TruyenHHH.com

[ Ly Chu ] Thủ Quang Tại Tâm.

Chương 6: (๑•ᴗ•๑)♡

Selina_Norah

Cuối cùng, dưới đôi mắt màu hổ phách không vướng bụi trần của Triệu Viễn Châu. Ly Luân - kẻ đã 10 năm không đến Nhân Gian lần đầu tiên phải phá bỏ phép tắc của chính mình. Hắn quyết định cùng y tới Nhân Gian một chuyến.

Giống như ngày trước vậy, mỗi khi từ Đại Hoang tới Nhân Gian phải đóng dấu của Bạch Trạch Lệnh, hắn cảm thấy phiền không chịu được. Thế nhưng, vì chiều theo y, có phiền phức hắn vẫn nguyện cùng y đi.

Triệu Viễn Châu sau đó thả Tiểu Ly ra ngoài, nàng lập tức giận dỗi không thèm nói chuyện với y nữa. Triệu Viễn Châu không vội, y hiểu Tiểu hòe tinh nhà mình hơn bất cứ ai mà. Cứ để nàng giận chán rồi nàng sẽ tự động quay lại nói chuyện với y thôi.

Trên đường đến Nhân Gian, Ly Luân một khắc cũng không rời khỏi Triệu Viễn Châu, hắn bắt y phải đi cạnh hắn, nắm lấy tay hắn mới được. Triệu Viễn Châu không hiểu lắm nhưng vẫn để hắn nắm.

Triệu Viễn Châu nhìn bàn tay mình đang đan chặt với Ly Luân, y nói:" Ly Luân, ta sẽ không đi lạc đâu. "

Ly Luân nắm càng chặt hơn, cụp mắt lấy cớ:" Như vậy sẽ ấm hơn. "

Triệu Viễn Châu ngơ ngác:" Ồ là thế à... "

Văn Tiêu đi ở bên còn lại của Triệu Viễn Châu, nàng mỉm cười đầy ý vị nói:" Triệu Viễn Châu, nắm tay ta không? Thân nhiệt của nữ tử cao hơn nam tử nhiều. "

Không để Ly Luân lên tiếng thì y đã mỉm cười ngây ngô nói:" Không cần đâu, tay Ly Luân ấm lắm. "

Ly Luân nghe thế mỉm cười, A Yếm của hiện tại, hắn rất thích.

Văn Tiêu bĩu môi, nàng biết ngay mà, Chu Yếm đối với Ly Luân trước sau đều không buông xuống được. Tình cảm mà y dành cho Ly Luân nhìn qua thì không thấy, nhưng nhìn kĩ mới biết nó sâu đậm đến nhường nào.

Anh Lỗi đi bên cạnh Bạch Cửu như mọi khi, hắn ló đầu sang hỏi:" Đại Yêu, ngươi có muốn về Côn Luân Sơn không? Gia gia nếu nhìn thấy ngươi chắc chắn rất vui! "

Triệu Viễn Châu không nghĩ ngợi liền gật đầu:" Được. "

Sơn Thần Anh Chiêu, y nghe Anh Lỗi kể, cũng nghe Ly Luân nhắc tới. Là người chăm sóc y trước kia. Đối với cái tên Anh Chiêu này bản thân y cũng sinh ra cảm giác thân thiết khó lý giải. Giống như khi nhắc đến cô cô với Thanh Y tỷ vậy.

Tiểu Ly giận dỗi y nhưng cũng tủi thân, đi đường mà cứ lẩm bẩm:" Tiểu đại nhân đúng là! Thanh Y đại nhân đã bảo không được tin người lạ rồi... "

Bùi Tư Tịnh đi cạnh nói:" Chúng ta không phải người lạ, là bạn của Triệu Viễn Châu. "

Tiểu Ly liếc sang, ánh mắt đầy ai oán:" Ai mà biết được các ngươi có lừa cậu ấy không chứ! "

Bùi Tư Tịnh không nói gì, cô biết hiện tại Tiểu hòe yêu này không nói lý. Cô cũng không phải là người nói nhiều.

