46
- Heeseung , mai anh sẽ đi thật sao?Jongseong vùi mặt vào hõm cổ người kia , vừa ở chỗ đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vừa hỏi. Hắn biết thừa câu trả lời là gì nhưng lại muốn nói vu vơ như vậy để làm mủi lòng người kia. Heeseung ngày mai sẽ cũng nhà xuất bản đi ăn mừng , là chuyến đi hai ngày một đêm nhân sự kiện bản vẽ của Heeseung đạt giải bìa sách xuất sắc. Lâu rồi hai người họ không có xa nhau như vậy , hình như là kể từ khi có Bánh Bao anh đã luôn cùng hắn ở một chỗ. Jongseong nửa bước không muốn rời Heeseung , lại nghĩ cũng thật lâu kể từ khi anh được tận hưởng một ngày nghỉ đúng nghĩa. Lúc trước là hắn sai , hắn không làm được cho anh gì cả lại còn nhiều lần bắt nạt anh , làm anh buồn , còn bây giờ vì công việc và bọn nhỏ , Heeseung cứ như vậy bận rộn suốt tận mấy năm trời. Nghĩ đến đây , hắn lại thấy hổ thẹn với người này quá , đã cùng nhau chung sống tận mấy năm trời mà hắn đến một chuyến du lịch đúng nghĩa cũng chưa thể cùng anh đi.- Jongseong ... , nếu em không muốn thì... ư...Heeseung hôn lên mái tóc hắn , ngập ngừng muốn nói gì đó , nhưng ý vị còn chưa xuất ra hết đã bị Jongseong dùng môi chặn lại.- Anh cứ đi nghỉ đi , ở nhà không phải lo , bọn nhóc đã có em chăm sóc.Jongseong tuy chưa từng một lúc chăm ba đứa nhỏ nhưng đừng quên lúc Bánh Bao ra đời là một tay hắn thay tã , cho ăn,... đấy. Lúc đấy hắn còn chăm được cả Heeseung lẫn đứa nhỏ nữa là...Cũng chỉ là ba thằng nhóc , lo cái gì?- Cảm ơn em.Heeseung cười đến dịu dàng , mà nụ cười này lại khiến thứ nam tính ở dưới của hắn bắt đầu nhảy dựng lên , Jongseong liếm liếm khóe miệng , rồi ôm anh vào lòng.
- Heeseung , em muốn...- Không được , ngày mai anh còn phải xuất phát sớm , hôm nay ... không được... a... Jongseong , em làm gì?- Làm anh , Heeseung một lần thôi , chỉ một lần.Nghe hắn yêu cần khẩn thiết như thế , Heeseung chỉ còn nước gật đầu chấp thuận , vòng tay ôm lấy cổ hắn mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.- Khoan đã , hôm nay còn chưa có phòng ngừa.Heeseung giật mình , anh còn chưa có uống thuốc , là đơn thuốc Bắc mà hắn cất công tìm về cho anh. Chuyện là lúc sinh cặp song sinh kia , Heeseung đau giống như sống đi chết lại , Jongseong không đành lòng nhìn anh phải chịu khổ nữa liền đi tìm cách giảm tỉ lệ có đứa nhỏ xuống. Mà loại thuốc này đúng là có hiệu quả thật , Bánh Ú và Bánh Kem đã tròn ba tuổi mà chưa có thêm đứa em nào.- Không sao , chỉ một lần sẽ không trúng , anh yên tâm.
