ đấy, đại gia, ngươi không được giận dỗi vô lý nữa!"Cả hai bật cười, không khí căng thẳng giữa họ hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa.---Trong căn phòng trang hoàng lộng lẫy nhưng chẳng hề mang chút hơi ấm, Ngụy Linh Chi ngồi trên chiếc ghế bành, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Triệu Viễn Châu đang bước vào. Nàng ta mỉm cười đầy toan tính, vẫy tay một cách ngạo mạn:"Lại đây, Triệu Viễn Châu,sao rồi mấy nay ngươi chắc sống vất vả lắm, hôm nay ta có vài việc muốn ngươi làm. Nhớ làm cho tốt, đừng để ta mất hứng."Triệu Viễn Châu đứng yên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. So với sự nhẫn nhịn trước đây, hôm nay hắn chẳng còn vẻ gì là yếu đuối hay khuất phục."Ngụy Linh Chi" hắn lạnh lùng nói, từng chữ như mang theo sự kiên quyết"Ta đã chịu đủ rồi. Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta? Cứ tưởng rằng ngươi là gì quan trọng trong lòng Ly Luân à? Để ta nói cho rõ: Ly Luân yêu ta, cô chẳng là cái gì cả. Dù hắn có đối xử với ta thế nào nữa thì cô cũng không chiếm được trái tim hắn"Ngụy Linh Chi sửng sốt, sắc mặt tái đi trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng cố lấy lại vẻ tự tin. Nàng ta cười gằn, cố tỏ ra không bị ảnh hưởng:"Yêu ngươi? Triệu Viễn Châu, ngươi đừng có tự lừa mình dối người. Nếu Ly Luân yêu ngươi thật, ngươi đã chẳng phải quỳ xuống hầu hạ ta. Ngươi chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi."Triệu Viễn Châu cười nhạt, tiến lên một bước, giọng nói đầy châm biếm:"Đúng vậy, ta đã từng nghĩ như thế. Nhưng giờ thì ta hiểu rõ rồi, và ngươi không có tư cách nói chuyện này với ta. Đừng tự huyễn hoặc mình là quan trọng trong mắt y."Ngụy Linh Chi siết chặt tay, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ nhưng không thể phản bác. Nàng ta hét lên:"Ngươi dám xúc phạm ta? Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi sao?"Triệu Viễn Châu nhún vai, gương mặt không chút sợ hãi."Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng quên một điều, Ngụy Linh Chi. Nếu ngươi còn dám giở trò, ta sẽ không khách khí. Ta đã nhường ngươi đủ rồi, đừng ép ta phải động tay."Ngụy Linh Chi nhìn Triệu Viễn Châu với ánh mắt đầy lửa giận, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của hắn, nàng ta không nói thêm được lời nào.Triệu Viễn Châu quay người bước đi, nhưng trước khi rời khỏi phòng, hắn ngoái đầu lại, ném cho nàng ta một ánh mắt sắc lạnh:"Từ giờ, ngươi tốt nhất nên tự biết giới hạn. Đừng để ta phải ra tay, vì lúc đó, ngươi sẽ không có cơ hội hối hận."Triệu Viễn Châu đứng thẳng người, sống lưng cứng cáp tựa như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, tỏa ra khí thế bức người. Hắn mặc bộ trường bào màu đen viền bạc, đơn giản nhưng không kém phần uy nghiêm. Ánh sáng yếu ớt trong phòng rọi xuống, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo đầy lạnh lùng, sâu thẳm như vực sâu không đáy.Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống Ngụy Linh Chi, mang theo chút khinh thường xen lẫn sự mỉa mai, như một vị vương giả đang đánh giá kẻ dưới mình.Khóe môi hắn nhếch nhẹ thành một nụ cười nửa vời, nhưng ẩn chứa sự giễu cợt, như thể những lời nói của nàng ta chẳng đáng lọt vào tai.Tay phải Triệu Viễn Châu nhàn nhã đặt sau lưng, dáng vẻ thản nhiên như thể hắn không hề bị bất kỳ lời lẽ khiêu khích nào của Ngụy Linh Chi làm lay động. Dáng đứng ung dung, nhưng mỗi bước tiến lên đều mang theo khí thế áp đảo, khiến không khí trong căn phòng như đông đặc lại.Khi hắn cất giọng, âm điệu trầm thấp, rõ ràng nhưng mang theo một loại uy lực khiến người nghe không khỏi run rẩy. Dáng vẻ điềm tĩnh, ngạo nghễ ấy như muốn khắc sâu vào lòng người đối diện rằng hắn chính là người kiểm soát cục diện, và không ai có quyền lay chuyển được vị thế của hắn, kể cả Ngụy Linh Chi.Triệu Viễn Châu không cần phải hét lên hay làm bất cứ điều gì mạnh bạo. Chỉ với ánh mắt sắc bén và nụ cười đầy ngạo khí, hắn khiến Ngụy Linh Chi tự cảm thấy mình nhỏ bé, như một con kiến đang run rẩy dưới bàn tay của hắn.---Ngụy Linh Chi vừa thấy Ly Luân bước vào, ánh mắt lạnh lùng của y quét qua cả căn phòng, nàng ta lập tức thay đổi thái độ. Từ dáng vẻ kiêu căng như chim công lúc nãy, Ngụy Linh Chi bỗng trở thành con thỏ nhỏ tội nghiệp.Nàng ta hơi cúi người, đôi mắt ngấn nước, như thể chỉ cần một cái chớp mắt nữa là giọt lệ sẽ tuôn trào. Giọng nói ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy một tảng băng cất lên:"Chủ nhân... Triệu Viễn Châu hắn... hắn bắt nạt ta... Ta chỉ muốn yên ổn ở đây, nhưng hắn cố tình làm khó dễ ta, còn nói những lời rất khó nghe. Thật sự ta không biết mình đã làm gì sai cả."Ngụy Linh Chi vừa nói vừa len lén nhìn Ly Luân, cố gắng khiến y mềm lòng. Động tác chậm rãi vuốt tóc, dáng điệu mỏng manh yếu đuối kia rõ ràng là để gây sự chú ý.Triệu Viễn Châu đứng bên cạnh, nghe từng lời từng chữ của nàng ta mà suýt nữa phì cười. