[ LY THỦY HÀNH CHU ] - Ô ĐỊNH TRỐNG TÌNH
Chương 40. Triệu Viễn Châu hoá ra từ đầu ngươi chỉ lợi dụng ta
Cơn đau ập đến mà không hề báo trước.Ly Luân đang ngồi trước án thư, ánh mắt lơ đãng nhìn qua tàn hương còn vương trên giá nến, trong lòng có chút mơ hồ không rõ ràng.Từ khi bị Triệu Viễn Châu đâm một nhát vào tim, thương thế của y vẫn chưa thực sự hồi phục hoàn toàn. Dù yêu lực trong cơ thể có mạnh đến đâu, vẫn không thể lập tức chữa lành vết thương từ người quan trọng nhất gây ra.Nhưng điều đáng nói hơn cả…Là cơn đau trong lòng y, càng lúc càng trở nên trầm trọng.Hắn… tại sao lại đâm ta?Ly Luân đã tự hỏi câu đó không biết bao nhiêu lần.
Vì hận sao?Vì oán trách sao?Vì chưa từng thật lòng sao?Hay là… vì hắn đã hoàn toàn từ bỏ y?Lòng ngực đột nhiên quặn lại. Một luồng khí huyết chấn động trong lục phủ ngũ tạng, rồi bất ngờ trào ngược lên cổ họng.Y cúi xuống, bàn tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực, nhưng không thể ngăn được vị tanh ngọt trào lên.Phụt!Một ngụm máu đỏ sẫm phun ra, loang lổ trên nền đất.Lục Yêu và Dực Du vừa bước vào đã kinh hãi trừng lớn mắt.“Chủ nhân!”“Chủ nhân!”Dực Du lập tức lao tới đỡ lấy y, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.“Chủ nhân, người làm sao vậy? Có phải vết thương cũ tái phát không?”Lục Yêu cũng vội vã quỳ xuống bên cạnh, lấy khăn lụa chấm đi vết máu còn vương trên môi Ly Luân, giọng nói đầy lo lắng:“Chủ nhân, để chúng ta mời người đến xem.”Nhưng Ly Luân không để tâm đến vết thương của mình.Trong cơn choáng váng, y đột nhiên cảm thấy có điều gì đó rất lạ.Từ khi nào… y lại trở nên yếu ớt như thế này?Từ khi nào… y lại dễ dàng bị dao động đến vậy?Dường như… có thứ gì đó trong y đang dần rạn nứt.
Có thứ gì đó… đang trượt khỏi tầm tay y.Là gì vậy?Ly Luân cắn chặt răng, bỗng dưng ngẩng lên, giọng nói lạnh băng mà sắc bén:“Triệu Viễn Châu đâu?”Dực Du sửng sốt.Hắn không ngờ trong tình trạng này, thứ duy nhất Ly Luân quan tâm lại là yêu quái kia.Dực Du nhìn thoáng qua Lục Yêu, rồi ngập ngừng đáp:“Hắn… bị bắt rồi.”Câu nói này như một lưỡi dao cắt ngang không gian tĩnh lặng.Ánh mắt Ly Luân lập tức sắc lạnh.“Bắt? Ai cho phép các ngươi bắt hắn?”Dực Du cúi đầu, giọng nói mang theo chút do dự:“Là trưởng lão các tộc… Bọn họ nghe tin hắn đâm thương Chủ nhân, liền cho người bắt đi… Chủ nhân, người không biết sao?”Ầm!Chén trà trên bàn đột nhiên vỡ nát.Hơi thở Ly Luân trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.“Các ngươi dám tự ý làm loại chuyện này mà không bẩm báo ta?”Lục Yêu hoảng sợ quỳ xuống.“Chủ nhân, thuộc hạ cũng mới nghe tin này sáng nay. Trưởng lão đã giam hắn vào Huyết Lao dưới lòng đất, nói rằng phải trừng trị hắn…”Ly Luân không chờ nghe hết câu.Y đứng bật dậy.Vạt áo trắng tung bay, gương mặt băng lãnh như phủ một tầng sương lạnh.Đôi mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng tất cả.
Hơi thở của y nặng nề.Ngực vẫn còn đau, vết thương vẫn còn chưa lành.
Nhưng y không quan tâm.Bọn họ bắt hắn đi rồi.Bọn họ đã động vào hắn.Không ai có quyền làm vậy.Dù Triệu Viễn Châu có thực sự đâm y…Dù hắn có thực sự căm hận y…Người có quyền phán xét hắn, chỉ có thể là Ly Luân.
Không phải bất cứ ai khác.Ly Luân siết chặt nắm tay, trong lòng như có lửa đốt.Y quay người, không nhìn ai, chỉ buông ra một mệnh lệnh đơn giản.“Dẫn ta đến đó.”Lục Yêu và Dực Du hối hả đuổi theo sau y, trong lòng thấp thỏm lo âu.Bọn họ chưa từng thấy Ly Luân tức giận đến như vậy.Nhưng quan trọng hơn cả—Bọn họ không biết khi Ly Luân đến nơi, hắn sẽ nhìn thấy điều gì.Huyết Lao.Lạnh.Tĩnh mịch.Nơi này vốn chỉ dành cho những kẻ phản bội hoặc những yêu quái mang trọng tội. Vậy mà giờ đây bị xích sắt quấn lấy tứ chi, bị ánh mắt căm hận từ những kẻ ngoài song sắt nhìn vào như thể hắn là một thứ ô uế.Triệu Viễn Châu cả người đầy vết thương, máu khô loang lổ trên y phục, đôi mắt hắn sâu thẳm, nhưng không hề có chút dao động nào.Từ lúc bị bắt đến giờ, hắn đã chịu đủ loại hành hạ.
Những trưởng lão của các tộc không quan tâm hắn là ai.Họ chỉ biết— hắn đã đâm Ly Luân.Đó là tội chết.“ Triệu Viễn Châu, ngươi im lặng nãy giờ cũng lâu rồi.”Một trưởng lão lạnh giọng, ánh mắt chứa đầy khinh miệt.“Ngươi nghĩ rằng Ly Luân sẽ tới cứu ngươi sao?”
Triệu Viễn Châu cúi đầu, hơi thở yếu ớt.Bản thân hắn cũng không biết tại sao…Hắn đã từng chắc chắn rằng— chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ có cơ hội.Nhưng bây giờ, bị giam cầm ở đây, bị tra tấn không ngừng, hắn bắt đầu hiểu ra một chuyện.Ly Luân… sẽ không đến, hắn không còn muốn quan tâm ta nữaTừ đầu đến cuối, hắn vốn không quan trọng như vậy.Hắn đã tự lừa dối bản thân.Triệu Viễn Châu nhếch môi, cười nhạt, giọng nói khàn khàn vang lên:“Đúng, ta muốn lợi dụng hắn.”Không gian im lặng.Ánh mắt trưởng lão lóe lên hàn quang.“Ngươi nói cái gì?”Triệu Viễn Châu bật cười, tiếng cười khô khốc, nhưng lại đầy mỉa mai.Hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi đen sẫm ánh lên tia tuyệt vọng:“Ta lợi dụng hắn… để cứu người ta yêu.”“Mà chủ nhân các ngươi…” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy chế giễu. “…có thứ mà ta cần.”Lời vừa dứt, không gian như đông cứng lại.Các trưởng lão sắc mặt âm trầm.Một yêu quái tức giận siết chặt thanh đao, nhấc lên, giọng lạnh băng:“Ngươi còn dám mở miệng! Hôm nay ta giết ngươi, xem như trả thù cho Chủ nhân!”Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi đao chuẩn bị bổ xuống—Rầm!Cửa nhà lao bị một luồng yêu lực mạnh mẽ thổi tung.Khói bụi cuồn cuộn.Áo bào trắng tung bay giữa không trung.Bóng người cao lớn đứng đó, trong tay còn vương mùi máu tươi, ánh mắt đỏ rực, trầm lặng mà đáng sợ.Tất cả yêu quái đều run rẩy.Ly Luân.Chủ nhân của bọn họ.Vừa đứng trong bóng tối, y đã nghe rõ từng chữ một.Những lời của Triệu Viễn Châu—Từng câu, từng chữ—Như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim y.Y chưa từng biết rằng…Hóa ra, trong mắt hắn, y chỉ là một kẻ bị lợi dụng.