Heeseung chỉ nghĩ vậy chứ có thêm đứa nhỏ sẽ càng vui nhà vui cửa , dù có anh cũng không bài xích , ghét bỏ. Cứ vậy đi....Sáng sớm hôm sau Heeseung đi thật , trước khi khởi hành còn không quên dặn dò Jongseong đủ điều , nào là Bánh Ú lúc uống sữa sẽ hay bị sặc , nào là Bánh Kem lúc tăm rất hay quấy , còn thêm phải dạy Bánh Bao làm bài tập ,... nói chung , là có vô vàn thứ hắn sẽ phải làm.- Anh nói nhiều thế làm gì? Em đã bảo đừng lo mà lại.Nói rồi hắn hôn cái " chụt " lên môi anh , còn không quên vẫy vẫy tay , giục " Mau đi đi , kẻo muộn."Heeseung vừa đi khuất bóng Jongseong lại bay trở lại giường , hôm nay là cuối tuần , hắn muốn ngủ thật nhiều , thật nhiều , dạo này công ti nhiều việc quá , hành xác hắn mệt bơ phờ cả tuần trời.- Oaaaaa.... ba.... nhỏ..oaaa
Nhưng hắn chưa kịp chợp mắt đã nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng hai cái bánh song sinh kia , Jongseong mắt nhắm mắt mở đạp mền xuống , chạy đến phòng đang phát ra tiếng nức nở kia.- Làm sao? Sao lại khóc rồi.- Ba lớn...Hình như Bánh Ú tè dầm rồi...Bánh Bao ở phòng bên cũng bị làm cho tỉnh , vội chạy sang xem có chuyện gì , nó biết thừa hôm nay cha vắng nhà , hai đứa kia dù có khóc đến cạn nước mắt , hét đến khản cổ ba lớn cũng chẳng thèm để ý đâu. Là anh lớn cũng nên lo cho em nhỏ một chút mà Bánh Bao cũng không ngờ ba lớn của nó lại nhanh chóng như vậy đã có mặt ở đây.Còn bên kia , sau khi nghe con cả nói vậy , sắc mặt hắn ngay lập tức trầm xuống và đen đi vài phần , trông hắn lúc này vô cùng đáng sợ.- Bánh Ú!Hắn liếc đứa con đang khóc một cái rồi nói.- Ba... lớn...
Đứa nhóc đưa hai tay nhỏ ra , muốn hắn ôm lấy lại bị hắn tránh sang một bên , bơ đẹp.- Con mấy tuổi rồi mà còn tè dầm? Jongseong mặt lạnh tanh , chống hai tay vào hông rồi chất vấn nhóc con đang khóc đến nước mắt lem nhem khắp khuôn mặt nhỏ kia.- Sau này mà như thế sẽ bị đánh đòn. Nghe chưa?Bánh Ú nghe hắn nói vậy liền mếu mếu hai cái rồi òa lên khóc to hơn , Bánh Kem bên kia thấy anh mình như thế , cũng sợ hãi " nha nha " cái miệng nhỏ khóc theo.- A... hai đưa này , sao lại khóc? Khóc cái gì? Nếu còn khóc nữa ba lớn sẽ đánh đòn thật đấy.Hai cái bánh ngay lập tức im re. Jongseong thấy vậy cũng thở hắt ra một cái , một tay xách cả hai đứa nhóc lên , tay kia vác cái mền bẩn thả vào máy giặt rồi nhanh chóng đổ bột giặt vào.- Ba lớn , ba nhỏ nói , đồ của Bánh Ú và Bánh Kem lúc giặt không được dùng loại bột giặt này.
Bánh Bao ở một bên nhìn hắn làm ra mấy thao tác sai , không nhịn được , nhắc nhở một câu.- Không ai nói , cha sẽ không biết.Hắn nói rồi lườm đứa con lớn một cái cháy ra tro tàn. Đứa nhỏ cũng hiểu , nếu mình nhiều chuyện sẽ không còn dường sống nữa , lập tức cắn răng , im bặt.Sau đó , Jongseong nhớ ra mình phải chuẩn bị bữa sáng cho mấy nhóc nữa , rất hăng hái chạy vào phòng bếp mà quên rằng mình đến mỳ gói cũng không biết nấu nữa là...- Bánh Bao... con biết nấu cơm không?Bánh Bao tất nhiên nhìn Heeseung làm việc này nhiều lần rồi nên cũng rất thuần thục giúp vị ba lớn của mình hoàn thành nồi cơm một cách hoàn hảo.- Bánh Bao , trứng rán có cần cho mỡ hay không?- Bánh Bao , rau này nên luộc hay xào?- Bánh Bao.......Bánh Bao lúc này không biết mình là ba hay người cao lớn trước mặt mình là ba nữa , nhóc ủy khuất muốn chết nhưng vẫn rất cố gắng hướng dẫn Jongseong nấu cơm.
