[ Ly Chu ] Đoản Ngắn Về Hai Ta
Tỉnh Mộng
Lưu ý: Tất cả là giả thuyết do chính mình đặt ra. Bao gồm việc coi spoil và trailer.
Ngắn!!!!!!
///////Ly Luân cảm thấy bản thân đang chìm trong một không gian tối tâm. Cơ thể dường như đã cứng đờ mà không thể di chuyển được. Gã nhớ lại từng khoảng khắc trước khi bản thân chết đi. Làm nhiều tội ác tày trời, khiến bao người phải đau khổ. Vậy mà người bạn cũ của gã, Chu Yếm là chẳng bao giờ hận gã. Khi gã chết đi, y vẫn ở đó vươn cánh taymà muốn níu lại gã, đôi mắt chất chứa sự đau khổ.- Ly Luân!!!!!Lúc ấy, gã cảm thấy bản thân ngu ngốc đến cùng cực. Nếu gã nhận ra sự nguy hiểm của việc Đại Hoang bị phá hủy. Nhận ra suy nghĩ ngu ngốc của bản thân là ích kỷ đến thế nào.- Ly Luân.....Một giọng nói vang lên. Ly Luân mở đôi mắt ra nhìn vào ánh sáng đang chiếu đến mình. Một nữ nhân mặc thân bạch y, vươn tay điểm chỉ vào ấn đường của gã.- Trở về... Một lần nữa.... sửa lại quá khứ!Gã bỗng nhiên cảm giác câu nói này của nữ nhân đó có chút kì lạ. Liền vươn tay muốn hỏi.- Một lần nữa?....Hắn liền rơi vào ánh sáng mà biến mất. Nữ nhân đó khẽ nắm chặt bàn tay lại. Bỗng một nam nhân đi đến ôm lấy eo của nữ nhân đó.- Sao vậy? Không vui sao?Nữ nhân ấy lắc đầu:- Thừa Hoàng, ngươi nghĩ họ có thể làm được không?Thừa Hoàng dụi đầu vào hồm cổ của nữ nhân đó.- Chắc chắn sẽ được, Thần nữ đại nhân. Chúng ta có thể đi được chưa?Thần nữ đời đầu nghe vậy mỉm cười nắm lấy tay của Thừa Hoàng bước đi.- Quá khứ sẽ thay đổi tương lai. Nhưng có một điều chắc chắn, ta vẫn sẽ đến đây cùng nàng trải qua sự luân chuyển của Thế Đạo và thời không......Ly Luân tỉnh dậy, ánh sáng từ mặt trời chiếu vào gương mặt góc cạnh của gã làm tôn lên sự quyến rũ của gã. Một thiếu niên mang mái tóc màu trắng tinh nghịch bước vào phòng. Y ngước nhìn gã đang nằm trên giường thì liền cười lén mà lon ton chạy đến.- Ly Luân!!!!Thiếu niên đó mạnh mẽ nhảy lên giường mà đè lên người gã. Gã bừng tỉnh mà ôm lấy thiếu niên đó.- A Yếm?...Chu Yếm cười lớn ôm lấy cổ Ly Luân. - Dậy thôi, dậy thôi!!!. Anh Chiêu đã nấu rất nhiều đồ ăn đó!!! Ta đói lắm rồi.Gã cảm nhận cơn ấm áp truyền đến. Đôi mắt liền không hẹn mà bắt đầu ửng đỏ. Chu Yếm nhìn thấy vậy liền hoảng sợ định nhảy xuống.- Ta làm ngươi đau sao? Ta xin lỗi....Gã liền ôm lấy y mà không chịu buông. Chu Yếm bị ôm thấy vậy cũng ôm lấy mà xoa đầu gã.- Ly Luân đừng giận. Ta thật sự xin lỗi mà....Gã hít lấy mùi thơm trên người Chu Yếm mà cảm thấy vui vẻ trở lại. Gã dụi mắt rồi ôm lấy y ngồi dậy.