TruyenHHH.com

Ly Chieu Hoang

Từ hôm gặp thái hậu về, bệnh tình của Huệ Tông ngày một trở nặng. Hằng đêm lại lên cơn đau đầu, khó mà chợp mắt, lâu ngày thành chứng mất ngủ kéo dài hành hạ khiến tinh thần vốn suy nhược lại thêm căng thẳng, ăn uống được một chút thì lại khó tiêu làm cho long thể thêm xanh xao, vàng vọt. Khó còn thấy hình dáng của một vị vua anh minh năm nào, thay vào đó là một thân thể ốm yếu đến đáng thương.

Long thể suy kiệt nên cả ngày mệt mỏi, lờ đờ không có tinh thần nên đôi khi đang buổi lâm triều buộc phải dừng lại vì chứng đau đầu đột ngột tái phát. Dù cho các thái y đã kê đơn thuốc giúp ngủ ngon nhưng cũng chẳng ăn thua vào đâu. Tình thế căng thẳng, quần thần hết sức lo lắng cho sức khỏe của Huệ Tông, mặt khác, một nhóm lợi ích xem đây là cơ hội tốt, lợi dụng thời cơ tham quyền đoạt lợi, chia bè kéo cánh làm tình hình đất nước ngày càng thêm rối ren.

Giúp việc cho vua, giờ phía trong có hoàng hậu, Phụ chính Thái úy Trần Tự Khánh quản lí phía ngoài. Dựa vào việc nhà vua đau yếu triền miên, anh em họ Trần dần dần chiếm lấy hết những vị trí quan trọng trong triều đình. Những quan lại trung thành có ý phản kháng tố giác, đều cùng chung một kết cuộc, biến mất tăm hơi. Nhiều người dù có lòng phò vua, thấy thế cũng chùn bước, sợ dính vạ lây vào thân. Khắp nơi trong hoàng cung đều xuất hiện tin đồn rằng nhà vua bệnh nặng, có lẽ sẽ không qua nổi.

Kể đến Thái hậu, từ ngày cung nữ truyền tin đi mà không thấy về, bà ở trong hậu cung mới phát hiện ra một trong số những cung nữ hằng ngày vẫn hầu trà cho mình là nội gián do hoàng hậu sai khiến. Biết chuyện, với tính đa nghi của mình, thái hậu đã ngờ ngợ đoán ra kế hoạch của mình bị phát giác, việc lớn không còn được giữ kín. Thái hậu vô cùng tức giận, trừng trị bọn nô tỳ một phen kinh động, kẻ nào đáng nghi đều bị xử chết. Hoàng hậu biết chuyện, lấy cớ có kẻ xấu muốn ám hại thái hậu, một mặt bèn sai ngự lâm quân đến canh gác cẩn thận, đêm ngày cẩn thận đến một con kiến cũng không thoát, mặt khác là nhất cử nhất động của thái hậu đều được người về bẩm tấu lại. Thành ra, thái hậu bây giờ chính là đang bị giam lỏng trong cung, mọi việc nếu không có ai trình báo thì không biết gì cả. 

Một hôm, Tự Khánh đến tìm hoàng hậu. Lúc đó đã là giờ hợi, trừ khu vực của hoàng đế thì khắp nơi đều đã chìm vào bóng tối. Trần hoàng hậu vừa đến thăm vua trở về, vừa mới tắm xong, đang ngồi chảy tóc.

Cung nữ cẩn thận vào bẩm báo :" Bẩm hoàng hậu, có quan phụ chính thái úy xin cầu kiến. Nói là có việc quan trọng cần bẩm báo. Có cho vào không ạ?"

Hoàng hậu nghe vậy thì tiện tay lấy tấm áo lông khoát ngoài, sai nữ tỳ bới tóc thành một búi đơn giản, trang phục chỉnh tề một chút rồi ra ngồi ngoài chính điện, trả lời: " Anh ta đến đây vào giờ này chắc có việc gấp cần nói, mau truyền cho vào.'

Thái úy họ Trần đến một mình trong đêm, mặc thường phục như ở nhà, từ ngoài bước vào trong còn vương chút hương cau lành lạnh: " Vi thần bái kiến hoàng hậu."