Chỉ là một quân cờ.Chỉ là một món đồ có thể vứt bỏ.Cả Huyết Lao chìm vào im lặng chết chóc.Không ai dám thở mạnh.Chỉ có Triệu Viễn Châu…Ngây người nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng nơi ngưỡng cửa.Máu trên vạt áo Ly Luân còn chưa khô, khí tức quanh người y lạnh lẽo đến mức có thể đông kết không gian.Từng bước từng bước, y tiến về phía hắn.Triệu Viễn Châu lúc này mới giật mình nhận ra—
Hắn…Hắn đã nói những lời đó trước mặt Ly Luân.
Không kịp giải thích.Không kịp rút lại.Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Luân bước tới.“Ly Luân…” Hắn khẽ gọi, giọng khản đặc.Ly Luân dừng lại trước mặt hắn, cúi xuống nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm.Y vươn tay.Ngón tay thon dài lạnh băng, chạm nhẹ lên gò má dính máu của Triệu Viễn Châu.Khoảnh khắc ấy, trong lòng Triệu Viễn Châu chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ kỳ lạ.Lạnh quá.Hắn chưa từng thấy Ly Luân lạnh đến vậy.Dường như người trước mặt hắn…Không còn là Ly Luân mà hắn từng quen nữa.Nhưng ngay giây tiếp theo, y không nói gì, chỉ lướt ánh mắt sang những trưởng lão đang quỳ phía sau, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:“Ai cho phép các ngươi động vào hắn?”Tất cả trưởng lão kinh hãi.Một trưởng lão vội cúi đầu, run rẩy đáp:“Chủ nhân, hắn đã đâm người… Chúng ta chỉ muốn thay người—”“Các ngươi nghĩ các ngươi là ai?”Một câu nói đơn giản, nhưng lại lạnh lùng đến tột độ.Yêu khí quanh Ly Luân tràn ra, áp lực như muốn nghiền nát tất cả.Cơ thể các trưởng lão run lên, không ai dám nói gì thêm.Triệu Viễn Châu sững sờ.Hắn không hiểu.Tại sao?
Rõ ràng hắn đã nói như vậy, tại sao Ly Luân vẫn đứng ra bảo vệ hắn?Hắn… đáng sao?
Hắn xứng đáng sao?
Nhưng Ly Luân không nhìn hắn nữa.Chỉ có y, mới có quyền quyết định số phận của Triệu Viễn Châu.Không ai có thể thay y làm điều đó.Y cúi xuống, thấp giọng:“Triệu Viễn Châu, hóa ra ngươi đã muốn lợi dụng ta… vậy sao không nói sớm hơn?”Lời nói như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào tim Triệu Viễn Châu.Hắn muốn giải thích.Nhưng đôi mắt Ly Luân quá lạnh, quá đau thương, khiến tất cả lời biện hộ đều nghẹn lại trong cổ họng.
---
Bóng đêm trải dài như một dải lụa u ám, bao trùm lấy Đại Hoang.Gió thổi qua Huyết Lao, mang theo mùi máu tanh nồng, tiếng xích sắt va vào nhau kẽo kẹt trong bóng tối, như tiếng than khóc ai oán vọng từ nơi sâu thẳm.Trước cửa nhà lao, Ly Luân đứng thẳng, ánh mắt lạnh băng nhìn kẻ đang quỳ rạp dưới đất.Triệu Viễn Châu cúi đầu, mái tóc bết lại vì mồ hôi và máu.Hắn vẫn chưa ngẩng lên.Hắn không dám.Vì hắn biết— ánh mắt người kia lúc này còn đáng sợ hơn bất kỳ cực hình nào hắn phải chịu."Chủ nhân..." Một trưởng lão dè dặt lên tiếng.Không gian im ắng đến mức từng chữ phát ra như đập vào lòng người."Người thật sự... muốn đưa hắn đi?"Ly Luân không đáp.Y chỉ khẽ cúi xuống.Bàn tay thon dài vươn ra, nắm lấy cổ áo Triệu Viễn Châu, kéo hắn đứng dậy.Lực đạo không nhẹ.Nhưng Triệu Viễn Châu không phản kháng, cũng không rên một tiếng.Chỉ có ánh mắt hắn thoáng lay động khi bị bàn tay lạnh lẽo kia chạm vào.Cả người hắn đau đớn, nhưng không hiểu sao, so với cơn đau thể xác, cảm giác trong lòng còn khó chịu hơn gấp bội.Ly Luân tự mình động tay đón hắn.Không giao cho Dực Du, cũng không ra lệnh cho Lục Yêu.
Là tự y làm.Nhưng đáng sợ nhất không phải là việc đó.Mà là suốt quá trình, y không nói một lời.Không giận dữ.Không trách móc.Không hỏi bất cứ điều gì.Y chỉ bế lấy Triệu Viễn Châu, ôm chặt trong vòng tay, rồi xoay người rời đi.Mà tất cả yêu quái trong lao ngục…Không ai dám ngăn cản.— Tựa như một vị quân vương tự tay nhặt lên món đồ từng thuộc về mình, nhưng đã vỡ nát đến không còn hình dạng ban đầu.
________________________________________Triệu Viễn Châu cố gắng hé mắt, nhưng mí mắt hắn nặng trĩu.Cơ thể hắn suy yếu đến mức không thể cử động.
Hơi thở quen thuộc vây lấy hắn, khiến hắn bỗng dưng thấy mệt mỏi đến mức muốn ngủ một giấc thật dài.Nhưng...
Hắn không dám.Bởi vì, hắn sợ.Sợ khi tỉnh lại, người này sẽ không còn ở đây nữa.
"... Vì sao lại cứu ta?"Hắn khàn giọng hỏi, đôi mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.Ly Luân vẫn bước đi, không đáp.Đôi mắt y nhìn về phía trước, ánh sáng lạnh lẽo tựa như mặt hồ đóng băng."Vì sao lại cứu ta?"
Triệu Viễn Châu không từ bỏ, giọng nói mang theo chút gấp gáp."Ngươi không cần phải làm vậy... Ta không đáng để—"
"Ngươi im miệng đi."Giọng nói của Ly Luân trầm thấp, không lớn, nhưng đủ để khiến hắn cứng đờ.Bàn tay ôm lấy hắn siết chặt hơn, mang theo một chút bất an không rõ ràng.
