TruyenHHH.com

Luong Nhan Mac Ngoc

Những đám mây xám kéo hơi không khí lạnh, bầu trời mờ mịt như sắp báo hiệu một cơn bão sắp đến. Nàng với vẻ mặt u sầu nhưng đầy quyết tâm, bị trói chặt và kéo đi qua một con đường nhỏ đầy bụi bẩn. Những vết thương trên cơ thể nàng chưa kịp lành, ánh mắt thoáng lo âu nhưng cũng ẩn chứa sự kiên cường mạnh mẽ. Xung quanh , những người đàn ông hung dữ, mặt đầy nét tàn nhẫn đang dẫn nàng đi qua một khu hoang tàn đổ nát dành cho nô lệ.

Từng bước chân của nàng vang lên trên mặt đất cứng rắn như những tiếng gọi mờ số phận. Sau khi bị đưa tới một khu trại nô lệ, nơi nàng bị ép buộc phải làm việc quần quật dưới sự giám sát chặt chẽ, không phải nàng phó thác số phận mà là nàng đang tính kế cho nước đi vững chắc sau này. Một buổi chiều, ánh sáng cuối ngày nhuộm vàng không gian im lìm đầy u ám, gió nhẹ thổi qua những tán cây khô, mùi đất ẩm và mồ hôi trộn lẫn trong không khí tạo nên cảm giác ngột ngạt, khó thở.

Nàng đứng từ một góc khuất, lặng lẽ quan sát đám trẻ nô lệ đang lén lút chuẩn bị bỏ trốn. Những đứa trẻ này đã chịu đựng quá nhiều đau khổ và dường như không còn gì để mất. Một vài đứa trẻ trong số chúng có thân hình mảnh khảnh, óm o gầy gò nhưng lại có được chiều cao gần như bằng người trưởng thành, tuổi tác khác nhau có đứa thì bảy đến mười tuổi, thiếu niên, có cả những đứa không biết cả tên lẫn tuổi. Chúng đã không thể kìm chế được sự khao khát tự do, một cậu bé gầy gò đôi mắt sáng rực lên với niềm hy vọng, lặng lẽ tháo xích cho từng nô lệ nhỏ tuổi bằng một vật kim loại.

" Khẽ tiếng thôi, từ từ đi theo huynh."

Đứa trẻ ấy có vẻ là người chỉ huy, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, tiếng động đột ngột vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng của khu trại.

" Bọn bây làm gì đó? Đứng lại cho  tao lũ hôi hám!"

Nàng từ phía xa cảm nhận ngay được rằng điều gì đó không ổn. Bọn trẻ hoảng loạn chạy thật nhanh, giờ đây trong đầu chúng biết được sự thật mạng sống mong manh như cỏ rác. Nếu để bị bắt lại không những bị tra tấn đánh đập dã man mà còn có thể bỏ đói chúng bắt lao động không ngừng nghĩ. Nhìn đi, những con người tàn tật vẫn phải làm việc như những cái xác hao gầy trơ xương, chúng sợ lại sẽ bị nhốt vào chuồng chó bỏ đói phải tranh giành cơm với chúng, bị cắn xé không thương tiếc. 

Ngay lúc đó, nàng biết rằng mình không thể đứng trơ mắt nhìn nữa. Những đứa trẻ đang chạy về phía bức tường chắn bao phủ là những bụi gai trơ trọi, chúng cố dùng đôi bàn tay đầy vết trầy xướt của mình vạch ra một lỗ hỏng trên tường. Từng đứa nhanh chóng khom người bò qua lỗ hỏng, tim đập thình thịch vì lo sợ. Bọn lính canh đã phát hiện ra, tình thế càng lúc càng nguy hiểm. Bốn năm tên lính bắt đầu tiến đến, tay chúng cầm roi và đao chạy tới định áp chế nô lệ. 

Lập tức nàng rút từ trong giày ra một con dao gâm đã giấu sẵn từ lâu,  tóc đen buộc gọn phía sau, ánh mắt sắc bén thể hiện sự dũng cảm. Trong tay nàng là một con dao ngắn, phần lưỡi sắc bén với chuôi được chạm khắc hình nanh hổ, biểu tượng của sự mãnh liệt và không khoan nhượng. Nàng di chuyển như một bóng ma, nhẹ nhàng nhưng đầy chết chóc. Mỗi bước đi đều không gây tiếng động, đôi mắt sắc như chim ưng quan sát kẻ thù muốn tấn công. Một tên lính bất ngờ bị kéo ra sau bởi một cú đánh gọn ghẽ, con dao lóe sáng một lần, và hắn gục xuống không kịp kêu lên.

" Chạy đi, bọn chúng để ta!" 

Nàng ra hiệu cho đám trẻ mau trốn khỏi đây, đứa trẻ cầm đầu nhìn nàng chằm chằm như muốn hỏi tại sao lại giúp chúng.

Nàng lao vào, sử dụng tốc độ và sự khéo léo để hạ từng tên một. Một nhát chém chính xác vào cổ, một cú đâm vào lồng ngực mọi động tác đều dứt khoát và hiệu quả, như thể rất thành thục. Có bốn đứa trẻ nhưng chỉ hai trong số chúng đã lọt được ra ngoài, đứa trẻ cầm đầu và muội muội bảy tuổi kẹt lại vẫn chưa thể trốn thoát. Chúng co rúm lại trong sợ hãi, nhưng ánh mắt dần lóe lên niềm hy vọng khi nhìn thấy sự quyết đoán của người bảo vệ mình. Những tên lính khác kéo đến càng lúc càng đông, và nàng cũng bắt đầu rơi vào thế bị động.

" Bắt lấy ả!"

Trước mặt nàng là một đám kẻ tấn công, nhưng ánh mắt nàng không hề nao núng. Nàng dùng sự nhanh nhẹn của mình để xoay chuyển tình thế, bảo vệ bọn trẻ đang hoảng sợ phía sau. Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên hình dáng của nàng, trông như một nữ hiệp, vừa đẹp đẽ vừa uy nghiêm, sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ những người yếu thế. Khi kẻ thù cuối cùng gục xuống, nàng đứng thẳng người, hơi thở có phần gấp gáp. Con dao nanh hổ vẫn sáng bóng dưới ánh hoàng hôn, tay nàng siết chặt, sẵn sàng nếu còn ai dám tiến đến.

Nàng ngước nhìn lên bức tường gai định liều mình phóng qua, chỉ có thế mới rời khỏi được sự kiềm kẹp của chúng. Không may tiểu muội đã bị chúng tóm cổ.

" Aaaaa...thả ta ra!"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com