TruyenHHH.com

Luon La Nhu Vay 12cunghoangdao

Vùng đất hoa quốc.

Tòa kết nối vùng đất, phủ Vương gia - Vương Tư Hạ.

Ánh mặt trời, đợt gió mát lạnh vào mùa hè, mùi hương tỏa ra từ những bông hoa trong khoảng sân sau của phủ Tư Hạ. Từ khung cửa sổ nhìn ra, mọi thứ thật sự rất hoàn hảo, nó mang lại cho người ta cảm giác yên bình, lại mang tới nỗi sầu bi, một tâm trạng nhung nhớ thứ gì đó, vừa dễ chịu lại vừa khó chịu không thôi.

Tư Hạ Cự Giải đứng giữa bãi chiến trường do bản thân tạo ra, đưa đôi mắt ẩn hiện nỗi buồn sâu thẳm nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Đầu mùa hạ, khoảng thời gian mà con người đều cho là vui, nhưng cũng thoang thoáng nỗi cô đơn dưới đáy lòng. Thử nghĩ, vào khoảng thời gian của hạ sang, một mình tỉnh dậy trong căn phòng im ắng chẳng có lấy tiếng động, nếu có cũng chỉ là tiếng quạt máy nhỏ bên cạnh giường hoặc cơn gió mang theo một mùi hương dễ chịu, mát mẻ. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong gian phòng chỉ hiện rõ một bóng người. Nó yên bình, bình dị lại cô đơn.

Hạ Cự Giải ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trắng, mọi thứ ở đây vẫn chưa được dọn vẫn là nơi bừa bộn. Hạ Cự Giải nhớ rõ vài tiếng trước mình đã mất đi lí trí và đập phá đồ đạc khắp nơi, cơn đau đầu như xé toạc, những tiếng độc rè rè như thứ âm thanh của đài radio cũ bị hư mạch, chỉ nghe thấy tiếng nói nửa mất nửa còn. Nó khiến anh khó chịu, dây thần kinh như bị nó kéo căng, cảm xúc như bị nó đẩy lên tới cực độ. Đến hiện tại, cơn đau ấy, sự khó chịu ấy vẫn còn dai dẳng bám lấy anh.

'Cốc cốc cốc'

Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh va chạm này như bị khuếch đại lên nghìn lần, hai bên tai như có cái gì đó đập mạnh làm cho màng nhĩ gần như muốn rách ra. Theo một bản năng của người lính, Hạ Cự Giải đã cầm lấy chiếc rìu nằm ngổn ngan dưới đất ném mạnh về phía cánh cửa, nơi tạo ra thứ tiếng kinh khủng kia. Hạ Cự Giải ôm tai, thở hổn hển, đôi mắt mệt mỏi lại trừng lớn, khuôn mặt hốc hác đầy tia giận dữ và phòng chừng. Bất chợt một giọng nói tôn kính lại nhỏ nhẹ lại có chút mệt mỏi vang lên. 

- Vương gia, tôi mang trà tới cho ngài.

Lập Xuân Ma Kết. Hạ Cự Giải khựng người song lại nở ra nụ cười méo xệch. Anh là không muốn nhìn mặt của y trong tình cảnh này nhất, cái người lúc nào cũng hiện trên mình là người mang nhiều nét u sầu, đôi mắt luôn hiện hữu cái cảm xúc uẩn khuất nghẹn ngào, nhìn thấy nó làm anh khó chịu, buồn bực không thôi. Muốn hạ lệnh móc đôi mắt đó ra rồi ném xuống biển cho cá ăn nhưng lại chẳng thành, Hạ Cự Giải ghét Xuân Ma Kết, luôn vậy và luôn luôn là như vậy.

- Mau cút đi, ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi.

- ...

Hạ Cử Giải muốn ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, nhưng mọi thứ không hề như ý anh muốn, chiếc ghế màu xanh lam lại chịu cảnh bị ngàn con dao và mảnh vỡ của thủy tinh ghim vào, có vài chỗ đã lồi ra phần bông hoặc lò xo bên trong, tàn tạ chẳng có chỗ nào tàn hơn. Hạ Cự Giải nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên, mắt trợn trừng hung tợn. Anh lấy ra ra thần khí của bản thân chẳng ngại đắt tiền mà chém nó thành nhiều khúc rồi ném hết vào lò sửi ở một góc phòng. Mồ hôi chảy ra, hơi thở nặng nề, rồi cái giọng nói đó lại vang lên nữa.

- Xin thứ lỗi, tôi xin phép bước vào.

'Vụt---'

'Rầm-'

Khi Xuân Ma Kết chỉ vừa mới bước vào, cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn thì chiếc rìu lớn - thần khí của Hạ Cự Giải đã bay vụt đến chỗ của Ma Kết, chỉ một nấc nữa thôi chiếc rìu với đường lưỡi sắc bén ấy có thể đang nằm ngay giữa đầu của y rồi, có lẽ là do số của y may hoặc anh đã nương tình ném chiếc rìu trật đi, chỉ để lại một vết xướt trên gương mặt bất ngờ của Xuân Ma Kết. Y mở to mắt mà nhìn, song lại không mạo phạm thêm chỉ có thể cúi người, tránh nhìn vào ánh mắt của người con trai ấy.