- Ta không sao... Chỉ là gặp ác mộng mà thôi....Y nghe vậy liền để tay gần đầu Ly Luân mà vẩy vẩy.- Ác mộng kinh dị tránh xa! Tránh tránh xa!...Gã gật đầu mà đặt y trên giường mà tiến đến tủ quần áo.- A Yếm ra ngoài trước đợi ta nhé. Ta thay xong liêng sẽ ra.Y gật đầu mà lon ton chạy đi. Nhìn đuôi tóc vẩy theo từng chuyển động của y. Gã liền bật cười - Thật tốt... Nếu như thế này cũng thật tốt........Ly Luân bước ra khỏi phòng tiến đến bàn ăn. Nhìn thấy Chu Yếm đang đung đưa chân buồn bã nhìn đống đồ ăn. Còn Anh Chiêu thì đang nghiêm nghị nhìn y.- Ăn lén là không tốt!Y liền chu chu môi mà lầm bầm.- Anh Chiêu đáng ghét... Ta chỉ là hơi đói thôi mà...Anh Chiêu trừng mắt nhìn y - Ngươi vừa nói gì?! Có giỏi thì nói lớn ta xem.Y liền quay ngoắt qua bên trái liền nhìn thấy gã đang bước đến. Y liền vui vẻ đứng lên chạy lại nắm lấy tay phải của gã.- Ly Luân! Đợi ngươi đến mức ta đói muốn chết rồi! Vào mau lên!!!Gã bật cười ngồi xuống cạnh y. Nhìn Anh Chiêu đang kiềm chế cơn tức giận mà muốn lấy cây đập y. Gã liền lên tiếng nói đỡ.- A Yếm chỉ là hơi đói ăn một chút. Anh Chiêu đại nhân đừng quá khắc khe...Anh Chiêu giật giật cơ miệng. Chỉ vào dĩa thịt chỉ còn lại xốt mà hỏi:- Ngươi xem đây là cái gì hả? Ăn một chút mà ăn luôn cả một một miếng thịt lớn hả?Gã ngơ ngác nhìn dĩa thịt rồi quay qua nhìn y. Y gãi gãi đầu nhìn gã - Thật sự chỉ ăn một chút.... Một chút thôi.Y vươn tay biểu thị. Gã thở dài xoa đầu y.- Đúng đúng... Chỉ ăn " một xíu " mà thôi.Gã nuông chiều mà nói. Anh Chiêu nhìn thấy cảnh này mà bất lực nhìn hai người đối diện đang trò truyện vui vẻ.- Này là dưỡng thê đó à?....Ly Luân ôm Chu Yếm ngấm nhìn từng cơn sóng lớn đánh vào đất liền. Y quay lại nhìn gã mà hỏi:- Sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây vậy? Thường ngày có chuyện buồn ngươi mới đến đây mà?Gã ôm chặt y hơn mà trả lời.- Chỉ là ta cảm thấy có chút... Tâm sự mà thôi.Y quay lại ôm lấy cô gã mà nói:- Đừng lo! Dù có chuyện gì thì ta vẫn sẽ ở cùng với ngươi. Cùng ngươi vượt qua mọi khó khăn.Gã gượng cười mà hôn lên mái tóc của Chu Yếm.- Đúng vậy... Ngươi chắc chắn sẽ ở bên cạnh ta... Bên cạnh ta....Dù có trải qua bao nhiêu nghịch cảnh. Ta vẫn sẽ sóng vai với ngươi.- Chu Yếm Chỉ mong nếu như tương lai ta mắc phải sai lầm. Mong ngươi vẫn vương tay cứu lấy tâm trí bị tham vọng rù quyến - Ly Luân//////Chưa bao giờ tui coi phim mà khóc đến gần một tiếng đồng hồ chưa thoát ra. Chu Yếm thật sự quá đau khổ rồi. Làm ơn đừng cho em ấy nhiều giầy vò nữa.