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: "Giỏi thật, đúng là diễn sâu, không đi làm diễn viên thật là phí tài năng."Nhưng thay vì nổi giận hay cãi lại, Triệu Viễn Châu quyết định chơi lớn một phen, khiến nàng ta không ngờ đến.Hắn lập tức bước lên vài bước, thậm chí còn ngồi xuống cạnh Ly Luân, nắm chặt tay áo y và... bắt đầu diễn một màn kịch còn hoành tráng hơn cả Ngụy Linh Chi."Ly Luân!" Hắn gọi tên y, giọng đầy uất ức và nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ vừa bị người khác cướp mất món đồ yêu thích."Ngụy Linh Chi bắt nạt ta, sai ta làm hết việc này đến việc khác. Ngươi nhìn tay ta đi, đỏ hết cả lên đây này!" Hắn giơ tay lên, mặc dù chẳng hề có chút vết thương nào, nhưng vẻ mặt của hắn thì đầy tội nghiệp, như thể vừa phải gánh cả thế giới trên vai.Ngụy Linh Chi tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi Triệu Viễn Châu lại có thể chơi chiêu giống mình, mà còn làm lố hơn hẳn. Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, Triệu Viễn Châu đã quay sang nhìn Ly Luân, đôi mắt long lanh nước, giọng nói run run như thể sắp khóc:"Ly Luân,ngươi là yêu vương, ngươi phải công bằng! Ngươi chỉ đứng nhìn cô ta giả vờ đáng thương, còn ta thì không ai thèm quan tâm! Rõ ràng ta là người bị bắt nạt cơ mà. Ngươi phải làm chủ cho ta chứ!"Hắn thậm chí còn nghẹn ngào lau mắt bằng tay áo, làm như vừa khóc nức nở. Nhưng thật ra chẳng có giọt nước mắt nào cả, chỉ là diễn cho đủ trọn vai mà thôi.Ly Luân đứng giữa hai người, đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn qua Ngụy Linh Chi rồi lại nhìn Triệu Viễn Châu. Một bên là dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, một bên là sự đáng thương đến mức... làm quá. Cả hai đều đang cố tranh thủ sự chú ý của y, nhưng mỗi người lại một kiểu, khiến Ly Luân khó lòng phân xử."Triệu Viễn Châu!" Ly Luân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp pha chút bất đắc dĩ. "Ngươi đang làm trò gì thế? Đây không phải lúc để đùa giỡn!"Nhưng Triệu Viễn Châu chẳng hề nao núng. Hắn càng bám chặt tay áo Ly Luân hơn, vẻ mặt đầy thách thức."Ngươi nghĩ ta đang đùa sao? Ta đang rất nghiêm túc đấy! Ngươi không thấy ta đang khổ sở thế nào sao? Ngụy Linh Chi bắt ta rửa chén, quét dọn, còn muốn ta đi hái hoa cho cô ta! Ngươi thật sự nghĩ ta là người hầu của cô ta à?"Dực Du và Lục Yêu đứng ngoài cửa, nghe những lời đối thoại trong phòng mà suýt nữa ngã ngửa. Cả hai cố gắng nhịn cười đến mức vai run lên, nhưng ánh mắt lại đầy hứng thú.Ngụy Linh Chi cắn chặt môi, giận đến run người. Nàng ta không ngờ Triệu Viễn Châu lại dám ngang nhiên diễn trò ngay trước mặt Ly Luân, thậm chí còn làm lố hơn cả mình. Nàng ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:"Chủ , người đừng nghe hắn nói bậy. Rõ ràng là hắn cố ý gây sự với ta trước."Nhưng Triệu Viễn Châu đâu chịu thua. Hắn lập tức phản bác: "Ta gây sự? Cô có bằng chứng không? Ngược lại, ta có thể kể ra cả một danh sách những lần cô bắt nạt ta!"Ly Luân phất tay, ra hiệu cho cả hai im lặng. Ánh mắt y lướt qua Triệu Viễn Châu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ. "Ngươi đúng là... khiến người khác đau đầu. Nhưng thôi, chuyện này tạm gác lại, ta không muốn nghe thêm nữa."Triệu Viễn Châu hậm hực buông tay, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Hắn liếc nhìn Ngụy Linh Chi, ánh mắt đầy thách thức, như muốn nói: "Thấy chưa? Đừng hòng qua mặt ta."Ngụy Linh Chi siết chặt tay, tức giận nhưng không dám nói gì thêm. Ly Luân thì nhìn cả hai, vừa bất lực vừa buồn cười, cuối cùng chỉ lắc đầu, bỏ đi mà không nói thêm lời nào.Ngụy Linh Chi thấy mình không thể đấu khẩu thắng được Triệu Viễn Châu, trong lòng tức đến sôi gan nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài yếu đuối. Nàng ta liếc nhìn Ly Luân, trong đầu lóe lên một kế hoạch khác. Nắm lấy bụng mình, Ngụy Linh Chi khẽ rên rỉ, lảo đảo như sắp ngã:"Ôi... đau quá..." Nàng ta ôm bụng, sắc mặt trắng bệch giả tạo đến mức khiến bất kỳ ai nhìn cũng nghĩ nàng đang gặp chuyện nguy hiểm thật sự."Chủ nhân... cứu... cứu ta..."Triệu Viễn Châu đứng một bên, vừa thấy hành động của nàng ta thì lập tức bật cười khẩy trong lòng: "Cô ta lại bày trò gì nữa đây? Thật sự không biết mệt à?" Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô, ra vẻ không hiểu chuyện.Ngụy Linh Chi nghiến răng khi thấy phản ứng dửng dưng của hắn, càng làm trò hơn. Nàng ta thở hổn hển, lảo đảo bước vài bước rồi ngã xuống sàn. Lúc này, Ly Luân vừa quay lại sau khi nghe tiếng kêu đau, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ngụy Linh Chi đang nằm dưới đất."Ngụy Linh Chi, ngươi lại sao vậy?" Ly Luân hỏi, giọng điệu lãnh đạm như thể không quan tâm lắm. Nhưng ánh mắt y lại quét nhanh qua Triệu Viễn Châu, ra hiệu cho hắn phối hợp.Ngụy Linh Chi lập tức bắt lấy cơ hội, giọng run rẩy đầy đau đớn: "Chủ nhân, Triệu Viễn Châu... hắn... hắn đẩy ngã ta! Ta chỉ muốn hỏi vài câu, nhưng hắn... hắn thô bạo đẩy ta ra!"Triệu Viễn Châu nghe vậy thì cười lạnh trong lòng: "Đổ oan cho ta hả? Được, ta sẽ cho cô diễn đến cùng!" Hắn lập tức bước tới, giả vờ giận dữ, lớn tiếng cãi lại: "Ngụy Linh Chi! Cô đừng có bịa đặt! Ta làm gì mà