Ly Chu Diep Bach Cung Nhau
Trong quán trọn Đông Quy hiện tại chỉ còn hai người. Chu Yếm tháo bỏ đấu lạp trắng xuống. Cảm giác thoải mái hẳng ra. Thật sự y không thích đội đấu lạp đâu.Ly Luân thấy hắn như vậy cũng tháo xuống. Hít lấy không khí tràn đầy mùi rượu thơm ở quán. Tuy không thích con người nhưng hắn khá thích mùi rượu ở quán này. - A Ly này.Chu Yếm lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.- Hửm.Ly Luân nhướn mày.- Ngươi nghĩ hai chúng ta được hồi sinh ở thế giới này. Là chủ ý của ai không.Chu Yếm đặt ra câu hỏi cho hai người.- Ta nghĩ hẳn là một vị nào đấy có quyền năng cực lớn. Chẳng hạn như Thiên Đạo.Cái tên được nói ra, cả không gian rơi vào im lặng. Thiên Đạo là ai, là cái người mà tạo ra mội quy tắc mọi thế giới đó. Sao ngài có thể để tâm mà...Hai người nhìn nhau, không ai nói gì nhưng cả hai đều biết. Hẳn là có ẩn tình gì bên trong.- Còn cái giọng nói chết tiệt kia nữa. Lâu rồi không thấy nó.Ly Luân khó chịu vì cái giọng nói đưa cho họ nhiệm vụ. Hiện tại đã lặng mất tâm.- Kệ đi, khi nào nó muốn tự động sẽ xuất hiện thôi.Chu Yếm mân mê ly rượu nói.Sao đó dời tầm mắt sang Ly Luân. Hắn hiện đang vận một thân hắc y. Cổ áo khoét khá sâu để lộ ra một phần ngực cường tráng. Theo hơi thở của Ly Luân khuôn ngực hắn phập phồng theo nhịp thở.Chu Yếm nhìn đến ly rượu đưa đến miệng rồi nhưng vẫn lệch. Khiến rượu đổ xuống bàn.- Nhìn đủ chưa.- Chưa.Một câu trả lời thật vô sỉ. Ly Luân cảm thấy sao nhiều năm ở nhân giới. A Yếm của hắn đã mặt dày hơn trước. Không còn dáng vẻ hay ngại ngùng nữa. Thay vào đó là một tên vô sỉ miệng thì một đống dao. Chuyên nói ra những lời mang tính sát thương cao.- A Ly.Chu Yếm quay sang Ly Luân cầm lấy tay hắn.- Sao khi xong chuyện ở thế giới này. Ta muốn thành thân với A Ly.- Khục...khục.Ly Luân nghe A Yếm hắn nói câu này. Liền sặc rượu. - Ngươi....ngươi nói cái gì.- Ta bảo là, sau khi xong chuyện này. Hai ta THÀNH THÂN ĐI!.Chữ thành thân được y nhấn mạnh. Y cầm lấy tay của Ly Luân hôn lên nó. Ánh mắt chất chứa sự mong đợi. Ly Luân thấy bộ dáng này của y cầm lòng không được. Tuy ngoài mặt lạnh lạnh lùng là thế. Nhưng bên trong hắn sớm nở hoa rồi. Nhưng vẫn phải làm giá. Không thì không đáng mặt một Đại yêu như hắn.- Ta sẽ suy nghĩ sao.Nghe được câu trả lời của Ly Luân. Chu Yếm thở phào trong lòng. Y còn tưởng A Ly sẽ không đồng ý. Y đã làm quá nhiều điều tổn thương hắn rồi. Sau khi chứng kiến sự hi sinh của A Ly.Y đã ước rằng nếu thời gian có thể quay lại. Y muốn bù đắp cho A Ly. Giờ đã có cơ hội rồi, y phải thực hiện mới được. Không thôi lại vuột mất người trong lòng một lần nữa.__________Bên phủ Cố gia đang xảy ra một trận chiến gay cấn. Giữa Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn và Ám Hà Trì Táng Quỷ Tô Mộ Vũ.Một bên kia Bạch Đông Quân và Tư Không Trường Phong rình xem trận đấu.Sau đòn kiếm quyết định, Tô Mộ Vũ biến mất. Cả hai cũng nhanh chóng chuồn lẹ. Không thôi bị phát hiện là tiêu. Nhưng chưa đi được bao nhiêu bước. Một thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người. Tay người kia cầm ô đeo mặt không biểu cảm xoay qua nhìn hai người.- Quỷyyyy.Bạch Đông Quân hét lớn chạy trước.- Đợi ta nữa.Tư Không Trường Phong sợ hại đuổi theo người kia. Ai mà chả sợ người trước mặt họ là Trì Táng Quỷ đó. Là người của Ám Hà đó. Thực lực hiện tại của họ không đánh với người kia được đâu.Nên là 36 kế chạy là thượng sách._______ Quay lại quán rượu Đông Quy.- Hộc...hộc. Doạ chết ta rồi. Hai người chạy được về quán rượu. Ngồi bệch xuống ghế thở dốc.Chu Yếm bên kia nhìn sắc mặt như vừa mới gặp ma của người kia thì thắc mắc.- Bộ các ngươi mới gặp ma hay sao mà mặt tái thế.- Đúng là vừa gặp ma.Hiện tại Chu Yếm và Ly Luân đã quay về dáng vẻ thần thần bí bí đội đấu lạp ban đầu.- Hai vị là.Tư Không Trường Phong ngẩn mặt lên nhìn hai vị trước mặt.- À quên giới thiệu cho huynh biết. Đây là bằng hữu mới ta vừa quen. Người thân bạch y này là Triệu Viễn Chu. Còn vị còn lại là Ly Luân.Tư Không Trường Phong đứng lên tạo thế bao quyền chào hỏi.- Ta tên Tư Không Trường Phong cũng là tiểu nhị ở quán này khiêm luôn bằng hữu của tên chủ quán này.- Xin chào Tư Không huyng đệ.Chu Yếm đáp lời lại.Còn Ly Luân chỉ gật đầu một cái không nói gì.Bọn họ ngồi chưa ấm mông. Thì cửa quán bị phá tan.Một tên đồ tể cầm con dao mổ lợn xông vào. Theo sao đó là vị cô nương xinh đẹp bán quán bên kia đường.Bạch Đông Quân núp sau lưng Tư Không Trường Phong đề phòng.- Ngươi là ai.Tư Không Trường Phong chĩa thương về phía đồ tể cao giọng hỏi.- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay các ngươi phải để mạng lại tại đây.____________________Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com