Hoàng hậu ra hiệu cho phép miễn lễ, vui vẻ nói:" Chỉ có người nhà, không cần phải giữ lễ phép quá làm gì, anh mau bình thân. Người đâu, pha cho ta một bình trà hoa nhài."

"Tạ ơn Hoàng hậu! Có thể khỏi cần trà."

Hoàng hậu thấy Tự Khánh nghiêm túc, bèn hỏi:" Chả hay, anh đến tìm ta vào giờ này là có việc gì gấp cần bàn?"

Tự Khánh nhìn xung quanh, cảm thấy không hài lòng, nhỏ tiếng nói: " Ta có thể nói chuyện riêng với Hoàng hậu được không?"

"Hiền, ngươi mau đi pha một bình trà mang đến đây. Còn những người còn lại thì lui ra hết đi. Không có lệnh của ta không ai được vào."

Đám nô tài cúi đầu lui ra.

Hoàng hậu đóng cửa xong, đếnq ngồi đối diện Tự Khánh: " Được rồi,huynh nói đi."

" Sức khỏe của Bệ hạ thế nào rồi ?"

" Vẫn không có tiến triển gì thêm. Hôm nay vẫn không ăn được bao nhiêu, thái y châm cứu mà chỉ than đau, ta có hỏi qua, ai cũng đáp rằng chẳng biết khi nào mới thuyên giảm."

Tự Khánh bèn hỏi: " Thứ ta đưa cho muội, muội có làm như lời ta nói không?"

Cung nữ Hiền đem trà vào, hoàng hậu tự nhiên rót cho Tự Khánh một chén, rồi lại rót cho mình, uống một ngụm rồi đáp: "Vâng, hằng ngày khi ngự y kê đơn, cung nữ của ta luôn cho thêm vào ba lát nhân sâm sắc chung để dâng lên bệ hạ."

Tự Khánh nhấp chút trà, vuốt vuốt chòm râu: "Tốt! Cứ như vậy đi."

" Nhưng ta vẫn không hiểu. Theo ý của anh, cho Bệ hạ dùng nhân sâm chẳng phải là để phục hồi sức khỏe sao? Vậy thì tại sao sức khỏe chẳng những không thể phục hồi mà ngày càng suy nhược? Thậm chí có chút tệ hôn?"

Tự Khánh nhìn hoàng hậu, mỉm cười gian xảo mà nói: " Hoàng hậu, bệnh của bệ hạ là do tâm bệnh suy nghĩ quá nhiều mà dẫn đến căng thẳng mệt mỏi, uất khí tồn lại trong người không được khai thông. Hơn nữa, ngài vốn mắc chứng đau đầu kinh niên, chứng tỏ máu huyết lưu thông kém. Nhân sâm tuy có tác đụng rất tốt để phục hồi sức khỏe, nhưng nó lại có tính ấm. Bệ hạ nếu dùng nhiều lâu ngày sẽ có tác dụng ngược lại. Mùa này không khí nóng bức, cho ngàu dùng nhiều nhân sâm sẽ xuất hiện chứng nóng trong người, mệt mỏi, đầy hơi, đổ nhiều mồ hôi và khó ngủ. Đám nội quan cứ tưởng là đổ mồ hôi do lạnh nên càng chuẩn bị mền ấm, quần áo dày khiến chứng khó ngủ vì thế mà không khỏi. Ngày qua ngày sẽ làm con người héo mòn từ bên trong."

" À, ra là vậy. Ta cứ tưởng rằng anh có ý tốt." Hoàng hậu gật gù, dùng một chiếc quạt lông công quạt nhẹ nhàng cho bớt nóng. 

" Nhưng người tuyệt đối đừng để đám thái y biết được chuyện này. Chỉ có người chúng ta biết."

" Anh cứ yên tâm, tất cả người hầu hạ bệ hạ đều do ta sắp xếp."

" Như vậy thì được. Ta chỉ là dặn dò người thôi, chứ ta biết tính người vốn biết liệu trước tính sau." 

Hoàng hậu không đáp, lấy quạt che miệng ngáp một cái, đêm đã khuya rồi, cả ngày mệt mỏi khiến nàng có chút muốn đi ngủ, than một tiếng: " Cả ngày chăm vua, thật là mệt mỏi."

Tự Khánh lại hỏi: "Việc bên Thái hậu có động tĩnh gì không?"

