Ly Chu Allchu Trans Dong Nhan
1"Triệu Viễn Chu."Ly Luân thần sắc âm trầm: "Chúng ta còn nhiều thời gian."Cuồng phong nổi lên, bóng dáng Ly Luân dần chìm vào trong gió, chỉ để lại vài chiếc lá xoay tròn trên không trung rồi rơi lả tả xuống đất."Đại yêu, ngươi chắc chắn Ly Luân trông như vậy là đang hận ngươi sao?" Bạch Cửu vẻ mặt đầy tò mò hỏi.Văn Tiêu cũng đứng bên cạnh, hệt như muốn nhân cơ hội này mà khoét sâu vào lòng y thêm một nhát dao: "Bộ dạng Ly Luân không giống như muốn gây rắc rối cho bọn ta."Thần nữ đại nhân khẽ cười: "Mà trông cứ như chỉ muốn gây rắc rối cho mỗi mình ngươi.""Giống như trong thoại bản có nói gì ấy nhỉ..." Bạch Cửu hùa theo.Anh Lỗi lập tức tiếp lời: "Giống như nữ nhân bị phu quân vứt bỏ?"Bạch Cửu lập tức vỗ tay đánh 'bốp': "Đúng đúng đúng, chính là vậy đó!"Triệu Viễn Chu thần sắc hơi mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng: "Trẻ con bây giờ đều sớm hiểu chuyện như thế sao? Ta lúc nhỏ...""Lúc nhỏ ngươi chẳng phải vẫn thường bám trên thân cây của Ly Luân mà hái lá ăn sao?" Trác Dực Thần liếc y một cái, lạnh nhạt nói: "Tình nợ của mình thì mau chóng tự giải quyết đi."Triệu Viễn Chu: "..."Không hổ danh là Tiểu Trác đại nhân, miệng lưỡi sắc bén như tẩm độc.Sau nhiều ngày suy đi nghĩ lại, Triệu Viễn Chu cảm thấy bản thân vẫn nên đi tìm Ly Luân một chuyến.Chuyện giữa những người cũ, vẫn là nên để người cũ tự tính toán.Bao năm nay chưa từng quay lại, lần đầu tiên đặt chân đến nơi mình được sinh ra, y bỗng có chút xa lạ.Nhưng càng tiến vào sâu, y càng cảm thấy có gì đó không đúng. Y không cảm nhận được chút khí tức nào của Ly Luân, thậm chí còn thấy nơi đây mọc lên những đóa hoa mạn châu sa, vốn là loài không chịu được âm khí.Triệu Viễn Chu khẽ nhíu mày, giơ tay kết ấn: "Hiện."Cuồng phong nổi lên, vạt áo tung bay.Những đóa hoa đỏ rực phía xa đột nhiên mọc cao gần ngang một người, đồng thời hé mở những chiếc miệng đỏ như máu, cành dây như lưỡi roi trườn sát mặt đất, lao thẳng về phía Triệu Viễn Chu.Triệu Viễn Chu vung ô, nhẹ nhàng tránh đi."Ta không biết bản thân lại đáng ghét đến vậy, ngay cả một tiểu hoa yêu cũng muốn tìm ta gây sự."Hoa yêu hiện thân, đi thẳng vào vấn đề: "Ta không phải đến gây sự với ngươi, ta muốn nội đan của ngươi."Triệu Viễn Chu khẽ cười: "Nội đan của ta cũng có giá lắm nhỉ."Nụ cười y mang theo vài phần không rõ hỉ nộ: "Muốn có nội đan của ta, vậy xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không."Hoa yêu hừ lạnh: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn lắm lời.""Hiện tại ngũ giác của ngươi đều bị phong bế, nếu không thì lấy danh tiếng một trong những yêu quái hung ác bậc nhất Đại Hoang của ngươi, làm sao lại dễ dàng rơi vào bẫy của ta như vậy."Triệu Viễn Chu vận yêu lực trong cơ thể, nhưng phát hiện yêu lực của mình như bị đông cứng, không cách nào lưu chuyển, xem ra là trò quỷ của hoa yêu."Hóa ra ngay cả một phần yêu lực cũng không thể sử dụng." Triệu Viễn Chu nhướn mày, "Thủ đoạn hay lắm."Hoa yêu am hiểu nhất chính là dựng nên huyễn cảnh, kẻ rơi vào ảo cảnh, bất kể là yêu hay người, đều không thể sử dụng pháp lực bình thường.Chỉ cần kẻ đó có ham muốn mà không thể đạt được, ảo cảnh của ả sẽ khống chế tâm trí y, khiến hắn rơi vào giấc mộng, sau đó giết chết y, đoạt lấy nội đan."