Ngắn!!!!!!
///////Ly Luân cảm thấy bản thân đang chìm trong một không gian tối tâm. Cơ thể dường như đã cứng đờ mà không thể di chuyển được. Gã nhớ lại từng khoảng khắc trước khi bản thân chết đi. Làm nhiều tội ác tày trời, khiến bao người phải đau khổ. Vậy mà người bạn cũ của gã, Chu Yếm là chẳng bao giờ hận gã. Khi gã chết đi, y vẫn ở đó vươn cánh taymà muốn níu lại gã, đôi mắt chất chứa sự đau khổ.- Ly Luân!!!!!Lúc ấy, gã cảm thấy bản thân ngu ngốc đến cùng cực. Nếu gã nhận ra sự nguy hiểm của việc Đại Hoang bị phá hủy. Nhận ra suy nghĩ ngu ngốc của bản thân là ích kỷ đến thế nào.- Ly Luân.....Một giọng nói vang lên. Ly Luân mở đôi mắt ra nhìn vào ánh sáng đang chiếu đến mình. Một nữ nhân mặc thân bạch y, vươn tay điểm chỉ vào ấn đường của gã.- Trở về... Một lần nữa.... sửa lại quá khứ!Gã bỗng nhiên cảm giác câu nói này của nữ nhân đó có chút kì lạ. Liền vươn tay muốn hỏi.- Một lần nữa?....Hắn liền rơi vào ánh sáng mà biến mất. Nữ nhân đó khẽ nắm chặt bàn tay lại. Bỗng một nam nhân đi đến ôm lấy eo của nữ nhân đó.- Sao vậy? Không vui sao?Nữ nhân ấy lắc đầu:- Thừa Hoàng, ngươi nghĩ họ có thể làm được không?Thừa Hoàng dụi đầu vào hồm cổ của nữ nhân đó.- Chắc chắn sẽ được, Thần nữ đại nhân. Chúng ta có thể đi được chưa?Thần nữ đời đầu nghe vậy mỉm cười nắm lấy tay của Thừa Hoàng bước đi.- Quá khứ sẽ thay đổi tương lai. Nhưng có một điều chắc chắn, ta vẫn sẽ đến đây cùng nàng trải qua sự luân chuyển của Thế Đạo và thời không......Ly Luân tỉnh dậy, ánh sáng từ mặt trời chiếu vào gương mặt góc cạnh của gã làm tôn lên sự quyến rũ của gã. Một thiếu niên mang mái tóc màu trắng tinh nghịch bước vào phòng. Y ngước nhìn gã đang nằm trên giường thì liền cười lén mà lon ton chạy đến.- Ly Luân!!!!Thiếu niên đó mạnh mẽ nhảy lên giường mà đè lên người gã. Gã bừng tỉnh mà ôm lấy thiếu niên đó.- A Yếm?...Chu Yếm cười lớn ôm lấy cổ Ly Luân. - Dậy thôi, dậy thôi!!!. Anh Chiêu đã nấu rất nhiều đồ ăn đó!!! Ta đói lắm rồi.Gã cảm nhận cơn ấm áp truyền đến. Đôi mắt liền không hẹn mà bắt đầu ửng đỏ. Chu Yếm nhìn thấy vậy liền hoảng sợ định nhảy xuống.- Ta làm ngươi đau sao? Ta xin lỗi....Gã liền ôm lấy y mà không chịu buông. Chu Yếm bị ôm thấy vậy cũng ôm lấy mà xoa đầu gã.- Ly Luân đừng giận. Ta thật sự xin lỗi mà....Gã hít lấy mùi thơm trên người Chu Yếm mà cảm thấy vui vẻ trở lại. Gã dụi mắt rồi ôm lấy y ngồi dậy.- Ta không sao... Chỉ là gặp ác mộng mà thôi....Y nghe vậy liền để tay gần đầu Ly Luân mà vẩy vẩy.