- Nhìn mặt ngươi là tâm tình ta lại tệ đi, trước khi ta hóa điên lần nữa thì mau cút đi!!

Xuân Ma Kết chẳng nói gì, y không dám cãi lệnh của Vương, nhưng lần này y cũng không muốn rời đi trong khi mình chẳng thu được kết quả gì, phải nói bởi vì vị Vương bướng bỉnh của mình, y đã mấy ngày không ăn không ngủ, lo lắng không thôi, bệnh tình của Vương càng ngày càng sụt, nếu không nhanh chóng được dẫn đường thì y thực sự chẳng khác nào lũ Zen-103 ngoài kia, mất đi lý trí chỉ có thể dựa vào trực giác như một con mãnh thú mà cấu, mà xé. 

- Tôi mang trà đến cho ngài.

- Không cần, đừng để ta phải lớn nói thêm.

Hạ Cử Giải cố kìm nén, anh tự cho mình là người có khả năng kìm nén tốt nhất, nếu bây giờ anh mà mà không nén lại được cơn tức giận trong lòng thì Xuân Ma Kết đã bị anh giết chết từ lâu rồi. Quay người chuẩn bị mặc đồ để đến phòng làm việc, bỗng cái giọng nói đó lại lần nữa vang lên.

- Trà này được Thiều thiếu gia chuẩn bị ạ.

- Ngươi nói gì cơ!!

Như chọt vào chỗ ngứa, Hạ Cự Giải khi nghe thấy chữ 'Thiều' phát ra từ miệng của Xuân Ma Kết bỗng nổi khùng lên, mắt trừng to nhìn chằm chằm vào y, sát khí tỏa ra như muốn bóp nghẹt y. Hạ Cự Giải thực sự rất tức giận rồi, lý trí cũng chỉ hiện rõ chữ 'Thiều' to lớn, đâu đâu cũng là hình bóng của người ấy, quá yêu nhưng cũng quá hận.

Vương gia từng bước đến gần chỗ Xuân Ma Kết, cả người râm ran ngứa ngáy, như muốn tìm cái gì đó để xả giận, để vơi đi sự nhớ nhung và buồn bực trong cơ thể. Xuân Ma Kết thì một bước không rời, vẫn cầm chắc khay trà trong tay, đầu không ngẩng lên dù chỉ một khắc. Đến khi anh đi đến trước mặt y, đôi tay to lớn bóp chặt lấy cổ của y buộc người con trai ấy nhìn thẳng vào vị Vương của mình, giọng nói chán ghét và giận giữ vang lên.

- Ngươi nghĩ mình đang nói cái đéo gì vậy?

- Cái từ đó mà ngươi cũng xứng được thốt ra sao?

- Ngươi nên nhớ vì ai mà bây giờ Thiều chẳng còn ở đây, vì ai mà Thiều chẳng còn bên ta nữa??!!

 Xuân Ma Kết không muốn nói, y chỉ rũ mi, đưa đôi mắt màu bạc nhìn sang nơi khác, nỗi u buồn hiện rõ, đôi mắt lại có chú ậm ừ, đang đầy vẻ tương tư sầu bi. Thật sự con người này không bao giờ hiện ra ngoài thứ cảm xúc của bản thân, kìm nén trong lòng mình một cách khó coi, chỉ riêng đôi mắt là không thể che dấu đi, mọi cảm xúc đều hiện rõ trong đôi mắt ấy, đôi mắt linh hoạt lại đẹp đẽ. Hạ Cự Giải lần nữa giật mình, đầu óc lại quay cuồng, choáng váng, đưa tay lên ôm đầu mình, tay kia vẫn bóp chặt Xuân Ma Kết.

Y có nén lại cơn đau ở cổ, từng ngụm khí gần như chẳng thể lưu thông nổi nữa, nhưng dù y có khó thở vẫn không kêu rên hay xin tha, cố chịu đựng cơn đau. Lại gắng gượm mà nói.

- V..vương gia...uống thứ trà này...sẽ..sẽ giúp ngài bình tĩnh hơn...

Hạ Cự Giải hất mạnh Xuân Ma Kết vào tường, cơn đau ở lưng do va chạm mạnh khiến y đã đau giờ còn đau hơn, không khí như xộc thẳng vào thanh quản khiến cho y ho lên không ngừng, đau là vậy nhưng đôi tay kia vẫn chưa một lần thả khay đựng trà ra, cố gắng không để một thứ gì trên đó rơi xuống, vẫn cho nó dữ y nguyên dáng vẻ khi mới mang tới. Vương Cự Giải loạn choạng chống tay vào thành giường, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nổi, mơ hồ chẳng biết đâu là ảo ảnh đâu là hiện thực, trước mắt chỉ hiện rõ sắc tối kinh hoàng.

Xuân Ma Kết nhìn dáng vẻ của anh là biết tình trạng đang tồi tệ tới mức nào, mấy ngày trước bác sĩ đến khám cho anh, nói rõ sự tình của anh giờ đã thực sự nguy cấp rồi, không chỉ các giác quan, thần kinh và cả não bộ đang dần bị mài mòn một cách nhanh chóng, sẽ chẳng bao lâu sau mọi thứ mà Hạ Cự Giải có thể cảm nhận chỉ là một tầng sắc tối của địa ngục.