đẩy cô chứ? Là cô tự ngã, còn muốn đổ lỗi cho ta!"Ngụy Linh Chi nước mắt lã chã, cố gắng gượng đứng dậy, nhưng lại yếu đuối ngã về phía Ly Luân, giọng thều thào: "Chủ nhân, ta không nói dối đâu... Nếu không tin, người có thể hỏi hắn!"Ly Luân im lặng vài giây, ánh mắt sắc bén quét qua cả hai người, sau đó thở dài như thể hết cách: "Đủ rồi. Triệu Viễn Châu, ngươi nói xem, tại sao lại đẩy Ngụy Linh Chi?"Triệu Viễn Châu há hốc miệng, vẻ mặt như muốn rớt cằm xuống đất: "Ly Luân! Sao Ngươi tin cô ta mà không tin ta chứ? Rõ ràng là cô ta tự ngã, còn vu khống cho ta!"Ly Luân nhìn hắn, nhướn mày nhẹ nhàng nhưng mang theo ý cảnh cáo, sau đó bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Ngụy Linh Chi. "Được rồi, để ta xem. Ngươi đau ở đâu?"Ngụy Linh Chi nhân cơ hội này, rúc sát vào người Ly Luân, giọng mềm mại yếu đuối như tơ: "Ta... ta đau ở bụng, Chủ nhân. E rằng ảnh hưởng đến cốt nhục trong bụng..."Nghe đến đây, Triệu Viễn Châu không nhịn được mà phì cười, nhưng lập tức giả vờ che miệng, biến tiếng cười thành một tiếng ho khan."Ngụy Linh Chi, cô diễn sâu như vậy có mệt không? Ta nói thật đấy, bụng cô mà thật sự có gì thì đến giờ nó cũng chẳng chịu được mấy cú ngã giả vờ này đâu!" Triệu Viễn Châu quay sang Ly Luân, cố tình làm vẻ mặt uất ức như đứa trẻ bị oan: "Ly Luân, Ngươi thật sự tin cô ta à? Ngươi thấy cô ta giả mà vẫn không vạch trần sao?"Ly Luân khẽ liếc Triệu Viễn Châu, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa mang chút ý cười khó phát hiện. "Ngươi im lặng đi." Y quay sang Ngụy Linh Chi, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt nhưng giọng nói đầy trấn an:"Được rồi, để ta gọi người tới xem xét ngươi một chút."Ngụy Linh Chi nghe vậy thì mừng rỡ, nghĩ rằng kế hoạch của mình thành công. Nhưng Triệu Viễn Châu lại không chịu để yên, bước tới đứng trước mặt Ly Luân, khoanh tay, mặt đầy kiêu ngạo."Nếu Ngươi định gọi người, thì cũng nên gọi ai đó để kiểm tra thử xem bụng cô ta có thật sự có cốt nhục không! Cô ta nói bậy bạ bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ Ngươi tin hết?"Ly Luân giả vờ nhíu mày, giọng trầm xuống: "Ngươi muốn gì, Triệu Viễn Châu?"Triệu Viễn Châu lập tức thay đổi thái độ, giọng đầy nịnh nọt: "Ta chỉ muốn công bằng thôi mà. Ngươi thấy đấy, cô ta cứ lấy bụng ra hù dọa người khác, thật sự khiến ta phát chán. Nếu không muốn ta đẩy cô ta lần sau, thì Ngươi nên quản lý kỹ hơn một chút."Ngụy Linh Chi nghe vậy thì sắc mặt tái mét, không ngờ Triệu Viễn Châu lại dám thách thức như thế. Nhưng nàng ta vẫn cố giữ dáng vẻ yếu đuối, giọng run run: "Chủ nhân... Ta... ta thật sự không làm gì sai..."Ly Luân thở dài, nhìn cả hai người như thể muốn nói: "Các ngươi đúng là khiến ta đau đầu." Sau đó y phất tay, lạnh nhạt nói: "Được rồi,ta sẽ gọi người đến xem ngươi và đứa trẻ thế nào.."Nói xong, Ly Luân bước ra ngoài, bỏ lại một Ngụy Linh Chi tức đến nghẹn lời và một Triệu Viễn Châu cười rạng rỡ như vừa thắng được ván bài lớn.Khi Ly Luân vừa bước ra khỏi phòng, Triệu Viễn Châu lập tức nối gót theo sau, khuôn mặt đầy vẻ "ấm ức". Hắn đi sau y, bước chân mạnh bạo cố tình tạo ra tiếng động lớn như muốn gây sự chú ý, nhưng Ly Luân vẫn tỏ ra điềm nhiên, không hề ngoái lại.Đến khi cả hai đi tới khu vườn phía sau, nơi không có ai, Triệu Viễn Châu cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn đứng chắn trước mặt Ly Luân, hai tay chống hông, đôi mắt lóe lên vẻ giận dỗi:"Ly Luân! Ngươi không thấy hôm nay ngươi đối xử với ta bất công lắm sao? Ngươi lại tin Ngụy Linh Chi hơn ta! Lại còn diễn kịch che chở cho nàng ta nữa. Hứ, ngươi xem, ta có còn chút giá trị nào trong mắt ngươi không vậy?"Ly Luân nhướn mày, nhìn Triệu Viễn Châu như thể đang xem một đứa trẻ đang giận hờn. "Ngươi muốn nói gì?"Triệu Viễn Châu hất cằm, cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại toát ra vẻ dỗi hờn không giấu được:"Ta nói, ta cực kỳ thất vọng về ngươi! Ta chịu oan mà ngươi còn không bênh ta. Ngươi có biết cảm giác của ta không? Cảm giác bị so sánh với cái người giả tạo đó, nó đau lòng cỡ nào không?"Ly Luân vẫn giữ thái độ bình thản, giọng nói trầm tĩnh: "Ngươi biết rõ chúng ta đang diễn kịch, vậy thì tại sao phải giận dỗi thật sự?"Triệu Viễn Châu nghe vậy thì bật cười lạnh, chỉ tay vào ngực mình: "Diễn kịch thì cũng phải có giới hạn chứ! Ngươi thì hay rồi, bảo vệ cô ta như báu vật trước mặt ta. Ngươi không sợ ta cảm thấy ngươi thật sự quan tâm cô ta hơn ta à? Ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không hả?"Ly Luân khẽ thở dài, nhưng khóe môi nhếch lên một chút. "Ngươi đang ăn dấm chua đấy à, A Yếm ?"