"Đừng nói nữa."Triệu Viễn Châu mở miệng, nhưng cuối cùng lại cắn chặt môi, không nói gì nữa.Hắn biết, lúc này đây…Ly Luân cũng đang đau đớn.Vì vậy, hắn không muốn nói thêm bất cứ lời nào có thể khiến y tổn thương.Chỉ có thể nằm yên trong vòng tay y.Cảm nhận hơi ấm mà hắn đã từng ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ có lại nữa.Căn phòng tối mờ, ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ ở góc phòng chỉ đủ soi rõ bóng hai người. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Triệu Viễn Châu, đứt quãng và yếu ớt, hòa cùng nhịp tim đập chậm chạp của Ly Luân.Ly Luân đứng lặng lẽ bên giường, ánh mắt như phủ sương, dõi theo khuôn mặt trắng bệch của Triệu Viễn Châu. Những vết thương trên người hắn như những nhát dao cứa sâu vào lòng y, nhưng Ly Luân không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.Y cúi xuống, đôi tay run nhẹ khi vuốt tóc hắn, từng ngón tay lướt qua mái tóc rối bời, như muốn xoa dịu cơn đau mà cả hai đều đang phải chịu đựng."Ngươi đến đây làm gì? Không phải đã quyết định rời đi rồi sao?" Giọng Triệu Viễn Châu khàn đặc, dù yếu ớt nhưng vẫn toát lên vẻ quật cường.Ly Luân không đáp, chỉ mở chiếc khăn lạnh đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng áp lên trán hắn. Động tác của y hết sức cẩn trọng, từng chút một như thể sợ làm hắn đau."Ta không cần ngươi chăm sóc." Triệu Viễn Châu gắng nói, nhưng mỗi từ đều như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào cổ họng hắn."Ngươi không cần, nhưng ta muốn. Nếu ngươi chết thì sao ta có thể hành hạ ngươi được, nhát dao này còn chờ ngươi" Ly Luân thì thầm, giọng nói thấp đến mức gần như tan biến trong không khí.Triệu Viễn Châu khẽ rùng mình. Câu nói ấy như một mũi kim xuyên thẳng vào lòng hắn. Hắn cố mở mắt, nhìn Ly Luân chăm chú, nhưng ánh mắt lạnh lùng của y khiến hắn không dám đối diện lâu hơn vài giây."Ngươi thật tàn nhẫn" hắn lẩm bẩm, nụ cười gượng gạo trên môi đầy chua xót. "Ngươi cứu ta, nhưng lại là người đẩy ta xuống vực sâu nhất."Ly Luân không đáp, đôi tay y tiếp tục nhẹ nhàng tháo băng gạc trên vai hắn. Những vết thương cũ lộ ra, đỏ rực và sưng tấy, khiến ánh mắt y càng thêm tối lại."Cũng không bằng ngươi, ngươi lợi dụng ta còn muốn giết ta, nói yêu ta nhưng trong lòng chứa người khác, ngươi nói xem thật ra ta có tàn nhẫn cũng không bằng ngươi đâu”Triệu Viễn Châu tránh né không để Ly Luân chạm vào"Ngươi có quyền cự tuyệt, nhưng cơ thể ngươi không nói thế." Ly Luân giọng nói lạnh lẽo, nhưng động tác vẫn dịu dàng như thể sợ làm hắn tổn thương thêm một lần nào nữa.Triệu Viễn Châu bất giác nắm lấy cổ tay Ly Luân, lực không mạnh, nhưng đủ để giữ y dừng lại."Vì sao..." hắn nghẹn ngào. "Ngươi muốn ta sống, nhưng lại không muốn ở bên ta? Vì sao ngươi làm tất cả những điều này, nhưng vẫn giữ khoảng cách? Ngươi sợ điều gì chứ?"Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt thoáng gợn sóng nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng.“Ngươi, không xứng."Triệu Viễn Châu cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy chứa đầy nỗi đau. "Ngươi luôn tự cho mình đúng. Nhưng ngươi biết không, chính ngươi mới là người không thoát được."Lời nói của hắn như một nhát kiếm đâm thẳng vào tim Ly Luân. Đôi tay y khẽ run lên, nhưng y vẫn giữ nét mặt không chút dao động.Ly Luân cúi xuống, tiếp tục thay băng, động tác tỉ mỉ và chăm chút hơn nữa. Khi y thắt nút băng cuối cùng, một giọt máu từ vết thương Triệu Viễn Châu nhỏ xuống, chạm vào tay y.Ly Luân nhìn giọt máu đỏ thẫm ấy, rồi đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim mình—một nhịp đập đau đớn đến tận xương tủy. Sau khi xong hắn cũng rời đi, hắn nằm bên cạnh phòng Ly Luân nhưng khoảng cách rất xa, rất xa.Triệu Viễn Châu muốn níu giữ, nhưng cơ thể hắn không cho phép. Hắn chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Ly Luân, bóng dáng đó vừa xa cách, vừa đau thương.Trong không gian lặng thinh, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt của Triệu Viễn Châu, và một nỗi đau sâu thẳm không lời của Ly Luân.---Những ngày sau đó, Ly Luân đều tự mình chăm sóc Triệu Viễn Châu, khi hắn hồi phục hoàn toàn hắn về lại viện của mình, Ly Luân ba tháng nay cũng không một lần hỏi thăm.Tại viện, một đêm trăng sáng treo cao, ánh sáng bạc chiếu rọi khắp nơi, như muốn phơi bày mọi nỗi đau mà không một góc khuất nào có thể che giấu. Triệu Viễn Châu vừa hồi phục sau thời gian dài dưỡng thương. Hắn rời khỏi viện của mình, bước theo ánh sáng lấp lánh trong rừng trúc, nhưng trái tim hắn dường như bị dẫn lối bởi một cảm giác bất an.Hắn dừng bước trước một đình nhỏ, nơi ánh trăng soi rọi rõ từng bóng hình. Ở đó, Ly Luân, trong y phục trắng như tuyết, đứng gần một nữ nhân hồ tộc. Ngụy Linh Chi, dáng người uyển chuyển, ánh mắt quyến rũ, đang nghiêng đầu trò chuyện cùng Ly Luân. Nhưng điều khiến Triệu Viễn Châu khựng lại chính là bàn tay Ly Luân khẽ đặt lên vai nàng, một cử chỉ đầy thân mật và nhẹ nhàng.Triệu Viễn Châu đứng đó, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình thấy. Hắn không thể ngăn trái tim mình thắt lại, từng nhịp đập như bị dao cứa.
“Ly Luân!” Hắn gọi lớn, giọng nói mang theo sự run rẩy lẫn tức giận.Ly Luân chậm rãi quay lại, ánh mắt lạnh lùng như mặt hồ băng giá, không một chút dao động.
“Ngươi tới rồi à” Ly Luân bình thản nói, như thể không nhận ra sự đau đớn trong ánh mắt của Triệu Viễn Châu.“Ngươi đang làm gì?” Triệu Viễn Châu bước tới, ánh mắt lướt qua Ngụy Linh Chi, rồi trở lại đối diện với Ly Luân. “Ngươi giải thích đi! Ngươi... và nàng ta?”Ngụy Linh Chi khẽ cười, giọng nói mềm mại như tơ:
“Triệu công tử, ngươi hiểu lầm rồi. Ta và Ly Luân chỉ đang bàn chuyện tương lai. Nếu có chút thân mật, cũng chỉ là điều đương nhiên thôi.”“Đương nhiên?” Triệu Viễn Châu bật cười, nhưng tiếng cười ấy chất chứa nỗi đau xé lòng. Hắn nhìn thẳng vào Ly Luân. “Ngươi nói đi, Ly Luân. Đây là ý gì? Chuyện này có thật không?”Ly Luân không né tránh, ánh mắt y nhìn thẳng vào Triệu Viễn Châu, nhưng lại lạnh lẽo đến tàn nhẫn.“Ngụy Linh Chi là khách quý của ta. Hơn nữa...” Ly Luân dừng lại một chút, giọng nói khẽ hạ thấp nhưng đầy kiên quyết. “Nàng là người mà ta đã chọn.”Triệu Viễn Châu như bị sét đánh, toàn thân hắn cứng đờ. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt đỏ lên, chất chứa sự tổn thương lẫn tức giận.“Ngươi... đang nói dối.” Giọng hắn nghẹn lại, như muốn tự thuyết phục bản thân. “Ngươi không thể nào...”“Triệu Viễn Châu” Ly Luân cắt ngang, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút gượng gạo. “Ngươi có tư cách gì mà quản chuyện của ta?”“Ngươi muốn đẩy ta ra xa đến vậy sao?” Triệu Viễn Châu siết chặt tay, tiếng nói của hắn vỡ òa trong đau khổ. “Ngươi thà chọn một người khác... cũng không muốn nhìn thấy ta nữa?”Ly Luân không trả lời, chỉ im lặng quay đi. Ngụy Linh Chi cúi nhẹ đầu với Triệu Viễn Châu, sau đó bước theo Ly Luân, để lại hắn đứng trơ trọi giữa màn đêm lạnh lẽo.Triệu Viễn Châu cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn nhìn theo bóng dáng Ly Luân khuất xa, lời nói của y vang vọng trong đầu hắn, như một vết dao khắc sâu vào tâm can.“ Ly Luân, tại sao chứ...ta muốn giải thích, ta cũng không biết vì sao hôm đó ta ra tay với ngươi, ta không cố ý... Nhưng đừng đối xử với ta như vậy, ngươi một lần giết ta là được sao cứ chữa khỏi cho ta, rồi lại hành hạ ta” Hắn thì thầm, đôi tay run rẩy, ánh mắt dõi về phía xa, nơi bóng đêm nuốt chửng tất cả.