Xuân Ma Kết lại hoảng, hơn ai hết y là người có tội nhiều nhất, là y đã nhu nhược không nghĩ đến cho hậu quả sau này, chỉ vì chút đồng cảm nhất thời mà khiến cho Vương gia như xé xác trong tuyệt vọng. Vừa hối hận lại đau lòng không thôi. Mím chặt đôi môi nhợt nhạt của mình, y đứng dậy và bước đến gần chỗ của Vương Cự Giải đang đứng. Miệng mấy máy câu 'xin thứ lỗi' rồi mạnh tay kéo con người kia đi tới nơi sạch nhất của căn phòng, nơi cạnh với khung cửa sổ lớn.

Mọi động tác của Xuân Ma Kết đều được thu vào con mắt mơ màng của Hạ Cự Giải, anh còn chẳng thấy rõ người kia có diện mạo như nào, ý thức mơ hồ chẳng nhận thức rõ người kia là ai, như một giấc mơ keo kiệt không cho người nhìn rõ khuôn mặt của người khác. Chỉ có thể thấy rõ sắc màu mà người kia toát ra, một màu tím nhạt nhẹ nhàng, thanh thoát lại dễ chịu. Đi khắp gian phòng tìm đồ vật cần thiết, từ chiếc bàn nhỏ duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, cho tới chiếc đệm ngồi lôi ra từ trong tủ đồ. Đặt ngay ngắn ở nơi cạnh cửa sổ - chỗ không có vết bẩn nào hoặc không quá bẩn.

Chuẩn bị xong chỗ ngồi để thưởng thức trà cho Vương gia, Xuân Ma Kết kéo Vương Cự Giải ngồi xuống chiếc nệm được đặt sẵn, bản thân cũng ngồi phía đối diện, chuẩn bị vài thứ đồ cho Vương gia. Trước đó cần bật máy xông tinh dầu trước, cái này là đồ gia truyền nhà y nhìn khá cũ nhưng dùng khá tốt, có hình mặt trăng, khi bật lên sẽ phát ra ánh xanh lam dịu nhẹ kèm theo mùi hương của tinh dầu hoa sen, công thức bí truyền trong gia tộc y. 

 Hạ Cự Giải mơ hồ trong ảo mộng, chỉ có thể thấy một màu tối đen và cái bóng dịu êm màu tím. Bất chợt một mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi của anh, nó chỉ sượt qua chưa tới vài giây rồi lại để lại một nỗi niềm nhung nhớ, muốn ngửi và cảm nhận về nó nhiều hơn. 

Đầu óc anh mụ mị bỗng chốc lại bị những làn khói trắng mờ ảo bùa vây quấn lấy, thứ mùi hương thơm ngát nhưng chẳng quá nồng, dịu nhẹ đủ để lại cho người ta niềm yêu thích khó có thể tả nổi thành lời. Tâm trí anh bỗng thanh thoát hẳn lên, chẳng còn choáng váng và dần nhìn rõ lại mọi thứ.

- Đây là?

- Là tinh dầu hoa sen thưa ngài.

- Sen?

- Vâng.

Hoa Sen là một nguyên liệu không quý nhưng được xem là quý ở Hoa quốc. Hoa quốc trồng rất nhiều hoa sen, nhưng công thức để chế tác ra loại trà hoặc tinh dầu từ loài hoa này thì Hoa quốc vẫn chưa nghiên cứu ra. Bông sen rất quý và rất tốt xong không nghiên cứu ra hàng nguyên chất thì rất phế.

- Nó là hàng ngoài chợ?

- Không ạ.

- Vậy đâu ra?

- ....

Xuân Ma Kết mím môi, không muốn nói đó là công thức gia truyền của gia tộc y, nó mà bị lộ ra thì không biết y sẽ gặp thêm mớ rắc rối nào, không phải là không tin tưởng Hạ Cự Giải, chỉ là những sát thủ của các phủ Vương gia khác luôn rình rập khắp nơi, không biết khi nào thông tin sẽ bị bại lộ. Với cả hạ Cự Giải không thích những món đồ từ y, nếu nói ra sợ rằng người kia sẽ tức lên mà quăng nó vào một góc, Xuân Ma Kết rũ mi, nói.

- Là của Thiều thiếu gia đưa đến cho ngài.

- ...

Hạ Cự Giải đánh mắt sang chỗ khác, không muốn nhìn thẳng vào người kia, nhìn rồi lại không kìm được mà nó 'mày xạo vừa'. Thật đấy, lúc nào cũng mang Thiều ra để làm khiên bao che cho hành động của mình, anh cũng chả thèm vạch trần, cũng tự coi nó là thật, tự coi là lời an ủi cho những hành động phũ phàng của Thiều. Với cả, Thiều sẽ không bao giờ mua mấy cái thứ này cho anh, đơn giản là bởi cậu ấy không thích anh và không có tiền để mua cho anh, nhà cậu ta nghèo thấy gớm.

- Ngài hãy từ từ uống trà, tôi xin phép ra ngoài.

- Ờm.