Đường đường là đại yêu cực ác, vậy mà cũng có thứ không cầu mà không được? Thật nực cười."Triệu Viễn Chu không giận mà cười, thản nhiên đáp: "Là sinh linh, thì tất có dục vọng. Có dục vọng, ắt có thứ không thể đạt được.""Vậy tại sao ta không thể có thứ không đạt được?""Bớt nói nhảm, tiếp chiêu đi!"Bị khống chế trong ảo cảnh, Triệu Viễn Chu dù không thể sử dụng yêu lực nhưng chỉ bằng chút công phu này của tiểu hoa yêu, tự nhiên cũng không thể tổn thương y.Nhưng y đã mất yêu lực, cũng không thể gây thương tích cho ả.Hai bên giao đấu một hồi lâu, Triệu Viễn Chu bắt đầu thấy phiền, y dùng cán ô rạch một vết trên lòng bàn tay, khẽ cười nói: "Đổi người khác đối phó với ngươi vậy."Ly Luân vốn đang nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trận pháp truyền tống lập tức kích hoạt, chờ đến khi y định thần lại thì vừa vặn nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang vô tội đứng sau lưng mình.Ly Luân trừng mắt nhìn y, Triệu Viễn Chu chớp mắt với hắn: "Ả phiền ta đến mức chịu không nổi nữa rồi, Ly Luân, giúp ta giải quyết đi."Ly Luân theo ánh mắt y nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra hoa yêu trước mặt."Lá gan ngươi cũng lớn thật đấy, dám gây chuyện trên địa bàn của ta." Ly Luân thôi động yêu lực, sát ý hiện rõ trong mắt.Hoa yêu phẫn nộ quát: "Triệu Viễn Chu, ngươi vô liêm sỉ!""Dù sao bọn tiểu yêu chúng ta cũng không thể làm gì các ngươi, vậy thì cùng nhau chết đi."Ả tự hủy nội đan.Cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi."Ly Luân."Triệu Viễn Chu khi còn bé xuất hiện trước mặt hắn, khoác trên mình bộ trường bào trắng sạch sẽ, mái tóc bạc được tết lại, trên đuôi tóc còn buộc một chùm lông mềm mại. Y đứng dưới gốc cây, mày mắt cong cong nhìn hắn.Tựa như cách cả một đời.Ly Luân sững sờ tại chỗ, như thể tay chân đều bị trói chặt, chẳng thể động đậy.Hắn biết đây chỉ là giả, nhưng vẫn không nỡ phá vỡ tất cả.Triệu Viễn Chu nghiêng đầu cười với hắn: "Ngươi không nhớ ta sao?"Thấy hắn không đáp, y giả vờ giận dỗi: "Tại sao không để ý đến ta?"Hắn đứng ngược sáng, đưa tay về phía y: "Không phải đã nói hôm nay đi trà lâu nghe hát sao? Ngươi không đi à?"Ly Luân vô thức bước tới, nhưng ngay khoảnh khắc y nhấc chân, những dây leo xung quanh đột ngột mọc dài ra, đâm xuyên qua bả vai y.Ly Luân lạnh lùng nhấc tay, chém đứt toàn bộ dây leo, vết thương trên vai nhanh chóng khép lại.Hắn thu lại ánh mắt, thanh âm lạnh lẽo như băng: "Ngươi dám giả mạo y."Lúc này, hoa yêu hoàn toàn bị diệt trừ.Ly Luân nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Chu:"Ngươi thật sự muốn chết đến vậy sao?"Triệu Viễn Chu cười híp mắt: "Phải, làm yêu mà không chết không già, sống lâu đến mức chán rồi."Ly Luân đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ y, ánh mắt âm trầm:"Chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi đừng hòng chết."2."Ly Luân."Triệu Viễn Chu khẽ vỗ lên bàn tay đang siết chặt cổ mình:"Nhiều năm trôi qua mà ngươi vẫn chẳng tiến bộ chút nào.""Tính khí vẫn cứ tệ như vậy."Ly Luân cười lạnh một tiếng, buông tay ra.Ngay khoảnh khắc hắn thả lỏng, cơ thể Triệu Viễn Chu đột nhiên đổ xuống, như một con diều đứt dây không thể khống chế được nữa."Chu Yếm!"Ly Luân vững vàng đỡ lấy y.Thân hình Triệu Viễn Chu dần thu nhỏ lại, trở về dáng vẻ thiếu niên, lặng lẽ nằm trong lòng hắn, rõ ràng đã mất đi ý thức.Yêu tộc hóa hình nhờ vào yêu lực duy trì, mà y lại biến thành thiếu niên chứng tỏ yêu lực đã không còn đủ để giữ vững hình dáng trưởng thành.Sắc mặt Ly Luân đại biến, hắn vội đặt tay lên trán y, thăm dò vào thức hải. Nhưng ngay khi thần thức chạm đến, hắn phát hiện lượng yêu lực còn sót lại bên trong ít ỏi đến đáng sợ."Chu Yếm."Ly Luân lay y."Tỉnh dậy."