...

Côn Luân Sơn ở tại nơi gần với Nhân Gian nhất ở Đại Hoang, quanh năm phủ trắng tuyết, khí hậu rất lạnh giá.

Triệu Viễn Châu vừa mới cùng Ly Luân và mọi người đến nơi thì đã nhìn thấy một ông lão đứng ngay trước đại môn.

Anh Chiêu mặc trên người bộ y phục đen tuyền, thêu nổi chỉ vàng. Những họa tiết trên y phục đều được thiết kế tinh xảo và tỉ mỉ.

Bộ y phục này thường ngày ông luyến tiếc đem ra mặc, nhưng hôm nay ông nhất định phải mặc nó.

Mặc tân y phục, đón cố nhân quy.

Triệu Viễn Châu nhìn thấy Anh Chiêu liền khựng lại, trái tim như đập hẫng một nhịp. Cảm xúc vui mừng đột ngột tập kính khiến y cảm thấy máu trong người như nóng lên, khóe mắt cũng cay cay.

Anh Lỗi vẫy vẫy tay nói lớn:" Gia gia! Đại Yêu trở về rồi! "

Anh Chiêu mỉm cười, ông biết tên tiểu tử thối vô lương tâm nào đó sẽ trở về nên mới mặc như vậy. Nếu không ông cũng không mất công đi thay bộ y phục mới này.

Triệu Viễn Châu sau khi lấy lại chuyển động của mình, y lập tức buông tay Ly Luân rồi lao về phía trước.

Ly Luân không cản y, ai cũng không cản y. Bọn họ biết Anh Chiêu có tầm quan trọng thế nào trong trái tim Triệu Viễn Châu. Tất cả đều cảm thấy vui mừng.

Triệu Viễn Châu lao đến trước mặt Anh Chiêu, y lập tức giang tay ôm lấy ông thật chặt, nước mắt nơi khóe mi cũng lăn xuống gò má.

Y ôm chặt lấy Anh Chiêu, trong lòng vừa vui mừng vừa hốt hoảng đến nói năng lộn xộn:" Ta... Ta rất muốn ôm người, tuy là... Ta, ta không biết tại sao, nhưng mà! Ta... Ta! "

Anh Chiêu nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của Triệu Viễn Châu, ngữ điệu nhẹ nhàng nói:" Được được, ôm cũng không sao. "

Ông vuốt ve tấm lưng của Triệu Viễn Châu. Đã rất lâu ông không thấy được mái tóc bạc này của Chu Yếm. Lúc ấy sau khi y trải qua quá nhiều, dáng vẻ cũng không còn như xưa khiến ông cảm thấy đau lòng. Nhưng đó là lựa chọn của  y, ông không thể ngăn cản.

Hiện tại Anh Chiêu chỉ cảm thấy, đúng là trời cao có mắt.

Những người vẫn luôn lưu giữ ánh sáng trong tim, xứng đáng có được một cơ hội được là chính mình.

Triệu Viễn Châu bây giờ, đã có được cơ hội như thế.

Ôm đủ rồi, bình tĩnh xong Triệu Viễn Châu buông Anh Chiêu ra, tai hơi đỏ lên, xấu hổ nói:" Xin lỗi, là ta thất lễ rồi. "

Anh Chiêu mỉm cười hiền hậu:" Không sao, ta nghe Anh Lỗi nói qua, con không còn nhớ những chuyện trước kia nữa đúng không? "

Triệu Viễn Châu gật đầu:" Vâng, con không nhớ nữa. "

Anh Chiêu nhìn vẻ mặt như sắp khóc của y thì đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của y rồi dịu dàng nói:" Được rồi, không nhớ nữa cũng được. Tất cả đã qua rồi, không quan trọng. "

Triệu Viễn Châu không cho là thế, y nói:" Không được, con phải nhớ lại mới được. Những kí ức đó nhất định rất quan trọng. "

Nghe thế tâm trạng mọi người đều nặng nề lên. Thực lòng mà nói, thật ra họ rất muốn y nhớ lại. Nhưng lý trí nói cho mọi người biết y của hiện tại rất tốt, không cần thiết phải lần nữa đau khổ vì những kí ức trước kia.