Tâm tình đang tốt, Hạ Cự Giải không muốn phá bỏ nó, tính tình rất lâu chưa được xoa dịu liền cảm thấy tốt hơn, càng tham lam muốn có nhiều hơn nữa. Anh nhìn vào tách trà trên bàn, một tách gốm xứ màu vàng nhạt, những hoa văn được vẽ lên một cách tinh xảo. Bên cạnh là lọ thủy tinh đựng những lá trà tươi, kế bên còn bó bông sen tím rất xinh xắn. Và anh chợt nhận ra, mình làm gì biết pha trà, mặt thầm đổ tầng mồ hôi. Đôi tay vụng về cầm tách trà lên xong ngớ ngác nhìn khắp nơi trong khay trà, cứng đờ chẳng biết làm gì hơn cả. 

- ....

Xuân Ma Kết chưa đi hẳn, mới đứng lên chuẩn bị rời đi lại thấy cái cảnh Vương gia ngơ ngác cầm ấm trà, y nhất thời không muốn đi nữa, lại dấy lên lo lắng cho bộ trà của mình, liền từ tốn ngồi xuống, miệng cười nhưng ánh mắt lại ái ngại như không muốn Hạ Cự Giải phá hỏng khay trà này.

- Để tôi pha trà giúp ngài.

- .... 'Mịa'


Tách trà thơm ngát thoang thoảng trên tay của Hạ Cự Giải, hương thơm tỏa ra cũng mê người. Anh nhấm một ngụm thử, một hương vị ngọt ngào nơi khóe miệng, không quá đậm đà chỉ nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi. Trái tim dính phải mớ bùn khó thoát cũng dần được giọt trà ấm áp ôm lấy, dịu dàng xoa dịu nó khiến cho con tim đang đập nhanh đầy lo lắng nay cũng nhẹ nhàng yên tĩnh hơn trước.

- Tôi sẽ mang Thiều thiếu gia về.

- Phụt-----


Vùng đất hoa quốc.

Thành phố của những sòng bài, quán bar, thanh lâu. Đất Sa Hoa.

Quyên Xử Nữ lại trốn tù rồi, vậy đó. 

Ngồi thững thờ ở một công viên nào đó, một nơi mà hắn chẳng biết là nơi nào, đôi mắt lơ đễng nhìn lên trên bầu trời, khuôn mặt góc cạnh đều hoàn hảo nay lại ngơ ra vẻ suy tư về một việc nào đó. Mới vài phút trước thôi hắn vẫn còn đoan trang ngồi trong phòng giam trắng xóa thưởng thức bữa trưa ngon lành của mình, nhưng khi ăn hắn lại vô tình nhai được mật hiệu từ thuộc hạ chuyển tới, với nội dung khá kì lạ rằng 'đường mối số 10 bị hủy rồi'.

Đường mối số 10 ở đây hắn có thể biết hoặc có thể không biết, chỉ là một món hàng mà hắn đảm nhiệm ở đây phải di chuyển qua đường số 10 mới đến được công ty chủ quản cần giao. Nhưng hắn vẫn là lần đầu di chuyển qua món hàng đó lại là món hàng quan trọng, không ngờ nó đã bị hủy ngay lần đầu, gấp quá hắn liền tìm cách vượt ngục để trở về giải quyết vấn đề. Ai ngờ ngục tù lần này có quá nhiều đường lối, lại như một mê cung, cuối cùng hắn lại bị lạc tới cái nơi mà mình chưa lần nào bước tới. Không biết nói gì luôn.

Quyên Xử Nữ thở dài, muốn tìm cách trở về trụ sở nhỏ nhoi của bản thân nhưng bất thành, trên người anh là bộ đồ của tù nhân Ngục Ô Liên, đang còn là tù nhân nguy hiểm cấp cao nhất chứ, một bộ đồ trắng với những sợi dây thắt lại khóa lấy hoạt động của hắn, nhưng nay nó lại tháo rời ra, chỗ này một dây chỗ kia một dây. Cũng vì mặc đồ này nên ai cũng biết hắn là tội phạm, không thèm giúp còn lên mặt khinh thường. Ngồi ở ngay công viên chẳng có bóng người, mình hắn là nổi bật.

Ngơ ngơ ngác ngác một hồi lại để ý tới bước chân của một ai đó đi tới, cầm theo cốc cà phê nóng hổi đoán chừng mới pha xong, ngồi xuống cạnh hắn, Quyên Xử Nữ không muốn quay đầu nhìn người đi, chỉ nhắm chặt mắt cố suy nghĩ nguyên do vì sao đơn hàng của mình lại bị hủy. Người kia nhìn chăm chú vào Quyên Xử Nữ, miệng nở ra nụ cười nhẹ, lên tiếng.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

- .... Ta quen nhau hả?

Quyên Xử Nữ lúc này mở mắt, nghiêng đầu nhìn vào người ngồi kế bên mình, toàn thân người kia khoác lên mình một cây đen lấp lánh, chiếc áo len lại có chút sáng hơn, nó có màu xám. Bên ngoài mặc chiếc áo dạ nhìn khá dày, quần suông và đôi dày da, mọi thứ đều hoàn hảo, từ khuôn mặt thanh toát với vibe của tổng tài lãng từ. Đối với Quyên Xử Nữ lại khá quen mắt.

- Gặp ở đâu nhỉ? nhìn quen nhưng chẳng nhớ ra.

- Tôi là người muốn mua anh khi anh bị trói chặt trên ghế sắt đấy, mới đó đã quên rồi sao, buồn nha.