----Khi Triệu Viễn Chu mở mắt lần nữa, y phát hiện mình đang nằm trong lòng Ly Luân, hơn nữa còn đang nắm chặt tay hắn.Ly Luân tựa vào mép giường, mắt nhắm hờ, dường như đã ngủ rồi.Triệu Viễn Chu có chút không tự nhiên, vội vàng buông tay ra. Y muốn ngồi dậy nhưng lại sợ làm y tỉnh giấc.Cuối cùng, y chỉ nằm yên, lặng lẽ nhìn người trước mặt.Lúc ngủ, Ly Luân chẳng còn vẻ ngạo nghễ thường ngày, cũng không mang nét oán đời hận thế nữa.Yên tĩnh, bình thản.Từ thuở thiếu niên, Triệu Viễn Chu đã luôn cảm thấy hắn là yêu quái đẹp nhất trong Đại Hoang. Nếu dùng từ "xinh đẹp" để hình dung, cũng chẳng có gì quá đáng.Hồi nhỏ, y thích nhất là véo má hắn. Khi ấy, Ly Luân mỗi lần đều giả vờ khó chịu, nhưng chưa bao giờ ngăn cản hắn.Còn nhớ lúc cả hai vừa hóa hình không bao lâu, lén trốn xuống núi chơi, kết quả lại chạm trán một con miêu yêu.Con miêu yêu đó vì muốn duy trì dung mạo mà thường lột da yêu thú trong Đại Hoang. Nếu gặp được gương mặt hợp ý, gã còn trực tiếp xé xuống để thay thế khuôn mặt của mình.Khi đó, gia gia Anh Chiêu chưa dạy bọn họ cách điều khiển và sử dụng yêu lực, cho nên Triệu Viễn Chu chẳng khác nào một phàm nhân.Ly Luân cố gắng bảo vệ y, nhưng hắn khi ấy cũng chỉ vừa mới hóa hình, cả hai căn bản không phải đối thủ của miêu yêu.Miêu yêu muốn lột da mặt Ly Luân, khiến y tức giận đến phát điên.Trong trận chiến, Triệu Viễn Chu bị thương. Ly Luân vừa "tách tách" rơi nước mắt, vừa truyền yêu lực cho y.Đó là lần đầu tiên y thấy Ly Luân khóc.Ly Luân luôn là một kẻ kiêu ngạo, quật cường. Hắn không cho phép bản thân có điểm yếu, càng không cho phép chính mình tỏ ra yếu đuối.Sau chuyện của miêu yêu, hắn ngày càng mạnh hơn, yêu lực cũng dần tăng tiến.Không giống Triệu Viễn Chu hấp thụ sát khí trời đất để lớn mạnh, Ly Luân là kẻ dựa vào sự khổ luyện của bản thân.Mỗi lần gia gia Anh Chiêu bảo bọn họ luận bàn, người thắng sau cùng luôn là Triệu Viễn Chu.Nhưng Triệu Viễn Chu chưa bao giờ lầm tưởng về điều đó.Bởi y biết, Ly Luân đã luôn nhường y.---Hồi tưởng khép lại.Bên cạnh, Ly Luân vẫn đang ngủ.Bọn họ đã bao lâu rồi chưa có một khoảnh khắc yên bình như thế này?Từ khi hóa hình, cả hai đã cùng nhau lớn lên, kề vai sát cánh suốt nhiều năm trời.Nhưng cuối cùng lại đi ngược lối nhau, trở thành hai kẻ chẳng còn muốn chạm mặt.Triệu Viễn Chu bỗng có một ý nghĩ thoáng qua—Giá như có thể trở lại những ngày đó thì tốt biết bao.Những ngày y chưa từng sa chân vào vũng máu.Những ngày bọn họ chưa từng quyết liệt đến mức không thể quay đầu."Nhìn trộm ta làm gì?"Giọng nói mang theo ý trêu chọc kéo y trở về thực tại.Triệu Viễn Chu hiếm khi lúng túng như vậy, gần như lập tức bật dậy khỏi vòng tay Ly Luân.Đến khi ngồi hẳn lên, y mới nhận ra có gì đó sai sai.Cơ thể y... hình như nhỏ đi thì phải?Ly Luân đưa tay vuốt nhẹ bàn tay vẫn còn vương hơi ấm của y, ánh mắt thâm sâu khó lường.Triệu Viễn Chu kinh ngạc nhìn hắn:"Ta...""Vừa rồi ta thăm dò thức hải của ngươi, phát hiện yêu lực còn lại rất ít.""Lý ra ngươi là vật chứa sát khí trời đất, chỉ cần oán khí chưa biến mất, yêu lực của ngươi không thể mất đi.""Nhưng tình trạng hiện tại của ngươi, ta cũng không rõ.""Trước khi yêu lực khôi phục, cứ ở lại bên cạnh ta đi."Triệu Viễn Chu biết bây giờ không phải lúc cãi cọ, ở bên cạnh Ly Luân là lựa chọn an toàn nhất. Nhưng bản tính y bướng bỉnh, không nhịn được muốn chọc ghẹo hắn."Vì sao?"Ly Luân suýt nữa bật cười vì tức.Hắn nghiến răng: "Chúng ta hóa hình từ nhỏ, không ai hiểu ngươi hơn ta. Tình trạng ngươi hiện giờ không rõ ràng, không ở cạnh ta thì muốn ở cạnh ai?"Hắn liếc y một cái, giọng điệu không cho phép phản đối:"Ngươi chỉ có thể ở lại bên ta."Triệu Viễn Chu nhìn thẳng vào mắt hắn, không hiểu vì sao lại lơ đãng gật đầu."