- Ác mộng kinh dị tránh xa! Tránh tránh xa!...Gã gật đầu mà đặt y trên giường mà tiến đến tủ quần áo.- A Yếm ra ngoài trước đợi ta nhé. Ta thay xong liêng sẽ ra.Y gật đầu mà lon ton chạy đi. Nhìn đuôi tóc vẩy theo từng chuyển động của y. Gã liền bật cười - Thật tốt... Nếu như thế này cũng thật tốt........Ly Luân bước ra khỏi phòng tiến đến bàn ăn. Nhìn thấy Chu Yếm đang đung đưa chân buồn bã nhìn đống đồ ăn. Còn Anh Chiêu thì đang nghiêm nghị nhìn y.- Ăn lén là không tốt!Y liền chu chu môi mà lầm bầm.- Anh Chiêu đáng ghét... Ta chỉ là hơi đói thôi mà...Anh Chiêu trừng mắt nhìn y - Ngươi vừa nói gì?! Có giỏi thì nói lớn ta xem.Y liền quay ngoắt qua bên trái liền nhìn thấy gã đang bước đến. Y liền vui vẻ đứng lên chạy lại nắm lấy tay phải của gã.- Ly Luân! Đợi ngươi đến mức ta đói muốn chết rồi! Vào mau lên!!!Gã bật cười ngồi xuống cạnh y. Nhìn Anh Chiêu đang kiềm chế cơn tức giận mà muốn lấy cây đập y. Gã liền lên tiếng nói đỡ.- A Yếm chỉ là hơi đói ăn một chút. Anh Chiêu đại nhân đừng quá khắc khe...Anh Chiêu giật giật cơ miệng. Chỉ vào dĩa thịt chỉ còn lại xốt mà hỏi:- Ngươi xem đây là cái gì hả? Ăn một chút mà ăn luôn cả một một miếng thịt lớn hả?Gã ngơ ngác nhìn dĩa thịt rồi quay qua nhìn y. Y gãi gãi đầu nhìn gã - Thật sự chỉ ăn một chút.... Một chút thôi.Y vươn tay biểu thị. Gã thở dài xoa đầu y.- Đúng đúng... Chỉ ăn " một xíu " mà thôi.Gã nuông chiều mà nói. Anh Chiêu nhìn thấy cảnh này mà bất lực nhìn hai người đối diện đang trò truyện vui vẻ.- Này là dưỡng thê đó à?....Ly Luân ôm Chu Yếm ngấm nhìn từng cơn sóng lớn đánh vào đất liền. Y quay lại nhìn gã mà hỏi:- Sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây vậy? Thường ngày có chuyện buồn ngươi mới đến đây mà?Gã ôm chặt y hơn mà trả lời.- Chỉ là ta cảm thấy có chút... Tâm sự mà thôi.Y quay lại ôm lấy cô gã mà nói:- Đừng lo! Dù có chuyện gì thì ta vẫn sẽ ở cùng với ngươi. Cùng ngươi vượt qua mọi khó khăn.Gã gượng cười mà hôn lên mái tóc của Chu Yếm.- Đúng vậy... Ngươi chắc chắn sẽ ở bên cạnh ta... Bên cạnh ta....Dù có trải qua bao nhiêu nghịch cảnh. Ta vẫn sẽ sóng vai với ngươi.- Chu Yếm Chỉ mong nếu như tương lai ta mắc phải sai lầm. Mong ngươi vẫn vương tay cứu lấy tâm trí bị tham vọng rù quyến - Ly Luân//////Chưa bao giờ tui coi phim mà khóc đến gần một tiếng đồng hồ chưa thoát ra. Chu Yếm thật sự quá đau khổ rồi. Làm ơn đừng cho em ấy nhiều giầy vò nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com