Ly Chu Dai Mong Quy Ly Quy Hoi
Ly Luân là Hoè yêu nghìn tuổi, cuộc đời hắn nghe có vẻ dài, có vẻ rộng lớn. Nhưng, thế gian chẳng mấy kẻ biết rằng, cuộc đời Ly Luân chỉ gói gọn trong hai chữ 'Chu Yếm'. Y giúp hắn biết phồn hoa nhân gian, cũng là vì y mà hắn trở thành tên yêu quái không việc ác nào không làm, trời đất không dung.Năm đó, Chu Yếm phong ấn Ly Luân là vì muốn hắn được sống. Nhưng đối với Ly Luân, cuộc sống tạm bợ ấy còn tồi tệ hơn cái chết, cuộc sống không thể sóng vai cùng Chu Yếm còn đau khổ hơn cảm giác bị Bất Tẫn Mộc thiêu đốt thân thể.[ ... ]Thoáng một cái chớp mắt đã là tám năm, Ly Luân bị phong ấn tám năm, Chu Yếm cũng bị dằn vặt tròn tám năm. Hai kẻ từng như hình với bóng, thế mà đã ròng rã tám năm không gặp.Hôm nay vẫn là một ngày nhàm chán đối với kẻ bị giam giữ là Ly Luân. Thế nhưng, ngay lúc hắn đang thẫn thờ, một người đã đến. "Ca, huynh sao cứ phải như thế này?"Ly Luân ngẩn đầu nhìn sang người vừa đến kia, nói: "Ly Dã, đến muội cũng trách cứ ca ca?"Nữ nhân tên Ly Dã hốt hoảng, vội vàng phủ định lời hắn nói: "Ca, ta đương nhiên không"Đào yêu Ly Dã, một nữ yêu nghìn tuổi, gốc rễ chân thân của nàng và Ly Luân có liên kết với nhau, lại cùng nhau hoá hình, từ đó như huynh muội ruột. "Nhưng mà, sao phải cố chấp như thế?" "Ca, hắn đã không còn là Chu Yếm của huynh nữa"Ly Luân tay mân mê mặt trống bỏi, trầm thấp nói, câu nói hắn đã nói không biết bao nhiêu lần trong tám năm qua: "Ly Dã, muội không hiểu đâu"Ly Dã đôi mắt phủ một tầng sương mờ nhìn ca ca Ly Luân, trái tim nàng đau xót ca ca đến không tả nổi. Nàng thật sự không hiểu, chỉ là một tên nam nhân thôi, sao có thể khiến ca ca nàng bị dày vò từng này?Nếu Ly Luân là hận Chu Yếm, nàng có thể lập tức giúp ca ca giết người. Nhưng Ly Luân không hận Chu Yếm, cũng không muốn nàng giúp đỡ gì cả. Hắn chỉ muốn tự hắn làm mọi việc, tự hắn phải giết hết những kẻ xung quanh y. Hắn thậm chí đã bắt nàng phải thề không được xen vào."Ly Dã, đến đây thôi, mau về đi" Ly Luân giơ tay phẩy phẩy đuổi người. Ly Dã ở lại cũng không thể làm gì thêm, chỉ đành để lại một ít điểm tâm mình mang đến rồi ra về.Người vừa đi, Ly Luân lại trở về dáng vẻ âm trầm, chút ánh sáng yếu ớt trong ánh mắt cũng đã biến mất. Hắn hướng trống bỏi về hướng ánh mặt trời đang chiếu rọi vào sơn động, khẽ nói: "A Yếm, ta nên giết ai trước đây?"[ ... ]Thù hận tám năm, toan tính tám năm, Ly Luân hắn cuối cùng đã thoát khỏi xiềng xích phong ấn, lần nữa trở lại nhân gian phồn hoa.Chu Yếm ở nơi không xa không gần đã cảm nhận được, không khỏi lo lắng. Ly Luân sau khi thoát khỏi phong ấn, điều đầu tiên làm là đi đến nơi Ly Dã làm thủ lĩnh, tìm muội muội đòi một bữa no nê. "Đau thật đấy... " Ly Luân đứng giữa sân nhà gỗ mộc mạc trong rừng núi hoang vu, giơ cánh tay trắng gầy hướng về phía ánh mắt trời, vết thương do Bất Tẫn Mộc gây ra sau bao năm giờ lại đau lên âm ỉ. Do hắn là một cái cây nên nơi bị thương hoá về chân thân là một mảng lớn vỏ cây sần sùi đáng sợ.Ly Dã lo lắng nhìn ca ca, hỏi: "Ca, không phải nói không còn đau nữa?" "Vốn là thế, cũng không biết là vì sao..." Ly Luân trầm giọng nói. Hắn thầm tự hỏi bản thân lý do vì sao. Rồi, cũng là bản thân hắn đưa ra câu trả lời - là A Yếm đã giấu hắn điều gì đó.[ ... ]Sau một trận đại chiến, Ly Luân toàn thân thể đều tổn thương không ít, sức lực không còn mà ngã khuỵ trên đất. Dù đã đoán trước tình cảnh này nhưng hắn vẫn không thể tin được, một ánh mắt sững sờ ấy hướng về phía Chu Yếm.Chu Yếm nhìn Ly Luân, giọng nói không kìm được nỗi buồn: "Ly Luân, quay về sơn động đi, sẽ tốt cho ngươi, đừng chấp mê bất ngộ nữa"Ly Luân bật cười chua xót, nước mắt ở khoé mắt im lặng rơi xuống. Y bảo hắn quay về, quay về rồi thì sao? Tiếp tục cuộc sống mà không thể gặp A Yêm của hắn ư? Quá kinh khủng rồi, hắn không muốn? Hắn thà để Bất Tẫn Mộc hành hạ còn hơn."A Yếm, ngươi vẫn ngốc như thế" Ly Luân vừa nói, vừa gắng dùng toàn bộ sức lực chống đỡ cơ thể mà lảo đảo đứng lên. Ánh mắt hắn vẫn không một thời khắc nào rời khỏi người Chu Yếm, chỉ có nước mắt là đã được kìm lại.Rồi, Ly Luân bất ngờ dời tầm nhìn sang phía Văn Tiêu khiến cô ấy không khỏi giật mình, hắn cười nhạt nói: "Haha, Bạch Trạch thần nữ, dù là sư phụ ngươi hay ngươi... Ta đều thua thảm hại như vậy" Bỗng, vô số hoa đào rơi xuống chỗ Ly Luân tựa như đang ôm lấy hắn. Hắn nhẹ mỉm chua xót, đưa tay đón lấy một bông hoa, yếu ớt nói: "Ly Dã, về thôi"Ly Dã chỉ đợi một câu này liền hiện thân, nàng đứng bên cạnh ca ca, dìu hắn đứng vững: "Được, ca, chúng ta về nhà"Thế rồi, Ly Luân buông xuôi mọi việc, rời đi cùng muội muội, để lại Chu Yếm với tự do mà y muốn. Hắn tuy vẫn là không cam tâm từ bỏ, nhưng cũng bị ép phải từ bỏ. Tám năm rồi, không thể chính là không thể, dù không cam tâm vẫn thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com