Triệu Viễn Châu lập tức phản ứng: "Ta? Ăn dấm? Ngươi đừng có mơ! Ta chỉ muốn đòi lại công bằng thôi!""Ồ, vậy à?" Ly Luân nhướn mày, bước lại gần hơn."Nếu ngươi không giận dỗi, thì tại sao mặt lại đỏ thế này?"Triệu Viễn Châu vô thức lùi lại một bước, đưa tay sờ mặt mình, rồi lập tức bật cười gượng: "Đỏ... đỏ gì mà đỏ? Ngươi đừng có mà lảng tránh vấn đề chính! Ngươi mau xin lỗi ta đi, ngay bây giờ!"Ly Luân cúi xuống, mặt đối mặt với Triệu Viễn Châu, ánh mắt trầm lặng nhưng mang theo ý cười thoáng qua."Xin lỗi? Được thôi. Ta xin lỗi vì đã làm ngươi khó chịu. Nhưng ngươi cũng phải nhớ, đây chỉ là diễn kịch, và ngươi là người duy nhất ta thật lòng tin tưởng."Triệu Viễn Châu lập tức ngẩn người, đôi mắt sáng lên một chút, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu giận hờn: "Hứ, nghe cũng tạm được. Nhưng ta nói cho ngươi biết, lần sau mà còn dám làm vậy trước mặt người khác, đừng trách ta không khách khí!"Ly Luân bật cười nhẹ, vươn tay vỗ vai hắn: "Được rồi, ta hứa. Nhưng ngươi cũng bớt làm trò trước mặt Ngụy Linh Chi đi. Ngươi càng chọc tức nàng ta, ta càng khó giải quyết đấy."Triệu Viễn Châu khoanh tay, nghiêng đầu, tỏ vẻ "hừ lạnh": "Khó thì để ngươi tự mà lo. Ta không quan tâm. Còn giờ thì ta giận, ngươi mau nghĩ cách dỗ ta đi!"Ly Luân nhíu mày nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Ngươi muốn ta dỗ ngươi thế nào?"Triệu Viễn Châu lập tức nở nụ cười gian xảo: "Rất đơn giản! Bữa tối nay, ngươi tự tay làm cho ta ăn. Phải là món ta thích nhất đấy. À, còn nữa, ngươi phải chịu nghe ta phàn nàn suốt bữa ăn mà không được phản bác!"Ly Luân nhìn hắn một lúc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng lại không nỡ từ chối. "Được, tùy ngươi."Triệu Viễn Châu nghe vậy thì mừng rỡ, nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch:"Hừ, xem như ngươi còn chút lương tâm. Lần này ta tạm tha cho ngươi. Đi thôi, ta đói rồi!"Hắn quay người, bước nhanh về phía phòng ăn, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi thì không giấu được chút đắc ý. Ly Luân nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ lắc đầu, thở dài. "Ngươi đúng là càng ngày càng khó dỗ, Triệu Viễn Châu."Triệu Viễn Châu đương nhiên hiểu rõ, chỉ là chơi đùa với cô ta một chút thôi.
"Có một chuyện ta muốn ngươi hiểu rõ" Ly Luân nói, giọng mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy."Mặc dù chúng ta đã nói rõ ràng mọi hiểu lầm, nhưng trước mắt, ta cần ngươi tiếp tục diễn vai bất hòa với ta."Chu Yếm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ly Luân. "Ngươi đang đùa sao? Sau tất cả những gì đã xảy ra, ngươi còn muốn ta làm chuyện này?"Ly Luân khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Chu Yếm."Ta biết ngươi không muốn. Nhưng tình hình hiện tại không đơn giản như ngươi nghĩ. Ngụy Linh Chi chỉ là một nữ nhân bình thường, nhưng những người đứng sau nàng ta còn nguy hiểm hơn rất nhiều, yêu lực ngươi không còn. Nếu chúng ta để lộ bất kỳ dấu hiệu hòa giải nào, bọn họ sẽ hành động ngay lập tức. Ta không thể để ngươi bị cuốn vào nguy hiểm."Chu Yếm cau mày, đôi mắt lóe lên sự không đồng tình. "Nhưng ta không sợ nguy hiểm. Dù thế nào ta cũng muốn ở bên ngươi, cùng ngươi đối mặt với tất cả!"Ly Luân cười nhạt, ánh mắt hiện lên chút buồn bã."Ta biết ngươi dũng cảm và kiên cường, nhưng ta không thể để ngươi chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Những kẻ đứng sau Ngụy Linh Chi đã theo dõi chúng ta từ lâu. Nếu chúng ta diễn kịch bất hòa, ít nhất có thể khiến chúng lơ là cảnh giác, và ta sẽ có thời gian chuẩn bị đối sách."Chu Yếm im lặng một lúc lâu, đôi mắt thấp thoáng sự do dự. Cuối cùng, hắn thở dài, giọng nói pha lẫn chút ấm ức:"Ngươi thật sự nghĩ cách này là tốt nhất sao? Để ta tiếp tục đóng vai kẻ bị ngươi đối xử lạnh nhạt, bị sỉ nhục, còn ngươi thì đứng đó giả vờ như không quan tâm?"Ly Luân gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào Chu Yếm."Ta biết điều đó khó khăn với ngươi, nhưng hãy tin ta. Mọi chuyện ta làm đều là để bảo vệ ngươi. Chỉ cần ngươi kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, ta nhất định sẽ đưa ngươi thoát khỏi vở kịch này và đến bên ngươi hoàn toàn."Chu Yếm cắn môi, ánh mắt phức tạp. "Ngươi luôn nói muốn bảo vệ ta, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ ta cũng muốn bảo vệ ngươi không? Ta không muốn làm một con rối trong kế hoạch của ngươi, nhưng... nếu đây là điều ngươi thực sự muốn, ta sẽ làm theo."Ly Luân khẽ mỉm cười, đưa tay lên chạm nhẹ vào gò má Chu Yếm."Ta biết ngươi luôn nhẫn nhịn vì ta. Nhưng ngươi phải hứa, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân mình trước. Nếu ta không có bên cạnh, ngươi không được để ai làm tổn thương ngươi."Chu Yếm nhìn Ly Luân, trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa đau lòng. Hắn khẽ gật đầu, rồi dựa vào ngực Ly Luân, cảm nhận nhịp tim vững vàng của y."Ta không thích chuyện này," hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. "Nhưng chỉ cần ngươi hứa rằng tất cả sẽ kết thúc sớm thôi, ta sẽ tin ngươi."Ly Luân ôm chặt lấy hắn, cúi đầu thì thầm bên tai."Ta hứa,Chu Yếm. Ta hứa mọi chuyện sẽ kết thúc, và ta sẽ đưa ngươi rời khỏi vũng lầy này, để chúng ta có thể sống những ngày thật sự yên bình bên nhau."Cả hai lại chìm vào im lặng, nhưng lần này, không còn sự xa cách hay hiểu lầm. Mặc dù con đường phía trước còn đầy chông gai, nhưng họ đã có sự đồng cảm và tin tưởng lẫn nhau. Và với Chu Yếm, chỉ cần có lời hứa của Ly Luân, mọi đau khổ cũng trở nên đáng giá.