----Triệu Viễn Châu cắn chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn trào không ngừng. Hắn quỳ gối bên cạnh giường, trái tim đau đớn như bị ngàn lưỡi dao cứa vào. Từng lời nói của Ly Luân như mũi nhọn cắm sâu vào lòng hắn, mỗi câu chữ đều khiến hắn nghẹt thở.Ly Luân khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và đầy cay đắng. Y cúi xuống nhìn Triệu Viễn Châu, trong lòng dậy sóng mâu thuẫn nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra lãnh đạm. Giọng y trầm trầm vang lên, tựa như một bản án không thể chống cự:"Triệu Viễn Châu, chẳng phải ngươi đã từng nói ngươi chỉ lợi dụng ta sao? Ngươi đã tổn thương ta, rồi ngươi lại nói muốn bù đắp. Ngươi thật buồn cười, biết không? Đêm nay, hãy ở đó mà ngắm nhìn, để hiểu rằng ngươi chẳng là gì đối với ta cả."Triệu Viễn Châu run rẩy, từng ngón tay bấu chặt xuống mặt đất. Hắn muốn hét lên, muốn đứng dậy, muốn kéo Ly Luân lại và nói với y rằng mọi thứ không như vậy. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm phải ánh nhìn lãnh đạm của Ly Luân, toàn bộ sức lực như rút khỏi cơ thể.Hắn nghẹn ngào nói, giọng nói đứt quãng:"Ly Luân... Ta sai rồi... Ta không nên tổn thương ngươi, không nên để ngươi đau lòng... Nhưng ta chưa bao giờ chỉ lợi dụng ngươi... Ta chưa từng như thế!"Ly Luân nhìn hắn, trái tim như bị bóp nghẹt.Nhưng y không cho phép bản thân mềm lòng. Ly Luân quay đi, cười nhạt một tiếng, giọng nói khẽ run nhưng vẫn lạnh lùng:"Ngươi sai rồi... nhưng không còn cơ hội nữa."Trong khoảnh khắc, Triệu Viễn Châu như mất đi tất cả. Hắn gục đầu xuống, khóc nấc lên trong tuyệt vọng. Nhưng bất chấp tất cả, ánh mắt hắn vẫn kiên định, cố gắng đứng dậy, tiến đến gần Ly Luân hơn."Ly Luân, ta yêu ngươi! Ngươi nghe thấy không? Ta yêu ngươi!"Lời nói ấy vang vọng trong không gian, nhưng Ly Luân không quay lại. Y siết chặt nắm tay, bước ra khỏi căn phòng, để lại Triệu Viễn Châu trong đau đớn và tuyệt vọng.Ly Luân đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Viễn Châu đang quỳ gối dưới sàn. Trên giường, một nữ nhân diễm lệ nằm nghiêng, ánh mắt đầy khiêu khích liếc nhìn Triệu Viễn Châu, tựa như muốn nhấn sâu thêm vào nỗi đau của hắn.Tiếng cười khẽ của nàng ta hòa lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào của Triệu Viễn Châu, tạo thành khung cảnh tàn nhẫn.Ly Luân cười nhạt, ánh mắt không một chút ấm áp:"Triệu Viễn Châu, đây là điều ngươi muốn, đúng không? Ngươi từng tổn thương ta, từng nói chỉ lợi dụng ta. Vậy giờ nhìn đi, ngươi chẳng còn tư cách gì để yêu hay níu giữ ta nữa."Triệu Viễn Châu run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Hắn cúi đầu, giọng khản đặc:"Ly Luân... đủ rồi... xin ngươi dừng lại... Nếu ngươi muốn trừng phạt ta, ta chấp nhận, nhưng đừng làm như vậy..."Ly Luân nheo mắt, bước đến gần hắn, cúi xuống nhìn thẳng vào gương mặt đẫm lệ:"Ngươi sai rồi, Triệu Viễn Châu. Đây không phải trừng phạt, đây chỉ là ta cho ngươi thấy rằng ngươi không phải duy nhất. Cảm giác bị bỏ lại, bị lãng quên... ngươi đã từng nghĩ đến ta cảm nhận thế nào chưa?"Triệu Viễn Châu gào lên, giọng nói chất chứa đau đớn:"Ta sai rồi! Ly Luân, ta sai rồi! Nhưng ta yêu ngươi... Ta không thể chịu đựng được khi thấy ngươi như thế này...Đừng làm vậy với ta, ta xin ngươi!"Ly Luân nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia đau khổ, nhưng y nhanh chóng dập tắt cảm xúc ấy, quay đi không để lộ bất kỳ sự yếu mềm nào. Y lạnh lùng nói:"Triệu Viễn Châu, ngươi nghĩ rằng vài giọt nước mắt và lời nói muộn màng có thể thay đổi được điều gì sao? Quỳ ở đó và nhìn đi, đây là kết cục mà ngươi đã chọn."Tiếng cười của nữ nhân trên giường càng lúc càng vang vọng, nhưng trong khoảnh khắc đó, Ly Luân cảm thấy trái tim mình như tan nát. Y bước ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại, để không nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của Triệu Viễn Châu, cũng không để bản thân mềm lòng trước tình cảm vẫn còn nguyên vẹn trong lòng.Triệu Viễn Châu quỳ gối trên sàn, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt. Trên giường, Ly Luân lạnh lùng ôm lấy nữ nhân kia, từng cử chỉ đều mang theo sự cố ý trừng phạt. Tiếng cười khẽ của nữ nhân như dao cứa vào tim hắn, mỗi âm thanh đều khiến hắn cảm thấy như đang bị xé rách từng mảnh.Hắn cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, cố gắng không để tiếng nức nở phát ra nhưng đôi mắt đỏ hoe đã phản bội mọi cảm xúc. Hắn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy, không thể ngừng đau đớn khi thấy người mình yêu sâu đậm đang ở trước mặt, nhưng lại xa cách đến tàn nhẫn.Ly Luân ngoảnh lại, ánh mắt như băng nhìn xuống Triệu Viễn Châu, nụ cười nhạt nhẽo nhưng lời nói sắc lạnh như dao:"Ngươi thấy rõ chưa, Triệu Viễn Châu? Ngươi không là gì cả. Tình yêu của ngươi, những lời ngươi nói... đều vô nghĩa. Đây chính là cái giá phải trả cho những gì ngươi đã làm."Triệu Viễn Châu nghẹn giọng, gục đầu xuống đất, nước mắt rơi từng giọt xuống sàn gỗ lạnh lẽo. Hắn run rẩy nói:"Ly Luân... nếu ngươi hận ta, ngươi có thể đánh ta, giết ta... Nhưng đừng làm vậy. Đừng hủy hoại bản thân ngươi chỉ để trả thù ta..."Ly Luân nheo mắt, ánh nhìn thoáng chút dao động, nhưng y nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm. Giọng nói của y vang lên, lạnh lẽo và tàn nhẫn:"Ta không trả thù ngươi, Triệu Viễn Châu. Ta chỉ cho ngươi thấy rằng ta không cần ngươi. Ngươi chỉ là một kẻ qua đường trong đời ta, và ta sẽ sống tốt hơn khi không có ngươi."Triệu Viễn Châu đau đớn ôm lấy ngực mình, cảm giác như từng lời của Ly Luân đều là nhát dao chí mạng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt của y:"Ngươi nói không cần ta, nhưng tại sao ánh mắt ngươi lại đau đớn như vậy? Ly Luân, ngươi đang dối lòng..."Lời nói của hắn như mũi kim đâm thẳng vào trái tim Ly Luân. Nhưng y lập tức quay mặt đi, không để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào. Y kéo nữ nhân kia lại gần, hờ hững ra lệnh:"Quỳ ở đó, Triệu Viễn Châu. Ngươi không xứng đáng để rời đi."Triệu Viễn Châu tuyệt vọng ngước lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Trái tim hắn như chết đi trong khoảnh khắc ấy, nhưng hắn vẫn không thể quay lưng rời khỏi y.-----------
(Tác giả gộp 2 chương làm một cho nó dài rồi nha. Những chương sau là chương H sốp sẽ đăng vào hôm sau cho đỡ cục hứng nè, với sốp đăng trễ nha❤️)
Vì hận sao?Vì oán trách sao?Vì chưa từng thật lòng sao?Hay là… vì hắn đã hoàn toàn từ bỏ y?Lòng ngực đột nhiên quặn lại. Một luồng khí huyết chấn động trong lục phủ ngũ tạng, rồi bất ngờ trào ngược lên cổ họng.Y cúi xuống, bàn tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực, nhưng không thể ngăn được vị tanh ngọt trào lên.Phụt!Một ngụm máu đỏ sẫm phun ra, loang lổ trên nền đất.Lục Yêu và Dực Du vừa bước vào đã kinh hãi trừng lớn mắt.“Chủ nhân!”“Chủ nhân!”Dực Du lập tức lao tới đỡ lấy y, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.“Chủ nhân, người làm sao vậy? Có phải vết thương cũ tái phát không?”Lục Yêu cũng vội vã quỳ xuống bên cạnh, lấy khăn lụa chấm đi vết máu còn vương trên môi Ly Luân, giọng nói đầy lo lắng:“Chủ nhân, để chúng ta mời người đến xem.”Nhưng Ly Luân không để tâm đến vết thương của mình.Trong cơn choáng váng, y đột nhiên cảm thấy có điều gì đó rất lạ.Từ khi nào… y lại trở nên yếu ớt như thế này?Từ khi nào… y lại dễ dàng bị dao động đến vậy?Dường như… có thứ gì đó trong y đang dần rạn nứt.