Anh Chiêu cười:" Vào bên trong thôi, bên ngoài lạnh đấy. "

Y đi vào trong đại điện, y chạy tới ngồi bên cạnh Anh Chiêu. Anh Lỗi thấy thế thì vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh Bạch Cửu.

Hắn rót trà cho cậu, hớn hở hỏi:" Tiểu Cửu, sữa hạnh nhân ta làm cho đệ thế nào? Ăn ngon không? "

Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Anh Lỗi thì Bạch Cửu cầm chén trà trên tay, nói:" So với mẹ ta thì còn kém xa. "

Anh Lỗi nghe xong cúi đầu, ồ lên một tiếng, rõ ràng cảm xúc đã đi xuống.

Bạch Cửu cười nhẹ, gõ nhẹ lên đỉnh đầu Anh Lỗi một cái, nói:" Nhưng ăn cũng rất ngon, cảm ơn ngươi, Anh Lỗi. "

Anh Lỗi lập tức ngước mặt hân hoan hỏi lại:" Thật sao!? "

Ly Luân ngồi cạnh y, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Tiểu Ly đã biến thành chiếc trâm gỗ trên đầu y. Đại nhân nói chuyện, tiểu nhân vẫn nên ngoan ngoãn, cái này nàng hiểu rõ.

Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh ngồi cùng một chỗ, nàng rót trà cho cô, không khí giữa hai nữ tử vẫn luôn rất nhẹ nhàng.

Trác Dực Thần đặt chén trà xuống bàn, nghiêm trang gọi:" Triệu Viễn Châu. "

Triệu Viễn Châu rót trà cho Anh Chiêu xong thì đáp:" Có chuyện gì sao? "

Trác Dực Thần thở một hơi, nói:" Cô cô trong miệng ngươi, nàng là ai? Có thân phận gì? "

Y được vạn chúng chú mục, Anh Chiêu cũng nói:" Viễn Châu, nghe Anh Lỗi nói con mới hóa hình được 5 năm. Chuyện này là thế nào? "

Triệu Viễn Châu nói:" Cô cô tên Thượng Cổ, cô cô là thần. Nàng mạnh lắm, cho dù tất cả chúng ta hợp sức cũng đánh không lại nàng. "

Anh Chiêu nghe xong vẻ mặt ngưng trọng:" Cổ thư ghi lại, các vị thần đều đã chết sau trận lũ thượng cổ. Trên thế gian này không còn bất cứ vị thần chân chính nào nữa. "

Văn Tiêu cũng nói:" Đúng thế, hiện tại chỉ có Bạch Trạch thần lực và thần lực của các Sơn Thần là thần lực. Bảo hộ vạn dân Nhân Gian, chúng yêu Đại Hoang. "

Ly Luân nheo mắt:" A Yếm, nàng ta không lừa ngươi chứ? "

Y lắc đầu nguầy nguậy:" Không đâu, nàng đúng là thần, nhưng mà... "

Trác Dực Thần nhìn y:" Nhưng mà cái gì? "

Y nói:" Trong thần lực của nàng rất kí quái, ta còn cảm nhận được cả yêu lực. "

Anh Lỗi xoa cằm:" Nàng ta bán thần bán yêu, giống như ta và gia gia? "

Triệu Viễn Châu lắc đầu:" Không phải, sức mạnh của Sơn Thần là thần lực, không phải yêu lực. Nhưng sức mạnh của cô cô hai thứ này cùng ở một chỗ, không xung đột. Chúng hòa vào nhau nhưng không kết hợp, ở cạnh nhau nhưng tồn tại độc lập, rất kì lạ. "

Bùi Tư Tịnh là phàm nhân duy nhất ở chỗ này, tuy cô không hiểu biết nhiều lắm về thần lực hay yêu lực nhưng cô cũng có nghe tới.