Ừm."3.Sau khi biến nhỏ, y phục của Triệu Viễn Chu cũng rộng thùng thình. Y đi chưa được vài bước đã giẫm lên vạt áo suýt ngã.Ly Luân nhìn y loạng choạng, thở dài bất lực, bảo y đứng yên rồi đi tìm một bộ vừa người cho y.Là một bộ bạch y vẫn được giữ gìn cẩn thận suốt bao năm qua.Triệu Viễn Chu cầm lấy áo, nhướn mày:"Hóa ra ngươi vẫn giữ y phục cũ của ta?"Ly Luân mặt không đổi sắc:"Câm miệng."Triệu Viễn Chu bật cười, giơ ngón tay ra hiệu "suỵt".Sau khi thay y phục, Ly Luân nhìn y, khó chịu quay đầu đi, lạnh lùng nói:"Lại đây.""Làm gì?""Buộc tóc."Triệu Viễn Chu có phần hoài nghi: "Ngươi chắc chứ?"Ly Luân mặt không đổi sắc, giọng điệu cứng rắn: "Ngồi xuống."Triệu Viễn Chu nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt hắn.Những ngón tay thon dài của Ly Luân lướt qua mái tóc y, chỉ trong chốc lát đã buộc thành một búi tóc nhỏ gọn gàng, ngay ngắn.Triệu Viễn Chu chạm vào chiếc lá hoè mà Ly Luân cố tình kẹp lên tóc y như một món trang sức, khẽ mỉm cười.Ấu trĩ.Y lại muốn chọc ghẹo đối phương, bèn giả bộ thở dài ngao ngán: "Xem ra ngươi cũng cảm thấy khi ta còn trẻ rất tuấn tú."Ly Luân chẳng buồn để ý, liếc y một cái rồi xoay người bỏ đi.Triệu Viễn Chu lập tức bật dậy đuổi theo: "Này? Ngươi định đi đâu?"Ly Luân dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhưng khi nghe tiếng gọi của y thì bước chân bất giác chậm lại.Hắn chìa tay ra với Triệu Viễn Chu.Triệu Viễn Chu nhướng mày, cố ý giả ngây: "Làm gì?"Tai Ly Luân thoáng ửng đỏ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Không nắm tay ta thì tự mình đi bộ xuống nhân gian đi.""Đừng quên bây giờ ngươi chẳng còn chút yêu lực nào."Triệu Viễn Chu chớp mắt, rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của Ly Luân, cười khẽ: "Vậy thì đành làm phiền Ly Luân ca ca bảo vệ ta rồi."Ly Luân suýt nữa tự giẫm lên chân mình. Hắn nghiến răng: "Triệu Viễn Chu!"Triệu Viễn Chu biết điểm dừng, vội vàng xoa dịu: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi."Ly Luân đưa y xuống nhân gian, dạo qua từng quầy hàng nhỏ mua chút đồ chơi, lại mua hạt hồ đào, rồi cùng y ghé trà lâu nghe hí khúc.Hắn lặng lẽ dẫn y đi khắp nơi, như thể muốn giữ y lại trong khoảnh khắc thanh bình hiếm hoi này.Triệu Viễn Chu hiểu rõ ý nghĩ trong lòng hắn.Y không nỡ phá vỡ đoạn thời gian ngắn ngủi nhưng quý giá này.Bọn họ đều như nhau.Vẫn luyến tiếc, vẫn hoài niệm những ngày tháng vô tư thuở trước.Ly Luân đưa y đến quán ăn mà hai người từng thường lui tới.Y chợt nhớ đến lần đầu tiên cùng hắn uống rượu ở đây, đã lừa y rằng mình quên trả tiền cho chủ quán.Triệu Viễn Chu lúc trở về Côn Luân lại lặn lội xuống núi tra xét, kết quả phát hiện mình bị lừa, tức giận đến mấy ngày liền không thèm để ý đến hắn.Y từ trước đến nay vẫn là con người như thế.Không thích mắc nợ ai, chân thành, thiện lương.Nhân gian lúc này đã vào thu, gió thổi mang theo hơi lạnh, sắc trời cũng sập tối sớm hơn thường lệ.