Có thứ gì đó… đang trượt khỏi tầm tay y.Là gì vậy?Ly Luân cắn chặt răng, bỗng dưng ngẩng lên, giọng nói lạnh băng mà sắc bén:“Triệu Viễn Châu đâu?”Dực Du sửng sốt.Hắn không ngờ trong tình trạng này, thứ duy nhất Ly Luân quan tâm lại là yêu quái kia.Dực Du nhìn thoáng qua Lục Yêu, rồi ngập ngừng đáp:“Hắn… bị bắt rồi.”Câu nói này như một lưỡi dao cắt ngang không gian tĩnh lặng.Ánh mắt Ly Luân lập tức sắc lạnh.“Bắt? Ai cho phép các ngươi bắt hắn?”Dực Du cúi đầu, giọng nói mang theo chút do dự:“Là trưởng lão các tộc… Bọn họ nghe tin hắn đâm thương Chủ nhân, liền cho người bắt đi… Chủ nhân, người không biết sao?”Ầm!Chén trà trên bàn đột nhiên vỡ nát.Hơi thở Ly Luân trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.“Các ngươi dám tự ý làm loại chuyện này mà không bẩm báo ta?”Lục Yêu hoảng sợ quỳ xuống.“Chủ nhân, thuộc hạ cũng mới nghe tin này sáng nay. Trưởng lão đã giam hắn vào Huyết Lao dưới lòng đất, nói rằng phải trừng trị hắn…”Ly Luân không chờ nghe hết câu.Y đứng bật dậy.Vạt áo trắng tung bay, gương mặt băng lãnh như phủ một tầng sương lạnh.Đôi mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng tất cả.
Hơi thở của y nặng nề.Ngực vẫn còn đau, vết thương vẫn còn chưa lành.
Nhưng y không quan tâm.Bọn họ bắt hắn đi rồi.Bọn họ đã động vào hắn.Không ai có quyền làm vậy.Dù Triệu Viễn Châu có thực sự đâm y…Dù hắn có thực sự căm hận y…Người có quyền phán xét hắn, chỉ có thể là Ly Luân.
Không phải bất cứ ai khác.Ly Luân siết chặt nắm tay, trong lòng như có lửa đốt.Y quay người, không nhìn ai, chỉ buông ra một mệnh lệnh đơn giản.“Dẫn ta đến đó.”Lục Yêu và Dực Du hối hả đuổi theo sau y, trong lòng thấp thỏm lo âu.Bọn họ chưa từng thấy Ly Luân tức giận đến như vậy.Nhưng quan trọng hơn cả—Bọn họ không biết khi Ly Luân đến nơi, hắn sẽ nhìn thấy điều gì.Huyết Lao.Lạnh.Tĩnh mịch.Nơi này vốn chỉ dành cho những kẻ phản bội hoặc những yêu quái mang trọng tội. Vậy mà giờ đây bị xích sắt quấn lấy tứ chi, bị ánh mắt căm hận từ những kẻ ngoài song sắt nhìn vào như thể hắn là một thứ ô uế.Triệu Viễn Châu cả người đầy vết thương, máu khô loang lổ trên y phục, đôi mắt hắn sâu thẳm, nhưng không hề có chút dao động nào.Từ lúc bị bắt đến giờ, hắn đã chịu đủ loại hành hạ.
Những trưởng lão của các tộc không quan tâm hắn là ai.Họ chỉ biết— hắn đã đâm Ly Luân.Đó là tội chết.“ Triệu Viễn Châu, ngươi im lặng nãy giờ cũng lâu rồi.”Một trưởng lão lạnh giọng, ánh mắt chứa đầy khinh miệt.“Ngươi nghĩ rằng Ly Luân sẽ tới cứu ngươi sao?”
Triệu Viễn Châu cúi đầu, hơi thở yếu ớt.Bản thân hắn cũng không biết tại sao…Hắn đã từng chắc chắn rằng— chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ có cơ hội.Nhưng bây giờ, bị giam cầm ở đây, bị tra tấn không ngừng, hắn bắt đầu hiểu ra một chuyện.Ly Luân… sẽ không đến, hắn không còn muốn quan tâm ta nữaTừ đầu đến cuối, hắn vốn không quan trọng như vậy.Hắn đã tự lừa dối bản thân.Triệu Viễn Châu nhếch môi, cười nhạt, giọng nói khàn khàn vang lên:“Đúng, ta muốn lợi dụng hắn.”Không gian im lặng.Ánh mắt trưởng lão lóe lên hàn quang.“Ngươi nói cái gì?”Triệu Viễn Châu bật cười, tiếng cười khô khốc, nhưng lại đầy mỉa mai.Hắn chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi đen sẫm ánh lên tia tuyệt vọng:“Ta lợi dụng hắn… để cứu người ta yêu.”“Mà chủ nhân các ngươi…” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy chế giễu. “…có thứ mà ta cần.”Lời vừa dứt, không gian như đông cứng lại.Các trưởng lão sắc mặt âm trầm.Một yêu quái tức giận siết chặt thanh đao, nhấc lên, giọng lạnh băng:“Ngươi còn dám mở miệng! Hôm nay ta giết ngươi, xem như trả thù cho Chủ nhân!”Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi đao chuẩn bị bổ xuống—Rầm!Cửa nhà lao bị một luồng yêu lực mạnh mẽ thổi tung.Khói bụi cuồn cuộn.Áo bào trắng tung bay giữa không trung.Bóng người cao lớn đứng đó, trong tay còn vương mùi máu tươi, ánh mắt đỏ rực, trầm lặng mà đáng sợ.Tất cả yêu quái đều run rẩy.Ly Luân.Chủ nhân của bọn họ.Vừa đứng trong bóng tối, y đã nghe rõ từng chữ một.Những lời của Triệu Viễn Châu—Từng câu, từng chữ—Như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim y.Y chưa từng biết rằng…Hóa ra, trong mắt hắn, y chỉ là một kẻ bị lợi dụng.
Chỉ là một quân cờ.Chỉ là một món đồ có thể vứt bỏ.Cả Huyết Lao chìm vào im lặng chết chóc.Không ai dám thở mạnh.Chỉ có Triệu Viễn Châu…Ngây người nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng nơi ngưỡng cửa.Máu trên vạt áo Ly Luân còn chưa khô, khí tức quanh người y lạnh lẽo đến mức có thể đông kết không gian.Từng bước từng bước, y tiến về phía hắn.Triệu Viễn Châu lúc này mới giật mình nhận ra—
Hắn…Hắn đã nói những lời đó trước mặt Ly Luân.