-" Tới nay vẫn chưa có động tỉnh gì cả. Ta đã theo lời anh phái cấm vệ quân đến canh gác. Lý Dương và thái hậu không thể đi đâu được."

Tự Khánh ra dấu cho hoàng hậu lại gần rồi thì thầm: " Hãy cảnh giác với bà ta. Chẳng biết bà ta có thể giở trò gì. Trong tay thái hậu tuy không có binh lực, nhưng có hoàng thất Lý triều ủng hộ. Không dễ để đối phó đâu. Ta đã kêu Trần Thừa sửa soạn vũ khí, binh trang và tuyển thêm một nghìn cấm vệ quân, luyện tập tinh nhuệ. Ta và Thủ Độ liên kết cũng đã một lần ra tay đánh dẹp lực lượng cát cứ của Đỗ Bị, Lý Bát và Hà Cao. Riêng Đoàn Thượng thấy thế lực họ Trần chúng ta đương mạnh, tạm quy hàng triều đình, phong tước vương và vẫn giữ vùng Hồng Châu, đó là chuyện cực kì tốt. Sau này khi cần sẽ đem binh lính về hộ trợ cho chúng ta."

" Ý của anh là...?" Hoàng hậu nghe Tự Khánh đang vạch ra một con đường, nàng biệt con đường đó người thường có mười lá gan cũng không dám làm.

Thái úy vuốt vuốt chòm râu, run run đùi mà nói: " Đúng, thời cơ của họ Trần sắp tới, chỉ cần chờ ngày hoàng đế quy tiên là sẽ hành động. Dù rằng nói trong cung bây giờ toàn là người của chúng ta, nhưng cẩn thận bất trắc vẫn hơn, tính toán chu đáo mới có thể hoàn thành đại nghiệp."

Trần hoàng hậu trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, khẽ khàng hỏi:" Chúng ta...nhất định làm tới cùng sao? Lỡ như..."

Tự Khánh nhìn hoàng hậu bằng ánh mắt quyết tâm, tay chỉ về phía thượng thư phòng mà nói:" Cái người đó có trụ được bao lâu nữa, chúng ta phóng lao thì phải theo lao.. khụ khụ...hoàng hậu hãy vững lòng, có ta...và gia tộc họ Trần một tay giúp người, mong người cẩn thận để đại sự thành công."

Hoàng hậu nghe anh nói thế, dù trong lòng có chút lo sợ nhưng cũng phần nào vững tin hơn. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của Tự Khánh, nàng không khỏi lo cho sức khỏe của anh, bèn nói:" Muội sẽ cẩn thận. Nhưng sức khỏe của anh dạo này thế nào rồi? Vẫn có ho à?"

Tự Khánh nghe hoàng hậu hỏi vậy, torng lòng dâng lên chút chua xít, tiếc nuối thầm kín, nhung để người có thể an tâm, người ôn tồn đáp: " Ta đã không không còn trẻ nữa, sức khỏe suy giảm cũng là điều đương nhiên. Chỉ sợ chưa kịp hoàn thành đại nghiệp cho gia tộc thì đã phải trở về với cát bụi. Nhưng xin hoàng hậu đừng lo, thần sẽ giữ sức khỏe đến phút cuối cùng."

Hoàng hậu đưa tay vuốt lại vài cọng tóc bạc rơi trên trán của Tự Khánh, mếu máo:" Anh à, đừng nói như vậy. Chúng ta sẽ cùng chờ ngày đó đến. Anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Có việc gì cần hãy đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp"

" Ta biết sức khỏe của mình mà. Thôi, đã không còn sớm nữa, ta về đây. Hoàng hậu hãy nghỉ ngơi đi."

"Anh đi cẩn thận."

Hoàng hậu ngồi trầm ngâm nhìn Tự Khánh rời đi hồi lâu rồi nói:

" Hiền à, theo ngươi ta nên làm gì mới phải đây?"

"Người cứ nói, thần xin nghe ạ" Cung nữ vừa xoa bóp vai cho Trần hoàng hậu, vừa trả lời.