Người muốn mua hắn? À, hắn nhớ ra rồi, lúc đó hắn mới bị bắt lại đang còn chuẩn bị đưa vào buồng giam thì một tên với vẻ ngoài kiêu căng, có chất giàu ú nụ và rất đẹp trai. Người này không để lại cho Quyên Xử Nữ nhiều sức gợi, chỉ nhớ người này đòi mua hắn xong lại bị Cô Viên Quy từ chối cho dù có bỏ cả trăm tỷ. Lúc đó hắn chợt nhật ra mình rất là có giá trị.

- Nhớ rồi, nhớ rồi.

Nhưng nhớ rồi thì có gì xảy ra với hắn đâu, cũng chỉ là nói chuyện xã giao cho có lệ, chắc vậy. Cơ mà hắn chợt nhận ra, người này thật sự rất là giàu. Kẻ sẵn sàng bỏ ra trăm tỷ để mua một tên tù nhân chẳng có giá trị như hắn, cũng chứng tỏ người này nhiềutiền, giàu nứt đố đổ vắt. Phải nói Quyên Xử Nữ rất mê tiền, tự dưng một cây tiền di động kế bên mình, lại còn bắt chuyện và làm quen với mình. Thần tài độ hắn kèo này, phải làm quen lấy lòng mới được.

Quyên Xử Nữ quay qua nhìn người bên cạnh mình, nụ cười thương hiệu nở ra khiến người kia cũng phải bất ngờ đến bất động thanh sắc, tròn mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.

- Tôi tên Quyên Xử Nữ..

- Tôi biết.

- Vậy anh tên gì?

- Tôi tên Xước Thiên Bình.

Xước Thiên Bình? À, riêng người này thì có lẽ hắn biết rõ, một tên có cho mình gia tài khiến người ta phải ghen tị, nếu có thể xếp chồng số tiền đó lên thì ngọn núi đó sẽ trở thành ngọn núi nhân tạo to nhất thế giới. Giù không phải là Vương nhưng quyền lực và tiền tài lại khiến cho nhiều Vương phải e sợ. 

'Ọt ọt ----'

Quyên Xử Nữ mở to mắt, làn gia có chút nhợt nhạt nay lại đỏ bừng lên, ngại ngùng không biết chui đi đâu cho đỡ nhục, bụng hắn sao bây giờ lại kêu lên như thế chứ, lúc nãy hắn nhớ mình có ăn một dĩa đồ ăn to tổ chảng rồi cơ mà, sao khi không mới nửa ngày trôi qua đã đói rồi. Quyên Xử Nữ thở dài, đưa tay ôm mặt chẳng dám ngẩng lên nhìn người. Xước Thiên Bình thấy giáng vẻ của Quyên Xử Nữ ban đầu là bất ngờ, ngơ ngác song lại buồn cười không thôi.

- Trời ạ, vượt ngục mệt mỏi lắm sao.

Quyên Xử Nữ chẳng muốn nghe thêm gì nữa, nó thực sự rất nhục. Hắn liền đứng bật dậy và rời đi, tạm thời đi tìm cái gì đó ăn cho quên đi sự việc lần này, mà Xước Thiên Bình nói cũng đúng, cái ngục giam này có độ bảo mật khá cao, hắn cũng phải lần mò khá nhiều và tiêu tốn rất nhiều calo để suy nghĩ, nhanh đói cũng không phải chuyện lạ. 

Thấy Quên Xử Nữ vội vàng đứng dậy rời đi, Xước Thiên Bình đưa mắt nhìn bóng lưng săn chắc ấy lại càng ham muốn chiếm dữ được hơn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, không chỉ vẻ ngoài và đôi mắt hút hồn mà người này có, anh càng bị thu hút bởi tư chất mà người này toát ra, rất hợp gu và thẩm mĩ của anh. Lần tiếp xúc này lại biết người này rất khó hiểu, muốn giải mã được bộ não đó có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, nó càng khiến anh muốn có cho bằng được.

Thu diễm lại ánh nhìn như muốn nuốt chết con mồi của bản thân, Xước Thiên Bình nở ra nụ cười điềm tĩnh, nói.

- Cậu định đi đâu vậy?

- Tôi đi ăn.

- Với dáng vẻ đó sao?

- ...

Quyên Xử Nữ khựng người, cũng đúng với dáng vẻ này của hắn, bước vào một nhà hàng nào đó ở vùng đất này chẳng khác nào tự làm nhục bản thân, biến bản thân trở thành trò cười của thiên hạ. Hắn là đang mặc bộ đồ của tù nhân, dây thắt chỗ này chỗ kia, đôi bốt cao cũng mang chuẩn phong cách của tù nhân của Ngục Ô Liên. Bước vào sẽ bị người ta bàn tán soi mói cho mà xem, hắn ghét điều đó. Hơn cả, nơi này lại có rất nhiều nhà hàng sa hoa đắt tiền, có lẽ không hợp với hắn.

- Aicha....có lẽ là không.

- Cậu có muốn cùng tôi đi ăn một bữa không?

- Ở đâu?

- Dinh thự của tôi.

- Nó có bánh mì panini không?

- Sẽ có.

- Ôi thế thì hay, đã lâu rồi tôi chưa thưởng thức lại nó, thật sự rất nhớ đó.