Không kịp giải thích.Không kịp rút lại.Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Luân bước tới.“Ly Luân…” Hắn khẽ gọi, giọng khản đặc.Ly Luân dừng lại trước mặt hắn, cúi xuống nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm.Y vươn tay.Ngón tay thon dài lạnh băng, chạm nhẹ lên gò má dính máu của Triệu Viễn Châu.Khoảnh khắc ấy, trong lòng Triệu Viễn Châu chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ kỳ lạ.Lạnh quá.Hắn chưa từng thấy Ly Luân lạnh đến vậy.Dường như người trước mặt hắn…Không còn là Ly Luân mà hắn từng quen nữa.Nhưng ngay giây tiếp theo, y không nói gì, chỉ lướt ánh mắt sang những trưởng lão đang quỳ phía sau, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:“Ai cho phép các ngươi động vào hắn?”Tất cả trưởng lão kinh hãi.Một trưởng lão vội cúi đầu, run rẩy đáp:“Chủ nhân, hắn đã đâm người… Chúng ta chỉ muốn thay người—”“Các ngươi nghĩ các ngươi là ai?”Một câu nói đơn giản, nhưng lại lạnh lùng đến tột độ.Yêu khí quanh Ly Luân tràn ra, áp lực như muốn nghiền nát tất cả.Cơ thể các trưởng lão run lên, không ai dám nói gì thêm.Triệu Viễn Châu sững sờ.Hắn không hiểu.Tại sao?
Rõ ràng hắn đã nói như vậy, tại sao Ly Luân vẫn đứng ra bảo vệ hắn?Hắn… đáng sao?
Hắn xứng đáng sao?
Nhưng Ly Luân không nhìn hắn nữa.Chỉ có y, mới có quyền quyết định số phận của Triệu Viễn Châu.Không ai có thể thay y làm điều đó.Y cúi xuống, thấp giọng:“Triệu Viễn Châu, hóa ra ngươi đã muốn lợi dụng ta… vậy sao không nói sớm hơn?”Lời nói như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào tim Triệu Viễn Châu.Hắn muốn giải thích.Nhưng đôi mắt Ly Luân quá lạnh, quá đau thương, khiến tất cả lời biện hộ đều nghẹn lại trong cổ họng.
---
Bóng đêm trải dài như một dải lụa u ám, bao trùm lấy Đại Hoang.Gió thổi qua Huyết Lao, mang theo mùi máu tanh nồng, tiếng xích sắt va vào nhau kẽo kẹt trong bóng tối, như tiếng than khóc ai oán vọng từ nơi sâu thẳm.Trước cửa nhà lao, Ly Luân đứng thẳng, ánh mắt lạnh băng nhìn kẻ đang quỳ rạp dưới đất.Triệu Viễn Châu cúi đầu, mái tóc bết lại vì mồ hôi và máu.Hắn vẫn chưa ngẩng lên.Hắn không dám.Vì hắn biết— ánh mắt người kia lúc này còn đáng sợ hơn bất kỳ cực hình nào hắn phải chịu."Chủ nhân..." Một trưởng lão dè dặt lên tiếng.Không gian im ắng đến mức từng chữ phát ra như đập vào lòng người."Người thật sự... muốn đưa hắn đi?"Ly Luân không đáp.Y chỉ khẽ cúi xuống.Bàn tay thon dài vươn ra, nắm lấy cổ áo Triệu Viễn Châu, kéo hắn đứng dậy.Lực đạo không nhẹ.Nhưng Triệu Viễn Châu không phản kháng, cũng không rên một tiếng.Chỉ có ánh mắt hắn thoáng lay động khi bị bàn tay lạnh lẽo kia chạm vào.Cả người hắn đau đớn, nhưng không hiểu sao, so với cơn đau thể xác, cảm giác trong lòng còn khó chịu hơn gấp bội.Ly Luân tự mình động tay đón hắn.Không giao cho Dực Du, cũng không ra lệnh cho Lục Yêu.
Là tự y làm.Nhưng đáng sợ nhất không phải là việc đó.Mà là suốt quá trình, y không nói một lời.Không giận dữ.Không trách móc.Không hỏi bất cứ điều gì.Y chỉ bế lấy Triệu Viễn Châu, ôm chặt trong vòng tay, rồi xoay người rời đi.Mà tất cả yêu quái trong lao ngục…Không ai dám ngăn cản.— Tựa như một vị quân vương tự tay nhặt lên món đồ từng thuộc về mình, nhưng đã vỡ nát đến không còn hình dạng ban đầu.
________________________________________Triệu Viễn Châu cố gắng hé mắt, nhưng mí mắt hắn nặng trĩu.Cơ thể hắn suy yếu đến mức không thể cử động.
Hơi thở quen thuộc vây lấy hắn, khiến hắn bỗng dưng thấy mệt mỏi đến mức muốn ngủ một giấc thật dài.Nhưng...
Hắn không dám.Bởi vì, hắn sợ.Sợ khi tỉnh lại, người này sẽ không còn ở đây nữa.
"... Vì sao lại cứu ta?"Hắn khàn giọng hỏi, đôi mắt mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt.Ly Luân vẫn bước đi, không đáp.Đôi mắt y nhìn về phía trước, ánh sáng lạnh lẽo tựa như mặt hồ đóng băng."Vì sao lại cứu ta?"
Triệu Viễn Châu không từ bỏ, giọng nói mang theo chút gấp gáp."Ngươi không cần phải làm vậy... Ta không đáng để—"
"Ngươi im miệng đi."Giọng nói của Ly Luân trầm thấp, không lớn, nhưng đủ để khiến hắn cứng đờ.Bàn tay ôm lấy hắn siết chặt hơn, mang theo một chút bất an không rõ ràng.