Đêm nay trăng tròn một cách lạ thường, sáng rọi hơn hẳn mọi khi.Ly Luân cúi đầu, trong mắt tựa như có ánh lệ khẽ lay động: "Tất cả những điều này... đều là ngươi nợ ta.""Thời gian mà ngươi nợ ta, sau này phải bồi thường cho ta cho đủ mới được."Hắn nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, giọng điệu nhẹ nhàng mà kiên định: "Cả đời này, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta."Dù lời nói ấy hờ hững như gió thoảng, nhưng Triệu Viễn Chu hiểu lời hắn nói là thật lòng, chẳng phải bỡn cợt.Y khẽ cười: "Được."Hai người chầm chậm trò chuyện, câu có câu không.Ly Luân uống chút rượu, men say dâng lên, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.Gương mặt Triệu Viễn Chu trong mắt hắn cũng trở nên nhạt nhòa.Hắn mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng mi mắt quá nặng, đã chẳng còn sức để chống đỡ.Hắn muốn vươn tay nắm lấy tay y.Hắn biết, y sắp đi rồi.Triệu Viễn Chu đỡ hắn tựa vào vai mình, khẽ nói: "Mệt rồi thì ngủ đi."Mi mắt Ly Luân càng lúc càng trĩu xuống, ý thức dần dần chìm vào bóng tối.Triệu Viễn Chu nhìn hắn đang say ngủ, trên môi thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc mà đã lâu chưa từng hiện hữu.Nhưng hạnh phúc này chỉ kéo dài trong chốc lát.Khoảnh khắc được trọn vẹn mà y có, thực chất chỉ là thời gian đánh cắp.Đánh cắp, nên tất yếu không thể lâu dài.Giọt lệ rơi xuống trên gò má Ly Luân.Triệu Viễn Chu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn.Nhẹ tựa lông hồng, mà lại nặng tựa Thái Sơn.Ly Luân.Xin lỗi.Lại một lần nữa, ta phải bỏ ngươi lại một mình.----Lần nữa tỉnh lại, Triệu Viễn Chu đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.Quả nhiên.Ly Luân khép hờ mắt, lệ rơi theo khóe mi: "Triệu Viễn Chu...""Ngươi lại lừa ta nữa rồi."4.Triệu Viễn Chu bảo Trác Dực Thần rằng, vào đêm huyết nguyệt giáng thế, nhất định phải giết y.Nhưng làm sao một người bạn tri kỷ bấy lâu có thể xuống tay?Thân thể y đã tích tụ quá nhiều oán khí, yêu lực cũng quá mức cường đại, khiến cho Vân Quang kiếm chẳng thể phong ấn nổi.Anh Chiêu gia gia vì muốn khống chế y, thậm chí không tiếc hiến tế pháp tướng của mình.Thế nhưng dù vậy, vẫn chỉ có thể miễn cưỡng vây giữ y lại trong trận pháp.Khi Triệu Viễn Chu dần khôi phục thần trí, cảnh tượng hiện ra trước mắt chỉ là một vùng tan hoang hỗn độn.Cây cỏ xung quanh cháy trụi, núi đá sụp đổ, gió lạnh gào thét, huyết nguyệt treo cao, Côn Luân phủ trong một bầu chết chóc.Anh Lỗi quỳ trên mặt đất, tiểu sơn thần ngày thường đôi mắt sáng ngời, nay lại tối sẫm vô thần, gương mặt vương đầy nước mắt đã khô.Bùi Tư Tịnh khoé môi rỉ máu, tựa vào Bùi Tư Hằng bên cạnh.Văn Tiêu đôi mắt hoe đỏ, dìu đỡ Trác Dực Thần thương tích đầy mình. Tiểu Cửu cúi người, hối hả lục tìm thuốc trong hòm dược cho hắn.Lại một lần nữa, y làm liên lụy đến vô tội.Lại một lần nữa, y khiến tất cả đổ bể.Chỉ cần y còn sống như một kẻ chứa đựng oán khí, y sẽ luôn là kẻ mang theo nợ máu.Y lắc đầu cười khổ, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rơi xuống.Giọt lệ nóng hổi, giọng y khẽ khàng: "Ra tay đi, Tiểu Trác."Trác Dực Thần mắt đỏ hoe, không dám ngẩng đầu nhìn y."Ta chỉ có thể giữ được sự tỉnh táo trong chốc lát.""Xuống tay đi."Giọng điệu y nhẹ nhàng đến kỳ lạ.Nhẹ như thể gió thoảng qua là tan, nhưng lại nặng nề tựa ngàn cân đè nặng trong lòng.Nặng đến mức khiến gân xanh trên mu bàn tay Trác Dực Thần nổi lên, không dám nhìn thẳng.----Ly Luân đến được Côn Luân, thì Triệu Viễn Chu đã trọng thương dưới lưỡi Vân Quang kiếm.