Quyên Xử Nữ vắt vẻo ngồi trên chiếc xe đắt tiền của Xước Thiên Bình, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đăm chiêu nhìn vào những tòa khách sạn hoặc những hộp đêm được mở tràn lan khắp vùng đất này. Xước Thiên Bình ngồi kế bên hắn, người này thanh lịch cầm lấy quyển sách nhỏ mà đọc, không để ý nhiều tới hắn, nụ cười trên môi vẫn còn, cười nhẹ và không mang nhiều ẩn ý. Bất chợt Quyên Xử Nữ lên tiếng hỏi.

- Nơi này là ở đâu? thuộc Vương gia nào vậy?

Xước Thiên Bình dời đôi mắt của mình sang người của Quyên Xử Nữ, mặt có chút khó hiểu, hơi nghiếng đầu nói.

- Anh không biết nơi này sao?

- Quanh năm tôi chỉ nhìn các vùng đất qua một bức hình, có cái nhìn được có cái không, tôi thật sự không biết nơi này là nơi nào.

Nói Quyên Xử Nữ nghèo cũng không hẳn là sai, nói hắn không giàu cũng đúng. Hắn chưa bao giờ được bước chân tới các vùng đất khác, nơi hắn từng đi chỉ có hai nơi, một là khu vực dành cho những đứa trẻ mồ côi, hai là căn nhà nhỏ ở vùng đất thuộc quyền quản lý của một Vương gia nhỏ. Trường hợp đặc biệt là vào tù, cuộc đời hắn như bị trói buộc với những nơi đó vậy. Càng nghĩ càng khiến Quyên Xử Nữ rơi vào trầm tư, khuôn mặt hắn lạnh tanh, không biểu hiện ra ngoài nhưng cũng đủ biết tâm trạng hắn đã trùng xuống.

Xước Thiên Bình gấp sách lại, chống cằm suy tư. Nói Xước Thiên Bình sao cũng được anh không quan tâm, nhưng từ nhỏ cho tới lớn nó như in sâu vào trong máu của anh, cái cảm giác khó chịu và e ngại khi tiếp xúc với những người nghèo khó, lại xem bọn họ như một dịch bệnh cần loại bỏ. Anh không muốn tiếp xúc với họ, khinh thường và nhìn họ với ánh mắt như một thứ thừa thãi. Với tình hình hiện tại, anh là đang ngồi cạnh với thể loại người mà anh cho là kiêng kị nhất, nghèo.

Bản thân có hứng thú với Quyên Xử Nữ, nhưng chỉ vì người kia có một thứ mùi của sự nghèo nàn nên bây giờ anh đã hết thích con người này rồi. Cảm giác muốn đá người này ra khỏi xe bỗng chốc dâng lên, lại đưa ra ánh mắt khóc chút khinh thường mà nhìn. Nhưng đã mời người kia ăn một bữa rồi thì không thể nuốt lại được, tự dưng bỏ hẹn với Quyên Xử Nữ chẳng khác nào chà đạp lên danh dự của anh, lại bảo anh đã mời lại nuốt lúc đó lại khổ hơn, anh chỉ đành thu diễm lại sự ghét bỏ của bản thân, liền nói.

- Đây là đất Sa Hoa, không thuộc địa phận của Vương nào cả.

- Vậy à, vùng đất này cũng đặc biệt đấy, nếu không may bị lũ Zen-103 tấn công thì có chết.

Tầm quan trọng của một vị Vương là rất lớn, không chỉ nắm dữ quyền điều hành một vùng đất, những người này còn có vai trò bảo vệ nơi này quản lý nữa, họ như một chiến binh, tổng chỉ huy quân đội sẵn sàng đứng ra bảo vệ nhân dân nếu chẳng may có sự cố hoặc lũ Zen-103 đột biến tràn vào vùng đất của họ. Vừa quản lý vừa bảo vệ, nhưng ở đây lại chẳng có Vương dù cho sự phát triển lớn mạnh nhưng nó cũng sẽ mang nhiều hiểm họa.

- Cậu có vẻ chú ý tới điều đó nhỉ?

- Không hẳn, chỉ là tôi có chút suy nghĩ xa xôi thôi haha..

Nụ cười gượng gạo xong lại rơi vào trầm tư, không muốn nói đâu nhưng anh bị say xe, mặt vẫn dữ nguyên trạng thái như vậy thôi chứ bụng anh cứ cồn cào nãy giờ, cả người tái đi nên cố nhìn ra cửa sổ để Xước Thiên Bình không biết, nếu biết thì ngươi này sao cũng cười nhạo và khinh thường hắn. Quyên Xử Nữ cũng thừa biết một kẻ nghèo như hắn thì chẳng có một tên giàu có nào ưa, bọn họ ỷ mình có quyền nên rất đanh đá và ngang bướng, thích làm điều mình thích, không thích thì không làm. Nhàn nhạ không thôi.

Đi được một đoạn thì cũng tới dinh thự của Xước Thiên Bình, Quyên Xử Nữ vội vã bước xuống hít lấy một ngụm khí trong lành mà không phải mùi xe ô tô, hắn thật sự khó chịu khi ngửi thấy mùi đó. Lúc này mới chú ý tới dinh thự nguy nga tráng lệ của Xước Thiên Bình, phải nói nó chẳng khác nào tòa lâu đài trong các câu chuyện hoàng gia, thật sự rất khiến người khác bất ngờ. 