"Đừng nói nữa."Triệu Viễn Châu mở miệng, nhưng cuối cùng lại cắn chặt môi, không nói gì nữa.Hắn biết, lúc này đây…Ly Luân cũng đang đau đớn.Vì vậy, hắn không muốn nói thêm bất cứ lời nào có thể khiến y tổn thương.Chỉ có thể nằm yên trong vòng tay y.Cảm nhận hơi ấm mà hắn đã từng ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ có lại nữa.Căn phòng tối mờ, ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ ở góc phòng chỉ đủ soi rõ bóng hai người. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Triệu Viễn Châu, đứt quãng và yếu ớt, hòa cùng nhịp tim đập chậm chạp của Ly Luân.Ly Luân đứng lặng lẽ bên giường, ánh mắt như phủ sương, dõi theo khuôn mặt trắng bệch của Triệu Viễn Châu. Những vết thương trên người hắn như những nhát dao cứa sâu vào lòng y, nhưng Ly Luân không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.Y cúi xuống, đôi tay run nhẹ khi vuốt tóc hắn, từng ngón tay lướt qua mái tóc rối bời, như muốn xoa dịu cơn đau mà cả hai đều đang phải chịu đựng."Ngươi đến đây làm gì? Không phải đã quyết định rời đi rồi sao?" Giọng Triệu Viễn Châu khàn đặc, dù yếu ớt nhưng vẫn toát lên vẻ quật cường.Ly Luân không đáp, chỉ mở chiếc khăn lạnh đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng áp lên trán hắn. Động tác của y hết sức cẩn trọng, từng chút một như thể sợ làm hắn đau."Ta không cần ngươi chăm sóc." Triệu Viễn Châu gắng nói, nhưng mỗi từ đều như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào cổ họng hắn."Ngươi không cần, nhưng ta muốn. Nếu ngươi chết thì sao ta có thể hành hạ ngươi được, nhát dao này còn chờ ngươi" Ly Luân thì thầm, giọng nói thấp đến mức gần như tan biến trong không khí.Triệu Viễn Châu khẽ rùng mình. Câu nói ấy như một mũi kim xuyên thẳng vào lòng hắn. Hắn cố mở mắt, nhìn Ly Luân chăm chú, nhưng ánh mắt lạnh lùng của y khiến hắn không dám đối diện lâu hơn vài giây."Ngươi thật tàn nhẫn" hắn lẩm bẩm, nụ cười gượng gạo trên môi đầy chua xót. "Ngươi cứu ta, nhưng lại là người đẩy ta xuống vực sâu nhất."Ly Luân không đáp, đôi tay y tiếp tục nhẹ nhàng tháo băng gạc trên vai hắn. Những vết thương cũ lộ ra, đỏ rực và sưng tấy, khiến ánh mắt y càng thêm tối lại."Cũng không bằng ngươi, ngươi lợi dụng ta còn muốn giết ta, nói yêu ta nhưng trong lòng chứa người khác, ngươi nói xem thật ra ta có tàn nhẫn cũng không bằng ngươi đâu”Triệu Viễn Châu tránh né không để Ly Luân chạm vào"Ngươi có quyền cự tuyệt, nhưng cơ thể ngươi không nói thế." Ly Luân giọng nói lạnh lẽo, nhưng động tác vẫn dịu dàng như thể sợ làm hắn tổn thương thêm một lần nào nữa.Triệu Viễn Châu bất giác nắm lấy cổ tay Ly Luân, lực không mạnh, nhưng đủ để giữ y dừng lại."Vì sao..." hắn nghẹn ngào. "Ngươi muốn ta sống, nhưng lại không muốn ở bên ta? Vì sao ngươi làm tất cả những điều này, nhưng vẫn giữ khoảng cách? Ngươi sợ điều gì chứ?"Ly Luân nhìn hắn, ánh mắt thoáng gợn sóng nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng.“Ngươi, không xứng."Triệu Viễn Châu cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy chứa đầy nỗi đau. "Ngươi luôn tự cho mình đúng. Nhưng ngươi biết không, chính ngươi mới là người không thoát được."Lời nói của hắn như một nhát kiếm đâm thẳng vào tim Ly Luân. Đôi tay y khẽ run lên, nhưng y vẫn giữ nét mặt không chút dao động.Ly Luân cúi xuống, tiếp tục thay băng, động tác tỉ mỉ và chăm chút hơn nữa. Khi y thắt nút băng cuối cùng, một giọt máu từ vết thương Triệu Viễn Châu nhỏ xuống, chạm vào tay y.Ly Luân nhìn giọt máu đỏ thẫm ấy, rồi đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập trái tim mình—một nhịp đập đau đớn đến tận xương tủy. Sau khi xong hắn cũng rời đi, hắn nằm bên cạnh phòng Ly Luân nhưng khoảng cách rất xa, rất xa.Triệu Viễn Châu muốn níu giữ, nhưng cơ thể hắn không cho phép. Hắn chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Ly Luân, bóng dáng đó vừa xa cách, vừa đau thương.Trong không gian lặng thinh, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt của Triệu Viễn Châu, và một nỗi đau sâu thẳm không lời của Ly Luân.---Những ngày sau đó, Ly Luân đều tự mình chăm sóc Triệu Viễn Châu, khi hắn hồi phục hoàn toàn hắn về lại viện của mình, Ly Luân ba tháng nay cũng không một lần hỏi thăm.Tại viện, một đêm trăng sáng treo cao, ánh sáng bạc chiếu rọi khắp nơi, như muốn phơi bày mọi nỗi đau mà không một góc khuất nào có thể che giấu. Triệu Viễn Châu vừa hồi phục sau thời gian dài dưỡng thương. Hắn rời khỏi viện của mình, bước theo ánh sáng lấp lánh trong rừng trúc, nhưng trái tim hắn dường như bị dẫn lối bởi một cảm giác bất an.Hắn dừng bước trước một đình nhỏ, nơi ánh trăng soi rọi rõ từng bóng hình. Ở đó, Ly Luân, trong y phục trắng như tuyết, đứng gần một nữ nhân hồ tộc. Ngụy Linh Chi, dáng người uyển chuyển, ánh mắt quyến rũ, đang nghiêng đầu trò chuyện cùng Ly Luân. Nhưng điều khiến Triệu Viễn Châu khựng lại chính là bàn tay Ly Luân khẽ đặt lên vai nàng, một cử chỉ đầy thân mật và nhẹ nhàng.Triệu Viễn Châu đứng đó, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình thấy. Hắn không thể ngăn trái tim mình thắt lại, từng nhịp đập như bị dao cứa.
“Ly Luân!” Hắn gọi lớn, giọng nói mang theo sự run rẩy lẫn tức giận.Ly Luân chậm rãi quay lại, ánh mắt lạnh lùng như mặt hồ băng giá, không một chút dao động.
“Ngươi tới rồi à” Ly Luân bình thản nói, như thể không nhận ra sự đau đớn trong ánh mắt của Triệu Viễn Châu.“Ngươi đang làm gì?” Triệu Viễn Châu bước tới, ánh mắt lướt qua Ngụy Linh Chi, rồi trở lại đối diện với Ly Luân. “Ngươi giải thích đi! Ngươi... và nàng ta?”Ngụy Linh Chi khẽ cười, giọng nói mềm mại như tơ:
“Triệu công tử, ngươi hiểu lầm rồi. Ta và Ly Luân chỉ đang bàn chuyện tương lai. Nếu có chút thân mật, cũng chỉ là điều đương nhiên thôi.”“Đương nhiên?” Triệu Viễn Châu bật cười, nhưng tiếng cười ấy chất chứa nỗi đau xé lòng. Hắn nhìn thẳng vào Ly Luân. “Ngươi nói đi, Ly Luân. Đây là ý gì? Chuyện này có thật không?”Ly Luân không né tránh, ánh mắt y nhìn thẳng vào Triệu Viễn Châu, nhưng lại lạnh lẽo đến tàn nhẫn.“Ngụy Linh Chi là khách quý của ta. Hơn nữa...” Ly Luân dừng lại một chút, giọng nói khẽ hạ thấp nhưng đầy kiên quyết. “Nàng là người mà ta đã chọn.”Triệu Viễn Châu như bị sét đánh, toàn thân hắn cứng đờ. Hắn lùi lại một bước, đôi mắt đỏ lên, chất chứa sự tổn thương lẫn tức giận.“Ngươi... đang nói dối.” Giọng hắn nghẹn lại, như muốn tự thuyết phục bản thân. “Ngươi không thể nào...”“Triệu Viễn Châu” Ly Luân cắt ngang, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa chút gượng gạo. “Ngươi có tư cách gì mà quản chuyện của ta?”“Ngươi muốn đẩy ta ra xa đến vậy sao?” Triệu Viễn Châu siết chặt tay, tiếng nói của hắn vỡ òa trong đau khổ. “Ngươi thà chọn một người khác... cũng không muốn nhìn thấy ta nữa?”Ly Luân không trả lời, chỉ im lặng quay đi. Ngụy Linh Chi cúi nhẹ đầu với Triệu Viễn Châu, sau đó bước theo Ly Luân, để lại hắn đứng trơ trọi giữa màn đêm lạnh lẽo.Triệu Viễn Châu cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn nhìn theo bóng dáng Ly Luân khuất xa, lời nói của y vang vọng trong đầu hắn, như một vết dao khắc sâu vào tâm can.