Lumark Drop Highway To Heaven
" Đáng ra em đừng nên
quá tin vào phép màu
của thời gian "
ɪ; ᴘɪᴇᴄᴇ
Hôm nay là ngày thứ mười bốn. Một ngày vẫn như vài ba cái ngày đông thường lệ, vẫn lạnh và xanh ngòm cả bầu trời đến tê mắt. Mark ngồi ngay ngắn trước hiên cửa với một ly sữa nóng trên tay, em bần thần, đôi mắt trơ trọi đặt tại nơi nào đó ngoài tấm kính cửa sổ mà ngay cả em cũng không rõ nữa. Đã là ngày thứ mười bốn rồi. Trọn vẹn mười bốn ngày em chẳng gặp người kia. Sau một cuộc cãi vã chẳng ra gì – cũng thường thôi vì lúc nào nó chẳng xảy đến với em, thì cậu ấy từ chối gặp mặt. Cắt đứt mọi liên lạc. Không một cơ hội cho em giải thích. Mark lúc ấy bị người ta nắm lấy cổ áo, bị đánh tới nỗi đầu óc và đôi mắt sáng ngời cũng mông lung hết cả mà em vẫn cố thúc giục cái miệng, nói là "cho tôi giải thích được không." Nhưng người ta cố tình lờ đi – thực ra em cũng đoán được là sẽ thế mà, chỉ là em không chịu được khi cái ánh mắt đỏ ngầu căm ghét ấy cứ chĩa thẳng vào em mà không có chút nào tin tưởng, nên em đành phải vậy, đành phải nói ra dù chỉ là vô nghĩa cho lòng em đỡ nặng.Mark thở dài, để làn khói mỏng trong hơi thở của em quyện vào hơi nóng của ly sữa, sau đó chậm rãi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấn một hàng số.Tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên rất lâu, lâu đến mức em gần như chuẩn bị từ bỏ."______ Đừng làm phiền tôi nữa!"Mark giật nảy mình – một trong số những lần hiếm hoi nằm ngoài dự đoán của em – người kia nhấc máy."Yukhei." Em gọi một tiếng khẽ khàng, rồi lại lắc đầu chen thêm: "Cậu là Yukhei đấy phải không?""Nếu cậu nghĩ không phải thì cúp con mẹ máy đi." Đầu dây bên kia thô lỗ đáp.Mark hơi hơi nhíu mày, đặt cốc sữa còn chưa uống được hớp nào xuống, tập tễnh bước ra đóng cửa phòng: "Tôi xin lỗi, vì tôi cứ nghĩ cậu sẽ không bắt máy.""Có gì thì nói nhanh đi, tôi không rảnh đâu." Thái độ đáng ghét thật, Mark thầm nghĩ trong đầu trước khi hơi mím mím khuôn miệng, Mark nói:"Chuyện đó không phải do tôi. Tôi vô tội."Bên kia đầu dây bỗng vang lên một tiếng giống như vật gì bị xô đổ, "Vô tội?" Yukhei cảm thấy nhiều hơn là hai chữ nực cười. Hắn làm như không quan tâm – mà cũng đúng là hắn chẳng quan tâm:"Ok. Cậu vô tội, hoặc không. Tôi chẳng quan tâm đâu, nên làm ơn thời gian tới hãy cứ tránh xa tôi ra nhé."Ngay sau đó là một tiếng tít dài vang lên – dõng dạc, dường như lấn át mọi ý nghĩ trong đầu Mark lúc này. Em cứ giữ khư khư chiếc điện thoại trên tay không bỏ, bàn tay lạnh ngắt thỉnh thoảng lại khẽ miết qua màn hình đen ngòm. Tại sao vậy Mark? Vì sao em lại buồn khi mọi chuyện vẫn luôn nằm trong suy tính của em.
ɪɪ; ᴏᴍɪɴᴏᴜs sɪɢɴ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com