Vật lộn cả một buổi sáng , bữa ăn sáng nhẹ nhàng thành ra biến thành cơm trưa mất rồi.Ba đứa nhỏ mặc dù không vừa lòng với bữa ăn nhưng vì đói nên cũng cố gắng mà nuốt cho bằng hết , nuốt cho bằng sạch phần cơm của mình.Lúc Bánh Ú uống sữa , nhóc con bị sặc thật , cái mặt nghẹn đỏ làm Jongseong lo đến độ nhảy cẫng lên , nhẹ nhàng vuốt lưng cho bé , thằng bé liền trớ sữa ra đầy quần áo của hắn.- Bánh Ú! Con...Hắn cố thu lại cơn tức giận , đi thay quần áo rồi lại lau dọn sàn nhà, đúng là mệt chết hắn.Lúc Bánh Kem tắm , nó thực sự rất nghịch , vừa mặc áo vào lại tự té nước vào người mập mập của mình , khiến Park nào đó Jongseong tức đến độ mang nó ra đánh mông vài cái. Sau đó , nhóc con không nể ai mà òa lên khóc , Bánh Kem khóc , Bánh Ú cũng khóc theo , nhà hắn trở lên loạn tùng phèo hết cả.
Bánh Bao ở một bên vô cùng chán nản.Buổi tối, sau khi dạy đại ca học xong , hắn liền dỗ ba đứa nhỏ , mà dỗ mãi chúng nó vẫn mở mắt thao láo nhìn hắn.- Không ngủ , đánh đòn.Cả ba đứa nhỏ ngay lập tức nhắm mắt lại.- Nhớ ba nhỏ...Bánh Ú nói.- Em cũng nhớ nhớ...Bánh Kem nói.- Bao giờ ba nhỏ mới về nhỉ?Bánh Bao thắc mắc.Jongseong mệt đến phờ người , lòng cũng thầm nghĩ ' Heeseung quả thật rất giỏi , vì cái gì mà có thể vừa chăm sóc mấy nhóc này vừa vẽ bản thảo kiếm tiền được chứ?" Hắn bất đầu nể phục anh thật sự rồi.- Heeseung , mau về , em nhớ anh quá.Jongseong cả ngày bị hành đến mệt mỏi , cũng nhanh chóng thϊếp ngủ , cánh tay dang rộng ôm lấy ba đứa nhỏ.Heeseung đi được một ngày đã lo đến đứng ngồi không yên , sáng hôm sau liền xin về sớm , anh còn canh đúng chuyến tàu đầu tiên để về nhà. Lúc về đã thấy nhà cửa ngổn ngang toàn là đồ chơi của bọn nhỏ , nền nhà thì ướt sùng sũng , chắc là do Bánh Kem nghịch nước , muốn vào phòng mắng tên kia một câu , lại bị khung cảnh trước mắt làm cho cảm động , động tác cũng trở lên ôn nhu hơn rất nhiều.- Jongseong...Anh lay nhẹ người kia dậy , giọng nói thập phần ôn hòa.- A.. Heeseung... Heeseung.. anh đã về...Hắn đang lơ tơ mơ lại vô cùng vui vẻ hét toáng lên làm cho ba nhóc con kia cũng bị tỉnh theo. - Ba nhỏ đã về....Mấy cái bánh nhỏ dụi dụi mắt , ôm lấy Heeseung , ôm thật chặt.- Nhớ ba nhỏ...!Cả ba đứa đồng thanh mà Jongseong cũng không chịu thua , vòng tay lớn ôm trọn lấy anh :- Nhớ anh quá , anh không về sớm em sẽ cùng mấy tên nhóc này đi tìm anh mất.Heeseung cười đến khổ , đấy là lí do anh chẳng muốn đi đâu nữa , mấy người này so với cả một khu du lịch có khi còn ồn ào hơn ấy chứ.end.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com