---Trong phòng rộng lớn, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn hắt lên khuôn mặt đang hờn dỗi của Chu Yếm. Hắn ngồi bệch xuống ghế, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lườm lườm nhìn Ly Luân, vẻ mặt trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang bị mắng oan.Ly Luân, đứng cách đó vài bước, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị. Y chậm rãi nói:"Ta đã nói rồi, A Yếm. Nếu ngươi thấy khó chịu, ngươi có thể tùy ý xử lý Ngụy Linh Chi. Chỉ cần nàng không chết, ta sẽ không quan tâm."Nghe xong, Chu Yếm lập tức đứng bật dậy, chỉ tay vào Ly Luân, giọng như sắp khóc mà lại có chút nũng nịu:"Ngươi thật sự nghĩ ta là người như vậy à? Còn nữa, ngươi nói không quan tâm? Ngươi giỏi lắm, Ly Luân! Ngươi dám không quan tâm?"Ly Luân nhíu mày, vẻ mặt y khó hiểu:"Không phải ngươi lúc nào cũng phàn nàn nàng ta khiến ngươi khó chịu sao? Ta cho ngươi cơ hội xả giận, ngươi còn muốn gì nữa?"Chu Yếm giả vờ ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng đầy ai oán:"Ta còn muốn gì nữa hả? Ta muốn ngươi quan tâm ta cơ! Ta muốn ngươi thấy ta khổ sở thì xót xa, muốn ngươi đuổi nàng ta đi, chứ không phải nói cái câu 'ta không quan tâm'!"Ly Luân nhìn hắn chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cố nén cười nhưng không giấu được:"Ngươi... đang giả bộ giận dỗi sao?"Chu Yếm quay phắt lại, chỉ vào mặt mình, giọng to hẳn lên:"Giả bộ? Ta mà giả bộ? Nhìn xem, lông mày ta đã nhăn đến mức nào rồi! Ta là thật sự giận đấy! Nếu ngươi không giải thích rõ, ta sẽ... sẽ..."Ly Luân cắt ngang, thản nhiên hỏi:"Sẽ làm gì? Sẽ bỏ ta đi sao?"Chu Yếm nghẹn họng, ánh mắt lóe lên chút hoảng hốt nhưng cố giữ vẻ kiêu ngạo:"Ta... ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa! Không ôm ngươi nữa, không ngủ cạnh ngươi nữa! Hừ!"
Ly Luân cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Y bước tới gần, khẽ nhéo nhẹ mũi Chu Yếm, giọng nói mang theo ý cười:"Thật sao? Ngươi mà không ngủ cạnh ta, thì ai là người tối qua bám lấy tay ta, còn gọi 'Ly Luân, ngươi ôm ta ngủ đi'? Hửm?"Chu Yếm đỏ bừng mặt, vội quay người che giấu, giọng lắp bắp:"Ta... Ta không có! Đừng nói bậy! Là ngươi tự ôm ta trước!"Ly Luân khẽ thở dài, đôi mắt dịu dàng hơn:"Được rồi, đừng giận nữa. Ta thừa nhận, chuyện Ngụy Linh Chi chỉ là diễn kịch để lừa kẻ địch. Nàng ta chẳng là gì với ta cả. Ta thậm chí chưa từng chạm vào nàng ta. Tất cả đều là vì ngươi, vì ta muốn bảo vệ ngươi."Nghe xong, Chu Yếm quay lại, ánh mắt vẫn còn chút ấm ức nhưng đã bớt giận:"Thật không? Ngươi thề đi, nếu ngươi nói dối, thì sau này ngươi phải làm mọi việc ta bảo, kể cả gội đầu cho ta!"Ly Luân bật cười lớn, gật đầu:"Được, ta thề. Nếu nói dối, sau này ta sẽ trở thành người hầu riêng của ngươi, muốn ta làm gì cũng được."Chu Yếm cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch:"Được, lời này là ngươi nói đấy! Vậy từ giờ, mỗi tối ngươi phải ôm ta ngủ, không được giả vờ lạnh lùng nữa!"Ly Luân bật cười, kéo Chu Yếm vào lòng, ôm chặt lấy hắn."Được, ta đồng ý. Từ giờ, ngươi là đại gia, ta là tiểu hầu của ngươi. Nhưng nhớ đấy, đại gia, ngươi không được giận dỗi vô lý nữa!"Cả hai bật cười, không khí căng thẳng giữa họ hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự ấm áp lan tỏa.---Trong căn phòng trang hoàng lộng lẫy nhưng chẳng hề mang chút hơi ấm, Ngụy Linh Chi ngồi trên chiếc ghế bành, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Triệu Viễn Châu đang bước vào. Nàng ta mỉm cười đầy toan tính, vẫy tay một cách ngạo mạn:"Lại đây, Triệu Viễn Châu,sao rồi mấy nay ngươi chắc sống vất vả lắm, hôm nay ta có vài việc muốn ngươi làm. Nhớ làm cho tốt, đừng để ta mất hứng."Triệu Viễn Châu đứng yên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. So với sự nhẫn nhịn trước đây, hôm nay hắn chẳng còn vẻ gì là yếu đuối hay khuất phục."Ngụy Linh Chi" hắn lạnh lùng nói, từng chữ như mang theo sự kiên quyết"Ta đã chịu đủ rồi. Ngươi nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho ta? Cứ tưởng rằng ngươi là gì quan trọng trong lòng Ly Luân à? Để ta nói cho rõ: Ly Luân yêu ta, cô chẳng là cái gì cả. Dù hắn có đối xử với ta thế nào nữa thì cô cũng không chiếm được trái tim hắn"Ngụy Linh Chi sửng sốt, sắc mặt tái đi trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng cố lấy lại vẻ tự tin. Nàng ta cười gằn, cố tỏ ra không bị ảnh hưởng:"Yêu ngươi? Triệu Viễn Châu, ngươi đừng có tự lừa mình dối người. Nếu Ly Luân yêu ngươi thật, ngươi đã chẳng phải quỳ xuống hầu hạ ta. Ngươi chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà thôi."Triệu Viễn Châu cười nhạt, tiến lên một bước, giọng nói đầy châm biếm:"Đúng vậy, ta đã từng nghĩ như thế. Nhưng giờ thì ta hiểu rõ rồi, và ngươi không có tư cách nói chuyện này với ta. Đừng tự huyễn hoặc mình là quan trọng trong mắt y."Ngụy Linh Chi siết chặt tay, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ nhưng không thể phản bác. Nàng ta hét lên:"Ngươi dám xúc phạm ta? Ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi sao?"Triệu Viễn Châu nhún vai, gương mặt không chút sợ hãi."Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng quên một điều, Ngụy Linh Chi. Nếu ngươi còn dám giở trò, ta sẽ không khách khí. Ta đã nhường ngươi đủ rồi, đừng ép ta phải động tay."Ngụy Linh Chi nhìn Triệu Viễn Châu với ánh mắt đầy lửa giận, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của hắn, nàng ta không nói thêm được lời nào.Triệu Viễn Châu quay người bước đi, nhưng trước khi rời khỏi phòng, hắn ngoái đầu lại, ném cho nàng ta một ánh mắt sắc lạnh:"Từ giờ, ngươi tốt nhất nên tự biết giới hạn. Đừng để ta phải ra tay, vì lúc đó, ngươi sẽ không có cơ hội hối hận."Triệu Viễn Châu đứng thẳng người, sống lưng cứng cáp tựa như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, tỏa ra khí thế bức người. Hắn mặc bộ trường bào màu đen viền bạc, đơn giản nhưng không kém phần uy nghiêm. Ánh sáng yếu ớt trong phòng rọi xuống, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo đầy lạnh lùng, sâu thẳm như vực sâu không đáy.Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống Ngụy Linh Chi, mang theo chút khinh thường xen lẫn sự mỉa mai, như một vị vương giả đang đánh giá kẻ dưới mình.Khóe môi hắn nhếch nhẹ thành một nụ cười nửa vời, nhưng ẩn chứa sự giễu cợt, như thể những lời nói của nàng ta chẳng đáng lọt vào tai.Tay phải Triệu Viễn Châu nhàn nhã đặt sau lưng, dáng vẻ thản nhiên như thể hắn không hề bị bất kỳ lời lẽ khiêu khích nào của Ngụy Linh Chi làm lay động. Dáng đứng ung dung, nhưng mỗi bước tiến lên đều mang theo khí thế áp đảo, khiến không khí trong căn phòng như đông đặc lại.Khi hắn cất giọng, âm điệu trầm thấp, rõ ràng nhưng mang theo một loại uy lực khiến người nghe không khỏi run rẩy. Dáng vẻ điềm tĩnh, ngạo nghễ ấy như muốn khắc sâu vào lòng người đối diện rằng hắn chính là người kiểm soát cục diện, và không ai có quyền lay chuyển được vị thế của hắn, kể cả Ngụy Linh Chi.Triệu Viễn Châu không cần phải hét lên hay làm bất cứ điều gì mạnh bạo. Chỉ với ánh mắt sắc bén và nụ cười đầy ngạo khí, hắn khiến Ngụy Linh Chi tự cảm thấy mình nhỏ bé, như một con kiến đang run rẩy dưới bàn tay của hắn.---Ngụy Linh Chi vừa thấy Ly Luân bước vào, ánh mắt lạnh lùng của y quét qua cả căn phòng, nàng ta lập tức thay đổi thái độ. Từ dáng vẻ kiêu căng như chim công lúc nãy, Ngụy Linh Chi bỗng trở thành con thỏ nhỏ tội nghiệp.Nàng ta hơi cúi người, đôi mắt ngấn nước, như thể chỉ cần một cái chớp mắt nữa là giọt lệ sẽ tuôn trào. Giọng nói ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy một tảng băng cất lên:"Chủ nhân... Triệu Viễn Châu hắn... hắn bắt nạt ta... Ta chỉ muốn yên ổn ở đây, nhưng hắn cố tình làm khó dễ ta, còn nói những lời rất khó nghe. Thật sự ta không biết mình đã làm gì sai cả."Ngụy Linh Chi vừa nói vừa len lén nhìn Ly Luân, cố gắng khiến y mềm lòng. Động tác chậm rãi vuốt tóc, dáng điệu mỏng manh yếu đuối kia rõ ràng là để gây sự chú ý.Triệu Viễn Châu đứng bên cạnh, nghe từng lời từng chữ của nàng ta mà suýt nữa phì cười. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: "Giỏi thật, đúng là diễn sâu, không đi làm diễn viên thật là phí tài năng."Nhưng thay vì nổi giận hay cãi lại, Triệu Viễn Châu quyết định chơi lớn một phen, khiến nàng ta không ngờ đến.Hắn lập tức bước lên vài bước, thậm chí còn ngồi xuống cạnh Ly Luân, nắm chặt tay áo y và... bắt đầu diễn một màn kịch còn hoành tráng hơn cả Ngụy Linh Chi."Ly Luân!" Hắn gọi tên y, giọng đầy uất ức và nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ vừa bị người khác cướp mất món đồ yêu thích."Ngụy Linh Chi bắt nạt ta, sai ta làm hết việc này đến việc khác. Ngươi nhìn tay ta đi, đỏ hết cả lên đây này!" Hắn giơ tay lên, mặc dù chẳng hề có chút vết thương nào, nhưng vẻ mặt của hắn thì đầy tội nghiệp, như thể vừa phải gánh cả thế giới trên vai.Ngụy Linh Chi tròn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi Triệu Viễn Châu lại có thể chơi chiêu giống mình, mà còn làm lố hơn hẳn. Nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, Triệu Viễn Châu đã quay sang nhìn Ly Luân, đôi mắt long lanh nước, giọng nói run run như thể sắp khóc:"Ly Luân,ngươi là yêu vương, ngươi phải công bằng! Ngươi chỉ đứng nhìn cô ta giả vờ đáng thương, còn ta thì không ai thèm quan tâm! Rõ ràng ta là người bị bắt nạt cơ mà. Ngươi phải làm chủ cho ta chứ!"Hắn thậm chí còn nghẹn ngào lau mắt bằng tay áo, làm như vừa khóc nức nở. Nhưng thật ra chẳng có giọt nước mắt nào cả, chỉ là diễn cho đủ trọn vai mà thôi.Ly Luân đứng giữa hai người, đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn qua Ngụy Linh Chi rồi lại nhìn Triệu Viễn Châu. Một bên là dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, một bên là sự đáng thương đến mức... làm quá. Cả hai đều đang cố tranh thủ sự chú ý của y, nhưng mỗi người lại một kiểu, khiến Ly Luân khó lòng phân xử."Triệu Viễn Châu!" Ly Luân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp pha chút bất đắc dĩ. "Ngươi đang làm trò gì thế? Đây không phải lúc để đùa giỡn!"Nhưng