TruyenHHH.com

LƯỠNG NHAN MẠC NGỌC

Thua Cuộc

philipsgenius888

Hải Vũ đứng dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, nhưng không thể phủ nhận rằng Tử Khiêm trước mặt đã đánh bại mình bằng khả năng quan sát và sự linh hoạt tuyệt vời. Sau khi Tử Khiêm đánh bại Hải Vũ trong trận đấu tay đôi đầy căng thẳng, không khí xung quanh đã trở nên im lặng, như thể thời gian ngừng trôi. Những thí sinh khác vẫn chưa hết ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình. Một thiếu niên nhỏ tuổi chưa biết võ công lại có thể đánh bại một võ sĩ lão luyện như Hải Vũ chỉ bằng sự linh hoạt và trí tuệ. 

Tuy nhiên, Hải Vũ không phải là người dễ dàng chịu thua. Từ khi bắt đầu cuộc thi này, hắn ta đã quyết tâm trở thành người chiến thắng và không thể để cho một kẻ yếu đuối như Tử Khiêm làm bẽ mặt mình. 

"Không thể để mọi người nghĩ ta lại thua dưới tay một thằng nhóc như thế này!" Hải Vũ thầm nghĩ, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Hắn đứng dậy, lau vết máu trên miệng rồi quay lại đối diện với Tử Khiêm, ánh mắt như hổ đói.

"Ngươi nghĩ thế là xong sao? Đừng mơ!" Hải Vũ gầm lên, tay nắm chặt lại, các cơ bắp căng cứng như sẵn sàng lao vào.

Nhưng trước khi Hải Vũ kịp động thủ, một luồng khí mờ ảo chợt xuất hiện từ sau lưng Anh Tử. Nàng xuất hiện như một linh hồn đột ngột bước ra che chắn trước mặt Tử Khiêm. Anh Tử, nảy giờ chỉ lặng lẽ đứng quan sát, bây giờ bước đến với một khí thế kỳ lạ. Đôi mắt cô sáng lên như thể ánh sáng trong đêm tối, với một sức mạnh huyền bí đang theo sát bên nàng. 

"Muốn chết!?" giọng Anh Tử lạnh lùng nhưng đầy uy lực vang lên.

Hải Vũ thắng lại, nhìn cô nương lạ mặt với vẻ nghi ngờ. "Ngươi nghĩ mình có thể ngăn cản ta?" hắn gằn giọng.

Anh Tử không trả lời mà chỉ đứng im, ánh mắt như thấu suốt mọi thứ. Nàng đưa tay lên, và một luồng sức mạnh thần bí tỏa ra từ cơ thể cô. Đó không phải là võ công thông thường, mà là một thứ sức mạnh linh hồn, mạnh mẽ và đầy quyền năng. Cả không gian xung quanh bắt đầu chao đảo như bị một lực hút vô hình kéo theo. Ngay lập tức, mọi thí sinh cảm nhận được một cơn gió mạnh mẽ xung quanh, và ngay cả Hải Vũ, người vốn rất tự tin vào sức mạnh của mình, cũng cảm thấy một sự sợ hãi lạ lùng khi đối diện với Anh Tử. 

"Cái quái gì thế này?" Hải Vũ nhìn chằm chằm vào nàng, nhận ra rằng sức mạnh này không phải là điều hắn có thể đối phó. Từng tế bào trong cơ thể hắn như bị sức mạnh linh hồn của Anh Tử hút lấy, khiến hắn cảm thấy sức lực của mình đang dần dần rời bỏ.

Anh Tử tiến lên một bước, đôi mắt sáng ngời nhưng đầy nghiêm nghị: "Nếu ngươi còn muốn làm hại người vô tội, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Không gian quanh họ như bị nén lại, và ánh sáng từ người Anh Tử càng trở nên rực rỡ. Tử Khiêm đứng đằng sau, cảm nhận được luồng khí kỳ lạ đó và dù chưa hiểu rõ hết, nhưng cậu có thể cảm thấy sự bảo vệ mạnh mẽ đang bao phủ mình. Tử Khiêm nhìn Anh Tử, nhận ra rằng tỷ ấy không chỉ là một người bình thường. Cái sức mạnh mà nàng ta đang sử dụng là một thứ gì đó vượt xa võ công, một sức mạnh có thể ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn con người. 

"Tỷ tỷ..." Tử Khiêm định lên tiếng, nhưng đệ nhận ra rằng không cần phải nói gì nữa. Anh Tử đã ra tay, và người đang đứng đối diện không còn là đối thủ của nàng nữa. Hải Vũ cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, không thể di chuyển được dù chỉ một bước. Sức mạnh linh hồn của Anh Tử như một lưỡi kiếm vô hình, cắt đứt mọi nỗ lực của hắn. Một luồng năng lượng kỳ bí bắt đầu cuộn lên từ bên trong cơ thể Hải Vũ, nhưng không thể thoát ra. 

"Ngươi muốn gì?" Hải Vũ thều thào, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

"Cái mạng chó của ngươi." Anh Tử đáp nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói đó là một sự uy hiếp không thể chối cãi. "Ngươi có thể đi, nếu ngươi không muốn đối mặt với hậu quả."

Từng bước, Hải Vũ bắt đầu cảm thấy sức lực mình bị kiệt quệ. Cuối cùng, hắn không còn đủ sức để đối đầu, và chỉ có thể quay lưng bỏ đi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận, không dám thách thức sức mạnh mà Anh Tử vừa thể hiện.

Tử Khiêm đứng yên, đôi mắt vẫn đầy sự kinh ngạc. Đệ ấy không thể tin được rằng Anh Tử lại sở hữu một sức mạnh vô cùng huyền bí, mạnh mẽ đến thế. Lúc này, nhóm thí sinh còn lại không dám nhìn Anh Tử nữa. Mọi người đã nhận ra rằng sức mạnh của nử tử này không phải là thứ mà họ có thể thách thức.

Làn khói linh hồn xung quanh nàng dần dần tắt đi, nhưng không khí xung quanh vẫn còn nặng nề. Những thí sinh khác, dù đã bỏ đi hoặc rời xa, vẫn không dám đến gần. Hải Vũ, người vừa bị Anh Tử khống chế, giờ đã lủi thủi bước đi, đầu cúi thấp, gương mặt đầy xấu hổ. Tuy nhiên, Anh Tử vẫn đứng yên, đôi mắt nhắm lại như thể cô đang cảm nhận thứ gì đó sâu xa trong không gian. Chính lúc này, một tiếng nói khàn khàn, trầm ấm từ phía xa vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Cô nương sức mạnh ấy... có phải là thứ mà cô có thể kiểm soát?"

Mọi người quay lại, và trong đám đông bước ra, một ông lão tóc bạc, râu dài, mặc áo bào nâu, chậm rãi bước tới. Ông ta có vẻ ngoài rất bình dị, nhưng khí chất lại có một sự uy nghiêm, như thể có thứ gì đó vô hình bao trùm lấy ông. Đôi mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu mọi bí ẩn trong vũ trụ. Anh Tử mở mắt, nhìn ông lão, và trong thoáng chốc, nàng cảm thấy một sự dằn vặt trong lòng. Sự điều khiển bởi nguồn sức mạnh đó bắt đầu yếu dần, từ từ rút lui.

"Ông là ai?" Anh Tử lạnh lùng hỏi, nhưng có thể cảm nhận được một chút lo lắng trong giọng nói của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com