Y quỳ giữa trận pháp, toàn thân đẫm máu.Khóe mắt Ly Luân đọng lệ, hắn đau xót nhìn y: "Ngươi vẫn muốn ở cùng bọn họ, vẫn muốn bỏ rơi ta.""Bọn họ là bạn của ngươi.""Vậy ta thì sao?""Triệu Viễn Chu." Ly Luân từng lời như rướm máu. "Ta là gì của ngươi?""Ly Luân." Trái tim Triệu Viễn Chu như bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao cùn xé nát.Đau, nhưng chẳng thể nói nên lời."Ta không phải bỏ rơi ngươi.""Là có những chuyện nhất định ta phải làm."Chỉ có như vậy, ta mới có thể thanh thản.Mới có thể thật sự tự do.Mới có thể thật sự an lòng.Chỉ có như vậy, những linh hồn vô tội mới có thể yên nghỉ.Những mạng người đã mất vì ta, ta sinh ra đã định phải trả giá cho tất cả."Chuyện của ngươi chính là đi tìm chết sao, Triệu Viễn Chu?"Nhìn trận pháp đang không ngừng hút đi yêu lực của y, Ly Luân sững sờ."Vậy ta thì sao?"Đôi mắt hắn đỏ bừng: "Ngươi lại muốn như trước kia, để ta lại một mình sao?"Ngươi lại muốn bỏ rơi ta sao?""Ta không cho phép!"Ly Luân giơ tay thúc động yêu lực.Triệu Viễn Chu vội vàng hét lên: "Tiểu Trác! Ngăn hắn lại!""Triệu Viễn Chu, đến ngươi cũng không thắng được ta!"Mỗi lần bại dưới tay ngươi, ta đều cam tâm tình nguyện."Chúng có thể làm gì được ta?"Ly Luân tụ yêu lực hóa thành một bức kết giới, vung tay về phía Trác Dực Thần cùng những người khác, ngăn cách bọn họ ở bên kia.Triệu Viễn Chu lắc đầu: "Đừng để máu của ta đổ xuống vô ích, Ly Luân."Y cười khổ: "Ngươi biết ta thực sự muốn gì."Ngươi là người hiểu ta nhất, đúng không?Bỗng nhiên, Ly Luân đưa tay về phía y. Triệu Viễn Chu nhắm mắt, cắn răng kết ấn, bắt đầu hấp thu yêu lực của Chu Yếm.Lệ khí trong cơ thể bị hút đi đột ngột, Chu Yếm nhất thời không thích ứng kịp, ngã quỵ xuống đất, phun ra một ngụm máu."Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ.""Trên thế gian này, không ai hiểu ngươi hơn ta.""Sao ta có thể không biết ngươi muốn làm gì?"Ly Luân nhẫn nhịn cơn đau, mạnh mẽ móc ra yêu đan của hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bóp nát.Chu Yếm nhíu chặt mày, đau đớn thốt lên: "Ly Luân..." Trên trán y gân xanh nổi rõ, giọng run lên: "Ngươi... muốn làm gì..."Ly Luân nhìn y, ánh mắt tràn đầy lưu luyến: "Xin lỗi."Ta biết sẽ rất đau, nhưng ta phải làm vậy.Những gì số mệnh nợ ngươi, để ta bù đắp.Tất cả đau khổ, ta gánh thay ngươi. Từ nay về sau, ngươi chỉ cần kiêu hãnh mà sống, tự do mà sống.Ngươi từng nói, cả đời mình chưa từng có quyền lựa chọn, cả đời đều bị ép buộc.Khi còn trẻ, ta không hiểu. Ta cho rằng đó chỉ là cái cớ ngươi viện ra để rời bỏ ta.Yêu lực mạnh như thế, sao lại không thể làm chủ số phận?Giờ ta mới hiểu được nước mắt của ngươi, hiểu được sự bất cam, hiểu được nỗi giãy giụa của ngươi.Có ta ở đây, ngươi sẽ có lựa chọn.Hãy để ta trở thành điểm tựa của ngươi.Ta yêu ngươi, nên ta có thể chết vì ngươi.Nếu ngươi cũng yêu ta, vậy hãy vì ta, mà sống thật tốt.Hãy sống thật kiêu hãnh, thật tự do, thay cả phần của ta nữa.Ly Luân mạnh mẽ móc ra nội đan của mình, đánh thẳng vào cơ thể Chu Yếm, sau đó vung tay đẩy y ra khỏi kết giới.Chu Yếm phẫn nộ gào lên: "Ly Luân!"Ly Luân xoay đầu đi, ép mình không nhìn y nữa.Lệ khí trong kết giới điên cuồng khuếch tán, như đang tìm kiếm một chủ nhân mới.Đau đớn.Lệ khí quặn xiết trong cơ thể, cuồn cuộn chảy qua từng mạch máu, đau đến tận gân cốt tứ chi.Thì ra mỗi ngày trong quá khứ, chỉ cần thế gian còn tồn tại lệ khí, ngươi đều phải chịu đựng nỗi đau này.Nhưng may mắn thay, sau này sẽ không còn nữa."Nếu nhất định phải có người chết, vậy để ta chết thay ngươi.""Ngươi luôn tham luyến nhân gian, còn ta, ta chỉ tham luyến mình ngươi."Ly Luân khẽ cười, ánh mắt bình thản: "Chỉ cần ngươi có thể sống theo ý nguyện, ta cũng cam lòng.""Ly Luân!""Đừng mà!"Nước mắt Chu Yếm như chuỗi ngọc đứt dây: "Ta cầu xin ngươi... Đừng mà."Trận pháp mở ra, cơ thể Ly Luân dần tan biến, điểm điểm kim quang vây quanh Chu Yếm."Chu Yếm..."Ly Luân khẽ nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy dài, nhỏ xuống mu bàn tay y.Nước mắt của hắn nóng đến mức như thiêu đốt da thịt."Ta tha thứ cho ngươi rồi."Chu Yếm áp trán mình lên trán hắn, đưa bàn tay nhuốm máu cố sức níu lấy hắn.Nhưng cuối cùng, y chỉ bắt được khoảng không.Y vốn dĩ không thể giữ được hắn."