Triệu Viễn Châu chẳng hề nao núng. Hắn càng bám chặt tay áo Ly Luân hơn, vẻ mặt đầy thách thức."Ngươi nghĩ ta đang đùa sao? Ta đang rất nghiêm túc đấy! Ngươi không thấy ta đang khổ sở thế nào sao? Ngụy Linh Chi bắt ta rửa chén, quét dọn, còn muốn ta đi hái hoa cho cô ta! Ngươi thật sự nghĩ ta là người hầu của cô ta à?"Dực Du và Lục Yêu đứng ngoài cửa, nghe những lời đối thoại trong phòng mà suýt nữa ngã ngửa. Cả hai cố gắng nhịn cười đến mức vai run lên, nhưng ánh mắt lại đầy hứng thú.Ngụy Linh Chi cắn chặt môi, giận đến run người. Nàng ta không ngờ Triệu Viễn Châu lại dám ngang nhiên diễn trò ngay trước mặt Ly Luân, thậm chí còn làm lố hơn cả mình. Nàng ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:"Chủ , người đừng nghe hắn nói bậy. Rõ ràng là hắn cố ý gây sự với ta trước."Nhưng Triệu Viễn Châu đâu chịu thua. Hắn lập tức phản bác: "Ta gây sự? Cô có bằng chứng không? Ngược lại, ta có thể kể ra cả một danh sách những lần cô bắt nạt ta!"Ly Luân phất tay, ra hiệu cho cả hai im lặng. Ánh mắt y lướt qua Triệu Viễn Châu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ. "Ngươi đúng là... khiến người khác đau đầu. Nhưng thôi, chuyện này tạm gác lại, ta không muốn nghe thêm nữa."Triệu Viễn Châu hậm hực buông tay, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Hắn liếc nhìn Ngụy Linh Chi, ánh mắt đầy thách thức, như muốn nói: "Thấy chưa? Đừng hòng qua mặt ta."Ngụy Linh Chi siết chặt tay, tức giận nhưng không dám nói gì thêm. Ly Luân thì nhìn cả hai, vừa bất lực vừa buồn cười, cuối cùng chỉ lắc đầu, bỏ đi mà không nói thêm lời nào.Ngụy Linh Chi thấy mình không thể đấu khẩu thắng được Triệu Viễn Châu, trong lòng tức đến sôi gan nhưng vẫn cố giữ vẻ ngoài yếu đuối. Nàng ta liếc nhìn Ly Luân, trong đầu lóe lên một kế hoạch khác. Nắm lấy bụng mình, Ngụy Linh Chi khẽ rên rỉ, lảo đảo như sắp ngã:"Ôi... đau quá..." Nàng ta ôm bụng, sắc mặt trắng bệch giả tạo đến mức khiến bất kỳ ai nhìn cũng nghĩ nàng đang gặp chuyện nguy hiểm thật sự."Chủ nhân... cứu... cứu ta..."Triệu Viễn Châu đứng một bên, vừa thấy hành động của nàng ta thì lập tức bật cười khẩy trong lòng: "Cô ta lại bày trò gì nữa đây? Thật sự không biết mệt à?" Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ mặt ngây ngô, ra vẻ không hiểu chuyện.Ngụy Linh Chi nghiến răng khi thấy phản ứng dửng dưng của hắn, càng làm trò hơn. Nàng ta thở hổn hển, lảo đảo bước vài bước rồi ngã xuống sàn. Lúc này, Ly Luân vừa quay lại sau khi nghe tiếng kêu đau, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ngụy Linh Chi đang nằm dưới đất."Ngụy Linh Chi, ngươi lại sao vậy?" Ly Luân hỏi, giọng điệu lãnh đạm như thể không quan tâm lắm. Nhưng ánh mắt y lại quét nhanh qua Triệu Viễn Châu, ra hiệu cho hắn phối hợp.Ngụy Linh Chi lập tức bắt lấy cơ hội, giọng run rẩy đầy đau đớn: "Chủ nhân, Triệu Viễn Châu... hắn... hắn đẩy ngã ta! Ta chỉ muốn hỏi vài câu, nhưng hắn... hắn thô bạo đẩy ta ra!"Triệu Viễn Châu nghe vậy thì cười lạnh trong lòng: "Đổ oan cho ta hả? Được, ta sẽ cho cô diễn đến cùng!" Hắn lập tức bước tới, giả vờ giận dữ, lớn tiếng cãi lại: "Ngụy Linh Chi! Cô đừng có bịa đặt! Ta làm gì mà đẩy cô chứ? Là cô tự ngã, còn muốn đổ lỗi cho ta!"Ngụy Linh Chi nước mắt lã chã, cố gắng gượng đứng dậy, nhưng lại yếu đuối ngã về phía Ly Luân, giọng thều thào: "Chủ nhân, ta không nói dối đâu... Nếu không tin, người có thể hỏi hắn!"Ly Luân im lặng vài giây, ánh mắt sắc bén quét qua cả hai người, sau đó thở dài như thể hết cách: "Đủ rồi. Triệu Viễn Châu, ngươi nói xem, tại sao lại đẩy Ngụy Linh Chi?"Triệu Viễn Châu há hốc miệng, vẻ mặt như muốn rớt cằm xuống đất: "Ly Luân! Sao Ngươi tin cô ta mà không tin ta chứ? Rõ ràng là cô ta tự ngã, còn vu khống cho ta!"Ly Luân nhìn hắn, nhướn mày nhẹ nhàng nhưng mang theo ý cảnh cáo, sau đó bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Ngụy Linh Chi. "Được rồi, để ta xem. Ngươi đau ở đâu?"Ngụy Linh Chi nhân cơ hội này, rúc sát vào người Ly Luân, giọng mềm mại yếu đuối như tơ: "Ta... ta đau ở bụng, Chủ nhân. E rằng ảnh hưởng đến cốt nhục trong bụng..."Nghe đến đây, Triệu Viễn Châu không nhịn được mà phì cười, nhưng lập tức giả vờ che miệng, biến tiếng cười thành một tiếng ho khan."Ngụy Linh Chi, cô diễn sâu như vậy có mệt không? Ta nói thật đấy, bụng cô mà thật sự có gì thì đến giờ nó cũng chẳng chịu được mấy cú ngã giả vờ này đâu!" Triệu Viễn Châu quay sang Ly Luân, cố tình làm vẻ mặt uất ức như đứa trẻ bị oan: "Ly Luân, Ngươi thật sự tin cô ta à? Ngươi thấy cô ta giả mà vẫn không vạch trần sao?"Ly Luân khẽ liếc Triệu Viễn Châu, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa mang chút ý cười khó phát hiện. "Ngươi im lặng đi." Y quay sang Ngụy Linh Chi, vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt nhưng giọng nói đầy trấn an:"Được rồi, để ta gọi người tới xem xét ngươi một chút."Ngụy Linh Chi nghe vậy thì mừng rỡ, nghĩ rằng kế hoạch của mình thành công. Nhưng Triệu Viễn Châu lại không chịu để yên, bước tới đứng trước mặt Ly Luân, khoanh tay, mặt đầy kiêu ngạo."Nếu