- Đi thôi, đồ ăn chắc được chuẩn bị sẵn rồi đó.

- ...Đi thôi.


Phòng ăn hiện đại, đèn chùm trên trần nhà lấp lánh tỏa sáng như thể đính trên đó là hàng trăm viên kim cương, ngọc bội. Những chậu cây, đồ gia dụng hoặc đồ vật trang trí trong gian bếp này đoán chắc chẳng có cái nào là vừa với ví tiền của hắn. Tự dưng Quyên Xử Nữ muốn về nhà ghê.

Ngồi xuống chiếc bàn đầy ắp đồ ăn, Quyên Xử Nữ bỗng chốc bày ra khuôn mặt khó hiểu song là biểu cảm không thể tin, hắn đưa tay chỉ vào mớ đồ ăn trên bàn song chỉ vào Xước Thiên Bình ngồi đối diện với mình, liền nói.

- Anh thường ngày ăn hết chừng này á?

- ....Không nhé.

- Hết hồn, tưởng anh tống hết đống đồ này vào dạ dày chứ.

Thật đó, một bàn toàn đồ ăn và nhìn lại con người đầy đặn cao ráo của Xước Thiên bình, thật khó tin khi người kia một miệng ăn hết đống này. Xước Thiên Bình chỉ cười không nói gì, anh cũng không định ăn, chỉ là đống đồ này dành cho Quyên Xử Nữ, anh nghĩ những người như hắn sẽ không bao giờ được ăn những món đồ như này nên kêu người chuẩn bị rất nhiều, chắc hắn sẽ ăn hết được từng đó, có khi còn muốn ăn thêm.

Quyên Xử Nữ để ý tới ý cười của người nọ, chẳng hiểu người kia đang nghĩ gì, nhưng Quyên Xử Nữ cũng không mấy bận tâm, mình đang đói, nghĩ nhiều chỉ tổ đói thêm. Quyết định cầm đũa và ăn thử những món mà người giàu thường ăn. Thử thách mukbang đồ ăn của giới thượng lưu cùng con đỗ nghèo khỉ Quyên Xử Nữ, đi thôi.

Một món đầu tiên, thịt bò mền tan chảy trong miệng khi chỉ mới cắn miếng đầu tiên chỉ là..

- Hơi mặn.

- .... Mặn..á?

Quyên Xử Nữ lè lưỡi, mày có chút nhăn nhìn món thịt mặn như muốn hắn bị sỏi thận ngay và luôn. Như tưởng lưỡi mình có vấn về liền gắp một miếng ăn thử lần nữa, cuối cùng cũng chỉ rút ra kết luận là 'mặn thì vẫn cứ là mặn'. Chỉ tội Xước Thiên Bình tròn mắt, bất ngờ với khẩu vị của hắn.

Lại thử tới món thứ hai đậu phụ tứ xuyên. Vừa mới động đũa gắp lên cũng có thể cảm nhận được độ mềm nhất định của đậu phụ, lại thơm một lớp sốt đặc sắc tăng lên cảm giác thèm thuồng. Khi ăn vào độ mềm của đậu hòa vào đầu lưỡi song...

- Nhạt thấy gớm..

- ... Nhạt..nhạt cơ á?

Vẫn là biểu cảm không hài lòng đó, môi mày nhăn nhó, biểu cảm nghĩ ngợi khó coi, lại mang vẻ chê bai khó chịu. Xước Thiên Bình thầm đổ mồ hôi, lần đầu có người chê dư vị ẩm thực của giới thượng lưu một cách thẳn thắn mà không kiêng dè như vậy, nó khiến cho anh hơi ngứa ngáy, như thể chưa show ra cho người kia thấy được thứ tuyệt vời mà bản thân có, như thể bị xem thường mà càng muốn người kia công nhận những thứ chất lượng của bản thân, thứ mà người kia chẳng có. Là kiểu khoe khoang, kiêu ngạo, nhất định phải khiến người kia nể phục kính sợ?

- Vậy ăn thử món này xem.

Xước Thiên Bình đưa đến cho Quyên Xử Nữ món thịt kho đông pha. Hắn cũng không chần chừ mà nếm thử, cảm nhận ban đầu bằng khứu giác và vị giác rất tuyệt cho đến khi nếm thử thì...

- Rất ... nhạt.

Đến món thịt này còn cho là nhạt nữa á, Xước Thiên Bình không tin liền một đũa gắp thử, ăn vào thì cảm nhận ngay độ ngon và rất đậm vị mà, không chấp nhận được chuyện này, anh càng hối hả hơn, đưa thêm nhìn món ăn cho tên quái dị trước mặt mình nêm thử.

- Vậy...vậy cái này.

- Hơi...cay.

- Cái..cái này thì sao?

- Mặn chát.

- Cái này.

- ...Như ăn đống phân..

- ....

- 'Thiệt sao trời'

Xước Thiên bình và Quyên Xử Nữ đều không hẹn mà chung quy nghĩ như vậy, nhưng ý đồ lại khác nhau, người thì bất lực trước khẩu vị của đối phương, người thì chán chường trước món ăn chẳng có nhiều hấp dẫn. Xước Thiên Bình như bay màu khỏi thế giới, anh đã đưa hết món ăn trên bàn cho người kia nếm thử nhưng lần nào cũng nhận được sự chê bai, như thể bị chà đạp cái tôi cao ngất ngưỡng. Quyên Xử Nữ chẳng bận tâm, chẹp miệng nói.