“ Ly Luân, tại sao chứ...ta muốn giải thích, ta cũng không biết vì sao hôm đó ta ra tay với ngươi, ta không cố ý... Nhưng đừng đối xử với ta như vậy, ngươi một lần giết ta là được sao cứ chữa khỏi cho ta, rồi lại hành hạ ta” Hắn thì thầm, đôi tay run rẩy, ánh mắt dõi về phía xa, nơi bóng đêm nuốt chửng tất cả.----Triệu Viễn Châu cắn chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt tuôn trào không ngừng. Hắn quỳ gối bên cạnh giường, trái tim đau đớn như bị ngàn lưỡi dao cứa vào. Từng lời nói của Ly Luân như mũi nhọn cắm sâu vào lòng hắn, mỗi câu chữ đều khiến hắn nghẹt thở.Ly Luân khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và đầy cay đắng. Y cúi xuống nhìn Triệu Viễn Châu, trong lòng dậy sóng mâu thuẫn nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra lãnh đạm. Giọng y trầm trầm vang lên, tựa như một bản án không thể chống cự:"Triệu Viễn Châu, chẳng phải ngươi đã từng nói ngươi chỉ lợi dụng ta sao? Ngươi đã tổn thương ta, rồi ngươi lại nói muốn bù đắp. Ngươi thật buồn cười, biết không? Đêm nay, hãy ở đó mà ngắm nhìn, để hiểu rằng ngươi chẳng là gì đối với ta cả."Triệu Viễn Châu run rẩy, từng ngón tay bấu chặt xuống mặt đất. Hắn muốn hét lên, muốn đứng dậy, muốn kéo Ly Luân lại và nói với y rằng mọi thứ không như vậy. Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm phải ánh nhìn lãnh đạm của Ly Luân, toàn bộ sức lực như rút khỏi cơ thể.Hắn nghẹn ngào nói, giọng nói đứt quãng:"Ly Luân... Ta sai rồi... Ta không nên tổn thương ngươi, không nên để ngươi đau lòng... Nhưng ta chưa bao giờ chỉ lợi dụng ngươi... Ta chưa từng như thế!"Ly Luân nhìn hắn, trái tim như bị bóp nghẹt.Nhưng y không cho phép bản thân mềm lòng. Ly Luân quay đi, cười nhạt một tiếng, giọng nói khẽ run nhưng vẫn lạnh lùng:"Ngươi sai rồi... nhưng không còn cơ hội nữa."Trong khoảnh khắc, Triệu Viễn Châu như mất đi tất cả. Hắn gục đầu xuống, khóc nấc lên trong tuyệt vọng. Nhưng bất chấp tất cả, ánh mắt hắn vẫn kiên định, cố gắng đứng dậy, tiến đến gần Ly Luân hơn."Ly Luân, ta yêu ngươi! Ngươi nghe thấy không? Ta yêu ngươi!"Lời nói ấy vang vọng trong không gian, nhưng Ly Luân không quay lại. Y siết chặt nắm tay, bước ra khỏi căn phòng, để lại Triệu Viễn Châu trong đau đớn và tuyệt vọng.Ly Luân đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Viễn Châu đang quỳ gối dưới sàn. Trên giường, một nữ nhân diễm lệ nằm nghiêng, ánh mắt đầy khiêu khích liếc nhìn Triệu Viễn Châu, tựa như muốn nhấn sâu thêm vào nỗi đau của hắn.Tiếng cười khẽ của nàng ta hòa lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào của Triệu Viễn Châu, tạo thành khung cảnh tàn nhẫn.Ly Luân cười nhạt, ánh mắt không một chút ấm áp:"Triệu Viễn Châu, đây là điều ngươi muốn, đúng không? Ngươi từng tổn thương ta, từng nói chỉ lợi dụng ta. Vậy giờ nhìn đi, ngươi chẳng còn tư cách gì để yêu hay níu giữ ta nữa."Triệu Viễn Châu run rẩy, nước mắt rơi lã chã. Hắn cúi đầu, giọng khản đặc:"Ly Luân... đủ rồi... xin ngươi dừng lại... Nếu ngươi muốn trừng phạt ta, ta chấp nhận, nhưng đừng làm như vậy..."Ly Luân nheo mắt, bước đến gần hắn, cúi xuống nhìn thẳng vào gương mặt đẫm lệ:"Ngươi sai rồi, Triệu Viễn Châu. Đây không phải trừng phạt, đây chỉ là ta cho ngươi thấy rằng ngươi không phải duy nhất. Cảm giác bị bỏ lại, bị lãng quên... ngươi đã từng nghĩ đến ta cảm nhận thế nào chưa?"Triệu Viễn Châu gào lên, giọng nói chất chứa đau đớn:"Ta sai rồi! Ly Luân, ta sai rồi! Nhưng ta yêu ngươi... Ta không thể chịu đựng được khi thấy ngươi như thế này...Đừng làm vậy với ta, ta xin ngươi!"Ly Luân nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia đau khổ, nhưng y nhanh chóng dập tắt cảm xúc ấy, quay đi không để lộ bất kỳ sự yếu mềm nào. Y lạnh lùng nói:"Triệu Viễn Châu, ngươi nghĩ rằng vài giọt nước mắt và lời nói muộn màng có thể thay đổi được điều gì sao? Quỳ ở đó và nhìn đi, đây là kết cục mà ngươi đã chọn."Tiếng cười của nữ nhân trên giường càng lúc càng vang vọng, nhưng trong khoảnh khắc đó, Ly Luân cảm thấy trái tim mình như tan nát. Y bước ra khỏi phòng, không dám quay đầu lại, để không nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của Triệu Viễn Châu, cũng không để bản thân mềm lòng trước tình cảm vẫn còn nguyên vẹn trong lòng.Triệu Viễn Châu quỳ gối trên sàn, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt. Trên giường, Ly Luân lạnh lùng ôm lấy nữ nhân kia, từng cử chỉ đều mang theo sự cố ý trừng phạt. Tiếng cười khẽ của nữ nhân như dao cứa vào tim hắn, mỗi âm thanh đều khiến hắn cảm thấy như đang bị xé rách từng mảnh.Hắn cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, cố gắng không để tiếng nức nở phát ra nhưng đôi mắt đỏ hoe đã phản bội mọi cảm xúc. Hắn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy, không thể ngừng đau đớn khi thấy người mình yêu sâu đậm đang ở trước mặt, nhưng lại xa cách đến tàn nhẫn.Ly Luân ngoảnh lại, ánh mắt như băng nhìn xuống Triệu Viễn Châu, nụ cười nhạt nhẽo nhưng lời nói sắc lạnh như dao:"Ngươi thấy rõ chưa, Triệu Viễn Châu? Ngươi không là gì cả. Tình yêu của ngươi, những lời ngươi nói... đều vô nghĩa. Đây chính là cái giá phải trả cho những gì ngươi đã làm."Triệu Viễn Châu nghẹn giọng, gục đầu xuống đất, nước mắt rơi từng giọt xuống sàn gỗ lạnh lẽo. Hắn run rẩy nói:"Ly Luân... nếu ngươi hận ta, ngươi có thể đánh ta, giết ta... Nhưng đừng làm vậy. Đừng hủy hoại bản thân ngươi chỉ để trả thù ta..."Ly Luân nheo mắt, ánh nhìn thoáng chút dao động, nhưng y nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm. Giọng nói của y vang lên, lạnh lẽo và tàn nhẫn:"Ta không trả thù ngươi, Triệu Viễn Châu. Ta chỉ cho ngươi thấy rằng ta không cần ngươi. Ngươi chỉ là một kẻ qua đường trong đời ta, và ta sẽ sống tốt hơn khi không có ngươi."Triệu Viễn Châu đau đớn ôm lấy ngực mình, cảm giác như từng lời của Ly Luân đều là nhát dao chí mạng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước nhưng vẫn không rời khỏi gương mặt của y:"Ngươi nói không cần ta, nhưng tại sao ánh mắt ngươi lại đau đớn như vậy? Ly Luân, ngươi đang dối lòng..."Lời nói của hắn như mũi kim đâm thẳng vào trái tim Ly Luân. Nhưng y lập tức quay mặt đi, không để lộ thêm bất kỳ cảm xúc nào. Y kéo nữ nhân kia lại gần, hờ hững ra lệnh:"Quỳ ở đó, Triệu Viễn Châu. Ngươi không xứng đáng để rời đi."Triệu Viễn Châu tuyệt vọng ngước lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Trái tim hắn như chết đi trong khoảnh khắc ấy, nhưng hắn vẫn không thể quay lưng rời khỏi y.-----------
(Tác giả gộp 2 chương làm một cho nó dài rồi nha. Những chương sau là chương H sốp sẽ đăng vào hôm sau cho đỡ cục hứng nè, với sốp đăng trễ nha❤️)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com