Đừng mà..." Nước mắt rơi đầy gương mặt, y nghẹn ngào: "Đừng mà... Ly Luân..."Lá hoè tung bay khắp trời, cuối cùng hóa thành tro bụi, phủ lên tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân.Lần sau đừng giấu ta nữa.Lừa ngươi đấy, sẽ không còn lần sau nữa đâu.Yêu quái chết đi ở Đại Hoang sẽ hóa thành thiên địa vạn vật, nhật nguyệt tinh thần.Kim quang bay qua từng ngọn núi, những hạt giống vùi sâu dưới lòng đất phá đất chồi lên, vươn mình đón ánh sáng.Năm sau, nơi này sẽ lại trổ đầy hoa hoè khi xuân về.Nhưng sẽ không còn một gốc hoè nào tên là Ly Luân nữa.Thế gian này, cũng sẽ không còn Ly Luân nữa.Cũng sẽ không còn ai yêu y, một cách toàn tâm toàn ý như vậy nữa.Chu Yếm quỳ xuống nơi Ly Luân tan biến, không biết đã qua bao lâu.Mặc cho người khác gọi thế nào, y cũng không chịu đứng dậy.Y không điên cuồng gào khóc, không rơi lệ, không nói một lời.Y từng chê Ly Luân cứng nhắc, chẳng khác gì một khúc gỗ.Nhưng giờ đây, y mới thực sự giống một khúc gỗ rỗng ruột."Triệu Viễn Chu, sau này... ngươi định đi đâu?" Trác Dực Thần hỏi.Triệu Viễn Chu đáp, giọng bình thản: "Về Đại Hoang. Trông giữ nơi hắn ra đời."Có lẽ một ngày nào đó, y có thể chờ đến khi gốc hoè đó nảy mầm.Có lẽ, y vẫn còn cơ hội, nói ra lời chưa kịp thổ lộ.
Y quỳ giữa trận pháp, toàn thân đẫm máu.Khóe mắt Ly Luân đọng lệ, hắn đau xót nhìn y: "Ngươi vẫn muốn ở cùng bọn họ, vẫn muốn bỏ rơi ta.""Bọn họ là bạn của ngươi.""Vậy ta thì sao?""Triệu Viễn Chu." Ly Luân từng lời như rướm máu. "Ta là gì của ngươi?""Ly Luân." Trái tim Triệu Viễn Chu như bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao cùn xé nát.Đau, nhưng chẳng thể nói nên lời."Ta không phải bỏ rơi ngươi.""Là có những chuyện nhất định ta phải làm."Chỉ có như vậy, ta mới có thể thanh thản.Mới có thể thật sự tự do.Mới có thể thật sự an lòng.Chỉ có như vậy, những linh hồn vô tội mới có thể yên nghỉ.Những mạng người đã mất vì ta, ta sinh ra đã định phải trả giá cho tất cả."Chuyện của ngươi chính là đi tìm chết sao, Triệu Viễn Chu?"Nhìn trận pháp đang không ngừng hút đi yêu lực của y, Ly Luân sững sờ."Vậy ta thì sao?"Đôi mắt hắn đỏ bừng: "Ngươi lại muốn như trước kia, để ta lại một mình sao?"Ngươi lại muốn bỏ rơi ta sao?""Ta không cho phép!"Ly Luân giơ tay thúc động yêu lực.Triệu Viễn Chu vội vàng hét lên: "Tiểu Trác! Ngăn hắn lại!""Triệu Viễn Chu, đến ngươi cũng không thắng được ta!"Mỗi lần bại dưới tay ngươi, ta đều cam tâm tình nguyện."Chúng có thể làm gì được ta?"Ly Luân tụ yêu lực hóa thành một bức kết giới, vung tay về phía Trác Dực Thần cùng những người khác, ngăn cách bọn họ ở bên kia.Triệu Viễn Chu lắc đầu: "Đừng để máu của ta đổ xuống vô ích, Ly Luân."Y cười khổ: "Ngươi biết ta thực sự muốn gì."Ngươi là người hiểu ta nhất, đúng không?Bỗng nhiên, Ly Luân đưa tay về phía y. Triệu Viễn Chu nhắm mắt, cắn răng kết ấn, bắt đầu hấp thu yêu lực của Chu Yếm.Lệ khí trong cơ thể bị hút đi đột ngột, Chu Yếm nhất thời không thích ứng kịp, ngã quỵ xuống đất, phun ra một ngụm máu."Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ.""Trên thế gian này, không ai hiểu ngươi hơn ta.""Sao ta có thể không biết ngươi muốn làm gì?"Ly Luân nhẫn nhịn cơn đau, mạnh mẽ móc ra yêu đan của hắn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bóp nát.Chu Yếm nhíu chặt mày, đau đớn thốt lên: "Ly Luân..." Trên trán y gân xanh nổi rõ, giọng run lên: "Ngươi... muốn làm gì..."Ly Luân nhìn y, ánh mắt tràn đầy lưu luyến: "Xin lỗi."Ta biết sẽ rất đau, nhưng ta phải làm vậy.Những gì số mệnh nợ ngươi, để ta bù đắp.Tất cả đau khổ, ta gánh thay ngươi. Từ nay về sau, ngươi chỉ cần kiêu hãnh mà sống, tự do mà sống.Ngươi từng nói, cả đời mình chưa từng có quyền lựa chọn, cả đời đều bị ép buộc.Khi còn trẻ, ta không hiểu. Ta cho rằng đó chỉ là cái cớ ngươi viện ra để rời bỏ ta.Yêu lực mạnh như thế, sao lại không thể làm chủ số phận?Giờ ta mới hiểu được nước mắt của ngươi, hiểu được sự bất cam, hiểu được nỗi giãy giụa của ngươi.Có ta ở đây, ngươi sẽ có lựa chọn.Hãy để ta trở thành điểm tựa của ngươi.Ta yêu ngươi, nên ta có thể chết vì ngươi.Nếu ngươi cũng yêu ta, vậy hãy vì ta, mà sống thật tốt.Hãy sống thật kiêu hãnh, thật tự do, thay cả phần của ta nữa.Ly Luân mạnh mẽ móc ra nội đan của mình, đánh thẳng vào cơ thể Chu Yếm, sau đó vung tay đẩy y ra khỏi kết giới.Chu Yếm phẫn nộ gào lên: "Ly Luân!"Ly Luân xoay đầu đi, ép mình không nhìn y nữa.Lệ khí trong kết giới điên cuồng khuếch tán, như đang tìm kiếm một chủ nhân mới.Đau đớn.Lệ khí quặn xiết trong cơ thể, cuồn cuộn chảy qua từng mạch máu, đau đến tận gân cốt tứ chi.Thì ra mỗi ngày trong quá khứ, chỉ cần thế gian còn tồn tại lệ khí, ngươi đều phải chịu đựng nỗi đau này.Nhưng may mắn thay, sau này sẽ không còn nữa."Nếu nhất định phải có người chết, vậy để ta chết thay ngươi.""Ngươi luôn tham luyến nhân gian, còn ta, ta chỉ tham luyến mình ngươi."Ly Luân khẽ cười, ánh mắt bình thản: "Chỉ cần ngươi có thể sống theo ý nguyện, ta cũng cam lòng.""Ly Luân!""Đừng mà!"Nước mắt Chu Yếm như chuỗi ngọc đứt dây: "Ta cầu xin ngươi... Đừng mà."Trận pháp mở ra, cơ thể Ly Luân dần tan biến, điểm điểm kim quang vây quanh Chu Yếm."Chu Yếm..."Ly Luân khẽ nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy dài, nhỏ xuống mu bàn tay y.Nước mắt của hắn nóng đến mức như thiêu đốt da thịt."Ta tha thứ cho ngươi rồi."Chu Yếm áp trán mình lên trán hắn, đưa bàn tay nhuốm máu cố sức níu lấy hắn.Nhưng cuối cùng, y chỉ bắt được khoảng không.Y vốn dĩ không thể giữ được hắn."Đừng mà..." Nước mắt rơi đầy gương mặt, y nghẹn ngào: "Đừng mà... Ly Luân..."Lá hoè tung bay khắp trời, cuối cùng hóa thành tro bụi, phủ lên tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân.Lần sau đừng giấu ta nữa.Lừa ngươi đấy, sẽ không còn lần sau nữa đâu.Yêu quái chết đi ở Đại Hoang sẽ hóa thành thiên địa vạn vật, nhật nguyệt tinh thần.Kim quang bay qua từng ngọn núi, những hạt giống vùi sâu dưới lòng đất phá đất chồi lên, vươn mình đón ánh sáng.Năm sau, nơi này sẽ lại trổ đầy hoa hoè khi xuân về.Nhưng sẽ không còn một gốc hoè nào tên là Ly Luân nữa.Thế gian này, cũng sẽ không còn Ly Luân nữa.Cũng sẽ không còn ai yêu y, một cách toàn tâm toàn ý như vậy nữa.Chu Yếm quỳ xuống nơi Ly Luân tan biến, không biết đã qua bao lâu.Mặc cho người khác gọi thế nào, y cũng không chịu đứng dậy.Y không điên cuồng gào khóc, không rơi lệ, không nói một lời.Y từng chê Ly Luân cứng nhắc, chẳng khác gì một khúc gỗ.Nhưng giờ đây, y mới thực sự giống một khúc gỗ rỗng ruột."Triệu Viễn Chu, sau này... ngươi định đi đâu?" Trác Dực Thần hỏi.Triệu Viễn Chu đáp, giọng bình thản: "Về Đại Hoang. Trông giữ nơi hắn ra đời."Có lẽ một ngày nào đó, y có thể chờ đến khi gốc hoè đó nảy mầm.Có lẽ, y vẫn còn cơ hội, nói ra lời chưa kịp thổ lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com