- Dở ẹc à, đồ ăn của mấy người dở ghê.

- Chứ không phải cậu có dư vị tệ quá mức hả?

- Thôi được rồi, để tôi vào bếp trổ tài cho anh xem.

- Hửm?

Xước Thiên Bình bất ngờ nhìn Quyên Xử Nữ đứng dậy và bước vào gian bếp phía sau, người làm đã rời đi từ nãy giờ, trong bếp cũng chẳng còn ai. Anh thấy người kia muốn cho mình nếm thử món ăn mà hắn nấu thì có chút mong chờ, không có gì sâu sa chỉ là khinh thường xem người kia có thể làm được món ăn gì cho mình để bản thân có thể đánh giá nó ngang hàng với những món cao cấp được bày biện trên bàn kia.

Bước tới cửa gian bếp, Xước Thiên Bình khoanh tay đứng nhìn. Quyên Xử Nữ mặc lên mình chiếc tạp dề màu hồng...

- Phụt---

- Gì đấy!

- À, không..không có gì, cậu cứ nấu đi.

- Kì cục ghê.

Không ai nói với cậu ấy rằng chiếc tạp dề có may hình con mèo trắng với cái nơ đỏ hả? Nhìn mắc cười không thôi, Xước Thiên Bình định nghiêm túc mà nhìn cơ mà khi nhìn thấy hình ảnh dễ thương đó lại không nhịn được mà cười thành tiếng. Hài thật.

Vì ở trong bếp này không có bánh mì sẵn nên buộc Quyên Xử Nữ phải làm bánh mì. Hắn thành thạo lăn bột, nhào bột và cán bột, động tác dứt khoát với gương mặt nghiêm túc, như kiểu hắn đang chiếc đấu với một thế lực vừa mạnh vừa khủng khiến, nhưng ở đây thế lực đó mang tên bánh mì.

- ...

Nhào bột song thì nướng bánh, cũng may công nghệ tiên tiến nên công đoạn này được rút ngắn lại, sau đó chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết vào. Hắn còn không quên chuẩn bị hai cốc trà hoa cúc thơm ngon, bày biện cũng rất chuyện nghiệp và đẹp mắt. Sau ít phút chờ đợi, cuối cùng bánh mì Panini mà hắn rất thích đã hoàn thành. Bưng ra với gương mặt tự tin nhưng dính toàn bột, đặt trước mặt Xước Thiên Bình một đĩa và chỗ mình một đĩa, cũng chẳng quên hai cốc trà hoa cúc. 

- Cậu mau tháo tạp dề ra đi 'Không là tôi không nhịn được mà cười đó'

- ...Quên.

Hai người ngồi nhìn, mội người nhìn bánh mì, người kia thì nhìn người còn lại. Xước Thiên Bình hơi e dè cầm miếng bánh lên và nếm thử, ban đầu ngửi rất thơm, bày biện mắt bắt kích thích sự thèm ăn, anh cắn thử một miếng không quá to cũng không quá nhỏ, đủ để thưởng thức và cảm nhận nó. 

Miếng phô mai lớn, bánh mì vừa giọn lại vừa mềm, gia vị hoàn chỉnh không thể chê. Giù không muốn nhưng cũng phải công nhận nó rất ngon, thưởng thức thêm tách trà hoa cúc thật sự khiến người ta càng muốn ăn thêm.

- Thế nào, ngon chứ.

- không hẳn.

- Èo. 

Quyên Xử Nữ chẳng thèm bận tâm tới Xước Thiên Bình nữa, hắn cũng cầm bánh lên và ăn, cũng lâu rồi hắn chưa ăn lại món ăn lại, bao lâu nhỉ, hắn không biết nữa, chỉ nhớ rõ lần cuối hắn ăn là khi mình vừa rơi nước mắt vừa ăn vừa ngồi trên xác chết của gia đình, ngồi trong vòng tay của người mẹ đã lạnh ngắt từ lâu, thật nhớ nhung.

'Rầm---'

' Rầm----'

- Aghhh!!!!

- WTF!!! tao còn chưa gặm được miếng mà!!

- Có chuyện gì sảy ra???

- Zen...Zen-103 bọn chúng...bọn chúng đã xuất hiện ở trong dinh thự!!!!

- Hả??!!


----------------

Một ngày nào đó, giờ ăn của Xước Thiên Bình:

- Thưa ngài, ngài muốn ăn gì ạ - Người hầu tội nghiệp

- Gì cũng được.

- Vậy, ăn đậu phụ tứ xuyên nhé. - Người hầu tội nghiệp

- Không, ta ngán rồi.

- Vậy ta ăn thịt quay hoặc cá ngừ nhé. - Người hầu tội nghiệp

- Không, ta ngán rồi.

- Rồi rốt cuộc là ăn gì thưa ngài?!!! - Người hầu tội nghiệp

- Bánh panini với cốc trà hoa cúc đi.

- Vâng thưa ngài 'dm ăn cái đó được tuần rồi đó!!! ngay từ đầu nói mẹ là món đó luôn gia, thằng chủ khờ ' - Người hầu tội nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com