TruyenHHH.com

Luc Tien Sinh Em Yeu Anh

"Chồng, em đói rồi!" - Thẩm Nhược nhìn người đàn ông trước mặt mình.

"Đói thì gọi người hầu làm cho ăn đi!" - anh lạnh lùng nói, không buồn nhìn cô một cái.

"Nhưng mà em..."

"Cô ra ngoài đi, để tôi còn phải làm việc!" - anh đập tập tài liệu lên bàn và tức giận quát tháo cô.

Cô lủi thủi một mình bước ra ngoài thư phòng. Từng hàng nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Vì sao anh ấy lại lạnh nhạt với cô ư? Vì anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vì cô là người thứ ba trong cuộc tình của anh và cô ấy. 3 năm trước, ba mẹ anh đang ở bờ vực phá sản, cô thích anh nên mới nhờ ba mẹ cô giúp. Sau vụ việc đó, ba mẹ anh năn nỉ cô về làm con dâu, ba mẹ cô cũng rất tán thành. Cô chỉ biết ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Anh thì kịch liệt phản đối việc này, anh nói anh có người anh yêu là Trương Lệ rồi. Cô không từ bỏ mà xin ba mẹ anh giúp cô.

Mấy hôm sau, tin tức anh đồng ý kết hôn đã lên báo. Nghe nói sau đó Trương Lệ cắt đứt liên lạc với anh. Cô cứ ngỡ là mình sẽ vui, nhưng không, nhìn anh đau đớn chật vật như vậy, cô cũng không thể nào mà vui vẻ. Cô và anh kết hôn, đám cưới không mời bất cứ ai, chú rể cũng chẳng tới, chỉ có cô một mình buồn bã. Đêm tân hôn, cô ngồi trên chiếc giường rải đầy cánh hồng đỏ mà lòng như quặn lại. Cô và anh sống chung 3 năm mà anh cũng chưa lần nào để ý tới cô.

*Chiếp chiếp chiếp*

Từng tia nắng bắt đầu len lỏi qua tấm rèm mỏng. Cô mở mắt, vươn vai nhẹ.

"Thiếu gia đâu rồi?" - cô hỏi người hầu.

"Dạ, thiếu gia đã đi làm từ sáng sớm rồi ạ!" - người hầu cung kính cúi đầu xuống.

Cô thảnh thơi uống một ngụm trà rồi đi ra phòng khách xem phim. Ở nhà không có gì làm, cô cũng hay thường đi ra vườn quét sân, tưới cây, chăm sóc cho hoa. Vào đúng buổi tối, buổi tối mà cô không bao giờ quên được, đó là buổi tối mà anh dẫn Trương Lệ về.

"Cô đứng đó làm gì? Không tiếp khách?" - Lục Hàn Vũ quát tháo.

"Đây là?" - cô hỏi lại lần nữa cho chắc ăn.

"Chào cô, tôi là Trương Lệ!" - ả ta đưa tay ra tỏ ý muốn làm quen. Nhưng ai biết, trong mắt ả ta lại ẩn chứa những tia căm thù như thể cô cướp đi tất cả của ả vậy.

Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay ả, tỏ vẻ khinh bỉ.

"Thẩm Nhược!" - cô nói cộc lốc

"Từ nay, cô ấy sẽ sống ở đây!" - Hàn Vũ tức giận nói nói, kéo tay Trương Lệ đi lên phòng ngủ của anh.

"Đ..đợi đã!" - cô định bắt lấy tay anh thì ả Trương Lệ đã hất tay cô ra.

"Cô..."

Ả hất tóc đi lên phòng ngủ cùng anh, ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ.

Cô tức, tức lắm nhưng lại chẳng thể làm gì. Cả đêm cô không ngủ được, một phần là vì tiếng rên rỉ đến từ phòng bên cạnh, một phần là vì cô khóc, khóc ướt đẫm cả chiếc gối mà hằng đêm cô cho là anh mà ôm.

Cô biết mình là người thứ ba, mãi mãi chỉ là người thứ ba mà thôi.

Sáng mai, cô chứng kiến hình ảnh đầy dấu hôn trên người của Trương Lệ. Ả ta mặc chiếc áo ngủ mỏng dạng bikini. Ả kiều diễm bước xuống cầu thang như cố tình để lộ những dấu hôn đó. Cô đứng nhìn ả, tim như rỉ máu, cô nắm chặt tay lại, móng đâm sâu vào da, làm lòng bàn tay cô đẫm máu.

"Sao? Tôi và anh ấy đã làm tới vậy rồi, mà cô còn không mau biến khỏi đây?" - ả từ tốn nhóc tới gần cô, cầm bàn tay đẫm máu của cô lên.

"Tại sao tôi phải ra ngoài, tôi mới là vợ chính thức của anh ấy cơ mà?" - cô rụt tay lại, nhíu mày hỏi ả ta.

"Ha, phải xem lại anh ấy có coi cô là vợ không cái đã!" - ả vẫn bộ mặt khinh thường đó mà cảnh cáo cô.

"Cô!!" - Thẩm Nhược tức giận lên tiếng

"Á a a a!" - ả bất chợt hét lên, đập bàn tay đầy máu của cô lên mặt ả.

"Cô làm cái quái gì vậy?" - cô tức giận hét lên.

"Hu hu hu, tôi với anh ấy là yêu nhau thật long mà!" - ả vẫn tiếp tục diễn cảnh khóc lóc thảm thương

Từ đâu, Lục Hàn Vũ chạy đến, bế ả ta lên.

"Cô có còn là con người không hả Thẩm Nhược?" - anh tức giận mắng mỏ cô.

HẾT CHƯƠNG 1

P/s: hãy bình chọn để tác giả có động lực ra tiếp truyện nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com