Ngươi định gọi người, thì cũng nên gọi ai đó để kiểm tra thử xem bụng cô ta có thật sự có cốt nhục không! Cô ta nói bậy bạ bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ Ngươi tin hết?"Ly Luân giả vờ nhíu mày, giọng trầm xuống: "Ngươi muốn gì, Triệu Viễn Châu?"Triệu Viễn Châu lập tức thay đổi thái độ, giọng đầy nịnh nọt: "Ta chỉ muốn công bằng thôi mà. Ngươi thấy đấy, cô ta cứ lấy bụng ra hù dọa người khác, thật sự khiến ta phát chán. Nếu không muốn ta đẩy cô ta lần sau, thì Ngươi nên quản lý kỹ hơn một chút."Ngụy Linh Chi nghe vậy thì sắc mặt tái mét, không ngờ Triệu Viễn Châu lại dám thách thức như thế. Nhưng nàng ta vẫn cố giữ dáng vẻ yếu đuối, giọng run run: "Chủ nhân... Ta... ta thật sự không làm gì sai..."Ly Luân thở dài, nhìn cả hai người như thể muốn nói: "Các ngươi đúng là khiến ta đau đầu." Sau đó y phất tay, lạnh nhạt nói: "Được rồi,ta sẽ gọi người đến xem ngươi và đứa trẻ thế nào.."Nói xong, Ly Luân bước ra ngoài, bỏ lại một Ngụy Linh Chi tức đến nghẹn lời và một Triệu Viễn Châu cười rạng rỡ như vừa thắng được ván bài lớn.Khi Ly Luân vừa bước ra khỏi phòng, Triệu Viễn Châu lập tức nối gót theo sau, khuôn mặt đầy vẻ "ấm ức". Hắn đi sau y, bước chân mạnh bạo cố tình tạo ra tiếng động lớn như muốn gây sự chú ý, nhưng Ly Luân vẫn tỏ ra điềm nhiên, không hề ngoái lại.Đến khi cả hai đi tới khu vườn phía sau, nơi không có ai, Triệu Viễn Châu cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn đứng chắn trước mặt Ly Luân, hai tay chống hông, đôi mắt lóe lên vẻ giận dỗi:"Ly Luân! Ngươi không thấy hôm nay ngươi đối xử với ta bất công lắm sao? Ngươi lại tin Ngụy Linh Chi hơn ta! Lại còn diễn kịch che chở cho nàng ta nữa. Hứ, ngươi xem, ta có còn chút giá trị nào trong mắt ngươi không vậy?"Ly Luân nhướn mày, nhìn Triệu Viễn Châu như thể đang xem một đứa trẻ đang giận hờn. "Ngươi muốn nói gì?"Triệu Viễn Châu hất cằm, cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng giọng nói lại toát ra vẻ dỗi hờn không giấu được:"Ta nói, ta cực kỳ thất vọng về ngươi! Ta chịu oan mà ngươi còn không bênh ta. Ngươi có biết cảm giác của ta không? Cảm giác bị so sánh với cái người giả tạo đó, nó đau lòng cỡ nào không?"Ly Luân vẫn giữ thái độ bình thản, giọng nói trầm tĩnh: "Ngươi biết rõ chúng ta đang diễn kịch, vậy thì tại sao phải giận dỗi thật sự?"Triệu Viễn Châu nghe vậy thì bật cười lạnh, chỉ tay vào ngực mình: "Diễn kịch thì cũng phải có giới hạn chứ! Ngươi thì hay rồi, bảo vệ cô ta như báu vật trước mặt ta. Ngươi không sợ ta cảm thấy ngươi thật sự quan tâm cô ta hơn ta à? Ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không hả?"Ly Luân khẽ thở dài, nhưng khóe môi nhếch lên một chút. "Ngươi đang ăn dấm chua đấy à, A Yếm ?"
Triệu Viễn Châu lập tức phản ứng: "Ta? Ăn dấm? Ngươi đừng có mơ! Ta chỉ muốn đòi lại công bằng thôi!""Ồ, vậy à?" Ly Luân nhướn mày, bước lại gần hơn."Nếu ngươi không giận dỗi, thì tại sao mặt lại đỏ thế này?"Triệu Viễn Châu vô thức lùi lại một bước, đưa tay sờ mặt mình, rồi lập tức bật cười gượng: "Đỏ... đỏ gì mà đỏ? Ngươi đừng có mà lảng tránh vấn đề chính! Ngươi mau xin lỗi ta đi, ngay bây giờ!"Ly Luân cúi xuống, mặt đối mặt với Triệu Viễn Châu, ánh mắt trầm lặng nhưng mang theo ý cười thoáng qua."Xin lỗi? Được thôi. Ta xin lỗi vì đã làm ngươi khó chịu. Nhưng ngươi cũng phải nhớ, đây chỉ là diễn kịch, và ngươi là người duy nhất ta thật lòng tin tưởng."Triệu Viễn Châu lập tức ngẩn người, đôi mắt sáng lên một chút, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu giận hờn: "Hứ, nghe cũng tạm được. Nhưng ta nói cho ngươi biết, lần sau mà còn dám làm vậy trước mặt người khác, đừng trách ta không khách khí!"Ly Luân bật cười nhẹ, vươn tay vỗ vai hắn: "Được rồi, ta hứa. Nhưng ngươi cũng bớt làm trò trước mặt Ngụy Linh Chi đi. Ngươi càng chọc tức nàng ta, ta càng khó giải quyết đấy."Triệu Viễn Châu khoanh tay, nghiêng đầu, tỏ vẻ "hừ lạnh": "Khó thì để ngươi tự mà lo. Ta không quan tâm. Còn giờ thì ta giận, ngươi mau nghĩ cách dỗ ta đi!"Ly Luân nhíu mày nhẹ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Ngươi muốn ta dỗ ngươi thế nào?"Triệu Viễn Châu lập tức nở nụ cười gian xảo: "Rất đơn giản! Bữa tối nay, ngươi tự tay làm cho ta ăn. Phải là món ta thích nhất đấy. À, còn nữa, ngươi phải chịu nghe ta phàn nàn suốt bữa ăn mà không được phản bác!"Ly Luân nhìn hắn một lúc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng lại không nỡ từ chối. "Được, tùy ngươi."Triệu Viễn Châu nghe vậy thì mừng rỡ, nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch:"Hừ, xem như ngươi còn chút lương tâm. Lần này ta tạm tha cho ngươi. Đi thôi, ta đói rồi!"Hắn quay người, bước nhanh về phía phòng ăn, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi thì không giấu được chút đắc ý. Ly Luân nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ lắc đầu, thở dài. "Ngươi đúng là càng ngày càng khó dỗ, Triệu Viễn Châu."Triệu Viễn Châu đương nhiên hiểu rõ, chỉ là chơi đùa với cô ta một chút thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com