Bùi Tư Tịnh:" Vậy thì rất kì lạ, yêu không ra yêu, thần không ra thần, bán yêu bán thần cũng không phải. "

Anh Chiêu hỏi:" Viễn Châu, sao con lại nhận định nàng là thần mà không phải yêu? "

Triệu Viễn Châu ngây ngô nói:" Vì Thanh Y tỷ tỷ đã nói với con như thế. "

Ly Luân nhíu mày:" Thanh Y? Cô ta lại là ai? "

Sao bên A Yếm của hắn lại nhiều nữ nhân như vậy? Trước kia là Đại Yêu thì có Triệu Uyển Nhi và Văn Tiêu. Hiện tại là Tiểu Yếm thì lại xuất hiện hai cái Thượng Cổ, Thanh Y.

Triệu Viễn Châu nuốt xuống một miếng trà rồi thản nhiên nói ra tin tức động trời:" Tỷ ấy là thần thú Thanh Loan đấy."

Anh Chiêu trợn mắt khó tin vô ý cao giọng:" Thanh Loan thần thú!? "

Triệu Viễn Châu đang cầm chén trà trong tay bị tiếng nói của Anh Chiêu dọa tới suýt nữa đánh rơi chén trà xuống.

Y vuốt vuốt ngực:" Gia gia làm ta giật cả mình. "

Anh Chiêu cũng trở nên sốt sắng, ông hỏi:" Con chắc chắn là Thanh Loan? Là Thanh Loan sao? "

Triệu Viễn Châu gật đầu, y đã có lòng tin với mọi người vì vậy cũng không che giấu:" Ta đã tận mắt thấy pháp thần của tỷ ấy, tỷ ấy chính là Thanh Loan. "

Đôi mắt của Anh Chiêu đầy khó tin và mừng rỡ:" Không ngờ, thật không ngờ, Thanh Loan đại nhân vẫn còn sống. "

Văn Tiêu là Bạch Trạch Thần nữ, nàng cảm thấy rất hiếu kì về chuyện này:" Anh Chiêu đại nhân, ngài biết đến Thanh Loan thần thú sao? "

Anh Chiêu bình tĩnh lại, ông gật đầu:" Thần nữ đại nhân không biết cũng dễ hiểu, bởi trong cổ thư không có ai viết về ngài ấy cả. "

Văn Tiêu thắc mắc:" Vì sao lại như vậy? "

Anh Chiêu thở dài:" Đây là chuyện xưa lưu truyền qua mỗi đời Sơn Thần chúng ta. Anh Lỗi không kế vị Sơn Thần, tuy có thần lực nhưng nó không chính thức kế vị nên không biết. Bởi vì liên lụy tới một số chuyện, cho nên không còn được nhắc đến với người ngoài nữa. "

Trác Dực Thần:" Không biết Anh Chiêu đại nhân có thể nói cho chúng ta nghe câu chuyện này không? "

Triệu Viễn Châu cũng tò mò lân la tới, chuyện xưa của Thanh Y tỷ tỷ nhất định sẽ rất thú vị.

Nhưng Anh Chiêu chỉ cười:" Nếu như Thanh Loan đã xuất thế. Vậy sớm muộn ngài ấy cũng xuất hiện, đến lúc đó ngài ấy sẽ nói cho các ngươi nghe.

Triệu Viễn Châu bất mãn nài nỉ :" Anh Chiêu gia gia kể đi mà, tỷ tỷ nhất định sẽ không giận đâu. "

Anh Chiêu mỉm cười khẽ vuốt mái tóc y:" Viễn Châu, con rất may mắn. "

Chuyện của Thanh Loan cuối cùng kết thúc ở đó, đầu voi đuôi chuột khiến người ta khó chịu.

Mọi người ở Côn Luân Sơn đến chiều thì quyết định về Nhân Gian.

Mới bước vào cổng Thiên Đô, Trác Dực Thần đã thấy người của Tập Yêu Ti hốt hoảng chạy tới.

" Trác đại nhân, có chuyện rồi! "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com