" Ta biết bệnh tình của anh ta cũng không kém gì Bệ hạ. Anh ấy đã dồn hết sức lực chờ ngày đưa họ Trần nắm lấy quyền lực tột đỉnh. Hiền à, ngươi theo ta bao nhiêu năm nay,c hẳng lẽ ngươi không hiểu ta. Thực sự ta rất lo, lỡ như anh ấy có bề gì, mọi việc còn lại làm sao mình ta giải quyết hết được. Lỡ có bề gì, ta lại mang tội với dòng tộc của ta, mang tội với chính bản thân ta nữa. Bây giờ, đám quý tộc nhà Lý rất khó để quy hàng theo chúng ta dù cho có mua chuộc bao nhiêu vàng bạc. Một bọn cứng đầu cứng cổ. Chẳng biết Thái hậu đã hứa hẹn cho chúng thứ gì."

"Còn có Nội thị phán thủ nữa, hoàng hậu người đừng quá lo. Thời cơ của chúng ta sắp tới rồi, xin hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa."

" Chỉ có ta với anh ấy, e là không đủ sức khống chế bọn chúng, cần phải có thêm một người nữa phụ giúp ta việc này. Ngày mai sáng sớm ngươi hãy đi tìm Trần Thủ Độ đến, nói là ta mời đệ ấy vào hoàng cung phụ giúp một số việc."

" Vâng."

Trong lúc đó, Trần Tự Khánh đi một quãng trở về gần tới phủ thì thấy chóng mặt, đứng không vững. Được gia nô dìu vào nhà mời, quan thái y tức tốc đến chẩn bệnh thì bảo là đêm tối đi đường bị trúng phong hàn, bệnh tình không nhẹ. Từ hôm đó ít vào cung nữa, chỉ nằm nhà nghỉ ngơi, tin tức đều sai người truyền đi truyền lại.

Ngược lại, Trần Thủ Độ được hoàng hậu mời vào cung phụ chính, càng ngày càng trở thành cánh tay trái đắc lực cho hoàng hậu và dần dần có thể thay thế vị trí Thái uy trong lòng hoàng hậu. Ty trước đây, Thủ Độ có chút vô lễ với người, song vốn nổi tiếng là người có đầu óc mưu lược ,lại thêm miệng lưỡi khôn khéo, giỏi thu phục lòng người, bao nhiêu điểm tốt bù lại cho một chút tật xấu có đáng là bao. Tự Khánh bệnh nặng, ở Tức Mặc có Trần Thừa lo liệu, ở hoàng triều Thủ Độ đã giữ đến chức Điện tiền Chỉ huy sứ, nắm giữ binh quyền thay cho thái úy. Khác hẳn tính tình ôn hòa của anh trai, Thủ Độ là một người máu lạnh, quyết đoán. Nếu làm phật lòng, thì bằng mọi giá kẻ đó đều có kết quả không tốt lành gì. 

Chẳng mấy chốc, những quý tộc họ Lý lòng dạ không vững vàng đã ngã về họ Trần. 

Người có xuất thân chỉ là con thứ, giờ lại được lòng của cả gia tộc. Và lại còn lấy được lòng của người thương xa cách bấy lâu nữa.

Mà lòng hoàng hậu, cũng đã ngả về người ấy. Chả trách, người chồng còn mang bệnh tật trong người như đèn dầu trước gió làm sao có thể làm ấm phòng của một người phụ nữ đang còn tuổi xuân rực rỡ. Ngoại trừ đến thăm vua mội sáng sớm, thì hầu như không thấy hoàng hậu ra khỏi cung nửa bước, chỉ thấy Điện tiền Chỉ huy sứ hay ra vào hậu cung, thỉnh thoảng còn cầm theo ít đồ đem từ Tức Mặc lên cho hoàng hậu.

Quan thái y, từng người từng người bị Thủ Độ thay đổi. Sức khỏe của Lý Huệ Tông càng lúc càng trở nên tồi tệ. Đôi khi thần kinh không được bình thường, hay bị ảo giác, mộng tưởng đến quay cuồng. Vua nhiều lúc tự xưng là thiên tướng giáng trần, tay cầm giáo và mộc, cắm cờ nhỏ vào búi tóc, và múa hát:

Ta đây là tướng nhà trời,

Hôm nay giáng thế cho người sợ oai."

Từ sớm đến chiều không nghỉ, khi múa xong thì đổ mồ hôi, nóng bức khát nước, uống rượu ngủ li bì đến hôm sau mới tỉnh.

Cơ hồ bánh xe quyền lực sắp sửa chuyển dời mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com